Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
…
Lúc ta bưng trà đi vào, Dận Chân cùng Thập Tam đang xem bản đồ. Thập Tam nhìn thấy là ta, liếc mắt nhìn sang Dận Chân đang cúi đầu ngắm bản đồ, rồi nhìn ta cười cười. Ta trừng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng đặt trà lên trên bàn.
Dận Chận thuận tay nhấc cốc trà lên, ngẩng đầu định nói với Thập Tam, nhìn thấy ta, mỉm cười, vừa dõi mắt nhìn ta vừa nhấp trà. Chuyện hôm qua chợt hiện ra trong đầu, mặt ta đỏ ửng, tránh khỏi tầm nhìn của hắn, mang trà đặt trước mặt Thập Tam.
Dận Chân đặt tách trà xuống, vừa xoa vai phải vừa nói:" Nói đi nói lại vẫn là bạc, các chuyện khác đều có thể tạm ngừng lại một thời gian, chuyện lương thảo thì tuyệt đối không thể trì hoãn." Thập Tam gật đầu nói vâng, nhìn vai phải của Dận Chân nói:" Thần đệ thấy hôm nay hoàng huynh lâm triều vẫn cứ xoa vai mãi, chẳng lẽ là không khoẻ sao?"
Ta đang muốn xoay người đi ra ngoài, nghe được Thập Tam nói, vội vàng dừng bước chân. Dận Chân phớt lờ nói:" Không có gì." Thập Tam nói:" Cứ để cho thái y tới xem một chút đi!" Dận Chân khẽ liếc ta nói:" Không cần đâu." Thập Tam nhìn về phía ta, ta nói:" Cứ phải kiểm tra một chút xem sao! Còn có rất nhiều tấu chương đang chờ phê chuẩn mà. Trị sớm mới không để lỡ việc." Nói xong không đợi hắn đồng ý,liền bước nhanh ra, sai Cao Vô Dung đứng bên ngoài đi truyền thái y.
Dận Chân kêu một tiếng "Nhược Hi" chưa kịp ngăn cản, có chút cười nhạo rồi lắc đầu. Ta nhất thời không rõ hắn tại sao lại có ý đùa cợt, khó hiểu nhìn hắn. Hắn cũng không để ý đến nữa, nghiêng đầu nói với Thập Tam nên phái ai đi áp tải lương thảo, tình hình thời tiết có thể xảy ra trên đường đi.
Bởi vì muốn nghe thái y nói có việc gì không, nên vẫn đứng nguyên như cũ không động. Không đến một lúc, thái y vội vã chạy đến. Dận Chân như muốn cười, liếc mắt nhìn ta, nói:" Nếu đã tới thì truyền vào đi!"
Thái y xem xét kỹ càng một hồi, khom người trả lời:" Không có việc gì ạ, dán vài miếng thuốc cao là sẽ đỡ dần thôi. Có vẻ như lúc Hoàng thượng ngủ, tư thế không thích hợp, vai bị đè không hề cử động khá lâu." Ta đứng ở bên nghe ngóng mặt thoáng chốc đã nóng bừng, cả đêm qua đều là gối lên tay hắn để ngủ. Dận Chân cười cười nhìn ta, nhẹ giọng cho thái y lui ra. Thập Tam thấy vẻ mặt ta, lập tức hiểu ta, sắc mặt lập tức có phần xấu hổ, rồi lại mỉm cười, vội vàng nâng chung trà lên, ngồi ngay ngắn cúi đầu phẩm trà.
Ta nhún người cúi đầu bước nhanh ra. "Cẩn thận" Tiếng Dận Chân vừa vàng lên, người ta đã va vào bình hoa trên giá gỗ, cái giá thoáng rung chuyển, chiếc bình rơi xuống đất vỡ tan, Phần lớn nước trong bình cùng với hoa trút hết lên người ta.
