• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bộ đồ mới của hoàng hậu (2 Viewers)

  • Chap-110

Chương 110: Làm lành




Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Bên phía thư phòng.



Tuyết Trúc mặc một bộ váy màu xanh hoa văn hoa sen triền chi, nàng ta cúi đầu, đứng đối diện chiếc bàn tử đàn vểnh đầu, “Tuyết Trúc một lòng hầu hạ Thế tử gia, không dám có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào cả, chỉ cầu có thể được tiếp tục ở lại bên cạnh Thế tử gia. Mạng của Tuyết Trúc đều do Thế tử gia cứu, nếu phu nhân không chấp nhận Tuyết Trúc…Sau này Tuyết Trúc sẽ ít xuất hiện trước mặt phu nhân hơn. Nô tỳ hầu hạ Thế tử gia mười mấy năm nay, nếu ra phủ thì không biết phải đi nơi nào, xin Thế tử gia cho Tuyết Trúc một con đường sống………..”



Cả người Tuyết Trúc run rẩy, bộ quần áo này càng tôn lên vẻ nhu nhược của nàng ta, đáng thương như bồ liễu
(1). Tuyết Trúc trăm ngàn lần không nghĩ tới, hôm qua còn bình thường, sáng sớm nàng ta còn pha một ly chén trà Cúc thơm cho Vệ Phong nữa. Thế mà sáng sớm nay Lý Hồng đã nói với nàng ta là Thế tử gia cho nàng ta rời khỏi Vương phủ, cũng trả khế ước bán mình lại cho nàng ta. Từ đây nàng ta đi chỗ nào cũng không liên quan gì tới Vương phủ.




(1) bồ liễu: loài cây rụng lá sớm nhất về mùa đông, dễ mọc, nhưng dễ tàn; dùng trong văn học cổ để ví người phụ nữ có thể chất yếu đuối (nguồn từ điển soha)



Tuyết Trúc tự nhận mình không làm chuyện gì sai, chuyện duy nhất đó chính là bị Tô Hi nhìn thấy chiếc áo hôm qua.



Tuyết Trúc tưởng Tô Hi mách với Vệ Phong, vì vậy Thế tử gia mới tống cổ nàng ta đi. Dù sao Thế tử gia rất coi trọng phu nhân, bọn nha hoàn ai nấy đều thấy rõ. Nếu phu nhân ầm ĩ trước mặt Thế tử gia thì ngài ấy nhất định làm lơ.



Nhưng nàng ta không biết rằng Tô Hi chưa nói gì cả, ngay cả chuyện Vệ Phong muốn tống nàng ta đi cũng không biết.



Vệ Phong ngồi sau chiếc bàn vểnh, lật xem tài liệu trong tay, không thèm ngẩng đầu lên, đáp: “Không liên quan gì tới nàng, đây là ý của ta. Lúc trước khi ngươi và Tuyết Tình vào Vân Tân Trai thì ta đã từng nói, các ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình. Bây giờ ngươi đã đi quá giới hạn, làm chuyện không nên làm thì ta cũng không giữ lại nữa.”



Tuyết Trúc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, tập tễnh nửa bước và nói: “Tuyết Trúc không nên thêu thùa lên áo của ngài, nếu vì vậy khiến phu nhân không vui thì sau này nô tỳ sẽ không may vá quần áo cho ngài nữa. Nô tỳ toàn tâm toàn ý hầu hạ Thế tử gia và phu nhân, cầu Thế tử gia cho nô tỳ một cơ hội.”



Cuối cùng Vệ Phong cũng ngừng động tác trên tay, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, hiếm khi mới nói: “Không phải là ngươi khiến nàng không vui, mà là ta không hi vọng có bất kỳ điều gì khiến nàng không vui.” Vì chuyện của Tuyết Trúc mà hôm qua cô nương kia suýt chút nữa lại bắt hắn phải ngủ dưới đất. Sau khi hắn rửa mặt xong thì nàng đã nằm trên giường ngủ rồi, lúc đó hắn mới lên giường được. Hắn đặt bút xuống lần nữa, không muốn nhiều lời: “Đi xuống đi, bảo Lý Hồng đưa ngươi xuống núi.”



Nhưng sao Tuyết Trúc cam tâm cho được, chỗ này là biệt viện núi Long An, thậm chí hắn còn không đợi đến khi trở về phủ Tĩnh Vương mà đã muốn đuổi nàng ta đi rồi, ở trong lòng hắn, Thế tử phu nhân quan trọng đến thế sao? Nàng ta đứng yên, vẫn còn đang giãy giụa lần cuối, “Thế tử gia, nô tỳ hầu hạ ngày mười mấy năm qua, ngài đối với nô tỳ……..Thật sự không có một chút tình cảm nào sao?”



Vệ Phong vẫn bất động. Hồi lâu cũng không nghe thấy hắn trả lời.



Lòng Tuyết Trúc chùng xuống, ngay lúc nàng ta muốn xoay người thì Vệ Phong lại lên tiếng: “Ngoài Tô Hi ra, ta sẽ không rung động với bất kỳ một ai.”



Tuyết Trúc cứng đờ, chút mong đợi cuối cùng cũng bị đánh tan, nàng ta không còn lý do gì để thuyết phục bản thân tiếp tục dây dưa nữa. Nàng ta thất tha thất thểu đi ra khỏi thư phòng, về phòng mình thu dọn đồ đạc. Lý Hồng đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, đứng ở ngoài sân, hôm nay nàng ta “Nhất định phải đi”.



Tuyết Tình đứng ở cửa, có lẽ cũng hiểu lý do tại sao. Cho dù không ai kể cho nàng ta nghe, nhưng với khả năng nhìn mặt đoán ý thì chắc chắn cũng đoán ra được. Nàng ta đưa một phần trang sức và tiền bạc đã tích cóp được ra cho Tuyết Trúc và nói: “Tương lai ở bên ngoài còn rất nhiều nơi phải cần đến tiền, ngươi cầm những thứ này đi, chuẩn bị trước đỡ phải khỏi lo lắng.”



Tuyết Trúc lại lắc đầu từ chối, không đầu không đuôi nói: “Ngươi giữ lại đi, nói không chừng tương lai ngươi cũng cần dùng tới.”



Vệ Phong không muốn để Tô Hi nghĩ nhiều nên đuổi nàng ta đi, Tuyết Tình và nàng ta đều là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Vệ Phong, chỉ cần Tô Hi nói một câu thì hai người bọn nàng đừng mong ở lại. Tuyết Trúc ngồi trên xe ngựa xuống núi, quay đầu ngoái nhìn lại biệt viện phủ Tấn Vương, nhớ tới quang cảnh mấy năm nay hầu hạ bên cạnh Vệ Phong, vì thế không tự chủ được mà đỏ mắt, nàng ta buông rèm xuống. Lý Hồng bên ngoài xe ngựa kêu “Giá” lên một tiếng, xe ngựa lộc cộc chạy xuống dưới chân núi.



*



Tuyết Trúc đi được một canh giờ, Tô Hi mới nghe được chuyện này từ trong miệng của Ngân Li.



Lúc dùng bữa sáng không thấy bóng dáng Tuyết Trúc đâu, Tô Hi cứ tưởng rằng hôm nay không phải đến phiên trực của nàng ta nên cũng không nghĩ nhiều, bây giờ lại nghe nói nàng ta bị Vệ Phong đuổi đi, thế là ngớ người một lúc, phản ứng đầu tiên là: “Tại sao vậy?”



Ngân Li không nghĩ nhiều như nàng, hồn nhiên nói: “Tất nhiên là do Tuyết Trúc làm sai chuyện nên mới bị đuổi đi ạ. Nô tỳ nghe nói trước đó Tuyết Trúc có vào thư phòng của Thế tử gia, việc này chắc chắn là ý của Thế tử gia rồi.”



Tô Hi yên lặng một lúc, nhét cái rổ kim chỉ vào trong tay của Ngân Li, sau đó lê đôi giày thêu sa tanh đi đến ấm sụp, cũng không thèm khoác thêm áo mà đi đến thư phòng.



Bên ngoài đang có tuyết rơi, năm nay dường như tuyết rơi nhiều hơn mọi năm, từng đợt từng đợt hệt như sợi bông tơ tằm mềm mại, phủ một lớp trắng xóa thật dày khắp cả sân. Bông tuyết theo gió bay vào hành lạnh, rơi trên cổ của Tô Hi, đông lạnh cứng ngắc khiến cả người nàng cũng tỉnh táo hơn. Nàng đi vào trong thư phòng thì thấy Vệ Phong đang thản nhiên ngồi sau bàn đọc sách, nàng bĩu môi, yên lặng đi đến bên cạnh hắn, “Sao chàng đuổi Tuyết Trúc đi vậy?”



Vệ Phong ngước mắt lên, chỉ thấy nàng mặc một chiếc váy mỏng màu xanh nhạt, trên eo buộc hai dây lưng, càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm trọn. Hắn nhíu mày, ôm nàng vào trong lòng rồi choàng chiếc áo khoác trên người mình cho cô, “Sao nàng mặc ít vậy? Mới hết cảm xong là chạy nhảy lung tung ngay.”



Áo khoác của Vệ Phong rất ấm áp, mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn và mùi đàn hương độc đáo. Tô Hi chỉ để lộ gương mặt nho nhỏ, nói: “Trong lòng có đốt than mà.” Nói xong nàng mới sực ra mục đích tới đây của mình, lại nói: “Chàng còn chưa nói tại sao đuổi Tuyết Trúc đi?”



Vệ Phong xoay người nàng lại, đặt nàng ngồi trên hông của mình. Hai người khoác chung một chiếc áo khoác, không ai thấy hắn làm gì bên dưới áo khoác.



Hắn cúi đầu hôn cái miệng nhỏ của nàng, nói: “Hôm qua nàng giận dỗi cả ngày với ta không phải cũng vì nàng ta sao?”



Tâm tư của Tô Hi bị vạch trần, ánh mắt nàng dao động, hiện lên vẻ bối rối.



Lòng bàn tay của Vệ Phong mò lên trên, cầm chỗ mềm mại của nàng xoa nắn, “Hửm, Ấu Ấu? Có phải là nàng ghen không?”



Cả người Tô Hi vặn vẹo, gương mặt ửng đỏ, trái lòng nói: “……Không phải.”



Vệ Phong thấp giọng cười khẽ, cũng không bắt ép nàng thừa nhận, cũng hiểu được cái tính hay dối lòng của nàng, “Ta đuổi nàng ta đi rồi, vậy chuyện kia đừng giận ta nữa, có được không?”



Trong lòng hai người đều hiểu rõ ràng, chuyện kia là chuyện gì. Đã mấy ngày nay hắn chưa chạm vào thân thể nàng, bây giờ bị hắn trêu chọc khiến cả người nàng mềm nhũn. Nàng cắn môi dưới, nói: “Chỉ cần sau này chàng đừng như vậy nữa…..Thì thiếp sẽ không giận.”



Cãi nhau nhiều ngày trời, cuối cùng qua cơn mưa trời lại sáng.



Vệ Phong cúi người ngậm lấy đôi môi hồng hào của nàng, ngửi mừi thơm ngọt ngào dễ chịu trên người nàng. Hắn như con sói bị bỏ đói lâu ngày, cuối cùng cũng tìm được món ăn mình yêu thích, chỉ muốn một lần bỏ hết vào miệng mà ăn, lại muốn từ từ nhấm nháp.



Hai người hôn nhau say đắm, không khí ở phổi của Tô Hi đều bị hắn rút sạch, ngay cả đầu lưỡi cũng bị mút đến tê dại. Cô muốn quay đầu thở vài cái nhưng hắn lại không buông tha mà giữ chặt cái gáy của nàng, khiến nàng không thể động đậy được.



Qua hồi lâu, lâu đến nỗi tuyết bên ngoài cũng đã ngừng rơi, không biết đã qua một khắc hay là hai khắc, hoặc là lâu hơn thế, cuối cùng Vệ Phong cũng buông nàng ra, nhưng vẫn còn chưa đã thèm mà liếm nhẹ cánh môi của nàng, hô hấp trầm thấp nặng nề.



