• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố (3 Viewers)

  • Chương 165-169

Chương 165: Cãi nhau to tiếng

“Tôi thấy đầu óc ông có vấn đề rồi”.

Trương Thúy Phương đến trước mặt Công Tôn Thiên Hạ, chỉ tay vào mũi ông ta mắng chửi: “Ông có biết nếu ông có quan hệ nào với Tần Cao Văn, đến lúc đó ông đừng mong sống nổi ở tỉnh Thiên Hải này nữa, tất cả mọi người đều sẽ gạt ông sang một bên”.

Công Tôn Thiên Hạ thờ ơ đáp: “Tôi biết”.

“Nếu ông đã biết thì sao lại có quyết định ngu xuẩn như vậy? Mau gửi tin nhắn cho Tần Cao Văn, bảo cậu ta đừng tới nữa”.

Công Tôn Thiên Hạ không để tâm đến lời vợ mình nói. Ông ta là người khá cố chấp, chuyện mình đã quyết định thì tuyệt đối không có khả năng thay đổi.

“Tôi nói bà biết không có cửa đó đâu”, Công Tôn Thiên Hạ đáp.

Trương Thúy Phương tức đến mức run rẩy cả người.

Chuyện này là sao?

Trước kia, Công Tôn Thiên Hạ có thể nói là nghe lời bà ta răm rắp, dù bà ta có nói gì, ông ta cũng sẽ làm theo.

Bây giờ lại xảy ra chuyện gì vậy?

“Ông có giỏi thì nói lại một lần nữa xem!”, Trương Thúy Phương chỉ vào mũi Công Tôn Thiên Hạ chửi.

Nếu là trước kia, Công Tôn Thiên Hạ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nhận thua đầu hàng. Nhưng lần này ông ta lại không có biểu hiện gì sợ Trương Thúy Phương.

“Tôi đã bảo là không thể, có vấn đề gì sao?”.

Trương Thúy Phương hít sâu một hơi, nói: “Tôi nói cho ông biết, Công Tôn Thiên Hạ, đến lúc đó ông đừng có hối hận”.

“Không ủng hộ cậu Tần mới làm tôi hối hận”, Công Tôn Thiên Hạ thẳng thừng trả lời.

“Được, đây là ông nói đấy!”.

Rầm!

Lúc rời đi, Trương Thúy Phương đóng sầm cửa lại, căn phòng vang lên tiếng động to rõ.

“Sao rồi mẹ?”, thấy mẹ mình đi ra, Công Tôn Bôn Đằng vội vàng tiến tới, lo lắng hỏi.

Trương Thúy Phương thở dài: “Mẹ cũng không biết tên Tần Cao Văn kia đã cho bố con uống thuốc gì, bây giờ ông ấy hoàn toàn không nghe lọt tai hai mẹ con mình nói”.

“Ý mẹ là…”.

Trương Thúy Phương nói: “Bố con lần này đã quyết tâm rồi, mẹ có nói gì cũng vô dụng. Rốt cuộc phải làm sao, quyền quyết định nằm trong tay con”.

Bây giờ hai mẹ con họ ở cùng một chiến tuyến.

Công Tôn Bôn Đằng phấn khởi hỏi: “Mẹ, ý mẹ là dù con có quyết định thế nào, mẹ cũng ủng hộ con?”.

Trương Thúy Phương gật đầu: “Không sai, con làm thế nào cũng được”.

Công Tôn Bôn Đằng lộ ra nụ cười lạnh lùng. Nếu mẹ đã nói rõ như vậy thì tiếp sau đây cũng đừng trách mình không khách sáo.

“Được, con biết nên làm thế nào rồi”.

Nói xong, Công Tôn Bôn Đằng quay người rời đi.

Đêm tối thâm trầm.

“Cậu gọi chúng tôi tới có việc gì?”, một người đàn ông trung niên mặc áo vest trắng, đeo kính, trông nho nhã lịch sự, cất tiếng hỏi Công Tôn Bôn Đằng.

Người đàn ông trung niên này tên là Chu Thiên Phi, một kỳ thủ cờ tướng nổi tiếng hàng đầu quốc tế. Ông ta từng giành giải quán quân cờ tướng ở Hoa Hạ ba năm liên tục.

Công Tôn Bôn Đằng nói: “Hôm nay tôi gọi hai người đến đây là hi vọng hai người có thể giúp tôi một tay”.

“Giúp, giúp việc gì?”, người còn lại tên Lý Thắng Kỳ hỏi anh ta.

Công Tôn Bôn Đằng trả lời: “Bố tôi mời Tần Cao Văn đến làm khách, chắc hai người đều biết tin này nhỉ?”.

Lý Thắng Kỳ cười đáp: “Hôm nay anh gọi chúng tôi đến đây là để nói cho chúng tôi biết tin này sao?”.

Công Tôn Bôn Đằng vội vàng lắc đầu: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý này”.

Hai người lập tức chú ý tới, bọn họ nhìn Công Tôn Bôn Đằng với vẻ hiếu kỳ.

Rốt cuộc anh ta định làm gì?

“Vậy cậu nói xem, gọi chúng tôi đến là có mục đích gì?”.

Công Tôn Bôn Đằng nói: “Tôi hi vọng hai người có thể cho Tần Cao Văn một bài học”.

Nghe vậy, sắc mặt bọn họ đều có chút khó coi.

Dù bây giờ thực lực của Tần Cao Văn chưa chắc đã là đối thủ của ba cao thủ, nhưng muốn đánh bại bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chỉ hai người trói gà không chặt như họ đi đối phó với Tần Cao Văn, không phải là muốn chết sao?

“Cậu đừng lấy bọn tôi ra làm trò đùa”.

Công Tôn Bôn Đằng hiểu Chu Thiên Phi có ý gì.

“Tôi cũng không bảo hai người đi đánh nhau với Tần Cao Văn, dạy người khác một bài học có rất nhiều cách, sao cứ phải dùng cách ngu xuẩn nhất?”.

Mấy người họ nghe Công Tôn Bôn Đằng nói vậy đều cảm thấy vô cùng tò mò, anh ta nói vậy là ý gì?

“Vậy cậu nói thử nghe xem”, Chu Thiên Phi vội nói.

Công Tôn Bôn Đằng trả lời: “Tiếp theo chúng ta làm thế này…”.

Anh ta nói ra cách nghĩ của mình cho hai người họ.

Nghe xong, bọn họ lập tức hiểu ra.

Công Tôn Bôn Đằng nói tiếp: “Hai người thấy thế nào? Kế hoạch của tôi có được không?”.

Chu Thiên Phi rất thẳng thắn, ông ta vỗ ngực nói: “Được, tôi đồng ý với yêu cầu của cậu”.

“Tôi cũng đồng ý với yêu cầu của anh”.



Cuối cùng Tần Cao Văn cũng đến biệt thự của gia tộc Công Tôn.

Anh đến ngoài cổng biệt thự, đang định đi vào thì bị bảo vệ ngăn lại.

“Anh đến đây làm gì?”, bảo vệ chỉ tay vào Tần Cao Văn, quát hỏi.

Tần Cao Văn trả lời: “Tôi đến dự tiệc”.

Hôm nay, Tần Cao Văn đã mặc bộ quần áo tốt nhất của anh, do nhà thiết kế hàng đầu ở nước ngoài thiết kế, một bộ ít nhất cũng có giá mấy chục triệu tệ.

Rực rỡ nhất lại quay về dáng vẻ bình thường nhất.

Thứ vô cùng quý giá trong mắt người khác lại tương tự hàng chợ rẻ tiền.

Tần Cao Văn nói thẳng: “Tôi được ông Công Tôn mời đến”.

Bảo vệ không tin lời Tần Cao Văn nói: “Mau lấy thiệp mời của anh ra đây”.

Tần Cao Văn lần mò trên người một hồi, lên tiếng: “Thật ngại quá, tôi quên đem thiệp mời theo rồi”.

Hai người bảo vệ đều cười nhạt, cảm thấy vô cùng nực cười.

Quên đem theo thiệp mời? Đùa à? Rõ ràng anh ta không có thiệp mời, đến đây trêu đùa bọn họ.

“Nếu anh không đưa ra được thì hôm nay đừng hòng vào trong”.

Lúc hai người họ đang nói những lời tệ hại với Tần Cao Văn, một giọng nói khác đột nhiên vang lên: “Hai người các cậu đang làm gì vậy?”.

Hai người quay lại nhìn, người tới chính là Công Tôn Thiên Hạ.

“Ông chủ, anh ta chạy đến gia tộc chúng ta gây sự”.

Công Tôn Thiên Hạ mắng chửi: “Cậu ấy là khách mà tôi đặc biệt mời tới hôm nay, sao lại đến gây sự, mau tránh ra”.

Bọn họ biến sắc, hiện lên vẻ khó tin, ánh mắt hai người đồng thời dừng trên người Tần Cao Văn.

Dù thế nào bọn họ cũng không hiểu, vì sao Công Tôn Thiên Hạ lại mời loại người như Tần Cao Văn đến làm khách?

“Ông chủ, ông…”.

Bảo vệ chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời.

“Nếu cậu còn nhiều lời trước mặt tôi, đừng trách tôi không khách sáo”.

Bảo vệ kia tự giác cúi đầu xuống, không nói tiếng nào nữa: “Xin lỗi, ông chủ”.

Sau đó, Công Tôn Thiên Hạ đến trước mặt Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, thật sự xin lỗi, tôi quản lý cấp dưới không nghiêm, hi vọng cậu thứ lỗi cho”.

Tần Cao Văn bình thản đáp: “Không sao, tôi nghĩ bọn họ cũng không cố ý”.

Anh cũng không đến nỗi đi so đo với hai người bảo vệ nho nhỏ.
Chương 166: Không hề biết sợ

Hai người nghe thấy những lời này, lập tức thở phào.

Bọn họ cho dù thế nào cũng không thể ngờ người ăn mặc nhếch nhác trước mặt đây lại chính là Tần Cao Văn.

Ban đầu hai bảo vệ còn đều không tin, một người giàu có như Công Tôn Thiên Hạ, lại có qua lại với Tần Cao Văn, bây giờ nhìn thấy mới phát hiện ra tin đồn là có thật.

Trong lòng bọn họ có hơi thất vọng.

Không lâu sau, Tần Cao Văn sẽ đối quyết với ba vị cao thủ ở cấp võ vương, chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh bại.

Không ai có thể thay đổi được vận mệnh của anh.

Bây giờ tất cả mọi người đều kính trọng nhưng tránh xa Tần Cao Văn, chỉ có mối quan hệ của Công Tôn Thiên Hạ với anh là trở nên thân mật hơn trước.

Đây là kiểu muốn tìm đến cái chết đây.

Tên bảo vệ mập đứng bên cạnh nói: “Ông chủ, tôi biết đây là chuyện gia đình ông chủ, theo lý mà nói làm nhân viên như chúng tôi không nên xen vào, nhưng tôi vẫn phải nói một câu”.

Câu nói của anh ta còn chưa nói hết, Công Tôn Thiên Hạ như thể đã đoán được tên bảo vệ mập muốn làm gì?

Ông ta hơi cau mày hỏi: “Cậu cậu im miệng cho tôi”.

Tên bảo vệ mập không hề quan tâm đến lời nói của ông ta.

“Bây giờ gần như tất cả mọi người đều biết Tần Cao Văn chuẩn bị đối quyết với ba cao thủ ở cấp võ vương, thế mà ông chủ lại dám thân thiết với anh ta như vậy, đây chẳng phải là lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa sao?”.

“Tôi khuyên ông chủ một câu, tránh xa Tần Cao Văn vẫn tốt hơn, nếu không đến lúc chết còn không biết vì sao lại chết ấy”.

Thấy đối phương ăn nói quá đáng như vậy, Công Tôn Thiên Hạ nổi cơn tức giận.

Anh ta cho rằng bản thân là cái thá gì chứ, chỉ là một nhân viên quèn dưới trướng mà thôi, có tư cách gì chỉ tay dạy bảo ông ta.

Công Tôn Thiên Hạ quát lên: “Cậu mau cút ra ngoài, ở đây chưa đến lượt cậu lên tiếng”.

Khi bảo vệ biết Tần Cao Văn đến gia tộc Công Tôn thật, là đã có suy nghĩ nghỉ việc rồi.

Nếu tiếp tục ở lại đây, chờ khi ba vị cao thủ cấp võ vương đến, gia tộc Công Tôn chắc chắn sẽ là đối tượng bị liên lụy đầu tiên, và bọn họ cũng không thoát nổi.

Mau rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất.

Tên bảo vệ mập cởi bỏ quần áo đồng phục rồi vứt xuống đất.

“Ông tưởng tôi thèm cái công việc này lắm à?”.

Nói xong, anh ta quay người đi luôn.

Trước đây tên bảo vệ mập ở lại trong gia tộc Công Tôn là vì phúc lợi và đãi ngộ của đối phương vô cùng tốt, nhưng bây giờ xảy ra chuyện của Tần Cao Văn, anh ta thực sự không dám tiếp tục mạo hiểm.

Có nhiều tiền mà không sống được để tiêu thì cũng như nhau.

Anh ta như vậy là đang đùa với lửa.

Tên bảo vệ gầy cũng làm ra hành động y hệt, cởi áo ra ném xuống đất, còn giẫm mạnh vài cái rồi hai người ngông nghênh bước đi.

Nhìn bóng dáng hai người đó, cơ thể ông ta tức giận đến mức run người.

Cho dù thế nào thì Công Tôn Thiên Hạ cũng không ngờ bản thân lại nuôi một đám vô ơn như vậy.

Ông ta vội vàng quay người lại, cúi gập người trước mặt Tần Cao Văn.

“Thực sự ngại quá, Tần tiên sinh, tôi không ngờ bọn họ...”.

Tần Cao Văn cười nói: “Không sao”.

Anh thể hiện hết sức bình thản trước sự việc như vậy, Tần Cao Văn cho rằng hai người đó lựa chọn phản đối Công Tôn Thiên Hạ đứng về phía anh cũng là bình thường.

Bọn họ nếu thực sự đứng cùng chiến tuyến với Công Tôn Thiên Hạ, toàn bộ thái độ cũng giống nhau, vậy mới là chuyện lạ hiếm có.

Chân lý chỉ có thể nắm trong tay số ít người thôi.

Một lúc sau, Tần Cao Văn cùng Công Tôn Thiên Hạ bước vào trong biệt thự.

Bên trong phòng nội thất trang trí khá là hào nhoáng.

Khiến người khác không kìm được thốt lên khen ngợi.

Khi Tần Cao Văn bước vào, đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh.

Có người tò mò, cũng có người ngạc nhiên.

Và nhiều hơn cả chính là sự coi thường rõ rệt.

Trong mắt những người ở xã hội thượng lưu bọn họ, Tần Cao Văn chính là một người dã man chỉ biết đánh nhau.

Bọn họ theo đuổi cuộc sống với chủ nghĩa có lợi cho bản thân, chỉ có nghệ thuật và tài hoa mới có thể khiến bọn họ ngưỡng mộ.

Hơn nữa trong gia tộc bọn họ, có không ít người giống như Tần Cao Văn, làm vệ sĩ cho bọn họ.

Vì trong mắt bọn họ, thân phận của người tu luyện võ thuật vô cùng thấp.

“Người kia chính là Tần Cao Văn sao?”.

“Gan của anh ta cũng lớn đấy, không biết mất mặt là gì, thế mà còn dám đến đây”.

“Nếu tôi mà là anh ta, bây giờ đang tìm cái lỗ mà chui xuống rồi”.

...

Đối với những câu nói như vậy, Tần Cao Văn đã nghe quen từ lâu, căn bản không cho vào đầu, cho dù người khác có mỉa mai anh thế nào thì từ đầu đến cuối anh luôn thể hiện hết sức ung dung điềm tĩnh.

Cảnh tượng này rõ ràng là Công Tôn Thiên Hạ không hề biết trước, ông ta nhìn Tần Cao Văn với vẻ vô cùng áy náy.

“Thực sự xin lỗi Tần tiên sinh, tôi cũng không nghĩ bọn họ lại...”.

Tần Cao Văn trả lời: “Ông yên tâm, tôi thường không thích so đo với những kẻ rác rưởi”.

Nghe thấy Tần Cao Văn nói vậy, Công Tôn Thiên Hạ mới thở phào.

Reng reng reng!

Đúng lúc này, điện thoại của Công Tôn Thiên Hạ đột nhiên reo lên, ông ta vội vàng nói với Tần Cao Văn: “Xin lỗi Tần tiên sinh, tôi còn có việc phải đi giải quyết, tạm thời không ở đây với cậu được”.

“Ông cứ bận đi”.

Công Tôn Bôn Bằng đứng ở tầng hai nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi cảm thấy hưng phấn.

Cuối cùng bố cũng đi.

“Chu Thiên Phi!”.

Công Tôn Bôn Bằng quay người sang nói với người đàn ông bên cạnh.

Ngay sau đó, một người đàn ông tuấn tú mặc vest màu trắng, bước tới hỏi: “Có việc gì vậy?”.

Sau đó Công Tôn Bôn Bằng dùng tay chỉ về phía Tần Cao Văn, rồi nói với Chu Thiên Phi: “Ông nhìn thấy chưa, người kia chính là Tần Cao Văn”.

Ánh mắt nhìn về phía Tần Cao Văn, Chu Thiên Phi hiện rõ vẻ thất vọng.

Ông ta không ngờ Công Tôn Thiên Hạ lại qua lại với người thấp kém như vậy.

Nếu không phải là hôm nay Công Tôn Bôn Bằng chủ động yêu cầu, thì ông ta cũng chẳng buồn ra tay với loại người như vậy.

Chu Thiên Phi nói: “Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi nể mặt cậu nên mới quyết định ra tay dạy cho cậu ta một bài học”.

“Sau này đừng có mà để tôi làm việc như vậy nữa”.

Công Tôn Bôn Bằng cười xòa.

“Tôi biết rồi, ông yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không sỉ nhục ông như vậy đâu”.

Hơn nữa mấy tiếng “sỉ nhục ông”, Công Tôn Bôn Bằng còn cố tình nói nhấn mạnh.

Trong lòng anh ta khá là hài lòng.

“Coi như cậu biết điều”.

Một lúc sau, Chu Thiên Phi đi từ tầng hai xuống, đi thẳng đến chỗ Tần Cao Văn.

