Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Editor: Cookie Oh ~ DĐ ~
"Làm sao anh biết?" Kiều Tịch tiến lên một bước,"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Anh... anh không thể nói." Hoắc Dục do dự một chút mới nói: "Nhưng hãy tin tưởng anh, anh sẽ không hại em, Tiểu Hi, mau nói cho......" Anh còn chưa nói hết, lại thấy khóe miệng Kiều Tịch nở nụ cười trào phúng chợt dừng lại.
Cảm giác thất vọng sinh ra từ trong tim, anh bất lực cúi đầu: "Anh biết em không tin anh, nhưng mà lần này không giống vậy, anh rất nghiêm túc."
"Anh không thể nói, tôi không thể tin anh." Kiều Tịch nói rất bình tĩnh.
Hoắc Dục có chút lo lắng nhíu mày, trên gương mặt ôn hòa viết rõ không thể làm gì, "Anh không thể nói......" Khóe mắt liếc qua một tia sáng, anh vội vàng nói: "Lần này, Tiểu Hi, xin em, tin tưởng anh một lần! Em nói với Kỷ Thừa An, anh ta sẽ hiểu, anh đi trước đây!"
Nói xong liền nhanh chóng lùi lại mấy bước, rất nhanh hòa vào đám đông, khiến Kiều Tịch khó mà tìm được.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
"Cô Kiều." Có người ở sau lưng gọi cô, Kiều Tịch xoay người, là Dạng.
"Nhị thiếu gia và đại thiếu gia đang thương nghị cùng người của nhà họ Hàn ở trên lầu, anh ấy gọi cô qua, xin mời đi theo tôi."
Kiều Tịch gật một cái, trong lòng có chút nghi ngờ lời nói của Hoắc Dục, anh lặp lại nhiều lần muốn nói tin tức cho Kỷ Thừa An, tại sao vậy chứ?
Từ hành lang đến cầu thang, tất cả mọi người đều ở trung tâm bữa tiệc, cho nên đoạn đường này có chút vắng vẻ, ngoài tiếng giày cao gót cộc cộc cùng tiếng giày da của đàn ông trên đất, không còn gì khác. DĐLQĐ
"Cái đó, chờ một chút." Kiều Tịch dừng bước.
Dạng quay đầu, gương mặt anh tuấn không biến sắc: "Sao vậy?"
Kiều Tịch cười cười: "Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?"
Dạng quan sát cô, trong mắt lộ ra mấy phần đùa giỡn: "Tôi cứ tưởng rằng cô Kiều không muốn nhắc đến vấn đề này."
Kiều Tịch trầm mặc cười cười.
Đây chính là thiếu niên cứu cô ở thành phố A, cô tất nhiên cảm kích, gặp lại ở chỗ này, ngoài kinh ngạc còn có chút lo lắng, không tìm được cơ hội nói chuyện với cậu ta, không bằng bây giờ nói rõ ràng.
"Đêm hôm đó, cậu ở đâu?"
Dạng chẳng nói đúng sai cười một tiếng, "Ý cô là tôi theo dõi cô?"
Kiều Tịch nhìn anh không nói gì.
"Thực ra, mặc dù tôi nghe theo đại thiếu gia bảo vệ cô, nhưng tôi không phải là người của Kỷ đại thiếu gia." Thấy Kiều Tịch nhíu mày, Dạng chế nhạo nói: "Nhưng bây giờ tôi theo nhị thiếu gia." Anh vừa nói vừa chỉ lên trên lầu.
"Chúng ta đi gặp Kỷ nhị thiếu gia trước đi."
"Không vội." Kiều Tịch thong thả ung dung nói: "Tôi hỏi cái này cũng không có ý gì, chỉ muốn biết ngày đó có phải cậu cố ý đứng ở chỗ đó hay không mà thôi, vấn đề này không khó trả lời, đúng không, Dạng?" Dứt lời cười nhạt một tiếng.
Dáng vẻ thản nhiên như vậy khiến Dạng nheo lại mắt, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới nói: "Được rồi, dù sao cô sẽ là vợ của nhị thiếu gia, nói một chút cũng không sao."
"Tôi thuộc một phần thế lực bí ẩn của nhị thiếu gia, không thể tiết lộ thân phận, lần đó đi đến thành phố A chỉ là trùng hợp. Tôi vừa đảm nhiệm vị trí của Kỷ Lâm để cho tôi nên đến quán bar làm chút việc, chỉ là hơi xui xẻo, đụng phải mấy kẻ không hợp tác, mặc dù nhiệm vụ đã được giải quyết, nhưng cũng đầy một bụng tức giận, ha ha, cho nên đúng dịp thấy được chuyện ngày đó, trên thực tế tôi không coi là cứu cô, chỉ muốn tìm một người để trút giận thôi." Nói xong nhếch môi cười, có chút tà mị.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
"Vậy cô cho rằng thế nào, tôi không phải người thích xen vào chuyện của người khác đâu."
Hoá ra là như vậy, ngày đó cô cũng thật may mắn, cũng đã xác nhận được một chuyện, Kỷ Thừa Vũ không phái người tìm cô, Dạng cũng không phải cố ý đến để dò xét mình.
Tâm trạng thả lỏng, chậm rãi nở một nụ cười: "Bất luận nói như thế nào, tôi vẫn muốn cám ơn chuyện ngày hôm đó."
Dạng nghe vậy thì nhíu mày, đột nhiên bước lại gần một bước, không biết có phải ảo giác hay không, trong nháy mắt vẻ mặt của anh trở nên chói mắt khác thường: "Cảm ơn thế nào?"
Kiều Tịch không khẩn trương vì Dạng đến gần, ngược lại vẻ mặt tự nhiên nói đùa: "Tăng lương cho cậu, thế nào?"
Dạng nhìn cô, nheo mắt lại, giọng nói thật thấp: "Thú vị."
"Cái gì?" Kiều Tịch không nghe rõ.
"Không có gì." Dạng nhìn cô, khôi phục dáng vẻ bình thường, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, nhị thiếu gia sốt ruột rồi, nếu anh ấy nổi giận, đừng nói là tiền lương, ngay cả công việc nói không chừng cũng bị mất luôn đấy."
"Được." Kiều Tịch mỉm cười nói.
Vừa mới đi được hai bước, Kiều Tịch hô một tiếng: "Dạng."
"Sao nữa?" Bước chân của anh không ngừng, thậm chí nhanh hơn chút.
Kiều Tịch theo sát anh, "Chuyện ngày đó, có thể không nói với Kỷ Thừa An không, tôi không muốn để anh ấy biết." DĐLQĐ Chuyện cô nói chính là chuyện ở thành phố A, chuyện đó đối với phụ nữ mà nói, thật sự khó giãy bày, hơn nữa cô không muốn bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này khiến Kỷ Thừa An không vui, càng không muốn anh biết sau đó xảy ra chuyện gì, cô không thèm để ý Thẩm Phong, nhưng cô vẫn chưa xác định bây giờ Tùy Ý còn yêu Thẩm Phong hay không, cô không muốn bởi vì quan hệ của cô mà trong lúc vô tình làm tổn thương bạn bè của mình.
"Đương nhiên là có thể." Anh đồng ý.
"Cám ơn cậu." Giọng của cô vô cùng chân thành.
Loại giọng nói này khiến sống lưng Dạng không khỏi dựng đứng.
Kiều Tịch yên tâm, đối với người bảo vệ này cũng có thiện cảm hơn một chút.
Khi đi tới đầu cầu thang, Kiều Tịch đang định đi theo anh lên trên lầu, đột nhiên nghe được một tiếng cực lớn, vang lại ở phía xa, nhưng âm thanh này vang lên lại khiến tinh thần Dạng chấn động mãnh liệt.
Cái âm thanh này ngày trước cô từng nghe qua, âm thanh đó khiến cho cô sợ hãi vào cả giấc mơ buổi tối, cô còn nhớ rõ.
Tiếng súng.
Dạng kinh ngạc quay đầu lại, cùng Kiều Tịch liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc chốc lát, Kiều Tịch không chút nghĩ ngợi, quay đầu về phía đại sảnh, chạy nhanh tới, giày cao gót dưới chân khiến cô đi lại bất tiện, cô nhanh chóng cởi ra, ném giày xuống chạy về phía đại sảnh, sau lưng còn có tiếng gọi của Dạng, nhưng Kiều Tịch không lo được nhiều, chạy thẳng về phía đại sảnh.
Tiếng súng được truyền tới từ đại sảnh.
Trái tim đập bang bang, giống như sau một khắc thì sẽ từ trong lồng ngực nhảy ra, lòng bàn chân giẫm lên nền đá cẩm thạch lạnh buốt, nhưng không sánh nổi sự nôn nóng của cô bây giờ, Kiều Tịch thở hổn hển chạy về phía đại sảnh, người trong đại sảnh đều tự tách ra, thậm chí có rất nhiều người đã rời đi, chỉ còn lại đám người lẻ loi nhốn nháo, trên khán đài có người đang dùng tiếng Anh chỉ huy đám người, để mọi người yên tâm.
Kiều Tịch lo lắng nhìn mọi người xung quanh, đều là những khuôn mặt xa lạ, những người đó tuy sợ hãi nhưng nhìn thấy cô thì trong mắt cũng không quên xẹt qua vẻ khinh bỉ và cười trộm.
Bàn tay nắm lại thật chặt, Kiều Tịch vừa quay đầu thấy gương mặt quen thuộc, một giây kế tiếp liền chạy về phía anh: "Kỷ Thừa An!"
Kỷ Thừa An ôm hông của cô, nhỏ giọng quát lớn: "Em đi đâu!"
Kiều Tịch không trả lời, chỉ ôm anh thật chặt, có chút sợ hãi nhắm hai mắt lại, nhìn cô như vậy Kỷ Thừa An cũng không nói cô, cũng dùng sức ôm lấy cô.
Kiều Tịch dần dần mở hai mắt ra, ánh mắt lướt qua, thấy Hoắc Dục ở một góc.
Anh ấy, cũng không sao cả.
Không tự chủ, Kiều Tịch cong môi, nở một nụ cười vui mừng.
Mà khi thấy Hoắc Dục, không nhịn được bước lên trước một bước, sau đó dừng lại, bất đắc dĩ cười khổ.
Kiều Tịch chuyển tầm mắt đi, ngẩng đầu nhìn Kỷ Thừa An: "Sao anh ở đây? Không phải ở trên lầu hai nói chuyện với người của nhà họ Hàn sao?"
"Làm sao em biết?" Trầm mặc chốc lát anh lại nói: "Cũng đã nói xong rồi, em đi đâu vậy?" Anh nhìn xuống đôi chân trần của cô, có chút đau lòng cau mày: "Sao lại thành ra như vậy?"
Kiều Tịch chép chép miệng, không lên tiếng.
"Đi thôi, nơi này không nên ở lâu." Kỷ Thừa An cũng không muốn tìm hiểu thêm, ôm lấy cô đi ra ngoài.
Kiều Tịch tựa vào vai Kỷ Thừa An, có chút nghi ngờ.
Hoắc Dục nói xảy ra chuyện, chính là chuyện này sao?
Nhưng sao anh ta biết được?
"Kỷ Thừa An." Kiều Tịch tựa vào đầu vai anh nhẹ giọng gọi.
"Ừ."
"Em xong rồi."
"Cái gì?"
"Em mới vừa nghe thấy tiếng súng, anh đoán xem phản ứng đầu tiên của em là gì?" Kiều Tịch hỏi anh.
Không ngoài ý muốn, Kỷ Thừa An trầm mặc.
Vì vậy Kiều Tịch tiếp tục nói: "Khi em vừa nghe thấy tiếng súng, trong thời gian rất ngắn, nhưng trong đầu em lại thoáng qua rất nhiều hình ảnh, rất nhiều đoạn ngắn đáng sợ, em sợ, nếu như anh chết, em phải làm thế nào, mà phản ứng đầu tiên lại là sợ anh gặp chuyện không may, không nghĩ tới mình đầu tiên, vội vàng né tránh như trước, cách xa tất cả nguy hiểm, em biến thành như vậy, anh nói xem, em không phải xong rồi sao." DĐLQĐ
Giọng nói của cô có chút cam chịu, nhưng không nghe ra mấy phần vui sướng.
Giao toàn bộ trái tim cho một người, cái gọi là số phận này lần thứ hai khiến cô thay đổi.
Kỷ Thừa An dừng bước, cúi đầu xuống: "Xin lỗi."
Kiều Tịch lại cười, hỏi anh: "Xin lỗi cái gì chứ, thấy có lỗi với em vì gặp chuyện như vậy, hay là em xong rồi?"
"Cả hai." anh còn nói: "Lần sau, em chính là......"
"Anh lại vậy!" Kiều Tịch ngắt lời anh, cả giận nói: "Nói rồi, em sẽ ở cùng anh!"
Vẻ mặt Kỷ Thừa An hòa dịu lại, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Được, anh đồng ý với em, sẽ không để em thất vọng." Nói xong cúi đầu xuống, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cái trán sáng bóng.
Có chút nóng, nóng đến nhiệt độ trong lòng.
Kiều Tịch hé miệng, muốn để mình nghiêm túc nhưng vẫn không nén được nụ cười trong lòng, cô lại tựa vào bả vai của anh: "Tin anh một lần."
"Được."
Giọng nói của anh lành lạnh giống y như trong trí nhớ, nhưng giọng nói này lại không khỏi khiến cô an tâm.
Lần này, tuyệt đối sẽ không thất vọng nữa, dù sao người này quan tâm cô như vậy.
"Làm sao anh biết?" Kiều Tịch tiến lên một bước,"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Anh... anh không thể nói." Hoắc Dục do dự một chút mới nói: "Nhưng hãy tin tưởng anh, anh sẽ không hại em, Tiểu Hi, mau nói cho......" Anh còn chưa nói hết, lại thấy khóe miệng Kiều Tịch nở nụ cười trào phúng chợt dừng lại.
Cảm giác thất vọng sinh ra từ trong tim, anh bất lực cúi đầu: "Anh biết em không tin anh, nhưng mà lần này không giống vậy, anh rất nghiêm túc."
"Anh không thể nói, tôi không thể tin anh." Kiều Tịch nói rất bình tĩnh.
Hoắc Dục có chút lo lắng nhíu mày, trên gương mặt ôn hòa viết rõ không thể làm gì, "Anh không thể nói......" Khóe mắt liếc qua một tia sáng, anh vội vàng nói: "Lần này, Tiểu Hi, xin em, tin tưởng anh một lần! Em nói với Kỷ Thừa An, anh ta sẽ hiểu, anh đi trước đây!"
Nói xong liền nhanh chóng lùi lại mấy bước, rất nhanh hòa vào đám đông, khiến Kiều Tịch khó mà tìm được.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
"Cô Kiều." Có người ở sau lưng gọi cô, Kiều Tịch xoay người, là Dạng.
"Nhị thiếu gia và đại thiếu gia đang thương nghị cùng người của nhà họ Hàn ở trên lầu, anh ấy gọi cô qua, xin mời đi theo tôi."
Kiều Tịch gật một cái, trong lòng có chút nghi ngờ lời nói của Hoắc Dục, anh lặp lại nhiều lần muốn nói tin tức cho Kỷ Thừa An, tại sao vậy chứ?
Từ hành lang đến cầu thang, tất cả mọi người đều ở trung tâm bữa tiệc, cho nên đoạn đường này có chút vắng vẻ, ngoài tiếng giày cao gót cộc cộc cùng tiếng giày da của đàn ông trên đất, không còn gì khác. DĐLQĐ
"Cái đó, chờ một chút." Kiều Tịch dừng bước.
Dạng quay đầu, gương mặt anh tuấn không biến sắc: "Sao vậy?"
Kiều Tịch cười cười: "Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?"
Dạng quan sát cô, trong mắt lộ ra mấy phần đùa giỡn: "Tôi cứ tưởng rằng cô Kiều không muốn nhắc đến vấn đề này."
Kiều Tịch trầm mặc cười cười.
Đây chính là thiếu niên cứu cô ở thành phố A, cô tất nhiên cảm kích, gặp lại ở chỗ này, ngoài kinh ngạc còn có chút lo lắng, không tìm được cơ hội nói chuyện với cậu ta, không bằng bây giờ nói rõ ràng.
"Đêm hôm đó, cậu ở đâu?"
Dạng chẳng nói đúng sai cười một tiếng, "Ý cô là tôi theo dõi cô?"
Kiều Tịch nhìn anh không nói gì.
"Thực ra, mặc dù tôi nghe theo đại thiếu gia bảo vệ cô, nhưng tôi không phải là người của Kỷ đại thiếu gia." Thấy Kiều Tịch nhíu mày, Dạng chế nhạo nói: "Nhưng bây giờ tôi theo nhị thiếu gia." Anh vừa nói vừa chỉ lên trên lầu.
"Chúng ta đi gặp Kỷ nhị thiếu gia trước đi."
"Không vội." Kiều Tịch thong thả ung dung nói: "Tôi hỏi cái này cũng không có ý gì, chỉ muốn biết ngày đó có phải cậu cố ý đứng ở chỗ đó hay không mà thôi, vấn đề này không khó trả lời, đúng không, Dạng?" Dứt lời cười nhạt một tiếng.
Dáng vẻ thản nhiên như vậy khiến Dạng nheo lại mắt, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới nói: "Được rồi, dù sao cô sẽ là vợ của nhị thiếu gia, nói một chút cũng không sao."
"Tôi thuộc một phần thế lực bí ẩn của nhị thiếu gia, không thể tiết lộ thân phận, lần đó đi đến thành phố A chỉ là trùng hợp. Tôi vừa đảm nhiệm vị trí của Kỷ Lâm để cho tôi nên đến quán bar làm chút việc, chỉ là hơi xui xẻo, đụng phải mấy kẻ không hợp tác, mặc dù nhiệm vụ đã được giải quyết, nhưng cũng đầy một bụng tức giận, ha ha, cho nên đúng dịp thấy được chuyện ngày đó, trên thực tế tôi không coi là cứu cô, chỉ muốn tìm một người để trút giận thôi." Nói xong nhếch môi cười, có chút tà mị.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
"Vậy cô cho rằng thế nào, tôi không phải người thích xen vào chuyện của người khác đâu."
Hoá ra là như vậy, ngày đó cô cũng thật may mắn, cũng đã xác nhận được một chuyện, Kỷ Thừa Vũ không phái người tìm cô, Dạng cũng không phải cố ý đến để dò xét mình.
Tâm trạng thả lỏng, chậm rãi nở một nụ cười: "Bất luận nói như thế nào, tôi vẫn muốn cám ơn chuyện ngày hôm đó."
Dạng nghe vậy thì nhíu mày, đột nhiên bước lại gần một bước, không biết có phải ảo giác hay không, trong nháy mắt vẻ mặt của anh trở nên chói mắt khác thường: "Cảm ơn thế nào?"
Kiều Tịch không khẩn trương vì Dạng đến gần, ngược lại vẻ mặt tự nhiên nói đùa: "Tăng lương cho cậu, thế nào?"
Dạng nhìn cô, nheo mắt lại, giọng nói thật thấp: "Thú vị."
"Cái gì?" Kiều Tịch không nghe rõ.
"Không có gì." Dạng nhìn cô, khôi phục dáng vẻ bình thường, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, nhị thiếu gia sốt ruột rồi, nếu anh ấy nổi giận, đừng nói là tiền lương, ngay cả công việc nói không chừng cũng bị mất luôn đấy."
"Được." Kiều Tịch mỉm cười nói.
Vừa mới đi được hai bước, Kiều Tịch hô một tiếng: "Dạng."
"Sao nữa?" Bước chân của anh không ngừng, thậm chí nhanh hơn chút.
Kiều Tịch theo sát anh, "Chuyện ngày đó, có thể không nói với Kỷ Thừa An không, tôi không muốn để anh ấy biết." DĐLQĐ Chuyện cô nói chính là chuyện ở thành phố A, chuyện đó đối với phụ nữ mà nói, thật sự khó giãy bày, hơn nữa cô không muốn bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này khiến Kỷ Thừa An không vui, càng không muốn anh biết sau đó xảy ra chuyện gì, cô không thèm để ý Thẩm Phong, nhưng cô vẫn chưa xác định bây giờ Tùy Ý còn yêu Thẩm Phong hay không, cô không muốn bởi vì quan hệ của cô mà trong lúc vô tình làm tổn thương bạn bè của mình.
"Đương nhiên là có thể." Anh đồng ý.
"Cám ơn cậu." Giọng của cô vô cùng chân thành.
Loại giọng nói này khiến sống lưng Dạng không khỏi dựng đứng.
Kiều Tịch yên tâm, đối với người bảo vệ này cũng có thiện cảm hơn một chút.
Khi đi tới đầu cầu thang, Kiều Tịch đang định đi theo anh lên trên lầu, đột nhiên nghe được một tiếng cực lớn, vang lại ở phía xa, nhưng âm thanh này vang lên lại khiến tinh thần Dạng chấn động mãnh liệt.
Cái âm thanh này ngày trước cô từng nghe qua, âm thanh đó khiến cho cô sợ hãi vào cả giấc mơ buổi tối, cô còn nhớ rõ.
Tiếng súng.
Dạng kinh ngạc quay đầu lại, cùng Kiều Tịch liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc chốc lát, Kiều Tịch không chút nghĩ ngợi, quay đầu về phía đại sảnh, chạy nhanh tới, giày cao gót dưới chân khiến cô đi lại bất tiện, cô nhanh chóng cởi ra, ném giày xuống chạy về phía đại sảnh, sau lưng còn có tiếng gọi của Dạng, nhưng Kiều Tịch không lo được nhiều, chạy thẳng về phía đại sảnh.
Tiếng súng được truyền tới từ đại sảnh.
Trái tim đập bang bang, giống như sau một khắc thì sẽ từ trong lồng ngực nhảy ra, lòng bàn chân giẫm lên nền đá cẩm thạch lạnh buốt, nhưng không sánh nổi sự nôn nóng của cô bây giờ, Kiều Tịch thở hổn hển chạy về phía đại sảnh, người trong đại sảnh đều tự tách ra, thậm chí có rất nhiều người đã rời đi, chỉ còn lại đám người lẻ loi nhốn nháo, trên khán đài có người đang dùng tiếng Anh chỉ huy đám người, để mọi người yên tâm.
Kiều Tịch lo lắng nhìn mọi người xung quanh, đều là những khuôn mặt xa lạ, những người đó tuy sợ hãi nhưng nhìn thấy cô thì trong mắt cũng không quên xẹt qua vẻ khinh bỉ và cười trộm.
Bàn tay nắm lại thật chặt, Kiều Tịch vừa quay đầu thấy gương mặt quen thuộc, một giây kế tiếp liền chạy về phía anh: "Kỷ Thừa An!"
Kỷ Thừa An ôm hông của cô, nhỏ giọng quát lớn: "Em đi đâu!"
Kiều Tịch không trả lời, chỉ ôm anh thật chặt, có chút sợ hãi nhắm hai mắt lại, nhìn cô như vậy Kỷ Thừa An cũng không nói cô, cũng dùng sức ôm lấy cô.
Kiều Tịch dần dần mở hai mắt ra, ánh mắt lướt qua, thấy Hoắc Dục ở một góc.
Anh ấy, cũng không sao cả.
Không tự chủ, Kiều Tịch cong môi, nở một nụ cười vui mừng.
Mà khi thấy Hoắc Dục, không nhịn được bước lên trước một bước, sau đó dừng lại, bất đắc dĩ cười khổ.
Kiều Tịch chuyển tầm mắt đi, ngẩng đầu nhìn Kỷ Thừa An: "Sao anh ở đây? Không phải ở trên lầu hai nói chuyện với người của nhà họ Hàn sao?"
"Làm sao em biết?" Trầm mặc chốc lát anh lại nói: "Cũng đã nói xong rồi, em đi đâu vậy?" Anh nhìn xuống đôi chân trần của cô, có chút đau lòng cau mày: "Sao lại thành ra như vậy?"
Kiều Tịch chép chép miệng, không lên tiếng.
"Đi thôi, nơi này không nên ở lâu." Kỷ Thừa An cũng không muốn tìm hiểu thêm, ôm lấy cô đi ra ngoài.
Kiều Tịch tựa vào vai Kỷ Thừa An, có chút nghi ngờ.
Hoắc Dục nói xảy ra chuyện, chính là chuyện này sao?
Nhưng sao anh ta biết được?
"Kỷ Thừa An." Kiều Tịch tựa vào đầu vai anh nhẹ giọng gọi.
"Ừ."
"Em xong rồi."
"Cái gì?"
"Em mới vừa nghe thấy tiếng súng, anh đoán xem phản ứng đầu tiên của em là gì?" Kiều Tịch hỏi anh.
Không ngoài ý muốn, Kỷ Thừa An trầm mặc.
Vì vậy Kiều Tịch tiếp tục nói: "Khi em vừa nghe thấy tiếng súng, trong thời gian rất ngắn, nhưng trong đầu em lại thoáng qua rất nhiều hình ảnh, rất nhiều đoạn ngắn đáng sợ, em sợ, nếu như anh chết, em phải làm thế nào, mà phản ứng đầu tiên lại là sợ anh gặp chuyện không may, không nghĩ tới mình đầu tiên, vội vàng né tránh như trước, cách xa tất cả nguy hiểm, em biến thành như vậy, anh nói xem, em không phải xong rồi sao." DĐLQĐ
Giọng nói của cô có chút cam chịu, nhưng không nghe ra mấy phần vui sướng.
Giao toàn bộ trái tim cho một người, cái gọi là số phận này lần thứ hai khiến cô thay đổi.
Kỷ Thừa An dừng bước, cúi đầu xuống: "Xin lỗi."
Kiều Tịch lại cười, hỏi anh: "Xin lỗi cái gì chứ, thấy có lỗi với em vì gặp chuyện như vậy, hay là em xong rồi?"
"Cả hai." anh còn nói: "Lần sau, em chính là......"
"Anh lại vậy!" Kiều Tịch ngắt lời anh, cả giận nói: "Nói rồi, em sẽ ở cùng anh!"
Vẻ mặt Kỷ Thừa An hòa dịu lại, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Được, anh đồng ý với em, sẽ không để em thất vọng." Nói xong cúi đầu xuống, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cái trán sáng bóng.
Có chút nóng, nóng đến nhiệt độ trong lòng.
Kiều Tịch hé miệng, muốn để mình nghiêm túc nhưng vẫn không nén được nụ cười trong lòng, cô lại tựa vào bả vai của anh: "Tin anh một lần."
"Được."
Giọng nói của anh lành lạnh giống y như trong trí nhớ, nhưng giọng nói này lại không khỏi khiến cô an tâm.
Lần này, tuyệt đối sẽ không thất vọng nữa, dù sao người này quan tâm cô như vậy.
Bình luận facebook