• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố (3 Viewers)

  • Chương 65-67

Chương 65: Lời tỏ tình của Tiền Cẩm Lâm

"Anh đang quan tâm đến tôi sao?"

Tiền Cẩm Lâm đảo tròng mắt, tò mò hỏi.

"Anh..."

"Sao lại trở nên bậy bạ như vậy?"

Trần Thiên Hạo nhíu mày khó chịu nói.

"Tôi đâu có bậy bạ".

Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi.

Nghiêm túc nói.

"Tôi muốn chính thức thông báo với anh".

"Mối thù giữa chúng ta đã được xóa bỏ".

"Hả? Thay đổi nhanh vậy sao?"

Trần Thiên Hạo bất ngờ liếc xéo cô ta.

Ánh sáng mặt trời phủ lên gương mặt tuyệt đẹp của cô ta, khi cô ta từ bỏ mối hận thù, khuôn mặt kia trở nên ấm áp xinh đẹp.

"Anh cứu mạng tôi nhiều lần, tôi cũng không phải người có trái tim sắt đá, đương nhiên sẽ thay đổi".

Giọng điệu Trần Thiên Hạo trở nên dịu dàng.

"Nếu vậy, vậy sau này chúng ta không còn là kẻ thù nữa".

"Cô có thể yên tâm rời khỏi đây rồi".

Trần Thiên Hạo thở dài, như trút bỏ được gánh nặng.

"Bớt được một kẻ địch mạnh, tôi cũng rất vui!"

"Rời khỏi?"

"Tôi đâu nói mình sẽ rời khỏi đây".

Tiền Cẩm Lâm lắc đầu.

"Hả..."

"Cũng đúng, cô lớn lên ở cô nhi viện, cũng nên quay về làm việc mình phải làm".

Trần Thiên Hạo nghĩ một lúc liền nói.

Tiền Cẩm Lâm đúng là một cô gái tốt bụng.

Từ trong lời nói của cô ta, Trần Thiên Hạo có thể cảm nhận được cô ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn với cô nhi viện kia.

Quay về giúp những người cần phải giúp, đối với cô ta mà nói nơi đó là chốn tốt để quay về.

"Tôi nhất định sẽ thường xuyên về thăm cô nhi viện".

"Nhưng bây giờ tôi có mục tiêu khác".

Tiền Cẩm Lâm cuộn tròn nắm đấm kiên quyết nói.

"Không phải cô nhi viện?"

Trần Thiên Hạo bất ngờ.

"Tôi muốn theo đuổi anh!"

Tiền Cẩm Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Nói xong, gò má ửng đỏ.

Dù như vậy, con ngươi xinh đẹp lấp lánh, chẳng hề tránh né, cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo.

"Theo đuổi tôi?"

Đầu Trần Thiên Hạo như nổ tung.

Anh lập tức hoang mang.

Cho dù cách nói chuyện của cô ta gây ấn tượng sâu sắc với anh, khiến anh có hảo cảm.

Nhưng anh cảm thấy giữa hai người sẽ không có kết quả gì.

Nhất là anh của bây giờ không còn là anh.

Anh quay trở về là vì anh em.

Vì nhà của mình.

Vì mẹ.

Vì Tiểu Nguyệt!

Anh chưa từng suy nghĩ đến kết cục của mình sẽ như thế nào.

Tình cảm của mình sẽ ra sao.

Bây giờ phải đối mặt trực diện.

Trần Thiên Hạo cảm thấy không biết phải làm sao.

Khi nhìn vào ánh mắt động lòng của Tiền Cẩm Lâm.

Tận sâu trong ánh mắt của Trần Thiên Hạo, có cảm giác bất lực khó có thể khống chế.

Quay đầu lại.

Anh hít sâu một hơi.

"Cô nói cái gì vậy?"

"Tôi sắp kết hôn rồi".

"Kết hôn thì sao chứ".

"Tôi không quan tâm".

"Hơn nữa, chẳng phải bây giờ anh vẫn chưa kết hôn sao?"

Tiền Cẩm Lâm không cam lòng nói.

"Từ khi nghe thấy lời của mẹ anh, tôi đã biết tôi và anh không phải không có khả năng".

"Tôi sẽ đi nói chuyện với cô Lưu Tiểu Nguyệt kia".

Sắc mặt Trần Thiên Hạo chợt trầm xuống.

Trong mắt là ngọn lửa giận anh đang cố đè nén.

"Tiền Cẩm Lâm, trước kia tôi từng là kẻ thù của cô, sau này cho dù không còn là kẻ thù nữa tôi cũng không thể nào có bất kỳ quan hệ gì với cô".

"Cô phải nhớ, cả đời này tôi chỉ có một mình Tiểu Nguyệt. Cô đừng đi làm phiền cô ấy".

"Nếu không tôi sẽ không tha cho cô".

Giọng nói của Trần Thiên Hạo khiến Tiền Cẩm Lâm run rẩy.

Cô ta mím môi.

Hốc mắt ửng đỏ.

Dựa vào cái gì, anh không có quyền tước đoạt tình cảm của tôi".

"Nếu như anh không thích tôi, hơn nữa còn hận tôi, anh có thể giết tôi

"Tôi đã quyết thứ gì, tôi sẽ không thay đổi".

Cô ta điên cuồng rống lên.

Nước mắt Tiền Cẩm Lâm ruôn rơi.

Sau khi suy tính cặn kẽ, cô ta quyết định sẽ sống vì mình một lần.

Nhưng đón đợi cô ta là đối phương không hề đồng ý.

Hơn nữa còn uy hiếp cô ta.

Lòng cô ta quặn đau.

Không cam lòng!

Nhưng giống như chấp niệm phải báo thù của cô ta vậy.

Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo khó coi.

Nhưng anh chẳng nói được gì.

Cũng không phải là anh không có tình cảm với Tiền Cẩm Lâm.

Chẳng qua việc này không hề công bằng với Tiểu Nguyệt.

Rất không công bằng.

Cho nên anh lâp tức xóa bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Trần Thiên Hạo không để ý đến cô ta.

Anh quay người rời đi.

Tiền Cẩm Lâm như đột nhiên mất đi thứ gì, trong lòng trống rỗng.

Cô ta vội vàng chạy theo, ôm lấy anh từ phía sau.

"Anh đừng đi!"

"Buông tôi ra!"

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.

Nhưng cơ thể căng thẳng của anh chẳng lừa được bất kỳ ai.

Nhất là Tiền Cẩm Lâm.

"Tôi xin anh, đừng từ chối tôi".

Nước mắt cô ta tuôn rơi.

Thấm ướt lưng áo Trần Thiên Hạo.

Trần Thiên Hạo muốn giãy ra.

Nhưng trong đầu chợt lóe lên tất cả mọi chuyện liên quan đến Tiền Cẩm Lâm.

Tuổi thơ bơ vơ không nơi nương tựa.

Thời kỳ thiếu niên phản nghịch.

Cả đời cô ta phải vượt qua biết bao trắc trở.

Anh hơi không đành lòng thở dài.

"Cô cứ thả tôi ra đã, có lời gì từ từ nói".

Trần Thiên Hạo nhẹ nhàng nói.

Nghe thấy giọng Trần Thiên Hạo dịu hơn nhiều.

Tiền Cẩm Lâm mừng thầm, cô ta lau nước mắt.

Hít mũi một cái.

"Tôi, tôi rất thích anh".

"Từ thời khắc nhìn thấy anh!"

"Từ khi anh tha cho tôi".

"Từ lần đâu tiên anh cứu tôi".

"Rồi đến lần thứ hai!"

"Tôi biết tôi ích kỷ, tôi không thể thay họ báo thù".

"Nhưng sau lần này, tôi đã thông suốt rồi".

"Tôi nên sống vì mình".

Tiền Cẩm Lâm gằn từng chữ một.

Trong lòng dường như có vô vàn tủi hờn cùng ái mộ, cô ta chỉ muốn nói hết cho Trần Thiên Hạo nghe.

Trần Thiên Hạo nhìn cô ta.

Hai mắt không có dao động gì rõ rệt.

"Cẩm Lâm, cô lý trí chút được không?"

"Tôi là ai, tôi là Trần Thiên Hạo, là kẻ thù của cô, là người sắp kết hôn", Trần Thiên Hạo nghiêm túc nói.

