Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Vương Hỉ tiện đường đi ngang qua, lại đây thỉnh an ta, sau đó tiến đến bên chiếu trúc trải hoa cúc khô, cười nịnh nói với ta: "Nghe người ta nói dùng hoa cúc ép dưới gối có thể giúp mắt sáng, hạ hỏa. Tỷ tỷ tìm người giúp ta làm một cái được không!". Đầu chưa ngẩng, ta vừa dùng chổi lông gà quét qua chiếu trúc, vừa thuận miệng hỏi: "Ở đâu ra nhiều hỏa mà muốn hạ thế? Ngày thường uống trà ướp hoa cúc còn chưa đủ sao?"
Vương Hỉ thở dài nói: "Tỷ tỷ không biết cách đây hai ngày ta đã nổi giận với cái đám không ra gì kia sao? Đã phải sai người hung hăng đánh cho bọn họ một trận đó."
Ta không yên lòng nói: " Là nên đánh, nhưng cũng không cần làm quá lên như thế! Có điều đánh người ta rồi, ngươi còn tức giận cái gì chứ?"
Vương Hỉ hì hì cười nói: " Tỷ tỷ trông thấy cũng chẳng quản, ta cứ lờ đi cũng xong, có điều e rằng chuyện ầm ỹ lên thì đám nô tài cũng bị kéo vào. Giờ đây tỷ tỷ là hiền nhân được người người xưng tụng, nhưng ta thì tiếng xấu đầy trời rồi"
Ngươi nghĩ rằng ta muốn cái danh "hiền nhân" này sao? Chẳng lẽ ta mong muốn cả ngày chịu áp lực mà sống sao? Nghĩ tới liền tức giận, thuận tay cầm chổi lông gà vụt hắn hai cái mắng: "Còn không đi lo công việc của ngươi đi, ở chỗ này cùng ta thì thầm hiền ác này nọ, cứ như đang chế giễu ta chiếm điều tốt của ngươi vậy. Thật muốn tìm Lý am đạt hỏi một chút, rốt cuộc có nên trông nom ngươi kỹ một chút hay không."
Vương Hỉ vừa nhảy sang một bên né tránh, vừa cười nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, ta sai lầm rồi! Chỉ là bị người ta mắng sau lưng, trong lòng khó chịu, tìm tỷ tỷ oán thán vài câu thôi mà."
Ta mắng: "Ngươi nghiêm chỉnh mà theo học Lý am đạt đi! Cái tốt không lo học, bản lĩnh nói nhảm thì lại không biết học được từ đâu. Cẩn thận ta nói lại cho sư phó của ngươi đó!". Nói xong làm bộ chạy hai bước, lại phất phất chổi lông gà trong tay.
Một mặt hắn vừa chắp tay xin tha, một mặt lại hốt ha hốt hoảng nghiêng người từ từ chạy. Đột nhiên vẻ mặt hoảng sợ, dừng vội bước chân, thân hình chưa đứng vững, lảo đảo một cái, ngã chổng vó xuống đất. Ta còn chưa kịp cười, hắn đã vội vàng đứng lên, bụi cũng chẳng thèm phủi, liền hướng tới phía sau chúng ta thỉnh an. Ta cùng Ngọc Đàn cũng vội vàng xoay người thỉnh an, hoá ra là Tứ A ca, Thập Tam A ca cùng Thập Tứ A ca đang đứng tại hành lang.
Tứ A ca sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, phất tay, để chúng ta đứng dậy, Thập Tam cùng Thập Tứ ở phía sau trên mặt đều tràn đầy ý cười.
Vương Hỉ hành lễ xong liền cáo lui . Đợi người đi khuất, Thập Tam A ca cùng Thập Tứ A ca mới cười ha hả lớn tiếng, ta nói: "Thích thì cứ cười đi! Nhịn chỉ thêm khổ mà thôi!"
Mắt thấy hai người bọn họ liếc cái chổi lông gà trong tay ta, vội đặt nó lên chiếu. Bọn họ càng cười lớn tiếng hơn. Ta nhếch khóe miệng, nhìn bọn họ, một lát sau bản thân cũng không nhịn được, bắt đầu cười rộ lên.
Thập Tứ A ca cười hỏi: "Hôm nay ngươi làm sao vậy? Không cẩn thận chút nào, tự mình phơi bày ra bản chất, về sau không ai dám nói ngươi dịu dàng hiền thục nữa đâu.". Ta ngừng cười, thản nhiên nói: "Ngươi chưa từng nghe qua đạo lý "vật cực tất phản" 1 sao?"
Hắn cùng Thập Tam A ca đều hơi ngây người một chút, cười yếu ớt, không nói nữa. Tứ A ca vẫn lẳng lặng nhìn chúng ta, một mặt nói: "Đi thôi!", một mặt đã cất bước đi. Thập Tam cùng Thập Tứ liền đuổi theo, ba người hướng về phía của Đức phi nương nương bước tới.
Ta tiện tay gẩy mấy cánh hoa đinh hương, nhìn Ngọc Đàn nói: "Nếu như không sợ mất công, vậy làm cho Vương Hỉ một cái gối đi!". Ngọc Đàn cười đáp: "Không mất công, áo gối đều đã có sẵn, bỏ thêm bông và hoa vào, khâu một đường là xong thôi."
--------------------------------
1 "vật cực tất phản": khi sự vật sự việc đến cùng cực thì tất yếu sẽ xoay chuyển lại.
(thêm phần này cho dài)
Sách Tả Truyện có viết rằng:
Vật cực tất phản, Lạc cực tất bi,
Thái hợp tất ly, Thế thạnh tất suy, Bĩ cực thái lai.
Nghĩa là:
Vật đến cùng tột thì trở lại, vui tột thì buồn,
Rất hợp thì lìa, đời thạnh tất suy, Suy tột thạnh đến.
Đó là luật thay đổi luôn luôn, nhưng có tính cách tuần hoàn. Không bao giờ suy hoài, mà cũng không bao giờ thạnh hoài. Hết suy tới thạnh, hết thạnh tới suy. Cho nên khi được thạnh thì phải phòng lúc suy, ấy mới gọi là trí.
Buổi tối trở về phòng, cầm sợi dây đem ra nhảy nhưng cứ luôn bị vấp ngã, tâm tư khó mà tập trung, chán nản vứt sợi dây qua một bên rồi vào nhà nằm nghỉ. Nghe thấy có tiếng người gõ cửa vội vàng đứng dậy ra mở, Tiểu Thuận Tử đi vào, thỉnh an xong, đưa ta một phong thư, sau khi ta nhận lấy hắn liền vội vã bước đi.
Cầm phong thư trong tay ngẩn người ở bên ngoài một lúc mới đi vào nhà, ghé vào dưới đèn ngồi đọc.
" Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì " (Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay) 1, nét chữ vô cùng sạch sẽ, xinh đẹp và kiên cường, đây là chữ của hắn sao? Đã tưởng là chữ của Thập Tứ a ca đã là tuyệt lắm rồi, không nghĩ tới chữ của hắn cũng không hề thua kém.
Vô thức ngắm nghía từng chữ , nét chữ của hắn tựa như có phần bình tĩnh đặc trưng của bản thân hắn, chậm rãi tiến vào trong lòng ta, phiền muộn tích tụ trong lòng cũng dần dần tiêu tán. Hé miệng khẽ cười, nhẹ thở dài, đặt giấy, mài mực, bắt đầu luyện chữ.
Nhìn chữ viết của hắn, không nhịn được muốn bắt chước bút tích của hắn đem viết lại "Hành đáo thủy cùng xử, toá khán vân khởi thì". Mơ mơ màng màng, tâm tư lại đắm chìm vào giấy trắng mực đen trước mặt, bỏ quên hết thảy những thứ xung quanh.
Mãi khi cảm thấy cổ có phần tê mỏi, ngẩng đầu lên thì thấy đêm đen đã trở nên sâu thẳm. Lập tức thu dọn giấy bút, vội vã đi rửa mặt nghỉ ngơi, không lâu sau đã có thể say ngủ. Đã lâu rồi mới có một giấc ngủ nhẹ nhàng như thế!
…
Thái tử đã hết mọi hy vọng, tất cả chỉ chờ quyết định cuối cùng của Khang Hi . Ánh mắt Khang Hi nhìn thái tử giờ chỉ còn lạnh lùng băng giá, thầm nghĩ tới vị phụ thân ba bốn năm trước còn vì thái tử mà thương tâm rơi lệ, thầm thở dài một tiếng , ngôi vị hoàng đế, chiếc ghế lạnh như băng này rốt cục nghiền nát tình phụ tử của bọn họ, hôm nay chỉ còn lại là lạnh lùng cùng chán ghét mà thôi.
Bát a ca vì mẫu thân qua đời, bi thương thành tật mà ôm bệnh ở nhà hơn nửa năm lại lần nữa xuất hiện ở trong Tử Cấm thành, sắc mặt tái nhợt, bên môi vẫn là nụ cười thường trực nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Hôm nay Tứ a ca cùng Thập Tam a ca tới thỉnh an Khang Hi , vừa ngồi vào được chỗ của mình thì Bát a ca, Cửu a ca cùng Thập Tứ a ca lại tới thỉnh an. Khang Hi đang nghỉ vẫn chưa dậy, Vương Hỉ hỏi thăm ý tứ của các vị a ca, mấy vị a ca đều nói "đợi một chút nữa". Người tuy nhiều nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh. Ta đang cầm khay trà, lần lượt đi tới dâng trà cho các vị a ca.
Đi tới bên cạnh bàn Bát a ca, đem chén trà nhẹ nhàng đặt lên bàn, có cảm giác ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào trong cổ tay ta, ta cố trấn định liếc nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt của hắn chỉ thấy được cái lạnh của huyền băng nghìn năm, xen lẫn sửng sốt cùng đau đớn. Trong phút chốc nóng ruột trong lòng đột nhiên quặn đau, cả người bỗng có chút lạnh, đi xa khỏi chỗ hắn, tới bên bàn Thập Tam dâng trà , nín thở xoay người nâng chung trà từ khay trà thái giám đang bưng phía sau lên, tay có phần run nhẹ , Thập Tam thản nhiên liếc nhìn, liền tiếp nhận chung trà, làm cái bộ dạng như đang rất khát, vội vàng nhấp một ngụm, rồi lại như không có gì đặt tới trên bàn. Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn vẫn một mực cười nhìn Tứ a ca và Cửu a ca ở đối diện.
Hai tay ta túm túm tay áo, đi tới bên bàn Thập Tứ, thở sâu, vừa chầm chậm dâng trà vừa dùng ánh mắt hỏi hắn. Hắn thoáng sửng sốt, nhìn ta lúc dâng trà chỉ chỉ hướng cổ tay của hắn, hắn vừa làm bộ như đang phẩm trà, vừa lắc đầu thật nhẹ. Hoá ra hắn còn chưa đưa, thảo nào!
Ta lơ đãng cầm khay trà, xoay người đi ra, đồng thời va mạnh vào người đang xông tới , thân đứng không vững liền ngã sấp về đằng sau, chỉ nghe hắn tức giận quát mắng "Đồ hỗn trướng! Mắt chó để đi đâu vậy?" liền nhấc chân đạp tới, tiếng "dừng tay" của mọi người còn chưa nói kịp, ta đã bị trúng một cước bên sườn. May mà ngã sấp ra sau nên dù đau đớn nhưng cũng giảm được không ít.
Cố không tỏ ra đau đớn, ta vội quỳ xuống dập đầu tạ tội, giương mắt nhìn thì ra là thập a ca. Hắn hiển nhiên không nghĩ tới người bị đạp là ta, vừa vội vừa tức vừa giận, một tay che đi nửa bên mặt, một tay lại nâng ta dậy, ta liền né tránh tay của hắn, tự mình đứng lên, nhịn đau, nhẹ giọng nói: "Chỉ khẽ chạm thôi, không đá trúng người đâu." Vừa nói vừa khom mình hành lễ với hắn nói: "Tạ Thập a ca không trách phạt!"
Hắn thoáng sửng sốt, vẫn còn muốn nói chuyện, ta nhìn hắn cười hơi hơi lắc đầu. Hắn ảo não đi tới bên ghế ngồi xuống. Vẫn cứ dùng một bên tay che khuất mắt. Bát a ca cau mặt lại, khiển trách: "Đi vào cũng không hành lễ, đấu đá lung tung, ngươi có chuyện gì quan trọng vậy chứ?"
Thập a ca mắt nhìn Tứ a ca, hướng về phía Tứ a ca cùng Cửu a ca hành lễ qua quýt , Thập Tam cùng Thập Tứ lại vội vàng hành lễ với hắn, rồi đều tự ngồi trở lại trên ghế.
Ta bước nhanh đi ra ngoài rèm, dựa vào tường, khom người nhẹ chạm vào nơi bị đá, há miệng hít một hơi lạnh, quay qua tiểu thái giám ở bên căn dặn: "Thông báo Ngọc Đàn pha trà cho Thập a ca."
Nói xong, nghiêng đầu nhìn về phíá trong rèm, không rõ rốt cuộc là ai đi châm cái dây pháo này đây, ta tự dưng lại trở thành người vô tội bị nổ.
--------------------------------
1 câu thơ nằm trong bài Chung Nam biệt nghiệp của Vương Duy
Trung thế phả hiếu đạo
Vân gia Nam sơn thùy
Hứng lai mỗi độc vãng
Thắng sự không tự tri
Hành đáo thủy cùng xứ
Tọa khan vãn khởi thì
Ngẫu nhiên tri lâm tẩu
Ðàm tiếu vô hoàn kỳ
Nhà Riêng Ở Núi Chung Nam ( Người dịch:Lê Nguyễn Lưu )
Trẻ từng yêu mùi đạo
Già ở núi Nam này
Lúc hứng riêng mình dạo
Khi vui chỉ tự hay
Ði theo nguồn nước đổ
Ngồi ngắm áng mây bay
Chợt gặp ông già núi
Quên về, nói chuyện say
Vương Hỉ thở dài nói: "Tỷ tỷ không biết cách đây hai ngày ta đã nổi giận với cái đám không ra gì kia sao? Đã phải sai người hung hăng đánh cho bọn họ một trận đó."
Ta không yên lòng nói: " Là nên đánh, nhưng cũng không cần làm quá lên như thế! Có điều đánh người ta rồi, ngươi còn tức giận cái gì chứ?"
Vương Hỉ hì hì cười nói: " Tỷ tỷ trông thấy cũng chẳng quản, ta cứ lờ đi cũng xong, có điều e rằng chuyện ầm ỹ lên thì đám nô tài cũng bị kéo vào. Giờ đây tỷ tỷ là hiền nhân được người người xưng tụng, nhưng ta thì tiếng xấu đầy trời rồi"
Ngươi nghĩ rằng ta muốn cái danh "hiền nhân" này sao? Chẳng lẽ ta mong muốn cả ngày chịu áp lực mà sống sao? Nghĩ tới liền tức giận, thuận tay cầm chổi lông gà vụt hắn hai cái mắng: "Còn không đi lo công việc của ngươi đi, ở chỗ này cùng ta thì thầm hiền ác này nọ, cứ như đang chế giễu ta chiếm điều tốt của ngươi vậy. Thật muốn tìm Lý am đạt hỏi một chút, rốt cuộc có nên trông nom ngươi kỹ một chút hay không."
Vương Hỉ vừa nhảy sang một bên né tránh, vừa cười nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, ta sai lầm rồi! Chỉ là bị người ta mắng sau lưng, trong lòng khó chịu, tìm tỷ tỷ oán thán vài câu thôi mà."
Ta mắng: "Ngươi nghiêm chỉnh mà theo học Lý am đạt đi! Cái tốt không lo học, bản lĩnh nói nhảm thì lại không biết học được từ đâu. Cẩn thận ta nói lại cho sư phó của ngươi đó!". Nói xong làm bộ chạy hai bước, lại phất phất chổi lông gà trong tay.
Một mặt hắn vừa chắp tay xin tha, một mặt lại hốt ha hốt hoảng nghiêng người từ từ chạy. Đột nhiên vẻ mặt hoảng sợ, dừng vội bước chân, thân hình chưa đứng vững, lảo đảo một cái, ngã chổng vó xuống đất. Ta còn chưa kịp cười, hắn đã vội vàng đứng lên, bụi cũng chẳng thèm phủi, liền hướng tới phía sau chúng ta thỉnh an. Ta cùng Ngọc Đàn cũng vội vàng xoay người thỉnh an, hoá ra là Tứ A ca, Thập Tam A ca cùng Thập Tứ A ca đang đứng tại hành lang.
Tứ A ca sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, phất tay, để chúng ta đứng dậy, Thập Tam cùng Thập Tứ ở phía sau trên mặt đều tràn đầy ý cười.
Vương Hỉ hành lễ xong liền cáo lui . Đợi người đi khuất, Thập Tam A ca cùng Thập Tứ A ca mới cười ha hả lớn tiếng, ta nói: "Thích thì cứ cười đi! Nhịn chỉ thêm khổ mà thôi!"
Mắt thấy hai người bọn họ liếc cái chổi lông gà trong tay ta, vội đặt nó lên chiếu. Bọn họ càng cười lớn tiếng hơn. Ta nhếch khóe miệng, nhìn bọn họ, một lát sau bản thân cũng không nhịn được, bắt đầu cười rộ lên.
Thập Tứ A ca cười hỏi: "Hôm nay ngươi làm sao vậy? Không cẩn thận chút nào, tự mình phơi bày ra bản chất, về sau không ai dám nói ngươi dịu dàng hiền thục nữa đâu.". Ta ngừng cười, thản nhiên nói: "Ngươi chưa từng nghe qua đạo lý "vật cực tất phản" 1 sao?"
Hắn cùng Thập Tam A ca đều hơi ngây người một chút, cười yếu ớt, không nói nữa. Tứ A ca vẫn lẳng lặng nhìn chúng ta, một mặt nói: "Đi thôi!", một mặt đã cất bước đi. Thập Tam cùng Thập Tứ liền đuổi theo, ba người hướng về phía của Đức phi nương nương bước tới.
Ta tiện tay gẩy mấy cánh hoa đinh hương, nhìn Ngọc Đàn nói: "Nếu như không sợ mất công, vậy làm cho Vương Hỉ một cái gối đi!". Ngọc Đàn cười đáp: "Không mất công, áo gối đều đã có sẵn, bỏ thêm bông và hoa vào, khâu một đường là xong thôi."
--------------------------------
1 "vật cực tất phản": khi sự vật sự việc đến cùng cực thì tất yếu sẽ xoay chuyển lại.
(thêm phần này cho dài)
Sách Tả Truyện có viết rằng:
Vật cực tất phản, Lạc cực tất bi,
Thái hợp tất ly, Thế thạnh tất suy, Bĩ cực thái lai.
Nghĩa là:
Vật đến cùng tột thì trở lại, vui tột thì buồn,
Rất hợp thì lìa, đời thạnh tất suy, Suy tột thạnh đến.
Đó là luật thay đổi luôn luôn, nhưng có tính cách tuần hoàn. Không bao giờ suy hoài, mà cũng không bao giờ thạnh hoài. Hết suy tới thạnh, hết thạnh tới suy. Cho nên khi được thạnh thì phải phòng lúc suy, ấy mới gọi là trí.
Buổi tối trở về phòng, cầm sợi dây đem ra nhảy nhưng cứ luôn bị vấp ngã, tâm tư khó mà tập trung, chán nản vứt sợi dây qua một bên rồi vào nhà nằm nghỉ. Nghe thấy có tiếng người gõ cửa vội vàng đứng dậy ra mở, Tiểu Thuận Tử đi vào, thỉnh an xong, đưa ta một phong thư, sau khi ta nhận lấy hắn liền vội vã bước đi.
Cầm phong thư trong tay ngẩn người ở bên ngoài một lúc mới đi vào nhà, ghé vào dưới đèn ngồi đọc.
" Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì " (Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay) 1, nét chữ vô cùng sạch sẽ, xinh đẹp và kiên cường, đây là chữ của hắn sao? Đã tưởng là chữ của Thập Tứ a ca đã là tuyệt lắm rồi, không nghĩ tới chữ của hắn cũng không hề thua kém.
Vô thức ngắm nghía từng chữ , nét chữ của hắn tựa như có phần bình tĩnh đặc trưng của bản thân hắn, chậm rãi tiến vào trong lòng ta, phiền muộn tích tụ trong lòng cũng dần dần tiêu tán. Hé miệng khẽ cười, nhẹ thở dài, đặt giấy, mài mực, bắt đầu luyện chữ.
Nhìn chữ viết của hắn, không nhịn được muốn bắt chước bút tích của hắn đem viết lại "Hành đáo thủy cùng xử, toá khán vân khởi thì". Mơ mơ màng màng, tâm tư lại đắm chìm vào giấy trắng mực đen trước mặt, bỏ quên hết thảy những thứ xung quanh.
Mãi khi cảm thấy cổ có phần tê mỏi, ngẩng đầu lên thì thấy đêm đen đã trở nên sâu thẳm. Lập tức thu dọn giấy bút, vội vã đi rửa mặt nghỉ ngơi, không lâu sau đã có thể say ngủ. Đã lâu rồi mới có một giấc ngủ nhẹ nhàng như thế!
…
Thái tử đã hết mọi hy vọng, tất cả chỉ chờ quyết định cuối cùng của Khang Hi . Ánh mắt Khang Hi nhìn thái tử giờ chỉ còn lạnh lùng băng giá, thầm nghĩ tới vị phụ thân ba bốn năm trước còn vì thái tử mà thương tâm rơi lệ, thầm thở dài một tiếng , ngôi vị hoàng đế, chiếc ghế lạnh như băng này rốt cục nghiền nát tình phụ tử của bọn họ, hôm nay chỉ còn lại là lạnh lùng cùng chán ghét mà thôi.
Bát a ca vì mẫu thân qua đời, bi thương thành tật mà ôm bệnh ở nhà hơn nửa năm lại lần nữa xuất hiện ở trong Tử Cấm thành, sắc mặt tái nhợt, bên môi vẫn là nụ cười thường trực nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Hôm nay Tứ a ca cùng Thập Tam a ca tới thỉnh an Khang Hi , vừa ngồi vào được chỗ của mình thì Bát a ca, Cửu a ca cùng Thập Tứ a ca lại tới thỉnh an. Khang Hi đang nghỉ vẫn chưa dậy, Vương Hỉ hỏi thăm ý tứ của các vị a ca, mấy vị a ca đều nói "đợi một chút nữa". Người tuy nhiều nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh. Ta đang cầm khay trà, lần lượt đi tới dâng trà cho các vị a ca.
Đi tới bên cạnh bàn Bát a ca, đem chén trà nhẹ nhàng đặt lên bàn, có cảm giác ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào trong cổ tay ta, ta cố trấn định liếc nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt của hắn chỉ thấy được cái lạnh của huyền băng nghìn năm, xen lẫn sửng sốt cùng đau đớn. Trong phút chốc nóng ruột trong lòng đột nhiên quặn đau, cả người bỗng có chút lạnh, đi xa khỏi chỗ hắn, tới bên bàn Thập Tam dâng trà , nín thở xoay người nâng chung trà từ khay trà thái giám đang bưng phía sau lên, tay có phần run nhẹ , Thập Tam thản nhiên liếc nhìn, liền tiếp nhận chung trà, làm cái bộ dạng như đang rất khát, vội vàng nhấp một ngụm, rồi lại như không có gì đặt tới trên bàn. Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn vẫn một mực cười nhìn Tứ a ca và Cửu a ca ở đối diện.
Hai tay ta túm túm tay áo, đi tới bên bàn Thập Tứ, thở sâu, vừa chầm chậm dâng trà vừa dùng ánh mắt hỏi hắn. Hắn thoáng sửng sốt, nhìn ta lúc dâng trà chỉ chỉ hướng cổ tay của hắn, hắn vừa làm bộ như đang phẩm trà, vừa lắc đầu thật nhẹ. Hoá ra hắn còn chưa đưa, thảo nào!
Ta lơ đãng cầm khay trà, xoay người đi ra, đồng thời va mạnh vào người đang xông tới , thân đứng không vững liền ngã sấp về đằng sau, chỉ nghe hắn tức giận quát mắng "Đồ hỗn trướng! Mắt chó để đi đâu vậy?" liền nhấc chân đạp tới, tiếng "dừng tay" của mọi người còn chưa nói kịp, ta đã bị trúng một cước bên sườn. May mà ngã sấp ra sau nên dù đau đớn nhưng cũng giảm được không ít.
Cố không tỏ ra đau đớn, ta vội quỳ xuống dập đầu tạ tội, giương mắt nhìn thì ra là thập a ca. Hắn hiển nhiên không nghĩ tới người bị đạp là ta, vừa vội vừa tức vừa giận, một tay che đi nửa bên mặt, một tay lại nâng ta dậy, ta liền né tránh tay của hắn, tự mình đứng lên, nhịn đau, nhẹ giọng nói: "Chỉ khẽ chạm thôi, không đá trúng người đâu." Vừa nói vừa khom mình hành lễ với hắn nói: "Tạ Thập a ca không trách phạt!"
Hắn thoáng sửng sốt, vẫn còn muốn nói chuyện, ta nhìn hắn cười hơi hơi lắc đầu. Hắn ảo não đi tới bên ghế ngồi xuống. Vẫn cứ dùng một bên tay che khuất mắt. Bát a ca cau mặt lại, khiển trách: "Đi vào cũng không hành lễ, đấu đá lung tung, ngươi có chuyện gì quan trọng vậy chứ?"
Thập a ca mắt nhìn Tứ a ca, hướng về phía Tứ a ca cùng Cửu a ca hành lễ qua quýt , Thập Tam cùng Thập Tứ lại vội vàng hành lễ với hắn, rồi đều tự ngồi trở lại trên ghế.
Ta bước nhanh đi ra ngoài rèm, dựa vào tường, khom người nhẹ chạm vào nơi bị đá, há miệng hít một hơi lạnh, quay qua tiểu thái giám ở bên căn dặn: "Thông báo Ngọc Đàn pha trà cho Thập a ca."
Nói xong, nghiêng đầu nhìn về phíá trong rèm, không rõ rốt cuộc là ai đi châm cái dây pháo này đây, ta tự dưng lại trở thành người vô tội bị nổ.
--------------------------------
1 câu thơ nằm trong bài Chung Nam biệt nghiệp của Vương Duy
Trung thế phả hiếu đạo
Vân gia Nam sơn thùy
Hứng lai mỗi độc vãng
Thắng sự không tự tri
Hành đáo thủy cùng xứ
Tọa khan vãn khởi thì
Ngẫu nhiên tri lâm tẩu
Ðàm tiếu vô hoàn kỳ
Nhà Riêng Ở Núi Chung Nam ( Người dịch:Lê Nguyễn Lưu )
Trẻ từng yêu mùi đạo
Già ở núi Nam này
Lúc hứng riêng mình dạo
Khi vui chỉ tự hay
Ði theo nguồn nước đổ
Ngồi ngắm áng mây bay
Chợt gặp ông già núi
Quên về, nói chuyện say
Bình luận facebook