Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Bát a ca vốn kỹ tính trong đồ ăn thức mặc, tất thảy đều đặt yêu cầu rất cao. Thời gian này xa nhà, chàng đã bớt khe khắt hơn so với ngày thường ở phủ, nhưng hễ gặp phải những món không vừa miệng thì tuyệt nhiên không đụng đũa. Nhược Hi cũng là người kén ăn, cứ da lòng là bỏ, thành thử đầu bếp của Bát a ca càng thêm vất vả, vừa phải chăm chút khẩu vị trước nay của chủ vừa phải né tránh những kiêng khem mới của chàng. Không được thế này không được thế nọ, lại vẫn đảm bảo mới mẻ ngon nghẻ, quả là khó khăn cho bọn họ.
Món nào từng dọn lên mà Nhược Hi không gắp đến, thì không bao giờ còn cơ hội xuất hiện lần thứ hai trên bàn. Cảm động vì sự chu đáo của Bát a ca, Nhược Hi có nói không cần phải thế, món nàng không thích nhỡ chàng vẫn thích thì sao, nhưng cơm nước về sau không hề có món nàng kiêng kỵ, ngay cả cá cũng lọc sạch da rồi mới bưng lên.
Ăn cơm xong, hai người lặng lẽ uống trà. Nhược Hi nói:
- Lúc nãy em gặp Thái tử gia.
Bát a ca đặt chén xuống, chăm chú nghe. Nhược Hi lộ vẻ ngượng nghịu, dán mắt vào chén mình:
- Thái tử sinh bụng ngờ chúng ta.
Bát a ca phì cười:
- Tưởng chuyện gì! Thích ngờ thì cho ngờ. Ta chẳng định giấu thái tử. Đằng nào thì cũng sắp về kinh rồi. Về một cái là phải xúc tiến chuyện của hai ta luôn. Thái tử e ngại chẳng qua vì em hiện theo hầu Hoàng a ma, nếu có lúc nào em chịu mách nước một câu, thì người được em ủng hộ coi như đỡ bao nhiêu công dò lòng đoán ý thánh thượng.
Nhược Hi nhìn chằm chằm xuống cái chén trong tay, lông mày hơi cau lại, không nói năng gì. Bát a ca đứng lên, kéo nàng theo, dắt nàng lại bên bàn.
Nhược Hi đứng mài mực mà đầu óc để đâu đâu, Bát a ca lặng lẽ viết chữ. Khang Hy thường chê nét bút của chàng cứng cáp không đủ, yếu mềm lại dư, và khuyên chàng nên chịu khó luyện viết. Nhưng như Nhược Hi thấy thì Bát a ca cũng không thật chú trọng đến mục đích ấy, luyện viết đối với chàng, phần nhiều chỉ là một cách thức để tĩnh tâm.
Xong một tờ, Bát a ca không tiếp tục sang tờ khác ngay mà cứ trầm tư nhìn mặt giấy, lâu lắm cũng không nhúc nhích. Nhược Hi tò mò ghé đầu vào xem:
Ân Thái, Tổng đốc Tứ Xuyên – Thiểm Tây.
Cát Lễ, Tổng đốc Giang Nam – Giang Tây.
Giang Kỳ, Đề đốc Cam Túc.
Sư Ý Đức, Đề đốc Giang Nam.
Phan Dục Long, Trấn Tuy tướng quân.
Niên Canh Nghiêu, Tuần phủ Tứ Xuyên.
Tên những người khác thì thôi không nói làm gì, đằng nào Nhược Hi cũng không hiểu quan hệ giữa họ với nhau, nhưng liếc thấy cái tên cuối cùng, nàng không kìm được buột miệng: “Niên Canh Nghiêu”.
Bát a ca ngoảnh mặt sang, thấy Nhược Hi đang thất thần nhìn tờ giấy, bèn giơ tay kéo mạnh nàng vào lòng, đặt nàng ngồi trên đùi mình, ngả đầu vào vai nàng, im lặng một lúc rồi hỏi khẽ:
- Vì sao em luôn lưu tâm đến việc của lão Tứ như vậy?
Nhược Hi giật thót, vừa suy nghĩ rất lung vừa đáp:
- Chắc là vì Thập tam a ca. Bát gia cũng biết là trước nay em rất thân với anh ấy, nên nhân thể chú ý tới việc của Tứ vương gia.
Chẳng rõ chàng tin hay không, nhưng Nhược Hi không viện ra được lý do nào thỏa đáng hơn nữa. Thấy Bát a ca im lặng mãi, Nhược Hi vội nói lảng đi:
- Đây là phương án cải tổ nhân sự mới rồi của Hoàng thượng phải không?
- Phải – Bát a ca đáp – Nhưng riêng sắc chỉ cho Niên Canh Nghiêu thì vẫn chưa ban xuống. Chắc là định về kinh mới phê chuẩn đây.
Nhược Hi hỏi:
- Cách sắp xếp này có lợi hay có hại cho Bát gia?
Bát a ca cười khẽ:
- Vô thưởng vô phạt! Cũng may Thập tứ đệ đến kịp thời, bằng không bây giờ danh sách chẳng như thế này đâu.
Nhược Hi cố nén, nhưng cuối cùng không nén được, cảm thấy không hổ thẹn với lòng thì việc gì phải né tránh, nàng bèn hỏi:
- Niên Canh Nghiêu nhậm chức này, ảnh hưởng đến anh là tốt hay xấu?
Bát a ca không trả lời ngay, chàng ôm chặt lấy nàng một lúc mới nói:
- Nếu em không hỏi, chỉ sợ đêm nay ta không tài nào ngủ được. Em hỏi vậy là ta an tâm rồi.
Nàng nguýt chàng, lại đấm một cái vào vai. Bát a ca bảo:
- Chẳng qua chỉ là một tên nô tài Bao y, bây giờ mà đã nhận xét tốt hay xấu là đánh giá cao hắn quá. Trước tiên hẵng cứ mềm dẻo với lão Tứ, một là thuận theo ý Hoàng a ma, hai là anh em cũng dễ nhìn mặt nhau. Suy cho cùng lần này ở kinh thành, anh ấy cũng giúp chúng ta không ít đâu.
Nhược Hi nín lặng nhíu mày, nhìn chằm chằm cái tên Niên Canh Nghiêu, thầm nhắc lại, Tứ gia giúp các anh? Bát a ca cười hỏi:
- Em nghĩ gì đây? Nhưng điều ta tò mò hơn là, em xưa rày không quan tâm đến việc triều chính, sao lại biết Niên Canh Nghiêu?
Nhược Hi thầm than, làm sao tôi không biết vị đại tướng quân lên voi xuống chó này chứ? Nhưng trước mắt thì hắn xuất thân thấp kém, chức vụ nhỏ nhoi, hiện giờ còn chưa được xếp vào bực quan viên trong Tử Cấm thành, nàng có lý gì để nghe danh hắn đây? Đành tiếp tục mượn tiếng Thập tam vậy! Bèn cười đáp:
- Em nghe Thập tam a ca nhắc đến hắn dăm ba lần, khen hắn thông minh, cởi mở, tính tình thẳng thắn, chữ tốt văn hay, làm việc mẫn cán.
Bát a ca gật đầu:
- Với xuất thân ấy mà chưa đến mười năm đã được thăng làm tuần phủ Tứ Xuyên, bên cạnh việc lão Tứ tương trợ, bản thân hắn cũng phải chứng tỏ mình xứng đáng với sự tiến cử của người ta nữa đấy – Chàng lại cười – Tiếc rằng em trai em lại bị Mã Nhi Thái tổng binh giữ lại bên cạnh, chứ không chỉ cần cậu ấy biết suy nghĩ hoặc thông minh bằng vài phần em, rồi ra công gắng sức thì thể nào cũng được Hoàng a ma trọng dụng, như thế giờ này ta khỏi phải dư lời khen ngợi lão Tứ rồi.
Nhược Hi nghe vậy, lòng thoáng không vui. Bát a ca đang ngầm so sánh nàng với Niên thị vợ lẽ của Tứ a ca đây. Nàng không nói ra, chỉ yên lặng tựa vào lòng chàng, rúc đầu vào ngực chàng, bất giác chạnh buồn, những người đàn bà khác cũng ngồi trong lòng chàng thế này ư? Bao ý nghĩ rối rắm triền miên, nhưng ngoài miệng, nàng vẫn giữ giọng điềm đạm:
- Lòng em đâu phải đá, mà vần lại chuyển qua. Lòng em đâu phải chiếu, mà cuốn vào tở ra – Nàng vừa ngâm, vừa đan tay vào tay chàng, siết thật chặt, lẩm bẩm – Sống chết hay cách xa, đã cùng chàng thề ước, nắm tay chàng thân thuộc, gắn bó tới bạc đầu.
Bát a ca im lặng một lúc, bỗng thở dài nặng nề, ghé miệng vào tai Nhược Hi nói rành rọt từng từ:
- Tương tư dù bể dâu, chẳng bao giờ tình phụ!
Không phải Nhược Hi chưa yêu bao giờ, nhưng nhìn lại chỉ là tình yêu kiểu “Nhớ năm xưa tuổi còn niên thiếu, em thích chuyện phiếm anh thích cười, cùng nhau ngồi dưới bóng đào tươi, gió múa đầu cành chim ca hát, chẳng hiểu tại sao mình ngủ mất, chiêm bao hoa rụng biết bao nhiêu.” Thuần phác vui đùa với nhau thế thôi, đến khi nếm trải đắng cay thì đã ai đi đường nấy. Còn bây giờ, ái tình ngọt ngào của nàng lại pha lẫn chua chát, cứ dứt cười vui là ảo não, là tràn ngập ưu tư.
Đoạn trong ngoặc kép này là trích ca từ bài Chiêm bao hoa rụng biết bao nhiêu, một bài hát trẻ con.
oOo
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ chớp mắt đã đến cuối tháng Chín. Mấy hôm trước, Mẫn Mẫn đã theo cha về Mông Cổ, bên Nhược Hi cũng chỉ hai hôm nữa là hồi kinh. Nhớ tới tường cao chất ngất của Tử Cấm thành, nàng lại càng thêm luyến tiếc không gian nơi này, ước sao thời gian ngừng trôi để khỏi phải về nữa.
Cảm nhận được sự bịn rịn của Nhược Hi, Bát a ca bèn đưa nàng đi cưỡi ngựa, từ chiều tà bóng xế đến đêm muộn sao giăng, dạo quanh khắp một vòng tất cả những nơi chốn từng lưu dấu chân họ. Thảo nguyên tháng Chín, về khuya trời đã lành lạnh, Bát a ca lấy áo khoác quấn kín người Nhược Hi, ôm nàng trong lòng. Thấy nàng chưa ngỏ ý muốn quay lại trại, chàng cũng ruổi ngựa đi mãi.
- Chuyến này về ta sẽ cho người sửa biệt viện thành trường đua, lúc nào em cũng có thể đến cưỡi ngựa được cả.
Nhược Hi im lặng. Cái nàng yêu thích là cảm giác tự do trên lưng ngựa, chứ đâu phải là việc cưỡi ngựa đơn thuần. Một lúc lâu sau, nàng bảo:
- Em muốn xuống ngựa đi bộ một lát.
Bát a ca gò cương, ẵm nàng xuống. Hai người tay trong tay, vai sánh vai sóng bước. Nhược Hi lưỡng lự rất lâu, vẫn thấy khó mở lời. Nhưng hôm nay nhất định phải thẳng thắn, tất cả những điều nàng làm ba tháng qua là dành cho thời khắc này, sao còn quanh co được nữa? Cẩn thận, tinh tế dệt nên tấm lưới tình dày thật dày, cũng chỉ để níu giữ trái tim của Bát a ca. Nàng sợ hãi biết bao nếu đáp án cuối cùng không như nàng mong đợi. Ngập ngừng mấy lần, nàng vẫn không lên tiếng được. Bát a ca dừng chân, âu yếm nhìn nàng:
- Nhược Hi, em muốn nói gì?
Nhược Hi cúi đầu ngẫm nghĩ. Bát a ca vừa yên lặng chờ vừa quấn kín áo khoác lại cho nàng. Nhược Hi hít một hơi sâu, nhìn xuống mũi giày hỏi:
- Em muốn khẩn nài anh làm cho em một việc, chẳng rõ anh có nhận lời không?
Bát a ca siết tay nàng chặt hơn, êm ái nói:
- Nhược Hi, đến giờ mà em còn cần hỏi ta điều ấy ư? – Chàng đưa tay nâng cằm nàng dậy, nhìn sâu vào mắt nàng – Miễn là em yêu cầu, ta sẽ hết lòng hết sức làm em mãn nguyện.
Nhược Hi ngoảnh mặt đi, dõi mắt vào trời đêm vô tận. Đúng, chàng là hoàng tử thứ tám của Đại Thanh, đương lúc quyền thế nghiêng thiên hạ, e rằng chẳng có mấy việc chàng không làm nổi cho nàng, nhưng điều nàng muốn lại là…
Nhược Hi quay mặt lại, đăm đăm nhìn chàng, chậm rãi hỏi:
- Nếu em muốn anh từ bỏ việc tranh giành ngôi báu, thì sao?
Cùng với lời nàng nói, nụ cười nơi khóe miệng chàng tiêu tan. Trong bóng đêm, mắt chàng rành rành vài phần sửng sốt, vài phần ngờ vực. Nhược Hi vẫn không dời mắt khỏi chàng, nhấn mạnh từng chữ:
- Anh có bằng lòng không?
Bát a ca chăm chú quan sát nàng, sắc mặt kín bưng, đôi mắt tăm tối không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào. Nhược Hi cũng kiên định nhìn lại chàng, mắt mở to. Một lúc lâu sau, Bát a ca nói:
- Theo ta, việc này không liên quan mật thiết đến chuyện đôi ta.
Nhược Hi nhìn chàng, chậm chạp buông từng lời:
- Anh đồng ý, chúng ta sẽ ở bên nhau. Anh không đồng ý, chúng ta ai đi đường nấy.
Một lời vang ra là một mũi dao đâm sâu vào gan ruột. Nói xong, Nhược Hi rời rã cả người, cảm thấy chưa bao giờ có câu nào khiến nàng phải vận hết sức bình sinh như vậy.
Bát a ca nhìn nàng với ánh mắt không thể tin được, nàng nghiêm nghị nhìn trả. Nàng không đùa, mỗi lời mỗi chữ của nàng đều hết sức đứng đắn. Hai bàn tay đang nắm vào nhau bỗng lạnh toát. Bát a ca vụt dắt nàng bước đi băng băng, vừa đi vừa nói:
- Em mệt rồi. Về nghỉ đã!
Nhược Hi gồng mình không theo, giằng chàng lại:
- Em nghiêm túc đấy, em rất tỉnh táo.
Bát a ca dừng bước, lưng quay về phía Nhược Hi, đứng lặng như hóa đá. Trông chàng sao mà thê lương, mà sầu thảm, Nhược Hi tiến tới vòng hai tay ôm chàng, mặt áp vào lưng chàng, tha thiết:
- Thời gian qua, chúng ta đã rất vui, sau này chúng ta cũng có thể vui vẻ như thế. Mùa xuân ra ngoại thành ngắm hoa, mùa hạ ra hồ nước bơi thuyền, mùa thu ra đồng hoang phi ngựa, mùa đông ở bên lò sưởi thưởng tuyết họa mai. Chúng ta có thể đọc sách, làm thơ. Em có thể hát cho anh nghe, cả nhảy múa nữa, chuyến này chưa có dịp múa cho anh xem, nhưng nhất định anh sẽ thích dáng múa của em. Em luôn mong mỏi được du ngoạn phong cảnh hai bờ nam bắc Trường Giang, chúng ta có thể chơi ở mạn nam mây khói, cũng có thể tìm lên cương bắc mênh mang. Em còn nấu được rất nhiều món ăn, tuy mấy năm rồi chưa mài giũa tay nghề, nhưng chắc vẫn ngon, thậm chí biết nhiều món mà nhìn khắp Đại Thanh cũng không ai ngoài em nấu được. Em còn có thể…
Vẫn xoay lưng lại nàng, Bát a ca ngắt lời, giọng lạnh băng:
- Thời gian qua em đã nung nấu ý định hết rồi, phải không? – Chàng gỡ tay nàng, quay lại – Mỗi bài em hát, mỗi câu em nói, đều để nhắm tới ngày hôm nay.
Nhược Hi bặm môi, mắt rơm rớm lệ, kéo tay chàng phân trần:
- Trái tim em đối với anh hoàn toàn chân thực.
