-
Chương 82
Nàng bất an ngồi đó, không động vào thức ăn, dù không làm chuyện gì đuối lí, nàng không biết vì sao mình đang hoảng hốt, chính là không muốn nhìn thấy Doãn Lạc Hàn trong trường hợp này.
Được rồi, hiện tại chỉ có biện pháp trốn tránh duy nhất này, nàng buông dĩa ăn trong tay, thở sâu, ngẩng đầu nhìn Kim Chính Vũ: “Tôi…”
“Thật chán ghét!” Chỉ Dao đột nhiên dẫm dẫm chân, “Thư kí của Lạc ca ca đến đây, mỗi lần cùng Lạc ca ca hẹn nhau, cô ta đi đến đều không có chuyện tốt gì.”
Mân Huyên hơi sửng sốt, nhìn theo ánh mắt Chỉ Dao, một thân ảnh giỏi giang cung kính đứng bên cạnh bàn ăn của Doãn Lạc Hàn, một bộ váy công sở vừa người, kính đen cỡ lớn, hình như là cô gái khi nàng đi gặp Doãn Lạc Hàn đã nhìn thấy.
Chỉ thấy đối phương thấp giọng nói gì đó với Doãn Lạc Hàn, Doãn Lạc Hàn hơi hơi gật đầu, ấn di động, di động trong ví Chỉ Dao lập tức vang lên.
Chỉ Dao chu môi tiếp nghe điện, sau đó khó xử nhìn Chính Vũ cùng Mân Huyên, “Thật có lỗi, Chính Vũ, Mân Huyên, Lạc ca ca nói phải đi, ngày khác chúng ta hẹn nhau nhé.”
Kim Chính Vũ thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, vô tình nhún nhún vai, “Không sao, về sau còn có cơ hội.”
“Chỉ Dao, tạm biệt!” Mân Huyên vẫy tay, nhẹ nhàng thở ra.
Tầm mắt không khỏi một đường theo Chỉ Dao chạy đến bên Doãn Lạc Hàn, Chỉ Dao như chim nhỏ khoác tay hắn, vui vẻ nói câu gì bên tai hắn, sau đó thấy ánh mắt sắc bén của Doãn Lạc Hàn quét lại đây.
Mân Huyên lập tức cúi đầu, lợi dụng bồn cảnh che khuất chính mình, nhìn thấy Kim Chính Vũ phất tay về phía đó, chảo hỏi Doãn Lạc Hàn.
Không biết hắn có nhìn thấy mình hay không, nàng lẫn mất rất nhanh, hẳn là sẽ không bị nhìn thấy, nhưng mà nàng không biết vừa rồi Chỉ Dao nói gì với hắn…. Mặc kệ, dù sao chính mình cũng không làm chuyện xấu gì, không có gì phải sợ hãi.
Nàng rất ngạc nhiên, rốt cục Kim Chính Vũ có quen biết với Chỉ Dao, hay là quen biết với Doãn Lạc Hàn… Bởi vì nàng nghe được Chỉ Dao nói cậu ấy cùng Doãn Lạc Hàn tới đây để ủng hộ Kim Chính Vũ.
“Kim Chính Vũ, nhà hàng Pháp này… là sản nghiệp của nhà anh?” Nàng chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được phải hỏi.
Bồi bàn nho nhã lễ độ rót rượu vào ly của nàng cùng Kim Chính Vũ, ngón tay phải thon dài của hắn nhẹ nâng ly rượu, mấp môi, chậm rãi mở miệng, “Ừ, em có thích những thứ kia không?”
“Rất ngon.” Nàng gật gật đầu cười cười, sau đó liếm môi, do dự hỏi, “Cái kia… Anh cùng Doãn… à….”
Ánh mắt trong suốt của Kim Chính Vũ ẩn chứa gì đó, nụ cười mang theo một tia sủng nịch, “Em ấp a ấp úng, đến tột cùng muốn hỏi tôi cái gì? Yên tâm mà hỏi, chỉ cần tôi biết, sẽ nói hết cho em.”
“Quên đi…” Nàng cúi đầu nói xong, hỏi được thì thế nào, cho dù bọn họ là anh em ruột, với nàng cũng là chuyện râu ria.
Kim Chính Vũ đặt lại ly rượu lên bàn, di động vang lên, hắn hơi nhíu mi, cũng không cần nhìn tên trên màn hình, liền ấn ngắt.
“Nếu em thích nhà hàng này, về sau sẽ thường xuyên mang em tới nơi này thưởng thức đồ ăn ngon, còn có đầu bếp nơi này là đầu bếp cao cấp do bọn anh mời từ Pháp sang…”
Người gọi điện thoại hình như quyết bám riết không tha, di động lại vang lên, Kim Chính Vũ lại định ấn ngắt, Mân Huyên nhanh chóng nói: “Anh vẫn là nhận đi, có lẽ người ta có chuyện gấp tìm anh.” Nàng không muốn vì chuyện của mình mà làm chậm trễ chuyện của hắn.
Có lẽ thanh âm tiếp nghe của di động to quá, Kim Chính Vũ vừa mới nghe điện, chợt truyền đến một giọng nói nũng nịu, “Anh yêu, không phải anh nói giữa trưa muốn tới đón em sao? Sao mà người ta trang điểm xong, vẫn không thấy anh xuất hiện đâu… Hay là anh quên em rồi?”
Kim Chính Vũ không nói gì, mất tự nhiên liếc mất nhìn Mân Huyên, thấy nàng mím môi cười cười, dù sao nàng ăn cũng khá no rồi, không nên làm cản trở chuyện yêu đương của người ta.
“Kim Chính Vũ, tôi phải đi, buổi chiều còn đi làm thêm. Đừng quên đi đón bạn gái của anh. Tạm biệt!”
Mân Huyên vừa nói vừa cầm lấy ba lô, không đợi hắn kịp lên tiếng, vẫy chào tạm biệt, ba chân bốn cẳng chạy ra cửa nhà hàng.
Chạy tới bến xe bus, trước mắt đều là những cặp đôi tay trong tay, trong lòng không khỏi dâng lên cô tịch cô đơn, khi nào thì nàng mới gặp Mr. Right của mình đây?
Quên đi, không cần nghĩ này đó, hiện tại trước mắt, còn có rất nhiều chuyện, nàng phải đối mặt. Gần tốt nghiệp, trường học biết các sinh viên đều bận rộn tìm việc, cho nên sắp xếp phần lớn các tiết học đều vào buổi sáng. Tối hôm qua nàng làm một ít lí lịch sơ lược trên máy tính, hôm nay định đi công chứng.
Năm giờ chiều, nàng ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, đi ngang qua nơi công chứng liền đi vào. Lúc sau, nàng đem lí lịch sơ lược bỏ vào ba lô, lại đến một bưu cục gần đó, mua mấy túi hồ sơ.
Làm xong tất cả, nàng mới bắt xe bus, phải trở về chuẩn bị bữa tối.
Trong biệt thự âm u một mảnh, ở phòng khách sờ soạng công tắc điện, Doãn Lạc Hàn không trở về, lòng của nàng cũng trở nên ảm đạm, nàng không biết mình làm sao vậy, sao lại có cảm giác mất mát này?
Nàng muốn gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn khi nào thì trở về, ngẫm lại thấy không ổn, nàng là gì của hắn, sao có tư cách hỏi hắn, chẳng may Chỉ Dao ở bên cạnh, sự tình không phải sẽ bại lộ?
Buông ba lô xuống sô pha, nhìn đồng hồ trên tường, mới sáu rưỡi thôi, nàng quyết định nấu cơm trước, nói không chừng một lúc nữa hắn sẽ trở lại. kết quả nàng làm xong bốn món ăn một món canh, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Mở TV, nhảy kênh lung tung, bất tri bất giác đã bảy giờ rưỡi, nàng vểnh tai, không nghe thấy tiếng động cơ ô tô.
Vì thế tự giễu lắc đầu cười cười, cảm thấy chính mình rất giống đứa ngốc, tắt TV đi, cầm lấy ba lô tính lên lầu
Được rồi, hiện tại chỉ có biện pháp trốn tránh duy nhất này, nàng buông dĩa ăn trong tay, thở sâu, ngẩng đầu nhìn Kim Chính Vũ: “Tôi…”
“Thật chán ghét!” Chỉ Dao đột nhiên dẫm dẫm chân, “Thư kí của Lạc ca ca đến đây, mỗi lần cùng Lạc ca ca hẹn nhau, cô ta đi đến đều không có chuyện tốt gì.”
Mân Huyên hơi sửng sốt, nhìn theo ánh mắt Chỉ Dao, một thân ảnh giỏi giang cung kính đứng bên cạnh bàn ăn của Doãn Lạc Hàn, một bộ váy công sở vừa người, kính đen cỡ lớn, hình như là cô gái khi nàng đi gặp Doãn Lạc Hàn đã nhìn thấy.
Chỉ thấy đối phương thấp giọng nói gì đó với Doãn Lạc Hàn, Doãn Lạc Hàn hơi hơi gật đầu, ấn di động, di động trong ví Chỉ Dao lập tức vang lên.
Chỉ Dao chu môi tiếp nghe điện, sau đó khó xử nhìn Chính Vũ cùng Mân Huyên, “Thật có lỗi, Chính Vũ, Mân Huyên, Lạc ca ca nói phải đi, ngày khác chúng ta hẹn nhau nhé.”
Kim Chính Vũ thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, vô tình nhún nhún vai, “Không sao, về sau còn có cơ hội.”
“Chỉ Dao, tạm biệt!” Mân Huyên vẫy tay, nhẹ nhàng thở ra.
Tầm mắt không khỏi một đường theo Chỉ Dao chạy đến bên Doãn Lạc Hàn, Chỉ Dao như chim nhỏ khoác tay hắn, vui vẻ nói câu gì bên tai hắn, sau đó thấy ánh mắt sắc bén của Doãn Lạc Hàn quét lại đây.
Mân Huyên lập tức cúi đầu, lợi dụng bồn cảnh che khuất chính mình, nhìn thấy Kim Chính Vũ phất tay về phía đó, chảo hỏi Doãn Lạc Hàn.
Không biết hắn có nhìn thấy mình hay không, nàng lẫn mất rất nhanh, hẳn là sẽ không bị nhìn thấy, nhưng mà nàng không biết vừa rồi Chỉ Dao nói gì với hắn…. Mặc kệ, dù sao chính mình cũng không làm chuyện xấu gì, không có gì phải sợ hãi.
Nàng rất ngạc nhiên, rốt cục Kim Chính Vũ có quen biết với Chỉ Dao, hay là quen biết với Doãn Lạc Hàn… Bởi vì nàng nghe được Chỉ Dao nói cậu ấy cùng Doãn Lạc Hàn tới đây để ủng hộ Kim Chính Vũ.
“Kim Chính Vũ, nhà hàng Pháp này… là sản nghiệp của nhà anh?” Nàng chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được phải hỏi.
Bồi bàn nho nhã lễ độ rót rượu vào ly của nàng cùng Kim Chính Vũ, ngón tay phải thon dài của hắn nhẹ nâng ly rượu, mấp môi, chậm rãi mở miệng, “Ừ, em có thích những thứ kia không?”
“Rất ngon.” Nàng gật gật đầu cười cười, sau đó liếm môi, do dự hỏi, “Cái kia… Anh cùng Doãn… à….”
Ánh mắt trong suốt của Kim Chính Vũ ẩn chứa gì đó, nụ cười mang theo một tia sủng nịch, “Em ấp a ấp úng, đến tột cùng muốn hỏi tôi cái gì? Yên tâm mà hỏi, chỉ cần tôi biết, sẽ nói hết cho em.”
“Quên đi…” Nàng cúi đầu nói xong, hỏi được thì thế nào, cho dù bọn họ là anh em ruột, với nàng cũng là chuyện râu ria.
Kim Chính Vũ đặt lại ly rượu lên bàn, di động vang lên, hắn hơi nhíu mi, cũng không cần nhìn tên trên màn hình, liền ấn ngắt.
“Nếu em thích nhà hàng này, về sau sẽ thường xuyên mang em tới nơi này thưởng thức đồ ăn ngon, còn có đầu bếp nơi này là đầu bếp cao cấp do bọn anh mời từ Pháp sang…”
Người gọi điện thoại hình như quyết bám riết không tha, di động lại vang lên, Kim Chính Vũ lại định ấn ngắt, Mân Huyên nhanh chóng nói: “Anh vẫn là nhận đi, có lẽ người ta có chuyện gấp tìm anh.” Nàng không muốn vì chuyện của mình mà làm chậm trễ chuyện của hắn.
Có lẽ thanh âm tiếp nghe của di động to quá, Kim Chính Vũ vừa mới nghe điện, chợt truyền đến một giọng nói nũng nịu, “Anh yêu, không phải anh nói giữa trưa muốn tới đón em sao? Sao mà người ta trang điểm xong, vẫn không thấy anh xuất hiện đâu… Hay là anh quên em rồi?”
Kim Chính Vũ không nói gì, mất tự nhiên liếc mất nhìn Mân Huyên, thấy nàng mím môi cười cười, dù sao nàng ăn cũng khá no rồi, không nên làm cản trở chuyện yêu đương của người ta.
“Kim Chính Vũ, tôi phải đi, buổi chiều còn đi làm thêm. Đừng quên đi đón bạn gái của anh. Tạm biệt!”
Mân Huyên vừa nói vừa cầm lấy ba lô, không đợi hắn kịp lên tiếng, vẫy chào tạm biệt, ba chân bốn cẳng chạy ra cửa nhà hàng.
Chạy tới bến xe bus, trước mắt đều là những cặp đôi tay trong tay, trong lòng không khỏi dâng lên cô tịch cô đơn, khi nào thì nàng mới gặp Mr. Right của mình đây?
Quên đi, không cần nghĩ này đó, hiện tại trước mắt, còn có rất nhiều chuyện, nàng phải đối mặt. Gần tốt nghiệp, trường học biết các sinh viên đều bận rộn tìm việc, cho nên sắp xếp phần lớn các tiết học đều vào buổi sáng. Tối hôm qua nàng làm một ít lí lịch sơ lược trên máy tính, hôm nay định đi công chứng.
Năm giờ chiều, nàng ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, đi ngang qua nơi công chứng liền đi vào. Lúc sau, nàng đem lí lịch sơ lược bỏ vào ba lô, lại đến một bưu cục gần đó, mua mấy túi hồ sơ.
Làm xong tất cả, nàng mới bắt xe bus, phải trở về chuẩn bị bữa tối.
Trong biệt thự âm u một mảnh, ở phòng khách sờ soạng công tắc điện, Doãn Lạc Hàn không trở về, lòng của nàng cũng trở nên ảm đạm, nàng không biết mình làm sao vậy, sao lại có cảm giác mất mát này?
Nàng muốn gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn khi nào thì trở về, ngẫm lại thấy không ổn, nàng là gì của hắn, sao có tư cách hỏi hắn, chẳng may Chỉ Dao ở bên cạnh, sự tình không phải sẽ bại lộ?
Buông ba lô xuống sô pha, nhìn đồng hồ trên tường, mới sáu rưỡi thôi, nàng quyết định nấu cơm trước, nói không chừng một lúc nữa hắn sẽ trở lại. kết quả nàng làm xong bốn món ăn một món canh, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Mở TV, nhảy kênh lung tung, bất tri bất giác đã bảy giờ rưỡi, nàng vểnh tai, không nghe thấy tiếng động cơ ô tô.
Vì thế tự giễu lắc đầu cười cười, cảm thấy chính mình rất giống đứa ngốc, tắt TV đi, cầm lấy ba lô tính lên lầu
Bình luận facebook