"Tôi nghĩ rất lâu rồi, tôi có thể khẳng định, bây giờ tôi vô cùng lý trí".

Tiền Cẩm Lâm nghiêm túc nói.

Trần Thiên Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh thật sự không biết nên nói thế nào với đối phương.

"Bây giờ tôi phải xử lý rất nhiều việc, còn cả chuyện nhà họ Triệu, chúng ta tạm thời không nói mấy thứ này được không?"

"Ừ, được!"

Tiền Cẩm Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

"Nếu anh cần tôi làm gì anh cứ nói".

Trần Thiên Hạo dở khóc dở cười lắc đầu.

"Cô đừng rước thêm phiền toái cho tôi là được".

Tiền Cẩm Lâm hừ một tiếng, hai tay vén mái tóc xoăn dài.

Ánh sáng dịu dàng lay động trên mái tóc cô ta.

Gò má hơi nâu khỏe mạnh hướng về phía Trần Thiên Hạo, cô ta lặng người nhìn anh.

"Tôi biết tôi có đẹp hay không, tôi biết anh thích tôi".

Tiền Cẩm Lâm quyến rũ nháy mắt với Trần Thiên Hạo.

Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Thanh Long gọi tới.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo trở nên căng thẳng.

"Tôi còn việc phải xử ly!"

Nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Chương 66: Nhà họ Bạch đến rồi

"Vương, nhà họ Triệu lại phái người liên hệ với nhà họ Bạch ở Đế Đô, bọn họ chắc sốt ruột lắm rồi".

Trần Thiên Hạo thầm gật đầu.

"Tiếp tục giám sát động tĩnh của chúng".

Sau khi cúp máy, sắc mặt Trần Thiên Hạo trầm xuống.

Nhà họ Bạch ở Đế Đô rốt cuộc đóng vai trò gì trong chuyện này.

Tại đại viện nhà họ Triệu.

Một chiếc Hummer dài đỗ trước cổng.

Một ông lão để râu dài bước xuống xe.

Chòm dâu màu trắng dày của lão dài đến ngực, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt sáng rực.

"Sư phụ".

Triệu Thiên Đạo tiến lên, cung kính hành lễ thỉnh an.

Đối phương cười nhạt, nhấc tay nhẹ nhàng đỡ Triệu Thiên Đạo dậy.

"Thiên Đạo, con bảo ta đến rốt cuộc có chuyện gì?"

"Sư phụ, người ngồi thuyền vất vả rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước rồi nói chuyện sau".

"Ừ".

Hai người đi cùng nhau vào đại viện.

Theo sau là một thanh niên trọc đầu mang mặt nạ đen.

Người nay trông giống cái xác biết đi, cứng ngắc nhưng tốc độ nhanh vô cùng.

Đi đến đâu để lại sát khí khiến người ta khiếp sợ đến đấy.

Cùng lúc đó.

Ở trạm xe Nam Thành.

Triệu Vô Quân mặc quân phục ngồi trong phòng chờ.

Không lâu sau, bốn người đàn ông vội vàng xuống tàu.

Người dẫn đầu là một thanh niên vạm vỡ.

Triệu Vô Quân vừa nhìn liền hét lớn.

"Bạch Phi".

Bạch Phi mặt mày u ám, vừa nhìn thấy Triệu Vô Quân liền cười toét miệng.

"Anh rể".

Hai người tiến lên trước, nhiệt tình ôm lấy nhau.

"Cuối cùng mọi người đã đến".

"Trong thư, anh bảo Nam Thành có biến, nên ông nội liền phái em đến đây".

"Mấy vị này là...", Triệu Vô Quân nhìn ba người đứng sau lưng hắn.

"Ba vị này là cao thủ đấm bốc ở Đế Đô, lần này đến là để giúp anh giải quyết vấn đề", Bạch Phi ngẩng đầu, kiêu ngọa nói.

"Nếu được vậy thì tốt quá!"

Triệu Vô Quân gật đầu.

Nói xong liền đưa mọi người vào trong trung tâm Nam Thành.

Một lúc.

Mà có mấy trợ thủ đến giúp đỡ nhà họ Triệu.

Giờ có thể chống lại Trần Thiên Hạo được rồi.

Tại đại viện nhà họ Trần.

Trần Thiên Hạo nghe tin hồi báo của Thanh Long.

Cũng biết, nhà họ Triệu đã mời trợ thủ đến giúp dỡ.

Tuy nhiên sao anh có thể chú ý đến mấy trợ thủ kia được.

Còn tin sư phụ của Triệu Thiên Đạo - Thiên Cơ Lão Nhân đã đến.

Khiến Trần Thiên Hạo bất ngờ.

"Cậu chắc chắn là Thiên Cơ sao?"

Trần Thiên Hạo hiểu rất rõ ông già Thiên Cơ này.

Sống nhàn nhã, nay đây mai đó, ba năm trước trong chiến loạn Đông Hoang, lão từng một mình tiến lên, trợ trận giết địch.

Y thuật cũng rất cao minh.

Từng chữa trị nhiều vết đao nặng trên người anh.

“Khương Thị cũng đến cùng Thiên Cơ, điều này chắc chắn là đúng".

"Chuyện này không dễ xử lý".

Trần Thiên Hạo hơi khó xử.

"Nếu Thiên Cơ biết là vương, lão sẽ không dám lỗ mãng", Thanh Long nói.

"Tôi không sợ lão. Khương Thị kia giống như cái xác biết đi, chỉ sợ hắn không nhận người, làm tổn thương người của chúng ta", Trần Thiên Hạo lo lắng nói.

"Vậy để tôi giết hắn".

Thanh Long nắm chặt nắm đấm.

"Tu vi và y thuật của Thiên Đạo hơn người, không cần thận sẽ bị lão lập mưu. Mà Khương Thị bên cạnh lão không sợ sống chết đau đớn, bị khống chế bởi Thiên Cơ Phi Châm".

"Muốn hủy diệt, chắc sẽ tốn công sức. Hơn nữa Khương Thị này luôn kề bên Thiên Cơ như cái bóng, hắn mà bị tiêu diệt, chắc lão sẽ không chịu nổi".

Thanh Long ngẩng đầu.

"Không sao, nếu như Thiên Cơ lộ mặt, lão cũng không dám đối đầu với chúng ta".

"Nếu như Khương Thị lộ mặt, thì tôi chỉ có thể để Thiên Cơ Lão Nhân kia nằm khóc trên mộ".

"Ha ha, Thiên Cơ luôn giúp chúng ta, cũng được coi là anh em chiến hữu với chúng ta, cậu đừng có quá đáng".

Trần Thiên Hạo cười nhạt.

Bỗng nhiên nghĩ đến.

Có thể lợi dụng Thiên Cơ để đào chút tin tức từ nhà họ Triệu không nhỉ?

Cũng hay đấy.

Tiền Cẩm Lâm chạy từ ngoài vào.

"Sao cô lại theo tôi đến đây".

Vẻ mặt Trần Thiên Hạo có hơi khó chịu.

Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm cứng đờ.

Khóe mắt ửng đỏ.

"Nhóc 13 xảy ra chuyện rồi".

"Anh giúp tôi với".

"Nhóc 13?"

Trần Thiên Hạo đột nhiên nhớ ra, Tiền Cẩm Lâm từng kể về một đứa bé mồ côi, bị Tiền Cẩm Lâm thiêu chết mẹ mình.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Đứa bé kia tâm tư quá nặng, tôi luôn đi theo thằng bé. Ban nãy tôi đi đến cô nhi viện, một mình cậu đã chạy ra ngoài rồi".

Tiền Cẩm Lâm vô cùng lo lắng.

Vẻ mặt có hơi hoảng loạn.

"Vậy tôi sẽ phái người đi tìm".

Trần Thiên Hạo lập tức nói.

"Tôi đã tìm rồi, nhưng tìm mãi không thấy mới nhờ anh giúp đỡ".

Tiền Cẩm Lâm nói, cô ta sắp khóc đến nơi rồi.

Nhóc 13 là vết thương lòng của cô ta.

Nếu như không vì năm đó cô ta làm vậy, nhóc 13 chắc bây giờ vẫn là một cậu thiếu niên vô lo vô nghĩ.

"Thanh Long, phái người đến cô nhi viện kiểm tra thân phận, sau đó cho người của chúng ta đi tìm".

Sau khi hạ lệnh, Trần Thiên Hạo đưa Tiền Cẩm Lâm ra ngoài.

"Khi cậu bé rời đi, cậu bé có để lại lời gì, hoặc manh mối nào không?".

Chiếc xe lao vút đi, hai người nhìn người đi hai bên người, Trần Thiên Hạo hỏi.

"Không có. Cậu bé không tiếp xúc với ai, chỉ thích chơi mô hình tàu, khi đi, cậu cũng mang hết mô hình đi".

Tiền Cẩm Lâm nghĩ rồi nói.

Mô hình?

"Hay là đến xưởng đóng tàu ở Nam Thành xem sao?"

Trần Thiên Hạo nói.

Xưởng đóng tàu nằm ở phía đông thành phố Nam Thành, cách dự án Vịnh Lam không bao xa, là một xí nghiệp nằm sát biển.

Do nhà họ Triệu và nhà họ Tôn bắt tay xây dựng.

Sau lưng nghe nói do nhà họ Bạch khống chế.

"Cũng được".

Chiếc xe lao thẳng đến xưởng đóng tàu.

Xưởng đóng tàu.

Được xây dựng hai mươi năm trước.

Năm đó nhà họ Bạch đầu tư đầu tiên.

Cũng là khi Triệu Vô Quân trở thành con rể của nhà họ Bạch, nhà họ Bạch ủng hộ Triệu Vô Quân rất nhiều, còn đưa cho ông ta một khoản tiền đầu tư.

Cũng tại thời điểm đó, mảnh đất ở đây được tặng miễn phí.

Phía chính phủ Nam Thành chỉ hy vọng xưởng đóng tàu này có thể nhanh chóng đưa vào sản xuất, đem lại một khoản thuế quan lớn cho Nam Thành.

Sau đó do hạng mục Vịnh Lam xuất hiện mỏ vàng.

Nên xưởng đóng tàu này mãi không được thi công.

Họ muốn liên kết với Vịnh Lam để trở thành một nơi khai thác mỏ vàng.

Đương nhiên hai mươi năm đã trôi qua.

Để giữ lại mảnh đất này, thiết bị của xưởng đóng tàu đều được chuẩn bị đầy đủ.

Hơn nữa con tàu dài hai mươi mét vào hai mươi năm trước đã bước đầu hoàn thành.

Một năm trước khi con tàu được hạ thủy đã chấn động cả bốn thành phố Đông Tây Nam Bắc.

Chỉ là bây giờ vẫn chưa đưa ra kỳ hạn sử dụng.

Dù sao cũng do nhà họ Bạch khống chế.

Triệu Vô Quân tạm thời nhận được thông báo cuộc họp.

Không thể không đến văn phòng chủ tịch thành phố một chuyến.
Chương 67: Nhóc 13 gặp nguy hiểm.

Mấy người Bạch Phi đến là do nhận được mệnh lệnh của ông cụ Bạch.

Đến nhà họ Triệu nghỉ ngơi rồi đến xưởng đóng tàu.

Người đi cùng là gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Vô Cực.

"Cậu Bạch, cậu thấy đấy, con tàu chúng ta tạo ra, dù là quy mô hay thực lực đều nằm top mười trong nước".

Triệu Vô Cực nhìn con tàu cực lớn, không nhịn được khoe khoang.

"Anh Triệu, ở đây không có người ngoài, chúng ta không cần nói dối đâu".

"Lúc nào thì chỗ này có thể chính thức khai thác được", Bạch Phi nói thẳng.

Đóng tàu?

Thì kiếm được mấy đồng chứ.

Sao nhanh bằng việc đào vàng được.

Hơn nữa nơi này cách khu đất vịnh Lam có hơn nghìn mét, nếu như nơi đó phát hiện ra mỏ vàng thì nơi này chắc chắn cũng có.

Đây cũng là lý do hai mươi năm qua bọn họ tốn công đầu tư xây dựng chiếc tàu trở hàng này, cũng là nguyên nhân giữ lại mảnh đất này.

Nói trắng ra là coi trọng mỏ vàng dưới khu đất này.

"Vốn định chờ đến khu khu đất vịnh Lam bắt đầu khai thác mới có thể chính thức bắt đầu".

"Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện Trần Thiên Hạo, làm loạn Nam Thành thành ra như này.

"Bây giờ tất cả thiết bị của chúng ta ở vịnh Lam đều bị tiêu hủy, ngay cả Lộ Bình con trai tôi cũng bị lửa thiêu chết".

Nói đến đây, sắc mặt Triệu Vô Cực trở nên vô cùng đau khổ".

"Tôi cũng nghe nói đến chuyện này, anh Triệu xin hãy nén bi thương".

"Lần này tôi đến đây cũng là vì tên Trần Thiên Hạo kia".

"Nhà họ Triệu ở Nam Thành cũng được coi là thế lực nhánh của nhà họ Bạch ở Nam Thành, hắn làm vậy với nhà anh cũng chính là bất kính với nhà họ Bạch".

"Người như vậy chắc chắn không thể giữ lại".

Bạch Phi cao ngạo nói.

Triệu Vô Cực vui mừng gật đầu.

Đúng lúc này chuông điện thoại của Triệu Vô Cực reo lên.

Là Triệu Thiên Đạo gọi, liên quan đến Triệu Lộ Bình.

Triệu Vô Cực không hề do dự, nói mấy câu khách sáo với Bạch Phi sau đó chạy về nhà.

Bạch Phi đi một vòng trong xưởng.

Nhìn con tàu trở hàng, hiếu kỳ đi vào trong.

Nói thật hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy quá trình xây dựng tàu chở hàng.

Đi được hai bước chỉ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang khom lưng trong góc xưởng, ngắm nhìn tàu chở hàng.

Trong tay người đó cầm mô hình tàu trở hàng.

Hắn nhíu mày.

Sau đó đánh mắt với tên côn đồ đứng sau.

Một tên tiến lên nhấc người đang trốn trong góc dậy.

"Trẻ con?"

Bạch Phi nhìn qua có hơi bất ngờ.

Nhưng nhìn ra sau thấy cánh cửa công xưởng bị đóng chặt, cậu bé này chui vào thế nào vậy?

"Cậu nhóc, nhóc đang làm gì vậy?"

Bạch Phi hỏi.

Cậu bé này chẳng phải ai khác, chính là nhóc 13.

Nhóc 13 có mái tóc xoăn, dày như tổ quả.

Đôi mắt kiên cường chớp chớp.

"Ông quan tâm tôi làm gì, mau thả ông đây xuống".

"Ối dồi! Nhãi, cũng có chút bản lĩnh nhỉ".

Bạch Phi tiến lên, nhìn cậu, nhìn mô hình tàu chở hàng trong lòng cậu, liền cướp lấy nó.

"Không ngờ cậu lại là một người mê tàu đấy".

"Có phải lén đến đây xem không?"

"Trả mô hình lại cho tôi, nó là của tôi", nhóc 13 nghiến răng, đạp Bạch Phi một cước.

Sắc mặt hắn lộ vẻ hung ác.

Tát thẳng vào mặt cậu.

"Dám đá ông đây, muốn chết hả?"

Sau đó liền vứt nhóc 13 xuống đất.

Dưới đất toàn sỏi đá, cậu ngã xuống đất kêu lên đau đớn.

Nhóc 13 không hề sợ hãi.

Thằng bé đứng dậy lao về phía Bạch Phi.

"Trả lại mô hình cho tôi".

Bạch Phi tránh qua, nhóc 13 đá vào không trung.

Bạch Phi giơ chân, đạp vào mông cậu, sức lực rất lớn khiến cả người nhóc 13 bay ra xa.

"Bốp!"

Nhóc 13 bị đạp vào mông, cả người ngã ngửa, ngã trên mặt đá cuội.

Máu tươi phun ra.

Cậu giãy giụa một lúc sau đó ngất đi.

Bạch Phi thấy vậy, đùa có tí mà thằng nhóc này đã ngã không biết sống chết thế nào rồi.

Thấy xung quanh không có người.

Hắn liền phất tay gọi tên côn đồ.

"Tìm hòn đá cột vào người nó, sau đó ném xuống biển làm mồi cho cá".

Chiếc xe phóng như bay thẳng đến xưởng đóng tàu.

Cửa xưởng đóng tàu đóng chặt.

Bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào.

Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm xuống xe kiểm tra.

"Nơi này yên lặng như vậy sao?"

Trần Thiên Hạo không kìm được hỏi.

Anh nghiêng đầu qua bên kia, đó là nhà xưởng của vịnh Lam cháy đen sì.

Anh nhíu mày.

Nếu nơi đó có mỏ vàng, vậy nơi này liệu có không?

"Nơi này một năm trước hạ thủy tàu trở hàng, sau đó chỉ thi công mấy hạng mục nhỏ lẽ. Nghe nói lúc trước xin phá sản, điều chỉnh để khai thác tài nguyên".

Tiền Cẩm Lâm nói.

Khai thác tài nguyên?

Anh nhìn đá cuội dưới chân.

Trần Thiên Hạo cảm giác mình đoán đúng đến chín phần.

"Xưởng đóng tàu này là của gia tộc nào?", để kiểm chứng phỏng đoán của mình, Trần Thiên Hạo hỏi tiếp.

"Hình như là nhà họ Triệu và nhà họ Tôn. Cụ thể là ai tôi cũng không biết".

Tiền Cẩm Lâm nhíu mày nói.

"Quả nhiên!"

"Hay là chúng ta vào xem chút đi".

Trần Thiên Hạo đề nghị.

Trong tình huống này, anh thật sự muốn vào xem một chút.

"Cửa nơi này bị đóng chặt, chúng ta vào thế nào đây?", Tiền Cẩm Lâm do dự nói.

Bỗng nhiên cô ta nhìn thấy một khe hở trên tường.

Cạnh cái lỗ có linh kiện của mô hình.

"Nhóc 13 thực sự đã đến đây".

"Chắc thằng bé chui vào từ đây", Tiền Cẩm Lâm chỉ vào cái lỗ, sốt ruột nói.

"Chúng ta lớn như vậy, chắc chắn không chui lọt".

Tường cao hai mét, Trần Thiên Hạo duỗi tay tóm lấy đỉnh tường. Hai tay dồn lực, hai chân bật lên, dễ dàng nhảy lên trên tường.

Anh đưa tay nói.

"Nào, tôi kéo cô lên".

Tiền Cẩm Lâm nắm chặt tay Trần Thiên Hạo, mặt hơi đỏ.

Trần Thiên Hạo bất giác cảm thấy tim đập thình thịch.

Hai người leo tường đi vào trong công xưởng.

Bên trong bức tường chỉ có một công xưởng lẻ loi ở giữa, nằm sát gần biển.

Bên trong có cần trục xây dựng loại lớn, dưới thiết bị còn có một con tàu trở hàng với chiều dài hai mươi mét.

Tàu còn chưa được sử dụng đã hiện đầy vết loang lổ rỉ sét.

Hai người đi về phía trước.

Đi ngang qua chỗ rẽ ở cửa lớn công xưởng, phát hiện ra trên mặt đất có mô hình tàu trở hàng.

"Cái này của nhóc 13".

"Thằng bé ở đây".

Nhìn bốn phía, phát hiện ra vết máu trên đá cuội.

"Mau nhìn!

Tiền Cẩm Lâm giật mình.

Sắc mặt vô cùng khó coi.

Ánh mắt của cô ta hiện lên sự hoang mang, cô ta nhìn khắp bốn phía.

Cô ta đột nhiên nhìn thấy bên cạnh cần trục hình tháp có mấy người đang đi đến vùng nước sâu.

"Đó là nhóc 13".

"Họ muốn làm gì vậy".

Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm thay đổi.

Xông thẳng về phía bờ biển.

Cô ta hét lớn.

"Mấy người làm gì thế, mau thả thằng bé xuống".

Ở phía xa, Bạch Phi nhìn thấy có người đang đứng hét sau lưng mình.

Quay đầu nhìn lại là một cô gái, còn có một người đàn ông đang lao đến.

Lo mọi chuyện sẽ bại lộ.

Hắn lập tức thúc giục.

"Mau dìm chết nó”.

Tên côn đồ dùng sức ném nhóc 13 xuống biển.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom