Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120: Thiên la địa võng
Nghe bố mình nói vậy, Trương Thiên Khoát tỏ ra hơi thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Chuyện mà bố đã hạ quyết tâm, anh ta hoàn toàn không có khả năng thay đổi.
Trương Thiên Khoát bất lực nói: “Con biết rồi bố, con còn có chút việc, con đi trước đây”.
Anh ta xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên bố lại lên tiếng: “Bố có chuyện này cần nói với con”.
“Chuyện gì ạ?”, Trương Thiên Khoát xoay người nhìn bố mình, có chút tò mò hỏi.
Ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc thành gia lập nghiệp rồi. Cuối tuần này, bố đã sắp xếp cho con gái của chú Mã xem mặt với con”.
“Ồ, con biết rồi”.
Bố đã đưa ra quyết định, dù Trương Thiên Khoát có muốn phản kháng cũng lực bất tòng tâm, anh ta chỉ đành đồng ý.
“Lúc xem mặt phải biểu hiện cho tốt, con tuyệt đối không được làm loạn, biết chưa?”.
“Vâng”, anh ta gật đầu, mất hồn lạc phách đi ra ngoài.
…
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến quỷ dị.
Cả thành phố Minh Châu chưa bao giờ yên tĩnh như bây giờ.
Bầu không khí đều trở nên khá kỳ quái, mọi người giống như đang chờ đợi gì đó. Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày giao đấu giữa Tần Cao Văn và ông Hai.
Cảm xúc của mọi người đối với Tần Cao Văn khá phức tạp. Một mặt khâm phục tình cảm của anh với Vương Thuyền Quyên, mặt khác lại cảm thấy thương tiếc vì anh sắp chết.
Nếu Tần Cao Văn không chết, dựa vào thiên phú tu luyện võ thuật của anh, cho anh thêm thời gian thì chắc chắn sẽ là bá chủ xưng hùng một phương.
Chỉ đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Trời xanh bao la, vạn dặm không mây.
Ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu lặng lẽ chiếu xuống, phủ lên bờ vai của Tần Cao Văn. Anh thu xếp đơn giản một chút, quay người ra khỏi cửa, chuẩn bị đi đến tòa nhà bác học.
Vừa mở cửa phòng ra, tiếng động cơ xe đã vang lên bên tai. Anh nhìn về nơi phát ra âm thanh, một chiếc Phantom đang dừng trước cổng biệt thự.
Cửa xe được mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Tần Cao Văn, là Thượng Quan Thiên Long.
“Ông đến đây làm gì?”.
Thượng Quan Thiên Long sốt sắng nói: “Cậu Tần, cậu đừng đi”.
Nếu Vương Thuyền Quyên không có vấn đề gì, Thượng Quan Thiên Long tin rằng Tần Cao Văn chắc chắn có thể dễ dàng hóa giải nguy cơ.
Nhưng bây giờ ông Hai đang uy hiếp Tần Cao Văn. Ông ta biến Vương Thuyền Quyên trở thành con cờ lợi hại nhất dưới tay mình, Tần Cao Văn bị ông ta chơi đùa trong lòng bàn tay.
Nếu Tần Cao Văn thật sự đến đó, hành động trên mọi phương diện đều sẽ bị hạn chế. Lúc đó ông ta lại sử dụng thêm một số mưu kế nữa, sợ rằng Tần Cao Văn sẽ lành ít dữ nhiều.
Tần Cao Văn cố gắng bình tĩnh nói: “Nếu lần này tôi không đến đó, Vương Thuyền Quyên phải làm sao?”.
Thượng Quan Thiên Long nhất thời không biết nói gì, không biết trả lời câu hỏi của Tần Cao Văn như thế nào.
“Chúng ta tính kế lâu dài, chắc chắn có thể nghĩ được cách”.
Bây giờ Thượng Quan Thiên Long không hề biết gì về kế hoạch của Tần Cao Văn. Trong lòng ông ta, anh không những là ân nhân cứu mạng của mình, mà còn là người đặt nền móng cho sự nghiệp cả đời ông ta.
Nếu năm xưa không có Tần Cao Văn ra tay giúp đỡ, e rằng bây giờ Thượng Quan Thiên Long vẫn chỉ là một kẻ lưu manh lang thang đầu đường xó chợ.
Tần Cao Văn nói: “Tôi chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc”.
“Nhưng mà…”.
Thượng Quan Thiên Long còn định mở miệng nói gì đó, nhưng Tần Cao Văn đã cắt ngang lời ông ta: “Bảo thuộc hạ của ông lui xuống hết đi”.
Hôm nay trước khi đến đây, Thượng Quan Thiên Long đã dự liệu được kết quả sẽ như vậy. Tần Cao Văn là một người vô cùng cố chấp, quật cường, anh đã nói sẽ qua đó thì nhất định sẽ không thỏa hiệp.
Thượng Quan Thiên Long dẫn theo một nhóm vệ sĩ đến đây, muốn để bọn họ áp dụng thủ đoạn cứng rắn ngăn Tần Cao Văn lại.
“Cậu Tần, chúng tôi chỉ muốn tốt cho cậu”.
Tần Cao Văn có thể cảm nhận được lòng trung thành của Thượng Quan Thiên Long đối với mình. Ông ta xuất phát từ lòng tốt, nhưng cách áp dụng không đúng.
Tần Cao Văn ung dung nói: “Im miệng”.
Anh đẩy Thượng Quan Thiên Long ra, những vệ sĩ xung quanh đều hoảng sợ nhìn anh.
Không được sự cho phép của ông chủ, bọn họ không dám ra tay với anh.
“Ngăn Tần Cao Văn lại!”.
Thượng Quan Thiên Long vô cùng áy náy, ông ta biết làm vậy với Tần Cao Văn là bất kính, nhưng trừ cách này ra, ông ta không nghĩ ra được cách nào khác.
Nghe mệnh lệnh của Thượng Quan Thiên Long, tất cả bọn họ đều vây lại, bắt đầu ra tay với anh, muốn dùng thủ đoạn cứng rắn giữ anh ở lại đây.
Rầm!
Bốp!
…
Các loại tiếng động vang lên không dứt, hết bóng đen này đến bóng đen khác bay ra ngoài, va đập vào thân cây, vào xe và cả tượng điêu khắc ở gần bên.
Thực lực của Tần Cao Văn quá mạnh, những người này hoàn toàn không chống đỡ nổi, đều bị đánh ngã trên đất. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ bất an.
Thượng Quan Thiên Long đã sớm dự liệu được kết quả thế này.
Ông ta nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần Cao Văn, hai đầu gối đập lên nền đất, lập tức quỳ xuống.
“Cầu xin cậu, cậu Tần cậu đừng đi!”, Thượng Quan Thiên Long nói một cách vô cùng kiên định.
Tần Cao Văn liếc nhìn ông ta, nói tiếp: “Ông nghĩ tôi sẽ nghe lời ông sao?”.
“Cậu Tần, sao cậu cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy?”.
Tần Cao Văn thờ ơ đáp: “Chuyện của tôi không cần ông lo. Thượng Quan Thiên Long, tôi biết ông sợ tôi sẽ xảy ra chuyện, nhưng tôi cũng hi vọng ông hiểu, không ai có thể nhúng tay vào chuyện của Tần Cao Văn tôi”.
Nói xong, anh xoay người rời đi. Thượng Quan Thiên Long nhìn theo bóng lưng anh xa dần, lòng cảm thấy nặng nề. Ông ta biết cuộc đời truyền kỳ thuộc về Tần Cao Văn sắp phải kết thúc, lần này ông Hai sẽ giành thắng lợi to lớn.
Ông ta thở dài, chán nản nói: “Cậu Tần, tôi đã tận lực rồi”.
…
Ở tòa nhà bác học.
Tòa nhà bác học nằm ở vùng hoang dã hẻo lánh, đã bị bỏ hoang nhiều năm, xung quanh cây cỏ mọc um tùm, mặt đất chất đầy lá cây.
Lúc này, trước tòa nhà bác học, một ông già tóc bạc phơ ngồi bắt chéo hai chân, gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên ý cười.
Người đó chính là ông Hai, ông ta đang đợi Tần Cao Văn.
Vốn dĩ hai người hẹn vào giữa trưa, nhưng bây giờ đã hơn một giờ chiều mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Ông Hai ho khan hai tiếng.
Sao cậu ta còn chưa tới?
Lẽ nào cậu ta lâm trận chạy trốn?
Ông Hai thầm nhủ: “Tần Cao Văn, người có thể khiến tôi coi trọng không nhiều, cậu đừng trở thành kẻ khiến tôi xem thường”.
Hơn mười phút sau, một người đàn ông vóc dáng cao to, thân thể cường tráng xuất hiện trong tầm mắt ông ta, ánh mặt trời chiếu xuống người đó.
Cuối cùng Tần Cao Văn cũng đã đến.
Ông Hai đứng dậy khỏi ghế, cười nói: “Người anh em, tôi còn tưởng rằng cậu không dám đến”.
Tần Cao Văn không biểu lộ cảm xúc gì, trả lời: “Ông Hai, ông nói gì thế, chuyện tôi đã đồng ý với ông sao có thể không đến được?”.
Ông Hai ho khan hai tiếng, nói: “Lá gan của cậu đúng là không nhỏ, lẽ nào cậu không sợ tôi đặt bẫy ở đây sao?”.
“Không cần nghĩ, ông Hai chắc chắn đã bày thiên la địa võng ở đây đúng không?”.
Ông Hai nheo mắt lại, nói: “Nếu đã biết thì sao cậu còn dám đến đây?”.
“Tôi phải đến đây lấy thuốc giải”.
Bộp bộp!
Ông Hai không khỏi vỗ tay, tiếng động vang vọng khắp khu rừng.
Trương Thiên Khoát bất lực nói: “Con biết rồi bố, con còn có chút việc, con đi trước đây”.
Anh ta xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên bố lại lên tiếng: “Bố có chuyện này cần nói với con”.
“Chuyện gì ạ?”, Trương Thiên Khoát xoay người nhìn bố mình, có chút tò mò hỏi.
Ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc thành gia lập nghiệp rồi. Cuối tuần này, bố đã sắp xếp cho con gái của chú Mã xem mặt với con”.
“Ồ, con biết rồi”.
Bố đã đưa ra quyết định, dù Trương Thiên Khoát có muốn phản kháng cũng lực bất tòng tâm, anh ta chỉ đành đồng ý.
“Lúc xem mặt phải biểu hiện cho tốt, con tuyệt đối không được làm loạn, biết chưa?”.
“Vâng”, anh ta gật đầu, mất hồn lạc phách đi ra ngoài.
…
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến quỷ dị.
Cả thành phố Minh Châu chưa bao giờ yên tĩnh như bây giờ.
Bầu không khí đều trở nên khá kỳ quái, mọi người giống như đang chờ đợi gì đó. Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày giao đấu giữa Tần Cao Văn và ông Hai.
Cảm xúc của mọi người đối với Tần Cao Văn khá phức tạp. Một mặt khâm phục tình cảm của anh với Vương Thuyền Quyên, mặt khác lại cảm thấy thương tiếc vì anh sắp chết.
Nếu Tần Cao Văn không chết, dựa vào thiên phú tu luyện võ thuật của anh, cho anh thêm thời gian thì chắc chắn sẽ là bá chủ xưng hùng một phương.
Chỉ đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Trời xanh bao la, vạn dặm không mây.
Ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu lặng lẽ chiếu xuống, phủ lên bờ vai của Tần Cao Văn. Anh thu xếp đơn giản một chút, quay người ra khỏi cửa, chuẩn bị đi đến tòa nhà bác học.
Vừa mở cửa phòng ra, tiếng động cơ xe đã vang lên bên tai. Anh nhìn về nơi phát ra âm thanh, một chiếc Phantom đang dừng trước cổng biệt thự.
Cửa xe được mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Tần Cao Văn, là Thượng Quan Thiên Long.
“Ông đến đây làm gì?”.
Thượng Quan Thiên Long sốt sắng nói: “Cậu Tần, cậu đừng đi”.
Nếu Vương Thuyền Quyên không có vấn đề gì, Thượng Quan Thiên Long tin rằng Tần Cao Văn chắc chắn có thể dễ dàng hóa giải nguy cơ.
Nhưng bây giờ ông Hai đang uy hiếp Tần Cao Văn. Ông ta biến Vương Thuyền Quyên trở thành con cờ lợi hại nhất dưới tay mình, Tần Cao Văn bị ông ta chơi đùa trong lòng bàn tay.
Nếu Tần Cao Văn thật sự đến đó, hành động trên mọi phương diện đều sẽ bị hạn chế. Lúc đó ông ta lại sử dụng thêm một số mưu kế nữa, sợ rằng Tần Cao Văn sẽ lành ít dữ nhiều.
Tần Cao Văn cố gắng bình tĩnh nói: “Nếu lần này tôi không đến đó, Vương Thuyền Quyên phải làm sao?”.
Thượng Quan Thiên Long nhất thời không biết nói gì, không biết trả lời câu hỏi của Tần Cao Văn như thế nào.
“Chúng ta tính kế lâu dài, chắc chắn có thể nghĩ được cách”.
Bây giờ Thượng Quan Thiên Long không hề biết gì về kế hoạch của Tần Cao Văn. Trong lòng ông ta, anh không những là ân nhân cứu mạng của mình, mà còn là người đặt nền móng cho sự nghiệp cả đời ông ta.
Nếu năm xưa không có Tần Cao Văn ra tay giúp đỡ, e rằng bây giờ Thượng Quan Thiên Long vẫn chỉ là một kẻ lưu manh lang thang đầu đường xó chợ.
Tần Cao Văn nói: “Tôi chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc”.
“Nhưng mà…”.
Thượng Quan Thiên Long còn định mở miệng nói gì đó, nhưng Tần Cao Văn đã cắt ngang lời ông ta: “Bảo thuộc hạ của ông lui xuống hết đi”.
Hôm nay trước khi đến đây, Thượng Quan Thiên Long đã dự liệu được kết quả sẽ như vậy. Tần Cao Văn là một người vô cùng cố chấp, quật cường, anh đã nói sẽ qua đó thì nhất định sẽ không thỏa hiệp.
Thượng Quan Thiên Long dẫn theo một nhóm vệ sĩ đến đây, muốn để bọn họ áp dụng thủ đoạn cứng rắn ngăn Tần Cao Văn lại.
“Cậu Tần, chúng tôi chỉ muốn tốt cho cậu”.
Tần Cao Văn có thể cảm nhận được lòng trung thành của Thượng Quan Thiên Long đối với mình. Ông ta xuất phát từ lòng tốt, nhưng cách áp dụng không đúng.
Tần Cao Văn ung dung nói: “Im miệng”.
Anh đẩy Thượng Quan Thiên Long ra, những vệ sĩ xung quanh đều hoảng sợ nhìn anh.
Không được sự cho phép của ông chủ, bọn họ không dám ra tay với anh.
“Ngăn Tần Cao Văn lại!”.
Thượng Quan Thiên Long vô cùng áy náy, ông ta biết làm vậy với Tần Cao Văn là bất kính, nhưng trừ cách này ra, ông ta không nghĩ ra được cách nào khác.
Nghe mệnh lệnh của Thượng Quan Thiên Long, tất cả bọn họ đều vây lại, bắt đầu ra tay với anh, muốn dùng thủ đoạn cứng rắn giữ anh ở lại đây.
Rầm!
Bốp!
…
Các loại tiếng động vang lên không dứt, hết bóng đen này đến bóng đen khác bay ra ngoài, va đập vào thân cây, vào xe và cả tượng điêu khắc ở gần bên.
Thực lực của Tần Cao Văn quá mạnh, những người này hoàn toàn không chống đỡ nổi, đều bị đánh ngã trên đất. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ bất an.
Thượng Quan Thiên Long đã sớm dự liệu được kết quả thế này.
Ông ta nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần Cao Văn, hai đầu gối đập lên nền đất, lập tức quỳ xuống.
“Cầu xin cậu, cậu Tần cậu đừng đi!”, Thượng Quan Thiên Long nói một cách vô cùng kiên định.
Tần Cao Văn liếc nhìn ông ta, nói tiếp: “Ông nghĩ tôi sẽ nghe lời ông sao?”.
“Cậu Tần, sao cậu cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy?”.
Tần Cao Văn thờ ơ đáp: “Chuyện của tôi không cần ông lo. Thượng Quan Thiên Long, tôi biết ông sợ tôi sẽ xảy ra chuyện, nhưng tôi cũng hi vọng ông hiểu, không ai có thể nhúng tay vào chuyện của Tần Cao Văn tôi”.
Nói xong, anh xoay người rời đi. Thượng Quan Thiên Long nhìn theo bóng lưng anh xa dần, lòng cảm thấy nặng nề. Ông ta biết cuộc đời truyền kỳ thuộc về Tần Cao Văn sắp phải kết thúc, lần này ông Hai sẽ giành thắng lợi to lớn.
Ông ta thở dài, chán nản nói: “Cậu Tần, tôi đã tận lực rồi”.
…
Ở tòa nhà bác học.
Tòa nhà bác học nằm ở vùng hoang dã hẻo lánh, đã bị bỏ hoang nhiều năm, xung quanh cây cỏ mọc um tùm, mặt đất chất đầy lá cây.
Lúc này, trước tòa nhà bác học, một ông già tóc bạc phơ ngồi bắt chéo hai chân, gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên ý cười.
Người đó chính là ông Hai, ông ta đang đợi Tần Cao Văn.
Vốn dĩ hai người hẹn vào giữa trưa, nhưng bây giờ đã hơn một giờ chiều mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Ông Hai ho khan hai tiếng.
Sao cậu ta còn chưa tới?
Lẽ nào cậu ta lâm trận chạy trốn?
Ông Hai thầm nhủ: “Tần Cao Văn, người có thể khiến tôi coi trọng không nhiều, cậu đừng trở thành kẻ khiến tôi xem thường”.
Hơn mười phút sau, một người đàn ông vóc dáng cao to, thân thể cường tráng xuất hiện trong tầm mắt ông ta, ánh mặt trời chiếu xuống người đó.
Cuối cùng Tần Cao Văn cũng đã đến.
Ông Hai đứng dậy khỏi ghế, cười nói: “Người anh em, tôi còn tưởng rằng cậu không dám đến”.
Tần Cao Văn không biểu lộ cảm xúc gì, trả lời: “Ông Hai, ông nói gì thế, chuyện tôi đã đồng ý với ông sao có thể không đến được?”.
Ông Hai ho khan hai tiếng, nói: “Lá gan của cậu đúng là không nhỏ, lẽ nào cậu không sợ tôi đặt bẫy ở đây sao?”.
“Không cần nghĩ, ông Hai chắc chắn đã bày thiên la địa võng ở đây đúng không?”.
Ông Hai nheo mắt lại, nói: “Nếu đã biết thì sao cậu còn dám đến đây?”.
“Tôi phải đến đây lấy thuốc giải”.
Bộp bộp!
Ông Hai không khỏi vỗ tay, tiếng động vang vọng khắp khu rừng.
Bình luận facebook