Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Ngồi trước bàn đờ đẫn một hồi, trải một trang giấy, mài mực, bắt đầu luyện chữ, vẫn như cũ chiếu theo nét chữ của hắn, từng nét từng nét mà viết "hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì…" (Đi theo nguồn nước chảy, ngồi ngắm mây trời bay), vẫn luôn dùng hiệu quả phương pháp trấn tĩnh, nhưng hôm nay dường như không tác dụng mấy, viết đến hai trang giấy lớn, tâm trạng vẫn không chịu an định.
Đang cặm cụi viết chữ, chợt nghe tiếng cổng viện mở "két" một tiếng, ta theo tiếng động ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tứ a ka đang đẩy cửa đi vào.
Ta đang cầm bút, vẫn còn ngớ người ra. Đột nhiên có phản ứng trở lại, hấp tấp thu gom giấy bút, hắn đi đến cạnh bàn hỏi: "Viết gì vậy?" Ta nói: "Không có gì, tùy tiện luyện chữ thôi."
Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh nói: "Vậy mà phải dụng công như thế à?" Nói xong kéo tay của ta , tiện tay mở ra xem.
Ta có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Viết rất khó coi đúng không?" Hắn ngưng mắt nhìn một hồi lâu, nói : "Luyện nhiều lần rồi à?" Ta cúi đầu "uhm" một tiếng!
Hắn hỏi : "Chỗ bị đá hôm qua còn đau không?" Ta lắc đầu nói : "Chỉ va chạm nhẹ thôi mà,không có chỗ nào bị đá đau."
Hắn lặng một hồi, đột nhiên nói: "Nhược Hi, đồng ý với ta một chuyện được không?" Ta hỏi: "Chuyện gì?"
Hắn nói: "Từ giờ trở đi vĩnh viễn không nói dối ta. Ta và ngươi đều giống nhau, cho dù khó nghe cũng đều muốn lời chân thật.". Ta lặng đi một hồi rồi hỏi: "Vậy ngươi có thể đồng ý với ta vĩnh viễn không bao giờ nói dối ta không?" Hắn thở dài: "Thật là tính toán rõ ràng, minh bạch, một chút lợi cũng không để người ta chiếm được. Nhưng khi bị trúng một cước của Thập đệ, sao không tính với hắn?Chịu rơi đầu mạo hiểm bảo vệ Thập Tứ đệ, ngươi thật không biết tính toán đến thế hay sao?"
Ta cười nói: "Ta chỉ biết tính toán với người thông minh, gặp người hồ đồ thì tự mình cũng hồ đồ theo à." Hắn "hừ" một tiếng hỏi: "Nếu như ta đồng ý, ngươi cũng đồng ý chứ?"
Ta cười gật đầu, hắn nói: "Ta đồng ý!"
Ta giật mình nhìn hắn, hắn thản nhiên nhìn lại ta. Ta hỏi : "Tại sao?" Hắn nói : "Không tại sao sao cả. Chỉ cảm thấy nên như vậy."
Ta nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng có một số việc ta nhất định không muốn nói, vậy phải làm sao?" Hắn suy nghĩ rồi nói: "Ngươi có thể nói thẳng cho ta biết là ngươi không muốn nói, nhưng không được dùng lời nói dối qua loa che giấu ta."
Hồn ta bay bổng một lúc, đột nhiên lại cười nói: "Ta đây có một câu muốn hỏi ngươi, ngươi có thể lựa chọn không nói cho ta biết." Nói xong ra hiệu hắn đưa tay cho ta.
Trên lòng bàn tay hắn, ta lấy ngón tay chậm rãi viết một chữ "hoàng", lại viết thêm một chữ "vị", cong mày liếc mắt nhìn hắn cười hỏi: "Ngươi có muốn không?", ngừng một chút, lại cười nói bổ sung: "Có thể không trả lời." Nét mặt dù đang cười, trong lòng lại căng thẳng, bởi biết rõ câu trả lời của hắn sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ. Trong lòng vừa sợ hắn nói "không muốn", càng sợ hắn nói "muốn".
Hắn chậm rãi thu tay lại, thần sắc không đổi, lẳng lặng nhìn chăm chăm ta, dáng vẻ tươi cười của ta dần có chút căng cứng , biết rằng chính mình đang đánh cuộc, ta đánh cuộc tại đây, giữa Tử Cấm Thành này, sau cùng là một chút không can tâm,hay sau cùng là một tia hi vọng.
Chỉ trong chớp mắt, nhưng với ta mà nói tựa như đã lâu lắm rồi, ta bắt đầu vạn phần hối hận bản thân liều lĩnh kích động, vì sao lại muốn thử nghiệm chứ? Hắn nói sẽ nói thật, ta tin tưởng là xong. Vì sao phải thử nghiệm chứ?Thử nghiệm khó nhất chính là đo lường lòng người, hơn nữa lại là lòng người giữa Tử Cấm Thành, hà tất gì phải vậy?
Đang nghĩ xem làm cách nào không để lại dấu vết mà lấp liếm cho qua câu chuyện, khóe miệng hắn có hơi mím chặt lại, vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng thanh thản) nói: "Muốn!", ta viết chữ vào lòng bàn tay hắn bất quá cũng chỉ đơn giản một trò chơi đùa bình thường, đâu phải như ngôi vua chí tôn đặt trên ngai vàng. Giọng hắn thoảng như gió nhẹ, ta lại nghe như tiếng sấm vang trời, một hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, lẩm bẩm hỏi: "Ngươi đã nói qua với ai chưa?" Hắn nói : "Ngươi là người đầu tiên."
Ta lắc đầu tỏ vẻ không tin, hỏi: "Thập Tam a ka thì sao?" Hắn nói: "Hắn từ nhỏ theo ta lớn lên, ta bất cứ việc gì đều không lừa dối hắn. Tâm tư của ta. hắn còn không đoán ra sao? Còn khiến ta phải nói cho hắn biết?" Ta hỏi: "Ngươi không sợ ta đi nói cho người khác biết ư?" Hắn thản nhiên nói: "Ngươi vừa nãy đặt cược quá lớn, ta không có lòng đánh cuộc,nhưng lại sợ từ đây cả đời sẽ để vuột mất!" Ta cắn môi cau mày nhìn hắn, ở trước mặt hắn tâm tư của ta dễ nhìn thấu vậy sao? Hắn nhìn ta chằm chằm, đưa tay khẽ vuốt nhẹ hàng lông mày của ta, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, dịu dàng nói: "Ngươi sẽ không như vậy."
Ta ngốc nghếch nhìn hắn, vẫn là khó có thể tin, hắn đem đúng ham muốn có được ngôi vị đế vương giấu kín tận sâu trong đáy lòng, ngay cả đến Khang Hi cũng chưa bao giờ đối với hắn có chút nghi ngờ, hôm nay vì sao lại đem nói cho ta biết? Thậm chí còn hoài nghi chính mình hoang tưởng.Kinh ngạc còn chưa tan biến, có thứ tình cảm ấm áp len lén chảy xuôi trong lòng, nhất thời cảm thấy sóng mũi cay cay. Hắn mạnh tay búng lên trán ta một cái, nói: "Đến lượt ta hỏi."
Ta xoa xoa trán, song không đến nỗi đau lắm, vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, căng thẳng nhìn hắn, hắn muốn biết chuyện gì? Hắn nghiêm túc nhìn ta một hồi, chậm rãi nói: "Ta muốn biết…" Hắn ngừng lại, ta quên cả thở, "Hôm qua bị đá vết thương có nặng không?"
Ta thở phào, cau mày nói: "Làm ta sợ hết hồn! Không nặng cũng không nhẹ, chỉ đau lâm râm thôi, Ngọc Đàn đã giúp ta đắp thuốc, không có gì đáng ngại." Hắn lấy ra một hộp thuốc đặt trên bàn, nói: "Mỗi ngày sáng tối dùng một viên với nước ấm. Khi thoa thuốc ngoài da không được di chuyển,va chạm nhiều." Ta gật đầu.
"Hôm qua hoàng a mã cùng ngươi nói điều gì? Hành vi lại khác thường như thế? Vẻ mặt bực bội, nhìn thấy chúng ta cũng không thèm thỉnh an." Ta thở dài, đem chuyện của ta cùng Khang Hi nói thuật lại cho hắn nghe, hỏi: "Câu nói cuối cùng rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?" Hắn mỉm cười yếu ớt, nói: "Trước tiên ngươi nói cho ta biết, ngươi trả lời hoàng a mã như thế nào?" Ta cong môi nói: "Nô tỳ không biết."
Hắn gật đầu nói: "Nói và chưa nói cũng có khác gì nhau?Sợ là hoàng a mã phải khổ não lắm đây." Ta hé miệng cười nói: "Hoàng thượng đúng là có thở dài nữa." Hắn buồn cười nhìn ta, ta nghiêng đầu cười, sẵng giọng: "Không đoán trước được chính xác tâm ý của Hoàng thượng, đương nhiên chỉ có thể trả lời như vậy. Hơn nữa ngươi cũng đừng có cười ta, cái lý sự "mạt hi nê" của ngươi không thể so với ta đang gặp xui xẻo. Vụ án lớn như vậy, còn khen ngược lại giả vờ như mình nghiêm từ lắm, nhưng thực tế lại…". Ta hướng về phía hắn chun mũi, không nói nữa.
Hắn cười nhìn chằm chằm ta nói: "Theo ta thấy, có lẽ hoàng a mã cho rằng ý trung nhân của ngươi chính là Thập Tam đệ."
Ta cười rộ lên, "Nguyên nhân là vì lần trước ta cùng Mẫn Mẫn đua ngựa sao?" Tứ a ka nói: "Tám chín phần mười. Mẫn Mẫn và Thập Tam đệ thay đổi rõ rệt như thế, hoàng a mã khẳng định sẽ nghĩ đến là vì tư tình nhi nữ mà ra vậy."
Ta trầm ngâm suy nghĩ một hồi, hỏi: "Lúc ấy rốt cuộc Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia đã nói gì với hoàng thượng khiến hoàng thượng không truy cứu nữa?" Hắn nói: "Chưa tự mình nghĩ ra sao?"
Ta nói: "Lúc ấy cũng từng tỉ mỉ suy nghĩ, song suy nghĩ hoài mà vẫn không ra, cũng không tính đến nữa. Nhưng hôm nay nghe ngươi nói thế, ta trái lại cũng đã minh bạch rồi." Hắn nhìn ta,gật đầu khích lệ, ý bảo ta hãy tiếp tục nói.
Ta nói: "Lúc đầu ta nghĩ không ra Vương gia rốt cuộc có nói cho hoàng thượng biết hay không chuyện Mẫn Mẫn thích Thập Tam a ka, chung quy vẫn cho ràng không có khả năng sẽ nói cho hoàng thượng biết, chẳng lẽ lại không sợ hoàng thượng sẽ chỉ hôn hay sao? Nhưng hôm nay nghĩ đến, ngay lúc đó việc xảy ra lớn như vậy làm sao có thể dối gạt được? Cho nên vương gia khẳng định đã thẳng thắn thừa nhận trước Khang Hi về tình cảm Mẫn Mẫn đối với Thập Tam a ka. Thế nhưng lại tiếp tục nói không có dự định để Mẫn Mẫn gả cho Thập Tam a ka, mà còn thuyết phục hoàng thượng đồng ý tác hợp cho Tá Ưng vương tử và Mẫn Mẫn." Ta thở dài nói: "Về phần hoàng thượng vì sao lại có ý để Mẫn Mẫn gả cho Tá Ưng vương tử, ta không những không rõ mà còn cảm thấy rất ngạc nhiên! Hoàng thượng để cho hai bộ lạc kết thành thông gia thì không có gì phải bàn! Nhưng vì sao còn ở đằng sau ngấm ngầm đồng ý cho Tá Ưng vương tử đoạt được vương vị cơ chứ?"
Tứ a ka thản nhiên cười: "Tân vương phi Nạp Lạt Bộ là tỷ tỷ ruột của đại vương tử Y Nhĩ Căn Giác La, bây giờ đã hiểu ra chưa?" Ta "a" một tiếng, cười nói: "Rõ rồi, để cân bằng thế lực các bộ lạc, để cho bọn họ đôi bên kiềm chế lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau. Ai cũng không thể thật sự phát triển lớn mạnh."
Tứ a ka nói: "Đây là nguyên nhân trọng yếu mà hoàng a mã đồng ý hôn sự của Tá Ưng và Mẫn Mẫn. Còn có đại vương tử Y Nhĩ Căn Giác La nữa, cùng lúc ngạch nương đại vương tử xuất thân hiển quý, mẫu tộc không chỉ có thế lực to lớn tại Y Nhĩ Căn Giác La, tại mấy bộ lạc khác cũng rất có ảnh hưởng, mặt khác đại vương tử Y Nhĩ Căn Giác La cũng không phải là người thích hợp để thừa kế vương vị, Tá Ưng lại là tài năng xuất chúng hơn. Hơn nữa quan trọng là ngạch nương xuất thân thấp hèn, không có thế lực phụ trợ, hắn tương lai sau khi đã kế thừa vương vị, cho dù có Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia ủng hộ, cũng phải tự mình đối mặt với thế lực bên trong của đại vương tử, hai bên cứ thế kiềm chế lẫn nhau, hoàng a mã tự nhiên có thể ngầm đồng ý cho hắn tranh vương vị."
Ta thở dài nói: "Phức tạp quá! Dù nói gì đi nữa, sẽ đem quan hệ thông gia, quan hệ lịch sử và tranh đấu trong ngoài của tám đại bộ lạc cùng để ý một lần. Ta chỉ cần biết đại khái là được rồi, biết Mẫn Mẫn gả cho Thập Tam a ka không bằng gả cho Tá Ưng đem lại nhiều lợi hơn là được. Trong tình huống như vậy hoàng thượng đã thuận theo tâm ý của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia, khiến vương gia đối với hoàng thượng đầy lòng cảm kích, cũng là thuận với tâm ý chính mình, vậy sao lại không làm đúng không?" Tứ a ka mỉm cười, không nói nữa.
Ta nghiêng đầu hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, không nhịn được nằm úp mặt trên bàn cười rộ lên, "Hoàng thượng sẽ không trở nên hồ đồ đấy chứ? Nhiều năm trước nghe người khác nói ta thích Thập a ka, bây giờ lại nghĩ ta thích Thập Tam a ka."
Hắn lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi thích Thập đệ, nhưng ngươi cũng không thích Thập Tam đệ, ta năm ấy trái lại có chút buồn bực." Ta chớp hạ con mắt cười nhạo nói: "Đệ đệ của mình bao giờ cũng tốt nhất!". Mới mở miệng nói ra,phát giác lời nói sai trầm trọng, hắn liếc nhìn ta một cái, không lên tiếng.
