Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23-25
Chương 23: Tiêu diệt toàn bộ
Ba chữ đó giống như tiếng sấm vang lên bên tai Vương Bưu, khiến hắn lập tức cảm thấy không rét mà run, tóc tai dựng ngược hết lên.
Không phải anh ta đã chết rồi sao? Sao vẫn còn sống thế kia?
Mình đã cử tất cả tinh nhuệ trong tay đi đối phó anh ta. Hơn nữa, mỗi người đều được trang bị vũ khí nóng, cộng lại cũng phải hai mươi, ba mươi cái.
Thế mà vẫn để anh ta chạy thoát ra đây?
“Không… Tao không tin!”.
Năng lực của Vương Bưu cũng không tính là yếu, nếu không thì đã không thể trở thành một trong ba nhân vật cấp bậc ông trùm.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Cao Văn, hắn vẫn thấy sợ, không biết phải làm sao.
Trên thế giới sao lại có người đáng sợ như vậy?
Mấy chục cao thủ mà hắn cử đi, cộng thêm vệ sĩ vốn có, cộng lại là gần chín mươi người.
Thế mà một mình anh ta lại xử lý hết.
Giây lát sau, Vương Bưu lập tức khôi phục bình tĩnh.
Khóe miệng hắn cong lên nụ cười lạnh lùng, nói: “Tao nói cho mày biết, nếu mày dám giết tao thì mày xong đời, gia tộc Thượng Quan sẽ không tha cho mày đâu”.
Câu nói này khiến Tần Cao Văn cảm thấy nực cười.
Chẳng trách Vương Bưu lại dám ngang ngược làm càn như vậy, hóa ra đằng sau có người của gia tộc Thượng Quan chống lưng.
“Anh cảm thấy tôi sẽ sợ gia tộc Thượng Quan sao?”.
Câu nói này khiến Vương Bưu không nhịn được cười, giống như nghe được câu chuyện khôi hài nhất trần đời. Hiện nay, trên khắp thành phố Minh Châu này, không có ai là không sợ gia tộc Thượng Quan.
Dù là hai gia tộc lớn họ Trương và họ Vương cộng lại cũng không thể sánh bằng.
Nghe nói đằng sau gia tộc Thượng Quan là cao thủ của phương Bắc.
Lẽ nào một Tần Cao Văn nho nhỏ lại dám khiêu chiến với người đó?
“Đối phó với người như mày, tao vẫn chưa cần người của gia tộc Thượng Quan ra mặt”.
Hắn quát lên, nắm chặt tay, vung nắm đấm về phía ngực Tần Cao Văn.
Rầm!
Tần Cao Văn cũng vung nắm đấm đối chọi với hắn.
Bịch!
Ngay sau đó, cơ thể hắn đâm sầm vào bức tường bên cạnh, bụng cuộn trào, phun ra ngụm máu.
Hắn nhìn Tần Cao Văn, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Vừa rồi hắn còn chưa nhìn rõ Tần Cao Văn ra tay như thế nào thì đã hứng một cú đấm.
Quá nhanh, thật sự quá nhanh!
Nhìn Tần Cao Văn từng bước ép sát một lần nữa, trong mắt Vương Bưu hiện lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.
Hắn dựa cả người vào tường, khó khăn đứng dậy, cắn răng nói: “Mày… Mày không thể giết tao! Giết tao rồi, người của gia tộc Thượng Quan nhất định sẽ băm vằm mày thành nghìn mảnh”.
Vương Bưu chỉ có mối quan hệ nhất định với gia tộc Thượng Quan, không sâu sắc cho lắm. Sau khi hắn chết, người của gia tộc Thượng Quan thật sự sẽ để tâm, nhưng có trả thù hay không thì chưa chắc.
“Tôi nói cho anh biết, gia tộc Thượng Quan ở trước mặt tôi chẳng là cái thá gì cả”.
Năm xưa, nếu không phải Tần Cao Văn cứu giúp Thượng Quan Thiên Long, e rằng cả gia tộc Thượng Quan bọn họ đã biến mất khỏi thế giới này, làm sao có thể có được sự huy hoàng như ngày hôm nay?
Anh lùi lại ngồi xuống ghế sofa, nói: “Đừng nói là gia tộc Thượng Quan, ngay cả cao thủ phương Bắc đứng sau bọn họ, tôi cũng không quan tâm”.
Trên khắp thế giới hiện nay, người có thể khiến Tần Cao Văn xem trọng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngày trước, những ông trùm quốc tế ở thế giới phương Tây có ai không phải loại người hung ác, nhưng khi đối mặt với Tần Cao Văn, bọn họ vẫn bị đánh đến mức quỳ xuống xin tha, còn đi cả ra quần.
“Được, bây giờ tao sẽ gọi điện cho người của gia tộc Thượng Quan, để bọn họ đến đây xử mày”.
Vừa rồi hắn còn chưa dám chắc người của gia tộc Thượng Quan có ra tay với Tần Cao Văn hay không, nhưng bây giờ hắn đã có thể chắc chắn.
Bởi vì Tần Cao Văn đã chạm tới giới hạn của bọn họ.
Đối với gia tộc Thượng Quan, người được gọi là cao thủ phương Bắc đó luôn là nhân vật giống như thần linh.
Nghe nói năm xưa Thượng Quan Thiên Long lang thang ở ngoài phố suýt chút nữa chết đói, chính vị cao thủ phương Bắc đó đã ra tay cứu giúp mới có ông ta của ngày hôm nay.
Không ai dám nói xấu vị cao thủ phương Bắc đó trước mặt gia tộc Thượng Quan.
“Tao sẽ đợi xem, nhưng tao nhắc mày một câu, lát nữa bọn họ đến đây, mày sẽ chết càng thê thảm”.
Đương nhiên hắn không quan tâm đến những lời Tần Cao Văn nói.
“Đùa gì thế, lẽ nào người của gia tộc Thượng Quan lại giúp anh sao?”.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Quan Phong Vân, con trai của Thượng Quan Thiên Long.
Lúc này, Thượng Quan Phong Vân đang bàn bạc với bố việc kinh doanh tiếp theo, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh ta hơi bận nên không nghe máy mà ngắt máy luôn.
Nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn không từ bỏ, tiếp tục gọi.
Thượng Quan Phong Vân hơi không vui nhưng vẫn bắt máy, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói hoảng hốt.
“Anh Thượng Quan phải không?”.
Thượng Quan Phong Vân hỏi: “Anh là ai?”.
“Là tôi, tôi là Vương Bưu đây”.
Tay sai của gia tộc Thượng Quan bọn họ trên khắp thành phố Minh Châu không chỉ có một, anh ta cũng không để tâm tới người tên Vương Bưu đó, nói tiếp: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây”.
“Có người sỉ nhục gia tộc Thượng Quan các anh”.
Bây giờ Vương Bưu chắc chắn sẽ không nói ra những chuyện xấu xa của cấp dưới hắn, hắn biết gia tộc Thượng Quan chú trọng tới danh dự của gia tộc và vị cao thủ phương Bắc kia nhất.
Thượng Quan Phong Vân nhìn sang bố mình, bố anh ta gật đầu, ra hiệu để người bên kia nói tiếp.
“Nói tôi nghe là chuyện gì?”.
