Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 75
Mùa hè nóng nực đã sớm qua từ lâu, tính khí thái tử gia không vì thời tiết nóng đã dịu bớt mà hoà hoãn, trái lại càng lúc càng nóng nảy. Ta nghĩ đến kiếp sống giam cầm cho đến chết của hắn, dấy lên rất nhiều mủi lòng thương cảm, nhưng ngược lại nghĩ hắn nếu không bị cầm tù, chỉ sợ ta sẽ phải gả cho hắn, để ta lựa chọn giữa việc gả cho hắn và hắn bị cầm tù, ta sẽ không chần chừ mà lựa chọn phương án hai, lại cảm thấy sự mủi lòng thương cảm của bản thân rất là giả dối. Chung quy người bao giờ cũng chính mình an ổn sau đó mới có thể nhớ tới thương cảm.
Khang Hi cùng các vị nương nương, a ka, phúc tấn, cách cách đều tụ họp tại điện Thái Hòa vui mừng ngày hội Trung thu. Đang trong phiên làm việc các thái giám cung nữ ai ai cũng đều bận rộn, không phải lúc làm việc cũng đã tụ họp một chỗ uống rượu chung vui cùng nhau trong ngày hội tốt lành này.
Ta cầm theo một hộp thức ăn, vốn định quay về phòng, bỗng nhiên đến lúc lại thay đổi chủ ý, nghĩ hiện tại hậu hoa viên khẳng định không bóng người, vừa đúng dịp hoa quế đang khai nở, không bằng đơn giản đến đó ngắm trăng, thưởng hoa quế, uống rượu, không phải so với một mình trong phòng tốt hơn nhiều sao?
Đúng là thanh thanh tĩnh tĩnh, màn đêm man mát như nước, quế hoa hương thơm ngan ngát dật dìu lan tỏa, không khỏi bước chân cũng chậm lại, hít thở thật sâu hương khí,đang ngẩng đầu nhìn trăng, thanh âm tiếng sáo đâu đó dìu dặt vút lên, khiến ta giật mình tim nhảy loạn.
Có phần ngạc nhiên, người nào có thể ở nơi này thổi sáo? Không vội đi tìm, tiện tay đặt hộp thức ăn trên mặt đất, dựa vào cây đại thụ, ngước nửa đầu ngắm nhìn ánh trăng tròn,lặng yên phẩm một khúc >
Như tuyết giữa đóa hàn mai,tư thái thanh khiết,tuy không kèm theo trăm hoa, mà như đang trước gió xoay xoay, tự nhiên được nghe một khúc kỳ nhạc. Trong lòng đã đoán biết là ai, khẽ mỉm cười hăm hở cầm hộp thức ăn, theo âm đi tìm.
Người chưa đến nơi,thanh âm tiếng sáo đã chuyển qua bi thương,dường như một trận cuồng phong ập đến, mãn thụ hoa mai cuối cùng tuôn rơi tan tác, không cam tâm, nhưng đã mãi mãi chôn vùi trong đất. Trong lòng ta kinh ngạc, tự bao giờ hắn mang trong mình nỗi đớn đau đến nhường này? Chân cũng vội bước chậm lại, nhẹ nhàng đi tới.
Thập Tam a ka đang đứng dưới tàng cây hoa quế, sáo đặt ngang môi mà tấu, hoàn toàn không phải dáng vẻ bất kham cứ hi ha cười nói ngày thường, thần thái nghiêm nghị an tĩnh. "Tinh thông cưỡi ngựa bắn cung,một phát trúng đích, cưỡi ngựa như bay. Thi văn hàn mặc, đều thanh tân tinh tế, nhã thiện âm luật, tinh thông cầm sáo." Một người văn võ toàn tài như thế, một kỳ nam nhi bất kham phóng khoáng như thế làm sao có thể trải qua từng ngày từng ngày trong đoạn đời mười năm giam cầm được cơ chứ?". Nghĩ đến đó trong đáy mắt bắt đầu có chút nhòa nhạt.
Một khúc còn chưa đi đến cuối cùng, Thập Tam a ka đã ngừng thổi sáo, nhìn về phía ta đang bước tới. Ta xốc lại tinh thần,đi đến cười hỏi: "Sao không thổi cho hết? Quấy nhiễu ngươi cao hứng ư?"
Thập Tam a ka cười nói: "Không biết là ngươi, chỉ cảm giác có người nghe trộm, nên ngừng lại."
Ta liếc thấy một bình rượu đặt trên bàn đá, cười hỏi: "Tại sao không ở trước điện cùng hoàng thượng, bỏ lại phúc tấn, một mình chạy đến nơi này uống rượu?Hắn nhìn hộp thức ăn trong tay ta, cười nói: "Chỉ có ngươi được quyền lựa chọn chỗ tốt, ta thì không thể à?"
Ta cười cười không nói gì, mở hộp thức ăn lấy ra hai bầu rượu, hướng về phía hắn ra dáng xin mời. Hắn cười, ngồi trên ghế đá, nâng bầu rượu nhấp một hơi.
Ta cũng ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu, cùng hắn chạm bầu, tự mình ngửa cổ uống một hơi. Thập Tam cong lưng dựa cột, lại nhìn lên ánh trăng, nói: "Bao nhiêu năm rồi không cùng nhau uống rượu." Ta thở dài: "Tám năm rồi!" Hai người nhất thời đều lặng im ngắm trăng mà ngơ ngẩn.
Qua một hồi lâu , Thập Tam nghiêng đầu cười nói: "Khó được dịp hôm nay gặp gỡ, lại mang theo rượu,hãy uống một lần cho phỉ, nói không chừng lần sau muốn uống lại mất thêm tám năm nữa."
Hắn một câu nói vui, lại không biết nói cho hoàn toàn chính xác. Đâu chỉ có tám năm? Mười năm giam cầm, mười năm sau, ta biết ngươi được bình an thả ra, nhưng không biết mình trôi dạt phương trời nào. Như hữu duyên, có lẽ mười năm sau còn có thể uống rượu, như vô duyên, e hôm nay là lần uống rượu ly biệt sau cùng của chúng ta.
Trong lòng đau thương, vẫn mạnh mẽ cười nói: "Nên say bí tỷ một lần, từ lần trước bị ngươi chuốc cho say khướt, đến giờ vẫn chưa có dịp hưởng qua dư vị say nồng."
Thập Tam nhíu nhíu mày, một mặt cùng ta chạm bầu rượu, một mặt nói: "Lần trước rành rành là ngươi cầm túi rượu trút một hơi, làm bộ hận không thể say ngay lập tức, sao lại thành ta chuốc rượu khiến ngươi say chứ?"
"Ngươi không bắt cóc ta ra ngoài, ta có khả năng một hơi mà trút rượu sao?" Ta trừng mắt nhìn hắn hỏi.Ngươi còn dám một lần nữa nói không phải lỗi của ngươi đi, ngươi thử tỏ ra bộ dạng đó xem.
Hắn ha ha cười: "Được!Được! Cho dù lần trước là ta chuốc ngươi say, nhưng mà hôm nay ngươi hãy nhớ lấy, rượu là do ngươi đem theo, người cũng là tự dẫn xác tới. Sau này không được thêu dệt là ta chuốc ngươi say đó nha."
Hai người vừa cười nói, vừa uống rượu,rất nhanh bầu rượu chỉ còn thấy đáy, hắn cười vỗ vỗ vào bình rượu trên bàn nói: "Vẫn là ta có dự tính trước." Ta cười nói: "Phải! Phải!" một mặt đem hai cái bát ra. Thập Tam cười nói: "Cũng là ngươi hợp lòng hợp ý ta, không nên uống rượu như nguyên bản, cầm chén nhỏ lích kích lổm cổm chi cho phiền phức." Nói xong rót cho mỗi người một bát.
Hai người uống uống mãi, đều lặng lẽ trầm tư, ta nghĩ đến vận mệnh Thập Tam sắp đến, nghĩ đến vận mệnh còn chưa rõ của chính mình, trong lòng buồn bã. Thập Tam không biết cũng đang nghĩ đến điều gì, khóe mắt phảng phất muộn sầu.
Hai người chốc chốc lại chạm bát, uống một hơi, rồi tự mình ôm sầu thương. Khi đau lòng uống rượu rất dễ say, hai người cũng đã uống không ít. Lúc này đều mang theo men say chếnh choáng, bất chợt nhìn nhau cười ha hả. Ta cười cười nằm úp mặt xuống bàn đá, len lén lấy tay lau khô giọt lệ đọng trên khóe mắt.
Đang nằm úp mặt, chợt nghe tiếng sáo ai thương cất lên. Là khúc tấu vẫn còn chưa thổi hết lúc nãy, ta nghiêng đầu lặng nhìn hắn, vì sao trong lòng hắn ai sầu như thế?
Một khúc thổi xong, Thập Tam tay cầm sáo ngọc, đứng lên thong thả bước vài bước, chậm rãi cất tiếng ngâm:
Xích lan kiều ngoại liễu tam tam, thiên thụ đào hoa nhất thảo am.
Chính thị xuân quang tam nguyệt lý, y hi phong cảnh tự giang nam.
Phiến nguyệt hàm sơn xuất viễn thiên, địch thanh du dương vãn phong tiền.
Bạch âu hạo đãng xuân ba khoát, an ổn khinh chu thiển thủy biên.(1)
(tạm dịch nghĩa)
Cầu kiều đỏ thẫm vừa dài vừa mảnh, nghìn hoa đào thụ một am cỏ.
Chính đây cảnh xuân tháng ba, cảnh phong mang máng giống Giang Nam.
Mảnh trăng trong núi dần hiện ra trên bầu trời, tiếng sáo du dương trong gió đêm
Chim hải âu trắng chao lượn trong mênh mông sóng xuân,thinh lặng một con thuyền bên dòng nước cạn.
(tạm dịch thơ) (hix đây chính gốc thơ anh 13 trong lịch sử, tiếc thơ anh không thịnh ở VN, ta đây xin mạn phép được "tạm" dịch thơ của ảnh vậy, chỉ hi vọng không làm hỏng thơ anh ^^)
Cầu kiều thẫm đỏ mảnh tang tang
Nghìn hoa đào thụ một cỏ am
Đương cảnh xuân quang tam nguyệt ấy
Y sì phong cảnh tựa Giang Nam
Một mảnh trăng treo trời sau núi
Sáo ai thoảng nhẹ trước gió đêm
Bạch âu chao lượn sóng xuân biếc
Thinh lặng thuyền con cạn đáy sông.
Ta chống đầu cười nói: " Người ta "tài cao bát đấu" (tài trí hơn người), người ta cũng phải "thất bộ thành thi" (đi 7 bước làm xong 1 bài thơ), ngươi bước có ba đến năm bước đã làm được nhiều như vậy, chẳng phải khiến Tào Thực(2) hổ thẹn lắm sao." Thập Tam bộ dạng uể oải nói: "Trước kia làm cũng bình thường, chẳng qua nhất thời trong lòng cảm khái, mà niệm ra thế thôi."
Ta lặng nhìn hắn một hồi rồi thở dài: "Ngươi nếu không sinh ra trong nhà đế vương, thì thật tốt, nhất định sẽ không chỉ dùng thi từ để ước ao nhàn dật." Hắn thở sâu, nghiêng người đứng, hai tay chắp sau lưng, ngước đầu nhìn trăng sáng, qua một hồi lâu mới nói: "Tự ta không biết cũng nghĩ đến điều đó bao nhiêu lần. Ta vẫn luôn hướng tới cái ngày có thể cưỡi ngựa, mang sáo,phối kiếm, tự do tung hoành trong trời đất, xạ điêu Mạc Bắc, nghe tấu Giang Nam,khi sướng ý thì màn trời chiếu đất, uống rượu múa kiếm, nhàn nhã thì hồng tụ thiêm hương(3), dưới đèn ngâm thơ.Nhưng thân này đã lỡ ủy thác nhà đế vương, cho dù ta có khả năng chạy thoát khỏi cái lồng đó, cũng không thể dứt bỏ một người, không muốn để người đó một mình đối mặt gió rét thấu xương, người đó tuy có ngạch nương, thân đệ ruột thịt, nhưng cũng gần như là không có gì."
Chỉ cảm thấy nước mắt bất chợt chảy dài, ngay cả lau cũng không kịp, vừa mới lau khô lệ cũ, lệ mới đã trực trào chảy xuống. Thập Tam ngoảnh lại lặng im nhìn ta.
Ta một mặt hai tay qua quít lau dòng nước mắt, một mặt mạnh mẽ cười nói: "Uống hơi nhiều, rượu vậy mà cũng có thể hóa thành lệ." Khóe miệng hắn giật nhẹ, muốn cười, nhưng sau cùng cũng không cười nổi. Đi trở về cạnh bàn, cầm bát ngửa cổ trút rượu.
Ta cũng ngửa cổ trút rượu. Đưa tay chống đầu, hỏi hắn: "Thập Tam a ka,trong Tử Cấm Thành này, khó ai có cùng suy nghĩ như ngươi và ta,nếu như có thể sống cùng nhau thì thật tốt. Thế nhưng thật kỳ lạ, ngươi vì sao không thích ta chứ?"
Thập Tam đang uống rượu, nghe được câu nói ấy, dừng lại sặc một chút, nghiêng đầu ho khan vài tiếng, ngoảnh đầu lại chớp mi cười nói: "Ta cũng buồn lắm này, người phong tư anh bạt như ta đang ở trước mắt ngươi,sao không thấy ngươi thích ta vậy a?"
Ta liếc xéo hắn một cái, châm biếm nói: "Ngay cả ta bị khóa chặt trong chốn thâm cung này cũng nghe người ta nói không ít đến tính chơi bời trăng hoa của ngươi, rước không biết bao nhiêu là món nợ tương tư rồi, còn chê ít hay sao? Ngươi ngày thường đi trên đường có dám ngoảnh đầu lại hay không?"
Thập Tam buồn bực nói: "Sao lại không dám ngoảnh đầu chứ?" Ta nhịn cười ,nói: "Không sợ ngoảnh đầu lại trông thấy mảnh vỡ tâm hồn thiếu nữ rơi rớt hay sao? Hắn phá lên cười lắc đầu, chỉ chỉ ta nói: "Như nhau!Như nhau!" Hai người nhìn nhau ha hả cười.
Ta cười nói: "Là ta hỏi ngươi trước, ngươi hãy trả lời trước." Hắn cúi đầu lặng im suy nghĩ một hồi, nói: "Lần đầu gặp ngươi, ấn tượng sâu nhất chính là ngươi cùng Minh Ngọc cách cách đánh nhau, cực kỳ đanh đá lợi hại, trong lòng kinh sợ, sao có thể thích cho được? Ngạch nương rất sớm đã qua đời, đối với ta mà nói vĩnh viễn cũng không quên được cái ôm dịu dàng của người, người luôn bên cạnh ta khe khẽ xướng những khúc ca êm ái, giọng người rất nhẹ, khi người cười, mi mắt cong cong như nước chảy. Mà ngươi thì…" Hắn híp mắt cười nhìn ta nói: "Quá là thô lỗ đi!" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Ta gật đầu nói: "Điển hình "mặc cảm oedipus".(4)" Hắn mơ màng hỏi: "Cái gì oedipus?" Ta cười nhìn hắn nói: "Là một người rất khát khao tình thương của mẹ, hắn không hi vọng cũng không có cảm giác được sự dịu dàng yêu thương giống như của mẹ hắn ở thê tử của mình." Vậy ra đây cũng chính là nguyên nhân hắn không thích Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn dù tốt, cũng không phải người hắn cần.
Thập Tam sững sờ một chút, cười nói: "Có lẽ đúng là như thế! Đến lượt ngươi?"
Ta cũng cúi đầu lặng suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được đi nói cho người khác." Nói xong suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Bất luận người nào, bao gồm cả Tứ a ka."
———————–
Chú thích:
(1) Đây là những câu thơ của Dận Tường, thi từ nằm trong
Thuộc chùm thơ "Đề họa lục thủ" , trích kỳ thứ 2, kỳ thứ 3
(2)Tào Thực và câu chuyện "Thất bộ thành thi":
Tào Thực là con trai thứ ba của Tào Tháo (Tào Tháo gồm có 4 người con với Võ Tuyên Biện thị chánh thiếp ,Tào Phi, Tào Chương, Tào Thực và Tào Hùng. )
Tào Thực trí tuệ thông minh, "hạ bút thành chương" "xuất khẩu thành thi" là một thiên tài vào triều Ngụy
Ôi kể ra thì dài dòng ^^. Tóm lại sau này Tào Phi lên ngôi hoàng đế nhưng lại ghen ghét Tào Thực, mượn nhiều cớ để Tào Thực bị chém đầu. Tào Phi nghe danh Tào Thực văn thơ lai láng bèn ra yêu cầu:
"Rằng chúng ta là huynh đệ, thì cứ làm thơ về "huynh đệ" tuy nhiên trong thơ không được mang một chữ gì về "huynh đệ" "anh em cốt nhục", thơ phải đúng vần đúng luật và thời gian chỉ được giới hạn trong vòng bảy bước đi. Bài thơ trứ danh này từ đó được người đời gọi là "Thất Bộ Thi".
Tên bài thơ chỉ phản ánh một tình huống lịch sử còn nội dung thì mang một hình ảnh tranh quyền đoạt vị đến nổi dẫn đến cốt nhục tương tàn, "nồi da xáo thịt." Sau có người lại cho tên bài thơ là "Cứu Mạng Thi" vì bài thơ nầy đã cứu mạng của Tào Thực.
Chỉ trong vòng bảy bước Tào Thực hoàn tất bài thơ hoàn hảo. Tội cho Tào Thực miệng thì cứ ngâm, mà nước mắt cứ chảy đầm đìa. Cứ mỗi lời ngâm đều mang đầy khóc hận, kêu gọi tình thâm, quả làm rung động lòng người. Tào Thực đúng là một thiên tài văn học có một không hai, "tài cao bát đấu" trong thiên hạ. "
Nấu đậu bằng dây đậu
Ðậu ở trong chảo khóc
Vốn thiệt một gốc sanh
Ðốt nhau sao quá gấp
(3) Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ,Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là "Hồng nhan thêm hương"
(4) "mặc cảm oedipus": Trong thần thoại Hy Lạp, Oedipus là con trai của nhà vua Laius và hoàng hậu Jocasta thành Thebes (Hy Lạp). Từ trước khi chàng ra đời, có một lời sấm cho rằng chàng sẽ giết vua cha và cưới mẹ chàng. Và câu sấm truyền đó đã đúng với sự thật
Nhà phân tâm học Sigmund Freud đã mượn truyền thuyết này để đặt tên cho một đặc điểm tâm lý ở trẻ nhỏ từ ba đến năm tuổi mang tênmặc cảm Oedipus: đứa trẻ thể hiện sự quý mến người sinh thành ra mình, thuộc giới tính khác mình nhưng lại đố kỵ và căm ghét bậc phụ huynh cùng giới tính với mình
Khang Hi cùng các vị nương nương, a ka, phúc tấn, cách cách đều tụ họp tại điện Thái Hòa vui mừng ngày hội Trung thu. Đang trong phiên làm việc các thái giám cung nữ ai ai cũng đều bận rộn, không phải lúc làm việc cũng đã tụ họp một chỗ uống rượu chung vui cùng nhau trong ngày hội tốt lành này.
Ta cầm theo một hộp thức ăn, vốn định quay về phòng, bỗng nhiên đến lúc lại thay đổi chủ ý, nghĩ hiện tại hậu hoa viên khẳng định không bóng người, vừa đúng dịp hoa quế đang khai nở, không bằng đơn giản đến đó ngắm trăng, thưởng hoa quế, uống rượu, không phải so với một mình trong phòng tốt hơn nhiều sao?
Đúng là thanh thanh tĩnh tĩnh, màn đêm man mát như nước, quế hoa hương thơm ngan ngát dật dìu lan tỏa, không khỏi bước chân cũng chậm lại, hít thở thật sâu hương khí,đang ngẩng đầu nhìn trăng, thanh âm tiếng sáo đâu đó dìu dặt vút lên, khiến ta giật mình tim nhảy loạn.
Có phần ngạc nhiên, người nào có thể ở nơi này thổi sáo? Không vội đi tìm, tiện tay đặt hộp thức ăn trên mặt đất, dựa vào cây đại thụ, ngước nửa đầu ngắm nhìn ánh trăng tròn,lặng yên phẩm một khúc >
Như tuyết giữa đóa hàn mai,tư thái thanh khiết,tuy không kèm theo trăm hoa, mà như đang trước gió xoay xoay, tự nhiên được nghe một khúc kỳ nhạc. Trong lòng đã đoán biết là ai, khẽ mỉm cười hăm hở cầm hộp thức ăn, theo âm đi tìm.
Người chưa đến nơi,thanh âm tiếng sáo đã chuyển qua bi thương,dường như một trận cuồng phong ập đến, mãn thụ hoa mai cuối cùng tuôn rơi tan tác, không cam tâm, nhưng đã mãi mãi chôn vùi trong đất. Trong lòng ta kinh ngạc, tự bao giờ hắn mang trong mình nỗi đớn đau đến nhường này? Chân cũng vội bước chậm lại, nhẹ nhàng đi tới.
Thập Tam a ka đang đứng dưới tàng cây hoa quế, sáo đặt ngang môi mà tấu, hoàn toàn không phải dáng vẻ bất kham cứ hi ha cười nói ngày thường, thần thái nghiêm nghị an tĩnh. "Tinh thông cưỡi ngựa bắn cung,một phát trúng đích, cưỡi ngựa như bay. Thi văn hàn mặc, đều thanh tân tinh tế, nhã thiện âm luật, tinh thông cầm sáo." Một người văn võ toàn tài như thế, một kỳ nam nhi bất kham phóng khoáng như thế làm sao có thể trải qua từng ngày từng ngày trong đoạn đời mười năm giam cầm được cơ chứ?". Nghĩ đến đó trong đáy mắt bắt đầu có chút nhòa nhạt.
Một khúc còn chưa đi đến cuối cùng, Thập Tam a ka đã ngừng thổi sáo, nhìn về phía ta đang bước tới. Ta xốc lại tinh thần,đi đến cười hỏi: "Sao không thổi cho hết? Quấy nhiễu ngươi cao hứng ư?"
Thập Tam a ka cười nói: "Không biết là ngươi, chỉ cảm giác có người nghe trộm, nên ngừng lại."
Ta liếc thấy một bình rượu đặt trên bàn đá, cười hỏi: "Tại sao không ở trước điện cùng hoàng thượng, bỏ lại phúc tấn, một mình chạy đến nơi này uống rượu?Hắn nhìn hộp thức ăn trong tay ta, cười nói: "Chỉ có ngươi được quyền lựa chọn chỗ tốt, ta thì không thể à?"
Ta cười cười không nói gì, mở hộp thức ăn lấy ra hai bầu rượu, hướng về phía hắn ra dáng xin mời. Hắn cười, ngồi trên ghế đá, nâng bầu rượu nhấp một hơi.
Ta cũng ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu, cùng hắn chạm bầu, tự mình ngửa cổ uống một hơi. Thập Tam cong lưng dựa cột, lại nhìn lên ánh trăng, nói: "Bao nhiêu năm rồi không cùng nhau uống rượu." Ta thở dài: "Tám năm rồi!" Hai người nhất thời đều lặng im ngắm trăng mà ngơ ngẩn.
Qua một hồi lâu , Thập Tam nghiêng đầu cười nói: "Khó được dịp hôm nay gặp gỡ, lại mang theo rượu,hãy uống một lần cho phỉ, nói không chừng lần sau muốn uống lại mất thêm tám năm nữa."
Hắn một câu nói vui, lại không biết nói cho hoàn toàn chính xác. Đâu chỉ có tám năm? Mười năm giam cầm, mười năm sau, ta biết ngươi được bình an thả ra, nhưng không biết mình trôi dạt phương trời nào. Như hữu duyên, có lẽ mười năm sau còn có thể uống rượu, như vô duyên, e hôm nay là lần uống rượu ly biệt sau cùng của chúng ta.
Trong lòng đau thương, vẫn mạnh mẽ cười nói: "Nên say bí tỷ một lần, từ lần trước bị ngươi chuốc cho say khướt, đến giờ vẫn chưa có dịp hưởng qua dư vị say nồng."
Thập Tam nhíu nhíu mày, một mặt cùng ta chạm bầu rượu, một mặt nói: "Lần trước rành rành là ngươi cầm túi rượu trút một hơi, làm bộ hận không thể say ngay lập tức, sao lại thành ta chuốc rượu khiến ngươi say chứ?"
"Ngươi không bắt cóc ta ra ngoài, ta có khả năng một hơi mà trút rượu sao?" Ta trừng mắt nhìn hắn hỏi.Ngươi còn dám một lần nữa nói không phải lỗi của ngươi đi, ngươi thử tỏ ra bộ dạng đó xem.
Hắn ha ha cười: "Được!Được! Cho dù lần trước là ta chuốc ngươi say, nhưng mà hôm nay ngươi hãy nhớ lấy, rượu là do ngươi đem theo, người cũng là tự dẫn xác tới. Sau này không được thêu dệt là ta chuốc ngươi say đó nha."
Hai người vừa cười nói, vừa uống rượu,rất nhanh bầu rượu chỉ còn thấy đáy, hắn cười vỗ vỗ vào bình rượu trên bàn nói: "Vẫn là ta có dự tính trước." Ta cười nói: "Phải! Phải!" một mặt đem hai cái bát ra. Thập Tam cười nói: "Cũng là ngươi hợp lòng hợp ý ta, không nên uống rượu như nguyên bản, cầm chén nhỏ lích kích lổm cổm chi cho phiền phức." Nói xong rót cho mỗi người một bát.
Hai người uống uống mãi, đều lặng lẽ trầm tư, ta nghĩ đến vận mệnh Thập Tam sắp đến, nghĩ đến vận mệnh còn chưa rõ của chính mình, trong lòng buồn bã. Thập Tam không biết cũng đang nghĩ đến điều gì, khóe mắt phảng phất muộn sầu.
Hai người chốc chốc lại chạm bát, uống một hơi, rồi tự mình ôm sầu thương. Khi đau lòng uống rượu rất dễ say, hai người cũng đã uống không ít. Lúc này đều mang theo men say chếnh choáng, bất chợt nhìn nhau cười ha hả. Ta cười cười nằm úp mặt xuống bàn đá, len lén lấy tay lau khô giọt lệ đọng trên khóe mắt.
Đang nằm úp mặt, chợt nghe tiếng sáo ai thương cất lên. Là khúc tấu vẫn còn chưa thổi hết lúc nãy, ta nghiêng đầu lặng nhìn hắn, vì sao trong lòng hắn ai sầu như thế?
Một khúc thổi xong, Thập Tam tay cầm sáo ngọc, đứng lên thong thả bước vài bước, chậm rãi cất tiếng ngâm:
Xích lan kiều ngoại liễu tam tam, thiên thụ đào hoa nhất thảo am.
Chính thị xuân quang tam nguyệt lý, y hi phong cảnh tự giang nam.
Phiến nguyệt hàm sơn xuất viễn thiên, địch thanh du dương vãn phong tiền.
Bạch âu hạo đãng xuân ba khoát, an ổn khinh chu thiển thủy biên.(1)
(tạm dịch nghĩa)
Cầu kiều đỏ thẫm vừa dài vừa mảnh, nghìn hoa đào thụ một am cỏ.
Chính đây cảnh xuân tháng ba, cảnh phong mang máng giống Giang Nam.
Mảnh trăng trong núi dần hiện ra trên bầu trời, tiếng sáo du dương trong gió đêm
Chim hải âu trắng chao lượn trong mênh mông sóng xuân,thinh lặng một con thuyền bên dòng nước cạn.
(tạm dịch thơ) (hix đây chính gốc thơ anh 13 trong lịch sử, tiếc thơ anh không thịnh ở VN, ta đây xin mạn phép được "tạm" dịch thơ của ảnh vậy, chỉ hi vọng không làm hỏng thơ anh ^^)
Cầu kiều thẫm đỏ mảnh tang tang
Nghìn hoa đào thụ một cỏ am
Đương cảnh xuân quang tam nguyệt ấy
Y sì phong cảnh tựa Giang Nam
Một mảnh trăng treo trời sau núi
Sáo ai thoảng nhẹ trước gió đêm
Bạch âu chao lượn sóng xuân biếc
Thinh lặng thuyền con cạn đáy sông.
Ta chống đầu cười nói: " Người ta "tài cao bát đấu" (tài trí hơn người), người ta cũng phải "thất bộ thành thi" (đi 7 bước làm xong 1 bài thơ), ngươi bước có ba đến năm bước đã làm được nhiều như vậy, chẳng phải khiến Tào Thực(2) hổ thẹn lắm sao." Thập Tam bộ dạng uể oải nói: "Trước kia làm cũng bình thường, chẳng qua nhất thời trong lòng cảm khái, mà niệm ra thế thôi."
Ta lặng nhìn hắn một hồi rồi thở dài: "Ngươi nếu không sinh ra trong nhà đế vương, thì thật tốt, nhất định sẽ không chỉ dùng thi từ để ước ao nhàn dật." Hắn thở sâu, nghiêng người đứng, hai tay chắp sau lưng, ngước đầu nhìn trăng sáng, qua một hồi lâu mới nói: "Tự ta không biết cũng nghĩ đến điều đó bao nhiêu lần. Ta vẫn luôn hướng tới cái ngày có thể cưỡi ngựa, mang sáo,phối kiếm, tự do tung hoành trong trời đất, xạ điêu Mạc Bắc, nghe tấu Giang Nam,khi sướng ý thì màn trời chiếu đất, uống rượu múa kiếm, nhàn nhã thì hồng tụ thiêm hương(3), dưới đèn ngâm thơ.Nhưng thân này đã lỡ ủy thác nhà đế vương, cho dù ta có khả năng chạy thoát khỏi cái lồng đó, cũng không thể dứt bỏ một người, không muốn để người đó một mình đối mặt gió rét thấu xương, người đó tuy có ngạch nương, thân đệ ruột thịt, nhưng cũng gần như là không có gì."
Chỉ cảm thấy nước mắt bất chợt chảy dài, ngay cả lau cũng không kịp, vừa mới lau khô lệ cũ, lệ mới đã trực trào chảy xuống. Thập Tam ngoảnh lại lặng im nhìn ta.
Ta một mặt hai tay qua quít lau dòng nước mắt, một mặt mạnh mẽ cười nói: "Uống hơi nhiều, rượu vậy mà cũng có thể hóa thành lệ." Khóe miệng hắn giật nhẹ, muốn cười, nhưng sau cùng cũng không cười nổi. Đi trở về cạnh bàn, cầm bát ngửa cổ trút rượu.
Ta cũng ngửa cổ trút rượu. Đưa tay chống đầu, hỏi hắn: "Thập Tam a ka,trong Tử Cấm Thành này, khó ai có cùng suy nghĩ như ngươi và ta,nếu như có thể sống cùng nhau thì thật tốt. Thế nhưng thật kỳ lạ, ngươi vì sao không thích ta chứ?"
Thập Tam đang uống rượu, nghe được câu nói ấy, dừng lại sặc một chút, nghiêng đầu ho khan vài tiếng, ngoảnh đầu lại chớp mi cười nói: "Ta cũng buồn lắm này, người phong tư anh bạt như ta đang ở trước mắt ngươi,sao không thấy ngươi thích ta vậy a?"
Ta liếc xéo hắn một cái, châm biếm nói: "Ngay cả ta bị khóa chặt trong chốn thâm cung này cũng nghe người ta nói không ít đến tính chơi bời trăng hoa của ngươi, rước không biết bao nhiêu là món nợ tương tư rồi, còn chê ít hay sao? Ngươi ngày thường đi trên đường có dám ngoảnh đầu lại hay không?"
Thập Tam buồn bực nói: "Sao lại không dám ngoảnh đầu chứ?" Ta nhịn cười ,nói: "Không sợ ngoảnh đầu lại trông thấy mảnh vỡ tâm hồn thiếu nữ rơi rớt hay sao? Hắn phá lên cười lắc đầu, chỉ chỉ ta nói: "Như nhau!Như nhau!" Hai người nhìn nhau ha hả cười.
Ta cười nói: "Là ta hỏi ngươi trước, ngươi hãy trả lời trước." Hắn cúi đầu lặng im suy nghĩ một hồi, nói: "Lần đầu gặp ngươi, ấn tượng sâu nhất chính là ngươi cùng Minh Ngọc cách cách đánh nhau, cực kỳ đanh đá lợi hại, trong lòng kinh sợ, sao có thể thích cho được? Ngạch nương rất sớm đã qua đời, đối với ta mà nói vĩnh viễn cũng không quên được cái ôm dịu dàng của người, người luôn bên cạnh ta khe khẽ xướng những khúc ca êm ái, giọng người rất nhẹ, khi người cười, mi mắt cong cong như nước chảy. Mà ngươi thì…" Hắn híp mắt cười nhìn ta nói: "Quá là thô lỗ đi!" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Ta gật đầu nói: "Điển hình "mặc cảm oedipus".(4)" Hắn mơ màng hỏi: "Cái gì oedipus?" Ta cười nhìn hắn nói: "Là một người rất khát khao tình thương của mẹ, hắn không hi vọng cũng không có cảm giác được sự dịu dàng yêu thương giống như của mẹ hắn ở thê tử của mình." Vậy ra đây cũng chính là nguyên nhân hắn không thích Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn dù tốt, cũng không phải người hắn cần.
Thập Tam sững sờ một chút, cười nói: "Có lẽ đúng là như thế! Đến lượt ngươi?"
Ta cũng cúi đầu lặng suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được đi nói cho người khác." Nói xong suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Bất luận người nào, bao gồm cả Tứ a ka."
———————–
Chú thích:
(1) Đây là những câu thơ của Dận Tường, thi từ nằm trong
Thuộc chùm thơ "Đề họa lục thủ" , trích kỳ thứ 2, kỳ thứ 3
(2)Tào Thực và câu chuyện "Thất bộ thành thi":
Tào Thực là con trai thứ ba của Tào Tháo (Tào Tháo gồm có 4 người con với Võ Tuyên Biện thị chánh thiếp ,Tào Phi, Tào Chương, Tào Thực và Tào Hùng. )
Tào Thực trí tuệ thông minh, "hạ bút thành chương" "xuất khẩu thành thi" là một thiên tài vào triều Ngụy
Ôi kể ra thì dài dòng ^^. Tóm lại sau này Tào Phi lên ngôi hoàng đế nhưng lại ghen ghét Tào Thực, mượn nhiều cớ để Tào Thực bị chém đầu. Tào Phi nghe danh Tào Thực văn thơ lai láng bèn ra yêu cầu:
"Rằng chúng ta là huynh đệ, thì cứ làm thơ về "huynh đệ" tuy nhiên trong thơ không được mang một chữ gì về "huynh đệ" "anh em cốt nhục", thơ phải đúng vần đúng luật và thời gian chỉ được giới hạn trong vòng bảy bước đi. Bài thơ trứ danh này từ đó được người đời gọi là "Thất Bộ Thi".
Tên bài thơ chỉ phản ánh một tình huống lịch sử còn nội dung thì mang một hình ảnh tranh quyền đoạt vị đến nổi dẫn đến cốt nhục tương tàn, "nồi da xáo thịt." Sau có người lại cho tên bài thơ là "Cứu Mạng Thi" vì bài thơ nầy đã cứu mạng của Tào Thực.
Chỉ trong vòng bảy bước Tào Thực hoàn tất bài thơ hoàn hảo. Tội cho Tào Thực miệng thì cứ ngâm, mà nước mắt cứ chảy đầm đìa. Cứ mỗi lời ngâm đều mang đầy khóc hận, kêu gọi tình thâm, quả làm rung động lòng người. Tào Thực đúng là một thiên tài văn học có một không hai, "tài cao bát đấu" trong thiên hạ. "
Nấu đậu bằng dây đậu
Ðậu ở trong chảo khóc
Vốn thiệt một gốc sanh
Ðốt nhau sao quá gấp
(3) Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ,Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là "Hồng nhan thêm hương"
(4) "mặc cảm oedipus": Trong thần thoại Hy Lạp, Oedipus là con trai của nhà vua Laius và hoàng hậu Jocasta thành Thebes (Hy Lạp). Từ trước khi chàng ra đời, có một lời sấm cho rằng chàng sẽ giết vua cha và cưới mẹ chàng. Và câu sấm truyền đó đã đúng với sự thật
Nhà phân tâm học Sigmund Freud đã mượn truyền thuyết này để đặt tên cho một đặc điểm tâm lý ở trẻ nhỏ từ ba đến năm tuổi mang tênmặc cảm Oedipus: đứa trẻ thể hiện sự quý mến người sinh thành ra mình, thuộc giới tính khác mình nhưng lại đố kỵ và căm ghét bậc phụ huynh cùng giới tính với mình
Bình luận facebook