Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chàng hữu ý, hay vô tình? Đùa chơi, hay nghiêm túc? Hứng thú nhất thời hay định tâm từ trước? Nhược Hi không biết. Đối với đám đàn ông mê tranh giành đấu đá nơi cung đình này, phụ nữ đẹp chẳng qua chỉ là phong cảnh thưởng thức khi vui, trò chơi tiêu khiển khi buồn mà thôi. Đến Thập a ca thẳng thắn khoáng hoạt là thế mà cũng cho rằng có thể thâu tóm cả Nhược Hi và Minh Ngọc vào cùng một nhà. Nhược Hi thật không dám ôm ấp chút hi vọng nào về đàn ông ở đây nữa.
Kể từ khi bắt đầu học chứng minh hình học, Tiểu Văn đã có thói quen gác sang một bên những đầu bài không giải ngay được, một thời gian sau có khi tự khắc lại vỡ vạc ra. Bởi vậy lần này, khi không tài nào cắt nghĩa nổi hành động của Bát a ca, cô bèn kiên quyết từ bỏ thắc mắc, đợi thời gian đem đáp án đến cho mình.
Tuy vậy trước mắt vẫn còn một việc khác, đấy là ba hôm nữa sẽ đến ngày thành hôn của Thập a ca. Từ hôm vào cung thăm gã về, hơn một tháng nay hai bên chưa gặp lại, Nhược Hi chỉ nghe nói gã đã được Khang Hy ban cho phủ riêng. Cô cứ phân vân mãi có nên đi dự tiệc cưới của gã không, cuối cùng thầm nhủ thêm một việc không bằng bớt một việc, tốt nhất là không đi.
Nghe em bảo không đi, Nhược Lan bình thản buông một câu, ừ thì thôi. Nhưng nàng vừa quay đi, Xảo Tuệ đã kéo Nhược Hi ra thẽ thọt:
- Ngoài những dịp phải đến thỉnh an như lễ lạt tết nhất ra, bình thường chủ tử chẳng bao giờ ngó ngàng thăm hỏi đích phúc tấn, nhà người ta vốn đã không bằng lòng rồi. Bây giờ tiểu thư lại không đi chúc mừng cách cách của họ nữa, chỉ e bên ấy sẽ trút hết oán giận vào chủ tử, trách chúng ta không hiểu lễ tiết.
Nhược Hi nghe vậy, đành đến gặp Nhược Lan báo sẽ đi dự cưới, Nhược Lan cũng vẫn bình thản bảo ừ thì đi, nhưng thòng ngay thêm một câu, không được gây chuyện rắc rối! Nhược Hi đành cười trừ, hứa sẽ giữ yên đẹp mọi bề.
oOo
Chỉ chớp mắt đã đến ngày hôn lễ, Nhược Hi chọn mặc chiếc áo hai lớp viền vàng màu hồng đào để bề ngoài trông có vẻ vui tươi, che đi nỗi u ám trong lòng. Bát Bối lặc đi trước, xế muộn hai chị em Mã Nhi Thái mới cùng lên kiệu mềm đi sau. Tiệc cưới tổ chức ở phủ đệ vừa được ban của Thập a ca. Khi hai chị em đến nơi, trước cổng đã đậu đầy những xe sang ngựa quý.
Nói cho đúng ra, phủ đệ này không sánh bằng Bát Bối lặc phủ, nhưng đối với người thành phố thời hiện đại như Tiểu Văn thì đã là tráng lệ lắm rồi. Suốt lối vào nến giăng hoa kết, đèn lửa sáng ngời, khói thơm lan tỏa, nhạc nhã vui tươi, đúng là phú quý phong lưu khôn xiết kể, cát tường như ý khó trọn lời.
Tiếng cười, tiếng hát, tiếng nói năng, cả sảnh là một đại dương hoan lạc, ai nấy cùng tưng bừng hỉ hả, riêng Nhược Lan Nhược Hi trầm mặc, lặng lẽ tìm chỗ ngồi, trông hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh rộn rã. Nhược Hi tuy nhìn xuống, nhưng biết rõ từ lúc cô bước vào sảnh, mỗi người ở đây đều nửa vô tình nửa cố ý lén lút quan sát cô. Nhược Hi ngồi đó, lòng hết sức khó chịu, chỉ muốn đứng ngay dậy đi về, nhưng biết nếu rời đi lúc này, những lời đàm tiếu sẽ càng thêm phức tạp, tốt xấu gì cũng phải chờ đến lúc tân nương vào cửa đã.
Nhược Hi thầm thở dài, bụng bảo dạ, đã đến thì phải chấp nhận vậy, rồi thử nhếch mép, phát hiện mình vẫn còn khả năng rặn cười, cô bèn trưng ngay ra khuôn mặt rạng rỡ, ngẩng đầu lên chậm rãi nhìn quanh. Lần lượt bắt gặp những ánh mắt hiếu kỳ đủ hình đủ kiểu, Nhược Hi chỉ thấy hài hước, bởi cô thì thản nhiên như không, trong khi bọn họ vừa chạm phải ánh mắt cô đã vội vàng nhìn lảng đi chỗ khác. Thầm cười nhạt, Nhược Hi càng cố ý phô diễn vẻ mặt tươi tắn thật quyến rũ yêu kiều. Đột ngột cô bắt gặp ánh nhìn của Tứ a ca. Trước đôi mắt lạnh lẽo giá băng, đen thăm thẳm như hố rỗng, Nhược Hi bỗng thấy khó mà tươi tỉnh được nữa, cảm giác nỗi buồn và sự băn khoăn trong lòng đều bị lột trần ra, bản thân thì không biết trốn vào đâu trước cái nhìn sắc nhọn của chàng. Cô hít một hơi, ép mình vui cười trở lại, thậm chí còn bạo gan nháy mắt với Tứ a ca, và mỉm cười đón lấy một tia nhìn thắc mắc.
Thình lình một tên hầu nhỏ hấp tấp chạy vào, thông báo:
- Tân nương sắp tới cửa! Chuẩn bị đón kiệu!
Bấy giờ mọi người mới nhận ra rằng chưa thấy mặt tân lang đâu. Nhược Hi đảo mắt một vòng quanh sảnh, phát hiện thiếu cả Bát Bối lặc gia. Cô nhìn Nhược Lan, hai chị em đều lộ vẻ căng thẳng. Nhược Hi rảo bước tới bên Thập tứ a ca, nhỏ giọng hỏi:
- Chuyện gì thế?
Thập tứ cũng bối rối ra mặt:
- Hôm qua lúc gặp nhau, ta thấy Thập ca vẫn bình thường cả mà.
Nhược Hi phát ớn lạnh, thầm nghĩ, Trời ơi, lão Thập, ngươi đừng gây chuyện đúng lúc trọng đại này chứ! Thấy mặt cô tái xanh, Thập tứ a ca vội trấn an:
- Đừng lo, có Bát ca thì không xảy ra rắc rối gì được đâu.
Trong sảnh càng lúc càng ồn ào, tim Nhược Hi cũng thắt lại theo. Chợt đằng cửa tiếng bọn đầy tớ vọng vào:
- Thập a ca! Thập a ca!
Nhược Hi ngó lên, thấy Thập a ca bận áo tân lang đang sánh vai Bát a ca đứng nơi ngưỡng cửa. Kế đó, bọn thái giám xúm xít đưa gã ra cổng phủ. Bát a ca mỉm cười, vừa chào hỏi mọi người vừa ung dung quay vào. Khi chàng đến thỉnh an Thái tử gia, y hỏi:
- Chuyện gì thế?
Bát a ca tủm tỉm đáp:
- Thập đệ chê áo cưới chật, vùng vằng không chịu ra.
Mọi người nghe vậy, cùng cười ồ cả lên. Có kẻ tán thêm vào:
- Thập a ca sợ tân nương không vừa mắt, không chịu động phòng cùng mình đấy mà!
Mọi người càng được thể cười như vỡ nhà. Bát a ca chắp tay sau lưng, đứng bên thái tử, mỉm miệng cười nhìn khắp xung quanh, nhìn đến đâu dùng ánh mắt tỏ ý chào đến đấy. Thấy chàng lướt mắt đến chỗ mình, Nhược Hi cúi mặt xuống. Từ hôm dạo tuyết đến giờ, đây là lần đầu tiên cô gặp lại chàng. Lúc cúi mặt, cô liếc thấy Tứ a ca, giữa khi mọi người cười nói xôn xao, vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, dửng dưng nhìn ra ngoài sảnh.
Một lúc sau, tiếng đàn sáo vang lừng, ai nấy ùa ra cửa. Nhược Hi lùi lại sau đám đông, loáng thoáng thấy Thập a ca cầm dải lụa đỏ, dắt tân nương đầu phủ khăn cưới tiến vào. Tiếp đó, trong tiếng khách khứa nô nức, hai người được đưa sang động phòng.
Theo dõi đến đây, Nhược Hi thở dài đánh thượt, nhớ chốc nữa Thập a ca còn ra cụng ly rượu mừng với mọi người, cô không thể hình dung nổi gã sẽ mời rượu cô thế nào, bèn quay sang Nhược Lan, trỏ tay ra hiệu về phía cửa, Nhược Lan khẽ gật đầu. Nhược Hi liếc bốn xung quanh, thấy không ai lưu tâm đến mình, bèn lặng lẽ tuồn khỏi sảnh.
Bắc Kinh tháng Chạp, trời lạnh căm căm. Nhưng Nhược Hi cảm thấy mình cần khí lạnh này, phải lạnh thế mới xoa dịu được cơn bí bức trong lòng. Cô ấp hai tay, rụt cổ, khom lưng lại, co ro đi vào chỗ khuất gió. Đang đi chợt nghe có tiếng gọi: “Xấu rét thế mà ra đây hứng gió à?”, Nhược Hi ngẩng nhìn, thì ra là Thập tam a ca. Gã đương ngồi nghiêng trên lan can, hài hước ngó cô. Nhược Hi ngạc nhiên, buột miệng hỏi:
- Sao anh không ở trong nhà?
Thập tam giễu:
- Thế còn cô, tại sao lại ở đây?
Nhược Hi không nói năng gì, trầm ngâm đôi hồi rồi sực nhớ chưa thỉnh an gã, vội tiến tới nhún gối:
- Thập tam a ca cát tường!
Thập tam cười khẩy:
- Người mong nghe cát tường ở trong nhà cơ.
Thấy gã không cho bình thân, Nhược Hi đành cứ bất động. Một lát sau, cuối cùng cũng nghe thở ra: “Đứng lên đi!”, Nhược Hi bèn từ từ đứng thẳng dậy, lặng lẽ đợi cho gã rời đi, nhưng lâu lắc gã chẳng hề nhúc nhích, lại buông một câu không cuối không đầu:
- Hôm nay, hai chúng ta đều là người thương tâm. Chi bằng bầu bạn với nhau.
Nhược Hi kinh ngạc nhìn lên. Thập tam tuột khỏi lan can, rảo bước tới nắm tay cô kéo đi. Gã bước mỗi lúc một mau, Nhược Hi không giật được tay, đành vừa líu ríu chạy cho kịp, vừa kêu:
- Buông ra!
Thập tam a ca dắt Nhược Hi qua cổng ngách. Tên giữ cửa bị ném cho một cái nhìn lạnh lùng, không dám hỏi han gì hết. Thập a ca huýt sáo, có tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, rồi một con tuấn mã cao lớn đen bóng phi nước kiệu tới, dừng lại trước mặt họ.
Nhược Hi kêu “Á!”, chưa dứt tiếng đã thấy mình ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa. Thập tam a ca cũng tung mình lên theo, vòng tay qua eo Nhược Hi nắm lấy dây cương. Sau một tiếng “Ya!”, ngựa đã phóng thốc đi. Nhược Hi chưa cưỡi con ngựa nào phi nhanh thế này, cảm thấy như đang đi mây về gió, xóc nảy ghê hồn. Lòng đầy sợ hãi, cô ra sức ngồi rút về sau, tựa hẳn vào lòng Thập tam. Gió quất vào mặt, sắc như dao cứa, đau rát cả lên, cô đành ngoảnh đầu lại, úp mặt vào vai gã.
Phi ào ào một hồi, Nhược Hi lạnh đến cứng cả người, tự hỏi cái tên ngang ngược này muốn thế nào đây? Định làm ta chết rét ư? Gã thích Minh Ngọc cách cách chăng, nếu không sao lại nói “hai người thương tâm”?
Ngựa phi chậm dần, cuối cùng dừng hẳn lại. Thập tam a ca nhảy phắt xuống trước, rồi ẵm Nhược Hi xuống sau. Nhược Hi đứng trên mặt đất, lạnh thấu xương cốt, bèn ôm lấy hai cánh tay, cắn chặt răng, cả người run lên cầm cập. Thập tam tháo một bì rượu trên yên, mở nắp, một tay đỡ gáy Nhược Hi, tay còn lại kê bì rượu vào miệng cô: “Uống một hớp!” Nhược Hi run rẩy làm theo, cảm thấy một dòng chảy cay xè chạy tuột xuống bụng. Thập tam lại nói: “Thêm hớp nữa!” Nhược Hi nương theo tay gã, uống thêm một ngụm. Dần dần, dòng chất lỏng cay xè kia tỏa đi khắp lục phủ ngũ tạng, đưa ý thức trở về đầy đủ, nhưng thân thể vẫn lẩy bà lẩy bẩy.
Thập tam a ca để Nhược Hi đấy, xoay mình đi thẳng vào rừng. Nhược Hi toan cất tiếng gọi, nhưng lạnh đến nỗi nói không nên lời. Trời tối đen, đứng một mình, bên cạnh chỉ có một con ngựa, cô vừa rét vừa sợ, tự thề với lòng rằng không bao giờ trêu vào Minh Ngọc cách cách nữa, bởi cô không đủ sức đấu lại cái tên Mười ba tai quái này.
Một lúc sau, Thập tam trở ra, ôm theo một đống cành khô, loay hoay sửa soạn chốc lát đã nhóm xong đống lửa. Thấy có lửa, Nhược Hi liền xích tới gần, ngồi sát ngay bên. Thập tam lại đưa bì rượu sang, Nhược Hi không từ chối, cầm lấy hớp một ngụm rồi trả cho gã. Hai người ngồi bên đống lửa như thế, vừa sưởi ấm vừa luân phiên uống rượu.
Nhược Hi nghĩ, chắc hẳn Nhược Lan lo lắng lắm, nhưng liếc bộ mặt lạnh lùng dưới ánh lửa của tên đồng hành tai ngược, cô không đủ dũng khí trò chuyện, chỉ thầm hi vọng gã hiểu Minh Ngọc về với Thập a ca là do ý Khang Hy, không liên quan gì tới cô, mong gã thương tình cô mà đừng bày thêm trò gì nữa. Bằng không, chỉ e chưa nhìn thấy Ung Chính đăng cơ, cô đã chết trong tay gã rồi.
Hai người thay nhau uống, bì rượu cứ vơi dần. Uống cạn, Thập tam a ca lại gỡ yên ngựa lấy thêm một bì khác, cả hai tiếp tục. Uống mãi, uống mãi, Nhược Hi cảm thấy cảnh xưa chuyện cũ ùa về tim, nhớ lại lúc ngất ngư với bạn ở Lan Quế phường bên Hồng Kông, nhớ lại lúc túy lúy vì uống trộm sâm panh của nhà hồi nhỏ… Cứ thế, khi cười ngây ngô, chốc ngồi ngơ ngẩn. Rồi sau? Rồi sau thì Nhược Hi không nhớ mình còn làm những gì, chỉ biết đến một lúc, khi Thập tam lay cô tỉnh, trời vẫn tối đen, cô lơ mơ nhìn, nhận ra mình đang nằm sấp người trên đùi gã.
Thập tam a ca dập tắt đống lửa, xốc Nhược Hi lên lưng ngựa rồi lại phóng điên cuồng. Nhược Hi vẫn cố rúc sâu vào lòng gã, và cũng vẫn lạnh đến tê người. Tới Bát Bối lặc phủ, trời đã hưng hửng sáng. Thập tam a ca thả Nhược Hi xuống cổng, hẹn lần sau lại đến rủ cô uống rượu, rồi thúc ngựa đi luôn.
Nhược Hi vừa váng vất, vừa run rẩy, dùng đầu nện vào cánh cửa. Vì sao không dùng tay? Bởi cánh tay đã đông cứng, không cử động được nữa rồi. Cổng mở ra ngay, Nhược Hi mất đà ngã chúi vào trong, một tên hầu nhỏ vội đỡ cô dậy, vừa sờ vào người cô đã thảng thốt kêu lên:
- Úi trời! Sao lại lạnh đến mức này!
Sau đó, Nhược Hi được khênh về nhà Nhược Lan, rồi Nhược Lan xông vào, rồi có người tắm rửa cho Nhược Hi, xong đưa cô vào giường đắp chăn. Trong suốt khoảng thời gian ấy, Nhược Lan căn vặn rất nhiều, nhưng thấy Nhược Hi cứ lử đà lử đử, nàng đành thôi. Cuối cùng Nhược Hi mê mệt thiếp đi.