Vương Bưu kể lại đầu đuôi sự việc xong, cuối cùng thêm vào câu quan trọng nhất: “Hơn nữa, anh ta còn nói, người mà các anh gọi là cao thủ phương Bắc là đồ chó, anh ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể xử người đó”.
Thượng Quan Phong Vân mở loa ngoài, Thương Quan Thiên Long ở cạnh cũng có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.
Ông ta vốn đã tuổi già sức yếu, mấy năm nay càng ngày càng ít nổi giận, nhưng nghe thấy câu này vẫn không kìm được cơn giận.
Ông ta lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Sỉ nhục gia tộc Thượng Quan thì ông ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng dám khiêu chiến cao thủ phương Bắc thì chỉ có con đường chết.
Năm xưa, nếu không phải Tần Cao Văn ra tay giúp đỡ bọn họ thì gia tộc Thượng Quan đã tiêu tùng.
Thượng Quan Thiên Long là người biết ghi ơn, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai sỉ nhục ân nhân của ông ta.
Thượng Quan Phong Vân cũng chịu sự ảnh hưởng của bố, nghe thấy lời này thì trong lòng rất khó chịu, nghiến răng hỏi: “Tên khốn đó đang ở đâu?”.
“Đang ở thế giới dưới lòng đất của tôi”.
“Được, anh kìm chân anh ta trước, lát nữa tôi sẽ dẫn người qua đó rút gân lột da anh ta”.
Nói xong, anh ta bèn cúp máy, quay sang Thượng Quan Thiên Long nói: “Bố, chuyện nhỏ thế này không cần bố ra tay đâu, để con trai làm thay bố”.
“Không được, chúng ta phải đi cùng nhau”.
Bây giờ, Thượng Quan Thiên Long đã dần dần giao quyền xử lý những việc quan trọng trong công ty cho Thượng Quan Phong Vân, mơ hồ đã có xu thế giao lại công ty.
Nhưng gặp phải tình huống này, ông ta tuyệt đối không lùi bước.
“Nhưng bố…”.
Thượng Quan Thiên Long ngắt lời con trai, lời nói sắc bén: “Không nhưng nhị gì cả, mau đưa bố đi”.
“Vâng!”.
Thượng Quan Phong Vân biết bố mình đã thật sự nổi giận. Kẻ dám sỉ nhục cao thủ phương Bắc đã chạm vào vảy ngược của Thượng Quan Thiên Long.
Chương 24: Chào ân nhân
Cho dù là người nhà họ Trương và nhà họ Vương cũng không dám lấy vị cao thủ phương Bắc kia ra làm trò đùa.
Bố từng nói trước mặt bọn họ không chỉ một lần, nếu không có sự giúp đỡ của người đó, gia tộc Thượng Quan đã bị sụp đổ từ lâu.
“Bố muốn đưa bao nhiêu người đi?”.
Thượng Quan Thiên Long ho khan hai tiếng, nói: “Đưa tất cả cao thủ hạng nhất trong gia tộc chúng ta theo, bố cũng muốn xem xem cậu ta có thể ngông cuồng đến mức nào”.
“Vâng!”.
Thế giới ngầm.
Vương Bưu cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Quan Phong Vân sắp đưa người đến đây.
Lát nữa, hắn sẽ tận mắt nhìn thấy người của gia tộc Thượng Quan giày vò Tần Cao Văn từng chút một cho tới chết.
Còn bản thân hắn sẽ có thể tránh được một kiếp.
Mặc dù anh em dưới trướng đều đã chết hết, nhưng không sao, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, chỉ cần Vương Bưu hắn còn sống thì sẽ có khả năng quật khởi.
Dù sao năm xưa, lúc hắn mới vào thế giới ngầm cũng đơn thương độc mã, một thân một mình, không phải cuối cùng vẫn nên cơm nên cháo đó sao?
“Mày nghe thấy rồi chứ? Người của gia tộc Thượng Quan sẽ đến đây ngay, mày xong đời rồi”.
Hiện tại ở thành phố Minh Châu, hắn chưa thấy ai to gan như Tần Cao Văn.
Dám chủ động khiêu khích gia tộc Thượng Quan, hơn nữa, ngay cả cao thủ phương Bắc mà bọn họ coi là cấm kị cũng dám động chạm.
Như vậy chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, còn là kiểu không tốn chút công sức nào.
“Tôi sẽ đợi”.
Hai bố con Thượng Quan Thiên Long dẫn người đến thế giới ngầm. Khi bọn họ vào trong, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi, khắp nơi toàn là thi thể và máu.
Trong không khí lan tràn một mùi kì lạ, làm hai bố con Thượng Quan Thiên Long khẽ run rẩy.
Những cao thủ dưới trướng bọn họ thì đã nhìn quen, chỉ thấy bình thường.
Xem ra lần này Vương Bưu thật sự đã gặp phải một cao thủ đỉnh cao. Nếu không, những người này ít nhất cũng còn vài người sống sót.
Thượng Quan Thiên Long đi đến phòng karaoke của Vương Bưu, đạp cửa ra.
Mặc dù ông ta đã lớn tuổi, nhưng cú đạp này vẫn tràn đầy sức mạnh.
Sau khi đạp cửa ra, ông ta đã nhìn thấy Vương Bưu lao tới phía mình.
“Ông Thượng Quan, cuối cùng ông cũng đến rồi”.
Vương Bưu nhìn Thượng Quan Thiên Long thì tỏ ra kích động vô cùng.
“Thằng khốn kia là người đã sỉ nhục gia tộc Thượng Quan chúng tôi sao?”.
Thượng Quan Thiên Long không hề quan tâm Vương Bưu đã gặp chuyện gì, dù sao chuyện không liên quan đến mình, cần gì phải lo chuyện bao đồng.
Hơn nữa, trong thâm tâm Thượng Quan Thiên Long vẫn coi thường loại người thuộc thế giới ngầm như Vương Bưu.
Ông ta cũng từng nhấn mạnh chuyện này với con trai Thượng Quan Phong Vân không chỉ một lần, bớt giao thiệp với người của thế giới ngầm.
“Không sai, chính là anh ta!”.
Bây giờ Tần Cao Văn đang xoay lưng về phía Thượng Quan Thiên Long, cộng thêm ánh đèn tối mờ trong phòng karaoke nên ông ta không nhìn rõ hình dáng của anh.
Nhưng Thượng Quan Thiên Long lại khẳng định, ông ta chắc chắn đã từng gặp Tần Cao Văn.
Bóng lưng của người này rất quen.
Nhưng rốt cuộc là ai?
Bỏ đi, mặc kệ đó là ai, chỉ cần dám sỉ nhục ân nhân cứu mạng của ông ta thì chỉ có một con đường chết.
“Quay người lại ngoan ngoãn chịu chết đi!”.
Thượng Quan Thiên Long nói với bóng lưng của Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn đặt tách trà trong tay xuống, bình thản đáp lại một câu: “Ông chắc chứ?”.
Chỉ một câu này đã khiến Thượng Quan Thiên Long đứng sững ở nơi đó.
Ông ta kích động run lên, máu nóng trong cơ thể sôi trào, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp, cơn giận trước kia hoàn toàn tan biến.
Cả đời ông ta cũng không thể quên được giọng nói này.
Ông ta nhớ mãi, lúc ông ta tuyệt vọng lang thang đầu đường xó chợ, chủ nhân của giọng nói này đã mang lại sự trợ giúp cho ông ta như thế nào.
Bắt đầu từ ngày đó, Thượng Quan Thiên Long đã hạ quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải báo đáp ơn huệ của đối phương.
Đáng tiếc, sau này ông ta đi tìm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không biết người đó đã đi đâu.
Lần trước, ông ta gọi điện thoại muốn gặp anh cũng không có cơ hội.
Tìm kiếm khắp nơi vô tung tích, gặp lại chẳng phí chút công phu.
Biểu hiện của Thượng Quan Thiên Long đương nhiên đã thu hút sự chú ý của Thượng Quan Phong Vân, anh ta đỡ lấy bố mình, hỏi: “Bố, bố sao vậy?”.
Thượng Quan Thiên Long không nói gì, ông ta bước từng bước đến trước mặt Tần Cao Văn, hiện rõ vô cùng kích động.
Cảnh tượng sau đó lại khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Phịch!
Thượng Quan Thiên Long quỳ gối xuống đất, phát ra tiếng kêu vang vọng, mỗi một người đều nghe được rõ ràng.
Mọi người đều há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.
Trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ khó tin, có người còn dùng dao trong tay cứa nhẹ lên đùi, tiếng hét đau đớn vang lên thông báo với mọi người rằng bọn họ không phải đang nằm mơ.
Chuyện này là sao?
Thượng Quan Phong Vân thấy bố mình quỳ trước mặt người khác như vậy thì sao có thể chịu được, anh ta vội vàng chạy đến.
“Bố, bố mau đứng dậy đi, bố đang làm gì vậy?”.
Trên khắp thành phố Minh Châu này không ai có đủ tư cách khiến người của gia tộc Thượng Quan bọn họ quỳ xuống như vậy.
Thượng Quan Thiên Long không những không đứng dậy, ngược lại kéo tay con trai, nói: “Tiểu Vân, mau quỳ xuống cùng bố, chúng ta chào ân nhân”.
“Ân… ân nhân?”.
Thượng Quan Phong Vân lập tức sững sờ, hiện rõ vô cùng ngạc nhiên.
Lẽ nào người này chính là cao thủ bí ẩn mà bố thường hay nhắc tới?
Nhân vật có ơn tái tạo đối với gia tộc bọn họ?
Trước kia, dù Thượng Quan Thiên Long thường hay nhắc tới người bí ẩn đứng đằng sau, nhưng đám người Thượng Quan Phong Vân lại chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Tần Cao Văn đứng lên, nhìn Thượng Quan Thiên Long đang quỳ dưới đất, nói: “Dẫn theo nhiều người tới đây như vậy là định đánh gãy chân tôi sao?”.
Phát hiện người này quả nhiên là Tần Cao Văn, Thượng Quan Thiên Long càng thêm phấn khởi, ông ta quỳ dưới đất vội vàng nói: “Ân nhân, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.
Nhìn biểu hiện của bố mình quả thật không nhận lầm, Thượng Quan Phong Vân cũng không nhiều lời, lập tức quỳ xuống.
“Đây đều là ý của tôi, nếu ân nhân có trách thì cứ trách tôi, mọi chuyện không liên quan đến bố tôi”.
Tần Cao Văn đỡ hai bố con họ đứng dậy.
Anh biết đầu sỏ thật sự không phải là hai người họ, mà là Vương Bưu vừa rồi còn tỏ vẻ vô cùng đắc ý kia.
Vương Bưu đứng bên đã sợ đến mức không biết làm thế nào, hắn không ngờ sự việc lại biến thành thế này. Chuyện này khác xa với tưởng tượng của hắn.
Chẳng trách lúc trước Tần Cao Văn lại ngang tàng nói rằng dù vị cao thủ phương Bắc kia có đến cũng không dám làm gì anh ta.
Bởi vì anh ta chính là người đó.
Bây giờ, trong lòng Vương Bưu dâng lên cảm giác hối hận mãnh liệt. Sớm biết như vậy, hắn đã không chọc giận Tần Cao Văn.
Ai mà ngờ được cuối cùng lại đá phải tấm sắt.
Ngay cả phái Thanh Long của bọn hắn cũng bị tiêu diệt.
Hắn rất hối hận, hối hận đến mức ruột xanh ngắt luôn rồi.
Đều tại Dương Hạo, nếu không phải vì tên khốn kiếp đó, hắn vẫn sống yên lành.
“Không phải anh muốn gọi cứu viện sao? Bây giờ cứu viện của anh đến rồi, anh hỏi bọn họ xem bọn họ có dám làm gì tôi không”.
Vương Bưu lắp bắp: “Anh nghe tôi nói, Tần Cao Văn, không biết không có tội, tôi không cố ý…”.
Hắn nói thật, nếu biết Tần Cao Văn đáng sợ như vậy, có cho hắn mấy trăm lá gan, hắn cũng không dám động vào anh.
Chương 25: Không kịp cứu vãn
Vậy không phải là một lòng tự gây khó khăn cho mình sao?
Đó là tự lấy đá đập chân mình.
Bốp!
Tần Cao Văn không muốn giải thích với hắn, vung tay tát lên mặt hắn một cách đơn giản mà lưu loát. Cơ thể hắn xoay vài vòng trên không trung giống như chiếc bông vụ.
Một bên mặt Vương Bưu bị đánh nát, gương mặt xấu xí vô cùng, cả người ngã xuống đất.
Thượng Quan Phong Vân nhìn thấy mà run sợ.
Trước kia, bố đã nói với anh ta, ân nhân của bọn họ ra tay tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nhưng anh ta chưa tận mắt nhìn thấy, khái niệm vẫn còn có chút mơ hồ. Lần này nhìn thấy tận mắt quả nhiên khiến người ta kinh hãi.
Đáng sợ, đáng sợ quá!
Sức mạnh của cái tát đó rốt cuộc ghê gớm đến mức nào?
Vương Bưu ngã xuống đất, gian nan muốn bò dậy, nhưng Tần Cao Văn đạp chân lên ngực hắn.
“Tôi đã cho anh một cơ hội, anh không biết quý trọng thì thôi, còn định ra tay với người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ tha cho anh dễ dàng vậy sao?”.
Rầm!
Tần Cao Văn giơ cao chân phải đạp xuống, cơ thể Vương Bưu lập tức nổ tung.
Máu tươi văng lên người mấy cao thủ đứng xung quanh, khiến bọn họ không tự chủ run rẩy cả người.
“Xin lỗi ân nhân, hắn là tay sai của cấp dưới tôi, tôi quản lý không nghiêm”.
Thượng Quan Phong Vân run rẩy tiến lên.
Hôm nay, Tần Cao Văn đến đây đơn giản chỉ muốn xử lý Vương Bưu, không liên quan đến những người khác.
Anh liếc nhìn Thượng Quan Phong Vân, nói: “Chuyện này không liên quan đến anh”.
Lúc này, Thượng Quan Phong Vân mới thở phào, vừa rồi Tần Cao Văn thể hiện ra thực lực đáng sợ khiến anh ta nhìn mà hãi hùng.
Nếu Tần Cao Văn thật sự muốn đối phó với mình, e rằng những cao thủ mà mình dẫn theo còn chưa đủ nhét kẽ răng người ta.