Ta nằm úp trên bàn, lặng lẽ suy nghĩ, yếu ớt hỏi: "Câu nói kia của hoàng thượng ý nghĩa sau cùng là muốn ta được toại nguyện tâm ý, hay là không muốn?" Hắn cười nói: "Nhược Hi, hoàng a mã quả thực rất thương ngươi, theo như lời ngươi nói về giọng điệu và dáng vẻ của hoàng a mã mà nói, hoàng a mã đối với chuyện của ngươi có chút do dự, chính là vẫn rất chiếu cố đến tâm tư của ngươi."
Ta vùi mặt vào giữa cánh tay, giọng nói đầy phiền muộn hỏi: " Tương lai hoàng thượng có đồng ý hay không đây?" Qua một lát, hắn cười nói: "Cuối cùng cũng đã biết xấu hổ." Ta nói: "Làm gì có cơ chứ!" Hắn cười nói: "Không có sao? Vậy cái lỗ tai ngươi vì sao lại đỏ thế chứ?" Khuôn mặt ta càng lúc càng nóng bừng lên, lẳng lặng nằm sấp xuống nếu không có dũng khí cãi lại.
Hắn cười nói: "Chờ chuyện của thái tử phong ba lắng xuống, ta sẽ đi cầu hoàng a mã, hướng về phía hoàng a mã nói rõ chúng ta "lưỡng tình tương duyệt" (hai bên tình ý), chờ khi hoàng a mã hỏi ngươi, ngươi lại tỏ rõ nỗi lòng mình. Hoàng a mã đối với tình cảm sâu nặng của ta và ngươi, hẳn là sẽ đồng ý cho lời khẩn cầu của chúng ta thôi."
Ta lặng lẽ nằm sấp trên bàn, tập trung suy nghĩ, hắn đưa tay nhè nhẹ đặt trên đầu ta, ôn nhu nói: "Đừng hao tâm tốn sức mà suy nghĩ nữa, việc này ta đã nghĩ hết rồi. Tuy là hôn sự của ngươi có chút phiền phức, nhưng ngươi cũng không muốn đi tranh hoàng vị, cũng không có ích lợi gì trong việc chi tranh. Chỉ cần không đề cập đến hoàng vị, hoàng thượng đối với chúng ta luôn luôn khoan dung, đối với ta lại càng yêu mến, lại thương ngươi, ông ta sẽ tác thành."
Bỗng nhiên có hai tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên, ta hoảng sợ, mạnh chân vọt khỏi ghế. Hắn thở dài: "Tại sao hiện tại lại dễ bị kích động như vậy? Chuyện này thì có gì mà phải hoảng hốt đến thế chứ? Ngươi cứ ra vẻ lo sợ như vậy, ta cũng không phải lần đầu tiên đến đây mà."
Ta cất giọng hỏi: "Ai đó?" "Nô tài Phương Hợp." Ta đóng cửa sổ, khi đi ra thuận tay khép lại cửa phòng. Mở cổng sân viện, người chắn ngang cửa lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì?" Phương Hợp một mặt thỉnh an, một mặt đưa thuốc cho ta, thấp giọng nói: "Thập Tứ gia căn dặn. Đọc cách dùng đã ghi lại bên trong là sẽ sử dụng được ạ."
Lòng ta thoải mái trở lại, cười nhận thuốc, hắn đánh tay thỉnh an, quay người đi. Ta nắm lấy thuốc, đóng kín cửa rồi bước vào phòng. Tiện tay đem thuốc đặt lên bàn, lại đẩy cửa sổ ra.
Hắn nhàn nhạt đưa mắt nhìn thuốc trên bàn, cả người đứng thẳng dậy, ta hỏi: "Phải đi rồi sao?" Hắn gật đầu nói: "Từ sau khi thái tử cầu hôn, tinh thần ngươi cả ngày không yên, sau một thời gian nhìn cũng đã khá hơn, nhưng chỉ vì một câu nói của hoàng a mã ngươi lại có cử chỉ thất thường. Cuộc sống sau này chỉ sợ không thể thiếu phong ba, ngươi định dùng cái bộ dạng này để chống chọi lại sao?Tâm bên trong càng sợ hãi ,nét mặt mới càng cần phải điềm tĩnh, người khác mới không nhìn thấy được căn nguyên bên trong, mới càng không dám tùy tiện ra tay! Nào có cái lý giống như con khỉ đã vội vã để lòi đuôi ra chứ?"
Ta cắn cắn môi, gật đầu nói: "Nhớ kỹ!" Hắn nói: "Ta đi." Ta mỉm cười nói: "Được" Hắn đưa tay trên bàn rất nhanh đã rút lấy tờ giấy luyện chữ của ta, đợi khi ta kinh ngạc phát giác muốn chộp lấy lại, hắn đã đem nhét vào trong tay áo: "Làm bằng chứng, nhìn xem ngươi sau này có thể tiến bộ lên không."
Nói xong, cất bước đi, ta tựa bên cửa sổ, nhìn hắn đi đến cổng viện,khi đưa tay kéo cửa, ngoảnh đầu lại liếc nhìn ta một lần, sau đó quay đầu đóng cửa bước đi. Ta lặng đứng một lúc thật lâu mới chậm rãi ngồi xuống ghế, chợt thấy căn phòng này từ trước đến nay chưa lúc nào quạnh quẽ trống vắng đến vậy.
Đang cặm cụi viết chữ, chợt nghe tiếng cổng viện mở "két" một tiếng, ta theo tiếng động ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tứ a ka đang đẩy cửa đi vào.
Ta đang cầm bút, vẫn còn ngớ người ra. Đột nhiên có phản ứng trở lại, hấp tấp thu gom giấy bút, hắn đi đến cạnh bàn hỏi: "Viết gì vậy?" Ta nói: "Không có gì, tùy tiện luyện chữ thôi."
Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh nói: "Vậy mà phải dụng công như thế à?" Nói xong kéo tay của ta , tiện tay mở ra xem.
Ta có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Viết rất khó coi đúng không?" Hắn ngưng mắt nhìn một hồi lâu, nói : "Luyện nhiều lần rồi à?" Ta cúi đầu "uhm" một tiếng!
Hắn hỏi : "Chỗ bị đá hôm qua còn đau không?" Ta lắc đầu nói : "Chỉ va chạm nhẹ thôi mà,không có chỗ nào bị đá đau."
Hắn lặng một hồi, đột nhiên nói: "Nhược Hi, đồng ý với ta một chuyện được không?" Ta hỏi: "Chuyện gì?"
Hắn nói: "Từ giờ trở đi vĩnh viễn không nói dối ta. Ta và ngươi đều giống nhau, cho dù khó nghe cũng đều muốn lời chân thật.". Ta lặng đi một hồi rồi hỏi: "Vậy ngươi có thể đồng ý với ta vĩnh viễn không bao giờ nói dối ta không?" Hắn thở dài: "Thật là tính toán rõ ràng, minh bạch, một chút lợi cũng không để người ta chiếm được. Nhưng khi bị trúng một cước của Thập đệ, sao không tính với hắn?Chịu rơi đầu mạo hiểm bảo vệ Thập Tứ đệ, ngươi thật không biết tính toán đến thế hay sao?"
Ta cười nói: "Ta chỉ biết tính toán với người thông minh, gặp người hồ đồ thì tự mình cũng hồ đồ theo à." Hắn "hừ" một tiếng hỏi: "Nếu như ta đồng ý, ngươi cũng đồng ý chứ?"
Ta cười gật đầu, hắn nói: "Ta đồng ý!"
Ta giật mình nhìn hắn, hắn thản nhiên nhìn lại ta. Ta hỏi : "Tại sao?" Hắn nói : "Không tại sao sao cả. Chỉ cảm thấy nên như vậy."
Ta nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng có một số việc ta nhất định không muốn nói, vậy phải làm sao?" Hắn suy nghĩ rồi nói: "Ngươi có thể nói thẳng cho ta biết là ngươi không muốn nói, nhưng không được dùng lời nói dối qua loa che giấu ta."
Hồn ta bay bổng một lúc, đột nhiên lại cười nói: "Ta đây có một câu muốn hỏi ngươi, ngươi có thể lựa chọn không nói cho ta biết." Nói xong ra hiệu hắn đưa tay cho ta.
Trên lòng bàn tay hắn, ta lấy ngón tay chậm rãi viết một chữ "hoàng", lại viết thêm một chữ "vị", cong mày liếc mắt nhìn hắn cười hỏi: "Ngươi có muốn không?", ngừng một chút, lại cười nói bổ sung: "Có thể không trả lời." Nét mặt dù đang cười, trong lòng lại căng thẳng, bởi biết rõ câu trả lời của hắn sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ. Trong lòng vừa sợ hắn nói "không muốn", càng sợ hắn nói "muốn".
Hắn chậm rãi thu tay lại, thần sắc không đổi, lẳng lặng nhìn chăm chăm ta, dáng vẻ tươi cười của ta dần có chút căng cứng , biết rằng chính mình đang đánh cuộc, ta đánh cuộc tại đây, giữa Tử Cấm Thành này, sau cùng là một chút không can tâm,hay sau cùng là một tia hi vọng.
Chỉ trong chớp mắt, nhưng với ta mà nói tựa như đã lâu lắm rồi, ta bắt đầu vạn phần hối hận bản thân liều lĩnh kích động, vì sao lại muốn thử nghiệm chứ? Hắn nói sẽ nói thật, ta tin tưởng là xong. Vì sao phải thử nghiệm chứ?Thử nghiệm khó nhất chính là đo lường lòng người, hơn nữa lại là lòng người giữa Tử Cấm Thành, hà tất gì phải vậy?
Đang nghĩ xem làm cách nào không để lại dấu vết mà lấp liếm cho qua câu chuyện, khóe miệng hắn có hơi mím chặt lại, vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng thanh thản) nói: "Muốn!", ta viết chữ vào lòng bàn tay hắn bất quá cũng chỉ đơn giản một trò chơi đùa bình thường, đâu phải như ngôi vua chí tôn đặt trên ngai vàng. Giọng hắn thoảng như gió nhẹ, ta lại nghe như tiếng sấm vang trời, một hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, lẩm bẩm hỏi: "Ngươi đã nói qua với ai chưa?" Hắn nói : "Ngươi là người đầu tiên."
Ta lắc đầu tỏ vẻ không tin, hỏi: "Thập Tam a ka thì sao?" Hắn nói: "Hắn từ nhỏ theo ta lớn lên, ta bất cứ việc gì đều không lừa dối hắn. Tâm tư của ta. hắn còn không đoán ra sao? Còn khiến ta phải nói cho hắn biết?" Ta hỏi: "Ngươi không sợ ta đi nói cho người khác biết ư?" Hắn thản nhiên nói: "Ngươi vừa nãy đặt cược quá lớn, ta không có lòng đánh cuộc,nhưng lại sợ từ đây cả đời sẽ để vuột mất!" Ta cắn môi cau mày nhìn hắn, ở trước mặt hắn tâm tư của ta dễ nhìn thấu vậy sao? Hắn nhìn ta chằm chằm, đưa tay khẽ vuốt nhẹ hàng lông mày của ta, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, dịu dàng nói: "Ngươi sẽ không như vậy."
Ta ngốc nghếch nhìn hắn, vẫn là khó có thể tin, hắn đem đúng ham muốn có được ngôi vị đế vương giấu kín tận sâu trong đáy lòng, ngay cả đến Khang Hi cũng chưa bao giờ đối với hắn có chút nghi ngờ, hôm nay vì sao lại đem nói cho ta biết? Thậm chí còn hoài nghi chính mình hoang tưởng.Kinh ngạc còn chưa tan biến, có thứ tình cảm ấm áp len lén chảy xuôi trong lòng, nhất thời cảm thấy sóng mũi cay cay. Hắn mạnh tay búng lên trán ta một cái, nói: "Đến lượt ta hỏi."
Ta xoa xoa trán, song không đến nỗi đau lắm, vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, căng thẳng nhìn hắn, hắn muốn biết chuyện gì? Hắn nghiêm túc nhìn ta một hồi, chậm rãi nói: "Ta muốn biết…" Hắn ngừng lại, ta quên cả thở, "Hôm qua bị đá vết thương có nặng không?"
Ta thở phào, cau mày nói: "Làm ta sợ hết hồn! Không nặng cũng không nhẹ, chỉ đau lâm râm thôi, Ngọc Đàn đã giúp ta đắp thuốc, không có gì đáng ngại." Hắn lấy ra một hộp thuốc đặt trên bàn, nói: "Mỗi ngày sáng tối dùng một viên với nước ấm. Khi thoa thuốc ngoài da không được di chuyển,va chạm nhiều." Ta gật đầu.
"Hôm qua hoàng a mã cùng ngươi nói điều gì? Hành vi lại khác thường như thế? Vẻ mặt bực bội, nhìn thấy chúng ta cũng không thèm thỉnh an." Ta thở dài, đem chuyện của ta cùng Khang Hi nói thuật lại cho hắn nghe, hỏi: "Câu nói cuối cùng rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?" Hắn mỉm cười yếu ớt, nói: "Trước tiên ngươi nói cho ta biết, ngươi trả lời hoàng a mã như thế nào?" Ta cong môi nói: "Nô tỳ không biết."
Hắn gật đầu nói: "Nói và chưa nói cũng có khác gì nhau?Sợ là hoàng a mã phải khổ não lắm đây." Ta hé miệng cười nói: "Hoàng thượng đúng là có thở dài nữa." Hắn buồn cười nhìn ta, ta nghiêng đầu cười, sẵng giọng: "Không đoán trước được chính xác tâm ý của Hoàng thượng, đương nhiên chỉ có thể trả lời như vậy. Hơn nữa ngươi cũng đừng có cười ta, cái lý sự "mạt hi nê" của ngươi không thể so với ta đang gặp xui xẻo. Vụ án lớn như vậy, còn khen ngược lại giả vờ như mình nghiêm từ lắm, nhưng thực tế lại…". Ta hướng về phía hắn chun mũi, không nói nữa.
Hắn cười nhìn chằm chằm ta nói: "Theo ta thấy, có lẽ hoàng a mã cho rằng ý trung nhân của ngươi chính là Thập Tam đệ."
Ta cười rộ lên, "Nguyên nhân là vì lần trước ta cùng Mẫn Mẫn đua ngựa sao?" Tứ a ka nói: "Tám chín phần mười. Mẫn Mẫn và Thập Tam đệ thay đổi rõ rệt như thế, hoàng a mã khẳng định sẽ nghĩ đến là vì tư tình nhi nữ mà ra vậy."
Ta trầm ngâm suy nghĩ một hồi, hỏi: "Lúc ấy rốt cuộc Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia đã nói gì với hoàng thượng khiến hoàng thượng không truy cứu nữa?" Hắn nói: "Chưa tự mình nghĩ ra sao?"
Ta nói: "Lúc ấy cũng từng tỉ mỉ suy nghĩ, song suy nghĩ hoài mà vẫn không ra, cũng không tính đến nữa. Nhưng hôm nay nghe ngươi nói thế, ta trái lại cũng đã minh bạch rồi." Hắn nhìn ta,gật đầu khích lệ, ý bảo ta hãy tiếp tục nói.
Ta nói: "Lúc đầu ta nghĩ không ra Vương gia rốt cuộc có nói cho hoàng thượng biết hay không chuyện Mẫn Mẫn thích Thập Tam a ka, chung quy vẫn cho ràng không có khả năng sẽ nói cho hoàng thượng biết, chẳng lẽ lại không sợ hoàng thượng sẽ chỉ hôn hay sao? Nhưng hôm nay nghĩ đến, ngay lúc đó việc xảy ra lớn như vậy làm sao có thể dối gạt được? Cho nên vương gia khẳng định đã thẳng thắn thừa nhận trước Khang Hi về tình cảm Mẫn Mẫn đối với Thập Tam a ka. Thế nhưng lại tiếp tục nói không có dự định để Mẫn Mẫn gả cho Thập Tam a ka, mà còn thuyết phục hoàng thượng đồng ý tác hợp cho Tá Ưng vương tử và Mẫn Mẫn." Ta thở dài nói: "Về phần hoàng thượng vì sao lại có ý để Mẫn Mẫn gả cho Tá Ưng vương tử, ta không những không rõ mà còn cảm thấy rất ngạc nhiên! Hoàng thượng để cho hai bộ lạc kết thành thông gia thì không có gì phải bàn! Nhưng vì sao còn ở đằng sau ngấm ngầm đồng ý cho Tá Ưng vương tử đoạt được vương vị cơ chứ?"
Tứ a ka thản nhiên cười: "Tân vương phi Nạp Lạt Bộ là tỷ tỷ ruột của đại vương tử Y Nhĩ Căn Giác La, bây giờ đã hiểu ra chưa?" Ta "a" một tiếng, cười nói: "Rõ rồi, để cân bằng thế lực các bộ lạc, để cho bọn họ đôi bên kiềm chế lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau. Ai cũng không thể thật sự phát triển lớn mạnh."
Tứ a ka nói: "Đây là nguyên nhân trọng yếu mà hoàng a mã đồng ý hôn sự của Tá Ưng và Mẫn Mẫn. Còn có đại vương tử Y Nhĩ Căn Giác La nữa, cùng lúc ngạch nương đại vương tử xuất thân hiển quý, mẫu tộc không chỉ có thế lực to lớn tại Y Nhĩ Căn Giác La, tại mấy bộ lạc khác cũng rất có ảnh hưởng, mặt khác đại vương tử Y Nhĩ Căn Giác La cũng không phải là người thích hợp để thừa kế vương vị, Tá Ưng lại là tài năng xuất chúng hơn. Hơn nữa quan trọng là ngạch nương xuất thân thấp hèn, không có thế lực phụ trợ, hắn tương lai sau khi đã kế thừa vương vị, cho dù có Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia ủng hộ, cũng phải tự mình đối mặt với thế lực bên trong của đại vương tử, hai bên cứ thế kiềm chế lẫn nhau, hoàng a mã tự nhiên có thể ngầm đồng ý cho hắn tranh vương vị."
Ta thở dài nói: "Phức tạp quá! Dù nói gì đi nữa, sẽ đem quan hệ thông gia, quan hệ lịch sử và tranh đấu trong ngoài của tám đại bộ lạc cùng để ý một lần. Ta chỉ cần biết đại khái là được rồi, biết Mẫn Mẫn gả cho Thập Tam a ka không bằng gả cho Tá Ưng đem lại nhiều lợi hơn là được. Trong tình huống như vậy hoàng thượng đã thuận theo tâm ý của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia, khiến vương gia đối với hoàng thượng đầy lòng cảm kích, cũng là thuận với tâm ý chính mình, vậy sao lại không làm đúng không?" Tứ a ka mỉm cười, không nói nữa.
Ta nghiêng đầu hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, không nhịn được nằm úp mặt trên bàn cười rộ lên, "Hoàng thượng sẽ không trở nên hồ đồ đấy chứ? Nhiều năm trước nghe người khác nói ta thích Thập a ka, bây giờ lại nghĩ ta thích Thập Tam a ka."
Hắn lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi thích Thập đệ, nhưng ngươi cũng không thích Thập Tam đệ, ta năm ấy trái lại có chút buồn bực." Ta chớp hạ con mắt cười nhạo nói: "Đệ đệ của mình bao giờ cũng tốt nhất!". Mới mở miệng nói ra,phát giác lời nói sai trầm trọng, hắn liếc nhìn ta một cái, không lên tiếng.
Ta nằm úp trên bàn, lặng lẽ suy nghĩ, yếu ớt hỏi: "Câu nói kia của hoàng thượng ý nghĩa sau cùng là muốn ta được toại nguyện tâm ý, hay là không muốn?" Hắn cười nói: "Nhược Hi, hoàng a mã quả thực rất thương ngươi, theo như lời ngươi nói về giọng điệu và dáng vẻ của hoàng a mã mà nói, hoàng a mã đối với chuyện của ngươi có chút do dự, chính là vẫn rất chiếu cố đến tâm tư của ngươi."
Ta vùi mặt vào giữa cánh tay, giọng nói đầy phiền muộn hỏi: " Tương lai hoàng thượng có đồng ý hay không đây?" Qua một lát, hắn cười nói: "Cuối cùng cũng đã biết xấu hổ." Ta nói: "Làm gì có cơ chứ!" Hắn cười nói: "Không có sao? Vậy cái lỗ tai ngươi vì sao lại đỏ thế chứ?" Khuôn mặt ta càng lúc càng nóng bừng lên, lẳng lặng nằm sấp xuống nếu không có dũng khí cãi lại.
Hắn cười nói: "Chờ chuyện của thái tử phong ba lắng xuống, ta sẽ đi cầu hoàng a mã, hướng về phía hoàng a mã nói rõ chúng ta "lưỡng tình tương duyệt" (hai bên tình ý), chờ khi hoàng a mã hỏi ngươi, ngươi lại tỏ rõ nỗi lòng mình. Hoàng a mã đối với tình cảm sâu nặng của ta và ngươi, hẳn là sẽ đồng ý cho lời khẩn cầu của chúng ta thôi."
Ta lặng lẽ nằm sấp trên bàn, tập trung suy nghĩ, hắn đưa tay nhè nhẹ đặt trên đầu ta, ôn nhu nói: "Đừng hao tâm tốn sức mà suy nghĩ nữa, việc này ta đã nghĩ hết rồi. Tuy là hôn sự của ngươi có chút phiền phức, nhưng ngươi cũng không muốn đi tranh hoàng vị, cũng không có ích lợi gì trong việc chi tranh. Chỉ cần không đề cập đến hoàng vị, hoàng thượng đối với chúng ta luôn luôn khoan dung, đối với ta lại càng yêu mến, lại thương ngươi, ông ta sẽ tác thành."
Bỗng nhiên có hai tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên, ta hoảng sợ, mạnh chân vọt khỏi ghế. Hắn thở dài: "Tại sao hiện tại lại dễ bị kích động như vậy? Chuyện này thì có gì mà phải hoảng hốt đến thế chứ? Ngươi cứ ra vẻ lo sợ như vậy, ta cũng không phải lần đầu tiên đến đây mà."
Ta cất giọng hỏi: "Ai đó?" "Nô tài Phương Hợp." Ta đóng cửa sổ, khi đi ra thuận tay khép lại cửa phòng. Mở cổng sân viện, người chắn ngang cửa lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì?" Phương Hợp một mặt thỉnh an, một mặt đưa thuốc cho ta, thấp giọng nói: "Thập Tứ gia căn dặn. Đọc cách dùng đã ghi lại bên trong là sẽ sử dụng được ạ."
Lòng ta thoải mái trở lại, cười nhận thuốc, hắn đánh tay thỉnh an, quay người đi. Ta nắm lấy thuốc, đóng kín cửa rồi bước vào phòng. Tiện tay đem thuốc đặt lên bàn, lại đẩy cửa sổ ra.
Hắn nhàn nhạt đưa mắt nhìn thuốc trên bàn, cả người đứng thẳng dậy, ta hỏi: "Phải đi rồi sao?" Hắn gật đầu nói: "Từ sau khi thái tử cầu hôn, tinh thần ngươi cả ngày không yên, sau một thời gian nhìn cũng đã khá hơn, nhưng chỉ vì một câu nói của hoàng a mã ngươi lại có cử chỉ thất thường. Cuộc sống sau này chỉ sợ không thể thiếu phong ba, ngươi định dùng cái bộ dạng này để chống chọi lại sao?Tâm bên trong càng sợ hãi ,nét mặt mới càng cần phải điềm tĩnh, người khác mới không nhìn thấy được căn nguyên bên trong, mới càng không dám tùy tiện ra tay! Nào có cái lý giống như con khỉ đã vội vã để lòi đuôi ra chứ?"
Ta cắn cắn môi, gật đầu nói: "Nhớ kỹ!" Hắn nói: "Ta đi." Ta mỉm cười nói: "Được" Hắn đưa tay trên bàn rất nhanh đã rút lấy tờ giấy luyện chữ của ta, đợi khi ta kinh ngạc phát giác muốn chộp lấy lại, hắn đã đem nhét vào trong tay áo: "Làm bằng chứng, nhìn xem ngươi sau này có thể tiến bộ lên không."
Nói xong, cất bước đi, ta tựa bên cửa sổ, nhìn hắn đi đến cổng viện,khi đưa tay kéo cửa, ngoảnh đầu lại liếc nhìn ta một lần, sau đó quay đầu đóng cửa bước đi. Ta lặng đứng một lúc thật lâu mới chậm rãi ngồi xuống ghế, chợt thấy căn phòng này từ trước đến nay chưa lúc nào quạnh quẽ trống vắng đến vậy.
Bình luận facebook