-
Chương 136
Đợi cho hắn ra khỏi phòng ngủ, đầu nàng nặng trĩu vừa chạm vào gối đầu liền mơ mơ màng màng rồi thiếp đi. Vừa cảm giác tỉnh lại, đã sắp giữa trưa, lâu rồi chưa được ngủ nướng thế này, thoải mái mà vươn vai một cái.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi.” Tiểu Nhu không biết đến đây từ lúc nào không biết, ngồi ở đầu giường cười với nàng, “Hôm nay chắc là thể lực của cô khôi phục một chút, hiện tại tôi dìu cô đi rửa mặt chải đầu.”
“Được, cám ơn cô.”
Được Tiểu Nhu đỡ, nàng xuống giường, hai chân đứng trên mặt đất quả thật vững vàng hơn hôm qua nhiều lắm, chậm rãi đi vào toilet.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, tinh thần tỉnh táo sảng khoái, Tiểu Nhu lại nhẹ tay nhẹ chân giúp nàng thay quần áo, cũng lấy băng vải đến giúp cố định cánh tay bị thương của nàng lên cổ.
“Tiểu thư, hôm nay ánh mặt trời bên ngoài rất rực rỡ, cô nằm ở trong phòng nhiều ngày nay rồi, đi ra ngoài phơi nắng mới có lợi cho thân thể, tôi đỡ cô ra ban công trước, lát sau tôi sẽ đem bữa sáng lại đây.”
Mân Huyên gật gật đầu, đột nhiên gọi Tiểu Nhu dừng lại, “Tiểu Nhu, về sau cô trực tiếp gọi tôi là Mân Huyên là được rồi, không cần bảo tôi là tiểu thư, cảm giác không được tự nhiên.”
“Ừm, Mân Huyên, gọi tên này có cảm giác thân thiết hơn, về sau tôi sẽ gọi cô Mân Huyên.” Tiểu Nhu cười híp mắt, xoay người đi vào phòng ngủ.
Ngồi trên ghế ngoài ban công, ánh mắt trời chiếu rọi lên người, ấm áp dào dạt, Mân Huyên ngửa đầu lên hít một hơi thật sâu, làn gió nhẹ vuốt ve qua khuôn mặt như đôi bàn tay ấm áp to lớn, khoang mũi ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng như có như không.
Còn sống thật là tốt! Cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị thương, nàng sẽ không bao giờ phí hoài bản thân mình một lần nữa, vì một kẻ máu lạnh như vậy mà dễ dàng buông tha cho sinh mệnh, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình rất ngốc, quá ngốc. Chỉ cần cắn răng chịu đựng qua mười tháng là có thể, từ khi tỉnh lại đến bây giờ, những lời này luôn vang vọng trong lòng nàng.
Nàng ăn xong cơm sáng kiêm cơm trưa Tiểu Nhu bưng đến, đứng dậy đi đi lại lại ở ban công, cảm giác tinh lực so với khi mới tỉnh lại ngày hôm qua tốt lên không biết bao nhiêu lần.
Ngày đó Giản Quân Dịch nói cho nàng một tuần sau đi tòa soạn tạp chí báo danh, tính lại thời gian đã qua, còn có ba ngày. Nhưng mà nàng bây giờ lại thành cái dạng này, trên tay còn quấn băng vải, trong vòng ba ngày là không thể bỏ đi.
Từ ngày xưa, nàng từng tưởng tượng nhiều lần hình ảnh đi làm ngày đầu tiên của mình có bao nhiêu hoàn mỹ, thật sự không dự đoán được chính mình sẽ lấy phương thức chật vật như vậy bắt đầu ngày đầu tiên của kiếp sống làm công ăn lương.
“Mân Huyên, hai khối pin di động của cô đều sạc điện rồi, bây giờ cô có muốn cầm lại không?” Tiểu Nhu trong phòng lớn tiếng nhắc nhở nàng.
“Muốn, bây giờ cô cầm lại đây đi.”
Nàng đột nhiên nhớ tới chính mình đã biến mất ba ngày, ngày đó nàng còn đồng ý buổi tối bảy giờ đi đón Kim Chính Vũ, không biết tiểu tử kia có tìm nàng hay không.
Nàng cầm lên chiếc di động đã vô dụng rất nhiều ngày, vừa mới khởi động máy, di động liền rung không ngừng, nàng nhìn kỹ hơn mười tin nhắn chưa đọc.
Có của Kim Chính Vũ, cũng có của Chỉ Dao, nhưng tin nhắn của Kim Chính Vũ chiếm hơn phân nửa.
Nàng mở ra một tin nhắn mà đọc: “Mân Mân, sao em còn chưa đến đón tôi, đã sắp mười một giờ rồi, tôi vẫn ở cửa khách sạn chờ em.” Nhìn lên ngày giờ là đêm đó. Tiểu tử kia sẽ không ngốc đến mức đợi từ bảy giờ tới tận mười một giờ chứ?
Nàng lại mở ra một tin, lần này là ngày hôm sau, “Mân Mân, ngày hôm qua em không tới, gọi điện thì em tắt điện thoại, chắc là em quá mệt mỏi, ngủ quên. Hừ, tối hôm nay em phải tới đón tôi, hơn nữa còn phải mời tôi ăn tối coi như đền bù, biết không?”
Tiểu tử này nói chuyện vẫn cái giọng điệu như thế, nàng cười cười, nhanh tay mở tin nhắn tiếp theo, là tin nhắn vào ban đêm, “Lăng Mân Huyên, bây giờ đã hơn mười hai giờ, tôi đói bụng chết mất, rốt cuộc em còn muốn tôi đợi ở cửa khách sạn tới khi nào? Mau nhắn tin lại cho tôi.”
Quả nhiên là chờ không kiên nhẫn, thế nhưng tiểu tử kia đợi nàng mất hai buổi tối, lúc ấy nàng đang hôn mê, cái gì cũng không biết, bằng không nàng sẽ nói cho hắn không cần chờ đợi phí công.
Tiếp theo nàng mở ra tin nhắn thứ ba, cũng chính là ngày hôm nay, “Mân Mân, em gặp chuyện gì thế? Vì sao không nhắn lại cho tôi, điện thoại cũng tắt máy? Nếu em vì nguyên nhân nào đó không muốn để ý tới tôi, xin em nhắn lại một tin cho tôi, ít nhất làm cho tôi biết hiện tại em vẫn an toàn, được không?”
Tay nàng không hiểu sao hơi run run, nhìn giọng điệu của hắn đã biến thành một loại cầu xin, hắn đang lo lắng cho nàng. Vốn nàng cứ nghĩ chính mình hôn mê mấy ngày nay sẽ không có ai để ý tới mình, không thể tưởng được tay chơi như Kim Chính Vũ lại có thể nhắn một tin nhắn như vậy, hắn thật sự quan tâm tới nàng.
Nàng âm thầm quyết định, lát nữa phải nhanh nhanh nhắn lại cho hắn một tin, đằng sau còn có mấy tin nhắn chưa đọc, nàng quyết định xem xong rồi nhắn lại cho hắn.
~~~~~~~****~~~~~~~~
Quán bar BUS —-
Ngồi trên ghế cao, Kim Chính Vũ cầm lấy ly rượu mà người pha chế rượu vừa mới rót vào, ngẩng cổ, uống hết sạch sẽ, giơ cái ly lên, “Lại một ly nữa.”
Bả vai bị vỗ mạnh một phát, đêm nay hắn đã đuổi đi bảy tám phụ nữ đến bắt chuyện, giờ phút này hắn chẳng còn tâm tình nào gần gũi phụ nữ.
Tính nhẫn nại đã sắp bị bay hơi hết, hắn quay đầu, đang muốn từ chối đối phương, lại bất ngờ thấy người đã lâu không gặp là Quý Dương, kinh ngạc ngẩn người: “Quý Dương? Sao anh lại ở trong này? Lạc nói anh còn ba tháng nữa mới trở về.”
“Đương nhiên là vì anh đã hoàn thành nhiệm vụ Doãn đại tổng tài giao cho trước thời hạn.” Quý Dương dùng sức lắc mạnh vai hắn, “Kim Chính Vũ, xú tiểu tử, chừng nào thì cậu trở về từ Hàn Quốc thế, cũng không nói cho anh biết.”
“Em cũng mới về được mấy ngày.” Kim Chính Vũ nhún nhún vai, nhìn quanh ngọn đèn mờ tối trong bar, giọng nói có chút cảm khái, “Trước kia được nghỉ đông và nghỉ hè, ba người chúng ta thường xuyên đi đến quán bar này. Sau khi em về nước, lần trước em và Lạc đã tới nơi này một lần, anh không ở, lần này ba chúng ta tụ tập ở đây, nhất định phải uống cho đã. Lạc đâu?”
“Tiểu tử kia đi đỗ xe, một lát nữa mới vào đây.” Quý Dương búng tay về phía người rót rượu, đối phương hiểu ý bắt đầu rót loại rượu mà hắn thường uống ở nơi này.
Kim Chính Vũ cúi đầu nghịch di động, có vẻ tinh thần không biết đã đi về nơi chốn nào.
Quý Dương cười cười quàng tay lên vai hắn, biết rõ rành rành tâm sự của Kim Chính Vũ, “Dĩ vãng mỗi lần cậu có thời gian nghỉ ngơi, chuyện đầu tiên cậu làm khi về nước là phải đi nhìn người trong lòng. Xem ra lần này cậu về nước tiếp nhận chi nhánh công ty cũng là vì cô ấy.”
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi.” Tiểu Nhu không biết đến đây từ lúc nào không biết, ngồi ở đầu giường cười với nàng, “Hôm nay chắc là thể lực của cô khôi phục một chút, hiện tại tôi dìu cô đi rửa mặt chải đầu.”
“Được, cám ơn cô.”
Được Tiểu Nhu đỡ, nàng xuống giường, hai chân đứng trên mặt đất quả thật vững vàng hơn hôm qua nhiều lắm, chậm rãi đi vào toilet.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, tinh thần tỉnh táo sảng khoái, Tiểu Nhu lại nhẹ tay nhẹ chân giúp nàng thay quần áo, cũng lấy băng vải đến giúp cố định cánh tay bị thương của nàng lên cổ.
“Tiểu thư, hôm nay ánh mặt trời bên ngoài rất rực rỡ, cô nằm ở trong phòng nhiều ngày nay rồi, đi ra ngoài phơi nắng mới có lợi cho thân thể, tôi đỡ cô ra ban công trước, lát sau tôi sẽ đem bữa sáng lại đây.”
Mân Huyên gật gật đầu, đột nhiên gọi Tiểu Nhu dừng lại, “Tiểu Nhu, về sau cô trực tiếp gọi tôi là Mân Huyên là được rồi, không cần bảo tôi là tiểu thư, cảm giác không được tự nhiên.”
“Ừm, Mân Huyên, gọi tên này có cảm giác thân thiết hơn, về sau tôi sẽ gọi cô Mân Huyên.” Tiểu Nhu cười híp mắt, xoay người đi vào phòng ngủ.
Ngồi trên ghế ngoài ban công, ánh mắt trời chiếu rọi lên người, ấm áp dào dạt, Mân Huyên ngửa đầu lên hít một hơi thật sâu, làn gió nhẹ vuốt ve qua khuôn mặt như đôi bàn tay ấm áp to lớn, khoang mũi ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng như có như không.
Còn sống thật là tốt! Cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị thương, nàng sẽ không bao giờ phí hoài bản thân mình một lần nữa, vì một kẻ máu lạnh như vậy mà dễ dàng buông tha cho sinh mệnh, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình rất ngốc, quá ngốc. Chỉ cần cắn răng chịu đựng qua mười tháng là có thể, từ khi tỉnh lại đến bây giờ, những lời này luôn vang vọng trong lòng nàng.
Nàng ăn xong cơm sáng kiêm cơm trưa Tiểu Nhu bưng đến, đứng dậy đi đi lại lại ở ban công, cảm giác tinh lực so với khi mới tỉnh lại ngày hôm qua tốt lên không biết bao nhiêu lần.
Ngày đó Giản Quân Dịch nói cho nàng một tuần sau đi tòa soạn tạp chí báo danh, tính lại thời gian đã qua, còn có ba ngày. Nhưng mà nàng bây giờ lại thành cái dạng này, trên tay còn quấn băng vải, trong vòng ba ngày là không thể bỏ đi.
Từ ngày xưa, nàng từng tưởng tượng nhiều lần hình ảnh đi làm ngày đầu tiên của mình có bao nhiêu hoàn mỹ, thật sự không dự đoán được chính mình sẽ lấy phương thức chật vật như vậy bắt đầu ngày đầu tiên của kiếp sống làm công ăn lương.
“Mân Huyên, hai khối pin di động của cô đều sạc điện rồi, bây giờ cô có muốn cầm lại không?” Tiểu Nhu trong phòng lớn tiếng nhắc nhở nàng.
“Muốn, bây giờ cô cầm lại đây đi.”
Nàng đột nhiên nhớ tới chính mình đã biến mất ba ngày, ngày đó nàng còn đồng ý buổi tối bảy giờ đi đón Kim Chính Vũ, không biết tiểu tử kia có tìm nàng hay không.
Nàng cầm lên chiếc di động đã vô dụng rất nhiều ngày, vừa mới khởi động máy, di động liền rung không ngừng, nàng nhìn kỹ hơn mười tin nhắn chưa đọc.
Có của Kim Chính Vũ, cũng có của Chỉ Dao, nhưng tin nhắn của Kim Chính Vũ chiếm hơn phân nửa.
Nàng mở ra một tin nhắn mà đọc: “Mân Mân, sao em còn chưa đến đón tôi, đã sắp mười một giờ rồi, tôi vẫn ở cửa khách sạn chờ em.” Nhìn lên ngày giờ là đêm đó. Tiểu tử kia sẽ không ngốc đến mức đợi từ bảy giờ tới tận mười một giờ chứ?
Nàng lại mở ra một tin, lần này là ngày hôm sau, “Mân Mân, ngày hôm qua em không tới, gọi điện thì em tắt điện thoại, chắc là em quá mệt mỏi, ngủ quên. Hừ, tối hôm nay em phải tới đón tôi, hơn nữa còn phải mời tôi ăn tối coi như đền bù, biết không?”
Tiểu tử này nói chuyện vẫn cái giọng điệu như thế, nàng cười cười, nhanh tay mở tin nhắn tiếp theo, là tin nhắn vào ban đêm, “Lăng Mân Huyên, bây giờ đã hơn mười hai giờ, tôi đói bụng chết mất, rốt cuộc em còn muốn tôi đợi ở cửa khách sạn tới khi nào? Mau nhắn tin lại cho tôi.”
Quả nhiên là chờ không kiên nhẫn, thế nhưng tiểu tử kia đợi nàng mất hai buổi tối, lúc ấy nàng đang hôn mê, cái gì cũng không biết, bằng không nàng sẽ nói cho hắn không cần chờ đợi phí công.
Tiếp theo nàng mở ra tin nhắn thứ ba, cũng chính là ngày hôm nay, “Mân Mân, em gặp chuyện gì thế? Vì sao không nhắn lại cho tôi, điện thoại cũng tắt máy? Nếu em vì nguyên nhân nào đó không muốn để ý tới tôi, xin em nhắn lại một tin cho tôi, ít nhất làm cho tôi biết hiện tại em vẫn an toàn, được không?”
Tay nàng không hiểu sao hơi run run, nhìn giọng điệu của hắn đã biến thành một loại cầu xin, hắn đang lo lắng cho nàng. Vốn nàng cứ nghĩ chính mình hôn mê mấy ngày nay sẽ không có ai để ý tới mình, không thể tưởng được tay chơi như Kim Chính Vũ lại có thể nhắn một tin nhắn như vậy, hắn thật sự quan tâm tới nàng.
Nàng âm thầm quyết định, lát nữa phải nhanh nhanh nhắn lại cho hắn một tin, đằng sau còn có mấy tin nhắn chưa đọc, nàng quyết định xem xong rồi nhắn lại cho hắn.
~~~~~~~****~~~~~~~~
Quán bar BUS —-
Ngồi trên ghế cao, Kim Chính Vũ cầm lấy ly rượu mà người pha chế rượu vừa mới rót vào, ngẩng cổ, uống hết sạch sẽ, giơ cái ly lên, “Lại một ly nữa.”
Bả vai bị vỗ mạnh một phát, đêm nay hắn đã đuổi đi bảy tám phụ nữ đến bắt chuyện, giờ phút này hắn chẳng còn tâm tình nào gần gũi phụ nữ.
Tính nhẫn nại đã sắp bị bay hơi hết, hắn quay đầu, đang muốn từ chối đối phương, lại bất ngờ thấy người đã lâu không gặp là Quý Dương, kinh ngạc ngẩn người: “Quý Dương? Sao anh lại ở trong này? Lạc nói anh còn ba tháng nữa mới trở về.”
“Đương nhiên là vì anh đã hoàn thành nhiệm vụ Doãn đại tổng tài giao cho trước thời hạn.” Quý Dương dùng sức lắc mạnh vai hắn, “Kim Chính Vũ, xú tiểu tử, chừng nào thì cậu trở về từ Hàn Quốc thế, cũng không nói cho anh biết.”
“Em cũng mới về được mấy ngày.” Kim Chính Vũ nhún nhún vai, nhìn quanh ngọn đèn mờ tối trong bar, giọng nói có chút cảm khái, “Trước kia được nghỉ đông và nghỉ hè, ba người chúng ta thường xuyên đi đến quán bar này. Sau khi em về nước, lần trước em và Lạc đã tới nơi này một lần, anh không ở, lần này ba chúng ta tụ tập ở đây, nhất định phải uống cho đã. Lạc đâu?”
“Tiểu tử kia đi đỗ xe, một lát nữa mới vào đây.” Quý Dương búng tay về phía người rót rượu, đối phương hiểu ý bắt đầu rót loại rượu mà hắn thường uống ở nơi này.
Kim Chính Vũ cúi đầu nghịch di động, có vẻ tinh thần không biết đã đi về nơi chốn nào.
Quý Dương cười cười quàng tay lên vai hắn, biết rõ rành rành tâm sự của Kim Chính Vũ, “Dĩ vãng mỗi lần cậu có thời gian nghỉ ngơi, chuyện đầu tiên cậu làm khi về nước là phải đi nhìn người trong lòng. Xem ra lần này cậu về nước tiếp nhận chi nhánh công ty cũng là vì cô ấy.”
Bình luận facebook