Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Đã có người nhe răng cười tay nắm chặt loan đao, hai chân đạp chặt vào bàn đạp, mông hơi nhổm lên khỏi lưng ngựa, tạo thế chuẩn bị xông thẳng vào chém giết. Chỉ cần để chúng tiến gần, thì những tay cung sẽ thành coi chúng thành những con cừu mà tranh nhau bắn trúng, dựa vào những khoái mã, những lưỡi đao sắc bén trong tay, bọn chúng xông đến tấn công.
Nhưng đúng lúc này, những cây bạch dương trên sườn núi bên phải đột nhiên tiến ra một đoàn kỵ binh dũng mãnh, công phu giỏi giang, trong rừng rậm chui ra những đám kỵ binh xông thẳng lên phía trước thần tốc, chúng rút đao ra, hung hăng tiến về phía trước chém loạn xạ, vô số những chiến sĩ dùng tiếng dân tộc Thổ Phiên lớn tiếng quát:
“Giết!”
Thế trận với loạt tên nhiều nhất từ trước tới nay, chỉ còn sót lại hơn trăm đội ngũ chặn ngang, hai dòng nước lũ chạm vào nhau, binh Ngân Châu xung phong đội hình được cắt ra hai đoạn, thế trận công kích từ một phân thành hai, triển khai thành hai bên kéo dài bọc đánh, chỉ trong một thời gian ngắn đã biến thành hình dáng đôi cánh của con bướm, dùng thế trận bướm đó mà chém giết.
Đây là một thế trận giết hại khốc liệt, Na Mộc Hãn đem theo một đại quân người ngựa cuốn thành tro bụi bổ nhào vào phía trước, nếu như đội quân may mắn trốn được ra ngoài thì lại bị những tên khác giết hại. Na Mộc Hãn phóng ngựa phi qua những xác người lên sườn núi cao, rồi ghìm ngựa nghỉ chân, nhìn về nơi xa, chỉ roi ngựa về phía trước, Mộc Khôi dẫn hơn mười người xông ra, chạy như bay về phía trước. Ngay sau đó, một đội quân khoảng hai trăm người đi theo phía sau.
Mà Kỳ Cân lại lấy lòng bộ đội sở thuộc, thay ngựa men theo con đường hình cung tiến lên sát mặt sau của Thần Mã Dịch, người của Na Mộc Hãn lại lần lượt xuống ngựa, binh tốt bị trọng thương mất đi sức chiến đấu sau khi được băng bó.
***
Mộc Ân bưng tô rượu trà đến, ngón áp út hơi chạm vào chén trà, sau đó thổi nhẹ cốc trà, uống vài hớp, mỉm cười rồi đặt chén trà xuống, nhìn chủ nhân Trát Tây Khúc Thố niềm nở.
Mộc Ân hiện nay gọi là Thứ Nhân Đặng Chu, đầu hắn cuốn khăn, khoác áo lông cừu, chân đi một đôi giầy da, nghiễm nhiên là người dân Thổ Phiên. Hắn nửa cuộc đời lưu lạc trên thảo nguyên trên thảo nguyên Thổ Phiên, ngôn ngữ dân tộc Thổ Phiên rõ ràng hơn hẳn ngôn ngữ người Khương, ai sẽ tin hắn không phải là người Thổ Phiên đây.
Hắn khom người, khách khí nói:
“Người bạn Trát Tây Khúc Thố, thực sự cảm ơn sự đối đãi nhiệt tình, chén trà uống khiến trái tim ta cũng trở nên ấm áp”.
“Lẽ ra là tôi phải cảm ơn mới đúng, Thứ Nhân Đặng Chu từ phương xa à, mùa đông sắp tới rồi, cần tích đồ ăn mùa đông, nhưng trà muối dùng đều nhanh hết, các thủ lĩnh thì triệu tập trai tráng chiến đấu với Ngân Châu, còn các thương nhân thì không thấy bóng dáng đâu cả, chỗ ta đã phát buồn, thì ngươi xuất hiện trước mặt ta, bán muối tràcho ta với giá cả hợp lý”. Trát Tây Khúc Thố cảm động nói.
Mộc Ân cầm chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi hắn đặt chén trà xuống, Trát Tây Khúc Thố vội rót thêm nước trà cho hắn, Mộc Ân cười nói:
“Đúng vậy, có đánh nhau, thảo nào lần này ta mang theo hàng hóa trở về thì thấy khắp nới đều có binh lính, cảm thấy có gì đó rất lạ, lương thực đường xá xa xôi mang đến, mới tránh được nơi nguy hiểm. Ta nghe nói, có mấy bị thủ lĩnh đã lãnh đạo bọn binh lính đi vòng qua nơi mà trọng binh Lý Quang Nghiễm đóng quân, công kích quân trấn phía sau bọn chúng, khắp nơi đều là chiến hỏa, người Thổ Phiên chúng ta giờ chiếm thế thượng phong rồi”.
“Có thực là như vậy không?”
Trát Tây Khúc Thố cao hứng đứng lên:
“Có trời đất phù hộ, nếu như vậy thực là quá tốt, người Thổ Phiên chúng ta đã từ lâu lắm rồi không được làm vương, Thổ Phiên cường mạnh vô địch, mà lại bị người Khương Ngân Châu bắt nạt. Các thủ lĩnh cuối cùng đã đoàn kết lại rồi sao? Người mang cho ta món quà tốt nhất của mùa đông năm nay, không biết giờ thế nào rồi, người Khương Ngân Châu sẽ không can tâm chịu thiệt như vậy đó chứ, vị thủ lĩnh dũng cảm đó là ai, bọn họ giờ có an toàn không?”
“Ha ha, ta chỉ là một thương nhân, nào dám đi hỏi dò tin tức đó, ở đâu dấy lên ngọn lửa chiến tranh, thì ta sẽ mau chóng rời khỏi nơi đó, cái tin tức này, chỉ là trên đường đi nghe người ta nói thôi”.
Mộc Ân uống một ngụm trà, rồi lại nói tiếp:
“Người Khương Ngân Châu không dễ dàng chiếm được đâu, hậu viện của chúng bây giờ tuy là xông tới đầu hổ đấy, nhưng nếu như chúng điều binh trở về, phía trước lại còn có mấy vạn đại quân của chúng ta, ngươi xem xem, những tên quay đầu lại dường như có ý muốn giáo huấn phải không? Ta thấy, chúng ta sẽ không chịu thiệt một trận, nhưng chưa chắc xong trận chiến này thì có thể dễ dàng yên ổn sinh sống”.
Mộc Ân bưng chén trà lên, uống hết chén trà xong, đứng dậy cười mỉm rồi thi lễ nói:
“Vô cùng cảm ơn sự khoản đãi của ngươi, nhưng ta không thể ở đây lâu được, trước khi mặt trời lặn, ta còn cần nhanh chóng tới bộ lạc Ba Tang. Có cơ hội chúng ta lại gặp nhau nhé, người bạn Trát Tây Khúc Thố”.
Uống trà chỉ uống một chén làbất kính, người Thổ Phiên có một câu ngạn ngữ thế này:
“Một chén là thù địch”, bình thường là uống ba chén thì tượng trưng cho sự may mắn, Mộc Ân uống ba chén trà, khách khí đứng dậy cáo từ, Trát Tây Khúc Thố nghe vậy, cảm thấy lưu luyến khôn cùng, đứng lên nói:
“A, ngươi còn muốn đến bộ lạc Ba Tang sao? Chỗ đó cách đây không gần đâu”. Rồi Trát Tây Khúc Thố ân cần tiễn hắn ra ngoài.
Mộc Ân trèo lên lạc đà, gật đầu nhìn hắn, vỗ tay nói:
“Như ý cát tường”.
Trát Tây Khúc Thố cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại:
“Cát tường như ý”.
Hai con lạc đà cao lớn vững bước khỏi lều trại của hắn, Trát Tây Khúc Thố nhìn theo hình bóng hắn dần xa thảo nguyên, lẩm bẩm:
“Đã đánh nhau với Ngân Châu rồi, nếu thắng, những ngày tháng của chúng ta thì có thể tốt hơn một chút, nếu như thua thì…không được, tin này ta phải nói cho đại thúc Lạc Nhung Đăng Ba, hắn kiến thức sâu rộng…”
Trát Tây Khúc Thố nhảy lên ngựa, thúc ngựa, ngựa được quất một roi liền chạy phăng phăng.
Mộc Ân ngồi yên trên lưng, nhìn về phương xa xăm:
“Giờ bọn Mộc Khôi đã ra tay rồi đấy nhỉ? Cũng không biết hành động của hắn có thuận lợi hay không…”
Mộc Ân vuốt vuốt chòm râu, bước lạc đà đi chậm chạp, tiếng lục lạc kêu, bên tai vọng tiếng nói của Dương Hạo.
“Thiếu chủ, ta tới nơi người Thổ Phiên rải tin tức cũng không khó, cái ta lo lắng chính là Mộc Khôi, nếu không thể khống chế bọn chúng ở Phong Hỏa Đài, không thể thuận lợi lừa mở cửa thành, nếu thế ta phải đánh mạnh vào tòa quân trấn. Nhưng dẫu chúng ta có phá được các hướng quân dịch ở hướng nam Ngân Châu, thì sức sống của Ngân Châu cũng sẽ không bị thương tổn quá lớn, Đảng Hạng Thất Thị và bọn chúng đã giao chiến bao nhiêu lần rồi, nếu như ngưng lại, chẳng lẽ lại có thể cùng uống rượu sao, chúng ta xuất toàn bộ lực lượng, nhưng chưa bao giờ tạo thành mối thù không thể lý giải giữa người Thổ Phiên và bọn chúng”.
“Cho nên ta mới mong, có thể cho Ngân Châu bị thương nặng, vết sẹo càng lớn, thì mối thù của chúng cũng càng khó gỡ, ta không bảo binh sĩ chúng ta chỉ phụ trách đánh nghi binh quanh bọn chúng, một khi để chúng biết, rất khó có thể quyết tâm toàn lực tốc chiến đánh được cả ngã về không. Bọn chúng đánh chiến càng xung, thì càng tạo được thắng lợi lớn, sau trận chiến càng có lợi cho chúng ta.
Người của chúng ta sống ở thảo nguyên Thổ Phiên nhiều năm rồi, giống người Thổ Phiên như đúc, khó mà phân biệt được, quân địch tấn công thì tưởng là người Thổ Phiên, nếu như không phải chúng ta có chim đưa thư, thì sẽ không có phản ứng nhanh như vậy được, hơn nữa, các ngươi không hề sơ hở chỗ giả mạo, Hạ Châu có nghi ngờ gì chúng ta, nhưng dưới sự xác nhận của dân quân Ngân Châu, thì cũng phải tin ta là người Thổ Phiên. Cái tin lúc ngươi ở bên người Thổ Phiên rải đến với quảng đại nhân dân xong, thì càng không thể nghi ngờ được nữa, chỉ sợ rằng chính người Thổ Phiên nghi ngờ này nọ thôi.
Tình hình thay đổi trong chớp mắt, ai cũng không thể cam đoan rằng sẽ có gì bất ngờ sẽ xảy ra với các trạm dịch bao vây bên ngoài Ngân Châu, nhưng chúng ta cần dốc tất cả năng lực của mình, tạo ra càng nhiều chiến tích càng tốt, thanh thế tạo ra càng lớn càng tốt, lúc dân chúng của các trạm dịch bỏ chạy về phía Ngân Châu khóc lóc sự tấn công của người Thổ Phiên, lúc tin tức nói xấu người Thổ Phiên bay đến tận trời cao, thì sẽ đích thị chỉ được tội danh của người Thổ Phiên. Lúc này, nếu như tin tức của Lý Quang Nghiễm chết đi, thì Hạ Châu và người Thổ Phiên sẽ không có khả năng giảng hòa với nhau nữa”.
Mộc Ân giật mình nói:
“Giết Lý Quang Nghiễm ư?”
Dương Hạo mỉm cười nói:
“Không sai, Lý Quang Nghiễm, cần phải giết, hắn chỉ có chết đi thì mới có thể giá họa Giang Đông, giải thoát vòng vây cho Lô Lĩnh ta. Nhưng Lý Quang Nghiễm tuyệt đối không thể chết trong tay ta được, như vậy thì chỉ có thể chết trong tay “Người Thổ Phiên”. Ngươi nghĩ xem, những nhân vật quan trọng như vậy trong tộc ta ở trong tay người Thổ Phiên, Hạ Châu còn có thể thỏa hiệp với người Thổ Phiên sao? Lý Quang Nghiễm vừa chết đi, tộc huynh tộc đệ của hắn chắc chắn sẽ tranh chấp nhau chức phòng ngự sử Ngân Châu, oh, việc này cần có thời gian. Dù bọn chúng can thiệp vào Hạ Châu, thì có thể giải quyết cái vấn đề người kế thừa dễ dàng, cho dù là ai giữ chức đó, thì sứ mệnh của hắn cũng chỉ có thể là…báo thù cho cái chết của phòng ngự sử, xuất binh đối phó với người Thổ Phiên. Việc này, ta và nghĩa phụ đã có bàn bạc, giờ biết kế hoạch này, ngoài người thi hành của nghĩa phụ, cũng chỉ có ngươi biết”.
“Người thi hành là ai, việc này…không nhầm đó chứ?”
“Đó là đương nhiên, người thi hành việc này chính là con gái ngươi và vợ chồng Kha Thị. Vợ chồng Kha Thị quen mai phục, con gái ngươi Điềm Tửu lại là một người thông thạo thảo nguyên, có bọn họ phối hợp ăn ý, thì khi có chim đưa tin tới, chúng ta sẽ nắm bắt được nhất cử nhất động của Lý Quang Nghiễm, mà ngươi cũng yên tâm đi, Lý Quang Nghiễm là người chứ không phải là thần thánh gì cả, hắn sao có thể biết mà tránh được, mà hắn cũng không thể tính toán được ta định làm gì với hắn. Dựa vào sự chuẩn bị chu đáo của ta, nếu như hắn còn có thể sống sót mà chạy về Ngân Châu, trừ phi hắn có chín cái mạng. Bảo bối của ta, thực sự là nằm trên người của Lý Quang Nghiễm hắn, chỉ đợi hắn chết, việc lớn của chúng ta sẽ làm xong”.
“Vậy thiếu chủ…còn việc ở lại đây họp với các thủ lĩnh Hoành Sơn thì sao?”
“Đương nhiên rồi, giờ đại hội các bộ lạc người Khương đã không phải là việc quan trọng rồi, với tình thế mạnh hơn sức người, khi Ngân Châu ốc không mang nổi mình ốc, các bộ lạc người Khương sẽ đứng về phía ta, nhưng ta vẫn muốn ở lại đây, trọng trách trên vai ta cũng không phải là nhẹ nhàng gì, ta cũng có một việc rất quan trọng phải làm…”
“Thiếu chủ ý nói là…”
“Đương nhiên là không liên quan gì đến Lý Quang Nghiễm rồi”.
Dương Hạo thở dài, lẩm bẩm:
“Khi tin chiến thắng của các ngươi truyền đến, thì ta phải đưa hắn đi đoạn đường cuối cùng trong đời, ôi, trọng trách ấy…”
Nghĩ đến đây, Mộc Ân rút túi rượu từ trong ngực ra, uống một ngụm, nhìn về phía chân trời cười rộ lên.
Phía chân trời ấy, con sông và Thần Mã Dịch đã trở thành một đống hoang tàn, xác chết la liệt khắp nơi. Đại quân của Na Mộc Hãn thu cờ lại. Đúng lúc này tiếng trống nổi lên khiến tinh thần của các binh sĩ tấn công dịch thứ ba Đào Bình Bảo, Đào Bình Bảo dựa vào thế núi, Phong Hỏa Đài thì trên núi cao, Mộc Khôi cầm cung đứng trên Phong Hỏa Đài, quan sát các làng có tường vây bao quanh, lương thực trong Đào Bình Bảo đều bị cháy hết, quân thủ bị đè ép lại một chỗ ở khe núi, cố gắng chống cự lại, nhiều người bị rơi xuống khe, xác chết chất chồng như núi…
Nhưng đúng lúc này, những cây bạch dương trên sườn núi bên phải đột nhiên tiến ra một đoàn kỵ binh dũng mãnh, công phu giỏi giang, trong rừng rậm chui ra những đám kỵ binh xông thẳng lên phía trước thần tốc, chúng rút đao ra, hung hăng tiến về phía trước chém loạn xạ, vô số những chiến sĩ dùng tiếng dân tộc Thổ Phiên lớn tiếng quát:
“Giết!”
Thế trận với loạt tên nhiều nhất từ trước tới nay, chỉ còn sót lại hơn trăm đội ngũ chặn ngang, hai dòng nước lũ chạm vào nhau, binh Ngân Châu xung phong đội hình được cắt ra hai đoạn, thế trận công kích từ một phân thành hai, triển khai thành hai bên kéo dài bọc đánh, chỉ trong một thời gian ngắn đã biến thành hình dáng đôi cánh của con bướm, dùng thế trận bướm đó mà chém giết.
Đây là một thế trận giết hại khốc liệt, Na Mộc Hãn đem theo một đại quân người ngựa cuốn thành tro bụi bổ nhào vào phía trước, nếu như đội quân may mắn trốn được ra ngoài thì lại bị những tên khác giết hại. Na Mộc Hãn phóng ngựa phi qua những xác người lên sườn núi cao, rồi ghìm ngựa nghỉ chân, nhìn về nơi xa, chỉ roi ngựa về phía trước, Mộc Khôi dẫn hơn mười người xông ra, chạy như bay về phía trước. Ngay sau đó, một đội quân khoảng hai trăm người đi theo phía sau.
Mà Kỳ Cân lại lấy lòng bộ đội sở thuộc, thay ngựa men theo con đường hình cung tiến lên sát mặt sau của Thần Mã Dịch, người của Na Mộc Hãn lại lần lượt xuống ngựa, binh tốt bị trọng thương mất đi sức chiến đấu sau khi được băng bó.
***
Mộc Ân bưng tô rượu trà đến, ngón áp út hơi chạm vào chén trà, sau đó thổi nhẹ cốc trà, uống vài hớp, mỉm cười rồi đặt chén trà xuống, nhìn chủ nhân Trát Tây Khúc Thố niềm nở.
Mộc Ân hiện nay gọi là Thứ Nhân Đặng Chu, đầu hắn cuốn khăn, khoác áo lông cừu, chân đi một đôi giầy da, nghiễm nhiên là người dân Thổ Phiên. Hắn nửa cuộc đời lưu lạc trên thảo nguyên trên thảo nguyên Thổ Phiên, ngôn ngữ dân tộc Thổ Phiên rõ ràng hơn hẳn ngôn ngữ người Khương, ai sẽ tin hắn không phải là người Thổ Phiên đây.
Hắn khom người, khách khí nói:
“Người bạn Trát Tây Khúc Thố, thực sự cảm ơn sự đối đãi nhiệt tình, chén trà uống khiến trái tim ta cũng trở nên ấm áp”.
“Lẽ ra là tôi phải cảm ơn mới đúng, Thứ Nhân Đặng Chu từ phương xa à, mùa đông sắp tới rồi, cần tích đồ ăn mùa đông, nhưng trà muối dùng đều nhanh hết, các thủ lĩnh thì triệu tập trai tráng chiến đấu với Ngân Châu, còn các thương nhân thì không thấy bóng dáng đâu cả, chỗ ta đã phát buồn, thì ngươi xuất hiện trước mặt ta, bán muối tràcho ta với giá cả hợp lý”. Trát Tây Khúc Thố cảm động nói.
Mộc Ân cầm chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi hắn đặt chén trà xuống, Trát Tây Khúc Thố vội rót thêm nước trà cho hắn, Mộc Ân cười nói:
“Đúng vậy, có đánh nhau, thảo nào lần này ta mang theo hàng hóa trở về thì thấy khắp nới đều có binh lính, cảm thấy có gì đó rất lạ, lương thực đường xá xa xôi mang đến, mới tránh được nơi nguy hiểm. Ta nghe nói, có mấy bị thủ lĩnh đã lãnh đạo bọn binh lính đi vòng qua nơi mà trọng binh Lý Quang Nghiễm đóng quân, công kích quân trấn phía sau bọn chúng, khắp nơi đều là chiến hỏa, người Thổ Phiên chúng ta giờ chiếm thế thượng phong rồi”.
“Có thực là như vậy không?”
Trát Tây Khúc Thố cao hứng đứng lên:
“Có trời đất phù hộ, nếu như vậy thực là quá tốt, người Thổ Phiên chúng ta đã từ lâu lắm rồi không được làm vương, Thổ Phiên cường mạnh vô địch, mà lại bị người Khương Ngân Châu bắt nạt. Các thủ lĩnh cuối cùng đã đoàn kết lại rồi sao? Người mang cho ta món quà tốt nhất của mùa đông năm nay, không biết giờ thế nào rồi, người Khương Ngân Châu sẽ không can tâm chịu thiệt như vậy đó chứ, vị thủ lĩnh dũng cảm đó là ai, bọn họ giờ có an toàn không?”
“Ha ha, ta chỉ là một thương nhân, nào dám đi hỏi dò tin tức đó, ở đâu dấy lên ngọn lửa chiến tranh, thì ta sẽ mau chóng rời khỏi nơi đó, cái tin tức này, chỉ là trên đường đi nghe người ta nói thôi”.
Mộc Ân uống một ngụm trà, rồi lại nói tiếp:
“Người Khương Ngân Châu không dễ dàng chiếm được đâu, hậu viện của chúng bây giờ tuy là xông tới đầu hổ đấy, nhưng nếu như chúng điều binh trở về, phía trước lại còn có mấy vạn đại quân của chúng ta, ngươi xem xem, những tên quay đầu lại dường như có ý muốn giáo huấn phải không? Ta thấy, chúng ta sẽ không chịu thiệt một trận, nhưng chưa chắc xong trận chiến này thì có thể dễ dàng yên ổn sinh sống”.
Mộc Ân bưng chén trà lên, uống hết chén trà xong, đứng dậy cười mỉm rồi thi lễ nói:
“Vô cùng cảm ơn sự khoản đãi của ngươi, nhưng ta không thể ở đây lâu được, trước khi mặt trời lặn, ta còn cần nhanh chóng tới bộ lạc Ba Tang. Có cơ hội chúng ta lại gặp nhau nhé, người bạn Trát Tây Khúc Thố”.
Uống trà chỉ uống một chén làbất kính, người Thổ Phiên có một câu ngạn ngữ thế này:
“Một chén là thù địch”, bình thường là uống ba chén thì tượng trưng cho sự may mắn, Mộc Ân uống ba chén trà, khách khí đứng dậy cáo từ, Trát Tây Khúc Thố nghe vậy, cảm thấy lưu luyến khôn cùng, đứng lên nói:
“A, ngươi còn muốn đến bộ lạc Ba Tang sao? Chỗ đó cách đây không gần đâu”. Rồi Trát Tây Khúc Thố ân cần tiễn hắn ra ngoài.
Mộc Ân trèo lên lạc đà, gật đầu nhìn hắn, vỗ tay nói:
“Như ý cát tường”.
Trát Tây Khúc Thố cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại:
“Cát tường như ý”.
Hai con lạc đà cao lớn vững bước khỏi lều trại của hắn, Trát Tây Khúc Thố nhìn theo hình bóng hắn dần xa thảo nguyên, lẩm bẩm:
“Đã đánh nhau với Ngân Châu rồi, nếu thắng, những ngày tháng của chúng ta thì có thể tốt hơn một chút, nếu như thua thì…không được, tin này ta phải nói cho đại thúc Lạc Nhung Đăng Ba, hắn kiến thức sâu rộng…”
Trát Tây Khúc Thố nhảy lên ngựa, thúc ngựa, ngựa được quất một roi liền chạy phăng phăng.
Mộc Ân ngồi yên trên lưng, nhìn về phương xa xăm:
“Giờ bọn Mộc Khôi đã ra tay rồi đấy nhỉ? Cũng không biết hành động của hắn có thuận lợi hay không…”
Mộc Ân vuốt vuốt chòm râu, bước lạc đà đi chậm chạp, tiếng lục lạc kêu, bên tai vọng tiếng nói của Dương Hạo.
“Thiếu chủ, ta tới nơi người Thổ Phiên rải tin tức cũng không khó, cái ta lo lắng chính là Mộc Khôi, nếu không thể khống chế bọn chúng ở Phong Hỏa Đài, không thể thuận lợi lừa mở cửa thành, nếu thế ta phải đánh mạnh vào tòa quân trấn. Nhưng dẫu chúng ta có phá được các hướng quân dịch ở hướng nam Ngân Châu, thì sức sống của Ngân Châu cũng sẽ không bị thương tổn quá lớn, Đảng Hạng Thất Thị và bọn chúng đã giao chiến bao nhiêu lần rồi, nếu như ngưng lại, chẳng lẽ lại có thể cùng uống rượu sao, chúng ta xuất toàn bộ lực lượng, nhưng chưa bao giờ tạo thành mối thù không thể lý giải giữa người Thổ Phiên và bọn chúng”.
“Cho nên ta mới mong, có thể cho Ngân Châu bị thương nặng, vết sẹo càng lớn, thì mối thù của chúng cũng càng khó gỡ, ta không bảo binh sĩ chúng ta chỉ phụ trách đánh nghi binh quanh bọn chúng, một khi để chúng biết, rất khó có thể quyết tâm toàn lực tốc chiến đánh được cả ngã về không. Bọn chúng đánh chiến càng xung, thì càng tạo được thắng lợi lớn, sau trận chiến càng có lợi cho chúng ta.
Người của chúng ta sống ở thảo nguyên Thổ Phiên nhiều năm rồi, giống người Thổ Phiên như đúc, khó mà phân biệt được, quân địch tấn công thì tưởng là người Thổ Phiên, nếu như không phải chúng ta có chim đưa thư, thì sẽ không có phản ứng nhanh như vậy được, hơn nữa, các ngươi không hề sơ hở chỗ giả mạo, Hạ Châu có nghi ngờ gì chúng ta, nhưng dưới sự xác nhận của dân quân Ngân Châu, thì cũng phải tin ta là người Thổ Phiên. Cái tin lúc ngươi ở bên người Thổ Phiên rải đến với quảng đại nhân dân xong, thì càng không thể nghi ngờ được nữa, chỉ sợ rằng chính người Thổ Phiên nghi ngờ này nọ thôi.
Tình hình thay đổi trong chớp mắt, ai cũng không thể cam đoan rằng sẽ có gì bất ngờ sẽ xảy ra với các trạm dịch bao vây bên ngoài Ngân Châu, nhưng chúng ta cần dốc tất cả năng lực của mình, tạo ra càng nhiều chiến tích càng tốt, thanh thế tạo ra càng lớn càng tốt, lúc dân chúng của các trạm dịch bỏ chạy về phía Ngân Châu khóc lóc sự tấn công của người Thổ Phiên, lúc tin tức nói xấu người Thổ Phiên bay đến tận trời cao, thì sẽ đích thị chỉ được tội danh của người Thổ Phiên. Lúc này, nếu như tin tức của Lý Quang Nghiễm chết đi, thì Hạ Châu và người Thổ Phiên sẽ không có khả năng giảng hòa với nhau nữa”.
Mộc Ân giật mình nói:
“Giết Lý Quang Nghiễm ư?”
Dương Hạo mỉm cười nói:
“Không sai, Lý Quang Nghiễm, cần phải giết, hắn chỉ có chết đi thì mới có thể giá họa Giang Đông, giải thoát vòng vây cho Lô Lĩnh ta. Nhưng Lý Quang Nghiễm tuyệt đối không thể chết trong tay ta được, như vậy thì chỉ có thể chết trong tay “Người Thổ Phiên”. Ngươi nghĩ xem, những nhân vật quan trọng như vậy trong tộc ta ở trong tay người Thổ Phiên, Hạ Châu còn có thể thỏa hiệp với người Thổ Phiên sao? Lý Quang Nghiễm vừa chết đi, tộc huynh tộc đệ của hắn chắc chắn sẽ tranh chấp nhau chức phòng ngự sử Ngân Châu, oh, việc này cần có thời gian. Dù bọn chúng can thiệp vào Hạ Châu, thì có thể giải quyết cái vấn đề người kế thừa dễ dàng, cho dù là ai giữ chức đó, thì sứ mệnh của hắn cũng chỉ có thể là…báo thù cho cái chết của phòng ngự sử, xuất binh đối phó với người Thổ Phiên. Việc này, ta và nghĩa phụ đã có bàn bạc, giờ biết kế hoạch này, ngoài người thi hành của nghĩa phụ, cũng chỉ có ngươi biết”.
“Người thi hành là ai, việc này…không nhầm đó chứ?”
“Đó là đương nhiên, người thi hành việc này chính là con gái ngươi và vợ chồng Kha Thị. Vợ chồng Kha Thị quen mai phục, con gái ngươi Điềm Tửu lại là một người thông thạo thảo nguyên, có bọn họ phối hợp ăn ý, thì khi có chim đưa tin tới, chúng ta sẽ nắm bắt được nhất cử nhất động của Lý Quang Nghiễm, mà ngươi cũng yên tâm đi, Lý Quang Nghiễm là người chứ không phải là thần thánh gì cả, hắn sao có thể biết mà tránh được, mà hắn cũng không thể tính toán được ta định làm gì với hắn. Dựa vào sự chuẩn bị chu đáo của ta, nếu như hắn còn có thể sống sót mà chạy về Ngân Châu, trừ phi hắn có chín cái mạng. Bảo bối của ta, thực sự là nằm trên người của Lý Quang Nghiễm hắn, chỉ đợi hắn chết, việc lớn của chúng ta sẽ làm xong”.
“Vậy thiếu chủ…còn việc ở lại đây họp với các thủ lĩnh Hoành Sơn thì sao?”
“Đương nhiên rồi, giờ đại hội các bộ lạc người Khương đã không phải là việc quan trọng rồi, với tình thế mạnh hơn sức người, khi Ngân Châu ốc không mang nổi mình ốc, các bộ lạc người Khương sẽ đứng về phía ta, nhưng ta vẫn muốn ở lại đây, trọng trách trên vai ta cũng không phải là nhẹ nhàng gì, ta cũng có một việc rất quan trọng phải làm…”
“Thiếu chủ ý nói là…”
“Đương nhiên là không liên quan gì đến Lý Quang Nghiễm rồi”.
Dương Hạo thở dài, lẩm bẩm:
“Khi tin chiến thắng của các ngươi truyền đến, thì ta phải đưa hắn đi đoạn đường cuối cùng trong đời, ôi, trọng trách ấy…”
Nghĩ đến đây, Mộc Ân rút túi rượu từ trong ngực ra, uống một ngụm, nhìn về phía chân trời cười rộ lên.
Phía chân trời ấy, con sông và Thần Mã Dịch đã trở thành một đống hoang tàn, xác chết la liệt khắp nơi. Đại quân của Na Mộc Hãn thu cờ lại. Đúng lúc này tiếng trống nổi lên khiến tinh thần của các binh sĩ tấn công dịch thứ ba Đào Bình Bảo, Đào Bình Bảo dựa vào thế núi, Phong Hỏa Đài thì trên núi cao, Mộc Khôi cầm cung đứng trên Phong Hỏa Đài, quan sát các làng có tường vây bao quanh, lương thực trong Đào Bình Bảo đều bị cháy hết, quân thủ bị đè ép lại một chỗ ở khe núi, cố gắng chống cự lại, nhiều người bị rơi xuống khe, xác chết chất chồng như núi…