Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 23: Trắng trắng mềm mềm
Editor: Song Ngư
Beta-er: Ngáo
Tô Hi đợi nửa ngày, nhưng vẫn không nghe được bất kỳ câu trả lời nào.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng xào xạc của lá cây trên đỉnh đầu, Ngân Nhạn và Ngân Hạc cũng không biết ở phía sau làm gì, một chút động tĩnh cũng không có.
Tô Hi che đôi mắt mình lại nên không thấy được tình hình, chờ đến bất an nên lặng lẽ dời ngón tay xuống, chỉ lộ ra đôi mắt to đen nhánh, đầu ngón tay nhìn về hướng đình bát giác hóng gió kia.
Vừa ngước mắt lên thì thấy Vệ Phong không biết khi nào đã đứng trước mặt mình.
Không biết từ lúc nào Vệ Phong đã nhìn nàng, bên môi giương lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tô Hi cả kinh, theo phản xạ có điều kiện mà lùi về sau, lại quên chân mình đang bị thương, vừa di chuyển thì đụng trúng vết thương trên chân, nàng nhíu mày nhịn không được mà nghẹn ngào một tiếng.
Ngân Hạc và Ngân Nhạn đi lên đỡ nàng, Ngân Nhạn lo lắng Vệ Phong hiểu lầm, bèn chủ động giải thích, "Vệ thế tử, tiểu thư của chúng ta vừa rồi bị thương ở chân, nên muốn vào đình này ngồi nghỉ một lát, không phải cố ý nghe cuộc nói chuyện của ngài và Ân cô nương đâu. Xin Vệ thế tử để tiểu thư chúng ta vào đình ngồi một lát đi."
Vệ Phong cụp mắt xuống, dừng trên đôi chân của Tô Hi.
Tô Hi hôm nay mang một đôi giày thêu hoa văn ong điệp đuổi hoa màu hồng nhạt, đôi giày giấu dưới làn váy màu trắng, chỉ lộ ra đầu giày tinh xảo, trên đó gắn ba viên đông châu sáng ngời, làm đôi chân nhỏ kia đáng yêu không nói nên lời.
Tô Hi không được tự nhiên rụt chân lại, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút ảo não không biết làm sao, "Đình Chu biểu ca, muội sẽ không nói với người khác đâu." Giả ngu xem ra là không được, Vệ Phong thông minh như vậy, chắc chắn liếc mắt một cái là nhìn ra, nếu hắn lo lắng sau khi nàng rời khỏi sẽ nói bậy bạ gì, vậy thì nàng sẽ cho hắn thấy lập trường của mình trước, chắc hẳn hắn sẽ buông tha nàng nhỉ?
Sớm biết vậy thì đã không nhất thời tò mò mà đi nghe lén rồi, Tô Hi lúc này hối hận thì cũng đã muộn, hy vọng Vệ Phong thấy nàng bị thương chân mà không so đo với nàng.
Vệ Phong hơi nâng mắt lên, một tiếng "Đình Chu biểu ca" này gợi lên cho hắn không ít hồi ức. Vẻ mặt bị dính dơ ở Tàng Thư Các, tiểu nha đầu bụ bẫm phảng phất như mới còn hôm qua bất an mở to mắt mà nhìn hắn, bây giờ thế nhưng đã là tiểu cô nương trưởng thành xinh đẹp, chỉ là đôi mắt này vẫn không thay đổi, vừa to vừa sáng, linh động hệt như lời nói vậy.
Vệ Phong bình tĩnh, chế nhạo nói: "Hi biểu muội không phải cái gì cũng chưa nghe thấy sao?"
Khuôn mặt của Tô Hi đỏ lên, thầm nghĩ Vệ Phong cũng thật nhớ kỹ nha, nàng chỉ thuận miệng nói thôi, huống hồ hắn và Ân Thê Thê đứng trong đình nói chuyện, lại cũng không cố tình tránh tai mắt người khác, bị nàng thấy cũng là điều không thể tránh được.
Nàng nói: "Xác thật không nghe thấy, cách xa quá." Chỉ là thấy thôi.
Vệ Phong nhẹ nhàng cười, nhưng rất nhanh liền biến mất, "Đình để lại cho muội, ta sẽ sai người canh giữ xung quanh."
Tô Hi chớp mắt, có hơi không tin Vệ Phong tự nhiên lại tốt như vậy, cho đến khi thân ảnh hắn đi xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Ngân Hạc và Ngân Nhạn, "Đỡ ta vào trong đình ngồi."
Hai người đỡ Tô Hi vào trong đình bát giác, để nàng ngồi trên ghế đá, Ngân Nhạn nhịn không được nói: "Tiểu thư, lá gan của Ân cô nương lớn thật, phía trước có biết bao nhiêu người chứ, thế mà nàng ta cũng dám.......Đưa túi thơm cho Vệ thế tử nữa." Hai chữ "Gặp lén" này nuốt lại vào, vẫn là chưa nói ra.
Ngân Nhạn đi theo Tô Hi đã 7, 8 năm, thần kinh tương đối thô, nói chuyện với Tô Hi cũng hơi tuỳ ý.
Tô Hi nhìn quanh một vòng, không thấy người khác, xem ra Vệ Phong quả thật đã sai người canh giữ chỗ này, nên nàng bảo Ngân Nhạn và Ngân Hạc đứng che trước mặt, còn mình vừa nhấc làn váy vừa nói: "Lá gan của Thê tỷ tỷ lớn hay không, hoặc đưa túi thơm cho ai cũng không liên quan đến chúng ta. Ngân Nhạn tỷ tỷ, những lời này ngươi nói trước mặt ta thì thôi, ra khỏi đình thì không thể nói bậy."
Ngân Nhạn lúc này mới hiểu chính mình nói nhiều, nói một tiếng vâng, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày của Tô Hi ra, xem vết thương cho nàng. Ngân Nhạn hàng năm tập võ nên bị thương là chuyện thường, loại trật chân nhỏ này tự nhiên cũng biết nhìn.
Liền thấy một đoạn cổ chân trắng muốt như tuyết của Tô Hi lộ ra, làn da trắng gần như trong suốt, có thể thấy được mạch máu dưới da, nhỏ nhắn đến nỗi giống như bẻ một cái là gãy. Cổ chân đỏ hồng lên, quả thật là bị trật chân, Ngân Nhạn cẩn thận quan sát, nói với Tô Hi: "Tiểu thư, nô tỳ giúp ngài xoa nắn hai cái, sẽ không đau lắm đâu, ngài kiên nhẫn một chút nhé."
Tô Hi vừa chuyển đầu thì tay Ngân Nhạn liền bắt đầu động, trái một chút phải một chút, tuy Tô Hi đã chuẩn bị tốt nhưng cũng bị đau đến nước mắt lưng tròng, liên tục kêu lên: "Nhẹ chút, nhẹ chút.........Ô, ô đau chết mất."
Một lát sau, Ngân Nhạn cuối cùng cũng xoa nắn xong, "Tiểu thư thử cử động xem? Nơi này không có rượu thuốc, đợi lát nữa sau khi hồi phủ thì nô tỳ lại thoa rượu thuốc cho ngài, mấy ngày thì sẽ khỏi thôi."
Viền mắt Tô Hi long lanh, thiếu chút nữa không nhịn được mà rơi nước mắt, vốn dĩ không quá đau nhưng nghe Ngân Nhạn nói xong thì ngược lại cảm thấy càng đau hơn.
Tô Hi nửa tin nửa ngờ cử động mắc cá chân, lại xoay xoay một hồi, vui vẻ nói: "Hình như hết đau rồi."
Ngân Nhạn cười, nói: "Ngân Lộ không ở đây, loại thương tích này nô tỳ cũng có thể giải quyết, sau khi hồi phủ thì để nàng ấy xem thử." Ngân Lộ là người tinh thông y thuật nhất trong 4 nha hoàn của nàng.
Tô Hi gật đầu, đang định gọi Ngân Hạc đi phía trước nói một tiếng với Đường Vãn và Úc Bảo Đồng, rằng cổ chân của nàng bị thương nên chắc hồi phủ trước. Nàng ngẩng đầu nhìn đường nhỏ bên ngoài đình bát giác xuất hiện một bóng người, mặc y phục màu xanh, đúng là Vệ Phong vừa rời đi.
Tô Hi vội vàng kêu Ngân Hạc và Ngân Nhạn che trước người, sau đó tròng lên vớ lụa trắng rồi mang giày thêu vào, sau đó thì nghe tiếng bước chân của Vệ Phong đã đi đến ngoài đình, hắn lạnh nhạt nói: "Vết thương ở chân của Hi biểu muội có nặng không?"
Tô Hi vươn đầu từ phía sau Ngân Nhạn ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Vệ Phong, chần chờ một chút rồi nói: "Đã đỡ nhiều rồi, đa tạ Đình Chu biểu ca quan tâm." Rối rắm một chút, nàng vẫn không nhịn xuống được mà hỏi: "Đình Chu biểu ca không phải đã đi rồi sao?" Xuất quỷ nhập thần như vậy làm nàng sợ muốn chết.
Vệ Phong nghe nàng ý tại ngôn ngoại
(*), chỉ cong môi, cũng không có phản ứng gì khác mà đi đến trước bàn đá, sau đó đặt một lọ nhỏ với lằn văn hoa sen bằng sứ màu xanh lên bàn, nói với Tô Hi: "Đây là thuốc mỡ giúp lưu thông máu, để nha hoàn xoa cho muội một ít, có thể làm tan tình trạng tụ máu, rất tốt cho vết thương ở chân của muội."
(*) ý tại ngôn ngoại: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.
........Hắn tới là đưa thuốc cho nàng sao?
Tô Hi hơi kinh ngạc, thế nhân đều truyền rằng Vệ Phong nho nhã lễ độ, dung mạo cử chỉ rất có phép tắc, là người biết tiến biết lùi, nhưng Tô Hi nhìn thế nào cũng cảm thấy thế nhân nói quả thật không đúng. Còn việc không đúng chỗ nào thì nàng không thể nói được, cứ cảm thấy Vệ Phong không chỉ đơn giản như vậy.
Có lẽ trên người Vệ Phong có hơi thở lãnh đạm xa cách làm nàng theo bản năng cho rằng hắn không dễ đến gần, huống hồ hắn xác thật có vài lần thờ ơ lạnh nhạt với nàng, thế nhưng bây giờ lại chủ động quan tâm vết thương của chính mình, làm nàng có chút ngoài ý muốn.
Chỉ là Tô Hi nghĩ lại, Vệ Phong hình như còn giúp nàng sửa lại con diều, tuy rằng đã qua hơn hai năm nhưng nàng còn chưa kịp nói lời cảm tạ hắn nữa.
Nghĩ vậy, Tô Hi không suy nghĩ nhiều nữa mà bắt lấy tay áo của Vệ Phong đang muốn rời đi lại. . Đọc truyện hay tại || trùm truyện. com ||
Bước chân của Vệ Phong hơi cứng lại, xoay người nhìn về phía ngón tay đang kéo ống tay áo của hắn, ngón tay tinh tế, vừa trắng vừa mềm, không biết vì sao thế nhưng làm hắn nhớ tới búp măng mềm vào ngày xuân. Móng tay kia trắng trắng lại mịn màng, được cắt sạch sẽ đến chỉnh tề, để lại một ít nhưng không dài, đầu ngón tay tròn tròn mềm mềm như có độ bóng.
Vệ Phong nhớ tới nước sơn móng tay nhuộm màu đỏ của Ân Thê Thê, so sánh với đôi tay này thì lập tức liền thua chị kém em.
"Đình Chu biểu ca......" Tô Hi ấp úng cả nửa ngày nghĩ nên mở miệng thế nào cho được.
Vệ Phong nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt của Tô Hi, ý tứ là, còn có chuyện gì?
Tô Hi lập tức liền căng thẳng, nắm ống tay áo của anh thật chặt, giống như sợ anh rời đi vậy, ngập ngừng nói: "Không biết huynh còn nhớ chuyện hai năm trước muội lạc đường trong rừng trúc ở núi Long An không, huynh đi qua đã cứu muội còn giúp muội sửa con diều nữa. Muội lúc đầu muốn đi Tề vương phủ nói lời cảm tạ với huynh, nhưng sau đó có chút việc nên không đi được.........Sau đó tổ phụ của muội lại bị bệnh, nên muội quên béng luôn việc này, không biết hôm nay nói lời cảm tạ với huynh có còn kịp không? Đình Chu biểu ca, lần trước thật sự cảm tạ huynh đã giúp đỡ."
Bộ dáng của tiểu nha đầu nghiêm trang giống như đang ở trong lớp học vậy, trong nhất thời làm Vệ Phong tưởng rằng bản thân đã biến thành phu tử nghiêm khắc nữa chứ, đột nhiên không chút lý do mà cảm thấy buồn cười.
Bên môi Vệ Phong mang theo ý cười nhàn nhạt, không vội đi mà hỏi, "Sao muội biết con diều kia là ta sửa?"
Tô Hi ngẩn ngơ, chẳng lẽ không phải sao? Lúc trước nô tài đưa cho nàng thì nàng cho rằng hắn sửa, bằng không còn ai nữa chứ? Tô Hi vội nói: "Cho dù không phải huynh sửa thì cũng là huynh giúp......" Dù sao trong mắt nàng, ai sửa cũng không quan trọng, chỉ cần sửa được là được rồi.
Vệ Phong ngắt lời nàng, "Nếu là ta sửa, vậy Hi biểu muội định cảm tạ ta thế nào đây?"
Tô Hi bị hắn xoay mòng mòng đến hồ đồ, không rõ đến tột cùng có phải là hắn sửa hay không, bèn nói: "Đình Chu biểu ca muốn cái gì?"
Vệ Phong cong môi, trả lời: "Đợi ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho Hi biểu muội nghe."
Nói xong liền rời đi.
Tô Hi đứng tại chỗ, cứ cảm thấy mình như rơi vào một vòng tròn vậy, nhưng nghĩ lại, Vệ Phong chắc sẽ không nói mấy yêu cầu quá đáng nhỉ? Dù sao năng lực của nàng cũng có hạn.
Nghĩ như vậy, trong lòng của Tô Hi bình thản hơn rất nhiều, cầm lấy lọ sứ nhỏ trên bàn đưa lên mũi ngửi thử, sau đó đưa cho Ngân Nhạn, nói: "Ngân Nhạn tỷ tỷ giúp ta bôi thuốc đi."
Một lát sau, bôi xong thuốc, Tô Hi cảm thấy cổ chân mát lạnh, đỡ đau hơn khi nãy rất nhiều.
Quay lại trại nuôi ngựa, trận thi đấu của Uyển Bình Công chúa và Lữ Huệ Xu đã kết thúc.
Uyển Bình Công chúa ước chừng đã đấu cùng Lữ Huệ Xu khoảng 7 lần, nhưng lần nào cũng bại bởi Lữ Huệ Xu, chỉ chênh lệch nửa thân ngựa, cơn nhục nhã này nói Uyển Bình Công chúa phải chịu thế nào được.
Nếu một hai lần hơn nửa thân ngựa thì thôi đi, đây cả 7 lần đều như thế, như vậy chứng minh được trình độ của Lữ Huệ Xu không chỉ có nhiêu đó, hơn nữa còn có thể khống chế tốt sự chênh lệch giữa mình và Uyển Bình Công chúa, vẫn luôn giữ lại con đường sống.
Uyển Bình Công chúa giơ roi lên rồi mạnh bạo đánh một phát lên mình con ngựa nhung trắng của mình, con ngựa bị hoảng sợ liền bắt đầu chạy như điên.
Uyển Bình Công chúa liếc mắt nhìn Lữ Huệ Xu một cái, hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng lần này ngươi thắng ta là xong, có bản lĩnh thì lần sau lại so một lần nữa, nếu ngươi thua thì phải bò một vòng quanh trại nuôi ngựa."
Lữ Huệ Xu ngồi trên lưng ngựa, cong môi cười nói: "Vậy nếu Công chúa thua thì sao đây?"
Sắc mặt của Uyển Bình Công chúa thay đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, nói: "Mặc cho ngươi xử trí." Uyển Bình Công chúa sở dĩ dám nói như vậy, là chắc chắn không có người dám làm gì nàng ta, dù gì mẫu thân của nàng ta cũng là Thọ Xương trưởng Công chúa, là tỷ tỷ cùng mẹ mà Hoàng Thượng kính trọng nhất.
