-
Chương 141
“Lăng Mân Huyên, em chán ghét tôi như vậy sao?” Kim Chính Vũ nhìn chằm chằm vào nàng, bàn tay cầm di động dần dần buông thõng xuống, đáy mắt trong suốt chứa đựng ưu thương, “Còn lấy cớ đi nông thôn để tránh đi tôi.”
“Kim Chính Vũ, không phải, không phải như thế, tôi….” Nàng lo lắng mà giậm giậm chân, sự tình sao có thể biến thành cái dạng này, sao lại trùng hợp đến mức gặp được Kim Chính Vũ ở nơi này cơ chứ?
“Nếu bởi vì tôi thích em mà làm cho em cảm thấy phức tạp, làm cho em không muốn nhìn thấy tôi, như vậy, thật xin lỗi, tôi sẽ không lại da mặt dày xuất hiện trước mặt em. Có lẽ tôi thực sự sai lầm rồi, đây chỉ là một mình tôi tình nguyện mà thôi….”
Hắn chậm rãi lui về phía sau, từng chút từng chút một, giọng nói vô cùng nghẹn ngào, cuối cùng gần như không thể nghe thấy câu sau cuối, khuôn mặt tuấn tú toát lên thống khổ cùng tuyệt vọng, nháy mắt cả thế giới đều trở nên ảm đạm, tất cả mọi thanh âm đều tự động biến mất theo.
Hắn nhẹ buông tay, di động cạch một tiếng rơi xuống mặt đất, hắn không hề phát hiện, chợt xoay người ra khỏi quảng trường.
Mân Huyên chôn chân đứng tại chỗ, lời hắn nói như tiếng sấm vang lên bên tai, nàng không nghe lầm chứ, hắn vừa mới nói hắn thích nàng, cho tới bây giờ nàng cũng không biết hắn thích nàng.
Nàng dán mắt vào thân ảnh sắp biến mất, ngực như bị thắt chặt không thể thở nổi, nàng biết nếu lần này không giải thích rõ ràng, có lẽ từ nay về sau Kim Chính Vũ thật sự sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa.
Nàng vội vàng đuổi theo bước chân hắn, lướt qua đường lớn, trong nháy mắt khi hắn sắp bước lên xe thể thao, dưới tình thế cấp bách, nàng theo bản năng dùng hai tay ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau.
“Kim Chính Vũ, chuyện này tôi thật có lỗi, tôi thật sự không phải cố ý muốn lừa gạt cậu.” Nàng vội vàng giải thích, ngay cả chính nàng đều không thể lý giải vì sao mình lại dùng phương thức ôm hắn để giữ hắn lại.
Chẵng lẽ nói, trong tiềm thức nàng và hắn đã sớm vượt qua quan hệ bạn bè bình thường sao? Nàng không biết, nàng thực sự không biết chính nàng sinh ra loại cảm giác gì với hắn, nàng chỉ biết, hiện tại nàng không muốn để hắn rời đi, một khi hắn mà đi khỏi, như vậy nàng sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.
“Buông ra!” Thân thể hắn cứng ngắc, thanh âm lạnh lùng, lộ ra âm điệu hơi cường ngạnh.
“Tôi không buông! Kim Chính Vũ, chuyện đi nông thôn là tôi lừa cậu, nhưng xin tin tưởng tôi, tôi không cố ý nhằm vào cậu….” Hai tay nàng ôm chặt lấy hắn, hai má kề sát lưng hắn, hiện tại nàng mới biết được, so sánh với Kim Chính Vũ, ước chừng nàng phải thấp hơn một cái đầu.
“Em nghĩ rằng tôi là thằng ngốc à?” Hắn nghiêng đầu, thờ ơ cười nhạo một tiếng, “Em đã nói không phải cố ý, như vậy mời em cho tôi một lý do để tôi tin tưởng em, vì sao em phải nói đi nông thôn?”
“Tôi…” Nàng nói không nên lời, bí mật này nàng không thể nói ra trước bất kỳ ai, nàng không muốn Kim Chính Vũ coi thường nàng, nàng không muốn bởi vậy cho hắn biết chuyện nàng bị thương, lại càng không muốn cho hắn biết thân phận hiện tại của nàng là tình phụ không thể đứng dưới ánh mặt trời của Doãn Lạc Hàn.
“Cũng không nói ra được? Hay là không có gì để nói?” Hai tay hắn bắt lấy cánh tay nàng vòng lên lưng hắn, dùng sức cạy ra, mà nàng lại liều mạng muốn giữ hắn lại.
Nàng dần dần cảm giác được cánh tay trái vang lên một tiếng thanh thúy, đau đớn bắt đầu lan tràn, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, nàng thở hổn hển, lực bất tòng tâm, cánh tay buông lỏng, hắn cũng không thèm nhìn liếc qua nàng một cái lập tức cất bước lên xe.
Nàng cắn lấy môi, đỡ lấy cánh tay đau đớn chậm rãi ngồi xổm xuống, nghe thấy Tiểu Nhu ở bên kia đường kêu to, “Mân Huyên, Mân Huyên……”
Lúc này dòng xe ngược xuôi quá mức đông đúc, Tiểu Nhu nhất thời không thể đuổi sang, sau đó chiếc xe thể thao đột nhiên dừng lại, nàng cúi đầu nhìn thấy một dòng đỏ tươi thấm ra ngoài áo khoác màu xám, một giọt rơi xuống mặt đường nhựa.
“Cánh tay em bị thương? Tôi mang em đi bệnh viện.”
Kim Chính Vũ phát hiện bất thường, cuống quít xuống xe thể thao, không khỏi phân trần, lập tức ôm lấy nàng bỏ vào trong xe.
“Mân Huyên…” Lúc này Tiểu Nhu cũng chạy nhanh tới, Kim Chính Vũ gật đầu, ý bảo cô ấy nhanh chóng lên xe, đợi cho Tiểu Nhu vừa ngồi xuống, hắn giẫm chân ga dưới chân, xe thể thao phóng vút ra đường.
Vội vàng chạy tới bệnh viện, hắn trực tiếp ôm nàng đi vào, cánh tay vẫn đang đổ máu, tay trái của nàng đã bị nhuộm hồng một mảnh, Tiểu Nhu theo sát phía sau, chạy nhanh đi đăng ký.
Chờ đống phức tạp hỗn loạn qua đi, thầy thuốc xem qua vết thương cùng phim cắt lớp, một lần nữa giúp nàng bôi thuốc, dùng băng vải băng bó, cẩn thận căn dặn với bọn họ một ít việc cần chú ý.
Ra bệnh viện, hắn vừa định ôm nàng vào xe thể thao, nàng định chạm chân xuống đất, nhưng hắn không để ý tới nàng, cứ ôm thẳng nàng bỏ vào xe. Nàng ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh Tiểu Nhu.
“Em không cần nhìn, cô ấy nói cô ấy có việc phải đi trước.” Kim Chính Vũ nắm tay lái, cũng không lập tức lái xe đi, hắn xoay người lại, tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Mân Mân, em bị thương, vì sao không nói cho tôi biết? Đây là nguyên nhân mấy ngày nay không thấy mặt em đâu sao?”
Nàng cúi đầu nhìn lại cánh tay bị băng bó, kinh ngạc nói không nên lời.
“Em bị thương, ít nhất cũng có thể nói cho tôi biết, hiện tại xem ra, trong lòng em, tôi ngay cả người bạn bình thường nhất của em cũng không bằng.”
Hắn đập tay lái, trên mặt có nén vẻ mất mát. Một lát sau, hắn khởi động động cơ, ” Tôi lái xe đưa em trở về thôi, từ nay về sau, tôi sẽ không đến quấy rầy em nữa.”
Nàng nâng mắt, liều mạng mà lắc đầu, “Kim Chính Vũ, cậu biết không phải là như thế mà, tôi chỉ là không muốn phiền toái đến bất luận kẻ nào, cậu xem, ngay cả Chỉ Dao tôi cũng chưa nói. Cậu có biết tôi sợ hãi nhất là chuyện gì sao? Chính là khi nãy cậu rời khỏi, tôi không muốn giống như lần trước, cậu đột nhiên phát giận, sau đó không để ý tới tôi nữa.”
Nàng đáng thương hề hề nhìn hắn, cực giống một bé mèo con bị người ta vứt bỏ, trong mắt lộ ra vẻ khiếp đảm cùng kích động.
Hắn không nói gì thêm nữa, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, sau đó vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi của nàng.
Lần nay nàng không đẩy ra, ngừng thở lẳng lặng nhìn hắn, không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên thốt ra một câu.
“Kim Chính Vũ, làm sao bây giờ? Có lẽ tôi hơi thích cậu rồi.”
“Kim Chính Vũ, không phải, không phải như thế, tôi….” Nàng lo lắng mà giậm giậm chân, sự tình sao có thể biến thành cái dạng này, sao lại trùng hợp đến mức gặp được Kim Chính Vũ ở nơi này cơ chứ?
“Nếu bởi vì tôi thích em mà làm cho em cảm thấy phức tạp, làm cho em không muốn nhìn thấy tôi, như vậy, thật xin lỗi, tôi sẽ không lại da mặt dày xuất hiện trước mặt em. Có lẽ tôi thực sự sai lầm rồi, đây chỉ là một mình tôi tình nguyện mà thôi….”
Hắn chậm rãi lui về phía sau, từng chút từng chút một, giọng nói vô cùng nghẹn ngào, cuối cùng gần như không thể nghe thấy câu sau cuối, khuôn mặt tuấn tú toát lên thống khổ cùng tuyệt vọng, nháy mắt cả thế giới đều trở nên ảm đạm, tất cả mọi thanh âm đều tự động biến mất theo.
Hắn nhẹ buông tay, di động cạch một tiếng rơi xuống mặt đất, hắn không hề phát hiện, chợt xoay người ra khỏi quảng trường.
Mân Huyên chôn chân đứng tại chỗ, lời hắn nói như tiếng sấm vang lên bên tai, nàng không nghe lầm chứ, hắn vừa mới nói hắn thích nàng, cho tới bây giờ nàng cũng không biết hắn thích nàng.
Nàng dán mắt vào thân ảnh sắp biến mất, ngực như bị thắt chặt không thể thở nổi, nàng biết nếu lần này không giải thích rõ ràng, có lẽ từ nay về sau Kim Chính Vũ thật sự sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa.
Nàng vội vàng đuổi theo bước chân hắn, lướt qua đường lớn, trong nháy mắt khi hắn sắp bước lên xe thể thao, dưới tình thế cấp bách, nàng theo bản năng dùng hai tay ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau.
“Kim Chính Vũ, chuyện này tôi thật có lỗi, tôi thật sự không phải cố ý muốn lừa gạt cậu.” Nàng vội vàng giải thích, ngay cả chính nàng đều không thể lý giải vì sao mình lại dùng phương thức ôm hắn để giữ hắn lại.
Chẵng lẽ nói, trong tiềm thức nàng và hắn đã sớm vượt qua quan hệ bạn bè bình thường sao? Nàng không biết, nàng thực sự không biết chính nàng sinh ra loại cảm giác gì với hắn, nàng chỉ biết, hiện tại nàng không muốn để hắn rời đi, một khi hắn mà đi khỏi, như vậy nàng sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.
“Buông ra!” Thân thể hắn cứng ngắc, thanh âm lạnh lùng, lộ ra âm điệu hơi cường ngạnh.
“Tôi không buông! Kim Chính Vũ, chuyện đi nông thôn là tôi lừa cậu, nhưng xin tin tưởng tôi, tôi không cố ý nhằm vào cậu….” Hai tay nàng ôm chặt lấy hắn, hai má kề sát lưng hắn, hiện tại nàng mới biết được, so sánh với Kim Chính Vũ, ước chừng nàng phải thấp hơn một cái đầu.
“Em nghĩ rằng tôi là thằng ngốc à?” Hắn nghiêng đầu, thờ ơ cười nhạo một tiếng, “Em đã nói không phải cố ý, như vậy mời em cho tôi một lý do để tôi tin tưởng em, vì sao em phải nói đi nông thôn?”
“Tôi…” Nàng nói không nên lời, bí mật này nàng không thể nói ra trước bất kỳ ai, nàng không muốn Kim Chính Vũ coi thường nàng, nàng không muốn bởi vậy cho hắn biết chuyện nàng bị thương, lại càng không muốn cho hắn biết thân phận hiện tại của nàng là tình phụ không thể đứng dưới ánh mặt trời của Doãn Lạc Hàn.
“Cũng không nói ra được? Hay là không có gì để nói?” Hai tay hắn bắt lấy cánh tay nàng vòng lên lưng hắn, dùng sức cạy ra, mà nàng lại liều mạng muốn giữ hắn lại.
Nàng dần dần cảm giác được cánh tay trái vang lên một tiếng thanh thúy, đau đớn bắt đầu lan tràn, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, nàng thở hổn hển, lực bất tòng tâm, cánh tay buông lỏng, hắn cũng không thèm nhìn liếc qua nàng một cái lập tức cất bước lên xe.
Nàng cắn lấy môi, đỡ lấy cánh tay đau đớn chậm rãi ngồi xổm xuống, nghe thấy Tiểu Nhu ở bên kia đường kêu to, “Mân Huyên, Mân Huyên……”
Lúc này dòng xe ngược xuôi quá mức đông đúc, Tiểu Nhu nhất thời không thể đuổi sang, sau đó chiếc xe thể thao đột nhiên dừng lại, nàng cúi đầu nhìn thấy một dòng đỏ tươi thấm ra ngoài áo khoác màu xám, một giọt rơi xuống mặt đường nhựa.
“Cánh tay em bị thương? Tôi mang em đi bệnh viện.”
Kim Chính Vũ phát hiện bất thường, cuống quít xuống xe thể thao, không khỏi phân trần, lập tức ôm lấy nàng bỏ vào trong xe.
“Mân Huyên…” Lúc này Tiểu Nhu cũng chạy nhanh tới, Kim Chính Vũ gật đầu, ý bảo cô ấy nhanh chóng lên xe, đợi cho Tiểu Nhu vừa ngồi xuống, hắn giẫm chân ga dưới chân, xe thể thao phóng vút ra đường.
Vội vàng chạy tới bệnh viện, hắn trực tiếp ôm nàng đi vào, cánh tay vẫn đang đổ máu, tay trái của nàng đã bị nhuộm hồng một mảnh, Tiểu Nhu theo sát phía sau, chạy nhanh đi đăng ký.
Chờ đống phức tạp hỗn loạn qua đi, thầy thuốc xem qua vết thương cùng phim cắt lớp, một lần nữa giúp nàng bôi thuốc, dùng băng vải băng bó, cẩn thận căn dặn với bọn họ một ít việc cần chú ý.
Ra bệnh viện, hắn vừa định ôm nàng vào xe thể thao, nàng định chạm chân xuống đất, nhưng hắn không để ý tới nàng, cứ ôm thẳng nàng bỏ vào xe. Nàng ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh Tiểu Nhu.
“Em không cần nhìn, cô ấy nói cô ấy có việc phải đi trước.” Kim Chính Vũ nắm tay lái, cũng không lập tức lái xe đi, hắn xoay người lại, tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Mân Mân, em bị thương, vì sao không nói cho tôi biết? Đây là nguyên nhân mấy ngày nay không thấy mặt em đâu sao?”
Nàng cúi đầu nhìn lại cánh tay bị băng bó, kinh ngạc nói không nên lời.
“Em bị thương, ít nhất cũng có thể nói cho tôi biết, hiện tại xem ra, trong lòng em, tôi ngay cả người bạn bình thường nhất của em cũng không bằng.”
Hắn đập tay lái, trên mặt có nén vẻ mất mát. Một lát sau, hắn khởi động động cơ, ” Tôi lái xe đưa em trở về thôi, từ nay về sau, tôi sẽ không đến quấy rầy em nữa.”
Nàng nâng mắt, liều mạng mà lắc đầu, “Kim Chính Vũ, cậu biết không phải là như thế mà, tôi chỉ là không muốn phiền toái đến bất luận kẻ nào, cậu xem, ngay cả Chỉ Dao tôi cũng chưa nói. Cậu có biết tôi sợ hãi nhất là chuyện gì sao? Chính là khi nãy cậu rời khỏi, tôi không muốn giống như lần trước, cậu đột nhiên phát giận, sau đó không để ý tới tôi nữa.”
Nàng đáng thương hề hề nhìn hắn, cực giống một bé mèo con bị người ta vứt bỏ, trong mắt lộ ra vẻ khiếp đảm cùng kích động.
Hắn không nói gì thêm nữa, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, sau đó vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi của nàng.
Lần nay nàng không đẩy ra, ngừng thở lẳng lặng nhìn hắn, không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên thốt ra một câu.
“Kim Chính Vũ, làm sao bây giờ? Có lẽ tôi hơi thích cậu rồi.”
Bình luận facebook