Khi a hoàn đánh thức cô dậy thì đã là giờ ăn chiều. Ngoài cái đầu vẫn hơi nằng nặng, mọi chỗ khác đều ổn cả. Nghĩ đến mình xưa nay say rượu rất lành, chưa bao giờ khóc lóc làm ồn, chỉ ngoẹo đầu ngủ yên mà thôi, cô bất giác tự khen may mắn.
Nhược Hi ăn vận chỉnh tề rồi sang phòng ăn, mới biết Bát a ca cũng ở đó. Vì vừa tỉnh rượu, phản ứng vẫn còn hơi chậm chạp, lại thêm từ chiều qua đến giờ chưa được miếng gì vào bụng nên Nhược Hi chỉ chào hỏi qua loa rồi cắm cúi ăn.
Ăn được một lúc, trí óc tỉnh táo trở lại, cô bắt đầu ngẫm nghĩ xem nên giải thích thế nào về chuyến đi hồi đêm. Đang cân nhắc, chợt nghe Nhược Lan hỏi:
- Hôm qua Thập tam đệ đưa em đi đâu thế?
Nhược Hi ngớ người, buột miệng:
- Sao chị biết?
- Nguyên một người lớn tướng như thế biến mất, bảo sao chị không biết cho được?
Nhược Hi nghĩ ra, phải rồi, hỏi tên gác cửa là rõ ngay thôi. Có điều đi đâu làm gì, thực không biết nên đáp thế nào cho thuận. Nhớ lại tình cảnh phi lý tối qua, bất giác cô thấy nực cười. Hồi còn trẻ, đọc truyện chưởng, Tiểu Văn thường tưởng tượng mình cưỡi chung ngựa với một hiệp khách tuấn tú, võ công cao cường, thả nước kiệu trên thảo nguyên xanh tươi, chàng sẽ đắm đuối ngắm mình, và mình e ấp nhìn lại chàng. Thật không ngờ hôm qua giấc mộng đẹp ấy đã trở thành hiện thực, đúng là cưỡi chung một ngựa, nhưng những tình tiết còn lại thì hoàn toàn khác. Nhược Hi càng nghĩ càng thấy vô lý đến hài hước, hài hước đến mức chỉ muốn phá lên cười, nhưng cô buộc lòng nén lại, vì vẻ mặt Nhược Lan không lấy gì làm dễ coi.
Ngó bộ dạng kiềm chế khổ sở của Nhược Hi, cuối cùng Nhược Lan cất tiếng, giọng trách móc bực bội:
- Đừng nhịn nữa, cười đi! Cười cho đã rồi trả lời!
Nhược Hi liền cười ha hả. Đang lúc thoải mái, cảm thấy có hai luồng mắt lạnh lẽo phóng thẳng vào mình, cô giật thót, vội nín lại, nghiêm túc nhìn Bát a ca. Chàng nhích mép, nhưng mắt pha lẫn vài tia băng giá, khiến Nhược Hi phát rùng cả mình. Cô không cười nữa, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Bấy giờ Nhược Lan mới giục:
- Nói đi! Làm những gì?
Nhược Hi vắn tắt:
- Bọn em ra ngoài uống rượu.
Nhược Lan ngờ vực hỏi:
- Vì sao Thập tam đệ lại phải đưa em ra ngoài uống rượu?
Nhược Hi ngẫm nghĩ, cho rằng không nên rêu rao nỗi niềm thầm kín của Thập tam a ca, bèn đáp:
- Chắc thấy em không vui, nên anh ấy thương hại!
Nhược Lan bất lực lắc đầu:
- Một cô gái chưa xuất giá mà đi chơi thâu đêm. Em sợ thiên hạ bàn tán về em còn ít chăng?
Bấy giờ Nhược Hi mới tỉnh ngộ, tự nhủ, Chết rồi, lần này dân Tử Cấm thành lại được thể soi mói ta thêm. Đang lúc lo lắng, chợt nghĩ, thích soi thì soi! Ai biết ngày tháng trước mắt sẽ ra sao? Vui được bữa nào hay bữa nấy! Mặc kệ người ta đánh giá.
Thở phào một hơi, sắc mặt như thường, Nhược Hi tiếp tục ăn. Nhược Lan đợi một chốc, thấy Nhược Hi cứ cắm cúi và cơm, bèn bảo:
- Lần này cũng may Bối lặc gia phát hiện sớm. Chuyện lại xảy ra ở phủ Thập đệ nên bên mình có thể xử lý ổn thỏa, ngoài mấy đứa tâm phúc thì không ai biết nữa. Lúc ấy cũng muốn phái người đi tìm, nhưng sợ phái nhiều thì thiên hạ chú ý, phái ít thì chẳng tác dụng gì. Mà nghĩ Thập tam đệ dẫn em đi, thể nào cũng đưa em về, nên chỉ dặn mấy đứa đáng tin đứng đợi ở cửa – Ngừng một lát, nàng thêm – Nhưng em nên nhớ, chỉ dung lần này thôi, lần sau không được thế nữa!
Nhược Hi thầm nhủ, thế chị tưởng em thích hứng gió ngoài trời giữa ngày đông tháng giá lắm à? Em bị hắn ta ép đi đấy! Nghĩ tới đây, cảm thấy bản thân có phần quá đáng, cô vội tự thừa nhận: Thôi được, lúc ấy mình cũng không vui, đang muốn xả ra cho vợi bớt tâm tư mà.
Dùng cơm xong, Bát a ca cười nói mấy câu chuyện phiếm với Nhược Lan rồi mau chóng ra về. Nhược Hi chăm chú quan sát nét mặt chị, thấy nàng chẳng có vẻ gì không vui, ngược lại còn như nhẹ nhõm, cô thầm thở dài, rốt cục gã binh sĩ kia là người thế nào mà một trang công tử tao nhã xuất chúng như Bát a ca cũng không khiến nàng quên hắn được?
Kể từ khi bắt đầu học chứng minh hình học, Tiểu Văn đã có thói quen gác sang một bên những đầu bài không giải ngay được, một thời gian sau có khi tự khắc lại vỡ vạc ra. Bởi vậy lần này, khi không tài nào cắt nghĩa nổi hành động của Bát a ca, cô bèn kiên quyết từ bỏ thắc mắc, đợi thời gian đem đáp án đến cho mình.
Tuy vậy trước mắt vẫn còn một việc khác, đấy là ba hôm nữa sẽ đến ngày thành hôn của Thập a ca. Từ hôm vào cung thăm gã về, hơn một tháng nay hai bên chưa gặp lại, Nhược Hi chỉ nghe nói gã đã được Khang Hy ban cho phủ riêng. Cô cứ phân vân mãi có nên đi dự tiệc cưới của gã không, cuối cùng thầm nhủ thêm một việc không bằng bớt một việc, tốt nhất là không đi.
Nghe em bảo không đi, Nhược Lan bình thản buông một câu, ừ thì thôi. Nhưng nàng vừa quay đi, Xảo Tuệ đã kéo Nhược Hi ra thẽ thọt:
- Ngoài những dịp phải đến thỉnh an như lễ lạt tết nhất ra, bình thường chủ tử chẳng bao giờ ngó ngàng thăm hỏi đích phúc tấn, nhà người ta vốn đã không bằng lòng rồi. Bây giờ tiểu thư lại không đi chúc mừng cách cách của họ nữa, chỉ e bên ấy sẽ trút hết oán giận vào chủ tử, trách chúng ta không hiểu lễ tiết.
Nhược Hi nghe vậy, đành đến gặp Nhược Lan báo sẽ đi dự cưới, Nhược Lan cũng vẫn bình thản bảo ừ thì đi, nhưng thòng ngay thêm một câu, không được gây chuyện rắc rối! Nhược Hi đành cười trừ, hứa sẽ giữ yên đẹp mọi bề.
oOo
Chỉ chớp mắt đã đến ngày hôn lễ, Nhược Hi chọn mặc chiếc áo hai lớp viền vàng màu hồng đào để bề ngoài trông có vẻ vui tươi, che đi nỗi u ám trong lòng. Bát Bối lặc đi trước, xế muộn hai chị em Mã Nhi Thái mới cùng lên kiệu mềm đi sau. Tiệc cưới tổ chức ở phủ đệ vừa được ban của Thập a ca. Khi hai chị em đến nơi, trước cổng đã đậu đầy những xe sang ngựa quý.
Nói cho đúng ra, phủ đệ này không sánh bằng Bát Bối lặc phủ, nhưng đối với người thành phố thời hiện đại như Tiểu Văn thì đã là tráng lệ lắm rồi. Suốt lối vào nến giăng hoa kết, đèn lửa sáng ngời, khói thơm lan tỏa, nhạc nhã vui tươi, đúng là phú quý phong lưu khôn xiết kể, cát tường như ý khó trọn lời.
Tiếng cười, tiếng hát, tiếng nói năng, cả sảnh là một đại dương hoan lạc, ai nấy cùng tưng bừng hỉ hả, riêng Nhược Lan Nhược Hi trầm mặc, lặng lẽ tìm chỗ ngồi, trông hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh rộn rã. Nhược Hi tuy nhìn xuống, nhưng biết rõ từ lúc cô bước vào sảnh, mỗi người ở đây đều nửa vô tình nửa cố ý lén lút quan sát cô. Nhược Hi ngồi đó, lòng hết sức khó chịu, chỉ muốn đứng ngay dậy đi về, nhưng biết nếu rời đi lúc này, những lời đàm tiếu sẽ càng thêm phức tạp, tốt xấu gì cũng phải chờ đến lúc tân nương vào cửa đã.
Nhược Hi thầm thở dài, bụng bảo dạ, đã đến thì phải chấp nhận vậy, rồi thử nhếch mép, phát hiện mình vẫn còn khả năng rặn cười, cô bèn trưng ngay ra khuôn mặt rạng rỡ, ngẩng đầu lên chậm rãi nhìn quanh. Lần lượt bắt gặp những ánh mắt hiếu kỳ đủ hình đủ kiểu, Nhược Hi chỉ thấy hài hước, bởi cô thì thản nhiên như không, trong khi bọn họ vừa chạm phải ánh mắt cô đã vội vàng nhìn lảng đi chỗ khác. Thầm cười nhạt, Nhược Hi càng cố ý phô diễn vẻ mặt tươi tắn thật quyến rũ yêu kiều. Đột ngột cô bắt gặp ánh nhìn của Tứ a ca. Trước đôi mắt lạnh lẽo giá băng, đen thăm thẳm như hố rỗng, Nhược Hi bỗng thấy khó mà tươi tỉnh được nữa, cảm giác nỗi buồn và sự băn khoăn trong lòng đều bị lột trần ra, bản thân thì không biết trốn vào đâu trước cái nhìn sắc nhọn của chàng. Cô hít một hơi, ép mình vui cười trở lại, thậm chí còn bạo gan nháy mắt với Tứ a ca, và mỉm cười đón lấy một tia nhìn thắc mắc.
Thình lình một tên hầu nhỏ hấp tấp chạy vào, thông báo:
- Tân nương sắp tới cửa! Chuẩn bị đón kiệu!
Bấy giờ mọi người mới nhận ra rằng chưa thấy mặt tân lang đâu. Nhược Hi đảo mắt một vòng quanh sảnh, phát hiện thiếu cả Bát Bối lặc gia. Cô nhìn Nhược Lan, hai chị em đều lộ vẻ căng thẳng. Nhược Hi rảo bước tới bên Thập tứ a ca, nhỏ giọng hỏi:
- Chuyện gì thế?
Thập tứ cũng bối rối ra mặt:
- Hôm qua lúc gặp nhau, ta thấy Thập ca vẫn bình thường cả mà.
Nhược Hi phát ớn lạnh, thầm nghĩ, Trời ơi, lão Thập, ngươi đừng gây chuyện đúng lúc trọng đại này chứ! Thấy mặt cô tái xanh, Thập tứ a ca vội trấn an:
- Đừng lo, có Bát ca thì không xảy ra rắc rối gì được đâu.
Trong sảnh càng lúc càng ồn ào, tim Nhược Hi cũng thắt lại theo. Chợt đằng cửa tiếng bọn đầy tớ vọng vào:
- Thập a ca! Thập a ca!
Nhược Hi ngó lên, thấy Thập a ca bận áo tân lang đang sánh vai Bát a ca đứng nơi ngưỡng cửa. Kế đó, bọn thái giám xúm xít đưa gã ra cổng phủ. Bát a ca mỉm cười, vừa chào hỏi mọi người vừa ung dung quay vào. Khi chàng đến thỉnh an Thái tử gia, y hỏi:
- Chuyện gì thế?
Bát a ca tủm tỉm đáp:
- Thập đệ chê áo cưới chật, vùng vằng không chịu ra.
Mọi người nghe vậy, cùng cười ồ cả lên. Có kẻ tán thêm vào:
- Thập a ca sợ tân nương không vừa mắt, không chịu động phòng cùng mình đấy mà!
Mọi người càng được thể cười như vỡ nhà. Bát a ca chắp tay sau lưng, đứng bên thái tử, mỉm miệng cười nhìn khắp xung quanh, nhìn đến đâu dùng ánh mắt tỏ ý chào đến đấy. Thấy chàng lướt mắt đến chỗ mình, Nhược Hi cúi mặt xuống. Từ hôm dạo tuyết đến giờ, đây là lần đầu tiên cô gặp lại chàng. Lúc cúi mặt, cô liếc thấy Tứ a ca, giữa khi mọi người cười nói xôn xao, vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, dửng dưng nhìn ra ngoài sảnh.
Một lúc sau, tiếng đàn sáo vang lừng, ai nấy ùa ra cửa. Nhược Hi lùi lại sau đám đông, loáng thoáng thấy Thập a ca cầm dải lụa đỏ, dắt tân nương đầu phủ khăn cưới tiến vào. Tiếp đó, trong tiếng khách khứa nô nức, hai người được đưa sang động phòng.
Theo dõi đến đây, Nhược Hi thở dài đánh thượt, nhớ chốc nữa Thập a ca còn ra cụng ly rượu mừng với mọi người, cô không thể hình dung nổi gã sẽ mời rượu cô thế nào, bèn quay sang Nhược Lan, trỏ tay ra hiệu về phía cửa, Nhược Lan khẽ gật đầu. Nhược Hi liếc bốn xung quanh, thấy không ai lưu tâm đến mình, bèn lặng lẽ tuồn khỏi sảnh.
Bắc Kinh tháng Chạp, trời lạnh căm căm. Nhưng Nhược Hi cảm thấy mình cần khí lạnh này, phải lạnh thế mới xoa dịu được cơn bí bức trong lòng. Cô ấp hai tay, rụt cổ, khom lưng lại, co ro đi vào chỗ khuất gió. Đang đi chợt nghe có tiếng gọi: “Xấu rét thế mà ra đây hứng gió à?”, Nhược Hi ngẩng nhìn, thì ra là Thập tam a ca. Gã đương ngồi nghiêng trên lan can, hài hước ngó cô. Nhược Hi ngạc nhiên, buột miệng hỏi:
- Sao anh không ở trong nhà?
Thập tam giễu:
- Thế còn cô, tại sao lại ở đây?
Nhược Hi không nói năng gì, trầm ngâm đôi hồi rồi sực nhớ chưa thỉnh an gã, vội tiến tới nhún gối:
- Thập tam a ca cát tường!
Thập tam cười khẩy:
- Người mong nghe cát tường ở trong nhà cơ.
Thấy gã không cho bình thân, Nhược Hi đành cứ bất động. Một lát sau, cuối cùng cũng nghe thở ra: “Đứng lên đi!”, Nhược Hi bèn từ từ đứng thẳng dậy, lặng lẽ đợi cho gã rời đi, nhưng lâu lắc gã chẳng hề nhúc nhích, lại buông một câu không cuối không đầu:
- Hôm nay, hai chúng ta đều là người thương tâm. Chi bằng bầu bạn với nhau.
Nhược Hi kinh ngạc nhìn lên. Thập tam tuột khỏi lan can, rảo bước tới nắm tay cô kéo đi. Gã bước mỗi lúc một mau, Nhược Hi không giật được tay, đành vừa líu ríu chạy cho kịp, vừa kêu:
- Buông ra!
Thập tam a ca dắt Nhược Hi qua cổng ngách. Tên giữ cửa bị ném cho một cái nhìn lạnh lùng, không dám hỏi han gì hết. Thập a ca huýt sáo, có tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, rồi một con tuấn mã cao lớn đen bóng phi nước kiệu tới, dừng lại trước mặt họ.
Nhược Hi kêu “Á!”, chưa dứt tiếng đã thấy mình ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa. Thập tam a ca cũng tung mình lên theo, vòng tay qua eo Nhược Hi nắm lấy dây cương. Sau một tiếng “Ya!”, ngựa đã phóng thốc đi. Nhược Hi chưa cưỡi con ngựa nào phi nhanh thế này, cảm thấy như đang đi mây về gió, xóc nảy ghê hồn. Lòng đầy sợ hãi, cô ra sức ngồi rút về sau, tựa hẳn vào lòng Thập tam. Gió quất vào mặt, sắc như dao cứa, đau rát cả lên, cô đành ngoảnh đầu lại, úp mặt vào vai gã.
Phi ào ào một hồi, Nhược Hi lạnh đến cứng cả người, tự hỏi cái tên ngang ngược này muốn thế nào đây? Định làm ta chết rét ư? Gã thích Minh Ngọc cách cách chăng, nếu không sao lại nói “hai người thương tâm”?
Ngựa phi chậm dần, cuối cùng dừng hẳn lại. Thập tam a ca nhảy phắt xuống trước, rồi ẵm Nhược Hi xuống sau. Nhược Hi đứng trên mặt đất, lạnh thấu xương cốt, bèn ôm lấy hai cánh tay, cắn chặt răng, cả người run lên cầm cập. Thập tam tháo một bì rượu trên yên, mở nắp, một tay đỡ gáy Nhược Hi, tay còn lại kê bì rượu vào miệng cô: “Uống một hớp!” Nhược Hi run rẩy làm theo, cảm thấy một dòng chảy cay xè chạy tuột xuống bụng. Thập tam lại nói: “Thêm hớp nữa!” Nhược Hi nương theo tay gã, uống thêm một ngụm. Dần dần, dòng chất lỏng cay xè kia tỏa đi khắp lục phủ ngũ tạng, đưa ý thức trở về đầy đủ, nhưng thân thể vẫn lẩy bà lẩy bẩy.
Thập tam a ca để Nhược Hi đấy, xoay mình đi thẳng vào rừng. Nhược Hi toan cất tiếng gọi, nhưng lạnh đến nỗi nói không nên lời. Trời tối đen, đứng một mình, bên cạnh chỉ có một con ngựa, cô vừa rét vừa sợ, tự thề với lòng rằng không bao giờ trêu vào Minh Ngọc cách cách nữa, bởi cô không đủ sức đấu lại cái tên Mười ba tai quái này.
Một lúc sau, Thập tam trở ra, ôm theo một đống cành khô, loay hoay sửa soạn chốc lát đã nhóm xong đống lửa. Thấy có lửa, Nhược Hi liền xích tới gần, ngồi sát ngay bên. Thập tam lại đưa bì rượu sang, Nhược Hi không từ chối, cầm lấy hớp một ngụm rồi trả cho gã. Hai người ngồi bên đống lửa như thế, vừa sưởi ấm vừa luân phiên uống rượu.
Nhược Hi nghĩ, chắc hẳn Nhược Lan lo lắng lắm, nhưng liếc bộ mặt lạnh lùng dưới ánh lửa của tên đồng hành tai ngược, cô không đủ dũng khí trò chuyện, chỉ thầm hi vọng gã hiểu Minh Ngọc về với Thập a ca là do ý Khang Hy, không liên quan gì tới cô, mong gã thương tình cô mà đừng bày thêm trò gì nữa. Bằng không, chỉ e chưa nhìn thấy Ung Chính đăng cơ, cô đã chết trong tay gã rồi.
Hai người thay nhau uống, bì rượu cứ vơi dần. Uống cạn, Thập tam a ca lại gỡ yên ngựa lấy thêm một bì khác, cả hai tiếp tục. Uống mãi, uống mãi, Nhược Hi cảm thấy cảnh xưa chuyện cũ ùa về tim, nhớ lại lúc ngất ngư với bạn ở Lan Quế phường bên Hồng Kông, nhớ lại lúc túy lúy vì uống trộm sâm panh của nhà hồi nhỏ… Cứ thế, khi cười ngây ngô, chốc ngồi ngơ ngẩn. Rồi sau? Rồi sau thì Nhược Hi không nhớ mình còn làm những gì, chỉ biết đến một lúc, khi Thập tam lay cô tỉnh, trời vẫn tối đen, cô lơ mơ nhìn, nhận ra mình đang nằm sấp người trên đùi gã.
Thập tam a ca dập tắt đống lửa, xốc Nhược Hi lên lưng ngựa rồi lại phóng điên cuồng. Nhược Hi vẫn cố rúc sâu vào lòng gã, và cũng vẫn lạnh đến tê người. Tới Bát Bối lặc phủ, trời đã hưng hửng sáng. Thập tam a ca thả Nhược Hi xuống cổng, hẹn lần sau lại đến rủ cô uống rượu, rồi thúc ngựa đi luôn.
Nhược Hi vừa váng vất, vừa run rẩy, dùng đầu nện vào cánh cửa. Vì sao không dùng tay? Bởi cánh tay đã đông cứng, không cử động được nữa rồi. Cổng mở ra ngay, Nhược Hi mất đà ngã chúi vào trong, một tên hầu nhỏ vội đỡ cô dậy, vừa sờ vào người cô đã thảng thốt kêu lên:
- Úi trời! Sao lại lạnh đến mức này!
Sau đó, Nhược Hi được khênh về nhà Nhược Lan, rồi Nhược Lan xông vào, rồi có người tắm rửa cho Nhược Hi, xong đưa cô vào giường đắp chăn. Trong suốt khoảng thời gian ấy, Nhược Lan căn vặn rất nhiều, nhưng thấy Nhược Hi cứ lử đà lử đử, nàng đành thôi. Cuối cùng Nhược Hi mê mệt thiếp đi.
Khi a hoàn đánh thức cô dậy thì đã là giờ ăn chiều. Ngoài cái đầu vẫn hơi nằng nặng, mọi chỗ khác đều ổn cả. Nghĩ đến mình xưa nay say rượu rất lành, chưa bao giờ khóc lóc làm ồn, chỉ ngoẹo đầu ngủ yên mà thôi, cô bất giác tự khen may mắn.
Nhược Hi ăn vận chỉnh tề rồi sang phòng ăn, mới biết Bát a ca cũng ở đó. Vì vừa tỉnh rượu, phản ứng vẫn còn hơi chậm chạp, lại thêm từ chiều qua đến giờ chưa được miếng gì vào bụng nên Nhược Hi chỉ chào hỏi qua loa rồi cắm cúi ăn.
Ăn được một lúc, trí óc tỉnh táo trở lại, cô bắt đầu ngẫm nghĩ xem nên giải thích thế nào về chuyến đi hồi đêm. Đang cân nhắc, chợt nghe Nhược Lan hỏi:
- Hôm qua Thập tam đệ đưa em đi đâu thế?
Nhược Hi ngớ người, buột miệng:
- Sao chị biết?
- Nguyên một người lớn tướng như thế biến mất, bảo sao chị không biết cho được?
Nhược Hi nghĩ ra, phải rồi, hỏi tên gác cửa là rõ ngay thôi. Có điều đi đâu làm gì, thực không biết nên đáp thế nào cho thuận. Nhớ lại tình cảnh phi lý tối qua, bất giác cô thấy nực cười. Hồi còn trẻ, đọc truyện chưởng, Tiểu Văn thường tưởng tượng mình cưỡi chung ngựa với một hiệp khách tuấn tú, võ công cao cường, thả nước kiệu trên thảo nguyên xanh tươi, chàng sẽ đắm đuối ngắm mình, và mình e ấp nhìn lại chàng. Thật không ngờ hôm qua giấc mộng đẹp ấy đã trở thành hiện thực, đúng là cưỡi chung một ngựa, nhưng những tình tiết còn lại thì hoàn toàn khác. Nhược Hi càng nghĩ càng thấy vô lý đến hài hước, hài hước đến mức chỉ muốn phá lên cười, nhưng cô buộc lòng nén lại, vì vẻ mặt Nhược Lan không lấy gì làm dễ coi.
Ngó bộ dạng kiềm chế khổ sở của Nhược Hi, cuối cùng Nhược Lan cất tiếng, giọng trách móc bực bội:
- Đừng nhịn nữa, cười đi! Cười cho đã rồi trả lời!
Nhược Hi liền cười ha hả. Đang lúc thoải mái, cảm thấy có hai luồng mắt lạnh lẽo phóng thẳng vào mình, cô giật thót, vội nín lại, nghiêm túc nhìn Bát a ca. Chàng nhích mép, nhưng mắt pha lẫn vài tia băng giá, khiến Nhược Hi phát rùng cả mình. Cô không cười nữa, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Bấy giờ Nhược Lan mới giục:
- Nói đi! Làm những gì?
Nhược Hi vắn tắt:
- Bọn em ra ngoài uống rượu.
Nhược Lan ngờ vực hỏi:
- Vì sao Thập tam đệ lại phải đưa em ra ngoài uống rượu?
Nhược Hi ngẫm nghĩ, cho rằng không nên rêu rao nỗi niềm thầm kín của Thập tam a ca, bèn đáp:
- Chắc thấy em không vui, nên anh ấy thương hại!
Nhược Lan bất lực lắc đầu:
- Một cô gái chưa xuất giá mà đi chơi thâu đêm. Em sợ thiên hạ bàn tán về em còn ít chăng?
Bấy giờ Nhược Hi mới tỉnh ngộ, tự nhủ, Chết rồi, lần này dân Tử Cấm thành lại được thể soi mói ta thêm. Đang lúc lo lắng, chợt nghĩ, thích soi thì soi! Ai biết ngày tháng trước mắt sẽ ra sao? Vui được bữa nào hay bữa nấy! Mặc kệ người ta đánh giá.
Thở phào một hơi, sắc mặt như thường, Nhược Hi tiếp tục ăn. Nhược Lan đợi một chốc, thấy Nhược Hi cứ cắm cúi và cơm, bèn bảo:
- Lần này cũng may Bối lặc gia phát hiện sớm. Chuyện lại xảy ra ở phủ Thập đệ nên bên mình có thể xử lý ổn thỏa, ngoài mấy đứa tâm phúc thì không ai biết nữa. Lúc ấy cũng muốn phái người đi tìm, nhưng sợ phái nhiều thì thiên hạ chú ý, phái ít thì chẳng tác dụng gì. Mà nghĩ Thập tam đệ dẫn em đi, thể nào cũng đưa em về, nên chỉ dặn mấy đứa đáng tin đứng đợi ở cửa – Ngừng một lát, nàng thêm – Nhưng em nên nhớ, chỉ dung lần này thôi, lần sau không được thế nữa!
Nhược Hi thầm nhủ, thế chị tưởng em thích hứng gió ngoài trời giữa ngày đông tháng giá lắm à? Em bị hắn ta ép đi đấy! Nghĩ tới đây, cảm thấy bản thân có phần quá đáng, cô vội tự thừa nhận: Thôi được, lúc ấy mình cũng không vui, đang muốn xả ra cho vợi bớt tâm tư mà.
Dùng cơm xong, Bát a ca cười nói mấy câu chuyện phiếm với Nhược Lan rồi mau chóng ra về. Nhược Hi chăm chú quan sát nét mặt chị, thấy nàng chẳng có vẻ gì không vui, ngược lại còn như nhẹ nhõm, cô thầm thở dài, rốt cục gã binh sĩ kia là người thế nào mà một trang công tử tao nhã xuất chúng như Bát a ca cũng không khiến nàng quên hắn được?
Bình luận facebook