Lữ Huệ Xu nói: "Được, Công chúa nhất ngôn cửu đỉnh, thần nhớ kỹ." Dứt lời liền nắm dây cường quay về.
Bên này, Tô Hi được Ngân Nhạn đỡ tay lên xe ngựa, thấy Lữ Huệ Xu đến rồi vững vàng dừng trước mặt nàng, Tô Hi giật mình, vốn tưởng rằng vừa rồi nàng ấy nói đến xin lỗi với mình chỉ là lời nói khách sáo, không ngờ là sự thật, mở miệng nói: "Lữ cô nương."
Lữ Huệ Xu nhảy từ trên lưng ngựa xuống, trên mặt mang ý cười đến trước mặt Tô Hi, mắt nhìn thấy tư thế đứng của Tô Hi có hơi kỳ quái, vội thu ý cười, hỏi: "Tô cô nương bị thương sao? Có phải bởi vì vừa rồi ngựa nổi điên làm bị thương đến không?"
Tô Hi không muốn chuyện bé xé ra to, dù sao cũng không quá đau, huống chi cũng phải lỗi của Lữ Huệ Xu, nhấp môi cười nói: "Chỉ là bị trật chân thôi, về nằm một lát thì tốt rồi, Lữ cô nương không cần để trong lòng."
Lữ Huệ Xu trong lòng áy náy, sờ soạng trên người một hồi rồi lấy một lọ sứ màu trắng ra, đặt vào trong tay Tô Hi, "Đây là thuốc mỡ gia truyền nhà ta, chuyên trị các vết thương ngoài da, cô nương về nhớ bôi thuốc, chắc là sẽ nhanh khỏi thôi, cũng không để lại di chứng gì đâu?"
Tô Hi nhận lấy: "Đa tạ Lữ cô nương."
Lữ Huệ Xu nói: "Cảm tạ ta làm gì? Nếu không phải do ta thì cô nương sẽ không bị thương đâu. Nhưng nói cũng kỳ quái, con ngựa kia ngày thường đều rất tốt, không biết sao tự nhiên liền nổi điên......." Con ngựa của Lữ Huệ Xu đã cho người mang đi kiểm tra thực hư thế nào, lúc này còn chưa có kết quả, nói vậy chắc cũng nhanh thôi.
Tô Hi nhìn thoáng qua Uyển Bình Công chúa đứng đó không xa, nghĩ chút rồi hỏi: "Vì sao Lữ cô nương lại thi đấu với Uyển Bình Công chúa?"
Tô Hi hiểu tính tình của Uyển Bình Công chúa, kiêu căng khó thuần, ương ngạnh kiêu ngạo, không chấp nhận được việc người khác nói nửa chữ "Không".
Đời trước, Tô Hi bị Uyển Bình Công chúa châm chọc qua, lúc đó nàng vừa vặn 10 tuổi, đến Lộ Hoa Viên phủ Công chúa làm khách, nhân sinh như cái vòng tròn vậy, Uyển Bình Công chúa thuận lợi ở trước mặt mọi người dùng những lời nói nhục nhã khắc nghiệt nàng. Nàng nhớ không rõ đến tột cùng Uyển Bình Công chúa đã từng nói chuyện gì, nhưng hình như là rất khó nghe, bằng không nàng sẽ không có bóng ma lớn với Lộ Hoa Viên kia, đó là nơi hoa Mẫu Đơn nở rất đẹp nhưng nàng không muốn bước vào đó lần thứ hai.
Nói đến việc này, Lữ Huệ Xu bất đắc dĩ buông tay, thoải mái hào phóng nói: "Ta đã đưa một chiếc khăn tay cho Phó công tử phủ Khánh Quốc Công, không biết sao lại truyền tới lỗ tai của Uyển Bình Công chúa." Uyển Bình Công chúa sau đó chỗ nào cũng châm chọc nàng ấy, dường như sợ nàng ấy đoạt Phó Thiếu Vân đi, kỳ thật Phó Thiếu Vân căn bản không nhận khăn tay của nàng ấy, cho dù nàng ấy có tâm tư cũng là uổng phí mà thôi.
"Á." Tô Hi giật mình, lời nói nghẹn trong cổ họng.
Uyển Bình Công chúa thích Phó Thiếu Vân thì nàng biết, nhưng không biết thì ra còn có chuyện như vậy nữa.
Chỉ đáng tiếc là, tuy rằng Uyển Bình Công chúa yêu sâu sắc Phó Thiếu Vân, nhưng cuối cùng vẫn gả cho người khác, còn Phó Thiếu Vân cũng cưới nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư, trong này có gút mắt gì thì Tô Hi không biết.
Lữ Huệ Xu không thèm để ý, đỡ Tô Hi lên xe, "Cô nương nhanh trở về dưỡng thương cho tốt. À đúng rồi, qua mấy ngày nữa là Tết Thượng Nguyên, ca ca ta có thuê một con thuyền hoa rất lớn, cô nương có muốn đến thuyền hoa ngồi không? Cô nương chắc là ở Tô phủ đúng không, ta còn chưa biết nên xưng hô thế nào đâu."
Tô Hi nói: "Ta gọi là Tô Hi, đứng thứ chín trong nhà."
Lữ Huệ Xu lại hỏi ngày sinh của Tô Hi, cười nói: "Cô nương nhỏ hơn ta 1 tuổi, về sau ta liền gọi là Hi muội muội nha."
Tô Hi nói được, "Xu tỷ tỷ, muội đi trước đây."
Lữ Huệ Xu nhìn xe ngựa của Tô phủ rời đi, đợi đi xa, mới đột nhiệt vỗ cái trán một cái, còn chưa hỏi Tô Hi có nguyện ý đến thuyền hoa nhà nàng ấy hay không nữa.
Lữ Huệ Xu kéo con ngựa trở lại trại nuôi ngựa, thấy ca ca nàng ấy vẫn đứng ở chỗ đó, nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, nhịn không được vươn tay quơ quơ trước mặt Lữ Giang Hoài, chê cười nói: "Ca ca, đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi, còn nhìn cái gì nữa chứ?"
Tâm tư bị người khác nhìn thấu, trên mặt của Lữ Giang Hoài hiện lên vẻ không biết làm thế nào, quay đầu liếc mắt nhìn muội muội nhà mình một cái, ra vẻ trấn định nói: "Nàng ấy là cháu gái của Tô tướng quân sao?"
"Ca ca nếu muốn biết thì sao vừa rồi không tự mình hỏi chứ?" Nàng ấy nhìn thấy ca ca luôn bình tĩnh cẩn thận của mình có sự thay đổi cảm xúc cực nhỏ, Lữ Huệ Xu vẫn luôn cho rằng ca ca mình ngoại trừ đánh quyền tập võ thì không có yêu thích khác, hôm nay nhìn thấy thì ra vẫn có thất tình lục dục.
Lữ Giang Hoài nói: "Không thể mạo phạm người ta được." Nói xong lại nhìn Lữ Huệ Xu, một bộ dáng chờ nàng ấy trả lời.
Lữ Huệ Xu trêu đùa đủ rồi, cười nói: "Đúng vậy, Tô tướng quân mà phụ thân vẫn luôn treo bên miệng chính là thân tổ phụ của Tô cô nương, lúc trước phụ thân vẫn nói dẫn huynh đến Tô phủ thăm hỏi Tô tướng quân, huynh lại lấy cớ tập võ để từ chối, thế nào? Lúc này có phải hối hận đến xanh cả ruột rồi không?"
Lữ Giang Hoài không nói một lời, chỉ là hắn là người có đầu óc, lúc trước đi theo phụ thân đến tướng quân phủ cũng chưa chắc có thể gặp được cô nương ở nội viện, chứ nói gì tới hối hận với không hối hận.
Hôm nay có thể gặp mặt, đó chính là duyên phận của hắn.
Sau khi trở lại phủ Tướng quân, Ngân Lộ xem vết thương cho Tô Hi. Tô Hi cởi chiếc vớ xuống một nửa, đôi chân trắng nõn gác trên ghế thêu tử đàn, để tiện cho Ngân Lộ xem vết thương. Đáng lẽ hẳn nên gọi Hách đại phu đến xem, nhưng ngại nam nữ khác biệt mà Ngân Lộ lại là học trò giỏi nhất của Hách đại phu, nên nàng kêu Ngân Lộ xem cho mình.
Ngân Lộ nói: "Vết thương của tiểu thư không nặng lắm, chốc lát đắp bằng nước lạnh rồi về thoa thuốc thì qua hai ngày sẽ khỏi thôi."
Tô Hi đưa hai lọ sứ nhỏ qua, lọ màu xanh là của Vệ Phong đưa, còn lọ màu trắng là Lữ Huệ Xu đưa, "Hai lọ thuốc này có thể dùng được không?"
Ngân Lộ nhận lấy, mở từng cái ra ngửi, cực kỳ hiếm lạ, "Lọ thuốc mỡ lưu thông máu này là phương thuốc độc môn của Bảo Chi Đường, có hiệu quả làm tan máu bầm, chỉ là Bảo Chi Đường từ nhiều năm trước đã thoái ẩn rồi, bây giờ một lọ thuốc của bọn họ quả thật rất khó tìm, sao tiểu thư có được vậy?"
Không nghĩ tới một lọ thuốc nhỏ vậy mà có lai lịch lớn thế kia, Tô Hi không trả lời vấn đề của Ngân Lộ, ngược lại hỏi lọ khác, "Vậy cái này thì sao?"
Ngân Lộ nói: "Lọ thuốc này pha rất tốt, hiệu quả cũng tốt nữa, nhưng để so sánh với thuốc mỡ lưu thông máu của Bảo Chi Đường thì vẫn là hơi chênh lệch."
Tô Hi "ồ" một tiếng, không hỏi nhiều nữa, cuối cùng theo quyết định của Ngân Lộ dùng thuốc mỡ của Bảo Chi Đường, rồi cất lọ thuốc kia đi.
Ngày kế, Tô Hi nằm trên giường nửa ngày, Ân thị lại đây xem nàng, tự mình bôi dược cho nàng rồi dặn dò đừng có xuống đất, miễn để lại di chứng gì, "Đúng là không nên để con ra ngoài, nhìn con xem, vừa ra khỏi cửa một cái liền bị thương rồi, sao không cẩn thận gì hết vậy? Con đã bao lớn rồi, ngay cả đi đường cũng không xong nữa."
Tô Hi không nói tình hình thực tế với Ân thị, sợ bà ấy lo lắng, chỉ nói mình đi đường bị trật chân. Ngày hôm qua, Tô Hi liền nghe bà ấy dong dài vài câu, hôm nay thật sự nghe cũng phiền, chui đầu vào trong chăn thì thầm nói: "Nương đừng nói nữa, sau này con sẽ chú ý mà, nếu nương rảnh thì qua với Bách ca nhi nhiều hơn đi."
Bách ca nhi năm nay 5 tuổi, thêm 1 năm nữa là phải đến tộc học Tô gia đọc sách rồi.
Ân thị không còn cách nào khác, lắc đầu đi ra ngoài.
Một lát sau, Ngân Li đẩy màn che chuỗi ngọc từ bên ngoài tiến vào, "Tiểu thư, Phó cô nương đến thăm người này."
Tô Hi nằm trên giường ăn không ngồi rồi, đang ôm một quyển sách "Dung trai tuỳ bút" đọc, nghe Ngân Li nói xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại "Phó cô nương" là Phó cô nương nào, buông sách xuống nói: "Mời Nghi tỷ tỷ vào đi."
Ngày trước Phó Nghi rất ít khi chủ động tới thăm nàng, cho dù tới thăm cũng không bước vào khuê phòng của nàng, mối quan hệ của các nàng còn chưa tới mức thân mật như vậy.
Phó Nghi là người kiêu ngạo từ trong xương cốt, mặt ngoài nhìn thì hoà khí, trong lòng tự trọng lại rất cao, trước kia nàng ta coi thường Tô Hi, thái độ đối với Tô Hi không nóng không lạnh.
Sau khi gặp mặt ở trại nuôi ngựa Kinh Tây ngày hôm qua, thì lần đầu nàng ta nghiêm túc đánh giá tiểu nha đầu này, là thật đẹp, mang theo một vẻ linh động hiểu rõ lòng người, là vẻ diễm lệ động lòng người không nói nên lời. Cho dù là bản thân nàng ta đứng trước mặt nàng, chỉ sợ cũng sẽ lu mờ bởi vẻ đẹp này.
Phó Nghi cảm nhận được nguy cơ, mấy năm này nàng ta bị người đương thời xưng là "Đệ nhất Quý nữ ở Kinh Thành", không chỉ bởi vì tài danh mà còn là vì tướng mạo xinh đẹp.
Mấy năm nay Tô Hi ru rú trong nhà, nếu ngày sau nàng đi tham gia hoa yến hay thơ yến nào thì với dung mạo xinh đẹp này, Phó Nghi thật đúng là không dám nói bản thân có thể giữ được danh xưng "Đệ nhất quý nữ" này nữa hay không. 12, 13 tuổi đã tuyệt sắc như thế, nếu qua hai năm nữa thì thế nào nữa?
Cho nên Phó Nghi chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, ở mảng tài danh mà so với Tô Hi, tốt nhất ngày sau mọi người khi nhớ tới Tô Hi thì ấn tượng đầu tiên là "Gối thêu hoa" (**) là được.
(**) Gối thêu hoa: người có sắc nhưng không có tài
"Hi muội muội." Phó Nghi đi vào trong nội thất, nhìn về phía tiểu cô nương ở đầu giường thì thân mình cứng lại.
Bởi vì hôm nay không cần ra ngoài nên Tô Hi không chải đầu tỉ mỉ, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc hoa lệ cố định tóc, mái tóc dài đen nhánh xoã trên vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, chỉ lớn bằng bàn tay, tóc đen da trắng thật sự là vẻ đẹp không tì vết. Cho dù hôm qua Phó Nghi đã gặp qua nàng, nhưng giờ phút này cũng không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp này một lần nữa.
Tô Hi thấy Phó Nghi nửa ngày không động, liền nở một nụ cười nhàn nhạt, khách sáo nói: "Nghi tỷ tỷ tới có gì không?"
Phó Nghi lấy lại tinh thần, sắc mặt rất nhanh bình tĩnh, cười nói: "Nghe nói hôm qua Hi muội muội bị thương, thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"
Tô Hi nói: "Đã đỡ hơn nhiều rồi, sao Nghi tỷ tỷ biết ta bị thương? Nàng ngay cả Úc Bảo Đồng và Đường Vãn cũng không nói mà.
"Mới vừa rồi vào phủ gặp Tô nhị ca, tỷ nghe huynh ấy nói." Phó Nghi ngồi xuống ghế thêu gỗ tử đàn ở đầu giường, nhìn thoáng qua quyển sách trên tay của Tô Hi ——"Dung trai tuỳ bút".
Sách này thú vị thì có thú vị, nhưng cũng chỉ là một loại sách giải trí mà thôi, để giết thời gian thì còn có thể.
Tô Hi theo tầm mắt của Phó Nghi nhìn xuống, nói: "Đại phu nói muội không thể xuống đất, muội ngại nằm hoài cũng không thú vị nên tiện tay cầm một quyển sách xem thôi." Nhớ tới lời nói vừa rồi của Phó Nghi, nếu không phải đến để thăm nào, thì là có việc khác, nàng hỏi: "Nghi tỷ tỷ hôm nay tới có phải có việc gì khác không?"
Phó Nghi gật đầu nói, "Qua hai ngày là Tết Thượng Nguyên, tỷ và Thê tỷ tỷ định làm một bữa tiệc Thượng Nguyên, ở trên thuyền hoa sông Tương Thuỷ, muốn mời Hi muội muội cùng đi, không biết Hi muội muội lúc này có chịu nể mặt đến không?"
Lời tuy nói thế, nhưng nửa câu sau trực tiếp chặn đường lui của Tô Hi, nếu nàng không đi thì đó là không nể mặt nàng ta và Ân Thê Thê.
Đôi mắt hạnh của Tô Hi cong lên, nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, "Nếu Nghi tỷ tỷ đã tự mình tới mời thì muội tất nhiên phải đi rồi."
Phó Nghi nói: "Vậy đến lúc đó liền chờ Hi muội muội."
Phó Nghi ngồi không bao lâu liền rời đi, Tô Hi không tiện xuống giường nên bảo Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi tiễn khách.
Tô Hi nằm trên giường tĩnh dưỡng hai ngày, trước một ngày Tết Thượng Nguyên, cuối cùng cũng có thể đi lại bình thường.
Editor: Song Ngư
Beta-er: Ngáo
Tô Hi đợi nửa ngày, nhưng vẫn không nghe được bất kỳ câu trả lời nào.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng xào xạc của lá cây trên đỉnh đầu, Ngân Nhạn và Ngân Hạc cũng không biết ở phía sau làm gì, một chút động tĩnh cũng không có.
Tô Hi che đôi mắt mình lại nên không thấy được tình hình, chờ đến bất an nên lặng lẽ dời ngón tay xuống, chỉ lộ ra đôi mắt to đen nhánh, đầu ngón tay nhìn về hướng đình bát giác hóng gió kia.
Vừa ngước mắt lên thì thấy Vệ Phong không biết khi nào đã đứng trước mặt mình.
Không biết từ lúc nào Vệ Phong đã nhìn nàng, bên môi giương lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tô Hi cả kinh, theo phản xạ có điều kiện mà lùi về sau, lại quên chân mình đang bị thương, vừa di chuyển thì đụng trúng vết thương trên chân, nàng nhíu mày nhịn không được mà nghẹn ngào một tiếng.
Ngân Hạc và Ngân Nhạn đi lên đỡ nàng, Ngân Nhạn lo lắng Vệ Phong hiểu lầm, bèn chủ động giải thích, "Vệ thế tử, tiểu thư của chúng ta vừa rồi bị thương ở chân, nên muốn vào đình này ngồi nghỉ một lát, không phải cố ý nghe cuộc nói chuyện của ngài và Ân cô nương đâu. Xin Vệ thế tử để tiểu thư chúng ta vào đình ngồi một lát đi."
Vệ Phong cụp mắt xuống, dừng trên đôi chân của Tô Hi.
Tô Hi hôm nay mang một đôi giày thêu hoa văn ong điệp đuổi hoa màu hồng nhạt, đôi giày giấu dưới làn váy màu trắng, chỉ lộ ra đầu giày tinh xảo, trên đó gắn ba viên đông châu sáng ngời, làm đôi chân nhỏ kia đáng yêu không nói nên lời.
Tô Hi không được tự nhiên rụt chân lại, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút ảo não không biết làm sao, "Đình Chu biểu ca, muội sẽ không nói với người khác đâu." Giả ngu xem ra là không được, Vệ Phong thông minh như vậy, chắc chắn liếc mắt một cái là nhìn ra, nếu hắn lo lắng sau khi nàng rời khỏi sẽ nói bậy bạ gì, vậy thì nàng sẽ cho hắn thấy lập trường của mình trước, chắc hẳn hắn sẽ buông tha nàng nhỉ?
Sớm biết vậy thì đã không nhất thời tò mò mà đi nghe lén rồi, Tô Hi lúc này hối hận thì cũng đã muộn, hy vọng Vệ Phong thấy nàng bị thương chân mà không so đo với nàng.
Vệ Phong hơi nâng mắt lên, một tiếng "Đình Chu biểu ca" này gợi lên cho hắn không ít hồi ức. Vẻ mặt bị dính dơ ở Tàng Thư Các, tiểu nha đầu bụ bẫm phảng phất như mới còn hôm qua bất an mở to mắt mà nhìn hắn, bây giờ thế nhưng đã là tiểu cô nương trưởng thành xinh đẹp, chỉ là đôi mắt này vẫn không thay đổi, vừa to vừa sáng, linh động hệt như lời nói vậy.
Vệ Phong bình tĩnh, chế nhạo nói: "Hi biểu muội không phải cái gì cũng chưa nghe thấy sao?"
Khuôn mặt của Tô Hi đỏ lên, thầm nghĩ Vệ Phong cũng thật nhớ kỹ nha, nàng chỉ thuận miệng nói thôi, huống hồ hắn và Ân Thê Thê đứng trong đình nói chuyện, lại cũng không cố tình tránh tai mắt người khác, bị nàng thấy cũng là điều không thể tránh được.
Nàng nói: "Xác thật không nghe thấy, cách xa quá." Chỉ là thấy thôi.
Vệ Phong nhẹ nhàng cười, nhưng rất nhanh liền biến mất, "Đình để lại cho muội, ta sẽ sai người canh giữ xung quanh."
Tô Hi chớp mắt, có hơi không tin Vệ Phong tự nhiên lại tốt như vậy, cho đến khi thân ảnh hắn đi xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Ngân Hạc và Ngân Nhạn, "Đỡ ta vào trong đình ngồi."
Hai người đỡ Tô Hi vào trong đình bát giác, để nàng ngồi trên ghế đá, Ngân Nhạn nhịn không được nói: "Tiểu thư, lá gan của Ân cô nương lớn thật, phía trước có biết bao nhiêu người chứ, thế mà nàng ta cũng dám.......Đưa túi thơm cho Vệ thế tử nữa." Hai chữ "Gặp lén" này nuốt lại vào, vẫn là chưa nói ra.
Ngân Nhạn đi theo Tô Hi đã 7, 8 năm, thần kinh tương đối thô, nói chuyện với Tô Hi cũng hơi tuỳ ý.
Tô Hi nhìn quanh một vòng, không thấy người khác, xem ra Vệ Phong quả thật đã sai người canh giữ chỗ này, nên nàng bảo Ngân Nhạn và Ngân Hạc đứng che trước mặt, còn mình vừa nhấc làn váy vừa nói: "Lá gan của Thê tỷ tỷ lớn hay không, hoặc đưa túi thơm cho ai cũng không liên quan đến chúng ta. Ngân Nhạn tỷ tỷ, những lời này ngươi nói trước mặt ta thì thôi, ra khỏi đình thì không thể nói bậy."
Ngân Nhạn lúc này mới hiểu chính mình nói nhiều, nói một tiếng vâng, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày của Tô Hi ra, xem vết thương cho nàng. Ngân Nhạn hàng năm tập võ nên bị thương là chuyện thường, loại trật chân nhỏ này tự nhiên cũng biết nhìn.
Liền thấy một đoạn cổ chân trắng muốt như tuyết của Tô Hi lộ ra, làn da trắng gần như trong suốt, có thể thấy được mạch máu dưới da, nhỏ nhắn đến nỗi giống như bẻ một cái là gãy. Cổ chân đỏ hồng lên, quả thật là bị trật chân, Ngân Nhạn cẩn thận quan sát, nói với Tô Hi: "Tiểu thư, nô tỳ giúp ngài xoa nắn hai cái, sẽ không đau lắm đâu, ngài kiên nhẫn một chút nhé."
Tô Hi vừa chuyển đầu thì tay Ngân Nhạn liền bắt đầu động, trái một chút phải một chút, tuy Tô Hi đã chuẩn bị tốt nhưng cũng bị đau đến nước mắt lưng tròng, liên tục kêu lên: "Nhẹ chút, nhẹ chút.........Ô, ô đau chết mất."
Một lát sau, Ngân Nhạn cuối cùng cũng xoa nắn xong, "Tiểu thư thử cử động xem? Nơi này không có rượu thuốc, đợi lát nữa sau khi hồi phủ thì nô tỳ lại thoa rượu thuốc cho ngài, mấy ngày thì sẽ khỏi thôi."
Viền mắt Tô Hi long lanh, thiếu chút nữa không nhịn được mà rơi nước mắt, vốn dĩ không quá đau nhưng nghe Ngân Nhạn nói xong thì ngược lại cảm thấy càng đau hơn.
Tô Hi nửa tin nửa ngờ cử động mắc cá chân, lại xoay xoay một hồi, vui vẻ nói: "Hình như hết đau rồi."
Ngân Nhạn cười, nói: "Ngân Lộ không ở đây, loại thương tích này nô tỳ cũng có thể giải quyết, sau khi hồi phủ thì để nàng ấy xem thử." Ngân Lộ là người tinh thông y thuật nhất trong 4 nha hoàn của nàng.
Tô Hi gật đầu, đang định gọi Ngân Hạc đi phía trước nói một tiếng với Đường Vãn và Úc Bảo Đồng, rằng cổ chân của nàng bị thương nên chắc hồi phủ trước. Nàng ngẩng đầu nhìn đường nhỏ bên ngoài đình bát giác xuất hiện một bóng người, mặc y phục màu xanh, đúng là Vệ Phong vừa rời đi.
Tô Hi vội vàng kêu Ngân Hạc và Ngân Nhạn che trước người, sau đó tròng lên vớ lụa trắng rồi mang giày thêu vào, sau đó thì nghe tiếng bước chân của Vệ Phong đã đi đến ngoài đình, hắn lạnh nhạt nói: "Vết thương ở chân của Hi biểu muội có nặng không?"
Tô Hi vươn đầu từ phía sau Ngân Nhạn ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Vệ Phong, chần chờ một chút rồi nói: "Đã đỡ nhiều rồi, đa tạ Đình Chu biểu ca quan tâm." Rối rắm một chút, nàng vẫn không nhịn xuống được mà hỏi: "Đình Chu biểu ca không phải đã đi rồi sao?" Xuất quỷ nhập thần như vậy làm nàng sợ muốn chết.
Vệ Phong nghe nàng ý tại ngôn ngoại
(*), chỉ cong môi, cũng không có phản ứng gì khác mà đi đến trước bàn đá, sau đó đặt một lọ nhỏ với lằn văn hoa sen bằng sứ màu xanh lên bàn, nói với Tô Hi: "Đây là thuốc mỡ giúp lưu thông máu, để nha hoàn xoa cho muội một ít, có thể làm tan tình trạng tụ máu, rất tốt cho vết thương ở chân của muội."
(*) ý tại ngôn ngoại: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.
........Hắn tới là đưa thuốc cho nàng sao?
Tô Hi hơi kinh ngạc, thế nhân đều truyền rằng Vệ Phong nho nhã lễ độ, dung mạo cử chỉ rất có phép tắc, là người biết tiến biết lùi, nhưng Tô Hi nhìn thế nào cũng cảm thấy thế nhân nói quả thật không đúng. Còn việc không đúng chỗ nào thì nàng không thể nói được, cứ cảm thấy Vệ Phong không chỉ đơn giản như vậy.
Có lẽ trên người Vệ Phong có hơi thở lãnh đạm xa cách làm nàng theo bản năng cho rằng hắn không dễ đến gần, huống hồ hắn xác thật có vài lần thờ ơ lạnh nhạt với nàng, thế nhưng bây giờ lại chủ động quan tâm vết thương của chính mình, làm nàng có chút ngoài ý muốn.
Chỉ là Tô Hi nghĩ lại, Vệ Phong hình như còn giúp nàng sửa lại con diều, tuy rằng đã qua hơn hai năm nhưng nàng còn chưa kịp nói lời cảm tạ hắn nữa.
Nghĩ vậy, Tô Hi không suy nghĩ nhiều nữa mà bắt lấy tay áo của Vệ Phong đang muốn rời đi lại. . Đọc truyện hay tại || trùm truyện. com ||
Bước chân của Vệ Phong hơi cứng lại, xoay người nhìn về phía ngón tay đang kéo ống tay áo của hắn, ngón tay tinh tế, vừa trắng vừa mềm, không biết vì sao thế nhưng làm hắn nhớ tới búp măng mềm vào ngày xuân. Móng tay kia trắng trắng lại mịn màng, được cắt sạch sẽ đến chỉnh tề, để lại một ít nhưng không dài, đầu ngón tay tròn tròn mềm mềm như có độ bóng.
Vệ Phong nhớ tới nước sơn móng tay nhuộm màu đỏ của Ân Thê Thê, so sánh với đôi tay này thì lập tức liền thua chị kém em.
"Đình Chu biểu ca......" Tô Hi ấp úng cả nửa ngày nghĩ nên mở miệng thế nào cho được.
Vệ Phong nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt của Tô Hi, ý tứ là, còn có chuyện gì?
Tô Hi lập tức liền căng thẳng, nắm ống tay áo của anh thật chặt, giống như sợ anh rời đi vậy, ngập ngừng nói: "Không biết huynh còn nhớ chuyện hai năm trước muội lạc đường trong rừng trúc ở núi Long An không, huynh đi qua đã cứu muội còn giúp muội sửa con diều nữa. Muội lúc đầu muốn đi Tề vương phủ nói lời cảm tạ với huynh, nhưng sau đó có chút việc nên không đi được.........Sau đó tổ phụ của muội lại bị bệnh, nên muội quên béng luôn việc này, không biết hôm nay nói lời cảm tạ với huynh có còn kịp không? Đình Chu biểu ca, lần trước thật sự cảm tạ huynh đã giúp đỡ."
Bộ dáng của tiểu nha đầu nghiêm trang giống như đang ở trong lớp học vậy, trong nhất thời làm Vệ Phong tưởng rằng bản thân đã biến thành phu tử nghiêm khắc nữa chứ, đột nhiên không chút lý do mà cảm thấy buồn cười.
Bên môi Vệ Phong mang theo ý cười nhàn nhạt, không vội đi mà hỏi, "Sao muội biết con diều kia là ta sửa?"
Tô Hi ngẩn ngơ, chẳng lẽ không phải sao? Lúc trước nô tài đưa cho nàng thì nàng cho rằng hắn sửa, bằng không còn ai nữa chứ? Tô Hi vội nói: "Cho dù không phải huynh sửa thì cũng là huynh giúp......" Dù sao trong mắt nàng, ai sửa cũng không quan trọng, chỉ cần sửa được là được rồi.
Vệ Phong ngắt lời nàng, "Nếu là ta sửa, vậy Hi biểu muội định cảm tạ ta thế nào đây?"
Tô Hi bị hắn xoay mòng mòng đến hồ đồ, không rõ đến tột cùng có phải là hắn sửa hay không, bèn nói: "Đình Chu biểu ca muốn cái gì?"
Vệ Phong cong môi, trả lời: "Đợi ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho Hi biểu muội nghe."
Nói xong liền rời đi.
Tô Hi đứng tại chỗ, cứ cảm thấy mình như rơi vào một vòng tròn vậy, nhưng nghĩ lại, Vệ Phong chắc sẽ không nói mấy yêu cầu quá đáng nhỉ? Dù sao năng lực của nàng cũng có hạn.
Nghĩ như vậy, trong lòng của Tô Hi bình thản hơn rất nhiều, cầm lấy lọ sứ nhỏ trên bàn đưa lên mũi ngửi thử, sau đó đưa cho Ngân Nhạn, nói: "Ngân Nhạn tỷ tỷ giúp ta bôi thuốc đi."
Một lát sau, bôi xong thuốc, Tô Hi cảm thấy cổ chân mát lạnh, đỡ đau hơn khi nãy rất nhiều.
Quay lại trại nuôi ngựa, trận thi đấu của Uyển Bình Công chúa và Lữ Huệ Xu đã kết thúc.
Uyển Bình Công chúa ước chừng đã đấu cùng Lữ Huệ Xu khoảng 7 lần, nhưng lần nào cũng bại bởi Lữ Huệ Xu, chỉ chênh lệch nửa thân ngựa, cơn nhục nhã này nói Uyển Bình Công chúa phải chịu thế nào được.
Nếu một hai lần hơn nửa thân ngựa thì thôi đi, đây cả 7 lần đều như thế, như vậy chứng minh được trình độ của Lữ Huệ Xu không chỉ có nhiêu đó, hơn nữa còn có thể khống chế tốt sự chênh lệch giữa mình và Uyển Bình Công chúa, vẫn luôn giữ lại con đường sống.
Uyển Bình Công chúa giơ roi lên rồi mạnh bạo đánh một phát lên mình con ngựa nhung trắng của mình, con ngựa bị hoảng sợ liền bắt đầu chạy như điên.
Uyển Bình Công chúa liếc mắt nhìn Lữ Huệ Xu một cái, hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng lần này ngươi thắng ta là xong, có bản lĩnh thì lần sau lại so một lần nữa, nếu ngươi thua thì phải bò một vòng quanh trại nuôi ngựa."
Lữ Huệ Xu ngồi trên lưng ngựa, cong môi cười nói: "Vậy nếu Công chúa thua thì sao đây?"
Sắc mặt của Uyển Bình Công chúa thay đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, nói: "Mặc cho ngươi xử trí." Uyển Bình Công chúa sở dĩ dám nói như vậy, là chắc chắn không có người dám làm gì nàng ta, dù gì mẫu thân của nàng ta cũng là Thọ Xương trưởng Công chúa, là tỷ tỷ cùng mẹ mà Hoàng Thượng kính trọng nhất.
Lữ Huệ Xu nói: "Được, Công chúa nhất ngôn cửu đỉnh, thần nhớ kỹ." Dứt lời liền nắm dây cường quay về.
Bên này, Tô Hi được Ngân Nhạn đỡ tay lên xe ngựa, thấy Lữ Huệ Xu đến rồi vững vàng dừng trước mặt nàng, Tô Hi giật mình, vốn tưởng rằng vừa rồi nàng ấy nói đến xin lỗi với mình chỉ là lời nói khách sáo, không ngờ là sự thật, mở miệng nói: "Lữ cô nương."
Lữ Huệ Xu nhảy từ trên lưng ngựa xuống, trên mặt mang ý cười đến trước mặt Tô Hi, mắt nhìn thấy tư thế đứng của Tô Hi có hơi kỳ quái, vội thu ý cười, hỏi: "Tô cô nương bị thương sao? Có phải bởi vì vừa rồi ngựa nổi điên làm bị thương đến không?"
Tô Hi không muốn chuyện bé xé ra to, dù sao cũng không quá đau, huống chi cũng phải lỗi của Lữ Huệ Xu, nhấp môi cười nói: "Chỉ là bị trật chân thôi, về nằm một lát thì tốt rồi, Lữ cô nương không cần để trong lòng."
Lữ Huệ Xu trong lòng áy náy, sờ soạng trên người một hồi rồi lấy một lọ sứ màu trắng ra, đặt vào trong tay Tô Hi, "Đây là thuốc mỡ gia truyền nhà ta, chuyên trị các vết thương ngoài da, cô nương về nhớ bôi thuốc, chắc là sẽ nhanh khỏi thôi, cũng không để lại di chứng gì đâu?"
Tô Hi nhận lấy: "Đa tạ Lữ cô nương."
Lữ Huệ Xu nói: "Cảm tạ ta làm gì? Nếu không phải do ta thì cô nương sẽ không bị thương đâu. Nhưng nói cũng kỳ quái, con ngựa kia ngày thường đều rất tốt, không biết sao tự nhiên liền nổi điên......." Con ngựa của Lữ Huệ Xu đã cho người mang đi kiểm tra thực hư thế nào, lúc này còn chưa có kết quả, nói vậy chắc cũng nhanh thôi.
Tô Hi nhìn thoáng qua Uyển Bình Công chúa đứng đó không xa, nghĩ chút rồi hỏi: "Vì sao Lữ cô nương lại thi đấu với Uyển Bình Công chúa?"
Tô Hi hiểu tính tình của Uyển Bình Công chúa, kiêu căng khó thuần, ương ngạnh kiêu ngạo, không chấp nhận được việc người khác nói nửa chữ "Không".
Đời trước, Tô Hi bị Uyển Bình Công chúa châm chọc qua, lúc đó nàng vừa vặn 10 tuổi, đến Lộ Hoa Viên phủ Công chúa làm khách, nhân sinh như cái vòng tròn vậy, Uyển Bình Công chúa thuận lợi ở trước mặt mọi người dùng những lời nói nhục nhã khắc nghiệt nàng. Nàng nhớ không rõ đến tột cùng Uyển Bình Công chúa đã từng nói chuyện gì, nhưng hình như là rất khó nghe, bằng không nàng sẽ không có bóng ma lớn với Lộ Hoa Viên kia, đó là nơi hoa Mẫu Đơn nở rất đẹp nhưng nàng không muốn bước vào đó lần thứ hai.
Nói đến việc này, Lữ Huệ Xu bất đắc dĩ buông tay, thoải mái hào phóng nói: "Ta đã đưa một chiếc khăn tay cho Phó công tử phủ Khánh Quốc Công, không biết sao lại truyền tới lỗ tai của Uyển Bình Công chúa." Uyển Bình Công chúa sau đó chỗ nào cũng châm chọc nàng ấy, dường như sợ nàng ấy đoạt Phó Thiếu Vân đi, kỳ thật Phó Thiếu Vân căn bản không nhận khăn tay của nàng ấy, cho dù nàng ấy có tâm tư cũng là uổng phí mà thôi.
"Á." Tô Hi giật mình, lời nói nghẹn trong cổ họng.
Uyển Bình Công chúa thích Phó Thiếu Vân thì nàng biết, nhưng không biết thì ra còn có chuyện như vậy nữa.
Chỉ đáng tiếc là, tuy rằng Uyển Bình Công chúa yêu sâu sắc Phó Thiếu Vân, nhưng cuối cùng vẫn gả cho người khác, còn Phó Thiếu Vân cũng cưới nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư, trong này có gút mắt gì thì Tô Hi không biết.
Lữ Huệ Xu không thèm để ý, đỡ Tô Hi lên xe, "Cô nương nhanh trở về dưỡng thương cho tốt. À đúng rồi, qua mấy ngày nữa là Tết Thượng Nguyên, ca ca ta có thuê một con thuyền hoa rất lớn, cô nương có muốn đến thuyền hoa ngồi không? Cô nương chắc là ở Tô phủ đúng không, ta còn chưa biết nên xưng hô thế nào đâu."
Tô Hi nói: "Ta gọi là Tô Hi, đứng thứ chín trong nhà."
Lữ Huệ Xu lại hỏi ngày sinh của Tô Hi, cười nói: "Cô nương nhỏ hơn ta 1 tuổi, về sau ta liền gọi là Hi muội muội nha."
Tô Hi nói được, "Xu tỷ tỷ, muội đi trước đây."
Lữ Huệ Xu nhìn xe ngựa của Tô phủ rời đi, đợi đi xa, mới đột nhiệt vỗ cái trán một cái, còn chưa hỏi Tô Hi có nguyện ý đến thuyền hoa nhà nàng ấy hay không nữa.
Lữ Huệ Xu kéo con ngựa trở lại trại nuôi ngựa, thấy ca ca nàng ấy vẫn đứng ở chỗ đó, nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, nhịn không được vươn tay quơ quơ trước mặt Lữ Giang Hoài, chê cười nói: "Ca ca, đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi, còn nhìn cái gì nữa chứ?"
Tâm tư bị người khác nhìn thấu, trên mặt của Lữ Giang Hoài hiện lên vẻ không biết làm thế nào, quay đầu liếc mắt nhìn muội muội nhà mình một cái, ra vẻ trấn định nói: "Nàng ấy là cháu gái của Tô tướng quân sao?"
"Ca ca nếu muốn biết thì sao vừa rồi không tự mình hỏi chứ?" Nàng ấy nhìn thấy ca ca luôn bình tĩnh cẩn thận của mình có sự thay đổi cảm xúc cực nhỏ, Lữ Huệ Xu vẫn luôn cho rằng ca ca mình ngoại trừ đánh quyền tập võ thì không có yêu thích khác, hôm nay nhìn thấy thì ra vẫn có thất tình lục dục.
Lữ Giang Hoài nói: "Không thể mạo phạm người ta được." Nói xong lại nhìn Lữ Huệ Xu, một bộ dáng chờ nàng ấy trả lời.
Lữ Huệ Xu trêu đùa đủ rồi, cười nói: "Đúng vậy, Tô tướng quân mà phụ thân vẫn luôn treo bên miệng chính là thân tổ phụ của Tô cô nương, lúc trước phụ thân vẫn nói dẫn huynh đến Tô phủ thăm hỏi Tô tướng quân, huynh lại lấy cớ tập võ để từ chối, thế nào? Lúc này có phải hối hận đến xanh cả ruột rồi không?"
Lữ Giang Hoài không nói một lời, chỉ là hắn là người có đầu óc, lúc trước đi theo phụ thân đến tướng quân phủ cũng chưa chắc có thể gặp được cô nương ở nội viện, chứ nói gì tới hối hận với không hối hận.
Hôm nay có thể gặp mặt, đó chính là duyên phận của hắn.
Sau khi trở lại phủ Tướng quân, Ngân Lộ xem vết thương cho Tô Hi. Tô Hi cởi chiếc vớ xuống một nửa, đôi chân trắng nõn gác trên ghế thêu tử đàn, để tiện cho Ngân Lộ xem vết thương. Đáng lẽ hẳn nên gọi Hách đại phu đến xem, nhưng ngại nam nữ khác biệt mà Ngân Lộ lại là học trò giỏi nhất của Hách đại phu, nên nàng kêu Ngân Lộ xem cho mình.
Ngân Lộ nói: "Vết thương của tiểu thư không nặng lắm, chốc lát đắp bằng nước lạnh rồi về thoa thuốc thì qua hai ngày sẽ khỏi thôi."
Tô Hi đưa hai lọ sứ nhỏ qua, lọ màu xanh là của Vệ Phong đưa, còn lọ màu trắng là Lữ Huệ Xu đưa, "Hai lọ thuốc này có thể dùng được không?"
Ngân Lộ nhận lấy, mở từng cái ra ngửi, cực kỳ hiếm lạ, "Lọ thuốc mỡ lưu thông máu này là phương thuốc độc môn của Bảo Chi Đường, có hiệu quả làm tan máu bầm, chỉ là Bảo Chi Đường từ nhiều năm trước đã thoái ẩn rồi, bây giờ một lọ thuốc của bọn họ quả thật rất khó tìm, sao tiểu thư có được vậy?"
Không nghĩ tới một lọ thuốc nhỏ vậy mà có lai lịch lớn thế kia, Tô Hi không trả lời vấn đề của Ngân Lộ, ngược lại hỏi lọ khác, "Vậy cái này thì sao?"
Ngân Lộ nói: "Lọ thuốc này pha rất tốt, hiệu quả cũng tốt nữa, nhưng để so sánh với thuốc mỡ lưu thông máu của Bảo Chi Đường thì vẫn là hơi chênh lệch."
Tô Hi "ồ" một tiếng, không hỏi nhiều nữa, cuối cùng theo quyết định của Ngân Lộ dùng thuốc mỡ của Bảo Chi Đường, rồi cất lọ thuốc kia đi.
Ngày kế, Tô Hi nằm trên giường nửa ngày, Ân thị lại đây xem nàng, tự mình bôi dược cho nàng rồi dặn dò đừng có xuống đất, miễn để lại di chứng gì, "Đúng là không nên để con ra ngoài, nhìn con xem, vừa ra khỏi cửa một cái liền bị thương rồi, sao không cẩn thận gì hết vậy? Con đã bao lớn rồi, ngay cả đi đường cũng không xong nữa."
Tô Hi không nói tình hình thực tế với Ân thị, sợ bà ấy lo lắng, chỉ nói mình đi đường bị trật chân. Ngày hôm qua, Tô Hi liền nghe bà ấy dong dài vài câu, hôm nay thật sự nghe cũng phiền, chui đầu vào trong chăn thì thầm nói: "Nương đừng nói nữa, sau này con sẽ chú ý mà, nếu nương rảnh thì qua với Bách ca nhi nhiều hơn đi."
Bách ca nhi năm nay 5 tuổi, thêm 1 năm nữa là phải đến tộc học Tô gia đọc sách rồi.
Ân thị không còn cách nào khác, lắc đầu đi ra ngoài.
Một lát sau, Ngân Li đẩy màn che chuỗi ngọc từ bên ngoài tiến vào, "Tiểu thư, Phó cô nương đến thăm người này."
Tô Hi nằm trên giường ăn không ngồi rồi, đang ôm một quyển sách "Dung trai tuỳ bút" đọc, nghe Ngân Li nói xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại "Phó cô nương" là Phó cô nương nào, buông sách xuống nói: "Mời Nghi tỷ tỷ vào đi."
Ngày trước Phó Nghi rất ít khi chủ động tới thăm nàng, cho dù tới thăm cũng không bước vào khuê phòng của nàng, mối quan hệ của các nàng còn chưa tới mức thân mật như vậy.
Phó Nghi là người kiêu ngạo từ trong xương cốt, mặt ngoài nhìn thì hoà khí, trong lòng tự trọng lại rất cao, trước kia nàng ta coi thường Tô Hi, thái độ đối với Tô Hi không nóng không lạnh.
Sau khi gặp mặt ở trại nuôi ngựa Kinh Tây ngày hôm qua, thì lần đầu nàng ta nghiêm túc đánh giá tiểu nha đầu này, là thật đẹp, mang theo một vẻ linh động hiểu rõ lòng người, là vẻ diễm lệ động lòng người không nói nên lời. Cho dù là bản thân nàng ta đứng trước mặt nàng, chỉ sợ cũng sẽ lu mờ bởi vẻ đẹp này.
Phó Nghi cảm nhận được nguy cơ, mấy năm này nàng ta bị người đương thời xưng là "Đệ nhất Quý nữ ở Kinh Thành", không chỉ bởi vì tài danh mà còn là vì tướng mạo xinh đẹp.
Mấy năm nay Tô Hi ru rú trong nhà, nếu ngày sau nàng đi tham gia hoa yến hay thơ yến nào thì với dung mạo xinh đẹp này, Phó Nghi thật đúng là không dám nói bản thân có thể giữ được danh xưng "Đệ nhất quý nữ" này nữa hay không. 12, 13 tuổi đã tuyệt sắc như thế, nếu qua hai năm nữa thì thế nào nữa?
Cho nên Phó Nghi chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, ở mảng tài danh mà so với Tô Hi, tốt nhất ngày sau mọi người khi nhớ tới Tô Hi thì ấn tượng đầu tiên là "Gối thêu hoa" (**) là được.
(**) Gối thêu hoa: người có sắc nhưng không có tài
"Hi muội muội." Phó Nghi đi vào trong nội thất, nhìn về phía tiểu cô nương ở đầu giường thì thân mình cứng lại.
Bởi vì hôm nay không cần ra ngoài nên Tô Hi không chải đầu tỉ mỉ, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc hoa lệ cố định tóc, mái tóc dài đen nhánh xoã trên vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, chỉ lớn bằng bàn tay, tóc đen da trắng thật sự là vẻ đẹp không tì vết. Cho dù hôm qua Phó Nghi đã gặp qua nàng, nhưng giờ phút này cũng không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp này một lần nữa.
Tô Hi thấy Phó Nghi nửa ngày không động, liền nở một nụ cười nhàn nhạt, khách sáo nói: "Nghi tỷ tỷ tới có gì không?"
Phó Nghi lấy lại tinh thần, sắc mặt rất nhanh bình tĩnh, cười nói: "Nghe nói hôm qua Hi muội muội bị thương, thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"
Tô Hi nói: "Đã đỡ hơn nhiều rồi, sao Nghi tỷ tỷ biết ta bị thương? Nàng ngay cả Úc Bảo Đồng và Đường Vãn cũng không nói mà.
"Mới vừa rồi vào phủ gặp Tô nhị ca, tỷ nghe huynh ấy nói." Phó Nghi ngồi xuống ghế thêu gỗ tử đàn ở đầu giường, nhìn thoáng qua quyển sách trên tay của Tô Hi ——"Dung trai tuỳ bút".
Sách này thú vị thì có thú vị, nhưng cũng chỉ là một loại sách giải trí mà thôi, để giết thời gian thì còn có thể.
Tô Hi theo tầm mắt của Phó Nghi nhìn xuống, nói: "Đại phu nói muội không thể xuống đất, muội ngại nằm hoài cũng không thú vị nên tiện tay cầm một quyển sách xem thôi." Nhớ tới lời nói vừa rồi của Phó Nghi, nếu không phải đến để thăm nào, thì là có việc khác, nàng hỏi: "Nghi tỷ tỷ hôm nay tới có phải có việc gì khác không?"
Phó Nghi gật đầu nói, "Qua hai ngày là Tết Thượng Nguyên, tỷ và Thê tỷ tỷ định làm một bữa tiệc Thượng Nguyên, ở trên thuyền hoa sông Tương Thuỷ, muốn mời Hi muội muội cùng đi, không biết Hi muội muội lúc này có chịu nể mặt đến không?"
Lời tuy nói thế, nhưng nửa câu sau trực tiếp chặn đường lui của Tô Hi, nếu nàng không đi thì đó là không nể mặt nàng ta và Ân Thê Thê.
Đôi mắt hạnh của Tô Hi cong lên, nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, "Nếu Nghi tỷ tỷ đã tự mình tới mời thì muội tất nhiên phải đi rồi."
Phó Nghi nói: "Vậy đến lúc đó liền chờ Hi muội muội."
Phó Nghi ngồi không bao lâu liền rời đi, Tô Hi không tiện xuống giường nên bảo Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi tiễn khách.
Tô Hi nằm trên giường tĩnh dưỡng hai ngày, trước một ngày Tết Thượng Nguyên, cuối cùng cũng có thể đi lại bình thường.
Bình luận facebook