Thượng Quan Thiên Long vội vàng tiến lên, chắp tay nói với Tần Cao Văn: “Ân nhân, tôi có chuyện cần nhờ, hi vọng cậu có thể đồng ý”.
“Chuyện gì?”.
Thượng Quan Thiên Long nói: “Nhiều năm trước, nhờ ơn cứu giúp của cậu, tôi mới có thể thoát chết, hơn nữa có được thành tựu không đáng kể như ngày hôm nay. Tôi luôn muốn báo đáp cậu, nhưng cậu lại không thiếu tiền, cũng không cần gì khác, chuyện này thật sự khiến tôi rất khó xử”.
Tần Cao Văn không nói gì, yên lặng lắng nghe.
Anh khá bất mãn với cách nói chuyện của Thượng Quan Thiên Long, có chuyện gì không nói thẳng được sao? Cứ phải vòng một vòng lớn như vậy?
“Nói thẳng vào trọng điểm có được không?”.
Thượng Quan Thiên Long nói: “Ba ngày sau tôi muốn tổ chức một bữa tiệc cho cậu tại nhà tôi, đến lúc đó mong cậu có thể ghé thăm”.
Trên khắp thành phố Minh Châu, ai nhận được thiếp mời của Thượng Quan Thiên Long sẽ là chuyện vô cùng vinh quang, đáng để chúc mừng thật lâu.
Còn Thượng Quan Thiên Long đối diện với Tần Cao Văn lại tỏ thái độ cung kính tuyệt đối, thậm chí còn dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện với anh.
Đương nhiên Thượng Quan Thiên Long tôn trọng Tần Cao Văn như vậy, ngoài việc để báo đáp ơn cứu mạng của anh thì còn vì một nguyên nhân quan trọng hơn nữa.
Ông ta biết thực lực của Tần Cao Văn rất đáng sợ.
Không phải ông ta chống lưng hay giải quyết rắc rối cho Tần Cao Văn, mà ngược lại, Tần Cao Văn đang chống lưng cho gia tộc bọn họ.
Có lẽ ở thành phố Minh Châu nho nhỏ này, gia tộc bọn họ có thể xếp vào hàng nhất nhì, nhưng thật sự phóng tầm mắt ra khắp Hoa Hạ thì chỉ nhỏ như con kiến.
Những gia tộc lớn đỉnh cao muốn nghiền ép bọn họ dễ như trở bàn tay.
Nhưng có Tần Cao Văn trấn giữ thì khác.
Thượng Quan Thiên Long vẫn biết chút ít về sự tích vinh quang của anh, nghe nói năm xưa sát thủ đỉnh cao của tám quốc gia hợp lại đều bị anh giết chết một cách dễ dàng.
Thực lực như vậy vô cùng đáng sợ.
“Tôi miễn cưỡng suy nghĩ một chút”.
Đối với trường hợp này, Tần Cao Văn quả thật không hứng thú nổi.
Dù Tần Cao Văn chưa trả lời ngay, nhưng Thượng Quan Thiên Long biết chuyện này đã thành công một nửa.
“Vậy hôm khác tôi sẽ đến nhà cậu đưa thiếp mời nhé?”.
Thượng Quan Phong Vân biết bố mình quả thật rất quan tâm đến Tần Cao Văn, bình thường đừng nói là ông ấy đi đưa thiếp mời, ngay cả anh ta cũng rất ít khi đi.
“Không cần đâu, ba ngày sau tôi sẽ đến đó đúng giờ, không cần đến đón”.
“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh”.
“Ừ”.
…
Vương Thuyền Quyên đợi trong biệt thự rộng lớn vô cùng sốt ruột, con gái đã dựa vào đùi cô ngủ, cô chỉ đành lấy chăn đắp cho Đóa Đóa.
Cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tần Cao Văn, nhưng anh mãi không bắt máy khiến cô càng lúc càng thấy lo lắng.
Có phải anh đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Vương Thuyền Quyên âm thầm cầu nguyện, Tần Cao Văn nhất định phải bình an trở về.
Sao anh lại lỗ mãng như vậy?
Một mình đến thế giới ngầm chưa biết thế nào, chuyện này nguy hiểm biết bao, hơn nữa còn đối mặt với nhiều sát thủ đỉnh cao như Vương Bưu.
Cho đến khoảng một, hai giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Thuyền Quyên hơi hồi hộp, cẩn trọng hỏi: “Ai đó?”.
“Anh”.
Nghe thấy giọng anh, Vương Thuyền Quyên mừng phát khóc, vội vàng xuống khỏi ghế sofa, chạy đến cửa.
Mở cửa ra nhìn thấy Tần Cao Văn, nước mắt cô không ngừng rơi, rõ ràng là vô cùng kích động.
“Anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi!”.
Vương Thuyền Quyên không quan tâm nhiều nữa, ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nước mắt thấm ướt vai áo cô.
Giờ phút này, anh không còn tàn nhẫn hung ác, sát phạt quyết đoán, cũng không đóng vai sát thủ lạnh lùng nữa, mà là một người chồng dịu dàng.
Tần Cao Văn đưa tay phải ra nhẹ nhàng xoa má Vương Thuyền Quyên, nói: “Lúc trước anh đã nói với em, bọn họ không thể làm gì được anh”.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Có người đến cứu anh sao?”.
Tần Cao Văn dở khóc dở cười.
Chỉ mấy kẻ đó mà lại cần… người khác đến cứu viện sao?
Đùa à?
“Không phải”.
Tần Cao Văn lắc đầu, trực tiếp phủ nhận: “Một mình anh là có thể giải quyết hết bọn họ”.
Anh nói vậy chắc chắn Vương Thuyền Quyên sẽ không tin.
Một mình giết hết tất cả mấy chục sát thủ còn lại của thế giới ngầm, anh đùa gì vậy?
“Tôi muốn nghe nói thật, anh có thể đừng lừa tôi được không?”.
Giọng nói của Vương Thuyền Quyên có chút nũng nịu lại vừa có chút bất mãn.
“Anh thật sự không nói đùa”.
Chỉ có mấy chục người, lẽ nào cần phải đùa hay sao?
Vợ anh quả thật tiếp xúc cảnh đời quá ít.
“Anh vẫn cứng miệng như vậy phải không? Vậy anh về đi”.
Tần Cao Văn đứng sững ra đó, tốc độ trở mặt của con gái đúng là nhanh thật.
Anh có chút bất đắc dĩ, nói: “Được thôi!”.
Nhìn bóng lưng Tần Cao Văn biến mất trong bóng tối, Vương Thuyền Quyên dựa vào cửa, tảng đá treo trong lòng dần dần hạ xuống.
Cô biết từ nay về sau không còn phải một thân một mình nữa, mình và Đóa Đóa đều đã có chỗ nương tựa.
Thật ra, năm xưa sau khi sinh Đóa Đóa ra, Vương Thuyền Quyên cũng không phải chưa từng cảm thấy hối hận. Lúc đó, cô vẫn chưa hiểu tính cách của Tần Cao Văn, không rõ anh là người như thế nào.
Nhưng qua mấy ngày ở cùng nhau, Vương Thuyền Quyên đã dần dần tin tưởng anh.
Đây là một người đàn ông tốt, các phương diện đều đáng để tin tưởng, nương tựa.
Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi trời sắp sáng mới đi ngủ.
Ba chữ đó giống như tiếng sấm vang lên bên tai Vương Bưu, khiến hắn lập tức cảm thấy không rét mà run, tóc tai dựng ngược hết lên.
Không phải anh ta đã chết rồi sao? Sao vẫn còn sống thế kia?
Mình đã cử tất cả tinh nhuệ trong tay đi đối phó anh ta. Hơn nữa, mỗi người đều được trang bị vũ khí nóng, cộng lại cũng phải hai mươi, ba mươi cái.
Thế mà vẫn để anh ta chạy thoát ra đây?
“Không… Tao không tin!”.
Năng lực của Vương Bưu cũng không tính là yếu, nếu không thì đã không thể trở thành một trong ba nhân vật cấp bậc ông trùm.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Cao Văn, hắn vẫn thấy sợ, không biết phải làm sao.
Trên thế giới sao lại có người đáng sợ như vậy?
Mấy chục cao thủ mà hắn cử đi, cộng thêm vệ sĩ vốn có, cộng lại là gần chín mươi người.
Thế mà một mình anh ta lại xử lý hết.
Giây lát sau, Vương Bưu lập tức khôi phục bình tĩnh.
Khóe miệng hắn cong lên nụ cười lạnh lùng, nói: “Tao nói cho mày biết, nếu mày dám giết tao thì mày xong đời, gia tộc Thượng Quan sẽ không tha cho mày đâu”.
Câu nói này khiến Tần Cao Văn cảm thấy nực cười.
Chẳng trách Vương Bưu lại dám ngang ngược làm càn như vậy, hóa ra đằng sau có người của gia tộc Thượng Quan chống lưng.
“Anh cảm thấy tôi sẽ sợ gia tộc Thượng Quan sao?”.
Câu nói này khiến Vương Bưu không nhịn được cười, giống như nghe được câu chuyện khôi hài nhất trần đời. Hiện nay, trên khắp thành phố Minh Châu này, không có ai là không sợ gia tộc Thượng Quan.
Dù là hai gia tộc lớn họ Trương và họ Vương cộng lại cũng không thể sánh bằng.
Nghe nói đằng sau gia tộc Thượng Quan là cao thủ của phương Bắc.
Lẽ nào một Tần Cao Văn nho nhỏ lại dám khiêu chiến với người đó?
“Đối phó với người như mày, tao vẫn chưa cần người của gia tộc Thượng Quan ra mặt”.
Hắn quát lên, nắm chặt tay, vung nắm đấm về phía ngực Tần Cao Văn.
Rầm!
Tần Cao Văn cũng vung nắm đấm đối chọi với hắn.
Bịch!
Ngay sau đó, cơ thể hắn đâm sầm vào bức tường bên cạnh, bụng cuộn trào, phun ra ngụm máu.
Hắn nhìn Tần Cao Văn, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Vừa rồi hắn còn chưa nhìn rõ Tần Cao Văn ra tay như thế nào thì đã hứng một cú đấm.
Quá nhanh, thật sự quá nhanh!
Nhìn Tần Cao Văn từng bước ép sát một lần nữa, trong mắt Vương Bưu hiện lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.
Hắn dựa cả người vào tường, khó khăn đứng dậy, cắn răng nói: “Mày… Mày không thể giết tao! Giết tao rồi, người của gia tộc Thượng Quan nhất định sẽ băm vằm mày thành nghìn mảnh”.
Vương Bưu chỉ có mối quan hệ nhất định với gia tộc Thượng Quan, không sâu sắc cho lắm. Sau khi hắn chết, người của gia tộc Thượng Quan thật sự sẽ để tâm, nhưng có trả thù hay không thì chưa chắc.
“Tôi nói cho anh biết, gia tộc Thượng Quan ở trước mặt tôi chẳng là cái thá gì cả”.
Năm xưa, nếu không phải Tần Cao Văn cứu giúp Thượng Quan Thiên Long, e rằng cả gia tộc Thượng Quan bọn họ đã biến mất khỏi thế giới này, làm sao có thể có được sự huy hoàng như ngày hôm nay?
Anh lùi lại ngồi xuống ghế sofa, nói: “Đừng nói là gia tộc Thượng Quan, ngay cả cao thủ phương Bắc đứng sau bọn họ, tôi cũng không quan tâm”.
Trên khắp thế giới hiện nay, người có thể khiến Tần Cao Văn xem trọng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngày trước, những ông trùm quốc tế ở thế giới phương Tây có ai không phải loại người hung ác, nhưng khi đối mặt với Tần Cao Văn, bọn họ vẫn bị đánh đến mức quỳ xuống xin tha, còn đi cả ra quần.
“Được, bây giờ tao sẽ gọi điện cho người của gia tộc Thượng Quan, để bọn họ đến đây xử mày”.
Vừa rồi hắn còn chưa dám chắc người của gia tộc Thượng Quan có ra tay với Tần Cao Văn hay không, nhưng bây giờ hắn đã có thể chắc chắn.
Bởi vì Tần Cao Văn đã chạm tới giới hạn của bọn họ.
Đối với gia tộc Thượng Quan, người được gọi là cao thủ phương Bắc đó luôn là nhân vật giống như thần linh.
Nghe nói năm xưa Thượng Quan Thiên Long lang thang ở ngoài phố suýt chút nữa chết đói, chính vị cao thủ phương Bắc đó đã ra tay cứu giúp mới có ông ta của ngày hôm nay.
Không ai dám nói xấu vị cao thủ phương Bắc đó trước mặt gia tộc Thượng Quan.
“Tao sẽ đợi xem, nhưng tao nhắc mày một câu, lát nữa bọn họ đến đây, mày sẽ chết càng thê thảm”.
Đương nhiên hắn không quan tâm đến những lời Tần Cao Văn nói.
“Đùa gì thế, lẽ nào người của gia tộc Thượng Quan lại giúp anh sao?”.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Quan Phong Vân, con trai của Thượng Quan Thiên Long.
Lúc này, Thượng Quan Phong Vân đang bàn bạc với bố việc kinh doanh tiếp theo, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh ta hơi bận nên không nghe máy mà ngắt máy luôn.
Nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn không từ bỏ, tiếp tục gọi.
Thượng Quan Phong Vân hơi không vui nhưng vẫn bắt máy, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói hoảng hốt.
“Anh Thượng Quan phải không?”.
Thượng Quan Phong Vân hỏi: “Anh là ai?”.
“Là tôi, tôi là Vương Bưu đây”.
Tay sai của gia tộc Thượng Quan bọn họ trên khắp thành phố Minh Châu không chỉ có một, anh ta cũng không để tâm tới người tên Vương Bưu đó, nói tiếp: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây”.
“Có người sỉ nhục gia tộc Thượng Quan các anh”.
Bây giờ Vương Bưu chắc chắn sẽ không nói ra những chuyện xấu xa của cấp dưới hắn, hắn biết gia tộc Thượng Quan chú trọng tới danh dự của gia tộc và vị cao thủ phương Bắc kia nhất.
Thượng Quan Phong Vân nhìn sang bố mình, bố anh ta gật đầu, ra hiệu để người bên kia nói tiếp.
“Nói tôi nghe là chuyện gì?”.
Vương Bưu kể lại đầu đuôi sự việc xong, cuối cùng thêm vào câu quan trọng nhất: “Hơn nữa, anh ta còn nói, người mà các anh gọi là cao thủ phương Bắc là đồ chó, anh ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể xử người đó”.
Thượng Quan Phong Vân mở loa ngoài, Thương Quan Thiên Long ở cạnh cũng có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.
Ông ta vốn đã tuổi già sức yếu, mấy năm nay càng ngày càng ít nổi giận, nhưng nghe thấy câu này vẫn không kìm được cơn giận.
Ông ta lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Sỉ nhục gia tộc Thượng Quan thì ông ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng dám khiêu chiến cao thủ phương Bắc thì chỉ có con đường chết.
Năm xưa, nếu không phải Tần Cao Văn ra tay giúp đỡ bọn họ thì gia tộc Thượng Quan đã tiêu tùng.
Thượng Quan Thiên Long là người biết ghi ơn, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai sỉ nhục ân nhân của ông ta.
Thượng Quan Phong Vân cũng chịu sự ảnh hưởng của bố, nghe thấy lời này thì trong lòng rất khó chịu, nghiến răng hỏi: “Tên khốn đó đang ở đâu?”.
“Đang ở thế giới dưới lòng đất của tôi”.
“Được, anh kìm chân anh ta trước, lát nữa tôi sẽ dẫn người qua đó rút gân lột da anh ta”.
Nói xong, anh ta bèn cúp máy, quay sang Thượng Quan Thiên Long nói: “Bố, chuyện nhỏ thế này không cần bố ra tay đâu, để con trai làm thay bố”.
“Không được, chúng ta phải đi cùng nhau”.
Bây giờ, Thượng Quan Thiên Long đã dần dần giao quyền xử lý những việc quan trọng trong công ty cho Thượng Quan Phong Vân, mơ hồ đã có xu thế giao lại công ty.
Nhưng gặp phải tình huống này, ông ta tuyệt đối không lùi bước.
“Nhưng bố…”.
Thượng Quan Thiên Long ngắt lời con trai, lời nói sắc bén: “Không nhưng nhị gì cả, mau đưa bố đi”.
“Vâng!”.
Thượng Quan Phong Vân biết bố mình đã thật sự nổi giận. Kẻ dám sỉ nhục cao thủ phương Bắc đã chạm vào vảy ngược của Thượng Quan Thiên Long.
Chương 24: Chào ân nhân
Cho dù là người nhà họ Trương và nhà họ Vương cũng không dám lấy vị cao thủ phương Bắc kia ra làm trò đùa.
Bố từng nói trước mặt bọn họ không chỉ một lần, nếu không có sự giúp đỡ của người đó, gia tộc Thượng Quan đã bị sụp đổ từ lâu.
“Bố muốn đưa bao nhiêu người đi?”.
Thượng Quan Thiên Long ho khan hai tiếng, nói: “Đưa tất cả cao thủ hạng nhất trong gia tộc chúng ta theo, bố cũng muốn xem xem cậu ta có thể ngông cuồng đến mức nào”.
“Vâng!”.
Thế giới ngầm.
Vương Bưu cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Quan Phong Vân sắp đưa người đến đây.
Lát nữa, hắn sẽ tận mắt nhìn thấy người của gia tộc Thượng Quan giày vò Tần Cao Văn từng chút một cho tới chết.
Còn bản thân hắn sẽ có thể tránh được một kiếp.
Mặc dù anh em dưới trướng đều đã chết hết, nhưng không sao, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, chỉ cần Vương Bưu hắn còn sống thì sẽ có khả năng quật khởi.
Dù sao năm xưa, lúc hắn mới vào thế giới ngầm cũng đơn thương độc mã, một thân một mình, không phải cuối cùng vẫn nên cơm nên cháo đó sao?
“Mày nghe thấy rồi chứ? Người của gia tộc Thượng Quan sẽ đến đây ngay, mày xong đời rồi”.
Hiện tại ở thành phố Minh Châu, hắn chưa thấy ai to gan như Tần Cao Văn.
Dám chủ động khiêu khích gia tộc Thượng Quan, hơn nữa, ngay cả cao thủ phương Bắc mà bọn họ coi là cấm kị cũng dám động chạm.
Như vậy chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, còn là kiểu không tốn chút công sức nào.
“Tôi sẽ đợi”.
Hai bố con Thượng Quan Thiên Long dẫn người đến thế giới ngầm. Khi bọn họ vào trong, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi, khắp nơi toàn là thi thể và máu.
Trong không khí lan tràn một mùi kì lạ, làm hai bố con Thượng Quan Thiên Long khẽ run rẩy.
Những cao thủ dưới trướng bọn họ thì đã nhìn quen, chỉ thấy bình thường.
Xem ra lần này Vương Bưu thật sự đã gặp phải một cao thủ đỉnh cao. Nếu không, những người này ít nhất cũng còn vài người sống sót.
Thượng Quan Thiên Long đi đến phòng karaoke của Vương Bưu, đạp cửa ra.
Mặc dù ông ta đã lớn tuổi, nhưng cú đạp này vẫn tràn đầy sức mạnh.
Sau khi đạp cửa ra, ông ta đã nhìn thấy Vương Bưu lao tới phía mình.
“Ông Thượng Quan, cuối cùng ông cũng đến rồi”.
Vương Bưu nhìn Thượng Quan Thiên Long thì tỏ ra kích động vô cùng.
“Thằng khốn kia là người đã sỉ nhục gia tộc Thượng Quan chúng tôi sao?”.
Thượng Quan Thiên Long không hề quan tâm Vương Bưu đã gặp chuyện gì, dù sao chuyện không liên quan đến mình, cần gì phải lo chuyện bao đồng.
Hơn nữa, trong thâm tâm Thượng Quan Thiên Long vẫn coi thường loại người thuộc thế giới ngầm như Vương Bưu.
Ông ta cũng từng nhấn mạnh chuyện này với con trai Thượng Quan Phong Vân không chỉ một lần, bớt giao thiệp với người của thế giới ngầm.
“Không sai, chính là anh ta!”.
Bây giờ Tần Cao Văn đang xoay lưng về phía Thượng Quan Thiên Long, cộng thêm ánh đèn tối mờ trong phòng karaoke nên ông ta không nhìn rõ hình dáng của anh.
Nhưng Thượng Quan Thiên Long lại khẳng định, ông ta chắc chắn đã từng gặp Tần Cao Văn.
Bóng lưng của người này rất quen.
Nhưng rốt cuộc là ai?
Bỏ đi, mặc kệ đó là ai, chỉ cần dám sỉ nhục ân nhân cứu mạng của ông ta thì chỉ có một con đường chết.
“Quay người lại ngoan ngoãn chịu chết đi!”.
Thượng Quan Thiên Long nói với bóng lưng của Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn đặt tách trà trong tay xuống, bình thản đáp lại một câu: “Ông chắc chứ?”.
Chỉ một câu này đã khiến Thượng Quan Thiên Long đứng sững ở nơi đó.
Ông ta kích động run lên, máu nóng trong cơ thể sôi trào, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp, cơn giận trước kia hoàn toàn tan biến.
Cả đời ông ta cũng không thể quên được giọng nói này.
Ông ta nhớ mãi, lúc ông ta tuyệt vọng lang thang đầu đường xó chợ, chủ nhân của giọng nói này đã mang lại sự trợ giúp cho ông ta như thế nào.
Bắt đầu từ ngày đó, Thượng Quan Thiên Long đã hạ quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải báo đáp ơn huệ của đối phương.
Đáng tiếc, sau này ông ta đi tìm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không biết người đó đã đi đâu.
Lần trước, ông ta gọi điện thoại muốn gặp anh cũng không có cơ hội.
Tìm kiếm khắp nơi vô tung tích, gặp lại chẳng phí chút công phu.
Biểu hiện của Thượng Quan Thiên Long đương nhiên đã thu hút sự chú ý của Thượng Quan Phong Vân, anh ta đỡ lấy bố mình, hỏi: “Bố, bố sao vậy?”.
Thượng Quan Thiên Long không nói gì, ông ta bước từng bước đến trước mặt Tần Cao Văn, hiện rõ vô cùng kích động.
Cảnh tượng sau đó lại khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Phịch!
Thượng Quan Thiên Long quỳ gối xuống đất, phát ra tiếng kêu vang vọng, mỗi một người đều nghe được rõ ràng.
Mọi người đều há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.
Trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ khó tin, có người còn dùng dao trong tay cứa nhẹ lên đùi, tiếng hét đau đớn vang lên thông báo với mọi người rằng bọn họ không phải đang nằm mơ.
Chuyện này là sao?
Thượng Quan Phong Vân thấy bố mình quỳ trước mặt người khác như vậy thì sao có thể chịu được, anh ta vội vàng chạy đến.
“Bố, bố mau đứng dậy đi, bố đang làm gì vậy?”.
Trên khắp thành phố Minh Châu này không ai có đủ tư cách khiến người của gia tộc Thượng Quan bọn họ quỳ xuống như vậy.
Thượng Quan Thiên Long không những không đứng dậy, ngược lại kéo tay con trai, nói: “Tiểu Vân, mau quỳ xuống cùng bố, chúng ta chào ân nhân”.
“Ân… ân nhân?”.
Thượng Quan Phong Vân lập tức sững sờ, hiện rõ vô cùng ngạc nhiên.
Lẽ nào người này chính là cao thủ bí ẩn mà bố thường hay nhắc tới?
Nhân vật có ơn tái tạo đối với gia tộc bọn họ?
Trước kia, dù Thượng Quan Thiên Long thường hay nhắc tới người bí ẩn đứng đằng sau, nhưng đám người Thượng Quan Phong Vân lại chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Tần Cao Văn đứng lên, nhìn Thượng Quan Thiên Long đang quỳ dưới đất, nói: “Dẫn theo nhiều người tới đây như vậy là định đánh gãy chân tôi sao?”.
Phát hiện người này quả nhiên là Tần Cao Văn, Thượng Quan Thiên Long càng thêm phấn khởi, ông ta quỳ dưới đất vội vàng nói: “Ân nhân, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.
Nhìn biểu hiện của bố mình quả thật không nhận lầm, Thượng Quan Phong Vân cũng không nhiều lời, lập tức quỳ xuống.
“Đây đều là ý của tôi, nếu ân nhân có trách thì cứ trách tôi, mọi chuyện không liên quan đến bố tôi”.
Tần Cao Văn đỡ hai bố con họ đứng dậy.
Anh biết đầu sỏ thật sự không phải là hai người họ, mà là Vương Bưu vừa rồi còn tỏ vẻ vô cùng đắc ý kia.
Vương Bưu đứng bên đã sợ đến mức không biết làm thế nào, hắn không ngờ sự việc lại biến thành thế này. Chuyện này khác xa với tưởng tượng của hắn.
Chẳng trách lúc trước Tần Cao Văn lại ngang tàng nói rằng dù vị cao thủ phương Bắc kia có đến cũng không dám làm gì anh ta.
Bởi vì anh ta chính là người đó.
Bây giờ, trong lòng Vương Bưu dâng lên cảm giác hối hận mãnh liệt. Sớm biết như vậy, hắn đã không chọc giận Tần Cao Văn.
Ai mà ngờ được cuối cùng lại đá phải tấm sắt.
Ngay cả phái Thanh Long của bọn hắn cũng bị tiêu diệt.
Hắn rất hối hận, hối hận đến mức ruột xanh ngắt luôn rồi.
Đều tại Dương Hạo, nếu không phải vì tên khốn kiếp đó, hắn vẫn sống yên lành.
“Không phải anh muốn gọi cứu viện sao? Bây giờ cứu viện của anh đến rồi, anh hỏi bọn họ xem bọn họ có dám làm gì tôi không”.
Vương Bưu lắp bắp: “Anh nghe tôi nói, Tần Cao Văn, không biết không có tội, tôi không cố ý…”.
Hắn nói thật, nếu biết Tần Cao Văn đáng sợ như vậy, có cho hắn mấy trăm lá gan, hắn cũng không dám động vào anh.
Chương 25: Không kịp cứu vãn
Vậy không phải là một lòng tự gây khó khăn cho mình sao?
Đó là tự lấy đá đập chân mình.
Bốp!
Tần Cao Văn không muốn giải thích với hắn, vung tay tát lên mặt hắn một cách đơn giản mà lưu loát. Cơ thể hắn xoay vài vòng trên không trung giống như chiếc bông vụ.
Một bên mặt Vương Bưu bị đánh nát, gương mặt xấu xí vô cùng, cả người ngã xuống đất.
Thượng Quan Phong Vân nhìn thấy mà run sợ.
Trước kia, bố đã nói với anh ta, ân nhân của bọn họ ra tay tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nhưng anh ta chưa tận mắt nhìn thấy, khái niệm vẫn còn có chút mơ hồ. Lần này nhìn thấy tận mắt quả nhiên khiến người ta kinh hãi.
Đáng sợ, đáng sợ quá!
Sức mạnh của cái tát đó rốt cuộc ghê gớm đến mức nào?
Vương Bưu ngã xuống đất, gian nan muốn bò dậy, nhưng Tần Cao Văn đạp chân lên ngực hắn.
“Tôi đã cho anh một cơ hội, anh không biết quý trọng thì thôi, còn định ra tay với người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ tha cho anh dễ dàng vậy sao?”.
Rầm!
Tần Cao Văn giơ cao chân phải đạp xuống, cơ thể Vương Bưu lập tức nổ tung.
Máu tươi văng lên người mấy cao thủ đứng xung quanh, khiến bọn họ không tự chủ run rẩy cả người.
“Xin lỗi ân nhân, hắn là tay sai của cấp dưới tôi, tôi quản lý không nghiêm”.
Thượng Quan Phong Vân run rẩy tiến lên.
Hôm nay, Tần Cao Văn đến đây đơn giản chỉ muốn xử lý Vương Bưu, không liên quan đến những người khác.
Anh liếc nhìn Thượng Quan Phong Vân, nói: “Chuyện này không liên quan đến anh”.
Lúc này, Thượng Quan Phong Vân mới thở phào, vừa rồi Tần Cao Văn thể hiện ra thực lực đáng sợ khiến anh ta nhìn mà hãi hùng.
Nếu Tần Cao Văn thật sự muốn đối phó với mình, e rằng những cao thủ mà mình dẫn theo còn chưa đủ nhét kẽ răng người ta.
Thượng Quan Thiên Long vội vàng tiến lên, chắp tay nói với Tần Cao Văn: “Ân nhân, tôi có chuyện cần nhờ, hi vọng cậu có thể đồng ý”.
“Chuyện gì?”.
Thượng Quan Thiên Long nói: “Nhiều năm trước, nhờ ơn cứu giúp của cậu, tôi mới có thể thoát chết, hơn nữa có được thành tựu không đáng kể như ngày hôm nay. Tôi luôn muốn báo đáp cậu, nhưng cậu lại không thiếu tiền, cũng không cần gì khác, chuyện này thật sự khiến tôi rất khó xử”.
Tần Cao Văn không nói gì, yên lặng lắng nghe.
Anh khá bất mãn với cách nói chuyện của Thượng Quan Thiên Long, có chuyện gì không nói thẳng được sao? Cứ phải vòng một vòng lớn như vậy?
“Nói thẳng vào trọng điểm có được không?”.
Thượng Quan Thiên Long nói: “Ba ngày sau tôi muốn tổ chức một bữa tiệc cho cậu tại nhà tôi, đến lúc đó mong cậu có thể ghé thăm”.
Trên khắp thành phố Minh Châu, ai nhận được thiếp mời của Thượng Quan Thiên Long sẽ là chuyện vô cùng vinh quang, đáng để chúc mừng thật lâu.
Còn Thượng Quan Thiên Long đối diện với Tần Cao Văn lại tỏ thái độ cung kính tuyệt đối, thậm chí còn dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện với anh.
Đương nhiên Thượng Quan Thiên Long tôn trọng Tần Cao Văn như vậy, ngoài việc để báo đáp ơn cứu mạng của anh thì còn vì một nguyên nhân quan trọng hơn nữa.
Ông ta biết thực lực của Tần Cao Văn rất đáng sợ.
Không phải ông ta chống lưng hay giải quyết rắc rối cho Tần Cao Văn, mà ngược lại, Tần Cao Văn đang chống lưng cho gia tộc bọn họ.
Có lẽ ở thành phố Minh Châu nho nhỏ này, gia tộc bọn họ có thể xếp vào hàng nhất nhì, nhưng thật sự phóng tầm mắt ra khắp Hoa Hạ thì chỉ nhỏ như con kiến.
Những gia tộc lớn đỉnh cao muốn nghiền ép bọn họ dễ như trở bàn tay.
Nhưng có Tần Cao Văn trấn giữ thì khác.
Thượng Quan Thiên Long vẫn biết chút ít về sự tích vinh quang của anh, nghe nói năm xưa sát thủ đỉnh cao của tám quốc gia hợp lại đều bị anh giết chết một cách dễ dàng.
Thực lực như vậy vô cùng đáng sợ.
“Tôi miễn cưỡng suy nghĩ một chút”.
Đối với trường hợp này, Tần Cao Văn quả thật không hứng thú nổi.
Dù Tần Cao Văn chưa trả lời ngay, nhưng Thượng Quan Thiên Long biết chuyện này đã thành công một nửa.
“Vậy hôm khác tôi sẽ đến nhà cậu đưa thiếp mời nhé?”.
Thượng Quan Phong Vân biết bố mình quả thật rất quan tâm đến Tần Cao Văn, bình thường đừng nói là ông ấy đi đưa thiếp mời, ngay cả anh ta cũng rất ít khi đi.
“Không cần đâu, ba ngày sau tôi sẽ đến đó đúng giờ, không cần đến đón”.
“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh”.
“Ừ”.
…
Vương Thuyền Quyên đợi trong biệt thự rộng lớn vô cùng sốt ruột, con gái đã dựa vào đùi cô ngủ, cô chỉ đành lấy chăn đắp cho Đóa Đóa.
Cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tần Cao Văn, nhưng anh mãi không bắt máy khiến cô càng lúc càng thấy lo lắng.
Có phải anh đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Vương Thuyền Quyên âm thầm cầu nguyện, Tần Cao Văn nhất định phải bình an trở về.
Sao anh lại lỗ mãng như vậy?
Một mình đến thế giới ngầm chưa biết thế nào, chuyện này nguy hiểm biết bao, hơn nữa còn đối mặt với nhiều sát thủ đỉnh cao như Vương Bưu.
Cho đến khoảng một, hai giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Thuyền Quyên hơi hồi hộp, cẩn trọng hỏi: “Ai đó?”.
“Anh”.
Nghe thấy giọng anh, Vương Thuyền Quyên mừng phát khóc, vội vàng xuống khỏi ghế sofa, chạy đến cửa.
Mở cửa ra nhìn thấy Tần Cao Văn, nước mắt cô không ngừng rơi, rõ ràng là vô cùng kích động.
“Anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi!”.
Vương Thuyền Quyên không quan tâm nhiều nữa, ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nước mắt thấm ướt vai áo cô.
Giờ phút này, anh không còn tàn nhẫn hung ác, sát phạt quyết đoán, cũng không đóng vai sát thủ lạnh lùng nữa, mà là một người chồng dịu dàng.
Tần Cao Văn đưa tay phải ra nhẹ nhàng xoa má Vương Thuyền Quyên, nói: “Lúc trước anh đã nói với em, bọn họ không thể làm gì được anh”.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Có người đến cứu anh sao?”.
Tần Cao Văn dở khóc dở cười.
Chỉ mấy kẻ đó mà lại cần… người khác đến cứu viện sao?
Đùa à?
“Không phải”.
Tần Cao Văn lắc đầu, trực tiếp phủ nhận: “Một mình anh là có thể giải quyết hết bọn họ”.
Anh nói vậy chắc chắn Vương Thuyền Quyên sẽ không tin.
Một mình giết hết tất cả mấy chục sát thủ còn lại của thế giới ngầm, anh đùa gì vậy?
“Tôi muốn nghe nói thật, anh có thể đừng lừa tôi được không?”.
Giọng nói của Vương Thuyền Quyên có chút nũng nịu lại vừa có chút bất mãn.
“Anh thật sự không nói đùa”.
Chỉ có mấy chục người, lẽ nào cần phải đùa hay sao?
Vợ anh quả thật tiếp xúc cảnh đời quá ít.
“Anh vẫn cứng miệng như vậy phải không? Vậy anh về đi”.
Tần Cao Văn đứng sững ra đó, tốc độ trở mặt của con gái đúng là nhanh thật.
Anh có chút bất đắc dĩ, nói: “Được thôi!”.
Nhìn bóng lưng Tần Cao Văn biến mất trong bóng tối, Vương Thuyền Quyên dựa vào cửa, tảng đá treo trong lòng dần dần hạ xuống.
Cô biết từ nay về sau không còn phải một thân một mình nữa, mình và Đóa Đóa đều đã có chỗ nương tựa.
Thật ra, năm xưa sau khi sinh Đóa Đóa ra, Vương Thuyền Quyên cũng không phải chưa từng cảm thấy hối hận. Lúc đó, cô vẫn chưa hiểu tính cách của Tần Cao Văn, không rõ anh là người như thế nào.
Nhưng qua mấy ngày ở cùng nhau, Vương Thuyền Quyên đã dần dần tin tưởng anh.
Đây là một người đàn ông tốt, các phương diện đều đáng để tin tưởng, nương tựa.
Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi trời sắp sáng mới đi ngủ.
Bình luận facebook