Chàng lạnh lùng nhìn nàng, không mảy may dao động. Ánh mắt băng giá của chàng khiến nàng run sợ, nàng cầm tay chàng, áp lên ngực mình, van vỉ:
- Anh biết mà, anh biết nơi đây có anh, anh biết mà, anh biết…
Bát a ca nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, bỗng ôm choàng lấy nàng, giọng đau đớn:
- Lý do, Nhược Hi? Ta vẫn nhớ rõ lời em nói năm xưa “Tại sao số mệnh của mình lại phải tuân theo ý muốn của kẻ khác, tại sao không thể tự quyết định?” Lúc ấy ta trách mắng em thực, nhưng trong lòng cũng nghĩ đúng như vậy. Ngạch nương xuất thân thấp kém, khiến ta từ nhỏ đã bị hắt hủi, song ta luôn bền bỉ kiên cường. Bất kỳ việc gì ta cũng cẩn thận, trông trước ngó sau, đối nhân xử thế khiêm tốn giữ lễ, tuyệt nhiên không nuôi dưỡng thói kiêu ngạo. Thái tử, Đại ca, Tứ ca, Cửu đệ, Thập đệ đều có bà mẹ dòng dõi cao sang, lại được các cậu và họ ngoại ở ngoài cung hỗ trợ. Thái tử có Sách Ngạch Đồ, Đại ca có Minh Châu, lão Tứ có Long Khoa Đa, nhưng ta có gì? Ta chẳng có gì hết. Ta đành phải dựa vào bản thân. Nhiều năm nay, ta tiến bước nào rào bước nấy, đổ ra biết bao tâm huyết, chỉ để số mệnh của mình được nằm trong bàn tay mình. Đều là hoàng tử, Nhị ca có thể làm thái tử, tại sao ta không thể? Nếu Nhị ca hùng tài đại lược, ta cũng chẳng nói làm gì, nhưng luận tài luận đức, Nhị ca có điểm nào khiến mọi người khâm phục? Chỉ nhờ bà mẹ được Hoàng a ma sủng ái nên vừa ra đời, anh ta đã nghiễm nhiên tọa hưởng mọi thứ. Ta không phục! Em có biết, phấn đấu từ chỗ bị tất cả khinh khi đến chỗ kẻ nào cũng phải trọng nể, ta đã trải qua những gì không? Em có biết, để Cửu đệ, Thập đệ, Thập tứ đệ đi theo, ta đã phải hao tổn bao nhiêu tâm sức không? Ta không có họ hàng chống lưng, chỉ biết kết giao với triều thần, thử hỏi ta phải tiêu tốn bao nhiêu công phu chứ?
Bát a ca chưa nói hết, Nhược Hi đã nước mắt ròng ròng, lòng như dao xé kim đâm. Bát a ca nâng mặt nàng, vừa phết nhẹ đầu ngón tay qua những giọt nước mắt, vừa khẽ khàng:
- Nhược Hi, ta cần ngôi báu, và cần cả em nữa.
Nhược Hi ôm chầm lấy chàng, khóc nức nở, cảm thấy bi thống cả đời đều dồn hết vào khoảnh khắc này.
Bát a ca, một tay ôm Nhược Hi, một tay vỗ vỗ lưng nàng. Lòng đau đớn khôn cùng, quyết tâm lúc trước đã tan tành vỡ vụn, nhưng Nhược Hi biết mình không thể yếu đuối được, dứt khoát không thể yếu đuối, nếu còn dùng dằng, mai sau muốn rút lui cũng không kịp nữa.
Bây giờ chàng mới chỉ tranh đấu với thái tử, chứ chưa xung đột trực tiếp với Tứ a ca, thậm chí Tứ a ca còn ngấm ngầm đứng nhích về phía chàng, nhưng một hai năm nữa thôi, tình thế sẽ khác hẳn. Đến khi Bát a ca đấu với Tứ a ca, cục diện sẽ không tài nào cứu vãn nổi nữa. Nhược Hi hiểu rõ như vậy, mà vẫn không thể thốt ra những lời quyết tuyệt.
Bát a ca im lặng ôm Nhược Hi, đợi cho nàng bình tâm hẳn rồi rút khăn tay trên mình nàng thấm nước mắt hộ, xong bế nàng lên ngựa. Tới trại, cũng không buồn để ý đến những ánh mắt ngạc nhiên của bọn lính đi tuần, chàng đưa nàng về tận lán, ôn tồn dặn:
- Đừng cả nghĩ, yên lòng mà nghỉ!
Nhược Hi đi vào, Ngọc Đàn đã ngủ. Trong bóng tối, nàng sờ soạng tìm đến giường. Yên lòng mà nghỉ? Làm sao yên lòng được đây?
oOo
Bánh xe lộc cộc đưa Nhược Hi rời xa thảo nguyên, mỗi ngày một kéo nàng gần lại Tử Cấm thành, nơi nàng không muốn trở lại chút nào hết. Hoàn cảnh của nàng bây giờ, có thể miêu tả là Trước mặt người cười gượng, buồn khó cưỡng riêng mình. Ngọc Đàn vẫn ngủ cùng chỗ ngồi cùng xe với Nhược Hi, nhưng thấy nàng cư xử kỳ dị quá, cô cũng đổi ra yên lặng khác thường. Hai người ngồi trong xe ngựa, cả ngày chẳng nói một câu.
Nhược Hi cố tránh mọi khả năng chạm mặt Bát a ca. Lúc nào không thể tránh nổi, nàng cố tình không nhìn chàng. Nàng muốn tập trung suy nghĩ thật rạch ròi, xem rốt cục nên làm thế nào? Đằng Bát a ca, chẳng rõ là do cảm thấy cần một thời gian để bình tĩnh lại, hay còn bận tính toán nhiều việc nhân sắp về tới Tử Cấm thành, mà chàng cũng không đến tìm nàng nữa.
Sự ân cần của chàng đối với nàng, chẳng qua là sự ân cần của một người đàn ông đối với người đàn bà mà anh ta còn yêu thích, và ở mức độ cho phép chứ không phải là vô hạn định. Bát a ca cũng không thuộc loại người sẵn sàng hi sinh giang sơn vì hồng nhan tri kỷ, quyền lực đã là một phần của cuộc đời chàng, chàng khó lòng rời xa nó được. Xem ra, chàng không đời nào rút lui khỏi cuộc tranh đoạt vương quyền chỉ vì lời yêu cầu của Nhược Hi.
Nhưng ngược lại, nàng có thể sát cánh cùng chàng đối phó với Tứ a ca, và cả Thập tam a ca, được không? Xét cho kỹ, các hoàng tử này vừa chào đời đã rơi vào vòng xoáy giành giật quyền lực, trong lúc nàng còn nghịch cát ở sa mạc Gobi, họ đã vạch mưu tính kế để thu hút sự chú ý của Hoàng thượng rồi. Ai cũng học thuật chước cai trị từ bé, lúc nào cũng có thể đem sở học ra áp dụng vào đấu tranh, còn Nhược Hi, từ nhỏ tới lớn điều khổ não ghê gớm nhất của nàng chẳng qua chỉ là anh bạn trai đầu đời đã bỏ nàng mà đi. Về quyền mưu, nàng biết có mỗi một cuốn sách là Tôn Tử binh pháp, nhưng chưa đọc bao giờ, người ta có ba mươi sáu kế nàng giỏi lắm nắm bắt được mười. Ngay cả phim Tam Quốc diễn nghĩa nàng cũng chẳng thích xem, vì ghét nó không có cảnh yêu đương tình tứ, rặt một lũ đàn ông đấu tới đấu lui. Còn kinh nghiệm ganh đua nơi văn phòng của nàng, ngẫm ra chỉ là trò đánh trận giả so với cuộc đại chiến giành ngôi báu ở đây. Sống trong cung hơn bốn năm, nàng đã già dặn nhiều, nhưng đặt bên các a ca, chút mánh lới của nàng đều là tiểu xảo dễ nhận thấy, lợi điểm duy nhất của nàng là ở chỗ nàng được Khang Hy xem trọng, thế thôi.
Nhược Hi biết Tứ a ca sẽ đăng cơ, nhưng không rõ chàng đã giăng sẵn những đường đi nước bước nào? Chương trình hành động của chàng ra sao? Ngay ở thời của nàng, các sử gia còn đang tranh cãi không ngớt về việc Ung Chính kế nghiệp là do được truyền ngôi hay tự tiếm vị nữa kìa!
Luận về mưu đồ sách lược, Bát a ca đứng cao hơn Nhược Hi không biết bao nhiêu lần mà kể, chàng đâu cần nàng cố vấn, mà nàng cũng chẳng có sáng kiến nào khả dĩ giúp chàng đấu lại Tứ a ca, bởi nàng mù tịt chuyện chốn quan trường. Hay nhắc Bát a ca đề phòng Tứ a ca, lưu ý đây mới là đối thủ mạnh nhất trước ngai vàng? Nhưng điều ấy phỏng ích gì khi chàng đã đang đề phòng rồi? Hay nói toạc ra Tứ a ca sẽ giành được ngôi báu? Nhưng đời nào chàng tin lời ăn ốc nói mò? Hay giải thích hồn phách nàng là từ ba trăm năm sau trở lại, biết được chuyện tương lai? Nhỡ chàng tưởng nàng điên, hoặc cho rằng nàng là yêu tinh thì sao? Nàng đã ngu ngốc một lần khi vọng tưởng mình đủ sức nắm giữ được trái tim người đàn ông, lẽ nào còn dại khờ đi làm Bạch Tố Trinh để thử xem người thề thốt yêu nàng liệu có chấp nhận một kẻ dị loại. Chàng lại đi tìm Pháp Hải đến giải quyết nàng thì nguy!
Trăn trở mãi, băn khoăn mãi, suy đi tính lại mãi, Nhược Hi thấy mình rúc vào ngõ cụt, đằng trước không còn lối ra. Nàng úp mặt vào hai tay, đau khổ gập người lại. Ngọc Đàn ngồi cạnh se sẽ gọi: “Chị ơi!”
Nhược Hi vẫn giữ nguyên tư thế, hỏi:
- Biết một người sắp chết, em muốn cứu nhưng anh ta không chịu nghe theo, thì em bảo nên làm thế nào?
Ngọc Đàn lâu lắm không đáp lại, cuối cùng rụt rè gọi: “Chị à!”
Nhược Hi ngẩng phắt đầu nhìn cô:
- Không có gì, buột miệng vu vơ thôi.
Ngọc Đàn ngoảnh mặt đi ngẫm nghĩ, rồi hỏi:
- Làm sao chị biết là anh ta sẽ chết? Chị đã nói với anh ta là về kết cục ấy chưa? Tại sao anh ta không nghe?
Hiểu là giải thích Ngọc Đàn cũng chẳng thông tỏ được, Nhược Hi lắc lắc đầu, Ngọc Đàn bèn ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Chiều hôm sau là về tới Bắc Kinh, thì tối hôm trước, Nhược Hi nhờ Ngọc Đàn trang điểm cẩn thận hộ. Cô bèn gắng hết sức để phô bày được nhan sắc nàng. Hàng mày cong cong, đôi mắt vời vợi, làn da mịn màng, bờ môi he hé, người trong gương hệt như đang cười giễu: Ngươi vẫn chưa nản lòng ư? Vẫn ngờ nghệch thế à?
Lý Phúc mở cửa, nhận ra là Nhược Hi, bèn cúi mình mời nàng vào. Bát a ca ngồi sau bàn, mặt sáng như ngọc, mắt trong như nước. Hai người im lặng nhìn nhau. Người quân tử ôn hòa, đang che giấu điều gì dưới mặt nước bình lặng kia? Không thể nhìn rõ được. Nhược Hi tự trách, sao ta lại tính dùng tình đôi lứa để thay đổi ý chí của một đấng nam nhi thế này? Từ lúc nào ta trở nên ấu trĩ như vậy?
Bát a ca chằm chằm nhìn nàng, sau đứng dậy tới bên cạnh, ôm nàng vào lòng:
- Mai là về đến kinh rồi, ta phải khẩn trương xin Hoàng a ma tứ hôn mới được.
Nhược Hi vòng hai tay ôm hông chàng, siết thật chặt, cho phép mình buông thả trong tay chàng chốc lát, có lẽ đây là lần cuối cùng.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu. Sau Nhược Hi nén đau lòng, đẩy chàng ra. Bát a ca đặt hai tay trên vai cô gái, chăm chú nhìn nàng. Nhược Hi cắn môi, không đủ sức nhìn vào mắt chàng nữa, đành cúi mặt, cụp mắt xuống:
- Nếu không ưng thuận lời yêu cầu của em thì đừng xin Hoàng thượng tứ hôn, em không bằng lòng đâu.
Hai bàn tay đặt trên vai nàng bóp chặt hơn, nhưng giọng chàng mềm mỏng:
- Hễ có thánh chỉ, em làm sao tùy nghi được?
Nhược Hi ngẩng mặt nhìn chàng, mỉm cười dịu dàng:
- Cho dù Bát gia xin được thánh chỉ, em không thuận tình cũng chẳng ai ép uổng nổi em. Cùng lắm xuống tóc làm ni cô, không xong nữa thì ba thước lụa trắng.
Vai nàng bị nghiến đến phát đau. Bát a ca lắc lắc đầu, lạnh lùng bảo:
- Vẫn là cô gái ngang ngạnh ngày nào. Song ta thật không hiểu, vì sao em thà chết còn hơn là về với ta?
Nhược Hi nhìn chàng, tha thiết nói:
- Không phải em không bằng lòng làm người của Bát gia, chỉ là em hi vọng Bát gia đừng tranh giành ngôi báu nữa.
Bát a ca thốt lên:
- Vậy thì ta càng không hiểu. Việc em về với ta và việc ta đáp ứng em hay không thì liên quan gì nhau?
Nhược Hi cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn chàng:
- Việc tranh đoạt ngai vàng nguy hiểm vô cùng, thắng thì cố nhiên là đứng trên muôn người, nhưng nhỡ thua thì sao? Tử tế thì cấm cố chung thân như Đại a ca. Tồi tệ thì… chẳng may… mai này phải chết, Bát gia còn muốn tranh đoạt không?
Nghe vậy, Bát a ca buông vai Nhược Hi, chậm rãi quay về ngồi xuống ghế, sắc mặt trầm tĩnh, chăm chú nhìn thẳng ra đằng trước, điềm đạm nói:
- Thắng làm vua thua làm giặc, đã đánh bạc thì phải chấp nhận rủi may – Chàng đưa mắt sang nàng, dịu giọng – Nhưng bây giờ ta không bỏ cuộc được nữa. Sở học từ nhỏ, dụng công bao năm, bây giờ bắt ta buông xuôi hết, thì không thể nào.
Chàng ngừng lại, rồi tiếp:
- Nhất là hiện giờ, nếu so với thái tử, xác suất thắng của ta cao hơn. Mà cho dù không có cửa nào thắng được, ta cũng phải tranh đấu xem sao.
Giọng chàng tuy hiền hòa, nhưng Nhược Hi hiểu rõ chàng đã quyết tâm, chẳng đời nào nửa đường bỏ dở, cho dù cái giá phía trước là sinh mệnh của chàng. Nàng yếu ớt hỏi:
- Vì sao không thể giống Ngũ a ca? Chẳng phải Ngũ a ca cũng văn tài xuất chúng, cũng học vấn đầy mình đấy ư?
Bát a ca ngồi lặng, không trả lời. Nhược Hi cúi mình bái chào rồi quay đi, Bát a ca nói với theo:
- Nếu một ngày kia đăng cơ, ta để em làm hoàng hậu, thì em có bằng lòng đánh canh bạc này cùng ta không?
Nhược Hi dừng bước, nhưng không ngoảnh đầu lại:
- Em không muốn cuộc đời mình bị người khác thao túng, và em cũng chưa bao giờ muốn thao túng cuộc đời ai kia.
Nàng tiếp tục bước, Bát a ca khẽ quát:
- Đứng lại!
Nhược Hi đứng. Ở đằng sau, chàng ra lệnh:
- Quay mặt lại đây!
Nhược Hi quay lại đối diện với chàng. Vẻ mặt chàng bình thản, nhưng hai mắt lồ lộ đau thương. Nhược Hi cũng nhói lòng, vội vàng ngó lảng đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt chàng nữa. Bát a ca hỏi:
- Để khỏi phải theo ta, em sẵn sàng lấy cái chết để ra điều kiện, vậy vì sao không thể cùng ta cộng tử đồng sinh?
Nhược Hi giật mình. Đúng thật! Vì sao nàng không thể sống chết với chàng? Đầu óc nàng rối tung. Bấy lâu nay nàng chỉ chăm chăm nghĩ cách khiến chàng thoát khỏi kết cục bi thảm, nhưng chưa hề nghĩ đến lựa chọn này: mặc kệ sống chết, bất kể nhục vinh, cứ hẵng bám víu vào hạnh phúc trước mắt kia đã. Cuối cùng nàng đành đáp:
- Em không biết. Để em nghĩ xem.
Bát a ca thở dài:
- Thế em nghĩ đi!
Nhược Hi trở gót bước ra, lại nghe chàng nhẹ nhàng nói:
- Nếu em sợ, ta cũng không trách đâu.
Món nào từng dọn lên mà Nhược Hi không gắp đến, thì không bao giờ còn cơ hội xuất hiện lần thứ hai trên bàn. Cảm động vì sự chu đáo của Bát a ca, Nhược Hi có nói không cần phải thế, món nàng không thích nhỡ chàng vẫn thích thì sao, nhưng cơm nước về sau không hề có món nàng kiêng kỵ, ngay cả cá cũng lọc sạch da rồi mới bưng lên.
Ăn cơm xong, hai người lặng lẽ uống trà. Nhược Hi nói:
- Lúc nãy em gặp Thái tử gia.
Bát a ca đặt chén xuống, chăm chú nghe. Nhược Hi lộ vẻ ngượng nghịu, dán mắt vào chén mình:
- Thái tử sinh bụng ngờ chúng ta.
Bát a ca phì cười:
- Tưởng chuyện gì! Thích ngờ thì cho ngờ. Ta chẳng định giấu thái tử. Đằng nào thì cũng sắp về kinh rồi. Về một cái là phải xúc tiến chuyện của hai ta luôn. Thái tử e ngại chẳng qua vì em hiện theo hầu Hoàng a ma, nếu có lúc nào em chịu mách nước một câu, thì người được em ủng hộ coi như đỡ bao nhiêu công dò lòng đoán ý thánh thượng.
Nhược Hi nhìn chằm chằm xuống cái chén trong tay, lông mày hơi cau lại, không nói năng gì. Bát a ca đứng lên, kéo nàng theo, dắt nàng lại bên bàn.
Nhược Hi đứng mài mực mà đầu óc để đâu đâu, Bát a ca lặng lẽ viết chữ. Khang Hy thường chê nét bút của chàng cứng cáp không đủ, yếu mềm lại dư, và khuyên chàng nên chịu khó luyện viết. Nhưng như Nhược Hi thấy thì Bát a ca cũng không thật chú trọng đến mục đích ấy, luyện viết đối với chàng, phần nhiều chỉ là một cách thức để tĩnh tâm.
Xong một tờ, Bát a ca không tiếp tục sang tờ khác ngay mà cứ trầm tư nhìn mặt giấy, lâu lắm cũng không nhúc nhích. Nhược Hi tò mò ghé đầu vào xem:
Ân Thái, Tổng đốc Tứ Xuyên – Thiểm Tây.
Cát Lễ, Tổng đốc Giang Nam – Giang Tây.
Giang Kỳ, Đề đốc Cam Túc.
Sư Ý Đức, Đề đốc Giang Nam.
Phan Dục Long, Trấn Tuy tướng quân.
Niên Canh Nghiêu, Tuần phủ Tứ Xuyên.
Tên những người khác thì thôi không nói làm gì, đằng nào Nhược Hi cũng không hiểu quan hệ giữa họ với nhau, nhưng liếc thấy cái tên cuối cùng, nàng không kìm được buột miệng: “Niên Canh Nghiêu”.
Bát a ca ngoảnh mặt sang, thấy Nhược Hi đang thất thần nhìn tờ giấy, bèn giơ tay kéo mạnh nàng vào lòng, đặt nàng ngồi trên đùi mình, ngả đầu vào vai nàng, im lặng một lúc rồi hỏi khẽ:
- Vì sao em luôn lưu tâm đến việc của lão Tứ như vậy?
Nhược Hi giật thót, vừa suy nghĩ rất lung vừa đáp:
- Chắc là vì Thập tam a ca. Bát gia cũng biết là trước nay em rất thân với anh ấy, nên nhân thể chú ý tới việc của Tứ vương gia.
Chẳng rõ chàng tin hay không, nhưng Nhược Hi không viện ra được lý do nào thỏa đáng hơn nữa. Thấy Bát a ca im lặng mãi, Nhược Hi vội nói lảng đi:
- Đây là phương án cải tổ nhân sự mới rồi của Hoàng thượng phải không?
- Phải – Bát a ca đáp – Nhưng riêng sắc chỉ cho Niên Canh Nghiêu thì vẫn chưa ban xuống. Chắc là định về kinh mới phê chuẩn đây.
Nhược Hi hỏi:
- Cách sắp xếp này có lợi hay có hại cho Bát gia?
Bát a ca cười khẽ:
- Vô thưởng vô phạt! Cũng may Thập tứ đệ đến kịp thời, bằng không bây giờ danh sách chẳng như thế này đâu.
Nhược Hi cố nén, nhưng cuối cùng không nén được, cảm thấy không hổ thẹn với lòng thì việc gì phải né tránh, nàng bèn hỏi:
- Niên Canh Nghiêu nhậm chức này, ảnh hưởng đến anh là tốt hay xấu?
Bát a ca không trả lời ngay, chàng ôm chặt lấy nàng một lúc mới nói:
- Nếu em không hỏi, chỉ sợ đêm nay ta không tài nào ngủ được. Em hỏi vậy là ta an tâm rồi.
Nàng nguýt chàng, lại đấm một cái vào vai. Bát a ca bảo:
- Chẳng qua chỉ là một tên nô tài Bao y, bây giờ mà đã nhận xét tốt hay xấu là đánh giá cao hắn quá. Trước tiên hẵng cứ mềm dẻo với lão Tứ, một là thuận theo ý Hoàng a ma, hai là anh em cũng dễ nhìn mặt nhau. Suy cho cùng lần này ở kinh thành, anh ấy cũng giúp chúng ta không ít đâu.
Nhược Hi nín lặng nhíu mày, nhìn chằm chằm cái tên Niên Canh Nghiêu, thầm nhắc lại, Tứ gia giúp các anh? Bát a ca cười hỏi:
- Em nghĩ gì đây? Nhưng điều ta tò mò hơn là, em xưa rày không quan tâm đến việc triều chính, sao lại biết Niên Canh Nghiêu?
Nhược Hi thầm than, làm sao tôi không biết vị đại tướng quân lên voi xuống chó này chứ? Nhưng trước mắt thì hắn xuất thân thấp kém, chức vụ nhỏ nhoi, hiện giờ còn chưa được xếp vào bực quan viên trong Tử Cấm thành, nàng có lý gì để nghe danh hắn đây? Đành tiếp tục mượn tiếng Thập tam vậy! Bèn cười đáp:
- Em nghe Thập tam a ca nhắc đến hắn dăm ba lần, khen hắn thông minh, cởi mở, tính tình thẳng thắn, chữ tốt văn hay, làm việc mẫn cán.
Bát a ca gật đầu:
- Với xuất thân ấy mà chưa đến mười năm đã được thăng làm tuần phủ Tứ Xuyên, bên cạnh việc lão Tứ tương trợ, bản thân hắn cũng phải chứng tỏ mình xứng đáng với sự tiến cử của người ta nữa đấy – Chàng lại cười – Tiếc rằng em trai em lại bị Mã Nhi Thái tổng binh giữ lại bên cạnh, chứ không chỉ cần cậu ấy biết suy nghĩ hoặc thông minh bằng vài phần em, rồi ra công gắng sức thì thể nào cũng được Hoàng a ma trọng dụng, như thế giờ này ta khỏi phải dư lời khen ngợi lão Tứ rồi.
Nhược Hi nghe vậy, lòng thoáng không vui. Bát a ca đang ngầm so sánh nàng với Niên thị vợ lẽ của Tứ a ca đây. Nàng không nói ra, chỉ yên lặng tựa vào lòng chàng, rúc đầu vào ngực chàng, bất giác chạnh buồn, những người đàn bà khác cũng ngồi trong lòng chàng thế này ư? Bao ý nghĩ rối rắm triền miên, nhưng ngoài miệng, nàng vẫn giữ giọng điềm đạm:
- Lòng em đâu phải đá, mà vần lại chuyển qua. Lòng em đâu phải chiếu, mà cuốn vào tở ra – Nàng vừa ngâm, vừa đan tay vào tay chàng, siết thật chặt, lẩm bẩm – Sống chết hay cách xa, đã cùng chàng thề ước, nắm tay chàng thân thuộc, gắn bó tới bạc đầu.