Bây giờ Tần Cao Văn đang đứng trong góc đọc sách, không hề biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau đó Chu Thiên Phi đứng ngay trước mặt anh.

Không ít cô gái nhìn Chu Thiên Phi với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và tôn sùng, không ngờ ông ta lại ra đây.

“Gia tộc Công Tôn thế mà lại mời được cả Chu tiên sinh đến”.

“Thật không ngờ Chu tiên sinh cũng đến cả đây”.

“Không biết Chu tiên sinh tìm Tần tiên sinh làm gì nhỉ?”.

Đây là người đánh cờ tướng giỏi nhất Hoa Hạ hiện nay.

Cho dù đi đến đâu cũng đều trở thành đối tượng được mọi người thảo luận, điểm này không gì chê được.

Chu Thiên Phi rất thích cảm giác này.

Ông ta khoanh hai tay trước ngực, nói với giọng kênh kiệu: “Cậu chính là Tần Cao Văn?”.

Tần Cao Văn không hề để mắt tới Chu Thiên Phi.

Người như vậy không đủ tư cách để nói chuyện với anh.
Chương 167: Tự chuốc họa vào thân

Vẻ cao ngạo mà Tần Cao Văn lộ ra đã khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong mắt bọn họ, Công Tôn Thiên Hạ nói chuyện với Tần Cao Văn đã là vinh hạnh của đối phương rồi.

Anh nên thể hiện hết sức lo sợ mới đúng.

Rốt cuộc là ai đã cho anh cái gan, lại dám thể hiện tư thái coi thường kiêu ngạo đến vậy.

“Cái tên này đầu óc có vấn đề đúng không?”.

“Chu tiên sinh có thể nói chuyện với anh ta, đó là phúc mà anh ta tích từ kiếp trước, nên quỳ xuống mới phải”.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, thực sự không hiểu nổi anh ta nghĩ gì nữa”.

...

Vừa rồi những cử chỉ hành động của Tần Cao Văn khiến ấn tượng về anh trong mắt bọn họ càng trở nên xấu hơn.

Rầm!

Ông ta đập bàn mạnh một cái, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tần Cao Văn quát: “Tôi vừa nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy sao?”.

Tần Cao Văn dửng dưng đáp: “Ông có tư cách gì nói chuyện với tôi?”.

Tất cả mọi người đều ồ lên.

Ai nấy đều há hốc miệng, vẻ mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Bọn họ thậm chí còn đề nghi ngờ, có phải tai họ có vấn đề rồi không.

Trên thế giới này thế mà lại có người ngông cuồng đến thế.

Lại dám ăn nói hỗn xược với Chu Thiên Phi trước mặt nhiều người như vậy.

Chu Thiên Phi ánh mắt trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Có giỏi thì cậu nói lại câu vừa rồi một lần nữa xem?”.

“Tôi nói cho cậu biết, tôi còn nói chuyện với cậu là vì còn coi trọng cậu”.

Tần Cao Văn chỉ cảm thấy có hơi nực cười.

Ông ta là cái thá gì chứ?

Cũng dám hô to nói lớn trước mặt anh.

“Cút đi!”.

Công Tôn Bôn Đằng đứng trên tầng hai vui mừng ra mặt, anh ta chỉ sợ Tần Cao Văn không gây chuyện.

Nếu thực sự như vậy, sau này muốn đối phó với Tần Cao Văn e rằng sẽ có chút khó khăn.

Bây giờ nghĩ lại biểu hiện của Tần Cao Văn lại đúng tâm ý của anh ta, toàn bộ kế hoạch thuận lợi một cách kinh ngạc.

Châm một điếu thuốc, Công Tôn Bôn Đằng dựa vào lan can đứng nhìn.

“Tôi cho cậu một cơ hội, để cậu và tôi có thể đấu một ván quang minh chính đại”.

Tần Cao Văn hơi nhíu mày hỏi: “Đấu một ván? Đấu ván gì?”.

Sau đó ông ta nói với Tần Cao Văn: “Tôi nghe người khác nói cậu cũng có chút bản lĩnh trong việc đánh cờ tướng, có dám đấu với tôi một ván không?”.

Nghe thấy vậy, rất nhiều người ở đây đều trở nên hưng phấn kích động.

Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Chu Thiên Phi đánh cờ với người khác, vậy thì đúng là không bõ công đến đây.

Ông ta là cao thủ cờ tướng cấp quốc gia đó.

Không chỉ khá là nổi tiếng trong nước, cho dù là ra cả thế giới thì ông ta cũng là người có địa vị.

Không biết bao nhiêu người muốn có cơ hội như vậy mà không được.

Bọn họ lại may mắn như vậy.

Tần Cao Văn nói: “Ông chắc không?”.

“Sao? Lẽ nào cậu không dám?”.

Tần Cao Văn dửng dưng trả lời: “Tôi chỉ sợ ông đến lúc đó sẽ khóc vì thua thôi”.

Đối phương dám đứng trước mặt bản thân thể hiện bộ dạng ngông cuồng kiêu ngạo không coi ai ra gì, lý do duy nhất chỉ có thể là bản lĩnh đánh cờ tướng cực cao siêu.

Nhưng Tần Cao Văn có thể dễ dàng đánh bại ông ta, sẽ khiến lòng tự tin của Chu Thiên Phi chịu sự đả kích lớn.

Tần Cao Văn hoàn toàn đang đứng ở góc độ đối phương để suy nghĩ.

Đối phương lại không hề hiểu được.

Ánh mắt của Chu Thiên Phi sầm lại, quát lên: “Đừng có dài dòng, có giỏi thì hai chúng ta thể hiện luôn đi”.

“Được, tôi đồng ý”.

Tần Cao Văn đồng ý rất nhanh chóng.

Trong lòng Công Tôn Bôn Đằng, giống như thể vừa trút được gánh nặng.

Ban đầu anh ta còn hơi lo lắng, sợ Tần Cao Văn từ chối yêu cầu của Chu Thiên Phi, nếu như vậy thì những kế hoạch mà anh ta lên trước đó đều sẽ không thể thực hiện được.

“Chờ chút!”.

Đúng lúc này, một giọng nói già cỗi đột nhiên vọng đến, thu hút sự chút ý của mọi người, mọi người đều quay đầu ra, nhìn thấy Công Tôn Thiên Hạ đang vội vàng chạy tới.

Trên khuôn mặt ông ta mang thần sắc vội vã.

Tục ngữ có câu “Làm gì đều phải chuyên sâu, mỗi người chỉ giỏi chuyên về một lĩnh vực”, Tần Cao Văn bây giờ có thể đánh bại cao thủ cấp tông sư, thực lực của anh không cần nói cũng biết.

Nhưng điều này không có nghĩa là trong lĩnh vực khác anh cũng giỏi như vậy.

Thế mà lại dám đánh cờ với Chu Thiên Phi, đây chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?

Tần Cao Văn là khách quý mà ông ta đích thân đến tận nhà mời đến.

Nếu Tần Cao Văn bị mất mặt trước tất cả mọi người, e rằng bản thân ông ta cũng sẽ xấu mặt.

“Tần tiên sinh!”.

Công Tôn Thiên Hạ nói với Tần Cao Văn: “Tôi hi vọng cậu suy nghĩ cho kỹ, dù sao Chu tiên sinh đánh cờ...”.

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi”.

Thái độ mà Tần Cao Văn thể hiện chắc như đinh đóng cột.

Thấy đối phương đã quyết định, Công Tôn Thiên Hạ cũng không tiện nói gì nữa.

Ông ta lại thở dài nói: “Nếu đã như vậy, hi vọng Tần tiên sinh được thuận lợi”.

Khóe miệng Chu Thiên Phi lộ một nụ cười khẩy không dễ phát hiện.

Ông ta nhất định sẽ cho Tần Cao Văn hiểu được, kết cục của việc đối đầu với ông ta là gì.

“Tần tiên sinh, chúng ta cứ đánh cờ thế này có phải có hơi nhạt nhẽo không?”.

Tần Cao Văn hỏi: “Không biết Chu tiên sinh còn định chuẩn bị chơi như thế nào?”.

Chu Thiên Phi cười nói: “Bất cứ thứ gì đều phải đánh đổi, nếu không có tiền cược thì có hơi vô vị, cậu thấy sao?”.

Tần Cao Văn không nói gì, chỉ im lặng nghe.

“Hay là thế này, nếu ai trong chúng ta thua, thì phải cho đối phương 200 triệu tệ, hơn nữa quỳ xuống trước mặt người thắng và gọi một tiếng ông nội!”.

Bản thân Tần Cao Văn thể hiện rất điềm tĩnh, sắc mặt của Công Tôn Thiên Hạ lại vô cùng khó coi.

Chu Thiên Phi rõ ràng không phải muốn thắng Tần Cao Văn, mà là muốn sỉ nhục anh.

Rõ ràng biết kỹ thuật đánh cờ tướng giữa hai người là một trời một vực, còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, thực sự có hơi quá đáng.

Công Tôn Thiên Hạ nói: “Chu tiên sinh, ông làm như vậy có phải hơi bắt nạt người khác rồi không?”.

Chu Thiên Phi không hề để ý tới Công Tôn Thiên Hạ.

Ông ta nói với Tần Cao Văn với giọng ép buộc: “Ai cũng nói Tần tiên sinh là một người rất dũng cảm, nên đừng có nói với tôi rằng cậu không dám đồng ý với yêu cầu của tôi đấy nhé”.

Tần Cao Văn trả lời luôn: “Được!”.

Ồ!

Tất cả mọi người đều biết Tần Cao Văn lần này nguy rồi.

Chưa cần nói đến anh phải đưa ra một lúc 200 triệu, cho dù chỉ là dập đầu quỳ xuống trước mặt Chu Thiên Phi nhận sai, riêng điểm này đã đủ khiến anh mất hết thể diện.

“Tần Cao Văn thực sự quá thể nông nổi rồi!”.

“Tôi thực sự không biết vì sao anh ta lại làm như vậy?”.

“Lẽ nào anh ta không biết kết cục sẽ như thế nào sao?”.

...

Công Tôn Thiên Hạ ở bên này, biểu cảm vô cùng bất lực.

Đến ông ta cũng không hiểu nổi, Tần Cao Văn rốt cuộc nghĩ thế nào.

Trong lòng ông ta có hơi hối hận, nếu biết trước thì không nên quá thân thiết với Tần Cao Văn như vậy.

Đầu óc Tần Cao Văn có phải có vấn đề rồi không?

Tần Cao Văn nói: “Chúng ta bắt đầu đi”.

“Được”.

Hai người trải bàn cờ ra, lần lượt ngồi vào vị trí của mình, mọi người đều không hề mong chờ gì về ván cờ này.

Phần thắng thuộc về Chu Thiên Phi đã chắc như đinh đóng cột, không ai có thể thay đổi kết cục.

Nếu có chênh lệch thì chỉ có là thời gian thôi.

Đúng lúc Chu Thiên Phi đang cầm quân cờ màu đỏ chuẩn bị đánh xuống, Tần Cao Văn đột nhiên ngăn ông ta lại.

“Chờ đã!”.

Chu Thiên Phi cao ngạo nói: “Có phải muốn tôi nhường xe, mã, pháo cho cậu không?”.

Cho dù Tần Cao Văn thực sự đưa ra yêu cầu, mọi người cũng sẽ không cảm thấy xấu mặt.

Tất cả đều nằm trong dự tính của bọn họ.

Tần Cao Văn trả lời: “Không phải, là tôi muốn nhường ông ba quân cờ, là xe, mã, pháo”.
Chương 168: Thua bất ngờ

Yên lặng!

Yên lặng tới mức quỷ dị.

Ai cũng há mồm trợn mắt.

Hiện lên trên khuôn mặt họ là vẻ không dám tin.

Tên này chắc chắn là một kẻ điên rồi. Chứ một người binh thường thì ai lại nói ra những lời như vậy.

Thực lực giữa hai người vốn đã có sự chênh lệch, có thể nói là có một khoảng cách lớn khó có thể vượt qua.

Thông thường, Tần Cao Văn không phải là đối thủ của Chu Thiên Phi. Vậy mà anh ta còn đưa ra đề nghị là nhường xe, mã, pháo cho ông ta.

Lần này thì Chu Thiên Phi không còn cười nữa. Sắc mặt ông ta có phần khó coi.

“Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à!”

Là một cao thủ cờ tướng như Chu Thiên Phi thì đây là lần đầu tiên mà ông ta bị khinh miệt như vậy. Ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật, nhường ông mã, xe, pháo thì có khi ông thua đẹp hơn được một chút”.

Cùng là chuyện cười mà nghe nhiều lần thì đám đông cũng sẽ cảm thấy chai lỳ. Đối với những gì Tần Cao Văn vừa nói, bọn họ chỉ cảm thấy phản cảm.

Anh đúng là đồ không biết trời cao đất dày là gì.

Chu Thiên Phi nghiến răng chửi: “Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của cậu nhưng tới khi đó đừng hòng mong tôi nương tay đấy”.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Tần Cao Văn đang tìm cơ hội.

Nhường xe, mã, pháo cho Chu Thiên Phi để lỡ có thua thì có thể lấy đây làm cái cớ ra giá với Chu Thiên Phi.

Nhưng Chu Thiên Phi đâu có ngu. Chút suy nghĩ của Tần Cao Văn đã bị ông ta vạch trần.

Tần Cao Văn nói: “Được”

Cuộc thi giữa hai người chính thức bắt đầu.

Mọi người nhìn thấy Tần Cao Văn tỏ ra vô cùng tự tin, ngông cuồng trước Chu Thiên Phi còn tưởng kỹ năng đánh cờ của anh thế nào nhưng những gì xảy ra sau đó khiến cho đám đông phải trợn tròn con mắt.

Màn thể hiện của Tần Cao Văn đã nằm ngoài dự liệu của đám đông.

Dù bọn họ biết kỹ năng đánh cờ của Tần Cao Văn rất thậm tệ nhưng không ngờ lại tệ tới mức như thế.

Có rất nhiều lỗi mà đến cả những tay mơ còn không phạm phải mà Tần Cao Văn cứ phạm phải liên tiếp.

Anh bị dồn đường, không có nổi cơ hội đánh lại.

Nhìn thấy cảnh tượng đó không ít người phải quay đầu đi.

Công Tôn Thiên Hạ cũng há mồm trợn mắt.

Ban đầu ông ta còn cảm thấy kỳ vọng vào Tần Cao Văn, dù sao thì đối phương đã từng tạo ra rất nhiều kỳ tích, mỗi lần đều có thể hóa dữ thành lành vào những thời khác mấu chốt.

Không biết chừng lần này cũng có thể tạo ra được sự thần kỳ. Nhưng những gì xảy ra sau đó khiến ông ta cảm thấy thật bấn loạn.

Biểu hiện của Tần Cao Văn khiến người khác thấy thất vọng.

Anh không có chút cơ hội nào có thể nói là thắng được cả.

Công Tôn Thiên Hạ thật không thể xem thêm được nữa, ông ta ngồi xuống ghế và khẽ thở dài.

Tần Cao Văn lần này xong đời thật rồi.

Tầm hai, ba phút sau Chu Thiên Phi lạnh lùng nói: “Cậu Tần, tiền cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Tần Cao Văn chỉ còn lại bước cuối cùng.

Dù biết rằng bước tiếp theo Tần Cao Văn sẽ chiếu tướng nhưng họ thấy anh đang giống như một con cá giãy chết mà thôi.

Đợi đến khi Tần Cao Văn đi xong bước này thì anh sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Câu này nên là tôi nói với ông mới phải”.

Ông ta trả lời ung dung: “Đừng lắm lời nữa, mau đi bước cuối cùng đi”.

Bước tiếp theo của Tần Cao Văn giống y như những gì mà họ tưởng tượng. Ngoài cách đó ra anh cũng không còn cách nào khác.

Chiếu tướng!

Quân cờ đặt xuống.

“Tôi nói cậu nghe, nước cờ đó chẳng có tác dụng gì đâu!”

Ngay sau đó ông ta di chuyển quân sĩ qua một bên. Tần Cao Văn chỉ còn lại một con xe nên trở thành công cốc.

Chu Thiên Phi để lộ vẻ đắc ý.

“Nhìn thấy chưa, đây chính là…”

Thế nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã phải dùng tay dụi mắt, rồi nhìn chăm chăm vào bàn cờ.

Sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi.

Vừa rồi Chu Thiên Phi đã bỏ qua một sự thật đáng sợ. Đó là khả năng khiến ông ta rơi vào nước đường cùng không thể cứu vãn.

Những người khác còn chưa nhìn ra, chỉ có Chu Thiên Phi là để ý thấy chi tiết chí mạng này.

Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Chiếu tướng tiếp!”

Lần này thì anh dùng một quân tốt để chiếu tướng.

“Anh ta làm vậy có tác dụng gì không? Tướng đâu có chết?”

“Đúng vậy, tại sao anh ta lại phải nhọc công như vậy chứ”.

“Từ bỏ chẳng phải là xong rồi sao”.



Bất luận người xung quanh nói gì thì Tần Cao Văn vẫn vô cùng vững vàng và không hề bị dao động.

Chu Thiên Phi lại di chuyển quân sĩ qua một bên.

Xe của Tần Cao Văn tiếp tục di chuyển lên: “Chiếu tướng!”

Chu Thiên Phi siết chặt quân cờ trong tay để lộ vẻ ngạc nhiên.

Ông ta nhìn bàn cờ rồi nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.

Tiếp đó, vẻ mặt đắc ý của ông ta đã không còn, thay vào đó là sự sợ hãi khủng khiếp. Cơ thể ông ta khẽ run rẩy, mồ hôi rơi xuống cả bàn cờ.

Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Chu Thiên Phi có thể dễ dàng thoát được đòn chiếu tướng liên tiếp của Tần Cao Vă thì một lúc lâu sau Chu Thiên Phi vẫn không thể nào đi được nước cờ tiếp theo.

Sự kiên nhẫn của đám đông dần dần bị mài cạn.

Chu Thiên Phi, chuyện gì vậy?

“Ông Chu, nhanh đi nào!”

“Đúng vậy, ông Chu đừng dây dưa với tên đó nữa, ông sắp thắng rồi”.

“Ông Chu, tất cả chúng tôi đều tin tưởng ông”.



