-
Chương 179
Sự tình bắt đầu phát triển theo hướng không thể biết trước, nếu như ca ca Chỉ Dao Giản Quân Dịch đã biết chuyện nàng cùng Doãn Lạc Hàn hậu quả sẽ thế nào, nàng không dám đoán, nhưng có một chút nàng dám khẳng định, hắn tuyệt sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Đứng ở bậc thang bệnh viện, nàng nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao dần dần rời đi, suy nghĩ sâu xa một hồi, thở dài, cước bộ đi vào đại sảnh bệnh viện.
Thang máy , nhìn trên đỉnh đầu một đám nhảy lên con số, hồi tưởng ở Giản gia từng bức họa, nếu muốn dùng một loại bình tĩnh ý nghĩ để xem trong lời nói, Doãn Lạc Hàn nhìn đến nguyên lai nàng đã ở Giản gia, ngụy trang thiên y vô phùng, làm cho người ta nhìn không ra gì khác thường, giống như chỉ có nàng trong lúc vô ý tiết lộ nhiều lắm cảm xúc, thế cho nên khiến cho Giản Quân Dịch lòng nghi ngờ.
Cúi đầu trở lại phòng bệnh,nữ hộ sĩ thường xuyên đẩy xe thay thuốc đến phòng kia, nàng xem đến chính mình buổi tối chưa uống thuốc, vì thế chạy nhanh lấy cốc nước sôi đến đây, nuốt vào viên thuốc.
Vô lực nằm ngã vào sô pha , nàng mở di động ra, trong phòng tắm truyền đến một trận tiếng vang, nàng không có chú ý, tiếp tục ấn điện, nhanh chóng bát thông điện thoại của Quý Dương.
“Uy?” Điện thoại bị đối phương tiếp, nàng vừa mới nói một chữ, cửa phòng tắm không hề báo trước mở ra , Doãn Lạc Hàn khoác dục bào, sát thấp phát rõ ràng xuất hiện ở trong phòng.
Nàng nắm di động nháy mắt sửng sờ ở nơi đó, như thế nào sẽ, hắn như thế nào sẽ ở nàng trong lúc đó đến trong phòng? Hắn nên sẽ không là một đường đi tắt, biểu xe trở về đi.
“Em là Mân Huyên? em có việc? Uy…… Mân Huyên…… em có đang nghe sao?……”
Thanh âm trong Microphone của Quý Dương chui vào lỗ tai , nhìn chằm chằm Doãn Lạc hàn chậm rãi tới gần chính mình,chuyện nàng âm thầm liên hệ Quý Dương trăm ngàn không thể cho hắn biết, không để ý đến Quý Dương ở đầu điện thoại kia đang hỏi, nàng cuống quít cúp máy.
“em tự gọi điện thoại cho ai?” đôi mắt ngăm đen của hắn dừng ở nàng, đi thong thả hướng tới nàng bộ pháp trầm ổn mà nguy hiểm.
Nàng mấp máy môi, tầm mắt lơ đãng nhìn đến trước mặt trên bàn trà máy tính bản, hoàn toàn không có trải qua đầu óc tự hỏi phải trả lời,“Kim Chính Vũ.”
“Thật sự là chết tiệt ,thật tốt!” Hắn cắn răng phun ra hàn ý làm cho người ta sợ hãi, bước đi lại đây, một chút đoạt di động trong tay nàng , vung cánh tay lên, di động ném lên vách tường, phát ra một trận gãy vang.
Di động này bề ngoài tuy rằng đã dùng mòn vài năm rùi, cũng là dùng đến mấy tháng lương việc vặt mua, nàng đối với nó rất cảm tình, hiện tại cứ như vậy bị hắn tùy tay ném hỏng rồi.
Run run tầm mắt nhìn trên mặt đất di động bị ném vỡ văng tứ phía, nàng tức giận đến muốn rống lên kêu to, hắn thật sự là đáng giận đến cực điểm!
Nhưng là, nàng thật sự thực vô dụng, kết quả cái gì cũng không thể làm, chính là yên lặng chạy qua, nhặt lên từng mảnh nhỏ của chiếc di động bị phân tán, dùng sức nắm ở trong tay.
Ức chế không được nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, nàng nói cho chính mình, hiện tại không phải là thời điểm hành động theo cảm tình, phải nhẫn nại, nhẫn đến lúc hắn rời đi Hàn Quốc, hiện tại chỉ có thể làm bộ như không hề phản kháng , chỉ có như vậy tiêu trừ cảnh giác ở hắn, đối nàng sơ ý phòng bị.
Như vậy, hắn rời đi trong khoảng thời gian này, nàng mới hoàn toàn có cơ hội thoát khỏi hắn .
Ánh mắt đuổi theo thân ảnh của nàng, nhìn nàng không tiếng động nhặt chiếc di động bị vỡ nát lên,trên mặt biểu tình bộ dáng bi thương, hắn tâm co rút đau đớn một chút.
“em có hay không muốn nói gì với tôi?” Hắn trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú vào nàng, trầm thấp tiếng nói mang theo khí thế chân thật đáng tin.
Nàng ngồi xổm thượng nhìn mảnh nhỏ trong lòng bàn tay, che dấu sự phẫn uất cùng hận ý trên mặt, cúi đầu tiếng nói không ngừng nỉ non ,“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Nàng cười nhạo chính mình, như thế nào khả năng sẽ yêu thương tên ma quỷ này, nàng nhất định là thần kinh thác loạn mới có loại ý nghĩ sai lầm này, nàng hiện tại có thể khẳng định nói cho chính mình, nàng hận hắn, ước gì lập tức thoát khỏi hắn, nhiều một giây cũng không nghĩ ở bên người hắn, vĩnh viễn cũng không tưởng lại nhìn đến hắn.
Đáng giận! Vì cái gì sẽ có một loại cảm giác phạm tội, nàng là vật sở hữu của hắn, nàng lần lượt âm thầm cùng nam nhân khác quan hệ ái muội sau lưng chính mình, hắn đương nhiên sẽ tức giận.
“Chết tiệt, tôi không muốn nghe em nói câu vô nghĩa này.” Hắn không thể nắm giữ ,trong lòng chồng chất càng ngày càng nhiều ác cảm đắc tội, nháy mắt quặc túm trụ cổ tay nàng, mạnh mẽ theo đó kéo thân.
Thủy mâu phiếm trong suốt nước mắt,gương mặt quật cường có vẻ càng thêm điềm đạm đáng yêu, trong tay nắm chặt những mảnh nhỏ của chiếc di động, có chút cảm giác găm thật sâu vào thịt , vài giọt máu tươi theo đầu ngón tay chảy ra.
Hắn ngực lửa giận đột nhiên dập tắt, lần đầu tiên hỏi chính mình, hắn là không phải thật sự theo như lời Quý Dương đối nàng rất tàn nhẫn.
Nàng nhắm mắt lại, tính thừa nhận hắn tức giận, tay cầm cổ tay nàng lực đạo giảm, sau đó nàng nghe được hắn đi ra ban công, nói điện thoại .
Mở hai mắt, nàng lúc này mới cảm giác được trên tay truyền đến một trận cảm nhận sâu sắc, cuống quít mở ra nhanh toản trong lòng bàn tay, nguyên lai bất tri bất giác chính mình thế nhưng bị thương.
“Tiểu thư, tay của cô bị thương, tôi đến thay băng bó cho cô một chút.” Một đạo xa lạ tiếng nói truyền đến, Mân Huyên xoay người, gặp nữ hộ sĩ đẩy cửa mà vào, thẳng đi đến xe đẩy thuốc, lấy ra một cái hòm đặt ở dưới mặt một tầng.
Là hắn gọi điện thoại kêu hộ sĩ tới đi, nàng quay sang nhìn về phía ban công thân ảnh kia đang nói chuyện điện thoại, lập tức lạnh lùng đừng quá, thương tổn đã muốn tạo thành , nàng quyết sẽ không bị hắn vì hành động nhỏ nhoi này.
Ngồi ở sô pha, nhìn hộ sĩ ở cẩn thận giúp chính mình băng bó, nàng không nghĩ nhìn hắn, nhưng là lỗ tai lại ở tự động tiếp thu nội dung hắn nói chuyện.
“…… Ân…… Chuyển dời đến danh nghĩa cô ấy…… Là…… Ở phòng tổng thống…… Tủ sắt…… anh sáng mai nhớ rõ…… bàn công tác ……”
Nguyên lai lại là đang nói công sự, nàng tự động đem nội dung này đó không có hứng thú vứt bỏ ở ngoài đầu, cân não bay nhanh vận chuyển , trước mắt mới thôi, nàng còn không biết Doãn Lạc Hàn khi nào thì đi Hàn Quốc. Ngày mai nhất định phải âm thầm tìm Quý Dương gặp mặt một lần, hỏi rõ ràng sự tình.
Hộ sĩ động tác lưu loát băng bó xong , cũng bảo nàng không nên đụng nước, nhìn nhìn băng thạch cao cánh tay trái, lại nhìn bao vây lấy băng gạc tay phải, nàng cười khổ một chút, chính mình thật sự là không hay ho , cái này tốt lắm, cái gì cũng không thể làm, vừa không có thể rửa mặt chải đầu, cũng không thể tắm rửa .
Đứng ở bậc thang bệnh viện, nàng nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao dần dần rời đi, suy nghĩ sâu xa một hồi, thở dài, cước bộ đi vào đại sảnh bệnh viện.
Thang máy , nhìn trên đỉnh đầu một đám nhảy lên con số, hồi tưởng ở Giản gia từng bức họa, nếu muốn dùng một loại bình tĩnh ý nghĩ để xem trong lời nói, Doãn Lạc Hàn nhìn đến nguyên lai nàng đã ở Giản gia, ngụy trang thiên y vô phùng, làm cho người ta nhìn không ra gì khác thường, giống như chỉ có nàng trong lúc vô ý tiết lộ nhiều lắm cảm xúc, thế cho nên khiến cho Giản Quân Dịch lòng nghi ngờ.
Cúi đầu trở lại phòng bệnh,nữ hộ sĩ thường xuyên đẩy xe thay thuốc đến phòng kia, nàng xem đến chính mình buổi tối chưa uống thuốc, vì thế chạy nhanh lấy cốc nước sôi đến đây, nuốt vào viên thuốc.
Vô lực nằm ngã vào sô pha , nàng mở di động ra, trong phòng tắm truyền đến một trận tiếng vang, nàng không có chú ý, tiếp tục ấn điện, nhanh chóng bát thông điện thoại của Quý Dương.
“Uy?” Điện thoại bị đối phương tiếp, nàng vừa mới nói một chữ, cửa phòng tắm không hề báo trước mở ra , Doãn Lạc Hàn khoác dục bào, sát thấp phát rõ ràng xuất hiện ở trong phòng.
Nàng nắm di động nháy mắt sửng sờ ở nơi đó, như thế nào sẽ, hắn như thế nào sẽ ở nàng trong lúc đó đến trong phòng? Hắn nên sẽ không là một đường đi tắt, biểu xe trở về đi.
“Em là Mân Huyên? em có việc? Uy…… Mân Huyên…… em có đang nghe sao?……”
Thanh âm trong Microphone của Quý Dương chui vào lỗ tai , nhìn chằm chằm Doãn Lạc hàn chậm rãi tới gần chính mình,chuyện nàng âm thầm liên hệ Quý Dương trăm ngàn không thể cho hắn biết, không để ý đến Quý Dương ở đầu điện thoại kia đang hỏi, nàng cuống quít cúp máy.
“em tự gọi điện thoại cho ai?” đôi mắt ngăm đen của hắn dừng ở nàng, đi thong thả hướng tới nàng bộ pháp trầm ổn mà nguy hiểm.
Nàng mấp máy môi, tầm mắt lơ đãng nhìn đến trước mặt trên bàn trà máy tính bản, hoàn toàn không có trải qua đầu óc tự hỏi phải trả lời,“Kim Chính Vũ.”
“Thật sự là chết tiệt ,thật tốt!” Hắn cắn răng phun ra hàn ý làm cho người ta sợ hãi, bước đi lại đây, một chút đoạt di động trong tay nàng , vung cánh tay lên, di động ném lên vách tường, phát ra một trận gãy vang.
Di động này bề ngoài tuy rằng đã dùng mòn vài năm rùi, cũng là dùng đến mấy tháng lương việc vặt mua, nàng đối với nó rất cảm tình, hiện tại cứ như vậy bị hắn tùy tay ném hỏng rồi.
Run run tầm mắt nhìn trên mặt đất di động bị ném vỡ văng tứ phía, nàng tức giận đến muốn rống lên kêu to, hắn thật sự là đáng giận đến cực điểm!
Nhưng là, nàng thật sự thực vô dụng, kết quả cái gì cũng không thể làm, chính là yên lặng chạy qua, nhặt lên từng mảnh nhỏ của chiếc di động bị phân tán, dùng sức nắm ở trong tay.
Ức chế không được nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, nàng nói cho chính mình, hiện tại không phải là thời điểm hành động theo cảm tình, phải nhẫn nại, nhẫn đến lúc hắn rời đi Hàn Quốc, hiện tại chỉ có thể làm bộ như không hề phản kháng , chỉ có như vậy tiêu trừ cảnh giác ở hắn, đối nàng sơ ý phòng bị.
Như vậy, hắn rời đi trong khoảng thời gian này, nàng mới hoàn toàn có cơ hội thoát khỏi hắn .
Ánh mắt đuổi theo thân ảnh của nàng, nhìn nàng không tiếng động nhặt chiếc di động bị vỡ nát lên,trên mặt biểu tình bộ dáng bi thương, hắn tâm co rút đau đớn một chút.
“em có hay không muốn nói gì với tôi?” Hắn trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú vào nàng, trầm thấp tiếng nói mang theo khí thế chân thật đáng tin.
Nàng ngồi xổm thượng nhìn mảnh nhỏ trong lòng bàn tay, che dấu sự phẫn uất cùng hận ý trên mặt, cúi đầu tiếng nói không ngừng nỉ non ,“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Nàng cười nhạo chính mình, như thế nào khả năng sẽ yêu thương tên ma quỷ này, nàng nhất định là thần kinh thác loạn mới có loại ý nghĩ sai lầm này, nàng hiện tại có thể khẳng định nói cho chính mình, nàng hận hắn, ước gì lập tức thoát khỏi hắn, nhiều một giây cũng không nghĩ ở bên người hắn, vĩnh viễn cũng không tưởng lại nhìn đến hắn.
Đáng giận! Vì cái gì sẽ có một loại cảm giác phạm tội, nàng là vật sở hữu của hắn, nàng lần lượt âm thầm cùng nam nhân khác quan hệ ái muội sau lưng chính mình, hắn đương nhiên sẽ tức giận.
“Chết tiệt, tôi không muốn nghe em nói câu vô nghĩa này.” Hắn không thể nắm giữ ,trong lòng chồng chất càng ngày càng nhiều ác cảm đắc tội, nháy mắt quặc túm trụ cổ tay nàng, mạnh mẽ theo đó kéo thân.
Thủy mâu phiếm trong suốt nước mắt,gương mặt quật cường có vẻ càng thêm điềm đạm đáng yêu, trong tay nắm chặt những mảnh nhỏ của chiếc di động, có chút cảm giác găm thật sâu vào thịt , vài giọt máu tươi theo đầu ngón tay chảy ra.
Hắn ngực lửa giận đột nhiên dập tắt, lần đầu tiên hỏi chính mình, hắn là không phải thật sự theo như lời Quý Dương đối nàng rất tàn nhẫn.
Nàng nhắm mắt lại, tính thừa nhận hắn tức giận, tay cầm cổ tay nàng lực đạo giảm, sau đó nàng nghe được hắn đi ra ban công, nói điện thoại .
Mở hai mắt, nàng lúc này mới cảm giác được trên tay truyền đến một trận cảm nhận sâu sắc, cuống quít mở ra nhanh toản trong lòng bàn tay, nguyên lai bất tri bất giác chính mình thế nhưng bị thương.
“Tiểu thư, tay của cô bị thương, tôi đến thay băng bó cho cô một chút.” Một đạo xa lạ tiếng nói truyền đến, Mân Huyên xoay người, gặp nữ hộ sĩ đẩy cửa mà vào, thẳng đi đến xe đẩy thuốc, lấy ra một cái hòm đặt ở dưới mặt một tầng.
Là hắn gọi điện thoại kêu hộ sĩ tới đi, nàng quay sang nhìn về phía ban công thân ảnh kia đang nói chuyện điện thoại, lập tức lạnh lùng đừng quá, thương tổn đã muốn tạo thành , nàng quyết sẽ không bị hắn vì hành động nhỏ nhoi này.
Ngồi ở sô pha, nhìn hộ sĩ ở cẩn thận giúp chính mình băng bó, nàng không nghĩ nhìn hắn, nhưng là lỗ tai lại ở tự động tiếp thu nội dung hắn nói chuyện.
“…… Ân…… Chuyển dời đến danh nghĩa cô ấy…… Là…… Ở phòng tổng thống…… Tủ sắt…… anh sáng mai nhớ rõ…… bàn công tác ……”
Nguyên lai lại là đang nói công sự, nàng tự động đem nội dung này đó không có hứng thú vứt bỏ ở ngoài đầu, cân não bay nhanh vận chuyển , trước mắt mới thôi, nàng còn không biết Doãn Lạc Hàn khi nào thì đi Hàn Quốc. Ngày mai nhất định phải âm thầm tìm Quý Dương gặp mặt một lần, hỏi rõ ràng sự tình.
Hộ sĩ động tác lưu loát băng bó xong , cũng bảo nàng không nên đụng nước, nhìn nhìn băng thạch cao cánh tay trái, lại nhìn bao vây lấy băng gạc tay phải, nàng cười khổ một chút, chính mình thật sự là không hay ho , cái này tốt lắm, cái gì cũng không thể làm, vừa không có thể rửa mặt chải đầu, cũng không thể tắm rửa .
Bình luận facebook