Khuôn mặt của Tô Hi đỏ bừng, nằm sấp lên ngực hắn, cái miệng nhỏ khẽ mở thở hổn hển. Nàng khép chiếc áo trước ngực hắn lại, ngước hai hàng lông mi thật dài lên nhìn Vệ Phong. Chỉ thấy hai ngươi của hắn sâu thẳm sáng lấp lánh đang nhìn nàng. Nàng vội quay đầu vùi mặt vào ngực hắn, chỉ để lộ hai lỗ tai đỏ ửng, giọng nói như muỗi kêu: “Thiếp còn chuyện muốn nói với chàng.”



Lúc này Vệ Phong lại không nghĩ được nhiều như thế, hắn bế nàng lên đi vào bên trong thư phòng. Bên trong thư phòng có dựng một cái giường bích sa để thỉnh thoảng hắn nghỉ ngơi, hắn đặt Tô Hi lên giường, cũng lên theo sau rồi tựa lên trán của nàng và nói: “Ấu Ấu, hiện tại nàng quan tâm ta đến mức nào?”



Đôi mắt của hắn đen láy, cứ như ẩn giấu vực thẳm và khe rãnh, dễ như trở bàn tay mà khiến người ta phải sa vào trong đó.



Câu hỏi này gợi lên ký ức của Tô Hi. Lúc trước khi hai người chưa xác định tình cảm, Vệ Phong cũng từng hỏi nàng như thế, lúc ấy nàng chỉ nói có một chút thôi. Bây giờ Tô Hi cảm thấy hắn thật xảo quyệt, hai người mới làm lành xong mà hắn đã hỏi câu này, nàng giơ tay lên che mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt to ươn ướt, hồi lâu mới nũng nịu nói: “Nhiều hơn trước đây.”



Vệ Phong hỏi: “Nhiều hơn bao nhiêu?”



Tô Hi tách khe hở chỗ đầu ngón tay ra nhìn hắn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước đây là một miếng đường ổ tơ
(2), bây giờ có cộng hết một đĩa đậu phộng bơ
(3), một đĩa bột hoa hồng
(4), một đĩa kẹo long tu
(5), và một đĩa bánh đậu xanh…..” Nàng tạm dừng một lúc.



Chỉ biết ăn, Vệ Phong đang định lấp kín cái miệng nhỏ của nàng thì lại nghe nàng nói: “Cũng không bằng chàng.”



Bên môi của Vệ Phong là nụ cười như có như không, nói: “Ta ở trong mắt nàng là một cục kẹo đường à?”



Tô Hi buông móng vuốt nhỏ xuống, nghiêm túc nói: “……..Bởi vì chàng rất ngọt.”



Vệ Phong giật mình, chợt thấp giọng cười, sau đó đè hai tay nàng lên đỉnh đầu, mười ngón tay giao vào nhau, “Không ngọt bằng nàng.”



Chỗ nào của nàng cũng ngọt ngào hết.



*



Hai người lăn qua lộn lại từ buổi trưa đến chiều hoàng hôn mới dừng lại.



Ngày mùa đông mà Tô Hi chảy mồ hôi ròng ròng, hệt như mới được vớt từ dưới nước lên. Nàng không biết mình đã ngất mấy lần, nhưng lần nào cũng bị Vệ Phong đánh thức dậy. Bây giờ nàng đang vô lực ngồi trong lòng của Vệ Phong, từ lúc hắn mặc chiếc áo yếm màu hồng phấn cho nàng thì bên ngoài trời đã tối thui, cái bụng đói của nàng kêu ùng ục, nàng chỉ muốn về phòng dùng bữa càng nhanh càng tốt thôi.



Nhưng Vệ Phong lại không buông tha cho nàng, mà sức lực của nàng cũng không bằng hắn, chút phản kháng của nàng chỉ như mèo cào trong mắt hắn thôi. Mãi cho đến tận lúc này, cả người nàng bủn rủn thì không nói, mà chỗ đó bị hắn nhét đầy đến không ăn tiêu được, nàng xấu hổ bực mình liếc hắn một cái, trách hắn không biết tiết chế.