Dận Chân thấy vẻ mặt ta xấu hổ, quần áo ẩm ướt, trên mặt còn có vài cánh hoa đọng lại, chống đầu cười vang. Thập Tam cố nhịn một lúc, nhưng rồi cũng cười to lên. Ta vừa thẹn vừa giận lườm bọn họ, vội vã chạy ra bên ngoài, Rồi lại xô phải Cao Vô Dung đang đứng bên ngoài cửa ngóng vào khi vừa nghe thấy tiếng bình hoa rơi vỡ. Cao Vô Dung giật mình, vội vàng quỳ xuống dập đầu, ta chẳng buồn để ý, chạy nhanh ra khỏi đó. Phía sau lại vang lên một trận cười lớn.
…
Tuy rằng Tây Bắc có chiến sự, nhưng bởi vì vẫn có tin chiến thắng liên tiếp báo về, hơn nữa đây là năm đầu tiên chính thức chúc mừng năm mới sau khi Dận Chân lên ngôi, cho nên trong cung nơi nơi hoan hỉ, chuẩn bị chúc mừng Ung Chính năm thứ hai sắp đến.
Ta kéo chặt chiếc áo choàng gấm, vừa nói vừa khoa tay múa chân dạy Thừa Hoan đắp người tuyết. Phía sau có người kêu lên:" Nhược Hi!" Ta nghe tiếng nói xa lạ, bèn quay đầu nhìn lại. Rất nhiều năm chưa từng gặp qua nàng ấy – Thập phúc tấn, mặc một chiếc áo choàng đỏ thẫm đứng ở phía sau. Thừa Hoan tiến lên thỉnh an, nàng cho Thừa Hoan đứng lên, nhìn ta mỉm cười nói:" Thật là ngươi à! Đã nhiều năm rồi không gặp ngươi."
Ta ngây người một hồi mới nói:" Ừ. Ngươi khoẻ không?" Nàng gật đầu nói:" Tất cả đều khoẻ." Ta nhìn Thừa Hoan nói:" Nếu con không sợ lạnh thì cứ chơi một mình một lúc nữa nhé, nếu lạnh thì đi về trước đi. Cô cô sẽ về muộn một chút." Thừa Hoan gật đầu,
Ta đi tới bên cạnh Thập phúc tấn, hai người đạp tuyết chậm rãi bước đi. Nàng nói:" Ngươi hôm nay dường như càng gầy phải không." Ta nói :" Kỳ thực trước đây cũng gầy, nhưng ngươi không thấy thôi, giờ tuổi cũng đã lớn, tuy trông có vẻ tiều tuỵ nhưng thực ra vẫn rất khoẻ." Thập phúc tấn lắc đầu nói:" Ta không phải có ý này. Bảy tám năm không gặp, vừa rồi đứng trong tuyết ta vừa thấy ngươi ,nhưng không dám lên tiếng, sợ ngươi sẽ tựa như tuyết tan vào hư không. Đẹp thì đẹp, nhưng quá lạnh lẽo." Ta nói:" Có lẽ bởi vì chiếc áo choàng hôm nay, màu quá lạnh nên cảm giác thế chăng."
Thập phúc tấn nhìn áo choàng của ta nói:" Màu sắc là vốn có rồi. Càng là trời tuyết, mới càng phải mặc màu sắc đậm một chút." Ta im lặng một lúc mới hỏi:" Thập gia ở Mông Cổ có khoẻ không?" Thập phúc tấn liếc mắt nhìn ta nói:" Ngươi không biết sao? Gia hiện tại ở Trương gia khẩu." Ta vui mừng hỏi:" Thật sao? Vậy là không phải có thể được sum họp vào năm mới rồi sao?"
Thập phúc tấn nhìn kỹ sắc mặt ta, tựa như đang kiểm tra xem ta đang nói thật hay đùa, sau một lúc mới hờ hững nói:" Có lẽ thế." Ta thấy vẻ mặt nàng có dấu chút thê lương, trong lòng bỗng thấy bất an, bình tĩnh hỏi:" Có chuyện gì xảy ra à?"
