-
Chương 319
Lương Ba ôm một hộp đồ đi ra khỏi phòng, cũng không thèm chào ai cả, tiến thẳng tới thang máy.
Mân Huyên chú ý tới dáng đi của hắn, cảm thấy chân trái có chút kì lạ, lưng có vẻ cũng hơi vặn vẹo. Haizz… mong là cô nghĩ sai rồi…
Văn phòng đang im lặng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến, mọi người đều ngẩng mặt.
Xã trưởng Lâm Hạo Ngôn và Chủ biên Trịnh Trác cùng tiến vào văn phòng, phía sau là trưởng phòng nhân sự Phan Nhạn Ngọc. Xã trưởng Lâm Hạo Ngôn lạnh lùng không nói gì, ánh mắt quét qua một lượt văn phòng, để ý có thể thấy anh ta nhìn Chu Hiếu Linh lâu hơn một chút.
Phan Nhạn Ngọc đi tới phía trước, bắt đầu đọc lớn “Lương Ba không phục điều lệnh của bộ phận nhân sự, chạy đến tầng mười lăm gây lộn, chủ động đánh Chủ biên Trịnh Trác trước. Hành vi nghiêm trọng này trái hoàn toàn với những quy định của tòa soạn, nên phòng nhân sự quyết định đuổi việc……”
Thoáng chốc, văn phòng lặng ngắt như tờ. Cảm giác được một ánh mắt đầy hận ý phóng tới phía mình, Mân Huyên quay đầu lại thấy đôi mắt xảo quyệt trên gương mặt trắng bệch của Chu Hiếu Linh đang nhìn cô, sau đó lập tức cúi đầu giả vờ như đang làm cái gì.
Giữa trưa, khi đến giờ ăn cơm, Trịnh Trác lại gọi điện tới hẹn cô ở bãi đỗ xe cùng đi ăn.
Cô nhìn hắn đầy cảm kích “Trác, cám ơn anh!”
Trịnh Trác chỉ liếc cô một cái rồi bật cười “Cám ơn anh cái gì?”
“Cám ơn anh đã giải quyết giúp em.” Ánh mắt của cô trở nên nếu có chút đăm chiêu “Nói thật thì em vừa tốt nghiệp đại học, không quá một tháng đã lên được chức vụ này, vì vậy với chuyện của Lương Ba lần này thực sự là không có kinh nghiệm để giải quyết. Em vốn đã nghĩ chỉ cần dĩ hòa vi quý, có thể mọi chuyện sẽ đều thuận lợi, bây giờ mới hiểu thì ra là em đã nhầm rồi, thân là lãnh đạo phải quyết đoán mạnh mẽ, không thể mềm lòng, nhân nhượng được.”
“Chúc mừng em, rốt cuộc em cũng nghĩ thông suốt rồi.” Trịnh Trác tán thưởng cười, điểm nhẹ chóp mũi cô “Về sau phải nhớ kỹ chuyện hôm nay, biết chưa? Đúng như lời em nói đó, phải cứng rắn, mạnh mẽ. Làm hỏng buổi phỏng vấn là do hắn gây ra thì phải do hắn chịu trách nhiệm, em không cần đứng ra đỡ tôi, hiểu chưa?”
“Vâng, em hiểu rồi.” Cô gật đầu mạnh một cái “Thân là thủ trưởng, việc gì cần ra mặt, việc gì không cần ra mặt phải phân định rõ ràng. Em nhất định sẽ nhớ.”
Hai người đang khoái trá nói chuyện với nhau, di động trong túi của cô lại vang. Là Chỉ Dao, cô ấy hẹn cô ăn cơm trưa, nói là có việc quan trọng. Nghe giọng Chỉ Dao không bình thường, cô vội vàng đồng ý.
Khép lại di động, cô ngại ngùng nhìn Trịnh Trác “Xin lỗi, em có việc gấp…”
Trịnh Trác lập tức chuyển tay lái “Không cần khách khí, đọc địa chỉ đi, anh đưa em đi.”
“Vâng.” Cô không khỏi tươi cười, nói địa chỉ cô và Chỉ Dao hẹn gặp.
Không đến mười phút sau, xe thể thao đã dừng trước nhà hàng cần đến. Cô vẫy tay chào Trịnh Trác, bước vào.
“Chỉ Dao.” Cô lo sợ bất an ngồi đối diện Chỉ Dao, đặt túi trên đùi. Doãn Lạc Hàn vẫn chưa nói rõ cho cô biết hôm đó hắn và Chỉ Dao nói chuyện thế nào rồi, nên cô rất lo lắng, không biết rốt cục tình trạng bây giờ là thế nào.
Chỉ Dao uống một ngụm sinh tố, nâng đổi mắt buồn rầu nhìn Mân Huyên “Cậu tới rồi à?”
“Chỉ Dao, cậu làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?” Cô nhìn gương mặt Chỉ Dao tái nhợt, có thể nhận ra nhất định không phải chuyện nhỏ.
“Không sao đâu Mân Mân, mình vẫn khỏe mà.” Chỉ Dao cúi đầu, tựa hồ như chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Mân Huyên càng cảm thấy khó hiểu. Rốt cục Chỉ Dao bị làm sao vậy? Doãn Lạc Hàn đã nói những gì? Không phải hắn đã lôi tên cô vào đó chứ? Không, không phải, tuy rằng năm lần bảy lượt hắn lấy chuyện này ra uy hiếp cô nhưng cô có thể cảm giác được là hắn đã không nói.
“Mân… Mân Mân……” Chỉ Dao ngập ngừng, lại cúi đầu uống một ngụm thật lớn, sau đó mới từ từ nói “Mình hỏi cậu nhé… Nếu… nếu… nếu cậu phát hiện ra… Chính Vũ có… nếu ……”
Mân Huyên căng tai ra nghe nhưng cũng không hiểu Chỉ Dao nói gì “Chỉ Dao, cậu nói rõ chút được không? Chính Vũ làm sao cơ?”
Chỉ Dao ngước mắt nhìn Mân Huyên, lại lập tức cúi xuống, dường như là có chuyện rất khó nói.
“Chỉ Dao, Chính Vũ làm sao vậy? Cậu mau nói đi!” Mân Huyên lo lắng thúc giục. Đã mấy ngày nay cô và Chính Vũ không liên lạc với nhau, không lẽ Chính Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chỉ Dao kích động liên tục xua tay “Mân Mân, cậu đừng lo, cậu ấy không sao hết, không làm sao đâu. Mình… mình đi toilet một chút.”
Nói xong, Chỉ Dao liền cuống quít chạy về phía toilet. Không hỏi được Chỉ Dao, Mân Mân sợ quá liền lôi điện thoại trong túi xách ra, nhấn số Chính Vũ. Điện thoại được tiếp nghe “Chính Vũ, cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang ở khách sạn. Sao vậy Mân Mân?”
Nghe tiếng Chính Vũ hoàn toàn bình thường, cô mới nhẹ nhàng thở ra “À, cũng không có gì. Chúng ta cũng mấy ngày không gặp rồi, cùng ăn cơm đi. Tôi đang ở……”
Cô đọc địa chỉ, vừa buông điện thoại thì Chỉ Dao đi tới. Chỉ Dao dường như đã bình tĩnh hơn rồi, cũng không còn hoảng hốt như ban nãy nữa.
Khác với mọi lần nhanh nhẹn hoạt bát, lần này Chỉ Dao chỉ cúi đầu im lặng, không nói không rằng.
Mân Huyên chú ý tới dáng đi của hắn, cảm thấy chân trái có chút kì lạ, lưng có vẻ cũng hơi vặn vẹo. Haizz… mong là cô nghĩ sai rồi…
Văn phòng đang im lặng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến, mọi người đều ngẩng mặt.
Xã trưởng Lâm Hạo Ngôn và Chủ biên Trịnh Trác cùng tiến vào văn phòng, phía sau là trưởng phòng nhân sự Phan Nhạn Ngọc. Xã trưởng Lâm Hạo Ngôn lạnh lùng không nói gì, ánh mắt quét qua một lượt văn phòng, để ý có thể thấy anh ta nhìn Chu Hiếu Linh lâu hơn một chút.
Phan Nhạn Ngọc đi tới phía trước, bắt đầu đọc lớn “Lương Ba không phục điều lệnh của bộ phận nhân sự, chạy đến tầng mười lăm gây lộn, chủ động đánh Chủ biên Trịnh Trác trước. Hành vi nghiêm trọng này trái hoàn toàn với những quy định của tòa soạn, nên phòng nhân sự quyết định đuổi việc……”
Thoáng chốc, văn phòng lặng ngắt như tờ. Cảm giác được một ánh mắt đầy hận ý phóng tới phía mình, Mân Huyên quay đầu lại thấy đôi mắt xảo quyệt trên gương mặt trắng bệch của Chu Hiếu Linh đang nhìn cô, sau đó lập tức cúi đầu giả vờ như đang làm cái gì.
Giữa trưa, khi đến giờ ăn cơm, Trịnh Trác lại gọi điện tới hẹn cô ở bãi đỗ xe cùng đi ăn.
Cô nhìn hắn đầy cảm kích “Trác, cám ơn anh!”
Trịnh Trác chỉ liếc cô một cái rồi bật cười “Cám ơn anh cái gì?”
“Cám ơn anh đã giải quyết giúp em.” Ánh mắt của cô trở nên nếu có chút đăm chiêu “Nói thật thì em vừa tốt nghiệp đại học, không quá một tháng đã lên được chức vụ này, vì vậy với chuyện của Lương Ba lần này thực sự là không có kinh nghiệm để giải quyết. Em vốn đã nghĩ chỉ cần dĩ hòa vi quý, có thể mọi chuyện sẽ đều thuận lợi, bây giờ mới hiểu thì ra là em đã nhầm rồi, thân là lãnh đạo phải quyết đoán mạnh mẽ, không thể mềm lòng, nhân nhượng được.”
“Chúc mừng em, rốt cuộc em cũng nghĩ thông suốt rồi.” Trịnh Trác tán thưởng cười, điểm nhẹ chóp mũi cô “Về sau phải nhớ kỹ chuyện hôm nay, biết chưa? Đúng như lời em nói đó, phải cứng rắn, mạnh mẽ. Làm hỏng buổi phỏng vấn là do hắn gây ra thì phải do hắn chịu trách nhiệm, em không cần đứng ra đỡ tôi, hiểu chưa?”
“Vâng, em hiểu rồi.” Cô gật đầu mạnh một cái “Thân là thủ trưởng, việc gì cần ra mặt, việc gì không cần ra mặt phải phân định rõ ràng. Em nhất định sẽ nhớ.”
Hai người đang khoái trá nói chuyện với nhau, di động trong túi của cô lại vang. Là Chỉ Dao, cô ấy hẹn cô ăn cơm trưa, nói là có việc quan trọng. Nghe giọng Chỉ Dao không bình thường, cô vội vàng đồng ý.
Khép lại di động, cô ngại ngùng nhìn Trịnh Trác “Xin lỗi, em có việc gấp…”
Trịnh Trác lập tức chuyển tay lái “Không cần khách khí, đọc địa chỉ đi, anh đưa em đi.”
“Vâng.” Cô không khỏi tươi cười, nói địa chỉ cô và Chỉ Dao hẹn gặp.
Không đến mười phút sau, xe thể thao đã dừng trước nhà hàng cần đến. Cô vẫy tay chào Trịnh Trác, bước vào.
“Chỉ Dao.” Cô lo sợ bất an ngồi đối diện Chỉ Dao, đặt túi trên đùi. Doãn Lạc Hàn vẫn chưa nói rõ cho cô biết hôm đó hắn và Chỉ Dao nói chuyện thế nào rồi, nên cô rất lo lắng, không biết rốt cục tình trạng bây giờ là thế nào.
Chỉ Dao uống một ngụm sinh tố, nâng đổi mắt buồn rầu nhìn Mân Huyên “Cậu tới rồi à?”
“Chỉ Dao, cậu làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?” Cô nhìn gương mặt Chỉ Dao tái nhợt, có thể nhận ra nhất định không phải chuyện nhỏ.
“Không sao đâu Mân Mân, mình vẫn khỏe mà.” Chỉ Dao cúi đầu, tựa hồ như chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Mân Huyên càng cảm thấy khó hiểu. Rốt cục Chỉ Dao bị làm sao vậy? Doãn Lạc Hàn đã nói những gì? Không phải hắn đã lôi tên cô vào đó chứ? Không, không phải, tuy rằng năm lần bảy lượt hắn lấy chuyện này ra uy hiếp cô nhưng cô có thể cảm giác được là hắn đã không nói.
“Mân… Mân Mân……” Chỉ Dao ngập ngừng, lại cúi đầu uống một ngụm thật lớn, sau đó mới từ từ nói “Mình hỏi cậu nhé… Nếu… nếu… nếu cậu phát hiện ra… Chính Vũ có… nếu ……”
Mân Huyên căng tai ra nghe nhưng cũng không hiểu Chỉ Dao nói gì “Chỉ Dao, cậu nói rõ chút được không? Chính Vũ làm sao cơ?”
Chỉ Dao ngước mắt nhìn Mân Huyên, lại lập tức cúi xuống, dường như là có chuyện rất khó nói.
“Chỉ Dao, Chính Vũ làm sao vậy? Cậu mau nói đi!” Mân Huyên lo lắng thúc giục. Đã mấy ngày nay cô và Chính Vũ không liên lạc với nhau, không lẽ Chính Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chỉ Dao kích động liên tục xua tay “Mân Mân, cậu đừng lo, cậu ấy không sao hết, không làm sao đâu. Mình… mình đi toilet một chút.”
Nói xong, Chỉ Dao liền cuống quít chạy về phía toilet. Không hỏi được Chỉ Dao, Mân Mân sợ quá liền lôi điện thoại trong túi xách ra, nhấn số Chính Vũ. Điện thoại được tiếp nghe “Chính Vũ, cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang ở khách sạn. Sao vậy Mân Mân?”
Nghe tiếng Chính Vũ hoàn toàn bình thường, cô mới nhẹ nhàng thở ra “À, cũng không có gì. Chúng ta cũng mấy ngày không gặp rồi, cùng ăn cơm đi. Tôi đang ở……”
Cô đọc địa chỉ, vừa buông điện thoại thì Chỉ Dao đi tới. Chỉ Dao dường như đã bình tĩnh hơn rồi, cũng không còn hoảng hốt như ban nãy nữa.
Khác với mọi lần nhanh nhẹn hoạt bát, lần này Chỉ Dao chỉ cúi đầu im lặng, không nói không rằng.
Bình luận facebook