Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Nếu liên minh, thì trở thành bằng hữu. Dương Hạo ba lần vào Bách Hoa Ổ, cuối cùng đã có tư cách ở lại Bách Hoa Ổ ăn cơm. Chủ nhân là Vĩnh An Tiết soái Chiết Ngự Huân, người tiếp khách chỉ có em ruột của hắn Tiết độ Lưu Hậu Chiết Ngự Khanh và chuyển vận sứ Nhâm Khanh Thư, chỉ có bốn người với những món ăn sơn hào hải vị.
Đang lúc bốn người uống rượu nói chuyện phiếm, tự nhiên muốn tán gẫu đến việc nhà cho thêm phần sinh động, nhưng chủ đề vẫn là Lô Lĩnh Châu liên minh với Phủ Châu và chuyện Lô Lĩnh lập quân đội. Nhâm Khanh Thư là Vĩnh An quân chuyển vận sứ, cai quản lương thảo quân nhu, Chiết Ngự Khanh là Vĩnh An quân Lưu hậu, cai quản công việc hậu cần, có hai người đó ở đây, lại có thêm một vị Tiết soái, bốn người nói chuyện vô cùng vui vẻ, hợp tác với nhau, trợ giúp lẫn nhau.
Xong bữa tiệc rượu, Chiết Ngự Huân tươi cười tiễn hắn đến sau nhà, Chiết Ngự Khanh và Nhâm Khanh Thư cùng đưa hắn ra Bách Hoa Ổ, Dương Hạo lần nữa cảm ơn, hai vị tướng quân lúc này mới dừng bước, đợi hắn lên xe ngựa đánh về đầu cầu, lúc này mới nhìn nhau cười quay vào trong ổ.
Dương Hạo lần này đến, cuối cùng cũng đã chiếm được cảm tình của Chiết phủ, trong lòng vui sướng vô cùng, mặc dù uống với ba vị tướng quân nhiều mất mấy chén nhưng tinh thần hắn không hề say. Hắn vịn một bên cửa sổ. Đón gió thu mát, nhìn nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, đang nhìn chăm chú, bên cạnh có một xe ngựa khác đi đến, che mất tầm mắt của hắn.
Ngồi trên xe là một ông cụ già đánh xe, bên cạnh lại là một thiếu nữ, quần áo xanh, nhìn dáng người nhỏ nhắn, chắc chắn là Chiết Tử Du. Dương Hạo mừng thầm, lập tức gọi: “Tử Du, Tử Du. Dừng xe”.
Thiếu nữ đó vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn, không khỏi vui mừng. Dương Hạo bảo xe ngựa dừng lại, vén màn kiệu rồi nhảy xuống, cười nói: “Ta vừa vào Bách Hoa Ổ, liền được người dẫn đi gặp Tiết soái, nhìn khắp nơi cũng không gặp nàng. Nàng đang đi đâu vậy?”
Chiết Tử Du thản nhiên nói: “Chỗ chàng đi là địa bàn Chiết Phủ, ta đến không tiện. Ta còn không hiểu tại sao chàng đến cơ, đây là xe thức ăn Chiết gia đi chợ chọn mua, ta ở trong ổ đợi phát bực, liền đi theo vị đại thúc này ra ngoài thư giãn chút”.
Ông cụ liền quay ra cười với Dương Hạo.
Dương Hạo nhìn xung quanh liền nói: “Lại đây, lên xe của ta”.
“Chiết Tử Du thấy mình chỉ mặc bộ áo xanh bằng vải thô, lại nhìn Dương Hạo ăn mặc chỉnh tề như vậy, ngập ngừng nói:
“Giữa ban ngày, quần áo này của ta... sợ là đi với chàng không tiện”.
Dương Hạo không hề để ý, cười nói:
“Có gì là không tiện cơ chứ, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, bộ quần áo xanh của ngươi làm sao, ngươi vẫn là ngươi, lại đây”.
Dương Hạo đưa tay ra, Chiết Tử Du lấy làm vui mừng, đặt tay vào tay hắn rồi nhảy nhẹ xuống xe, Dương Hạo đỡ nàng nhảy xuống, rồi chắp tay cười nói với lão đánh xe:
“Đa tạ đại thúc. Ta đưa Chiết cô nương đi dạo một phen, rồi sẽ đưa nàng về, đại thúc nếu về sớm, làm phiền đại thúc nói với cửu thúc Chiết cô nương một tiếng”.
“Được, được, lão hiểu”.
Lão phu xe gật đầu mỉm cười, nhìn Dương Hạo xoay người lên xe. Liền vung roi ngựa, đánh xe đi thẳng.
“Chúng ta ra Bách Hà viện ngồi chút đi, phong cảnh nơi đây rất thanh nhã, ta đã từng đi qua đó, không gian yên tĩnh đó ta rất thích, song vẫn chưa có cơ hội đi vào du ngoạn một phen, nàng xem chúng ta đến đó được không?”
Mùi thơm trên người cô nương tỏa ra, Dương Hạo ngửi và nhìn nàng chưng cầu ý kiến, Chiết Tử Du mỉm cười nói:
“Chang` bảo đi đâu thì đi đó đi, dù sao ta chỉ là đi ra ngoài dạo chút, ta vốn không xác định là đi đâu”.
Dương Hạo không nhịn được cười nói:
“Ta đây sẽ đem nàng quay về Lô Lĩnh Châu làm áp trại phu nhân, nàng cũng không có ý kiến gì sao?”
Chiết Tử Du dịu dàng nhìn Dương Hạo, ôn tồn nói:
“Giữa ban ngày lại nói những lời vô vị đó. Đại sự của Lô Lĩnh Châu còn đang bộn bề, mà lại có thể đi nhà ta cầu hôn được sao?”
“Ừ!”
Dương Hạo gật đầu, xấu hổ cười nói:
“Là ta luống cuống quá rồi, tự làm hại mình, không bình tĩnh bằng nàng. Tử Du, nàng tuy là con gái, nhưng ý chí khí khái lại lấy được lòng người, có thể quen nàng là phúc lớn của Dương Hạo ta”.
Nói đến đây, Dương Hạo trong lòng đau xót, Lão nương chỉ là một người đàn bà bình thường, nhưng bà ấy là một bà mẹ vĩ đại. Tuy Đông Nhi hiền lành, lương thiện, nhưng người ta luôn ghét bỏ thân phận đã từng xuất giá của nàng, nếu nàng mở lòng mình một chút, hiểu sự đời như Tử Du, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng, bản thân giờ là nhất phủ chi tôn, điều đó nghĩ còn chưa dám nghĩ đến. Lão nương giờ lại âm dương xa cách, chưa từng hưởng phúc với hắn được ngày nào. Còn có Đông Nhi, Đông Nhi ơi...
Tiếng lòng Dương Hạo run lên, ánh mắt hơi ướt át. Hắn vội quay đầu đi chỗ khác, không muốn để cho Chiết Tử Du nhìn thấy thần sắc khác thường của mình. Sau một lúc lâu, tay hắn từ từ nắm chặt tay lại, Dương Hạo quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn hắn, không nói lời nào, không hỏi gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, giống như đã hiểu được hết nỗi thống khổ của hắn.
Nghe tiếng cuồn cuộn ngoài cửa xe, Dương Hạo nghĩ đó là thủy triều, bánh xe lộc cộc, hơi xóc, đã đến đầu cầu. Dương Hạo hít một hơi, nói nhỏ:
“Tử Du, nàng có muốn nghe chuyện trước đây của ta không?”
Chiết Tử Du dịu dàng gật đầu, hiền dịu nói:
“Ừm, chàng nói, ta nghe”.
Dương Hạo kể rất tường tận, hắn đã từng nói cho đám người Phạm Lão Tứ, Lưu Thế Hiên nghe qua, giờ chính mồm hắn lại kể, hơn nữa lại rất tường tận, càng thêm động lòng người, Chiết Tử Du nghe lệ rơi xuống, bỗng nhiên nhào vào lòng hắn, áp mặt vào ngực hắn. Nhẹ nhàng nói:
“Hạo ca ca, ta không ngờ, chàng lại chịu nhiều oan ức như vậy, khổ như vậy...”
Dương Hạo vuốt nhẹ mái tóc nàng vỗ về nói:
“Ta khổ, nhưng ông trời đã đền bù cho ta quá nhiều”.
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, dừng lại một lúc, chần chừ nói: “Nhưng, ta lại làm tủi thân nàng...”
Chiết Tử Du ngẩng mặt lên, ngạc nhiên hỏi: “Làm tủi thân ta chuyện gì?”
Dương Hạo nghiêm nghị nói: “Đông Nhi đối với ta nghĩa nặng tình thâm. Nàng vì ta mà chết, cái ta duy nhất có thể cho nàng, nay chỉ có một lời thề ngày xưa ở Kê Quan Sơn, Dương Hạo sẽ không làm trái. Đông Nhi và ta chưa nên nghĩa vợ chồng, nhưng thực sự đã là vợ chồng, Dương Hạo nợ nàng ấy một từ đường, sửa lại gia phả, nàng ấy vẫn là vợ của ta.
Từ xưa tới nay, nối dõi tông đường đều là do đàn ông, đời sau cũng lấy họ của đàn ông. Cho nên hệ thống gia tộc gia phả đều lấy đàn ông làm căn cứ, đàn bà phải nhập vào gia phả nhà chồng. Cho dù người này đã qua đời, làm như chính thê, cũng phải ghi vào gia phả nhà chồng. Nếu chưa gả, thì sẽ không được ghi vào gia phả nhà chồng, như vậy tự nhiên sẽ mất đi dấu vết.
Tuy nói đây chỉ là vấn đề về danh phận, không ảnh hưởng đến lợi ích tái giá thê tử, song cũng coi là xã hội hiện đại, hoàng hoa đại khuê nữ cũng không đồng ý tái giá, huống hồ lúc này. Dương Hạo lường trước Chiết Tử Du nghe xong sẽ không đồng ý.
Vốn là nhất phủ chi tôn, ngay cả tái giá, lấy một tiểu thư khuê các cũng khó, huống hồ Chiết Tử Du trong mắt hắn cũng chỉ là họ hàng xa với Chiết gia, là một người phụ nữ cực kỳ bình thường, chẳng qua nếu tái giá với cô nương rộng lượng này, lòng hắn cũng có chút khúc mắc, Dương Hạo không muốn cô ấy bị thiệt thòi, tâm sinh oán ưu, những lời này vẫn cần phải nói rõ.
Chiết Tử Du trong lòng quả nhiên có chút không vui, nhưng La Đông Nhi vì Dương Hạo mà hi sinh tính mạng, nàng nghe xong cũng động lòng, hết sức cảm phục. Còn nữa...nàng nhớ tới một câu nói của mình nói với Đường Diễm Diễm: Con gái lần đầu được người đàn ông chú ý đến, có lẽ là bộ ngực, nhưng khi lọt vào con mắt của người đàn ông đó, nó lại là tính tình phẩm đức và cử chỉ của cô ấy. Lẽ nào khi đến lượt mình, cũng tầm thường như những người phụ nữ khác sao, muốn xem đời người phụ nữ chua chát đến thế nào.
Huống hồ, Đông Nhi là ở góa, lại là phụ nữ bình thường, thân phận hèn mọn. Ngày trước khó khăn, hắn không đề cập thì ai biết Đông Nhi đối với hắn tình sâu nghĩa nặng như vậy? Nhưng người đàn bà đó hắn nhớ mãi không quên, đến nay vẫn còn nhớ tới. Thật là một người đàn ông có tình có nghĩa. Ta muốn lấy hắn, không phải vì cái này đó chứ? Nếu hắn phát đạt phú quý, quên đi Đông Nhi, không nghĩ đến nữa, không nhớ đến nữa, hắn lúc đó, ta có còn thích nữa không?
Nghĩ đến đây, Chiết Tử Du liền ngồi thẳng người, gật đầu nghiêm túc nói:
“Hạo ca ca, chàng nhớ Đông Nhi tỷ tỷ như vậy, ở dưới suối vàng, tỷ ấy cũng sẽ rất vui. Tử Du không phải ghen ghét gì, Đông Nhi tỷ tỷ hiền lành phúc hậu, nên là thê tử của chàng, ghi vào trong gia phả Dương Thị. Tử Du thực lòng kính nể Đông Nhi tỷ tỷ, tình nguyện nhận tỷ ấy làm đại tỷ.
“Tử Du…Dương Hạo rất cảm kích”. Hắn nắm chặt lấy tay nàng, không nói nên lời.
Chiết Tử Du nhìn hắn, rồi đột nhiên cười, nói:
“Chàng có phải cảm thấy ta đặc biệt thông tình đạt lý nên lòng chàng tràn đầy vui mừng không nói nên lời hay không?”
“Ừ, đúng vậy, đúng vậy”. Dương Hạo vội gật đầu.
Chiết Tử Du làm cái mặt xấu trêu hắn, xấu hổ cười nói:
“Vậy chàng về sau yêu thương người ta một chút là được rồi”.
Dương Hạo thấy nàng với bộ dáng đáng yêu như vậy, trong lòng cũng lấy làm vui.
Bích Hà Viện thực là một hậu viện của một miếu đạo quán của đạo sĩ. Người xuất gia Đời Tống đều có ý nghĩ kinh tế. Nơi đây không hương khói nghi ngút như Phổ Tế Quảng Nguyên. Quan chủ tìm con đường phát tài khác, thế là hậu viện mở cửa, người ta mở mấy quán trà, quán cơm.
Trong Bích Hà Viện nước chảy qua chiếc cầu nhỏ, hoa sen nở rộ trên mặt nước. Phong cảnh tao nhã vô cùng, nhưng khẩu vị của dân chúng khu vực tây bắc tương đối nặng, không ngoạn được phong cảnh tao nhã này, cho nên khách đến không nhiều, vô cùng yên tĩnh.
Dương Hạo và Chiết Tử Du đi đến Bích Hà Viện, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Đây là một thạch đình, ghế rất thấp, ánh mặt trời chiếu xiên vào chân của họ, lan can đá thấp, dưới lan can là mặt nước xanh biếc, lá sen tươi tốt, hoa sen héo một nửa, chỉ còn lại những đài sen nặng trịch.
Chiết Tử Du nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện, thư thái thanh cao, trong sự đoan trang ẩn vẻ quyến rũ khôn cùng. Giờ Dương Hạo và nàng đã ngầm kết xe duyên trọn đời. Không băn khoăn gì, thấy Chiết cô nương ngồi xuống, eo thon da trắng, vô cùng gợi cảm, càng nhìn càng yêu, thực muốn nuốt nàng theo nước miếng vào bụng.
Ánh mắt ấy nhìn cô nương khiến mặt cô ấy ửng đỏ. Nếu tiểu nhị không kịp thời xuất hiện, thì sẽ không tránh được sự hờn dỗi của cô nương, cũng may là như vậy, nàng mở to mắt nhìn Dương Hạo. Ánh mắt như oán trách, lại không dấu được ý vui mừng, ai bảo không nguyện thưởng thức người ta.
Hai người ăn chút đồ ăn sáng, uống trà.
Dương Hạo kể về dự định của mình cho nàng nghe. Chiết Tử Du chăm chú lắng nghe, vừa gắp đồ ăn, rót trà cho hắn, vừa lắng nghe hắn kể.
“Nói như vậy, Hạo ca ca muốn nhanh chóng trở về?”
“Ừ, một tờ khế ước không ràng buộc nổi tài chí của một Tiết soái, lợi ích cộng đồng mới là nền tảng sự hợp tác của chúng ta có thể thực hiện. Ở lại đây cùng với Tiết soái trao đổi tường tận, lúc thực hiện cũng khó tránh khỏi thiếu sót. Ta nghĩ lại một lần nữa gặp Tiết soái, xác định chi tiết chủ yếu, rồi lập tức trở về Lô Lĩnh Châu. Còn về điều lệ cụ thể hợp tác, có thể từ từ hoàn thiện”.
“Hả, chàng luôn đến đi vội vàng, thực sự là cần vội như vậy sao?
Dương Hạo thở dài: “Lý Kế Quân phẫn nộ, rốt cuộc có đưa đến nhiều bất lợi cho Lô Lĩnh Châu hay không, giờ khó mà lường trước. Con người ta, sinh ra trong hèn mọn. Kỳ thực không có chí lớn, thích ứng với mọi hoàn cảnh, nhưng bị ép buộc, không thể không phản kháng lại. Giờ con người ta dựa vào muôn dân, bình thường nghĩ đến đó trong lòng rất nặng nề, nhưng chờ đợi thần phật bốn bề xung quanh, lòng dạ ta…”
Dương Hạo bị xúc động quá, hạ chén trà xuống nói:
“Giờ làm việc, mỗi bước đi đều có rất nhiều sự ràng buộc, khiến cho ta lo trước lo sau, không được thong dong. Ta thường bị tỉnh giấc, sau đó thì rất khó ngủ lại, sợ nhất khi nhắm mắt lại mơ thấy Lô Lĩnh Châu bị cướp mất, mấy vạn dân chúng sinh tử lưỡng nan, đều hướng đến ta mà cách giải quyết. Quan Gia muốn một châu độc lập, duy trì cục diện tây bắc bây giờ, ba thế lực lo lắng Lô Lĩnh Châu mạnh lên, sẽ ảnh hưởng tới quyền lợi ích của chúng, Dương Hạo đặt mình trong hoàn cảnh đó, ở nơi trời cao hoàng đế ở xa này, không thể không dựa vào thế lực mạnh mẽ của chúng, nhưng khi bọn chúng đến gần rồi, lại sợ bên Quan Gia…
Địa vị được như hôm nay thực không dễ mà có được, khi chưa ngồi ở vị trí này, thì ta chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày có vị trí này, tuy là nghìn trùng vạn khổ, lại làm sao có thể cam tâm có một ngày xuống dốc không phanh đây? Đại nghĩa dân chúng, tiền đồ của mọi người, thực làm khó Dương Hạo này, quan này như lâm vực sâu, như dẫm lớp băng mỏng. Lòng ta đây…”
“Hạo ca ca…”
Chiết Tử Du mắt rưng rưng, nhìn Dương Hạo một lúc lâu, rồi đột nhiên eo thon cúi người xuống ngắt lấy một đài sen. Ngón tay thon dài nhỏ nhắn nhẹ nhàng tách hạt sen ra. Hạt sen được tách lớp vỏ lộ ra màu trắng trong, nàng bóc từng hạt từng hạt ra. Chiết Tử Du lại ngắt lấy một lá sen, để hạt sen đã bóc sạch sẽ lên trên lá sen.
Hạt sen trắng như tuyết, lá sen xanh biếc giống như hạt mưa rớt lên quả chuối tây. Làm cho người ta si mê. Chiết Tử Du lại rót đầy một cốc trà cho Dương Hạo, lấy một que tăm, cẩn thận chọc vào tâm sen màu xanh, tâm sen rơi vào chén nước trà.
Dương Hạo chăm chú nhìn động tác của nàng, cái nàng lấy ra là tâm sen hay là tâm của người con gái đây?
Chiết Tử Du đưa lá sen đến trước mặt Dương Hạo, dịu dàng cười nói:
“Nếm thử đi, ngọt lắm”.
“Ừm”.
Dương Hạo trả lời, cầm lấy một hạt sen, nhẹ bỏ vào trong miệng, hạt sen mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Chiết Tử Du cười nói:
“Từ khi bén rễ đến khi hoa tàn kết quả, sen chưa bao giờ cảm thấy tự ti khi sống ở nước bùn, nó cố gắng thẳng thân mình, không đâm cành mà tách nước mọc lên, lộ lá sen xanh biếc, hoa sen thiêng liêng vươn ra giữa đời. Cái mà hoa sen bao bọc lấy chính là tinh hoa mà nó hút mưa gió, tắm rửa trong sương mai kết thành, cái tinh hoa này chính là hạt sen của nó. Hạt sen có vị ngọt, tâm sen có vị đắng, nhưng không phải đắng ngắt. Đắng và ngọt, vốn là anh em, chàng bỏ ra bao nhiêu công sức, cái chàng được nhận lại thậm chí còn vượt qua sự lường trước của chàng”.
Chiết Tử Du bưng chén trà kia lên, mỉm cười nói:
“Tâm sen tuy rằng có vị khổ, nhưng lại là thứ rất tốt có thể hạ chân hỏa, ngâm ở trong cốc trà tâm sen mà thưởng thức, trong vị đắng có vị ngọt, sẽ khiến ngươi bình tĩnh hòa nhã hơn, những tâm sự tích tụ cũng vì thế mà tiêu tan trong miệng”.
Dương Hạo nhìn Tử Du nói:
“Tử Du, có thể gặp được nàng, thật là phúc lớn của ta, có nàng bên ta rồi, giống như hạt sen ngọt vậy, tâm tư tích tụ trong lòng Dương Hạo cũng không cảm thấy đau khổ u phiền nữa”.
Chiết Tử Du cười, định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy một tiếng hét lớn:
“Xe dừng ở đây, người còn có thể đi đâu nữa? Tên họ Dương kia, ngươi ra đây cho ta, đấu một phen 300 hiệp với thiếu gia ta”.
Dương Hạo và Chiết Tử Du cùng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên công tử say khướt xông vào, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, tên tiểu nhị chặn đường bị hắn đẩy ra. “A...a...a” “Rầm” một tiếng. Hắn loạng choạng ngã xuống rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào Dương Hạo, trừng mắt hỏi: “Ngươi, Dương Hạo?”
Chiết Tử Du kinh ngạc nói: “Tần Dật Vân”
Dương Hạo ngạc nhiên đứng lên: “Lý Tiểu Long, tìm ta có chuyện gì vậy?”
Tần Dật Vân tay cầm côn hai khúc chỉ thẳng vào Dương Hạo, quát to:
“Cưỡng hiếp Diễm Diễm nhà ta, là tiểu tử ngươi? Đánh!”
Dứt lời, lảo đảo đi đến, tay cầm côn hai khúc múa loạn lên. Dương Hạo sợ hãi, cuống lên. Nhìn hai bên, không có binh khí nào bên cạnh, rồi Tần Dật Vân lảo đảo đi đến, quay ngoắt người lại. Côn kêu “U” một tiếng rồi được thu về, chạm luôn vào trán của hắn.
Dương Hạo nhìn thẳng, hai mắt đăm đăm của Tần Dật Vân, một tia máu chảy từ trên trán của hắn chảy xuống, hắn gật gù khen:
“Quả...quả nhiên là công phu không tồi, nhưng ta lại là địch thủ của ngươi, bái...bái phục”.
Dứt lời, thân loạng choạng “Ùm” một tiếng chém xuống hồ sen...
Đang lúc bốn người uống rượu nói chuyện phiếm, tự nhiên muốn tán gẫu đến việc nhà cho thêm phần sinh động, nhưng chủ đề vẫn là Lô Lĩnh Châu liên minh với Phủ Châu và chuyện Lô Lĩnh lập quân đội. Nhâm Khanh Thư là Vĩnh An quân chuyển vận sứ, cai quản lương thảo quân nhu, Chiết Ngự Khanh là Vĩnh An quân Lưu hậu, cai quản công việc hậu cần, có hai người đó ở đây, lại có thêm một vị Tiết soái, bốn người nói chuyện vô cùng vui vẻ, hợp tác với nhau, trợ giúp lẫn nhau.
Xong bữa tiệc rượu, Chiết Ngự Huân tươi cười tiễn hắn đến sau nhà, Chiết Ngự Khanh và Nhâm Khanh Thư cùng đưa hắn ra Bách Hoa Ổ, Dương Hạo lần nữa cảm ơn, hai vị tướng quân lúc này mới dừng bước, đợi hắn lên xe ngựa đánh về đầu cầu, lúc này mới nhìn nhau cười quay vào trong ổ.
Dương Hạo lần này đến, cuối cùng cũng đã chiếm được cảm tình của Chiết phủ, trong lòng vui sướng vô cùng, mặc dù uống với ba vị tướng quân nhiều mất mấy chén nhưng tinh thần hắn không hề say. Hắn vịn một bên cửa sổ. Đón gió thu mát, nhìn nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, đang nhìn chăm chú, bên cạnh có một xe ngựa khác đi đến, che mất tầm mắt của hắn.
Ngồi trên xe là một ông cụ già đánh xe, bên cạnh lại là một thiếu nữ, quần áo xanh, nhìn dáng người nhỏ nhắn, chắc chắn là Chiết Tử Du. Dương Hạo mừng thầm, lập tức gọi: “Tử Du, Tử Du. Dừng xe”.
Thiếu nữ đó vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn, không khỏi vui mừng. Dương Hạo bảo xe ngựa dừng lại, vén màn kiệu rồi nhảy xuống, cười nói: “Ta vừa vào Bách Hoa Ổ, liền được người dẫn đi gặp Tiết soái, nhìn khắp nơi cũng không gặp nàng. Nàng đang đi đâu vậy?”
Chiết Tử Du thản nhiên nói: “Chỗ chàng đi là địa bàn Chiết Phủ, ta đến không tiện. Ta còn không hiểu tại sao chàng đến cơ, đây là xe thức ăn Chiết gia đi chợ chọn mua, ta ở trong ổ đợi phát bực, liền đi theo vị đại thúc này ra ngoài thư giãn chút”.
Ông cụ liền quay ra cười với Dương Hạo.
Dương Hạo nhìn xung quanh liền nói: “Lại đây, lên xe của ta”.
“Chiết Tử Du thấy mình chỉ mặc bộ áo xanh bằng vải thô, lại nhìn Dương Hạo ăn mặc chỉnh tề như vậy, ngập ngừng nói:
“Giữa ban ngày, quần áo này của ta... sợ là đi với chàng không tiện”.
Dương Hạo không hề để ý, cười nói:
“Có gì là không tiện cơ chứ, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, bộ quần áo xanh của ngươi làm sao, ngươi vẫn là ngươi, lại đây”.
Dương Hạo đưa tay ra, Chiết Tử Du lấy làm vui mừng, đặt tay vào tay hắn rồi nhảy nhẹ xuống xe, Dương Hạo đỡ nàng nhảy xuống, rồi chắp tay cười nói với lão đánh xe:
“Đa tạ đại thúc. Ta đưa Chiết cô nương đi dạo một phen, rồi sẽ đưa nàng về, đại thúc nếu về sớm, làm phiền đại thúc nói với cửu thúc Chiết cô nương một tiếng”.
“Được, được, lão hiểu”.
Lão phu xe gật đầu mỉm cười, nhìn Dương Hạo xoay người lên xe. Liền vung roi ngựa, đánh xe đi thẳng.
“Chúng ta ra Bách Hà viện ngồi chút đi, phong cảnh nơi đây rất thanh nhã, ta đã từng đi qua đó, không gian yên tĩnh đó ta rất thích, song vẫn chưa có cơ hội đi vào du ngoạn một phen, nàng xem chúng ta đến đó được không?”
Mùi thơm trên người cô nương tỏa ra, Dương Hạo ngửi và nhìn nàng chưng cầu ý kiến, Chiết Tử Du mỉm cười nói:
“Chang` bảo đi đâu thì đi đó đi, dù sao ta chỉ là đi ra ngoài dạo chút, ta vốn không xác định là đi đâu”.
Dương Hạo không nhịn được cười nói:
“Ta đây sẽ đem nàng quay về Lô Lĩnh Châu làm áp trại phu nhân, nàng cũng không có ý kiến gì sao?”
Chiết Tử Du dịu dàng nhìn Dương Hạo, ôn tồn nói:
“Giữa ban ngày lại nói những lời vô vị đó. Đại sự của Lô Lĩnh Châu còn đang bộn bề, mà lại có thể đi nhà ta cầu hôn được sao?”
“Ừ!”
Dương Hạo gật đầu, xấu hổ cười nói:
“Là ta luống cuống quá rồi, tự làm hại mình, không bình tĩnh bằng nàng. Tử Du, nàng tuy là con gái, nhưng ý chí khí khái lại lấy được lòng người, có thể quen nàng là phúc lớn của Dương Hạo ta”.
Nói đến đây, Dương Hạo trong lòng đau xót, Lão nương chỉ là một người đàn bà bình thường, nhưng bà ấy là một bà mẹ vĩ đại. Tuy Đông Nhi hiền lành, lương thiện, nhưng người ta luôn ghét bỏ thân phận đã từng xuất giá của nàng, nếu nàng mở lòng mình một chút, hiểu sự đời như Tử Du, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng, bản thân giờ là nhất phủ chi tôn, điều đó nghĩ còn chưa dám nghĩ đến. Lão nương giờ lại âm dương xa cách, chưa từng hưởng phúc với hắn được ngày nào. Còn có Đông Nhi, Đông Nhi ơi...
Tiếng lòng Dương Hạo run lên, ánh mắt hơi ướt át. Hắn vội quay đầu đi chỗ khác, không muốn để cho Chiết Tử Du nhìn thấy thần sắc khác thường của mình. Sau một lúc lâu, tay hắn từ từ nắm chặt tay lại, Dương Hạo quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn hắn, không nói lời nào, không hỏi gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, giống như đã hiểu được hết nỗi thống khổ của hắn.
Nghe tiếng cuồn cuộn ngoài cửa xe, Dương Hạo nghĩ đó là thủy triều, bánh xe lộc cộc, hơi xóc, đã đến đầu cầu. Dương Hạo hít một hơi, nói nhỏ:
“Tử Du, nàng có muốn nghe chuyện trước đây của ta không?”
Chiết Tử Du dịu dàng gật đầu, hiền dịu nói:
“Ừm, chàng nói, ta nghe”.
Dương Hạo kể rất tường tận, hắn đã từng nói cho đám người Phạm Lão Tứ, Lưu Thế Hiên nghe qua, giờ chính mồm hắn lại kể, hơn nữa lại rất tường tận, càng thêm động lòng người, Chiết Tử Du nghe lệ rơi xuống, bỗng nhiên nhào vào lòng hắn, áp mặt vào ngực hắn. Nhẹ nhàng nói:
“Hạo ca ca, ta không ngờ, chàng lại chịu nhiều oan ức như vậy, khổ như vậy...”
Dương Hạo vuốt nhẹ mái tóc nàng vỗ về nói:
“Ta khổ, nhưng ông trời đã đền bù cho ta quá nhiều”.
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, dừng lại một lúc, chần chừ nói: “Nhưng, ta lại làm tủi thân nàng...”
Chiết Tử Du ngẩng mặt lên, ngạc nhiên hỏi: “Làm tủi thân ta chuyện gì?”
Dương Hạo nghiêm nghị nói: “Đông Nhi đối với ta nghĩa nặng tình thâm. Nàng vì ta mà chết, cái ta duy nhất có thể cho nàng, nay chỉ có một lời thề ngày xưa ở Kê Quan Sơn, Dương Hạo sẽ không làm trái. Đông Nhi và ta chưa nên nghĩa vợ chồng, nhưng thực sự đã là vợ chồng, Dương Hạo nợ nàng ấy một từ đường, sửa lại gia phả, nàng ấy vẫn là vợ của ta.
Từ xưa tới nay, nối dõi tông đường đều là do đàn ông, đời sau cũng lấy họ của đàn ông. Cho nên hệ thống gia tộc gia phả đều lấy đàn ông làm căn cứ, đàn bà phải nhập vào gia phả nhà chồng. Cho dù người này đã qua đời, làm như chính thê, cũng phải ghi vào gia phả nhà chồng. Nếu chưa gả, thì sẽ không được ghi vào gia phả nhà chồng, như vậy tự nhiên sẽ mất đi dấu vết.
Tuy nói đây chỉ là vấn đề về danh phận, không ảnh hưởng đến lợi ích tái giá thê tử, song cũng coi là xã hội hiện đại, hoàng hoa đại khuê nữ cũng không đồng ý tái giá, huống hồ lúc này. Dương Hạo lường trước Chiết Tử Du nghe xong sẽ không đồng ý.
Vốn là nhất phủ chi tôn, ngay cả tái giá, lấy một tiểu thư khuê các cũng khó, huống hồ Chiết Tử Du trong mắt hắn cũng chỉ là họ hàng xa với Chiết gia, là một người phụ nữ cực kỳ bình thường, chẳng qua nếu tái giá với cô nương rộng lượng này, lòng hắn cũng có chút khúc mắc, Dương Hạo không muốn cô ấy bị thiệt thòi, tâm sinh oán ưu, những lời này vẫn cần phải nói rõ.
Chiết Tử Du trong lòng quả nhiên có chút không vui, nhưng La Đông Nhi vì Dương Hạo mà hi sinh tính mạng, nàng nghe xong cũng động lòng, hết sức cảm phục. Còn nữa...nàng nhớ tới một câu nói của mình nói với Đường Diễm Diễm: Con gái lần đầu được người đàn ông chú ý đến, có lẽ là bộ ngực, nhưng khi lọt vào con mắt của người đàn ông đó, nó lại là tính tình phẩm đức và cử chỉ của cô ấy. Lẽ nào khi đến lượt mình, cũng tầm thường như những người phụ nữ khác sao, muốn xem đời người phụ nữ chua chát đến thế nào.
Huống hồ, Đông Nhi là ở góa, lại là phụ nữ bình thường, thân phận hèn mọn. Ngày trước khó khăn, hắn không đề cập thì ai biết Đông Nhi đối với hắn tình sâu nghĩa nặng như vậy? Nhưng người đàn bà đó hắn nhớ mãi không quên, đến nay vẫn còn nhớ tới. Thật là một người đàn ông có tình có nghĩa. Ta muốn lấy hắn, không phải vì cái này đó chứ? Nếu hắn phát đạt phú quý, quên đi Đông Nhi, không nghĩ đến nữa, không nhớ đến nữa, hắn lúc đó, ta có còn thích nữa không?
Nghĩ đến đây, Chiết Tử Du liền ngồi thẳng người, gật đầu nghiêm túc nói:
“Hạo ca ca, chàng nhớ Đông Nhi tỷ tỷ như vậy, ở dưới suối vàng, tỷ ấy cũng sẽ rất vui. Tử Du không phải ghen ghét gì, Đông Nhi tỷ tỷ hiền lành phúc hậu, nên là thê tử của chàng, ghi vào trong gia phả Dương Thị. Tử Du thực lòng kính nể Đông Nhi tỷ tỷ, tình nguyện nhận tỷ ấy làm đại tỷ.
“Tử Du…Dương Hạo rất cảm kích”. Hắn nắm chặt lấy tay nàng, không nói nên lời.
Chiết Tử Du nhìn hắn, rồi đột nhiên cười, nói:
“Chàng có phải cảm thấy ta đặc biệt thông tình đạt lý nên lòng chàng tràn đầy vui mừng không nói nên lời hay không?”
“Ừ, đúng vậy, đúng vậy”. Dương Hạo vội gật đầu.
Chiết Tử Du làm cái mặt xấu trêu hắn, xấu hổ cười nói:
“Vậy chàng về sau yêu thương người ta một chút là được rồi”.
Dương Hạo thấy nàng với bộ dáng đáng yêu như vậy, trong lòng cũng lấy làm vui.
Bích Hà Viện thực là một hậu viện của một miếu đạo quán của đạo sĩ. Người xuất gia Đời Tống đều có ý nghĩ kinh tế. Nơi đây không hương khói nghi ngút như Phổ Tế Quảng Nguyên. Quan chủ tìm con đường phát tài khác, thế là hậu viện mở cửa, người ta mở mấy quán trà, quán cơm.
Trong Bích Hà Viện nước chảy qua chiếc cầu nhỏ, hoa sen nở rộ trên mặt nước. Phong cảnh tao nhã vô cùng, nhưng khẩu vị của dân chúng khu vực tây bắc tương đối nặng, không ngoạn được phong cảnh tao nhã này, cho nên khách đến không nhiều, vô cùng yên tĩnh.
Dương Hạo và Chiết Tử Du đi đến Bích Hà Viện, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Đây là một thạch đình, ghế rất thấp, ánh mặt trời chiếu xiên vào chân của họ, lan can đá thấp, dưới lan can là mặt nước xanh biếc, lá sen tươi tốt, hoa sen héo một nửa, chỉ còn lại những đài sen nặng trịch.
Chiết Tử Du nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện, thư thái thanh cao, trong sự đoan trang ẩn vẻ quyến rũ khôn cùng. Giờ Dương Hạo và nàng đã ngầm kết xe duyên trọn đời. Không băn khoăn gì, thấy Chiết cô nương ngồi xuống, eo thon da trắng, vô cùng gợi cảm, càng nhìn càng yêu, thực muốn nuốt nàng theo nước miếng vào bụng.
Ánh mắt ấy nhìn cô nương khiến mặt cô ấy ửng đỏ. Nếu tiểu nhị không kịp thời xuất hiện, thì sẽ không tránh được sự hờn dỗi của cô nương, cũng may là như vậy, nàng mở to mắt nhìn Dương Hạo. Ánh mắt như oán trách, lại không dấu được ý vui mừng, ai bảo không nguyện thưởng thức người ta.
Hai người ăn chút đồ ăn sáng, uống trà.
Dương Hạo kể về dự định của mình cho nàng nghe. Chiết Tử Du chăm chú lắng nghe, vừa gắp đồ ăn, rót trà cho hắn, vừa lắng nghe hắn kể.
“Nói như vậy, Hạo ca ca muốn nhanh chóng trở về?”
“Ừ, một tờ khế ước không ràng buộc nổi tài chí của một Tiết soái, lợi ích cộng đồng mới là nền tảng sự hợp tác của chúng ta có thể thực hiện. Ở lại đây cùng với Tiết soái trao đổi tường tận, lúc thực hiện cũng khó tránh khỏi thiếu sót. Ta nghĩ lại một lần nữa gặp Tiết soái, xác định chi tiết chủ yếu, rồi lập tức trở về Lô Lĩnh Châu. Còn về điều lệ cụ thể hợp tác, có thể từ từ hoàn thiện”.
“Hả, chàng luôn đến đi vội vàng, thực sự là cần vội như vậy sao?
Dương Hạo thở dài: “Lý Kế Quân phẫn nộ, rốt cuộc có đưa đến nhiều bất lợi cho Lô Lĩnh Châu hay không, giờ khó mà lường trước. Con người ta, sinh ra trong hèn mọn. Kỳ thực không có chí lớn, thích ứng với mọi hoàn cảnh, nhưng bị ép buộc, không thể không phản kháng lại. Giờ con người ta dựa vào muôn dân, bình thường nghĩ đến đó trong lòng rất nặng nề, nhưng chờ đợi thần phật bốn bề xung quanh, lòng dạ ta…”
Dương Hạo bị xúc động quá, hạ chén trà xuống nói:
“Giờ làm việc, mỗi bước đi đều có rất nhiều sự ràng buộc, khiến cho ta lo trước lo sau, không được thong dong. Ta thường bị tỉnh giấc, sau đó thì rất khó ngủ lại, sợ nhất khi nhắm mắt lại mơ thấy Lô Lĩnh Châu bị cướp mất, mấy vạn dân chúng sinh tử lưỡng nan, đều hướng đến ta mà cách giải quyết. Quan Gia muốn một châu độc lập, duy trì cục diện tây bắc bây giờ, ba thế lực lo lắng Lô Lĩnh Châu mạnh lên, sẽ ảnh hưởng tới quyền lợi ích của chúng, Dương Hạo đặt mình trong hoàn cảnh đó, ở nơi trời cao hoàng đế ở xa này, không thể không dựa vào thế lực mạnh mẽ của chúng, nhưng khi bọn chúng đến gần rồi, lại sợ bên Quan Gia…
Địa vị được như hôm nay thực không dễ mà có được, khi chưa ngồi ở vị trí này, thì ta chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày có vị trí này, tuy là nghìn trùng vạn khổ, lại làm sao có thể cam tâm có một ngày xuống dốc không phanh đây? Đại nghĩa dân chúng, tiền đồ của mọi người, thực làm khó Dương Hạo này, quan này như lâm vực sâu, như dẫm lớp băng mỏng. Lòng ta đây…”
“Hạo ca ca…”
Chiết Tử Du mắt rưng rưng, nhìn Dương Hạo một lúc lâu, rồi đột nhiên eo thon cúi người xuống ngắt lấy một đài sen. Ngón tay thon dài nhỏ nhắn nhẹ nhàng tách hạt sen ra. Hạt sen được tách lớp vỏ lộ ra màu trắng trong, nàng bóc từng hạt từng hạt ra. Chiết Tử Du lại ngắt lấy một lá sen, để hạt sen đã bóc sạch sẽ lên trên lá sen.
Hạt sen trắng như tuyết, lá sen xanh biếc giống như hạt mưa rớt lên quả chuối tây. Làm cho người ta si mê. Chiết Tử Du lại rót đầy một cốc trà cho Dương Hạo, lấy một que tăm, cẩn thận chọc vào tâm sen màu xanh, tâm sen rơi vào chén nước trà.
Dương Hạo chăm chú nhìn động tác của nàng, cái nàng lấy ra là tâm sen hay là tâm của người con gái đây?
Chiết Tử Du đưa lá sen đến trước mặt Dương Hạo, dịu dàng cười nói:
“Nếm thử đi, ngọt lắm”.
“Ừm”.
Dương Hạo trả lời, cầm lấy một hạt sen, nhẹ bỏ vào trong miệng, hạt sen mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Chiết Tử Du cười nói:
“Từ khi bén rễ đến khi hoa tàn kết quả, sen chưa bao giờ cảm thấy tự ti khi sống ở nước bùn, nó cố gắng thẳng thân mình, không đâm cành mà tách nước mọc lên, lộ lá sen xanh biếc, hoa sen thiêng liêng vươn ra giữa đời. Cái mà hoa sen bao bọc lấy chính là tinh hoa mà nó hút mưa gió, tắm rửa trong sương mai kết thành, cái tinh hoa này chính là hạt sen của nó. Hạt sen có vị ngọt, tâm sen có vị đắng, nhưng không phải đắng ngắt. Đắng và ngọt, vốn là anh em, chàng bỏ ra bao nhiêu công sức, cái chàng được nhận lại thậm chí còn vượt qua sự lường trước của chàng”.
Chiết Tử Du bưng chén trà kia lên, mỉm cười nói:
“Tâm sen tuy rằng có vị khổ, nhưng lại là thứ rất tốt có thể hạ chân hỏa, ngâm ở trong cốc trà tâm sen mà thưởng thức, trong vị đắng có vị ngọt, sẽ khiến ngươi bình tĩnh hòa nhã hơn, những tâm sự tích tụ cũng vì thế mà tiêu tan trong miệng”.
Dương Hạo nhìn Tử Du nói:
“Tử Du, có thể gặp được nàng, thật là phúc lớn của ta, có nàng bên ta rồi, giống như hạt sen ngọt vậy, tâm tư tích tụ trong lòng Dương Hạo cũng không cảm thấy đau khổ u phiền nữa”.
Chiết Tử Du cười, định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy một tiếng hét lớn:
“Xe dừng ở đây, người còn có thể đi đâu nữa? Tên họ Dương kia, ngươi ra đây cho ta, đấu một phen 300 hiệp với thiếu gia ta”.
Dương Hạo và Chiết Tử Du cùng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên công tử say khướt xông vào, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, tên tiểu nhị chặn đường bị hắn đẩy ra. “A...a...a” “Rầm” một tiếng. Hắn loạng choạng ngã xuống rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào Dương Hạo, trừng mắt hỏi: “Ngươi, Dương Hạo?”
Chiết Tử Du kinh ngạc nói: “Tần Dật Vân”
Dương Hạo ngạc nhiên đứng lên: “Lý Tiểu Long, tìm ta có chuyện gì vậy?”
Tần Dật Vân tay cầm côn hai khúc chỉ thẳng vào Dương Hạo, quát to:
“Cưỡng hiếp Diễm Diễm nhà ta, là tiểu tử ngươi? Đánh!”
Dứt lời, lảo đảo đi đến, tay cầm côn hai khúc múa loạn lên. Dương Hạo sợ hãi, cuống lên. Nhìn hai bên, không có binh khí nào bên cạnh, rồi Tần Dật Vân lảo đảo đi đến, quay ngoắt người lại. Côn kêu “U” một tiếng rồi được thu về, chạm luôn vào trán của hắn.
Dương Hạo nhìn thẳng, hai mắt đăm đăm của Tần Dật Vân, một tia máu chảy từ trên trán của hắn chảy xuống, hắn gật gù khen:
“Quả...quả nhiên là công phu không tồi, nhưng ta lại là địch thủ của ngươi, bái...bái phục”.
Dứt lời, thân loạng choạng “Ùm” một tiếng chém xuống hồ sen...