Thập phúc tấn đáp:"Không có gì." Ta dừng bước, đứng che phía trước nàng :" Nói cho ta biết đi!" Thập phúc tấn nói:" Nhược Hi, ngươi nếu đã cái gì cũng không biết, vậy thì vĩnh viễn cũng không cần phải biết làm gì. Vì sao vừa không muốn đối mặt với hiện thực, vừa không thể quên đi quá khứ?" Ta bọc lại áo choàng nói:" Có phải rất buồn cười hay không?" Thập phúc tấn lắc đầu, nắm tay ta bước vào trong đình ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào mặt đất một hồi lâu mới nói:"Mấy ngày trước gia từ Đà la miếu ở biên ngoại ngồi xe đi đến Trương Gia Khẩu, Hoàng thượng hạ chỉ cho quan Tổng binh Hứa Quốc Qúê " Không cần để ý đến thân phận của hắn, đám thuộc hạ bên dưới ít người có năng lực, trao đổi với dân chúng nhất định sẽ có tranh chấp, ngươi vừa gây khó dễ, vừa dâng tấu bẩm báo, nhất định tìm ra vài chuyện, không thể đế cho một chút thể diện."
Ta yên lặng nhìn chăm chăm vào trời tuyết trắng xoá, vẫn cho rằng mọi thứ có lẽ sẽ không phát triển như lịch sử mà ta vẫn biết, vẫn cho rằng Ung Chính năm thứ tư đau khổ mới thực sự đến, vẫn cho rằng còn có thể tranh thủ được vài năm vui vẻ, tự dỗ mình rằng vẫn còn rất xa xôi. Vì sao tất cả không phải thế chứ? "Thập gia hôm nay vẫn ở Trương Gia Khẩu sao?"
Thập phúc tấn gật đầu, đứng dậy đi tới bên cạnh cột đình, ngắm Tử Cẩm thành trang nghiêm trong tuyết, buồn bã nói:" Mấy ngày nay nước mắt ta vẫn không ngừng rơi, đầu tháng Hoàng thượng thu hồi tước An thân vương. Hoàng thượng đã nói, ông ngoại lúc còn sống thì " mưu mô bất chính " , " ỷ thế trưởng bối , từng xúc phạm tiên hoàng" lại khiển trách các cậu ta " đấu đá lẫn nhau, buông thả dựa dẫm. " Hạ chỉ " Tước hiệu An thân Vương không cho phép kế tục, thuộc hạ đầy tớ đã nhận, đều thu về, chia cho Liêm thân vương, Di thân vương." nhưng vừa mới hạ chỉ vài ngày, lại tìm ra lỗi của Bát gia, đem đầy tớ ban cho Bát gia thu hồi, đưa cho Thập Tam gia."
"Tỷ Tỷ cũng Bát gia bây giờ hơi một chút sẽ làm ra việc sai. Mọi việc đều có thể tìm được chỗ không phải. Tháng trước Phó đô thống Kỳ Nhĩ Tát tấu rằng tang sự của người Mãn châu chưa từng làm xa hoa lãng phí. Hoàng thượng lại trách cứ Bát gia. Nói là " Ngày trước Liêm thân vương Duẫn tự làm tang ma cho mẫu phi, gia tăng nghi thức tế lễ , đốt đồ đạc cúng bằng ngọc trai,, vàng bạc, tận diệt sản nghiệp, làm người khác trợ giúp nửa năm trời," Quở trách bát gia " Làm việc chuyên môn giả dối , không tẫn hiếu với cha mẹ lúc còn sống, còn muốn mượn cớ cha mẹ qua đời để che đậy ." Lương phi nương nương đã qua đời bao lâu rồi chứ? Tròn mười hai năm, đều bị lôi ra để trách mắng."
Ta đi tới bên nàng, cầm tay nàng, nàng quay về cầm tay ta nói:" Hôm qua ta thấy bực bội, chạy đi tìm tỷ tỷ. Tỷ tỷ còn mắng ta một trận, hôm nay ta đã nghĩ thông rồi. Tỷ tỷ nói:" Từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, sao phải oán hận?" còn nói chúng ta đã sinh ra ở gia đình đế vương, thường ngày hưởng thụ tôn sùng mà người thường khổng thể có được, nay tự nhiên cũng sẽ phải chịu những đau khổ mà người thường không phải nhận. Thay vì khóc sướt mướt qua ngày, sao không thoải mái đón nhận, được một ngày vui vẻ một ngày. Sau cùng nếu thực sự là " Một thân này đến cuối, khó tránh được một ngày", bị giam cầm thì sẽ cùng gia chịu giam cầm, bị chém đầu vậy thì cùng nhau đi lên đoạn đầu đài, đời này tranh đoạt cũng đã tranh đoạt rồi, cười cũng đã cười rồi, còn có gì phải hối tiếc chứ?"
Khoé mắt cay cay, nước mắt suýt nữa lăn xuống, vội vàng nén lại," Không rời không bỏ, bên nhau trọn đời, Bát gia, thập gia có các ngươi làm bạn, là may mắn trong cuộc đời này." Thập phúc tấn nhìn về phía xa, tâm tình ngẩn ngơ, dịu dàng mỉm cười nói:" Không, có thể gả cho chàng, là may mắn của ta." Ta nghiêng đầu nhìn sang một bên, lão thập à lão thập, có người vợ như vậy, sau này cho dù có bao gian nan, cũng sẽ có người nắm tay cùng bước.
Hai người đứng bên nhau, dõi mắt nhìn vào trời đất hư không, Cao Vô Dung từ xa đang chạy vội đến. Thập phúc tấn nghiêng đầu khẽ nói:" Không yên tâm như thế sao? Chạy vội đến như vậy, Quả đúng như lời tỷ tỷ nói! Người khác đều nói Hoàng Thượng mặc dù giữ ngươi ở bên, nhưng cũng không ban cho phong hào, lại cách chức của a mã đệ đệ ngươi, đối xử với ngươi cũng không quá quan tâm, nhưng tỷ tỷ lại nói người mà Hoàng thượng coi trọng nhất là ngươi, thế nên càng căng thẳng, càng thêm cẩn thận, e sợ làm tổn thương đến ngươi."
Cao Vô Dung cúi người thỉnh an Thập phúc tấn, Thập phúc tấn cho hắn đứng dậy rồi quay về phía ta gật đầu, xoay người bước đi. Ta đứng nhìn mãi cho tới khi bóng dáng đỏ tươi xinh đẹp đó dần xa trong màn tuyết. Cao Vô Dung khẽ gọi:" Cô cô" Ta quay người cất bước đi, Cao Vô Dung vội vàng đi theo phía sau.
Lúc đi vào, Dận Chân đang cúi đầu phê tấu chương, nghe tiếng động, không có bất cứ phản ứng gì, vẫn cầm bút tốc ký. Ta đứng yên nhìn hắn, hắn phê tấu chương trong tay xong, lật tìm từ trong một đám tấu chương ra một bản ném ở trên bàn nói:" Tự xem đi!" nói xong cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Ta đi qua cầm lấy sổ con trên bàn, Hứa Quốc Quế tấu rằng :"Lính Bát Kỳ của Đôn Quận vương Duẫn Thị Ngã là Trang Nhi, Vương Quốc Tân quấy rối dân bản địa,trêu ghẹo phụ nữ, vũ nhục đánh lại quan binh, đã giam lại canh giữ." Ở giữa còn tỉ mỉ tấu thêm các hành vi xấu xa, Dận Chân phê bằng mực đỏ :" Rất tốt, như thế mới là làm tròn chức trách."
Lúc ta bưng trà đi vào, Dận Chân cùng Thập Tam đang xem bản đồ. Thập Tam nhìn thấy là ta, liếc mắt nhìn sang Dận Chân đang cúi đầu ngắm bản đồ, rồi nhìn ta cười cười. Ta trừng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng đặt trà lên trên bàn.
Dận Chận thuận tay nhấc cốc trà lên, ngẩng đầu định nói với Thập Tam, nhìn thấy ta, mỉm cười, vừa dõi mắt nhìn ta vừa nhấp trà. Chuyện hôm qua chợt hiện ra trong đầu, mặt ta đỏ ửng, tránh khỏi tầm nhìn của hắn, mang trà đặt trước mặt Thập Tam.
Dận Chân đặt tách trà xuống, vừa xoa vai phải vừa nói:" Nói đi nói lại vẫn là bạc, các chuyện khác đều có thể tạm ngừng lại một thời gian, chuyện lương thảo thì tuyệt đối không thể trì hoãn." Thập Tam gật đầu nói vâng, nhìn vai phải của Dận Chân nói:" Thần đệ thấy hôm nay hoàng huynh lâm triều vẫn cứ xoa vai mãi, chẳng lẽ là không khoẻ sao?"
Ta đang muốn xoay người đi ra ngoài, nghe được Thập Tam nói, vội vàng dừng bước chân. Dận Chân phớt lờ nói:" Không có gì." Thập Tam nói:" Cứ để cho thái y tới xem một chút đi!" Dận Chân khẽ liếc ta nói:" Không cần đâu." Thập Tam nhìn về phía ta, ta nói:" Cứ phải kiểm tra một chút xem sao! Còn có rất nhiều tấu chương đang chờ phê chuẩn mà. Trị sớm mới không để lỡ việc." Nói xong không đợi hắn đồng ý,liền bước nhanh ra, sai Cao Vô Dung đứng bên ngoài đi truyền thái y.
Dận Chân kêu một tiếng "Nhược Hi" chưa kịp ngăn cản, có chút cười nhạo rồi lắc đầu. Ta nhất thời không rõ hắn tại sao lại có ý đùa cợt, khó hiểu nhìn hắn. Hắn cũng không để ý đến nữa, nghiêng đầu nói với Thập Tam nên phái ai đi áp tải lương thảo, tình hình thời tiết có thể xảy ra trên đường đi.
Bởi vì muốn nghe thái y nói có việc gì không, nên vẫn đứng nguyên như cũ không động. Không đến một lúc, thái y vội vã chạy đến. Dận Chân như muốn cười, liếc mắt nhìn ta, nói:" Nếu đã tới thì truyền vào đi!"
Thái y xem xét kỹ càng một hồi, khom người trả lời:" Không có việc gì ạ, dán vài miếng thuốc cao là sẽ đỡ dần thôi. Có vẻ như lúc Hoàng thượng ngủ, tư thế không thích hợp, vai bị đè không hề cử động khá lâu." Ta đứng ở bên nghe ngóng mặt thoáng chốc đã nóng bừng, cả đêm qua đều là gối lên tay hắn để ngủ. Dận Chân cười cười nhìn ta, nhẹ giọng cho thái y lui ra. Thập Tam thấy vẻ mặt ta, lập tức hiểu ta, sắc mặt lập tức có phần xấu hổ, rồi lại mỉm cười, vội vàng nâng chung trà lên, ngồi ngay ngắn cúi đầu phẩm trà.
Ta nhún người cúi đầu bước nhanh ra. "Cẩn thận" Tiếng Dận Chân vừa vàng lên, người ta đã va vào bình hoa trên giá gỗ, cái giá thoáng rung chuyển, chiếc bình rơi xuống đất vỡ tan, Phần lớn nước trong bình cùng với hoa trút hết lên người ta.
Dận Chân thấy vẻ mặt ta xấu hổ, quần áo ẩm ướt, trên mặt còn có vài cánh hoa đọng lại, chống đầu cười vang. Thập Tam cố nhịn một lúc, nhưng rồi cũng cười to lên. Ta vừa thẹn vừa giận lườm bọn họ, vội vã chạy ra bên ngoài, Rồi lại xô phải Cao Vô Dung đang đứng bên ngoài cửa ngóng vào khi vừa nghe thấy tiếng bình hoa rơi vỡ. Cao Vô Dung giật mình, vội vàng quỳ xuống dập đầu, ta chẳng buồn để ý, chạy nhanh ra khỏi đó. Phía sau lại vang lên một trận cười lớn.
…
Tuy rằng Tây Bắc có chiến sự, nhưng bởi vì vẫn có tin chiến thắng liên tiếp báo về, hơn nữa đây là năm đầu tiên chính thức chúc mừng năm mới sau khi Dận Chân lên ngôi, cho nên trong cung nơi nơi hoan hỉ, chuẩn bị chúc mừng Ung Chính năm thứ hai sắp đến.
Ta kéo chặt chiếc áo choàng gấm, vừa nói vừa khoa tay múa chân dạy Thừa Hoan đắp người tuyết. Phía sau có người kêu lên:" Nhược Hi!" Ta nghe tiếng nói xa lạ, bèn quay đầu nhìn lại. Rất nhiều năm chưa từng gặp qua nàng ấy – Thập phúc tấn, mặc một chiếc áo choàng đỏ thẫm đứng ở phía sau. Thừa Hoan tiến lên thỉnh an, nàng cho Thừa Hoan đứng lên, nhìn ta mỉm cười nói:" Thật là ngươi à! Đã nhiều năm rồi không gặp ngươi."
Ta ngây người một hồi mới nói:" Ừ. Ngươi khoẻ không?" Nàng gật đầu nói:" Tất cả đều khoẻ." Ta nhìn Thừa Hoan nói:" Nếu con không sợ lạnh thì cứ chơi một mình một lúc nữa nhé, nếu lạnh thì đi về trước đi. Cô cô sẽ về muộn một chút." Thừa Hoan gật đầu,
Ta đi tới bên cạnh Thập phúc tấn, hai người đạp tuyết chậm rãi bước đi. Nàng nói:" Ngươi hôm nay dường như càng gầy phải không." Ta nói :" Kỳ thực trước đây cũng gầy, nhưng ngươi không thấy thôi, giờ tuổi cũng đã lớn, tuy trông có vẻ tiều tuỵ nhưng thực ra vẫn rất khoẻ." Thập phúc tấn lắc đầu nói:" Ta không phải có ý này. Bảy tám năm không gặp, vừa rồi đứng trong tuyết ta vừa thấy ngươi ,nhưng không dám lên tiếng, sợ ngươi sẽ tựa như tuyết tan vào hư không. Đẹp thì đẹp, nhưng quá lạnh lẽo." Ta nói:" Có lẽ bởi vì chiếc áo choàng hôm nay, màu quá lạnh nên cảm giác thế chăng."
Thập phúc tấn nhìn áo choàng của ta nói:" Màu sắc là vốn có rồi. Càng là trời tuyết, mới càng phải mặc màu sắc đậm một chút." Ta im lặng một lúc mới hỏi:" Thập gia ở Mông Cổ có khoẻ không?" Thập phúc tấn liếc mắt nhìn ta nói:" Ngươi không biết sao? Gia hiện tại ở Trương gia khẩu." Ta vui mừng hỏi:" Thật sao? Vậy là không phải có thể được sum họp vào năm mới rồi sao?"
Thập phúc tấn nhìn kỹ sắc mặt ta, tựa như đang kiểm tra xem ta đang nói thật hay đùa, sau một lúc mới hờ hững nói:" Có lẽ thế." Ta thấy vẻ mặt nàng có dấu chút thê lương, trong lòng bỗng thấy bất an, bình tĩnh hỏi:" Có chuyện gì xảy ra à?"
Thập phúc tấn đáp:"Không có gì." Ta dừng bước, đứng che phía trước nàng :" Nói cho ta biết đi!" Thập phúc tấn nói:" Nhược Hi, ngươi nếu đã cái gì cũng không biết, vậy thì vĩnh viễn cũng không cần phải biết làm gì. Vì sao vừa không muốn đối mặt với hiện thực, vừa không thể quên đi quá khứ?" Ta bọc lại áo choàng nói:" Có phải rất buồn cười hay không?" Thập phúc tấn lắc đầu, nắm tay ta bước vào trong đình ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào mặt đất một hồi lâu mới nói:"Mấy ngày trước gia từ Đà la miếu ở biên ngoại ngồi xe đi đến Trương Gia Khẩu, Hoàng thượng hạ chỉ cho quan Tổng binh Hứa Quốc Qúê " Không cần để ý đến thân phận của hắn, đám thuộc hạ bên dưới ít người có năng lực, trao đổi với dân chúng nhất định sẽ có tranh chấp, ngươi vừa gây khó dễ, vừa dâng tấu bẩm báo, nhất định tìm ra vài chuyện, không thể đế cho một chút thể diện."
Ta yên lặng nhìn chăm chăm vào trời tuyết trắng xoá, vẫn cho rằng mọi thứ có lẽ sẽ không phát triển như lịch sử mà ta vẫn biết, vẫn cho rằng Ung Chính năm thứ tư đau khổ mới thực sự đến, vẫn cho rằng còn có thể tranh thủ được vài năm vui vẻ, tự dỗ mình rằng vẫn còn rất xa xôi. Vì sao tất cả không phải thế chứ? "Thập gia hôm nay vẫn ở Trương Gia Khẩu sao?"
Thập phúc tấn gật đầu, đứng dậy đi tới bên cạnh cột đình, ngắm Tử Cẩm thành trang nghiêm trong tuyết, buồn bã nói:" Mấy ngày nay nước mắt ta vẫn không ngừng rơi, đầu tháng Hoàng thượng thu hồi tước An thân vương. Hoàng thượng đã nói, ông ngoại lúc còn sống thì " mưu mô bất chính " , " ỷ thế trưởng bối , từng xúc phạm tiên hoàng" lại khiển trách các cậu ta " đấu đá lẫn nhau, buông thả dựa dẫm. " Hạ chỉ " Tước hiệu An thân Vương không cho phép kế tục, thuộc hạ đầy tớ đã nhận, đều thu về, chia cho Liêm thân vương, Di thân vương." nhưng vừa mới hạ chỉ vài ngày, lại tìm ra lỗi của Bát gia, đem đầy tớ ban cho Bát gia thu hồi, đưa cho Thập Tam gia."
"Tỷ Tỷ cũng Bát gia bây giờ hơi một chút sẽ làm ra việc sai. Mọi việc đều có thể tìm được chỗ không phải. Tháng trước Phó đô thống Kỳ Nhĩ Tát tấu rằng tang sự của người Mãn châu chưa từng làm xa hoa lãng phí. Hoàng thượng lại trách cứ Bát gia. Nói là " Ngày trước Liêm thân vương Duẫn tự làm tang ma cho mẫu phi, gia tăng nghi thức tế lễ , đốt đồ đạc cúng bằng ngọc trai,, vàng bạc, tận diệt sản nghiệp, làm người khác trợ giúp nửa năm trời," Quở trách bát gia " Làm việc chuyên môn giả dối , không tẫn hiếu với cha mẹ lúc còn sống, còn muốn mượn cớ cha mẹ qua đời để che đậy ." Lương phi nương nương đã qua đời bao lâu rồi chứ? Tròn mười hai năm, đều bị lôi ra để trách mắng."
Ta đi tới bên nàng, cầm tay nàng, nàng quay về cầm tay ta nói:" Hôm qua ta thấy bực bội, chạy đi tìm tỷ tỷ. Tỷ tỷ còn mắng ta một trận, hôm nay ta đã nghĩ thông rồi. Tỷ tỷ nói:" Từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, sao phải oán hận?" còn nói chúng ta đã sinh ra ở gia đình đế vương, thường ngày hưởng thụ tôn sùng mà người thường khổng thể có được, nay tự nhiên cũng sẽ phải chịu những đau khổ mà người thường không phải nhận. Thay vì khóc sướt mướt qua ngày, sao không thoải mái đón nhận, được một ngày vui vẻ một ngày. Sau cùng nếu thực sự là " Một thân này đến cuối, khó tránh được một ngày", bị giam cầm thì sẽ cùng gia chịu giam cầm, bị chém đầu vậy thì cùng nhau đi lên đoạn đầu đài, đời này tranh đoạt cũng đã tranh đoạt rồi, cười cũng đã cười rồi, còn có gì phải hối tiếc chứ?"
Khoé mắt cay cay, nước mắt suýt nữa lăn xuống, vội vàng nén lại," Không rời không bỏ, bên nhau trọn đời, Bát gia, thập gia có các ngươi làm bạn, là may mắn trong cuộc đời này." Thập phúc tấn nhìn về phía xa, tâm tình ngẩn ngơ, dịu dàng mỉm cười nói:" Không, có thể gả cho chàng, là may mắn của ta." Ta nghiêng đầu nhìn sang một bên, lão thập à lão thập, có người vợ như vậy, sau này cho dù có bao gian nan, cũng sẽ có người nắm tay cùng bước.
Hai người đứng bên nhau, dõi mắt nhìn vào trời đất hư không, Cao Vô Dung từ xa đang chạy vội đến. Thập phúc tấn nghiêng đầu khẽ nói:" Không yên tâm như thế sao? Chạy vội đến như vậy, Quả đúng như lời tỷ tỷ nói! Người khác đều nói Hoàng Thượng mặc dù giữ ngươi ở bên, nhưng cũng không ban cho phong hào, lại cách chức của a mã đệ đệ ngươi, đối xử với ngươi cũng không quá quan tâm, nhưng tỷ tỷ lại nói người mà Hoàng thượng coi trọng nhất là ngươi, thế nên càng căng thẳng, càng thêm cẩn thận, e sợ làm tổn thương đến ngươi."
Cao Vô Dung cúi người thỉnh an Thập phúc tấn, Thập phúc tấn cho hắn đứng dậy rồi quay về phía ta gật đầu, xoay người bước đi. Ta đứng nhìn mãi cho tới khi bóng dáng đỏ tươi xinh đẹp đó dần xa trong màn tuyết. Cao Vô Dung khẽ gọi:" Cô cô" Ta quay người cất bước đi, Cao Vô Dung vội vàng đi theo phía sau.
Lúc đi vào, Dận Chân đang cúi đầu phê tấu chương, nghe tiếng động, không có bất cứ phản ứng gì, vẫn cầm bút tốc ký. Ta đứng yên nhìn hắn, hắn phê tấu chương trong tay xong, lật tìm từ trong một đám tấu chương ra một bản ném ở trên bàn nói:" Tự xem đi!" nói xong cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Ta đi qua cầm lấy sổ con trên bàn, Hứa Quốc Quế tấu rằng :"Lính Bát Kỳ của Đôn Quận vương Duẫn Thị Ngã là Trang Nhi, Vương Quốc Tân quấy rối dân bản địa,trêu ghẹo phụ nữ, vũ nhục đánh lại quan binh, đã giam lại canh giữ." Ở giữa còn tỉ mỉ tấu thêm các hành vi xấu xa, Dận Chân phê bằng mực đỏ :" Rất tốt, như thế mới là làm tròn chức trách."
Bình luận facebook