Vệ Phong nhẹ cắn môi dưới của nàng, khàn giọng nói: “Nàng đừng nhìn ta như thế.”



Tô Hi sợ hắn sẽ làm thêm lần nữa, nhanh chóng nhắm mắt lại, lông mi run liên hồi, thật sự là cực kỳ sợ hắn.



Áo ngoài của nàng khi nãy đã bị xé rách, Vệ Phong lập tức dùng áo khoác của hắn bao phủ lấy nàng, ôm nàng đi đến phòng chính. Tô Hi giấu người trong lồng ngực của hắn, nàng cứ tưởng mình thông minh nhưng thật ra chỉ tự lừa mình thôi, thế là nàng bắt đầu tự coi mình như đà điểu. Nàng vốn không dám nhìn phản ứng của hạ nhân, chỉ nghe Vệ Phong bình tĩnh sai bảo Ngân Nhạn đưa một bộ quần áo khác rồi đi vào trong phòng tự thay đồ cho nàng.



Sau khi hai người dùng xong bữa tối thì Tô Hi mới lấy lại được chút sức mà nghĩ đến chuyện khác. Nàng dời mắt nhìn Vệ Phong, “Tuyết Trúc đi rồi, bên cạnh giờ chỉ còn mỗi Tuyết Tình hầu hạ thôi, có đủ không?”



Vệ Phong múc một chén đậu phụ gạch
(6) cho nàng rồi đặt trước mặt nàng, cong môi cười nhạt: “Tiểu cô nương nào đó thích ăn giấm, còn phải làm gì nữa đây?”



Tô Hi liếc nhìn hắn một cái, không để ý tới câu nói chế nhạo của hắn, lẳng lặng khuất chén cháo trước mặt, “Tuyết Tình cũng hầu hạ chàng nhiều năm rồi nhỉ…..”



Vệ Phong ngước mắt. Hiếm khi hắn chống cằm, suy tư nhìn Tô Hi.



Tô Hi biết hắn đang nhìn mình, nàng không ngẩng đầu mà tiếp tục thì thào: “Tuổi nàng ấy cũng không còn nhỏ nữa, có phải nên……”



Nàng còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Phong nhéo má một cái. Nàng ôm mặt, khẽ “ối” lên một tiếng, cau mày: “Chàng làm gì thế?”



Vệ Phong nhìn đầu ngón tay của mình, cười nhẹ: “Để ta nhìn xem có vắt ra được một cân giấm không.”



Tô Hi lập tức đỏ mặt, cúi đầu ăn cháo, không hề nói chuyện nữa.



Ngay cả khói trên đỉnh đầu của nàng cũng chua lè luôn.



Một lát sau, Vệ Phong đáp lời nàng: “Tuyết Tình đã đi theo ta 12, 13 năm rồi, cũng không còn nhỏ nữa. Nếu hôm nào nàng rảnh thì xem việc hôn nhân cho nàng ta luôn đi.”



Động tác ăn cháo của Tô Hi khựng lại, thoáng kinh ngạc nhìn hắn. Sao hắn biết nàng muốn nói gì vậy?



Vệ Phong thong thả nói: “Trong đầu của nàng cũng chỉ có chút việc ấy thôi, ta còn không biết nàng nghĩ gì sao?”



Đây là vòng vèo nói đầu óc nàng đơn giản đấy à? Tô Hi phồng má, xoay đầu sang một bên, không thèm để ý đến hắn. Nhưng một lúc sau, khoé miệng nàng lại không kìm được mà khẽ cong lên, nàng vốn tưởng rằng mình gây sự vô cớ thì hắn sẽ không dễ gì đồng ý.



Dù sao nàng cũng mới lấy hắn được có mấy tháng, mà Tuyết Tình và Tuyết Trúc đã hầu hạ hắn mười mấy năm rồi.



Có lẽ do cuộc hôn nhân đời trước mang lại cảm giác không mấy tốt đẹp cho Tô Hi. Nàng cứ tưởng chỉ cần không giống Lệ Diễn, sau khi thành thân thì đối phương đối xử với mình tốt chút là được rồi.



Nhưng không nghĩ tới Vệ Phong còn cho nàng nhiều hơn thế, hắn cưng chiều nàng, bao che nàng, ôm nàng trong lòng bàn tay. Lần đầu tiên nàng cảm thấy hoá ra thành thân chính là như vậy, không phải lạnh nhạt, không phải đồng sàng dị mộng
(7), là hai người toàn tâm toàn ý, thân thiết gần gũi với nhau,.




(7) đồng sàng dị mộng xét theo nghĩa đen có nghĩa là hai người ngủ cùng một chiếc giường nhưng lại mơ hai giấc mơ khác nhau. Sau này, câu thành ngữ này còn dùng để chỉ những đôi vợ chồng không yêu thương nhau, không hòa thuận, không đồng lòng, tuy nằm cùng giường, ăn cùng mâm nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến người khác, tâm tư tình cảm không hướng về nhau (nguồn tiengtrunganhduong).



Khoé mắt Tô Hi thoáng nhìn sang Vệ Phong, thấy hắn cũng đang nhìn nàng thì lập tức quay đầu lại, nàng buông đũa xuống, hiếm khi không nói chuyện mà chui tọt vào trong lòng của hắn.



“Thiếp ôm cái nào.”



*



Phía sau núi Long An có một rừng núi hoa mai thơm màu vàng, sáng nay bắt đầu có mưa tuyết, sau khi Vệ Hâm ở trong sân buồn chán vài ngày thì mời Tô Hi đến sau núi ngắm hoa mai.



Tô Hi thấy thời tiết khá đẹp, nghĩ có thể quét tuyết trên hoa mai pha trà nên lập tức kêu Ngân Hạc về phòng cầm một chiếc bình nhỏ hình tròn hoa văn rực rỡ, sau đó đi với Vệ Hâm ra sau núi.



Hôm qua tuy Vệ Phong bảo nàng lựa chọn một mối hôn nhân cho Tuyết Tình, nhưng bây giờ hai người vẫn còn đang trên núi, nàng muốn xem cũng không xem được. Vì vậy, Tô Hi tạm thời gác chuyện này sang một bên, không vội vàng trong lúc này, đợi sau khi về phủ thì sẽ kêu người đi tìm kiếm.



Nàng với Vệ Phong mới làm lành xong, sau một hồi cãi vã, Vệ Phong như quấn lấy nàng hơn, có khi hắn đi thư phòng đọc sáng cũng muốn dẫn nàng theo. Lúc đầu hắn còn quy củ, hắn xem vụ án còn nàng đọc sách, thế nhưng sau đó hắn lại không thành thật, bế nàng lên chiếc bàn vểnh…….Thư phòng thành chỗ hai người làm loạn, ở đâu Vệ Phong cũng đều thử một lần, Tô Hi sợ bỗng sẽ có người vào, vừa xấu hổ vừa bực mình, nhưng nói mãi hắn vẫn không chịu sửa.



Hôm nay nàng muốn ra ngoài, Vệ Phong sắp xếp hai thị vệ và hai nha hoàn đi theo nàng, nói: “Nàng trở về sớm chút, ta ở thư phòng chờ nàng.”



Hạ nhân đều đứng bên cạnh, tuy rằng Vệ Phong nói không có vấn đề gì cả nhưng Tô Hi lại có tật giật mình, nhất thời mặt đỏ bừng.



Nàng nhanh chóng hất tay hắn ra, vội vàng nói: “Thiếp phải đi rồi.”



Rừng hoa mai sau núi không xa biệt viện là bao, nhưng bởi vì tuyết rơi dày đặc nên xe ngựa đi lên không tiện lắm, vì thế Tô Hi và Vệ Hâm phải mất hai khắc mới đến. Vệ Hâm cũng là một người tao nhã, thấy Tô Hi muốn quét tuyết pha trà thì kinh ngạc nói: “Khi nào đại tẩu pha trà, muội có thể đến chỗ đại tẩu uống trà không?”



Tô Hi cười nói: “Tất nhiên là được rồi.”



Bên này, Tô Hi dẫn nha hoàn quét tuyết trên hoa mai, còn Vệ Hâm bên kia thì đi ngắm cảnh, hai người nhanh chóng tách ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom