• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài (2 Viewers)

  • Chương 237

Chúng mình … ” Nàng vừa trả lời, ai ngờ Chính Vũ lại giành trước nói “Cuối tuần sau.”

“Thật sự là cuối tuần sau sao?” Chỉ Dao tưởng mình nghe nhầm, lại hỏi lại “Kim Chính Vũ, anh không gạt tôi đấy chứ.”

“Đương nhiên, hôm nay Mân Mân đã đồng ý đính hôn với tôi rồi.” Kim Chính Vũ gật đầu.

Trong phút chốc, Doãn Lạc Hàn ngồi bên cạnh xoay mặt nhìn nàng, đôi mắt sâu không lường được bắn thẳng đến nàng, như nhìn thẳng vào tâm can nàng, làm người ta không rét mà run.

Nàng không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn một cái, người này hôm nay sao lại như vậy chứ, hắn nhìn chằm chằm nàng làm gì, chẳng lẽ là bởi chuyện đính hôn? Nhưng nàng và Kim Chính Vũ đính hôn liên quan gì đến hắn, hắn ghen tị sao, ghen tị nàng cũng có thể có được hạnh phúc, thật sự là tên vô lại mà.

Nàng mím môi quay mặt đi, kì thật lúc Kim Chính Vũ nói cuối tuần sau đính hôn, nàng cũng thực hoảng sợ, không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Bất quá nàng cũng không muốn hiện tại trước mặt Chỉ Dao và Doãn Lạc Hàn lại phản đối, như vậy sẽ làm Chính Vũ mất mặt, vì vậy nàng tính tìm thời gian thích hợp hỏi Chính Vũ một chút.

Chỉ Dao khẽ vỗ tay, vui vẻ nói “Mân Mân, tốt quá đi! Hai người sắp đính hôn, nói như vậy, kết hôn cũng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hôn lễ bốn người mà mình hi vọng xem ra có thể thành hiện thực rồi! Ha ha…… Thật tốt quá!”

Kim Chính Vũ mở to mắt nhìn Chỉ Dao, tựa hồ là lo lắng đến đề nghị đó. Mân Huyên cúi đầu uống nước, trộm nhìn Doãn Lạc Hàn một cái, đôi mắt hắn tĩnh lặng, như là trầm tư lắm.

Bữa tối ánh nến đèn cầy bốn người kì quái cuối cùng cũng qua đi, mọi người đứng lên, Mân Mân cảm thấy hơi chóng mặt, thân thể loạng choạng như sắp ngã đến nơi, vừa may có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy nàng.

Hơi thở quen thuộc phả vào gương mặt, nàng định thần, giương mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Doãn Lạc Hàn trước mắt, vội vàng gạt tay hắn ra đứng lên.

“Mân Mân, em nhất định là uống nhiều quá rồi, sớm biết như vậy, vừa rồi tôi đã không cho em cùng Chỉ Dao uống nhiều như vậy.” Kim Chính Vũ chạy tới đỡ lấy nàng “Mân Mân, tôi đưa em về.”

Thật ra nàng cũng mới chỉ uống non nửa chén rượu, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, chỉ là khi nãy không hiểu sao lại hơi cảm thấy chóng mặt mới đứng không vững như vậy. Nàng quay đầu lại nhìn Chỉ Dao, thấy Chỉ Dao hình như bị say, đang gục trên mặt bàn, bất quá cũng không cần lo lắng, Chỉ Dao còn có Doãn Lạc Hàn đưa về.

“Cẩn thận một chút.” Chính Vũ giúp nàng ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn cho nàng.

Đi được một đoạn, nàng có cảm giác buồn nôn vô cùng, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, hiện tại đang ở trong xe của Kim Chính Vũ không thể nôn được, nhìn ra ngoài đường thấy cũng cách nhà không còn xa lắm, nàng tự nhủ cố nhịn một chút vậy.

“Mân Mân, em không thoải mái sao? Có phải buồn nôn không?” Chính Vũ soái khí trên mặt đầy lo lắng, một mặt lái xe, một mặt chú ý đến nàng.

Nàng lắc lắc đầu, cố gắng kìm xuống cảm giác khó chịu “Không, tôi vẫn khỏe, chỉ là buồn ngủ thôi.”

“Ừ, tốt, tôi sẽ mau mau đưa em về.” Hắn vén vài sợi tóc vương lung tung trên má nàng, dẫm chân ga, xe thể thao bỗng vút lên như tên bắn.

Khoảng mười phút sau, hắn đỡ nàng vào trong phòng, đặt nàng ngồi ở sô pha rồi quay đầu chạy hướng toilet.

Nghĩ đến toilet còn có đồ dùng của Doãn Lạc Hàn, không thể bị Chính Vũ nhìn thấy, nàng hơi nhảy dựng lên, nhất thời đầu gối đá đến bàn trà, phát ra tiếng vang.

“Đau quá!” Nàng ôm chân, kêu lớn.

Chính Vũ hoảng sợ chạy về phía nàng “Mân Mân, sao em lại không cẩn thận như vậy chứ? Đau lắm phải không? Để tôi đi lấy thuốc bôi cho em.”

Nói xong, hắn vén ống quần nàng lên, xem xét đầu gối của nàng, nàng trốn tránh “Không sao đâu….. không sao…. Chính Vũ, tôi khát quá, cậu đi lấy cho tôi chút nước nhé.”

“Được, em chắc chắn là không sao chứ?” Chính Vũ vẫn rất lo lắng, trong mắt toát ra thần sắc thương tiếc vô cùng.

“Tôi thật sự không sao mà! Tôi có phải trẻ con đâu.” Nàng bình tĩnh nói, cảm giác áy náy đột nhiên trào dâng, Chính Vũ đối với nàng rất tốt, bọn họ sắp đính hôn, nhưng là nàng lại cùng Doãn Lạc Hàn liên lụy không rõ, nàng thật sự cảm thấy chán ghét chính mình.

Nửa giờ sau, Chính Vũ đi, nàng đứng ở ban công, nhìn hắn ngồi vào xe, hướng nàng vẫy vẫy tay, nàng cũng giơ tay lên, trong lòng nghẹn ngào nói, Chính Vũ, đừng đối tốt với tôi như vậy, tôi thật sự không đáng đâu.

Nhưng là đáp lại nàng chỉ có ban đêm tĩnh mịch, một hơi gió lạnh bỗng chui thẳng vào trong người, nàng khẽ rùng mình, đóng cửa ban công lại, trở lại vào phòng ấm áp, một thân ảnh cao lớn không hề báo trước dừng ở trong tầm mắt.

“Anh……… Anh vào bằng cách nào?”

Nàng rút lui từng bước, khủng hoảng nhìn ngoài cửa sổ lại nhìn hắn, người này không phải đưa Chỉ Dao về nhà sao? Như thế nào lại sớm như vậy xuất hiện ở trong phòng của nàng? Chẳng lẽ hắn biết độn thổ sao?

Hắn khoanh hai tay trước ngực, khóe môi đùa cợt “Các người xong việc chưa? Sự xuất hiện của tôi hình như cũng không có làm phiền đến hai người mà.”

“Tôi cùng Chính Vũ rất trong sạch, không giống như anh lúc nào cũng chỉ làm những chuyện xấu xa.” Nàng nhất thời trong cơn giận dữ, hai đấm nắm chặt ở trước ngực, hận không thể một đấm vào mặt hắn một cái “Anh tới đây làm gì? Nơi này không chào đón anh.”

Hắn đối với lời của nàng hoàn toàn phớt lờ, đôi mắt tối đen xẹt qua một chút lạnh lẽo “Em thật sự định đính hôn cùng Chính Vũ?”

“Phải, chúng tôi định đính hôn, vì thế mời anh rời đi đi.” Nàng chỉ tay hướng cửa, lạnh lùng nói.

“Không cần em phải mời, tôi sẽ tự đi.” Hắn đi tới cửa, khẽ nhíu mày, người này hôm nay thật khác thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom