Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616
Ba Tát nhếch miệng cười, nói: "Tống quân mà, chúng ta cũng không phải chưa gặp bao giờ, cũng không đến mức ngươi nói như vậy, mà ngay cả ngươi, cũng không đánh Tống quân bao giờ? Lần này cho dù Tống quốc không xuất binh, chúng ta cũng sẽ không như vậy dừng tay lại."
Thượng Ba Thiên trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi không dám tin: "Dương Hạo hắn... có gan mưu đồ Trung Nguyên?"
"Có gì là gan với không gan chứ, chẳng qua điều đó chẳng liên quan gì với Thượng Ba Thiên đại nhân ngươi." Ba Tát cười hì hì nói: "Ngươi nên quan tâm tới tình hình hậu sự của mình đi!"
Trời đã sáng, Dương Hạo dừng chân trước một kiệu xe đi tới, kiệu xe với sự hộ tống của đại đội nhân mã, cánh cửa mở rộng ra, bọn thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, tiễn được lắp lên cung, bảo vệ đề phòng cẩn mật, bách tính môn dân chỉ có thể xa xa nhìn lại, châu đầu ghé tai, bàn luận.
Dương Hạo và Dương Kế Nghiệp dẫn thân tín tới nghĩa môn, xe kiệu kia dừng lại, màn kiệu vén lên, một người mặc trường bào đi từ trong xe đi ra, thiếu niên công tử đầu đội khăn, mày ngài, mắt long lanh.
Dương Hạo tiến lên, vui vẻ cười nói: "Kỳ Vương điện hạ, cuối cùng đã tới!
****
Cỗ xe lừa mà nội thị cận thần của Triệu Quang Nghĩa làm cho và giúp hắn chạy trốn, để tránh bại lộ thân phận, phủ um cây cỏ lên, ngụy trang như thật, Da Luật Hưu Ca lệnh người xông vào giết đại doanh của Triệu Quang Nghĩa, lúc này đại doanh quân Tống đã mất người chỉ huy điều hành, các lộ binh mã mất đi người thống lĩnh, thế trận lập tức bị hỗn loạn, có kẻ liều mạng giết về hướng bắc, ý đồ hợp vào quân Tống dưới thành U Châu, có kẻ chạy về hướng nam, có kẻ chẳng phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ thấy phương hướng nào quân địch thưa thớt, thì lao đến.
Liêu quân với tình hình như vậy để mở rộng chiến quả, cố gắng hết sức đuổi giết các lộ quân Tống. Quân Tống dưới thành U Châu không rõ Thánh Thượng sống chết ra sao, tam quân tướng sĩ đường ai nấy đi. Mấy viên chủ tướng vội vàng bàn bạc, thấy tình hình này sẽ không thể tiếp tục công thành, sơ sểnh một chút cũng sẽ bị Liêu quân vây đánh, giết dưới thành U Châu, lúc này chúng quyết định lập tức lui binh theo hướng nam, đồng thời tìm kiếm Thánh Thượng.
Lúc này, thủ quân bên trong thành U Châu đã biết tin, lập tức xua quân ra khỏi thành, nội ứng ngoại hợp với viện quân ngoài thành, quân Tống đại bại, mấy chục vạn đại quân tan tác, tốc độ khủng khiếp nhiều với thế như chẻ tre trước đây.
Triệu Quang Nghĩa một khi thất thủ, lâm vào tình cảnh bi thảm tan tác, cả đời cống hiến bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy.
Từ trên sườn núi ngắm nhìn những lá cờ của đội ngũ phía xa, nhận thấy kết cấu lui quân rất khó đánh úp, Da Luật Hưu Ca chưa lành trọng thương nằm trên xe ngựa không khỏi giật mình ngồi dậy, hỏi: "Đây là đạo nhân mã nào, mau mau báo."
Vừa mới truy kích thất bại, đại tướng Liêu quốc Lưu Chấn tổn binh hao tướng xấu hổ nói: "Đại tướng quân, nhân mã đoạn đường này là quân Tống Lý Kế Long."
"Lý Kế Long, Lý Kế Long..."
Da Luật Hưu Ca đọc hai lần, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Bại mà không bại, thật sự hiếm thấy."
Da Luật Hưu Ca đương nhiên hiểu được, bị đại bại, sĩ tốt thất kinh, một khi chạy trốn, khó khăn lớn nhất không phải các tướng lĩnh có thể giữ được sự tỉnh táo hay không, mà là bọn họ đã mất đi tinh thần khuấy động bại binh, không để cho quân địch nhân cơ hội, không chỉ yêu cầu hắn giữ bình tĩnh ở trên chiến trường, hơn nữa với hiệu lệnh tam quân, năng lực chỉ huy điều hành cũng phải đạt tới một độ cao tương đối, được sĩ tốt ủng hộ tuyệt đối, thì mới có thể có được hiệu quả như vậy.
Da Luật Hưu Ca hơi suy nghĩ, nhân tiện nói: "Trận này quyết đấu đến cùng, quyết chiến, dù biết tổn thất sẽ vô cùng to lớn, quân Tống kéo đến hơn ba mươi vạn, hiện giờ đều ở biên giới, truyền lệnh, các lộ truy binh hướng trấn thủ cẩn thận các hướng, chặn giết binh mã của Tống quốc."
Da Luật Hưu Ca vừa dứt lời, lại có người đến báo: "Báo, đại tướng quân, quân Tống La Khắc Địch đột nhiên đánh phản tới, vệ vương Diên Tự nhanh chóng đuổi theo, đại bại rồi, vệ vương trúng tên, đã được đưa tới Cố An thành cứu chữa, giờ sống chết chưa hay."
"La Khắc Địch tướng quân! Hắc hắc, trước mắt có Lý kế long, Cố An lại có La Khắc Địch, Tống quân đủ danh tướng, nếu không phải Triệu Quang Nghĩa tự xưng là cao minh, thích tự mình chỉ huy tác chiến, sợ là chúng ta chưa chắc sẽ có đại thắng Cao Lương hà đâu."
Da Luật Hưu Ca trầm ngâm một lát, dặn dò nói: "Tống quốc ngang nhiên xé bỏ điều ước, xâm lấn Đại Liêu ta, nay gặp đại bại, thái hậu tất có ý chỉ, sẽ lệnh cho ta hưng binh xuôi nam, lệnh cho các bộ binh mã chớ dây dưa với La Khắc Địch, Lý Kế Long, cố gắng giết quân Tống nhiều nhất có thể, để tận dụng cơ hội đổ xuống phía nam."
Da Luật Hưu Ca chỉ hận mình giờ thân bị trọng thương, hành động bất tiện, không thể cùng hai người La Lý đọ sức, thuộc hạ của hắn đang vội vàng đuổi theo của các lộ binh mã, so với hai người này hiển nhiên là kém một bậc, như đi gặm hai xương cứng, tàn quân Tống bị thương nặng, tướng lĩnh vô cùng dũng mãnh, ba mươi vạn quân Tống đều là tinh binh huấn luyện thành thục, hiển nhiên sẽ đem lại kết quả không tồi.
Giờ đang đuổi giết quân Tống, Da Luật Hưu Ca đã bắt đầu bắt tay vào hành động và cân nhắc bước tiếp theo, không chỉ Lý Kế Long, còn có Cố An La Khắc Địch, hắn tin tưởng vào trận chiến, giao chiến ở lãnh thổ Tống quốc, bọn họ hết cơ hội này đến cơ hội khác. Đây là hai đối thủ đáng gườm trên một trận chiến, hắn muốn đích thân mình đánh bại bọn họ!
Tin U Châu đại thắng đã lan truyền đến Thượng Kinh, Tiêu Xước được tin chiến thắng, cảm thấy bắt đầu yên tâm. Toàn bộ Thượng Kinh đều náo nhiệt, mọi người hoan hô nhảy nhót, gồm cả dân chúng khu người Hán, giang sơn này là họ Triệu hay là họ Da Luật, là treo Tống kỳ hay treo Liêu kỳ, đối với dân chúng bọn họ lúc này mà nói đều không quan trọng, đây là đất đai nuôi dưỡng bọn họ, bọn họ chỉ hy vọng mình có cuộc sống yên bình thôi, giờ chiến hỏa sẽ không kéo dài đến Thượng Kinh, mỗi người đều vui mừng khôn xiết, giống như lễ mừng năm mới.
Đã bao vây U Châu, đại phá ba mươi vạn quân Tống, hoàng đế Tống quốc hoảng sợ chạy trốn, Da Luật Hưu Ca Đại tướng quân sống chết chưa rõ, uy danh vang lừng. Phố lớn ngõ nhỏ đều kể ra sự tích anh hùng của hắn, miêu tả hắn anh minh thần võ, bách chiến bách thắng, quả thực là đệ nhất danh tướng chưa từng có trong lịch sử Liêu quốc.
"Da Luật Hưu Ca tướng quân, đây chính là một hảo hán của Đại Liêu Da Luật bộ tộc ta. U Châu bị vây, bảy lộ viện quân phải đi một đường bại một đường, khó thắng, nhưng ta Da Luật Hưu Ca Đại tướng quân mã đáo thành công. Vừa mới giết được Nữ Chân, Thất Vi chạy trốn, rồi ngay lập tức lại khiến người Tống tan tác."
"Lần Này Đại tướng quân trở về, lại phải phong thưởng rồi?"
"Đương nhiên, nghe nói thái hậu sẽ phong Da Luật Hưu Ca tướng quân là đại vu việt sao í, đại vu việt, đây chính là người đệ nhất thiên hạ của Đại Liêu quốc ta, có công lớn phải thưởng, tính xem, chức đại vu việt này đã không có bao nhiêu năm rồi, hiện giờ mới chỉ có Da Luật Hưu Ca tướng quân có thể được chức quan này. Đây chính là chức vị tối cao giỏi hơn văn võ bá quan đấy."
"Ta còn nhớ, Thái tổ hoàng đế Đại Liêu ta năm đó liền nhân chiến công hiển hách mà ban chức đại vu việt, sau lại dùng cái chức này chịu thiền xưng đế, mới có Đại Liêu quốc ta, từ đó về sau, dường như còn không có ai làm đại vu việt nữa, ngươi nói thái hậu đây là ý gì? Chẳng nhẽ là.."
"Đừng nói bừa, tuy nói Hưu Ca tướng quân cũng là hoàng tộc, nhưng thái hậu có con, dĩ nhiên xưng đế, làm sao có thể …?"
Tin tức bên Liêu quốc lan rộng hơn cả bên Tống quốc, sĩ tử văn nhân, người buôn bán nhỏ, cũng sẽ lôi quốc gia đại sự ra để lải nhải, không cho rằng kỳ quặc, ở Liêu quốc thì càng thêm rôm rả, ăn nói khùng điên trên bàn rượu, đưa chuyện thì cũng thôi, không ai truy cứu, song phỏng đoán thái hậu có nhường ngôi ngôi vị hoàng đế, dù sao vẫn có điều cố kỵ, lập tức có người bên cạnh ra tiếng khuyên can.
Vị này nhưng bây giờ có chút men say, không cho là đúng nói: "Có cái gì hay ho chứ, Da Luật bộ tộc, là hoàng tộc Đại Liêu ta, đương kim hoàng thượng tuổi nhỏ, có thể ngồi bảo vệ giang sơn này, khống chế được các bộ lạc sao? Da Luật Hưu Ca đại tướng quân một nhân vật như vậy mới xứng. Hơn nữa, ta cũng không nói thái hậu còn có ý nhường ngôi."
"Vậy là ngươi nói?"
"Thái hậu tuổi trẻ xinh đẹp, Da Luật tướng quân phong nhã hào hoa, chưa biết chừng thái hậu vì Da Luật tướng quân của công lớn, gả cho cho hắn, Da Luật tướng quân lấy thân phận á phụ làm Hoàng Thượng..."
Thượng Ba Thiên trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi không dám tin: "Dương Hạo hắn... có gan mưu đồ Trung Nguyên?"
"Có gì là gan với không gan chứ, chẳng qua điều đó chẳng liên quan gì với Thượng Ba Thiên đại nhân ngươi." Ba Tát cười hì hì nói: "Ngươi nên quan tâm tới tình hình hậu sự của mình đi!"
Trời đã sáng, Dương Hạo dừng chân trước một kiệu xe đi tới, kiệu xe với sự hộ tống của đại đội nhân mã, cánh cửa mở rộng ra, bọn thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, tiễn được lắp lên cung, bảo vệ đề phòng cẩn mật, bách tính môn dân chỉ có thể xa xa nhìn lại, châu đầu ghé tai, bàn luận.
Dương Hạo và Dương Kế Nghiệp dẫn thân tín tới nghĩa môn, xe kiệu kia dừng lại, màn kiệu vén lên, một người mặc trường bào đi từ trong xe đi ra, thiếu niên công tử đầu đội khăn, mày ngài, mắt long lanh.
Dương Hạo tiến lên, vui vẻ cười nói: "Kỳ Vương điện hạ, cuối cùng đã tới!
****
Cỗ xe lừa mà nội thị cận thần của Triệu Quang Nghĩa làm cho và giúp hắn chạy trốn, để tránh bại lộ thân phận, phủ um cây cỏ lên, ngụy trang như thật, Da Luật Hưu Ca lệnh người xông vào giết đại doanh của Triệu Quang Nghĩa, lúc này đại doanh quân Tống đã mất người chỉ huy điều hành, các lộ binh mã mất đi người thống lĩnh, thế trận lập tức bị hỗn loạn, có kẻ liều mạng giết về hướng bắc, ý đồ hợp vào quân Tống dưới thành U Châu, có kẻ chạy về hướng nam, có kẻ chẳng phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ thấy phương hướng nào quân địch thưa thớt, thì lao đến.
Liêu quân với tình hình như vậy để mở rộng chiến quả, cố gắng hết sức đuổi giết các lộ quân Tống. Quân Tống dưới thành U Châu không rõ Thánh Thượng sống chết ra sao, tam quân tướng sĩ đường ai nấy đi. Mấy viên chủ tướng vội vàng bàn bạc, thấy tình hình này sẽ không thể tiếp tục công thành, sơ sểnh một chút cũng sẽ bị Liêu quân vây đánh, giết dưới thành U Châu, lúc này chúng quyết định lập tức lui binh theo hướng nam, đồng thời tìm kiếm Thánh Thượng.
Lúc này, thủ quân bên trong thành U Châu đã biết tin, lập tức xua quân ra khỏi thành, nội ứng ngoại hợp với viện quân ngoài thành, quân Tống đại bại, mấy chục vạn đại quân tan tác, tốc độ khủng khiếp nhiều với thế như chẻ tre trước đây.
Triệu Quang Nghĩa một khi thất thủ, lâm vào tình cảnh bi thảm tan tác, cả đời cống hiến bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy.
Từ trên sườn núi ngắm nhìn những lá cờ của đội ngũ phía xa, nhận thấy kết cấu lui quân rất khó đánh úp, Da Luật Hưu Ca chưa lành trọng thương nằm trên xe ngựa không khỏi giật mình ngồi dậy, hỏi: "Đây là đạo nhân mã nào, mau mau báo."
Vừa mới truy kích thất bại, đại tướng Liêu quốc Lưu Chấn tổn binh hao tướng xấu hổ nói: "Đại tướng quân, nhân mã đoạn đường này là quân Tống Lý Kế Long."
"Lý Kế Long, Lý Kế Long..."
Da Luật Hưu Ca đọc hai lần, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Bại mà không bại, thật sự hiếm thấy."
Da Luật Hưu Ca đương nhiên hiểu được, bị đại bại, sĩ tốt thất kinh, một khi chạy trốn, khó khăn lớn nhất không phải các tướng lĩnh có thể giữ được sự tỉnh táo hay không, mà là bọn họ đã mất đi tinh thần khuấy động bại binh, không để cho quân địch nhân cơ hội, không chỉ yêu cầu hắn giữ bình tĩnh ở trên chiến trường, hơn nữa với hiệu lệnh tam quân, năng lực chỉ huy điều hành cũng phải đạt tới một độ cao tương đối, được sĩ tốt ủng hộ tuyệt đối, thì mới có thể có được hiệu quả như vậy.
Da Luật Hưu Ca hơi suy nghĩ, nhân tiện nói: "Trận này quyết đấu đến cùng, quyết chiến, dù biết tổn thất sẽ vô cùng to lớn, quân Tống kéo đến hơn ba mươi vạn, hiện giờ đều ở biên giới, truyền lệnh, các lộ truy binh hướng trấn thủ cẩn thận các hướng, chặn giết binh mã của Tống quốc."
Da Luật Hưu Ca vừa dứt lời, lại có người đến báo: "Báo, đại tướng quân, quân Tống La Khắc Địch đột nhiên đánh phản tới, vệ vương Diên Tự nhanh chóng đuổi theo, đại bại rồi, vệ vương trúng tên, đã được đưa tới Cố An thành cứu chữa, giờ sống chết chưa hay."
"La Khắc Địch tướng quân! Hắc hắc, trước mắt có Lý kế long, Cố An lại có La Khắc Địch, Tống quân đủ danh tướng, nếu không phải Triệu Quang Nghĩa tự xưng là cao minh, thích tự mình chỉ huy tác chiến, sợ là chúng ta chưa chắc sẽ có đại thắng Cao Lương hà đâu."
Da Luật Hưu Ca trầm ngâm một lát, dặn dò nói: "Tống quốc ngang nhiên xé bỏ điều ước, xâm lấn Đại Liêu ta, nay gặp đại bại, thái hậu tất có ý chỉ, sẽ lệnh cho ta hưng binh xuôi nam, lệnh cho các bộ binh mã chớ dây dưa với La Khắc Địch, Lý Kế Long, cố gắng giết quân Tống nhiều nhất có thể, để tận dụng cơ hội đổ xuống phía nam."
Da Luật Hưu Ca chỉ hận mình giờ thân bị trọng thương, hành động bất tiện, không thể cùng hai người La Lý đọ sức, thuộc hạ của hắn đang vội vàng đuổi theo của các lộ binh mã, so với hai người này hiển nhiên là kém một bậc, như đi gặm hai xương cứng, tàn quân Tống bị thương nặng, tướng lĩnh vô cùng dũng mãnh, ba mươi vạn quân Tống đều là tinh binh huấn luyện thành thục, hiển nhiên sẽ đem lại kết quả không tồi.
Giờ đang đuổi giết quân Tống, Da Luật Hưu Ca đã bắt đầu bắt tay vào hành động và cân nhắc bước tiếp theo, không chỉ Lý Kế Long, còn có Cố An La Khắc Địch, hắn tin tưởng vào trận chiến, giao chiến ở lãnh thổ Tống quốc, bọn họ hết cơ hội này đến cơ hội khác. Đây là hai đối thủ đáng gườm trên một trận chiến, hắn muốn đích thân mình đánh bại bọn họ!
Tin U Châu đại thắng đã lan truyền đến Thượng Kinh, Tiêu Xước được tin chiến thắng, cảm thấy bắt đầu yên tâm. Toàn bộ Thượng Kinh đều náo nhiệt, mọi người hoan hô nhảy nhót, gồm cả dân chúng khu người Hán, giang sơn này là họ Triệu hay là họ Da Luật, là treo Tống kỳ hay treo Liêu kỳ, đối với dân chúng bọn họ lúc này mà nói đều không quan trọng, đây là đất đai nuôi dưỡng bọn họ, bọn họ chỉ hy vọng mình có cuộc sống yên bình thôi, giờ chiến hỏa sẽ không kéo dài đến Thượng Kinh, mỗi người đều vui mừng khôn xiết, giống như lễ mừng năm mới.
Đã bao vây U Châu, đại phá ba mươi vạn quân Tống, hoàng đế Tống quốc hoảng sợ chạy trốn, Da Luật Hưu Ca Đại tướng quân sống chết chưa rõ, uy danh vang lừng. Phố lớn ngõ nhỏ đều kể ra sự tích anh hùng của hắn, miêu tả hắn anh minh thần võ, bách chiến bách thắng, quả thực là đệ nhất danh tướng chưa từng có trong lịch sử Liêu quốc.
"Da Luật Hưu Ca tướng quân, đây chính là một hảo hán của Đại Liêu Da Luật bộ tộc ta. U Châu bị vây, bảy lộ viện quân phải đi một đường bại một đường, khó thắng, nhưng ta Da Luật Hưu Ca Đại tướng quân mã đáo thành công. Vừa mới giết được Nữ Chân, Thất Vi chạy trốn, rồi ngay lập tức lại khiến người Tống tan tác."
"Lần Này Đại tướng quân trở về, lại phải phong thưởng rồi?"
"Đương nhiên, nghe nói thái hậu sẽ phong Da Luật Hưu Ca tướng quân là đại vu việt sao í, đại vu việt, đây chính là người đệ nhất thiên hạ của Đại Liêu quốc ta, có công lớn phải thưởng, tính xem, chức đại vu việt này đã không có bao nhiêu năm rồi, hiện giờ mới chỉ có Da Luật Hưu Ca tướng quân có thể được chức quan này. Đây chính là chức vị tối cao giỏi hơn văn võ bá quan đấy."
"Ta còn nhớ, Thái tổ hoàng đế Đại Liêu ta năm đó liền nhân chiến công hiển hách mà ban chức đại vu việt, sau lại dùng cái chức này chịu thiền xưng đế, mới có Đại Liêu quốc ta, từ đó về sau, dường như còn không có ai làm đại vu việt nữa, ngươi nói thái hậu đây là ý gì? Chẳng nhẽ là.."
"Đừng nói bừa, tuy nói Hưu Ca tướng quân cũng là hoàng tộc, nhưng thái hậu có con, dĩ nhiên xưng đế, làm sao có thể …?"
Tin tức bên Liêu quốc lan rộng hơn cả bên Tống quốc, sĩ tử văn nhân, người buôn bán nhỏ, cũng sẽ lôi quốc gia đại sự ra để lải nhải, không cho rằng kỳ quặc, ở Liêu quốc thì càng thêm rôm rả, ăn nói khùng điên trên bàn rượu, đưa chuyện thì cũng thôi, không ai truy cứu, song phỏng đoán thái hậu có nhường ngôi ngôi vị hoàng đế, dù sao vẫn có điều cố kỵ, lập tức có người bên cạnh ra tiếng khuyên can.
Vị này nhưng bây giờ có chút men say, không cho là đúng nói: "Có cái gì hay ho chứ, Da Luật bộ tộc, là hoàng tộc Đại Liêu ta, đương kim hoàng thượng tuổi nhỏ, có thể ngồi bảo vệ giang sơn này, khống chế được các bộ lạc sao? Da Luật Hưu Ca đại tướng quân một nhân vật như vậy mới xứng. Hơn nữa, ta cũng không nói thái hậu còn có ý nhường ngôi."
"Vậy là ngươi nói?"
"Thái hậu tuổi trẻ xinh đẹp, Da Luật tướng quân phong nhã hào hoa, chưa biết chừng thái hậu vì Da Luật tướng quân của công lớn, gả cho cho hắn, Da Luật tướng quân lấy thân phận á phụ làm Hoàng Thượng..."