Mọi người xung quanh lầm bầm không ngớt, chỉ có Chu Thiên Phi là vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Một lúc lâu sau ông ta đặt quân cờ trong tay xuống.

“Tôi thua rồi!’

Ba từ mà giống như bom nổ dội xuống mặt hồ tạo lên vô vàn lớp sóng dữ.

Đám đông đứng ngây như phỗng.

Bọn họ nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này.

Chuyện đùa gì vậy?

Rõ ràng vừa rồi Chu Thiên Phi luôn chiếm ưu thế, người thua phải là Tần Cao Văn mới đúng.

Chắc chắn không thể có vấn đề gì với ông ấy được.

“Tiếp theo chỉ cần…”

Có một người đàn ông tóc bạc bên cạnh bước tới cầm một quân cờ lên.

Tay phải ông ta giơ trong không trung một hồi lâu nhưng vẫn không thể đặt quân cờ xuống được.

Không sai! Ván cờ này Chu Thiên Phi đã thua rồi

Lại có thêm vài người không tin vào chuyện tà ma vừa rồi nên cũng bước tới nhưng cuối cùng thì cũng phải bó tay.

Dù bọn họ có vắt óc suy nghĩ thì cũng không thể nào phá vỡ được thế cờ của Tần Cao Văn bày ra.

Anh ấy thật sự đã chiến thắng.

Ai ai cũng nhìn anh với vẻ thất kinh. Bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thật kinh người này.

Chu Thiên Phi là cao thủ của Hoa Hạ mà lại thua Tần Cao Văn.

Hơn nữa anh còn nhường cả xe, mã, pháo.

Đúng là mất mặt.

Mục đích ban đầu của Chu Thiên Phi là muốn sỉ nhục Tần Cao Văn, khiến anh mất mặt trước đám đông. Nhưng cuối cùng thì ông ta đã tự tay tát vào mặt mình.

Ông ta cảm thấy mặt mình nóng ran.

Nhớ tới vụ cá cược trước đó, ông ta càng thêm phần khó chịu. Nếu như thực hiện theo cá cược thì không biết chừng sẽ tới mức nào.

Công Tôn Bôn Đằng cũng ngây người.

Tần Cao Văn đúng là giỏi che giấu tài năng quá!
Chương 169: Không nể mặt

Trước đây sao không nhận ra anh biết chơi cờ tướng giỏi như vậy, thế mà lại có thể chơi cho Chu Thiên Phi không kịp trở tay.

Chu Thiên Phi không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi cùng Tần Cao Văn đánh cờ.

Cho đến bây giờ ông ta mới phát hiện, Tần Cao Văn ngay từ ban đầu đã dụ địch vào tròng, để Chu Thiên Phi đi vào bẫy mà anh đã thiết kế sẵn, điều này khi đó ông ta không hề cảnh giác.

Cho dù những lời nói ban đầu, hay là nhường đi xe, mã, pháo, tất cả đều là kế hoạch của Tần Cao Văn, mục đích là để Chu Thiên Phi lơ là.

Chờ đến khi ông ta phát hiện bị lừa thì đã muộn, Tần Cao Văn đã có thể tiêu diệt dễ dàng.

Chu Thiên Phi thở dài một hơi.

Đối phương thực sự vô cùng đáng sợ.

Đây là đối thủ có trình độ cực cao.

Ông ta thua một cách tâm phục khẩu phục.

“Tần tiên sinh quả nhiên là người khiêm tốn, khiến tôi đây vô cùng khâm phục”.

Thái độ của Chu Thiên Phi đối với Tần Cao Văn đã hài hòa hơn nhiều.

Hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn trước đó.

Ván cờ tướng đánh với Tần Cao Văn vừa rồi khiến Chu Thiên Phi chịu một sự đả kích lớn, ông ta thậm chí không kìm được mà nghi ngờ bản thân, ông ta có thực sự phù hợp trong lĩnh vực này không?

Ông ta thể hiện sự yếu thế trước mặt Tần Cao Văn, hi vọng đối phương nể mặt, không truy cứu vụ đánh cược.

Nếu không việc ông ta lấy ra 200 triệu chỉ là chuyện nhỏ, còn quỳ trước mặt mọi người thì quá thể mất mặt.

Tần Cao Văn nói: “Tôi miễn dịch với kiểu đó của ông, mau quỳ xuống dập đầu gọi ông nội đi!”.

Ôi!

Chu Thiên Phi lập tức đỏ bừng mặt.

Ông ta nắm chặt nắm đấm, cơ thể hơi run run, nếu phải quỳ xuống, vậy thì coi như nguy to.

E rằng ngày mai ông ta sẽ xuất hiện toàn mặt báo, trở thành trò cười trong giới cờ tướng Hoa Hạ mất.

Không được.

Tuyệt đối không thể đồng ý yêu cầu của đối phương.

“Tần tiên sinh cần có lòng khoan dung, tôi đã nhận lỗi với cậu rồi, lẽ nào cậu không thể mở lòng tha thứ hay sao? Vì sao cậu lại hẹp hòi như vậy!”.

Ông ta cố tình đánh vào tâm của Tần Cao Văn, đứng trên vị trí cao của dư luận, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đồng cảm với Chu Thiên Phi.

Đến lúc đó, nếu Tần Cao Văn còn muốn truy cứu thì sẽ cảm thấy có hơi áy náy.

Đa phần thì chiêu này sẽ có tác dụng với người khác.

Nhưng tiếc là Tần Cao Văn lại không phải người khác.

Anh không bao giờ tin kiểu đó.

“Tôi bảo ông quỳ xuống!”.

Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại vô cùng đanh thép.

Tiếng nói này khiến cơ thể Chu Thiên Phi rùng mình lên một cái, không kìm được mà run rẩy.

Lúc này ông ta mới nhớ ra Tần Cao Văn còn là một người hung giữ với cơ thể từng nhuốm máu.

Đắc tội với anh, kết cục chỉ có chịu không nổi mà thôi.

Ông ta lắp bắp nói: “Tần tiên sinh, cậu...”.

Bốp!

Bây giờ Tần Cao Văn không có thời gian mà dài dòng với ông ta, giáng thẳng cho ông ta một cái tát ngang mặt.

“Tôi bảo ông quỳ xuống mà không nghe thấy à?”.

Chu Thiên Phi không còn quan tâm nhiều nữa, hai đầu gối quỳ luôn trước mặt Tần Cao Văn!

Bụp bụp bụp!

Trán của ông ta xuất hiện vài vết máu tươi.

Nhưng Tần Cao Văn coi như không nhìn thấy.

“Đừng quên ông còn phải gọi tôi là ông nội”.

Chu Thiên Phi ngẩng đầu lên cắn răng nói: “Tần tiên sinh, tôi hi vọng cậu hiểu một điều này, làm người thì nên giữ lại một con đường, sau này gặp nhau còn dễ ăn nói”.

Xem ra ông ta đang uy hiếp bản thân anh.

Tần Cao Văn nói với ánh mắt lạnh tanh: “Ông tưởng tôi sẽ sợ sự uy hiếp của ông sao?”.

Sau đó anh dùng tay bóp cổ Chu Thiên Phi.

“Tôi nói cho ông biết, tôi đây không biết sợ là gì đâu”.

Chu Thiên Phi dùng hết sức giãy giụa, muốn thoát khỏi đối phương, nhưng thực lực giữa hai người lại là một trời một vực.

Ông ta vốn là một người giỏi cờ tướng nhưng trói gà không chặt, còn Tần Cao Văn lại là một cao thủ đỉnh cao.

Thế này thì đánh thế nào?

Chu Thiên Phi cảm thấy bản thân càng lúc càng khó thở, những người xung quanh chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không ai dám đắc tội với Tần Cao Văn.

Bọn họ biết đối phương không phải là đối thủ của ba vị cao thủ cấp võ vương.

Nhưng muốn trừ khử bọn họ thì dễ như trở bàn tay.

Lúc này, Chu Thiên Phi cuối cùng cũng cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết.

Cảm giác đến gần với thần chết không hề dễ chịu.

Chu Thiên Phi vội vàng nói: “Tôi sai rồi... ông nội, mau thả tôi ra!”.

Bụp!

Tần Cao Văn quăng Chu Thiên Phi ra như quăng rác vậy, khiến cơ thể ông ta đập lên vách tường.

Cơ thể ông ra từ từ trượt từ trên tường xuống, ông ta dùng tay ôm ngực, phần trong bụng như thể bị đảo lộn hết.

Sau đó Chu Thiên Phi phun từ miệng ra một ngụm máu tươi.

Ông ta đứng dậy một cách khó khăn, nói với Tần Cao Văn: “Tôi nói cho cậu biết Tần Cao Văn, việc hôm nay của chúng ta chưa xong đâu”.

Tần Cao Văn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc ông ta một cái, đã khiến ông ta cảm thấy ớn lạnh.

Anh dửng dưng hỏi: “Tôi muốn hỏi một câu... vừa rồi dạy dỗ ông chưa đủ đúng không?”.

Chu Thiên Phi giật mình, cơ thể run lên bần bật.

Ông ta vội vàng quay người chạy ra khỏi phòng.

Thấy bộ dạng thê thảm của đối phương, mọi người đều vô cùng thất vọng.

Nghĩ cao thủ quốc gia này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tần Cao Văn quả thực lợi hại.

...

Trong phòng của Công Tôn Bôn Đằng.

Bốp!

Anh ta cầm cái chai trong tay giơ lên cao rồi đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.

Chai thủy tinh đã vỡ vụn.

Vốn dĩ anh ta tràn đầy tự tin với kế hoạch lần này, đủ niềm tin để xử Tần Cao Văn.

Ai ngờ lại một lần nữa bị đối phương làm cho bẽ mặt.

Cái tên khốn này sao mà làm được vậy?

“Anh đừng tức giận!”.

Bên tai vọng đến giọng nói của một người đàn ông trẻ, quay sang nhìn, Lý Thắng Kỳ đang bưng một ly rượu vang từ từ bước đến.

Công Tôn Bôn Đằng nói: “Bây giờ xem ra chỉ có thể gửi hi vọng vào anh rồi”.

Lý Thắng Kỳ trả lời với vẻ khá tự tin: “Anh ta đánh cờ đúng là có chút bản lĩnh đấy, nhưng tôi không tin kỹ thuật piano của anh ta lại có thể sánh được với tôi”.

“Anh có đủ tự tin khiến anh ta đồng ý thi với anh không?”.

Dù sao danh tiếng của Lý Thắng Kỳ ở bên ngoài, có rất nhiều người đều biết đến sự lợi hại của anh ta.

Chỉ sợ sau khi Tần Cao Văn nghe thấy danh hiệu của anh ta xong lại có suy nghĩ rút lui.

Lý Thắng Kỳ ung dung trả lời: “Anh yên tâm... thưởng lớn ắt sẽ có người dám chơi, chỉ cần tôi đưa ra tiền cược đủ cao, Tần Cao Văn nhất định sẽ thi với tôi”.

Công Tôn Bôn Đằng nói: “Bây giờ tôi gửi hết niềm hi vọng vào anh, tất cả nhờ anh đấy”.

Anh ta dửng dưng nói: “Anh yên tâm, chuyện nhỏ này có gì mà không làm được!”.

Trải qua vụ vừa rồi, một số người có chút thay đổi về thái độ đối với Tần Cao Văn.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Có rất nhiều người vẫn luôn thể hiện ra vẻ coi thường Tần Cao Văn.

Bọn họ không muốn đứng gần Tần Cao Văn.

Bọn họ cho rằng, đó là sự sỉ nhục về thân phận cao quý của bản thân.

Tần Cao Văn mãi mãi không thể gia nhập vào thế giới của họ.

“Tần tiên sinh, cậu quả thực rất giỏi!”.

Công Tôn Thiên Hạ khen Tần Cao Văn xuất phát từ đáy lòng.

Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Chỉ là chuyện nhỏ, có gì to tát đâu”.

Anh không hề coi trọng cuộc thi đánh cờ giữa Chu Thiên Phi và anh.

Quan trọng nhất trong đánh cờ chính là dưỡng tâm.

Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Thiên Phi, Tần Cao Văn đã biết bản thân nhất định có thể thắng.

Tâm thái của ông ta không đủ trầm ổn, hiện rõ vẻ vội vã hấp tấp, đây là thứ kỵ nhất của người đánh cờ.

Cho nên ông ta đã thua ngay từ ban đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom