“Trong kho két sắt tổng cộng có mười bảy cái két sắt bị bọn cướp cạy mở.” Bành Hân chỉ vào tài liệu trên bảng trắng, nói: “Nhờ sự cố gắng của bên phía ngân hàng, bây giờ đã có mười người đến nhận đồ. Nhưng... kì lạ là bọn họ không hề bị mất gì cả. Tuy rằng tủ bị2cạy mở, nhưng đồ vật ở bên trong lại không hề được dời ra khỏi tủ! Tôi nghĩ, về điểm này, Ngọc là người có quyền được lên tiếng phát biểu ý kiến nhất.”
Các cảnh sát điều tra ngồi nghe đều đồng loạt nhìn về phía Triệu Ngọc, còn hắn thì khẽ phẩy phẩy tay một cách bình thản.
“Đợi đã, tiểu5Triệu!” Lương Hoan giơ ngón cái lên với hắn, nói: “Đợi khi vụ án này kết thúc, tôi sẽ tổ chức cho cậu một buổi đấu giá với quy mô nhỏ để bán số tiền hai trăm ngàn đó ra, bảo đảm cậu có thể phát tài!”
“Chị Bành.” Lúc này, Tiểu Lưu giơ tay lên và hỏi: “Có phải bên phía6ngân hàng đã quá gấp gáp rồi không? Đồ vật bên trong két sắt rốt cuộc có đúng chưa, làm gì mà phải trả đồ nhanh như thế chứ? Lỡ như cầm nhầm thì tính sao đây?”
“Cái này là đối sách cứu nguy của bên phía ngân hàng. Những thứ để bên trong két sắt đều có giá trị cao ngất5ngưởng, phía ngân hàng phải quan tâm đến cảm nghĩ của khách hàng, nếu không thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của mình! Còn về việc có cầm nhầm hay không thì... cậu hỏi Triệu Ngọc đi!” Bành Hân lại đá trái bóng về cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc gật đầu rồi nói: “Cái này thì dễ rồi, cũng3giống như việc tôi đi nhận cặp tiền ấy! Bên phía ngân hàng chỉ kiểm tra ba thứ này: Một là chìa khoá, hai là mật khẩu, ba là trước khi cậu nhận đồ thì phải nói được bên trong chứa những gì, càng chi tiết càng tốt. Đợi sau khi mở tủ ra, chỉ cần kiểm tra thấy đúng thì những đồ đó chắc chắn sẽ thuộc về cậu! Còn nếu thấy không đúng thì tuyệt đối không đưa đâu!”
“Ồ...” Mọi người đều hiểu cả rồi.
“Nhưng mà, ngoại trừ cái két sắt đựng xác chết ra, tính đến thời điểm hiện tại, vẫn còn sáu cái két sắt không có ai đến nhận. Vả lại, tài sản bên trong hai ba cái két sắt đã bị hư hại, bị kéo ra khỏi tủ, vứt ở dưới đất!” Bành Hân giới thiệu tiếp: “Toàn bộ những két sắt này bị cạy mở không theo một quy luật nào cả, dường như đều là do bọn cướp tiện tay cạy đại!”
“Đúng là quá trào phúng.” Lý Bối Ni lên tiếng: “Đã qua lâu như thế rồi mà chúng ta còn chưa làm rõ được là rốt cuộc bọn cướp đã cướp những gì!?”
“Chị Bành, vậy sáu cái két sắt chưa có ai đến nhận thế nào rồi?” Miêu Anh hỏi.
“Ngân hàng đã liên lạc với chủ nhân của sáu cái két sắt này rồi, nhưng mà... thông tin liên lạc đều là giả!” Bành Hân trả lời: “Xem ra, đồ vật bên trong đều là mấy món hàng không thể công khai!”
“Dù thế nào cũng phải tìm được người. Chúng ta phải biết là đã mất thứ gì mới được!” Miêu Anh nêu yêu cầu.
“Đúng vậy, chúng tôi vẫn đang điều tra!” Bành Hân nói xong, lại chỉ vào một tấm ảnh đã được phóng to lên: “Mọi người nhìn này, đây là bản vẽ cấu tạo bên trong của két sắt, tuy rằng két sắt vô cùng chắc chắn, nhưng ở chỗ cách ổ khoá ba tấc về phía bên phải có một cái chốt bảo hiểm. Cái chốt này được dùng khi cửa két sắt bị khoá chặt hoàn toàn, chỉ cần dùng búa đập vào chỗ này, cửa két sắt sẽ tự động bung ra!”
“Cái chốt này chỉ có kĩ sư cấp cao của nhà sản xuất mới biết được thôi, là một điều tuyệt mật. Đừng nói chi là nhân viên của ngân hàng, ngay cả giám đốc bình thường cũng không biết điều này! Nhưng mà bọn cướp lại có thể cạy mở két một cách dễ dàng như thế, mười bảy cái két sắt, cái nào cũng đều đập một phát là trúng! Vì vậy, người quản lý bị bịt mắt đó mới nói là tiếng động cạy mở két sắt không vang lắm!”
Lợi hại!
Triệu Ngọc khẽ gật đầu, chẳng trách sao bọn cướp này lại khó đối phó như thế, quả nhiên bọn chúng đều là người trong nghề. Nhưng mà, chính vì điều này nên Triệu Ngọc mới có một hướng suy nghĩ khác. Bởi vì trong giang hồ, cao thủ như thế này không nhiều, nếu như hắn tìm được cách để hỏi thăm thử, nói không chừng sẽ có kết quả.
“Tổ trưởng Miêu, các đồng nghiệp!” Bành Hân lại nói tiếp: “Hai hôm nay, chúng tôi đã tiến hành thống kê lại số lượng két sắt bị cạy mở trong ngân hàng. Tuy rằng két sắt không lớn lắm, nhưng đồ vật bên trong lại không ít chút nào, toàn là những thứ quý giá như vàng bạc, trang sức, ngọc bội, đá quý, các loại tiền giấy khác nhau... Phàm là những gì quý giá có thể nghĩ ra được đều có thể tìm thấy ở đây!”
“Lúc đó, chỉ có ba tên cướp xông vào trong kho két sắt. Dựa vào đoạn băng ghi hình ở bên ngoài cho thấy, ba người họ chỉ mang theo có hai cái ba lô mà thôi. Vả lại, thông qua việc đối chiếu giữa hai đoạn băng ghi hình trước và sau, chúng tôi phát hiện ba lô không có sự thay đổi rõ rệt gì cả! Dường như bọn cướp không nhét bao nhiêu đồ vào trong ba lô hết!”
“Vì thế, chúng tôi cho rằng, bọn chúng chắc chắn đã cướp những món đồ vừa nhỏ gọn vừa đáng giá trong số những món đồ quý giá đó! Làm như thế vừa tiện cho việc bọn chúng trốn chạy lại vừa có thể phát tài!”
“Hừm...” Tiểu Lưu đột nhiên giơ tay lên nói: “Chị Bành, em cảm thấy, bọn chúng không chọn những món đồ nhỏ gọn đáng giá trong toàn bộ những thứ quý giá, mà chỉ chọn từ một hoặc hai cái két sắt mà thôi! Mục đích của bọn chúng rất rõ ràng! Hơn nữa chúng đã chắc chắn rằng khổ chủ sẽ không dám đến để báo mất! Chính vì như thế nên bây giờ chúng ta vẫn chưa thể làm rõ được là rốt cuộc đã bị mất những thứ gì!”
Những lời lẽ phân tích này của Tiểu Lưu đã nhận được sự đồng tình của các đồng nghiệp, mọi người đồng loạt gật đầu.
“Có lí đó...” Miêu Anh lên tiếng: “Cạy mở những cái tủ khác chỉ là để che mắt người khác, gây nhiễu loạn mà thôi. Thật ra, bọn chúng đã xác định được rằng mình phải cướp cái gì ngay từ trước rồi! Kì lạ, rốt cuộc bọn chúng đã lấy đi những gì nhỉ?”
“Mọi người à, mọi người đừng quên là còn có cái xác kia nữa đấy!” Trương Cảnh Phong đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Cũng có thể mục đích của chúng không phải là cướp đồ, mà là kéo cái xác giấu bên trong két sắt ra cho chúng ta thấy thì sao?”
“What!”
Nào ngờ, Trương Cảnh Phong vừa mới dứt lời thì Triệu Ngọc đột nhiên nhảy cẫng lên, chỉ vào Bành Hân và nói: “Bành... Chị Bành, chị... lúc nãy chị nói là bọn cướp chỉ mang theo hai cái ba lô vào trong đó thôi? Với lại ba lô không có thay đổi gì cả? Không có đựng bao nhiêu đồ?”
“Đúng vậy!” Bành Hân vẫn chưa hiểu ý của hắn.
Các cảnh sát điều tra khác cũng không hiểu gì cả.
“Mẹ nó chứ!” Triệu Ngọc thốt ra một từ cảm thán trước, sau đó mới nói với vẻ thần thần bí bí: “Mọi người à, bọn cướp này gian manh quá đi mất! Theo tôi thấy thì bọn chúng chắc chắn đã làm như thế này!” Triệu Ngọc đứng trước bảng trắng, vừa chỉ vừa nói: “Cái ba lô bọn chúng mang theo chỉ là để che mắt người khác thôi! Còn thực tế thì bọn chúng làm như thế này!”
“Trước khi ra tay cướp ngân hàng, chúng đã dùng tên giả để mở vài cái két sắt trước rồi! Đợi đến lúc cướp ngân hàng, bọn chúng liền mở két sắt của mình ra, đưa hết đồ mình cướp được vào trong két, sau đó bỏ chạy ra ngoài, tạo thành một hiện trường giả là cướp đồ xong bỏ trốn!”
“Còn trên thực tế thì những món đồ đó vẫn còn nằm yên trong két sắt! Như vậy sau này bọn chúng có thể đến lấy những thứ này đi một cách quang minh chính đại!”
Nghe Triệu Ngọc nói xong, mọi người đều hít sâu vào một hơi. Nếu thật sự là như thế thì những tên cướp này cũng quá thông minh đấy chứ?
“Trời đất ơi, chẳng trách sao bọn chúng lại phải bịt mắt của giám đốc ngân hàng lại!” Không biết là ai đã lên tiếng nói một câu này.
“Đợi đã...” Bành Hân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không phải vậy đâu, Triệu Ngọc! Chuyện này chúng tôi cũng có nghĩ đến rồi. Là thế này, tuy rằng người ngoài không biết được bên trong két sắt chứa những gì, thế nhưng lịch sử mở mật khẩu điện tử trên két sắt sẽ được ghi chép lại. Nếu như có ai mở những cái két sắt khác trong khoảng thời gian ngân hàng bị cướp, vậy thì bên phía ngân hàng đã biết từ lâu rồi!”
“Đúng vậy!” Lưu Học Sơn lên tiếng: “Với lại, ngân hàng vừa xảy ra chuyện thì đã lập tức ngưng giao dịch rồi! Cho dù bọn cướp thật sự có động vào những cái két khác, vậy thì bây giờ chúng ta bắt tay vào điều tra cũng chưa muộn mà!”
“Không đúng!”
Nào ngờ, Miêu Anh đột nhiên hét lớn lên! Cô trừng to mắt, nói với vẻ vô cùng kích động: “Tiêu rồi! Chúng ta đã bỏ lỡ một vấn đề quan trọng!”
“Hả? Gì cơ? Vấn đề quan trọng gì chứ?” Triệu Ngọc sững người ra, vội lên tiếng hỏi một câu.
“Chúng ta quên mất những... những cái két sắt bị bọn cướp cạy mở nhưng đồ vật bên trong két lại không có bị động vào!” Miêu Anh chỉ vào Triệu Ngọc và nói: “Cũng giống như cái két sắt anh dùng để để hai trăm ngàn tiền chuộc vậy! Bọn cướp hoàn toàn có thể chuyển những món đồ quý giá cướp được từ két sắt của người khác đến những cái két sắt giống như của anh vậy!”
“Hả!?” Cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng nghe hiểu. Hắn đột nhiên nổi hết cả da gà, nói với vẻ run rẩy: “Ý của cô là, trong lúc bọn cướp cạy mở két sắt của người khác, đồng thời cũng cạy mở luôn két sắt của mình. Sau đó chúng chuyển những món đồ cướp được vào trong két của mình, rồi thông qua việc nhận đồ từ ngân hàng để lấy những món đồ đó về một cách tự nhiên? Mẹ kiếp...”
“Đúng vậy! Chẳng phải lúc nãy anh nói rồi sao? Chỉ cần ba thứ! Chìa khoá, mật khẩu và miêu tả đồ vật bên trong két?” Miêu Anh nắm chặt bàn tay lại: “Bọn cướp đương nhiên sẽ biết bên trong két chứa những thứ gì rồi!”
“Không phải chứ!” Bành Hân có cảm giác như tóc mình bị dựng đứng cả lên. Chị ta nói với vẻ kinh ngạc: “Cũng có nghĩa là bọn cướp thật sự đã đi ngang qua trước mặt chúng ta vài lần rồi. Bọn chúng nằm trong số mười người đã đến nhận đồ ở ngân hàng!?”
“Không! Không! Chín người mới đúng!” Triệu Ngọc vội lên tiếng thanh minh: “Đâu thể nào nghi ngờ cả tôi chứ!?”
Bình luận facebook