Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98: Mượn hoa dâng phật
Hành Lư chân nhân thờ ơ liếc mắt qua một cái, rỗi bỗng chốc không thể rời mắt khỏi. Bà vừa vô thức giơ tay nhận lấy tấm thiệp từ trên tay của Ngụy Nam Tâm, vừa dặn dò nói: “Mời Minh Nguyệt Quán chủ ngồi qua đây đi.”
Ngụy Nam Tâm đáp lời rồi vội đi mời Minh Nguyệt lên chỗ ngồi danh dự.
Minh Nguyệt thở phào một hơi. Xem ra không có ai không chịu phục tùng Tư An.
“Sở Sở, qua đây cùng mẹ đi gặp đạo trưởng đồng môn với cha con. Nói ra thì, từ lúc con ra đời đến3nay vẫn chưa từng gặp cha con bao giờ.” Minh Nguyệt cười rồi kéo lấy bả vai của Sở Sở, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều nhìn về phía mấy người đang ngồi bên cạnh quan sát thí luyện.
“Cái gì?” Người đầu tiên lên tiếng là Thẩm đường chủ của Thanh Vân Tông: “Đây là con gái của … Tư đại nhân?!”
Đạo Tĩnh đại sư của Hoa Nghiêm Tự và Hành Lư chân nhân đối mắt nhìn nhau, rồi lại trao đổi ánh mắt như có ý tứ gì đó nhìn xuống dưới đài.
Minh Nguyệt càng ôm chặt bả vai của Sở Sở hơn, lại vừa phóng ra thần thức, sợ có ai thừa cơ làm hại Sở Sở.
May mà thời cơ mà cô ta chọn không tệ. Những người có mặt ở đây đều là những người có chút địa vị1và thực lực ở các môn phái lớn, họ lại không có quan hệ thân thiết gì với Tư An, nên thiện ý của họ với con gái cô ta rất rõ ràng.
“Thì ra là con gái của Tư An đại nhân. Mau lại đây, cho ta nhìn chút nào.” Hành Lư chân nhân bỗng nhiệt tình hẳn lên.
Minh Nguyệt hé môi cười, dắt Sở Sở lên vị trí bên cạnh ngồi gần Hành Lư chân nhân. Hai người vừa gặp mà đã nói chuyện như đã quen thân từ lâu.
Lâm Phiêu Tuyết nhường vị trí lại cho Sở Sở, nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với cô bé này.
Vi Thế Nguyên đứng sau lưng Đạo Tĩnh đại sư, thấy Lâm Phiêu Tuyết luôn nhắm mắt làm ngơ với mình thì cảm thấy hết cách.
Một hồi qua lại ở khu ghế3trên như vậy, ngay cả La Xảo Tư tiến vào mọi người đều không chú ý đến.
La Xảo Tư nhìn thấy Minh Nguyệt bây giờ công khai thân thế của Sở Sở, trái tim nàng ta đập mạnh sau đó lại thấy bội phục Minh Nguyệt từ đáy lòng. Thời cơ mà Minh nguyệt chọn lần này đã mạnh hơn trước nhiều lần rồi.
Tư An - Tư đại nhân, lần này ngài có lẽ không dễ thoát thân được nữa đâu…
Nhưng dù xảy ra chuyện gì, thì kết cục của Sở Sở vẫn sẽ tốt hơn trước nhiều.
Nói cho cùng, biết đầu thai cũng là một loại bản lĩnh.
Ngụy Nam Tâm cũng ở bên cạnh hàn huyên vài câu, rồi phân phó nói: “Bắt đầu đi.”
Đại Ngưu ra hiệu cho La Xảo Tư nói cánh cửa mà nàng ta chọn.
La Xảo Tư3chỉ cánh cửa màu đỏ ở phía bên trái nhất, nói: “Ta chọn cửa này.”
Đại Ngưu cười gật đầu, sau đó hắn vung tay ra sau một cái, mở chiếc cửa màu trắng ở giữa ra.
Phía sau cánh cửa màu trắng, quả nhiên không có gì cả.
“La cô nương vẫn còn một cơ hội nữa. Rốt cuộc cô muốn chọn cánh cửa màu đỏ đầu tiên mà cô chọn, hay là đổi cái khác, chọn cánh cửa màu đen chưa được mở ra kia?” Từ lúc gia nhập Vạn Càn Quán, bắt đầu học theo danh sư, lời nói của Đại Ngưu đã văn vẻ lịch sự hơn rất nhiều.
La Xảo Tư trong lòng đã có định liệu trước nói: “Ta vẫn chọn cánh cửa màu đỏ đầu tiên.”
Đại Ngưu nhìn La Xảo Tư, tay phải hắn nhẹ vung thêm lần nữa.9Cánh cửa màu đỏ mở ra, phía sau cánh cửa vẫn không có thứ gì cả.
La Xảo Tư trong chớp mắt tái mặt, lẩm bẩm hỏi: “Sao có thể? Rõ ràng lần chọn lựa đầu tiên là chính xác nhất mà…”
Đại Ngưu cười rồi làm một động tác tay “Mời”, nói: “Vị đạo hữu này đã chọn sai, đánh mất cơ hội gia nhập vào tông phái cấp hai. Xin đợi đến lần thí luyện tiếp theo, giành cơ hội gia nhập vào ba đại môn phái làm đệ tử nội môn.”
La Xảo Tư hồn bay phách lạc quay lại nhĩ phòng, nàng ta ôm lấy chân ngây ngốc ngồi xuống chân tường. Nàng ta nghĩ không ra tại sao mình lại có thể chọn sai.
Bách Hủy đứng trông coi ở cửa nhĩ phòng cười lạnh. Một đám ngu ngốc… Vinh Tuệ Khanh là người tiếp theo.
Cô nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đau đớn của La Xảo Tư, liền biết rằng nàng ta chắc chắn đã đoán sai rồi. Trong lòng cô cười thầm.
La Thần có hơi bất an, y bước lên trước một bước nói với Vinh Tuệ Khanh: “Dù đoán không trúng thì cũng đừng sốt ruột.”
Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu, rồi lộ ra một nụ cười xán lạn, nói: “Thúc yên tâm, ta biết rồi.”
Cô đến căn phòng ban nãy, đứng phía dưới đài cao. Đại Ngưu trông thấy nụ cười trên mặt của Vinh Tuệ Khanh, liền thấy cực kỳ chướng mắt.
Tim Đại Ngưu đập mạnh lên.
Ngụy Nam Tâm ho một tiếng, ý bảo Đại Ngưu bắt đầu.
Đại Ngưu định thần lại, cũng để cho Vinh Tuệ Khanh chọn cửa.
Đôi mắt của Vinh Tuệ Khanh lanh lợi, trước tiên cô quét mắt quan sát một lượt mọi người ở trong phòng, bao gồm cả mấy vị đại tu sĩ đang ngồi một bên quan sát.
Thần sắc trên gương mặt của họ khiến Vinh Tuệ Khanh thấy hơi kỳ lạ.
Vừa có chút thờ ơ, vừa có chút dửng dưng. Không hề giống dáng vẻ muốn đến đây để tuyển chọn đệ tử.
Một bên khác, Minh Nguyệt và Hành Lư chân nhân đang nói chuyện càng lúc càng ăn ý. Hoàn toàn không tập trung xem thí luyện ở bên này.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh thấy hơi lạ lùng.
Rốt cuộc là đi hay không đi đây?
“Vinh cô nương sao lại không nói gì vậy?” Đại Ngưu hỏi với ý cười rõ ràng.
Đôi mắt của Vinh Tuệ Khanh liếc qua chỗ Lâm Phiêu Tuyết, quả nhiên nhìn thấy Lâm Phiêu Tuyết nhẹ lắc đầu với cô.
Suy tính của Vinh Tuệ Khanh liền thay đổi, lập tức ra quyết định, cười nói: “Ta chọn cánh cửa màu đen.”
Đại Ngưu cười lạnh trong lòng. Chắc chắn là nghe La Xảo Tư nói đây mà. Lần chọn của La Xảo Tư vừa rồi, trận truyền tống ở sau cánh cửa màu đen.
Đáng tiếc là, sau khi mỗi một người chọn xong, trận truyền tống sẽ thay đổi vị trí. Lần này trận truyền tống đổi đến sau cánh cửa nào thì Đại Ngưu cũng không hề biết.
Mỗi lần đều là Ngụy Nam Tâm truyền âm cho hắn, chỉ định cho hắn cánh cửa phải mở.
Rất nhanh, Ngụy Nam Tâm lại truyền âm cho Đại Ngưu: “Mở cánh cửa màu trắng ở giữa.”
Đại Ngưu quay người lại vung tay lên, mở cánh cửa màu trắng ở giữa ra. Phía sau cánh cửa đó vẫn trống không như vậy.
“Chỉ còn lại hai cánh cửa. Xin hỏi Vinh cô nương vẫn kiên trì với sự lựa chọn đầu tiên của mình hay là muốn đổi cánh cửa khác?” Đại Ngưu ôn tồn lễ độ hỏi, dáng vẻ bây giờ của hắn không thể so sánh nổi với lúc đầu ở Dốc Lạc Thần được nữa.
Vinh Tuệ Khanh cười cười nói: “Ta muốn đổi một cánh cửa khác. Ta chọn cánh cửa màu đỏ.” Ngưng một lát, cô lại như đinh chém sắt nói: “Ta muốn đổi sang cánh cửa màu đỏ, sau nó có trận truyền tống.”
Ngụy Nam Tâm bật cười, ra hiệu cho Đại Ngưu: “Ngươi mở cánh cửa màu đen ra đi.”
Đại Ngưu chỉ có thể mở cánh cửa không có trận truyền tống ra.
Ngụy Nam Tâm bảo Đại Ngưu mở cánh cửa màu đen ra, có nghĩa là sau cánh cửa màu đỏ chính là trận truyền tống. Khẳng định là Vinh Tuệ Khanh đã đoán đúng rồi!
Trên mặt Đại Ngưu xẹt qua một tia đố kỵ và chán nản khó nói nên lời. Nếu Vinh Tuệ Khanh thật sự gia nhập vào tông phái cấp hai, thì hắn lăn lộn với Bách Hủy, còn có tiền đồ gì nữa?!
Đại Ngưu chần chừ hồi lâu, rồi vẫn nghe lời của Ngụy Nam Tâm, chầm chậm mở cánh cửa màu đen ra.
Phía sau cánh cửa màu đen quả nhiên là không có gì cả.
Điều này chứng minh là Vinh Tuệ Khanh đã đoán đúng rồi!
Ngụy Nam Tâm bộp bộp vỗ tay, cười nói với đám người đang chờ ở nhĩ phòng bên cạnh: “Mọi người cùng ra đây để chúc mừng cho Vinh cô nương, cô ấy đã đoán trúng được cửa lớn có trận truyền tống. Người được gia nhập vào tông phái cấp hai chính là Vinh cô nương.”
La Xảo Tư là người xông ra đầu tiên, nàng ta khó tin hỏi: “Sao có thể? Cô ta làm thế nào mà đoán trúng được?”
Đại Ngưu nói lại cách chọn của Vinh Tuệ Khanh một lượt.
La Xảo Tư lớn tiếng nói: “Không thể nào! Rõ ràng phải là kiên trì với sự lựa chọn đầu tiên mới là đúng! Các người nhất định là có gian dối!”
Ngụy Nam Tâm trầm mặt xuống, ông ta chắp tay sau lưng bất ngờ nói: “Nói thì phải có chứng cứ, không có chứng cứ mà nói năng hàm hồ, thì gọi là vu khống!”
Cuối cùng La Xảo Tư không dám tranh cãi với Ngụy Nam Tâm nữa, nàng ta chỉ mang vẻ mặt phẫn hận nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh.
Hành Lư chân nhân và Minh Nguyệt đang tán gẫu bên cạnh cũng im bặt, quay đầu nhìn qua.
“Tông phái cấp hai chỉ thu nhận một đệ tử. Cô ta đoán trúng rồi, thì Sở Sở của ta phải làm sao đây…” Minh Nguyệt lo lắng truyền âm hỏi Hành Lư chân nhân.
Hành Lư chân nhân cười an ủi cô ta nói: “Yên tâm.”
Hành Lư chân nhân và Minh Nguyệt mắt đi mày lại không lọt khỏi mắt của Vinh Tuệ Khanh.
Sự hưng phấn vừa yên lặng vừa có chút kìm nén của Ngụy Nam Tâm cũng không lọt qua được mắt của cô.
Có lẽ cô chưa nhìn thấy nhiều việc đời, nhưng cô không hề ngốc nghếch.
Thôn Dốc Lạc Thần bị tàn sát hàng loạt và tình thế biến hóa khôn lường của sơn trang Đóa Linh, đã khiến Vinh Tuệ Khanh nhận thức ra rằng, người xấu trên thế gian này có thể độc ác đến mức độ nào.
Nhưng tất cả những thứ đó đều không bằng sự chấn động khi cô nhìn rõ bộ mặt thật của Đại Ngưu.
Rất nhiều người đều biết rằng trên đời này có kẻ xấu, hơn nữa còn xấu là vô giới hạn.
Nhưng có rất ít người trải nghiệm qua sự phản bội, bán đứng của người bạn tốt từng rất thân thiết, gần gũi. Hơn nữa còn là loại phản bội và bán đứng muốn khiến đối phương phải hoàn toàn chết thảm thiết.
Đại Ngưu đã cho Vinh Tuệ Khanh một bài học quan trọng như vậy.
Khiến cô từ đó hiểu rằng, dù là đối với người từng thân thiết gân gũi, cũng cần phải biết để ý, chú tâm.
Ngụy Nam Tâm là loại người gì, Vinh Tuệ Khanh đã hiểu quá rõ.
Ông ta chủ trì cuộc thi, thì sao để cô có lợi gì được?!
Dù cho cô có vẻ như đạt được cơ hội gia nhập vào tông phái cấp hai, nhưng trận truyền tống sau cánh cửa đó thực sự là quá kỳ dị. Ai biết được nó sẽ đưa mình đến nơi nào?!
Đây rõ ràng là một cái hố, mà còn là một cái hố làm riêng cho cô.
Vinh Tuệ Khanh thu lại những thứ đó vào trong đầu, ra quyết định. Cô cười rồi lần lượt chắp tay với Ngụy Nam Tâm và La Xảo Tư nói: “Hai vị không cần phải tranh cãi nữa. Dù ta đoán trúng trận truyền tống ở sau cánh cửa, nhưng ta mệnh nhỏ phúc mỏng, hơn nữa tư chất nông cạn, không xứng với tông phái cấp hai. Ta muốn tặng cơ hội này cho Sở Sở cô nương, con gái của Minh Nguyệt Quán chủ. Đây cũng coi như là lời xin lỗi cho chút mạo phạm của ta với Sở Sở cô nương lúc trước.”
“Ngươi nói thật chứ?!” Ngụy Nam Tâm còn chưa kịp nói tiếp thì Minh Nguyệt đã vui mừng ngây ngất đứng bật dậy, vội vàng muốn xác nhận chuyện đó luôn.
Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Đương nhiên là thật. Tại nơi đông người, thật như vàng, thật đến không thể thật hơn. Sở Sở cô nương, mời đi vào trận truyền tống, để nó đưa cô đến tông phái cấp hai làm đệ tử nội môn.”
Đạo Tĩnh đại sư ho một tiếng, hai tay chắp lại nói: “Vinh cô nương thật có đức độ, bần tăng bái phục, bái phục!”
Hành Lư chân nhân cũng gật đầu khen ngợi: “Đúng là một cô nương tốt. Nào, ta làm chủ, bây giờ để cháu chọn làm đệ tử nội môn của một môn phái trong ba đại môn phái của nước Đại Sở, cũng không cần tham gia thí luyện tiếp theo nữa.”
Vinh Tuệ Khanh lại lắc đầu nói: “Như vậy không được ạ. Cháu vẫn cần phải thí luyện với mọi người. Ý tốt của Hành Lư chân nhân, cháu xin ghi nhận trong lòng.” Cô cười rồi từ chối lời đề nghị của Hành Lư chân nhân.
Ngụy Nam Tâm trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh, đôi mắt như thể phóng ra lửa.
Bình luận facebook