Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
Chương 31: Biến khéo thành vụng
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Sau khi đổi cây đàn xong thì Tô Hi ôm đàn nói cảm ơn với Vệ Phong.
Ngoài cửa có một thị nữ mặc váy sam màu hồng hoa văn hình con bướm rực rỡ bước vào, uốn gối nói với Vệ Phong: "Thế tử gia, Vương phi cho người tới mời ngài về phủ ạ."
Mặt Vệ Phong không có biểu tình gì, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì?"
Thị nữ liền ghé vào tai của Vệ Phong nói vài câu, sau đó thấy hắn cười khẽ, bên môi lộ ra một nụ cười trào phúng, vị Vương phi tục huyền này đúng là quản hơi nhiều rồi. Hắn đứng dậy, đối diện nói với tiểu nha đầu: "Ấu Ấu, nếu Cốc tiên sinh tỉnh thì nói với ông ấy giúp ta một tiếng, ta đi trước đây."
Tô Hi nói được, nhìn theo Vệ Phong ngồi lên xe ngựa, sau đó quay lại phòng đàn tiếp tục luyện tập.
Luyện nửa ngày thì Cốc tiên sinh cuối cùng cũng tỉnh ngủ, ông ấy lại đây dạy cho nàng nửa ngày.
Sau khi Tô Hi về đến nhà thì đèn bắt đầu sáng lên, bởi vì hôm nay mệt mỏi nên nàng không đến Thu Đường Cư dùng bữa mà trực tiếp về Hoa Lộ Thiên Hương. Nghe nha đầu ở dưới nói Tứ cô nương Tô Lăng Dung vì không đồng ý cuộc hôn nhân với phủ Khánh An Hầu, cả ngày hôm qua và hôm nay cũng chưa ăn cơm, mới vừa rồi đói đến ngất xỉu, sau khi Nhị phu nhân Quách thị biết thì chạy tới nài nỉ trước mặt Đại phu nhân một hồi nhưng Đại phu nhân vẫn không dao động chút nào.
Tô Hi vừa luyện động tác vừa nghe nha đầu đó nói, cũng thật là bất ngờ. Tô Lăng Dung làm như vậy cũng chỉ là khổ nhục kế thôi, chẳng qua Tô Lăng Dung không hiểu được tính cách mẫu thân của nàng, An thị một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, huống chi lúc này cũng chả phải việc vụn vặt nhỏ bé gì cho cam, nếu không dạy dỗ Nhị phòng một trận thì cái tiếng Đại phu nhân Tô phủ của mẫu thân nàng cũng như có tiếng không có miếng vậy.
Tô Hi nói: "Bên phía mẫu thân của ta thế nào rồi?"
Nha đầu kia là nha hoàn nhị đẳng Lũng Xuân của Hoa Lộ Thiên Hương, vừa lén nhìn Tô Hi vừa nói: "Đại phu nhân có hơi tức giận, người mời Nhị phu nhân quay về, nhưng nhìn Đại phụ nhân cũng còn tốt, buổi tối cũng dùng cơm như mọi ngày ạ."
Tô Hi gật đầu, yên tâm nói: "Ngươi lui xuống đi."
Lũng Xuân gật đầu vâng dạ, trước khi lui xuống còn không nhịn được liếc nhìn Cửu tiểu thư thêm một cái.
Ngày thường bên người Tô Hi cũng chỉ có Ngân Nhạn bốn đại nha hoàn hầu hạ, không cần những người khác tới, cho nên đây là lần đầu Lũng Xuân nhìn thấy Tô Hi luyện những động tác hiếm lạ cổ quái đó.
Tuy rằng tư thế hơi kỳ quái, nhưng Hợp Xuân lại cảm thấy từ Cửu tiểu thư nhà mình làm ra thì lại có một vẻ đẹp không nói nên lời. Xiêm y của Cửu tiểu thư cũng kỳ lạ, áo trên hơi thấp, chẳng qua xiêm y dùng tán hoa lăng mềm mại chế thành, dính sát vào thân người, phác hoạ ra đường con lả lướt. Đôi tay Cửu tiểu thư vừa nhấc lên liền lộ ra cái eo thon nhỏ mềm mại, cái eo đó chỉ cần một tay cũng có thể nắm vừa, lộ ra làn da trắng như tuyết, cái rốn xinh xắn giấu phía dưới xiêm y........Lũng Xuân hoang mang rối loạn đi ra ngoài, đứng ở hành lang sờ mặt của mình, thế nhưng nóng đến kinh người. Nàng ta chưa từng nghĩ tới bản thân nhìn một cô gái mà cũng có thể đỏ mặt như thế, cô gái kia còn là Cửu tiểu thư nhà nàng ta nữa chứ.
Phòng bên này, Tô Hi tất nhiên không Lũng Xuân suy nghĩ cái gì, nàng luyện xong mấy động tác, tắm rửa rồi lại lên giường nghỉ ngơi sớm.
Hôm sau, nghe nói con gái của Uy Viễn Tướng quân Lữ Trì Huề đến phủ thăm hỏi Tô lão thái gia, Tô Hi cũng không để trong lòng. Từ sau khi lão thái gia trúng gió thì Uy Viễn Lữ Tướng quân có ghé Tô phủ vài lần, ông ta từng là đệ tử của lão thái gia, đi theo lão thái gia tập võ. Sau đó ông ta tham gia vào quân đội cũng được lão thái gia giúp đỡ dìu dắt cho nên ông ta vẫn luôn nhớ đến ơn tình đó, mỗi lần tới đều mang theo không ít thuốc trân quý mà bên ngoài không thể tìm được.
Chính là hôm nay, Tô Hi nhìn cô nương mặc váy màu hồng cánh sen của hàng thêu Tô Chấu hoa văn cành cây nguyệt quế uốn cong, nàng sửng sốt một lát mới nói: "Xu tỷ tỷ?"
Hôm nay Lữ Huệ Xu trang phục khác một trời một vực so với hôm ở trại nuôi ngựa, không thể trách Tô Hi thiếu chút nữa không nhận ra được. Hôm đó nàng ấy mặc một bộ hồ phục, cả người phấn chấn oai hùng, nói là chàng trai trẻ anh tuấn cũng không khoa trương. Hôm nay nàng ấy mặc xiêm y của cô nương gia, giấu đi vài phần anh khí, nhiều hơn vài phần thanh lệ, nàng ấy cười, tinh phần phơi phới, động lòng hơn nhiều so với mấy nữ tử khuê các yếu đuối tầm thường khác.
Lữ Huệ Xu đến trước mặt Tô Hi, hào phóng tươi cười nói: "Sao mới có mấy ngày không gặp mà muội giống như không quen tỷ rồi?"
Tô Hi ngượng ngùng cười nói: "Hôm nay Xu tỷ tỷ ăn mặc quá xinh đẹp làm muội xíu chút nữa không nhận ra."
Lữ Huệ Xu cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, chắc là không quen mặc những bộ đồ kiểu này, nàng ấy sờ mũi nói: "Nương của tỷ cứ bắt tỷ mặc thế này. Đừng nói là muội ngày cả tỷ hôm nay đứng trước gương cũng thiếu chút nữa không nhận ra mình nữa là." Nói xong, lại như nhớ tới chuyện gì, nói: "Vết thương chân lúc trước của Hi muội muội đã đỡ chưa? Lúc trước trong nhà có chút việc, lâu như vậy mới tới xem muội, muội không trách tỷ chứ?"
Tô Hi lắc đầu, không nghĩ Lữ Huệ Xu còn nhớ tới chuyện này, nếu không phải nàng ấy nhắc thì bản thân mình cũng đã sớm quên rồi, "Đã không sao rồi ạ, Xu tỷ tỷ đừng tự trách, huống hồ chuyện đó cũng không thể trách tỷ được."
Nói được một nữa, Tô Hi nhớ tới con ngựa lúc trước, hỏi: "Xu tỷ tỷ đã điều tra ra vì sao con ngựa kia bỗng nhiên mất khống chế chưa?"
Lữ Huệ Xu nhướng mày, biểu tình có hơi bất đắc dĩ, "Điều tra ra rồi, là Uyển Bình Công chúa cho người động tay động chân." Uyển Bình Công chúa hạ dược ở cỏ khô cho ngựa ăn, nếu không phải con ngựa nổi điên trước thì lúc nàng ấy thi đấu cùng Uyển Bình Công chúa tất nhiên chắc chắn là thua rồi.
Tô Hi hơi nhăn mày, Uyển Bình Công chúa này đúng thật là kiêu ngạo tuỳ hứng, nếu không cẩn thận còn có thể gây ra chết người. Nàng hỏi: "Sau đó thì sao? Xu tỷ tỷ định thế nào?"
Lữ Huệ Xu cười nói: "Có thể làm thế nào nữa? Nàng ta là Công chúa, vì không muốn mang thêm phiền toái cho phụ thân tỷ nên chỉ có thể nhẫn nhịn thôi."
Tô Hi không nói, tuy rằng tức giận thay cho Lữ Huệ Xu nhưng đứng góc độ của nàng ấy thì xác thật chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Nàng có hơi hối hận vì nói đến chuyện này, không muốn để Lữ Huệ Xu không vui vẻ nên liền đề nghị: "Hoa hải đường ở hậu viện Tây phủ của nhà muội nở hoa rồi, để muội dẫn Xu tỷ tỷ đi xem."
Lữ Huệ Xu gật đầu nói được, sau đó hai người cùng đi đến hậu viện.
Hoa Hải Đường ở hậu viện phần lớn là theo ý Ân thị, bà thích hoa, mỗi năm đều bỏ tâm huyết vào chăm sóc những cây hoa đó, bây giờ đúng là thời điểm nở hoa, xa xa nhìn là một mảnh cỏ cây xanh tốt, bông hoa rực rỡ chụm lại với nhau. Tô Hi kêu Ngân Nhạn bưng điểm tâm và nước trà lên rồi cùng ngồi trên ghế đá dưới tàng cây nói chuyện phiếm với Lữ Huệ Xu.
Tuy rằng quen biết Lữ Huệ Xu không bao lâu nhưng tính cách nàng ấy rộng rãi, hoạt bát hào phóng, hai người ở bên nhau cũng không nói hết chuyện.
Không biết Lữ Huệ Xu nói gì mà Tô Hi ôm hai má, lúm đồng tiền thật sâu, một đôi mắt hạnh như trăng non trên bầu trời, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đầy ý cười. Tuy là hoa Hải Đường xung quanh nở rộ bừng bừng khí thế, nhưng ở trong mắt một số người, lại không tươi sáng như nụ cười của nàng.
Tô Chỉ đi về phía trước hai bước, quay đầu thấy Đại công tử Lữ Giang Hoài của Uy Viễn Tướng quân vẫn đứng yên ở hành lang bất động thì lên tiếng nhắc nhở: "Giang Hoài."
Lữ Giang Hoài hồi phục tinh thần, trên mặt nóng lên, cũng may làn da y do tập võ hàng năm mà có màu đồng, nên không rõ lắm, nhìn cũng không nhìn ra được.
Y tiến lên ra vẻ trấn định nói: "Tô Nhị ca muốn tỷ thí cái gì?"
Tô Chỉ bình đạm nói: "Ngươi quyết định đi."
Ở hậu viện, Tô Hi cùng Lữ Huệ Xu nói chuyện phiếm trong chốc lát.
Tô Hi đang định mời Lữ Huệ Xu đến ngồi ở Hoa Lộ Thiên Hương thì nàng ấy đã mở miệng, "Vừa rồi tỷ nghe ca ca nói huynh ấy muốn luận võ với Tô Nhị ca, Hi muội muội có muốn đi xem không? Tỷ nghe nói Tô Nhị ca tinh thông võ nghệ, trên chiến trường có thể đấu với cả mừoi người, không biết huynh ấy và ca ca tỷ ai lợi hại hơn nhỉ?"
Tô Hi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Lữ Huệ Xu, nói vậy không phải thuyết phục nàng đi xem mà là nàng ấy muốn xem thôi. Tô Hi không vạch trần nàng ấy, vừa lúc bản thân đã lâu chưa thấy qua Nhị ca luyện võ. Trước kia lúc còn nhỏ Tô Chỉ thường luyện võ ở trong sân, còn nàng ngồi dưới hành lang mà xem, ngẫu nhiên cũng sẽ vỗ tay cổ vũ cho Nhị ca nữa, chẳng qua từ sau khi nàng trọng sinh thì cũng chưa từng làm những việc như vậy nữa.
Tô Hi vui vẻ nói: "Được, chúng ta cùng đi xem đi."
Hai người thích thú đi đến Thu Đường Cư. Vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhau ở bên trong, Tô Hi và Lữ Huệ Xu liếc mắt nhìn nhau rồi nhấc váy lên bậc thang đi vào trong sân.
Quả nhiên thấy hai người đứng ở góc Đông Nam trong sân, đều cầm một cây kiếm. Tô Chỉ mặc bộ áo gấm vải lanh màu xanh da trời, dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rõi, mặt mày tuấn tú, còn Lữ Giang Hoài đứng đối diện thì mặc một trường bào màu xanh lá đậm hoa văn cây hồng, vóc dáng cao lớn đĩnh đạc, bắp tay to lớn, rõ ràng nhỏ hơn Tô Chỉ hai tuổi nhưng nếu cẩn thận nhìn thì khí thế còn cao hơn Tô Chỉ một tí.
Tô Hi và Lữ Huệ Xu đứng ở dưới hành lang nhìn về hai người bên trong sân.
Tầm mắt của Lữ Giang Hoài vừa di chuyển dừng trên người Tô Hi, tim liền đập nhanh một nhịp, động tác dưới tay cũng chậm hơn. Vừa đúng lúc Tô Chỉ cầm kiếm tiến lên làm y vội vội vàng vàng lui về sau hai bước, nguy hiểm tránh đi sự công kích của Tô Chỉ. Y lại nhịn không được nhìn về phía tiểu cô nương đứng dưới hành lang, thấy trên mặt nàng lộ ra một tia phấn khích, chắc là đang vui vẻ thay cho ca ca của nàng làm trong lòng y có hơi rầu rĩ.
Lữ Giang Hoài không muốn mất mặt mũi trước mặt Tô Hi nên rất nhanh thu lại cảm xúc, sau đó vực dậy tinh thần ứng phó với Tô Chỉ. Hai người giao chiến mười mấy hiệp, mũi kiếm chạm vào nhau, ai cũng không nhường ai.
Lữ Huệ Xu cũng biết võ công, lúc này xem đến thích thú, thường lên tiếng cổ vũ cho Lữ Giang Hoài.
Lại qua thêm hai mươi mấy hiệp nữa, hai người bất phân thắng bại. Lữ Giang Hoài một lòng muốn thể hiện trước mặt Tô Hi nên dùng toàn bộ công lực, cánh tay vừa chuyển đẩy kiếm của Tô Chi ra, cánh tay vung kiếm ra chĩa vào ngực của Tô Chỉ.
Chẳng qua lần này không khống chế tốt lực đạo nên xuống tay có hơi nặng, chỉ thấy trước ngực Tô Chỉ thấm ra một vệt máu.
Lữ Giang Hoài vội thu kiếm lại, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, liền biết không hay rồi.
Quả nhiên, Tô Hi ở hành lang bên kia mặt trắng bệch, kêu lên "Nhị ca!" sau đó vội vàng chạy tới bên đó.
"Nhị ca, huynh không sao chứ?" Tô Hi đi lên xem vết thương của Tô Chỉ, thấy miệng vết thương không ngừng chảy máy thì sắc mặt càng thêm trắng, vội kêu Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi mời Hách đại phu.
Tô Chỉ cầm cánh tay nhỏ đang run rẩy của nàng, dỗ dành nói: "Một vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại cả."
Lời nói của Tô Chỉ là thật, Lữ Giang Hoài xuống tay có chừng mực, tuy rằng miệng vết thương để lại nhiều máu nhưng chính hắn rõ ràng nhất, nó vẫn chưa động đến gân cốt, chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Nhưng Tô Hi nào biết, nàng vừa thấy Tô Chỉ đổ máu liền luống cuống, nhất thời lại nhớ tới tại sao Đại ca lại bị thương, thế là quay đầu nhìn Lữ Giang Hoài ở phía sau, nhấp đôi môi, đôi mắt hạnh xinh đẹp hàm chứa đầy vẻ tức giận.
Lữ Giang Hoài cầm kiếm, bắt đầu hối hận về việc luận võ với Tô Chỉ, cuối cùng y đã đắc tội với tiểu cô nương rồi, y tiến lên một bước nói: "Tại hạ........."
Tô Hi trừng mắt nhìn y trong chốc lát, sau đó không nói một lời quay đầu lấy khăn tay ra cầm máu cho Tô Chỉ, rõ ràng mà không muốn để ý đến y.
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Sau khi đổi cây đàn xong thì Tô Hi ôm đàn nói cảm ơn với Vệ Phong.
Ngoài cửa có một thị nữ mặc váy sam màu hồng hoa văn hình con bướm rực rỡ bước vào, uốn gối nói với Vệ Phong: "Thế tử gia, Vương phi cho người tới mời ngài về phủ ạ."
Mặt Vệ Phong không có biểu tình gì, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì?"
Thị nữ liền ghé vào tai của Vệ Phong nói vài câu, sau đó thấy hắn cười khẽ, bên môi lộ ra một nụ cười trào phúng, vị Vương phi tục huyền này đúng là quản hơi nhiều rồi. Hắn đứng dậy, đối diện nói với tiểu nha đầu: "Ấu Ấu, nếu Cốc tiên sinh tỉnh thì nói với ông ấy giúp ta một tiếng, ta đi trước đây."
Tô Hi nói được, nhìn theo Vệ Phong ngồi lên xe ngựa, sau đó quay lại phòng đàn tiếp tục luyện tập.
Luyện nửa ngày thì Cốc tiên sinh cuối cùng cũng tỉnh ngủ, ông ấy lại đây dạy cho nàng nửa ngày.
Sau khi Tô Hi về đến nhà thì đèn bắt đầu sáng lên, bởi vì hôm nay mệt mỏi nên nàng không đến Thu Đường Cư dùng bữa mà trực tiếp về Hoa Lộ Thiên Hương. Nghe nha đầu ở dưới nói Tứ cô nương Tô Lăng Dung vì không đồng ý cuộc hôn nhân với phủ Khánh An Hầu, cả ngày hôm qua và hôm nay cũng chưa ăn cơm, mới vừa rồi đói đến ngất xỉu, sau khi Nhị phu nhân Quách thị biết thì chạy tới nài nỉ trước mặt Đại phu nhân một hồi nhưng Đại phu nhân vẫn không dao động chút nào.
Tô Hi vừa luyện động tác vừa nghe nha đầu đó nói, cũng thật là bất ngờ. Tô Lăng Dung làm như vậy cũng chỉ là khổ nhục kế thôi, chẳng qua Tô Lăng Dung không hiểu được tính cách mẫu thân của nàng, An thị một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, huống chi lúc này cũng chả phải việc vụn vặt nhỏ bé gì cho cam, nếu không dạy dỗ Nhị phòng một trận thì cái tiếng Đại phu nhân Tô phủ của mẫu thân nàng cũng như có tiếng không có miếng vậy.
Tô Hi nói: "Bên phía mẫu thân của ta thế nào rồi?"
Nha đầu kia là nha hoàn nhị đẳng Lũng Xuân của Hoa Lộ Thiên Hương, vừa lén nhìn Tô Hi vừa nói: "Đại phu nhân có hơi tức giận, người mời Nhị phu nhân quay về, nhưng nhìn Đại phụ nhân cũng còn tốt, buổi tối cũng dùng cơm như mọi ngày ạ."
Tô Hi gật đầu, yên tâm nói: "Ngươi lui xuống đi."
Lũng Xuân gật đầu vâng dạ, trước khi lui xuống còn không nhịn được liếc nhìn Cửu tiểu thư thêm một cái.
Ngày thường bên người Tô Hi cũng chỉ có Ngân Nhạn bốn đại nha hoàn hầu hạ, không cần những người khác tới, cho nên đây là lần đầu Lũng Xuân nhìn thấy Tô Hi luyện những động tác hiếm lạ cổ quái đó.
Tuy rằng tư thế hơi kỳ quái, nhưng Hợp Xuân lại cảm thấy từ Cửu tiểu thư nhà mình làm ra thì lại có một vẻ đẹp không nói nên lời. Xiêm y của Cửu tiểu thư cũng kỳ lạ, áo trên hơi thấp, chẳng qua xiêm y dùng tán hoa lăng mềm mại chế thành, dính sát vào thân người, phác hoạ ra đường con lả lướt. Đôi tay Cửu tiểu thư vừa nhấc lên liền lộ ra cái eo thon nhỏ mềm mại, cái eo đó chỉ cần một tay cũng có thể nắm vừa, lộ ra làn da trắng như tuyết, cái rốn xinh xắn giấu phía dưới xiêm y........Lũng Xuân hoang mang rối loạn đi ra ngoài, đứng ở hành lang sờ mặt của mình, thế nhưng nóng đến kinh người. Nàng ta chưa từng nghĩ tới bản thân nhìn một cô gái mà cũng có thể đỏ mặt như thế, cô gái kia còn là Cửu tiểu thư nhà nàng ta nữa chứ.
Phòng bên này, Tô Hi tất nhiên không Lũng Xuân suy nghĩ cái gì, nàng luyện xong mấy động tác, tắm rửa rồi lại lên giường nghỉ ngơi sớm.
Hôm sau, nghe nói con gái của Uy Viễn Tướng quân Lữ Trì Huề đến phủ thăm hỏi Tô lão thái gia, Tô Hi cũng không để trong lòng. Từ sau khi lão thái gia trúng gió thì Uy Viễn Lữ Tướng quân có ghé Tô phủ vài lần, ông ta từng là đệ tử của lão thái gia, đi theo lão thái gia tập võ. Sau đó ông ta tham gia vào quân đội cũng được lão thái gia giúp đỡ dìu dắt cho nên ông ta vẫn luôn nhớ đến ơn tình đó, mỗi lần tới đều mang theo không ít thuốc trân quý mà bên ngoài không thể tìm được.
Chính là hôm nay, Tô Hi nhìn cô nương mặc váy màu hồng cánh sen của hàng thêu Tô Chấu hoa văn cành cây nguyệt quế uốn cong, nàng sửng sốt một lát mới nói: "Xu tỷ tỷ?"
Hôm nay Lữ Huệ Xu trang phục khác một trời một vực so với hôm ở trại nuôi ngựa, không thể trách Tô Hi thiếu chút nữa không nhận ra được. Hôm đó nàng ấy mặc một bộ hồ phục, cả người phấn chấn oai hùng, nói là chàng trai trẻ anh tuấn cũng không khoa trương. Hôm nay nàng ấy mặc xiêm y của cô nương gia, giấu đi vài phần anh khí, nhiều hơn vài phần thanh lệ, nàng ấy cười, tinh phần phơi phới, động lòng hơn nhiều so với mấy nữ tử khuê các yếu đuối tầm thường khác.
Lữ Huệ Xu đến trước mặt Tô Hi, hào phóng tươi cười nói: "Sao mới có mấy ngày không gặp mà muội giống như không quen tỷ rồi?"
Tô Hi ngượng ngùng cười nói: "Hôm nay Xu tỷ tỷ ăn mặc quá xinh đẹp làm muội xíu chút nữa không nhận ra."
Lữ Huệ Xu cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, chắc là không quen mặc những bộ đồ kiểu này, nàng ấy sờ mũi nói: "Nương của tỷ cứ bắt tỷ mặc thế này. Đừng nói là muội ngày cả tỷ hôm nay đứng trước gương cũng thiếu chút nữa không nhận ra mình nữa là." Nói xong, lại như nhớ tới chuyện gì, nói: "Vết thương chân lúc trước của Hi muội muội đã đỡ chưa? Lúc trước trong nhà có chút việc, lâu như vậy mới tới xem muội, muội không trách tỷ chứ?"
Tô Hi lắc đầu, không nghĩ Lữ Huệ Xu còn nhớ tới chuyện này, nếu không phải nàng ấy nhắc thì bản thân mình cũng đã sớm quên rồi, "Đã không sao rồi ạ, Xu tỷ tỷ đừng tự trách, huống hồ chuyện đó cũng không thể trách tỷ được."
Nói được một nữa, Tô Hi nhớ tới con ngựa lúc trước, hỏi: "Xu tỷ tỷ đã điều tra ra vì sao con ngựa kia bỗng nhiên mất khống chế chưa?"
Lữ Huệ Xu nhướng mày, biểu tình có hơi bất đắc dĩ, "Điều tra ra rồi, là Uyển Bình Công chúa cho người động tay động chân." Uyển Bình Công chúa hạ dược ở cỏ khô cho ngựa ăn, nếu không phải con ngựa nổi điên trước thì lúc nàng ấy thi đấu cùng Uyển Bình Công chúa tất nhiên chắc chắn là thua rồi.
Tô Hi hơi nhăn mày, Uyển Bình Công chúa này đúng thật là kiêu ngạo tuỳ hứng, nếu không cẩn thận còn có thể gây ra chết người. Nàng hỏi: "Sau đó thì sao? Xu tỷ tỷ định thế nào?"
Lữ Huệ Xu cười nói: "Có thể làm thế nào nữa? Nàng ta là Công chúa, vì không muốn mang thêm phiền toái cho phụ thân tỷ nên chỉ có thể nhẫn nhịn thôi."
Tô Hi không nói, tuy rằng tức giận thay cho Lữ Huệ Xu nhưng đứng góc độ của nàng ấy thì xác thật chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Nàng có hơi hối hận vì nói đến chuyện này, không muốn để Lữ Huệ Xu không vui vẻ nên liền đề nghị: "Hoa hải đường ở hậu viện Tây phủ của nhà muội nở hoa rồi, để muội dẫn Xu tỷ tỷ đi xem."
Lữ Huệ Xu gật đầu nói được, sau đó hai người cùng đi đến hậu viện.
Hoa Hải Đường ở hậu viện phần lớn là theo ý Ân thị, bà thích hoa, mỗi năm đều bỏ tâm huyết vào chăm sóc những cây hoa đó, bây giờ đúng là thời điểm nở hoa, xa xa nhìn là một mảnh cỏ cây xanh tốt, bông hoa rực rỡ chụm lại với nhau. Tô Hi kêu Ngân Nhạn bưng điểm tâm và nước trà lên rồi cùng ngồi trên ghế đá dưới tàng cây nói chuyện phiếm với Lữ Huệ Xu.
Tuy rằng quen biết Lữ Huệ Xu không bao lâu nhưng tính cách nàng ấy rộng rãi, hoạt bát hào phóng, hai người ở bên nhau cũng không nói hết chuyện.
Không biết Lữ Huệ Xu nói gì mà Tô Hi ôm hai má, lúm đồng tiền thật sâu, một đôi mắt hạnh như trăng non trên bầu trời, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đầy ý cười. Tuy là hoa Hải Đường xung quanh nở rộ bừng bừng khí thế, nhưng ở trong mắt một số người, lại không tươi sáng như nụ cười của nàng.
Tô Chỉ đi về phía trước hai bước, quay đầu thấy Đại công tử Lữ Giang Hoài của Uy Viễn Tướng quân vẫn đứng yên ở hành lang bất động thì lên tiếng nhắc nhở: "Giang Hoài."
Lữ Giang Hoài hồi phục tinh thần, trên mặt nóng lên, cũng may làn da y do tập võ hàng năm mà có màu đồng, nên không rõ lắm, nhìn cũng không nhìn ra được.
Y tiến lên ra vẻ trấn định nói: "Tô Nhị ca muốn tỷ thí cái gì?"
Tô Chỉ bình đạm nói: "Ngươi quyết định đi."
Ở hậu viện, Tô Hi cùng Lữ Huệ Xu nói chuyện phiếm trong chốc lát.
Tô Hi đang định mời Lữ Huệ Xu đến ngồi ở Hoa Lộ Thiên Hương thì nàng ấy đã mở miệng, "Vừa rồi tỷ nghe ca ca nói huynh ấy muốn luận võ với Tô Nhị ca, Hi muội muội có muốn đi xem không? Tỷ nghe nói Tô Nhị ca tinh thông võ nghệ, trên chiến trường có thể đấu với cả mừoi người, không biết huynh ấy và ca ca tỷ ai lợi hại hơn nhỉ?"
Tô Hi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Lữ Huệ Xu, nói vậy không phải thuyết phục nàng đi xem mà là nàng ấy muốn xem thôi. Tô Hi không vạch trần nàng ấy, vừa lúc bản thân đã lâu chưa thấy qua Nhị ca luyện võ. Trước kia lúc còn nhỏ Tô Chỉ thường luyện võ ở trong sân, còn nàng ngồi dưới hành lang mà xem, ngẫu nhiên cũng sẽ vỗ tay cổ vũ cho Nhị ca nữa, chẳng qua từ sau khi nàng trọng sinh thì cũng chưa từng làm những việc như vậy nữa.
Tô Hi vui vẻ nói: "Được, chúng ta cùng đi xem đi."
Hai người thích thú đi đến Thu Đường Cư. Vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhau ở bên trong, Tô Hi và Lữ Huệ Xu liếc mắt nhìn nhau rồi nhấc váy lên bậc thang đi vào trong sân.
Quả nhiên thấy hai người đứng ở góc Đông Nam trong sân, đều cầm một cây kiếm. Tô Chỉ mặc bộ áo gấm vải lanh màu xanh da trời, dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rõi, mặt mày tuấn tú, còn Lữ Giang Hoài đứng đối diện thì mặc một trường bào màu xanh lá đậm hoa văn cây hồng, vóc dáng cao lớn đĩnh đạc, bắp tay to lớn, rõ ràng nhỏ hơn Tô Chỉ hai tuổi nhưng nếu cẩn thận nhìn thì khí thế còn cao hơn Tô Chỉ một tí.
Tô Hi và Lữ Huệ Xu đứng ở dưới hành lang nhìn về hai người bên trong sân.
Tầm mắt của Lữ Giang Hoài vừa di chuyển dừng trên người Tô Hi, tim liền đập nhanh một nhịp, động tác dưới tay cũng chậm hơn. Vừa đúng lúc Tô Chỉ cầm kiếm tiến lên làm y vội vội vàng vàng lui về sau hai bước, nguy hiểm tránh đi sự công kích của Tô Chỉ. Y lại nhịn không được nhìn về phía tiểu cô nương đứng dưới hành lang, thấy trên mặt nàng lộ ra một tia phấn khích, chắc là đang vui vẻ thay cho ca ca của nàng làm trong lòng y có hơi rầu rĩ.
Lữ Giang Hoài không muốn mất mặt mũi trước mặt Tô Hi nên rất nhanh thu lại cảm xúc, sau đó vực dậy tinh thần ứng phó với Tô Chỉ. Hai người giao chiến mười mấy hiệp, mũi kiếm chạm vào nhau, ai cũng không nhường ai.
Lữ Huệ Xu cũng biết võ công, lúc này xem đến thích thú, thường lên tiếng cổ vũ cho Lữ Giang Hoài.
Lại qua thêm hai mươi mấy hiệp nữa, hai người bất phân thắng bại. Lữ Giang Hoài một lòng muốn thể hiện trước mặt Tô Hi nên dùng toàn bộ công lực, cánh tay vừa chuyển đẩy kiếm của Tô Chi ra, cánh tay vung kiếm ra chĩa vào ngực của Tô Chỉ.
Chẳng qua lần này không khống chế tốt lực đạo nên xuống tay có hơi nặng, chỉ thấy trước ngực Tô Chỉ thấm ra một vệt máu.
Lữ Giang Hoài vội thu kiếm lại, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, liền biết không hay rồi.
Quả nhiên, Tô Hi ở hành lang bên kia mặt trắng bệch, kêu lên "Nhị ca!" sau đó vội vàng chạy tới bên đó.
"Nhị ca, huynh không sao chứ?" Tô Hi đi lên xem vết thương của Tô Chỉ, thấy miệng vết thương không ngừng chảy máy thì sắc mặt càng thêm trắng, vội kêu Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi mời Hách đại phu.
Tô Chỉ cầm cánh tay nhỏ đang run rẩy của nàng, dỗ dành nói: "Một vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại cả."
Lời nói của Tô Chỉ là thật, Lữ Giang Hoài xuống tay có chừng mực, tuy rằng miệng vết thương để lại nhiều máu nhưng chính hắn rõ ràng nhất, nó vẫn chưa động đến gân cốt, chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Nhưng Tô Hi nào biết, nàng vừa thấy Tô Chỉ đổ máu liền luống cuống, nhất thời lại nhớ tới tại sao Đại ca lại bị thương, thế là quay đầu nhìn Lữ Giang Hoài ở phía sau, nhấp đôi môi, đôi mắt hạnh xinh đẹp hàm chứa đầy vẻ tức giận.
Lữ Giang Hoài cầm kiếm, bắt đầu hối hận về việc luận võ với Tô Chỉ, cuối cùng y đã đắc tội với tiểu cô nương rồi, y tiến lên một bước nói: "Tại hạ........."
Tô Hi trừng mắt nhìn y trong chốc lát, sau đó không nói một lời quay đầu lấy khăn tay ra cầm máu cho Tô Chỉ, rõ ràng mà không muốn để ý đến y.
Bình luận facebook