Bát a ca im lặng một lúc, bỗng thở dài nặng nề, ghé miệng vào tai Nhược Hi nói rành rọt từng từ:
- Tương tư dù bể dâu, chẳng bao giờ tình phụ!
Không phải Nhược Hi chưa yêu bao giờ, nhưng nhìn lại chỉ là tình yêu kiểu “Nhớ năm xưa tuổi còn niên thiếu, em thích chuyện phiếm anh thích cười, cùng nhau ngồi dưới bóng đào tươi, gió múa đầu cành chim ca hát, chẳng hiểu tại sao mình ngủ mất, chiêm bao hoa rụng biết bao nhiêu.” Thuần phác vui đùa với nhau thế thôi, đến khi nếm trải đắng cay thì đã ai đi đường nấy. Còn bây giờ, ái tình ngọt ngào của nàng lại pha lẫn chua chát, cứ dứt cười vui là ảo não, là tràn ngập ưu tư.
Đoạn trong ngoặc kép này là trích ca từ bài Chiêm bao hoa rụng biết bao nhiêu, một bài hát trẻ con.
oOo
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ chớp mắt đã đến cuối tháng Chín. Mấy hôm trước, Mẫn Mẫn đã theo cha về Mông Cổ, bên Nhược Hi cũng chỉ hai hôm nữa là hồi kinh. Nhớ tới tường cao chất ngất của Tử Cấm thành, nàng lại càng thêm luyến tiếc không gian nơi này, ước sao thời gian ngừng trôi để khỏi phải về nữa.
Cảm nhận được sự bịn rịn của Nhược Hi, Bát a ca bèn đưa nàng đi cưỡi ngựa, từ chiều tà bóng xế đến đêm muộn sao giăng, dạo quanh khắp một vòng tất cả những nơi chốn từng lưu dấu chân họ. Thảo nguyên tháng Chín, về khuya trời đã lành lạnh, Bát a ca lấy áo khoác quấn kín người Nhược Hi, ôm nàng trong lòng. Thấy nàng chưa ngỏ ý muốn quay lại trại, chàng cũng ruổi ngựa đi mãi.
- Chuyến này về ta sẽ cho người sửa biệt viện thành trường đua, lúc nào em cũng có thể đến cưỡi ngựa được cả.
Nhược Hi im lặng. Cái nàng yêu thích là cảm giác tự do trên lưng ngựa, chứ đâu phải là việc cưỡi ngựa đơn thuần. Một lúc lâu sau, nàng bảo:
- Em muốn xuống ngựa đi bộ một lát.
Bát a ca gò cương, ẵm nàng xuống. Hai người tay trong tay, vai sánh vai sóng bước. Nhược Hi lưỡng lự rất lâu, vẫn thấy khó mở lời. Nhưng hôm nay nhất định phải thẳng thắn, tất cả những điều nàng làm ba tháng qua là dành cho thời khắc này, sao còn quanh co được nữa? Cẩn thận, tinh tế dệt nên tấm lưới tình dày thật dày, cũng chỉ để níu giữ trái tim của Bát a ca. Nàng sợ hãi biết bao nếu đáp án cuối cùng không như nàng mong đợi. Ngập ngừng mấy lần, nàng vẫn không lên tiếng được. Bát a ca dừng chân, âu yếm nhìn nàng:
- Nhược Hi, em muốn nói gì?
Nhược Hi cúi đầu ngẫm nghĩ. Bát a ca vừa yên lặng chờ vừa quấn kín áo khoác lại cho nàng. Nhược Hi hít một hơi sâu, nhìn xuống mũi giày hỏi:
- Em muốn khẩn nài anh làm cho em một việc, chẳng rõ anh có nhận lời không?
Bát a ca siết tay nàng chặt hơn, êm ái nói:
- Nhược Hi, đến giờ mà em còn cần hỏi ta điều ấy ư? – Chàng đưa tay nâng cằm nàng dậy, nhìn sâu vào mắt nàng – Miễn là em yêu cầu, ta sẽ hết lòng hết sức làm em mãn nguyện.
Nhược Hi ngoảnh mặt đi, dõi mắt vào trời đêm vô tận. Đúng, chàng là hoàng tử thứ tám của Đại Thanh, đương lúc quyền thế nghiêng thiên hạ, e rằng chẳng có mấy việc chàng không làm nổi cho nàng, nhưng điều nàng muốn lại là…
Nhược Hi quay mặt lại, đăm đăm nhìn chàng, chậm rãi hỏi:
- Nếu em muốn anh từ bỏ việc tranh giành ngôi báu, thì sao?
Cùng với lời nàng nói, nụ cười nơi khóe miệng chàng tiêu tan. Trong bóng đêm, mắt chàng rành rành vài phần sửng sốt, vài phần ngờ vực. Nhược Hi vẫn không dời mắt khỏi chàng, nhấn mạnh từng chữ:
- Anh có bằng lòng không?
Bát a ca chăm chú quan sát nàng, sắc mặt kín bưng, đôi mắt tăm tối không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào. Nhược Hi cũng kiên định nhìn lại chàng, mắt mở to. Một lúc lâu sau, Bát a ca nói:
- Theo ta, việc này không liên quan mật thiết đến chuyện đôi ta.
Nhược Hi nhìn chàng, chậm chạp buông từng lời:
- Anh đồng ý, chúng ta sẽ ở bên nhau. Anh không đồng ý, chúng ta ai đi đường nấy.
Một lời vang ra là một mũi dao đâm sâu vào gan ruột. Nói xong, Nhược Hi rời rã cả người, cảm thấy chưa bao giờ có câu nào khiến nàng phải vận hết sức bình sinh như vậy.
Bát a ca nhìn nàng với ánh mắt không thể tin được, nàng nghiêm nghị nhìn trả. Nàng không đùa, mỗi lời mỗi chữ của nàng đều hết sức đứng đắn. Hai bàn tay đang nắm vào nhau bỗng lạnh toát. Bát a ca vụt dắt nàng bước đi băng băng, vừa đi vừa nói:
- Em mệt rồi. Về nghỉ đã!
Nhược Hi gồng mình không theo, giằng chàng lại:
- Em nghiêm túc đấy, em rất tỉnh táo.
Bát a ca dừng bước, lưng quay về phía Nhược Hi, đứng lặng như hóa đá. Trông chàng sao mà thê lương, mà sầu thảm, Nhược Hi tiến tới vòng hai tay ôm chàng, mặt áp vào lưng chàng, tha thiết:
- Thời gian qua, chúng ta đã rất vui, sau này chúng ta cũng có thể vui vẻ như thế. Mùa xuân ra ngoại thành ngắm hoa, mùa hạ ra hồ nước bơi thuyền, mùa thu ra đồng hoang phi ngựa, mùa đông ở bên lò sưởi thưởng tuyết họa mai. Chúng ta có thể đọc sách, làm thơ. Em có thể hát cho anh nghe, cả nhảy múa nữa, chuyến này chưa có dịp múa cho anh xem, nhưng nhất định anh sẽ thích dáng múa của em. Em luôn mong mỏi được du ngoạn phong cảnh hai bờ nam bắc Trường Giang, chúng ta có thể chơi ở mạn nam mây khói, cũng có thể tìm lên cương bắc mênh mang. Em còn nấu được rất nhiều món ăn, tuy mấy năm rồi chưa mài giũa tay nghề, nhưng chắc vẫn ngon, thậm chí biết nhiều món mà nhìn khắp Đại Thanh cũng không ai ngoài em nấu được. Em còn có thể…
Vẫn xoay lưng lại nàng, Bát a ca ngắt lời, giọng lạnh băng:
- Thời gian qua em đã nung nấu ý định hết rồi, phải không? – Chàng gỡ tay nàng, quay lại – Mỗi bài em hát, mỗi câu em nói, đều để nhắm tới ngày hôm nay.
Nhược Hi bặm môi, mắt rơm rớm lệ, kéo tay chàng phân trần:
- Trái tim em đối với anh hoàn toàn chân thực.
Chàng lạnh lùng nhìn nàng, không mảy may dao động. Ánh mắt băng giá của chàng khiến nàng run sợ, nàng cầm tay chàng, áp lên ngực mình, van vỉ:
- Anh biết mà, anh biết nơi đây có anh, anh biết mà, anh biết…
Bát a ca nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, bỗng ôm choàng lấy nàng, giọng đau đớn:
- Lý do, Nhược Hi? Ta vẫn nhớ rõ lời em nói năm xưa “Tại sao số mệnh của mình lại phải tuân theo ý muốn của kẻ khác, tại sao không thể tự quyết định?” Lúc ấy ta trách mắng em thực, nhưng trong lòng cũng nghĩ đúng như vậy. Ngạch nương xuất thân thấp kém, khiến ta từ nhỏ đã bị hắt hủi, song ta luôn bền bỉ kiên cường. Bất kỳ việc gì ta cũng cẩn thận, trông trước ngó sau, đối nhân xử thế khiêm tốn giữ lễ, tuyệt nhiên không nuôi dưỡng thói kiêu ngạo. Thái tử, Đại ca, Tứ ca, Cửu đệ, Thập đệ đều có bà mẹ dòng dõi cao sang, lại được các cậu và họ ngoại ở ngoài cung hỗ trợ. Thái tử có Sách Ngạch Đồ, Đại ca có Minh Châu, lão Tứ có Long Khoa Đa, nhưng ta có gì? Ta chẳng có gì hết. Ta đành phải dựa vào bản thân. Nhiều năm nay, ta tiến bước nào rào bước nấy, đổ ra biết bao tâm huyết, chỉ để số mệnh của mình được nằm trong bàn tay mình. Đều là hoàng tử, Nhị ca có thể làm thái tử, tại sao ta không thể? Nếu Nhị ca hùng tài đại lược, ta cũng chẳng nói làm gì, nhưng luận tài luận đức, Nhị ca có điểm nào khiến mọi người khâm phục? Chỉ nhờ bà mẹ được Hoàng a ma sủng ái nên vừa ra đời, anh ta đã nghiễm nhiên tọa hưởng mọi thứ. Ta không phục! Em có biết, phấn đấu từ chỗ bị tất cả khinh khi đến chỗ kẻ nào cũng phải trọng nể, ta đã trải qua những gì không? Em có biết, để Cửu đệ, Thập đệ, Thập tứ đệ đi theo, ta đã phải hao tổn bao nhiêu tâm sức không? Ta không có họ hàng chống lưng, chỉ biết kết giao với triều thần, thử hỏi ta phải tiêu tốn bao nhiêu công phu chứ?
Bát a ca chưa nói hết, Nhược Hi đã nước mắt ròng ròng, lòng như dao xé kim đâm. Bát a ca nâng mặt nàng, vừa phết nhẹ đầu ngón tay qua những giọt nước mắt, vừa khẽ khàng:
- Nhược Hi, ta cần ngôi báu, và cần cả em nữa.
Nhược Hi ôm chầm lấy chàng, khóc nức nở, cảm thấy bi thống cả đời đều dồn hết vào khoảnh khắc này.
Bát a ca, một tay ôm Nhược Hi, một tay vỗ vỗ lưng nàng. Lòng đau đớn khôn cùng, quyết tâm lúc trước đã tan tành vỡ vụn, nhưng Nhược Hi biết mình không thể yếu đuối được, dứt khoát không thể yếu đuối, nếu còn dùng dằng, mai sau muốn rút lui cũng không kịp nữa.
Bây giờ chàng mới chỉ tranh đấu với thái tử, chứ chưa xung đột trực tiếp với Tứ a ca, thậm chí Tứ a ca còn ngấm ngầm đứng nhích về phía chàng, nhưng một hai năm nữa thôi, tình thế sẽ khác hẳn. Đến khi Bát a ca đấu với Tứ a ca, cục diện sẽ không tài nào cứu vãn nổi nữa. Nhược Hi hiểu rõ như vậy, mà vẫn không thể thốt ra những lời quyết tuyệt.
Bát a ca im lặng ôm Nhược Hi, đợi cho nàng bình tâm hẳn rồi rút khăn tay trên mình nàng thấm nước mắt hộ, xong bế nàng lên ngựa. Tới trại, cũng không buồn để ý đến những ánh mắt ngạc nhiên của bọn lính đi tuần, chàng đưa nàng về tận lán, ôn tồn dặn:
- Đừng cả nghĩ, yên lòng mà nghỉ!
Nhược Hi đi vào, Ngọc Đàn đã ngủ. Trong bóng tối, nàng sờ soạng tìm đến giường. Yên lòng mà nghỉ? Làm sao yên lòng được đây?
oOo
Bánh xe lộc cộc đưa Nhược Hi rời xa thảo nguyên, mỗi ngày một kéo nàng gần lại Tử Cấm thành, nơi nàng không muốn trở lại chút nào hết. Hoàn cảnh của nàng bây giờ, có thể miêu tả là Trước mặt người cười gượng, buồn khó cưỡng riêng mình. Ngọc Đàn vẫn ngủ cùng chỗ ngồi cùng xe với Nhược Hi, nhưng thấy nàng cư xử kỳ dị quá, cô cũng đổi ra yên lặng khác thường. Hai người ngồi trong xe ngựa, cả ngày chẳng nói một câu.
Nhược Hi cố tránh mọi khả năng chạm mặt Bát a ca. Lúc nào không thể tránh nổi, nàng cố tình không nhìn chàng. Nàng muốn tập trung suy nghĩ thật rạch ròi, xem rốt cục nên làm thế nào? Đằng Bát a ca, chẳng rõ là do cảm thấy cần một thời gian để bình tĩnh lại, hay còn bận tính toán nhiều việc nhân sắp về tới Tử Cấm thành, mà chàng cũng không đến tìm nàng nữa.
Sự ân cần của chàng đối với nàng, chẳng qua là sự ân cần của một người đàn ông đối với người đàn bà mà anh ta còn yêu thích, và ở mức độ cho phép chứ không phải là vô hạn định. Bát a ca cũng không thuộc loại người sẵn sàng hi sinh giang sơn vì hồng nhan tri kỷ, quyền lực đã là một phần của cuộc đời chàng, chàng khó lòng rời xa nó được. Xem ra, chàng không đời nào rút lui khỏi cuộc tranh đoạt vương quyền chỉ vì lời yêu cầu của Nhược Hi.
Nhưng ngược lại, nàng có thể sát cánh cùng chàng đối phó với Tứ a ca, và cả Thập tam a ca, được không? Xét cho kỹ, các hoàng tử này vừa chào đời đã rơi vào vòng xoáy giành giật quyền lực, trong lúc nàng còn nghịch cát ở sa mạc Gobi, họ đã vạch mưu tính kế để thu hút sự chú ý của Hoàng thượng rồi. Ai cũng học thuật chước cai trị từ bé, lúc nào cũng có thể đem sở học ra áp dụng vào đấu tranh, còn Nhược Hi, từ nhỏ tới lớn điều khổ não ghê gớm nhất của nàng chẳng qua chỉ là anh bạn trai đầu đời đã bỏ nàng mà đi. Về quyền mưu, nàng biết có mỗi một cuốn sách là Tôn Tử binh pháp, nhưng chưa đọc bao giờ, người ta có ba mươi sáu kế nàng giỏi lắm nắm bắt được mười. Ngay cả phim Tam Quốc diễn nghĩa nàng cũng chẳng thích xem, vì ghét nó không có cảnh yêu đương tình tứ, rặt một lũ đàn ông đấu tới đấu lui. Còn kinh nghiệm ganh đua nơi văn phòng của nàng, ngẫm ra chỉ là trò đánh trận giả so với cuộc đại chiến giành ngôi báu ở đây. Sống trong cung hơn bốn năm, nàng đã già dặn nhiều, nhưng đặt bên các a ca, chút mánh lới của nàng đều là tiểu xảo dễ nhận thấy, lợi điểm duy nhất của nàng là ở chỗ nàng được Khang Hy xem trọng, thế thôi.
Nhược Hi biết Tứ a ca sẽ đăng cơ, nhưng không rõ chàng đã giăng sẵn những đường đi nước bước nào? Chương trình hành động của chàng ra sao? Ngay ở thời của nàng, các sử gia còn đang tranh cãi không ngớt về việc Ung Chính kế nghiệp là do được truyền ngôi hay tự tiếm vị nữa kìa!
Luận về mưu đồ sách lược, Bát a ca đứng cao hơn Nhược Hi không biết bao nhiêu lần mà kể, chàng đâu cần nàng cố vấn, mà nàng cũng chẳng có sáng kiến nào khả dĩ giúp chàng đấu lại Tứ a ca, bởi nàng mù tịt chuyện chốn quan trường. Hay nhắc Bát a ca đề phòng Tứ a ca, lưu ý đây mới là đối thủ mạnh nhất trước ngai vàng? Nhưng điều ấy phỏng ích gì khi chàng đã đang đề phòng rồi? Hay nói toạc ra Tứ a ca sẽ giành được ngôi báu? Nhưng đời nào chàng tin lời ăn ốc nói mò? Hay giải thích hồn phách nàng là từ ba trăm năm sau trở lại, biết được chuyện tương lai? Nhỡ chàng tưởng nàng điên, hoặc cho rằng nàng là yêu tinh thì sao? Nàng đã ngu ngốc một lần khi vọng tưởng mình đủ sức nắm giữ được trái tim người đàn ông, lẽ nào còn dại khờ đi làm Bạch Tố Trinh để thử xem người thề thốt yêu nàng liệu có chấp nhận một kẻ dị loại. Chàng lại đi tìm Pháp Hải đến giải quyết nàng thì nguy!
Trăn trở mãi, băn khoăn mãi, suy đi tính lại mãi, Nhược Hi thấy mình rúc vào ngõ cụt, đằng trước không còn lối ra. Nàng úp mặt vào hai tay, đau khổ gập người lại. Ngọc Đàn ngồi cạnh se sẽ gọi: “Chị ơi!”
Nhược Hi vẫn giữ nguyên tư thế, hỏi:
- Biết một người sắp chết, em muốn cứu nhưng anh ta không chịu nghe theo, thì em bảo nên làm thế nào?
Ngọc Đàn lâu lắm không đáp lại, cuối cùng rụt rè gọi: “Chị à!”
Nhược Hi ngẩng phắt đầu nhìn cô:
- Không có gì, buột miệng vu vơ thôi.
Ngọc Đàn ngoảnh mặt đi ngẫm nghĩ, rồi hỏi:
- Làm sao chị biết là anh ta sẽ chết? Chị đã nói với anh ta là về kết cục ấy chưa? Tại sao anh ta không nghe?
Hiểu là giải thích Ngọc Đàn cũng chẳng thông tỏ được, Nhược Hi lắc lắc đầu, Ngọc Đàn bèn ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Chiều hôm sau là về tới Bắc Kinh, thì tối hôm trước, Nhược Hi nhờ Ngọc Đàn trang điểm cẩn thận hộ. Cô bèn gắng hết sức để phô bày được nhan sắc nàng. Hàng mày cong cong, đôi mắt vời vợi, làn da mịn màng, bờ môi he hé, người trong gương hệt như đang cười giễu: Ngươi vẫn chưa nản lòng ư? Vẫn ngờ nghệch thế à?
Lý Phúc mở cửa, nhận ra là Nhược Hi, bèn cúi mình mời nàng vào. Bát a ca ngồi sau bàn, mặt sáng như ngọc, mắt trong như nước. Hai người im lặng nhìn nhau. Người quân tử ôn hòa, đang che giấu điều gì dưới mặt nước bình lặng kia? Không thể nhìn rõ được. Nhược Hi tự trách, sao ta lại tính dùng tình đôi lứa để thay đổi ý chí của một đấng nam nhi thế này? Từ lúc nào ta trở nên ấu trĩ như vậy?
Bát a ca chằm chằm nhìn nàng, sau đứng dậy tới bên cạnh, ôm nàng vào lòng:
- Mai là về đến kinh rồi, ta phải khẩn trương xin Hoàng a ma tứ hôn mới được.
Nhược Hi vòng hai tay ôm hông chàng, siết thật chặt, cho phép mình buông thả trong tay chàng chốc lát, có lẽ đây là lần cuối cùng.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu. Sau Nhược Hi nén đau lòng, đẩy chàng ra. Bát a ca đặt hai tay trên vai cô gái, chăm chú nhìn nàng. Nhược Hi cắn môi, không đủ sức nhìn vào mắt chàng nữa, đành cúi mặt, cụp mắt xuống:
- Nếu không ưng thuận lời yêu cầu của em thì đừng xin Hoàng thượng tứ hôn, em không bằng lòng đâu.
Hai bàn tay đặt trên vai nàng bóp chặt hơn, nhưng giọng chàng mềm mỏng:
- Hễ có thánh chỉ, em làm sao tùy nghi được?
Nhược Hi ngẩng mặt nhìn chàng, mỉm cười dịu dàng:
- Cho dù Bát gia xin được thánh chỉ, em không thuận tình cũng chẳng ai ép uổng nổi em. Cùng lắm xuống tóc làm ni cô, không xong nữa thì ba thước lụa trắng.
Vai nàng bị nghiến đến phát đau. Bát a ca lắc lắc đầu, lạnh lùng bảo:
- Vẫn là cô gái ngang ngạnh ngày nào. Song ta thật không hiểu, vì sao em thà chết còn hơn là về với ta?
Nhược Hi nhìn chàng, tha thiết nói:
- Không phải em không bằng lòng làm người của Bát gia, chỉ là em hi vọng Bát gia đừng tranh giành ngôi báu nữa.
Bát a ca thốt lên:
- Vậy thì ta càng không hiểu. Việc em về với ta và việc ta đáp ứng em hay không thì liên quan gì nhau?
Nhược Hi cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn chàng:
- Việc tranh đoạt ngai vàng nguy hiểm vô cùng, thắng thì cố nhiên là đứng trên muôn người, nhưng nhỡ thua thì sao? Tử tế thì cấm cố chung thân như Đại a ca. Tồi tệ thì… chẳng may… mai này phải chết, Bát gia còn muốn tranh đoạt không?
Nghe vậy, Bát a ca buông vai Nhược Hi, chậm rãi quay về ngồi xuống ghế, sắc mặt trầm tĩnh, chăm chú nhìn thẳng ra đằng trước, điềm đạm nói:
- Thắng làm vua thua làm giặc, đã đánh bạc thì phải chấp nhận rủi may – Chàng đưa mắt sang nàng, dịu giọng – Nhưng bây giờ ta không bỏ cuộc được nữa. Sở học từ nhỏ, dụng công bao năm, bây giờ bắt ta buông xuôi hết, thì không thể nào.
Chàng ngừng lại, rồi tiếp:
- Nhất là hiện giờ, nếu so với thái tử, xác suất thắng của ta cao hơn. Mà cho dù không có cửa nào thắng được, ta cũng phải tranh đấu xem sao.
Giọng chàng tuy hiền hòa, nhưng Nhược Hi hiểu rõ chàng đã quyết tâm, chẳng đời nào nửa đường bỏ dở, cho dù cái giá phía trước là sinh mệnh của chàng. Nàng yếu ớt hỏi:
- Vì sao không thể giống Ngũ a ca? Chẳng phải Ngũ a ca cũng văn tài xuất chúng, cũng học vấn đầy mình đấy ư?
Bát a ca ngồi lặng, không trả lời. Nhược Hi cúi mình bái chào rồi quay đi, Bát a ca nói với theo:
- Nếu một ngày kia đăng cơ, ta để em làm hoàng hậu, thì em có bằng lòng đánh canh bạc này cùng ta không?
Nhược Hi dừng bước, nhưng không ngoảnh đầu lại:
- Em không muốn cuộc đời mình bị người khác thao túng, và em cũng chưa bao giờ muốn thao túng cuộc đời ai kia.
Nàng tiếp tục bước, Bát a ca khẽ quát:
- Đứng lại!
Nhược Hi đứng. Ở đằng sau, chàng ra lệnh:
- Quay mặt lại đây!
Nhược Hi quay lại đối diện với chàng. Vẻ mặt chàng bình thản, nhưng hai mắt lồ lộ đau thương. Nhược Hi cũng nhói lòng, vội vàng ngó lảng đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt chàng nữa. Bát a ca hỏi:
- Để khỏi phải theo ta, em sẵn sàng lấy cái chết để ra điều kiện, vậy vì sao không thể cùng ta cộng tử đồng sinh?
Nhược Hi giật mình. Đúng thật! Vì sao nàng không thể sống chết với chàng? Đầu óc nàng rối tung. Bấy lâu nay nàng chỉ chăm chăm nghĩ cách khiến chàng thoát khỏi kết cục bi thảm, nhưng chưa hề nghĩ đến lựa chọn này: mặc kệ sống chết, bất kể nhục vinh, cứ hẵng bám víu vào hạnh phúc trước mắt kia đã. Cuối cùng nàng đành đáp:
- Em không biết. Để em nghĩ xem.
Bát a ca thở dài:
- Thế em nghĩ đi!
Nhược Hi trở gót bước ra, lại nghe chàng nhẹ nhàng nói:
- Nếu em sợ, ta cũng không trách đâu.
Bình luận facebook