Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-194
Chương 194: Thời khắc giết chóc (thượng)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khi hắn ta vừa biết được Vinh Tuệ Khanh là nữ tu thì đã từng xem thường, chẳng để vào mắt. Nhưng sau đó lại nghe cô đã là tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa thấy cô ở phương diện trận pháp thì trình độ như cá gặp nước, thậm chí đã chỉ có hơn chứ không có kém so với hắn ta!
Tu vi của Kỷ Lương Đống chỉ là Luyện Khí, đời này của hắn ta cũng chỉ dừng lại ở tầng Luyện Khí mà thôi. Bởi vì hắn ta là tứ linh căn, tuy bảo mạnh hơn so với mấy Trận Pháp Sư hoàn toàn không có linh căn gì kia, thế nhưng nếu so với trận pháp sư tu vi Trúc Cơ thì hắn ta chẳng là gì cả.
Theo như hắn ta biết thì trong tông môn đỉnh cấp, hoặc3là trong thần điện Quang Minh cũng từng có mấy vị Đại Trận Pháp Sư tu vi Trúc Cơ. Còn những Đại Trận Pháp Sư khác đạt được Luyện Khí đã là không tệ rồi. Còn đa phần Đại Trận Pháp Sư toàn là người thường không có linh căn, chỉ hoàn toàn dựa vào đầu óc thông minh, tính toán tỉ mỉ và đạo trận pháp gia truyền của bọn họ mà thôi.
Cho nên người có thể làm được Đại Trận Pháp Sư, bất luận tu vi thế nào đều có một điểm chung đó là vô cùng thông minh. Người không thông minh sẽ khó có thể tu luyện được trận pháp.
Kỷ Lương Đống vừa nhìn chiêu thức của Vinh Tuệ Khanh thì biết ngay cô muốn làm gì.
Cô muốn khiêu chiến với Đại Trận Pháp Sư Thanh Vân Tông là0hắn ta đây, muốn đạp đổ vị trí của hắn ta!
Trước kia Kỷ Lương Đống chỉ là một đứa nhóc bình thường, bởi vì vô cùng thông minh nên được Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông trước đây vừa ý rồi thu làm đồ đệ. Cuối cùng cả một đời sở học của ông ta đều truyền hết lại cho Kỷ Lương Đống. Kỷ Lương Đống cũng không phụ lại sự kỳ vọng của mọi người, trò còn giỏi hơn thầy, hắn ta duy trì trận pháp của Thanh Vân Tông rất ổn định. Đồng thời hắn ta cũng dày công bố trí trận pháp Tù Lung trên không bao quanh kinh thành của các nước ở Đông Đại Lục.
Tuổi của hắn ta cũng không lớn, chỉ vừa mới đầy ba mươi mà thôi, chính là lúc phát triển thịnh vượng5nhất. Hơn nữa hắn ta có rất nhiều trù tính đối với tương lai, đối với gia tộc của mình nữa. Vị trí Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông này hắn ta muốn cho đời sau của mình thay nhau ngồi xuống.
Con trai trưởng của hắn ta rất thông minh, mặc dù không có linh căn nhưng trong mấy đứa con của hắn ta thì nó là đứa có thể kế thừa sở học một đời của hắn ta.
Nếu như không có bất trắc gì thì hắn ta có thể đem ngôi vị Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông truyền lại, chỉ giới hạn ở trong huyết thống trực hệ Kỷ gia bọn hắn mà thôi.
Nhưng nếu nữ tu kia khiêu chiến với hắn ta rồi giành được chiến thắng thì hắn ta không thể không nhường lại vị4trí Đại Trận Pháp Sư cho cô.
Không những nhường chỗ mà còn phải đem tất cả những thứ mà Đại Trận Pháp Sư trước đây của Thanh Vân Tông truyền xuống, tất cả đều giao lại cho nữ tu kia!
Hết thảy những chuyện này đều là thứ mà Kỷ Lương Đống khó mà chịu đựng được. Hắn ta không muốn đồ đã ở trong tay mình rồi mà lại nhảy sang tay người khác.
Nhìn hai người trên phi thoa ngày càng xa kia, khóe miệng của Kỷ Lương Đống nhếch lên một nụ cười âm hiểm: “Tù Lung thêm Huyễn Trận, có chuyện vui để xem rồi…” Sau đó lại chậm rãi đi vào làn sương mù giăng giữa núi.
Sương mù khẽ lay động một lát, nuốt trọn thân hình Kỷ Lương Đống vào trong.
Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần bay lượn trên9không trung, đang muốn bay lên cao hơn nữa để thoát khỏi sự khống chế của trận pháp thì bỗng cảm giác được nguyên khí đất trời bên cạnh biến động, cảnh vật xung quanh cô điên cuồng xoay tròn.
Nguyên khí biến thành khí lưu, khí lưu lại thành lốc xoáy, phi thoa bọn họ xóc nảy tiến lên ở trong vòng xoáy nguyên khí, tựa như một chiếc thuyền đơn độc đối diện với biển rộng đang cuộn sóng mãnh liệt, chẳng thể xác định được phương hướng.
La Thần vội vàng ôm chặt lấy eo nhỏ của Vinh Tuệ Khanh, chỉ sợ vòng xoáy nguyên khí này đánh tới sẽ cuốn cô đi mất.
Thân thể của Vinh Tuệ Khanh lập tức cứng ngắc lại, sau đó là vùng vẫy.
“Vinh nhi, đừng động đậy.” La Thần lại ôm chặt cô hơn.
Vinh Tuệ Khanh lại tiếp tục giãy giụa, hai người đứng trên phi thoa mà vật lộn.
Dựa vào tu vi của La Thần thì muốn áp chế Vinh Tuệ Khanh không phải chuyện gì khó cả. Nhưng y không đành lòng làm cô bị thương nên chỉ có thể tự kiềm chế bản thân.
Vòng xoáy nguyên khí càng lúc càng lớn, phi thoa của bạn họ từ từ bị dồn rơi xuống từ không trung.
Dưới trận pháp nguyên khí đất trời mênh mông như vậy, La Thần phát hiện tu vi Kim Đan của mình chỉ như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, chẳng dấy lên được chút bọt nước nào.
Một tiếng “rầm”!
Hai người bọn họ bị hất xuống phi thoa, từ trên cao vạn trượng mà rơi xuống.
La Thần chỉ kịp vận chuyển linh lực bảo vệ chỗ yếu của cả hai. Bên tai vút qua tiếng gió gầm rú, như thể mãnh thú gầm rống vô cùng đinh tai nhức óc.
Ầm!
Hai người rơi trúng một tảng đá nhô ra ở trên mặt đất, đau đến mắt nổ đom đóm.
La Thần đưa tay lên bảo vệ đầu của Vinh Tuệ Khanh rồi thấp giọng hỏi cô: “Nàng có đau không?”
Vinh Tuệ Khanh không nói lời nào, tránh khỏi tay y rồi bò dậy từ trong lòng y.
La Thần sốt sắng, trở mình muốn đứng lên nhưng lại nhìn thấy cô quay lưng lại nhanh chóng chạy xa khỏi y.
“Tuệ Khanh!” La Thần kêu to.
Vinh Tuệ Khanh không quay đầu lại, thân hình cứ ngả nghiêng bước tiếp về phía trước.
Ở gần đấy đột nhiên xuất hiện hai gã đàn ông, trông có vẻ cũng như đến tham gia cuộc thi nhập môn tông môn cấp hai.
Vừa thấy Vinh Tuệ Khanh thì hai gã bỗng ha ha cười vô cùng hèn mọn rồi xông lên hai bên bắt lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh kêu to hét lên, hai gã kia lại cùng nhau bịt miệng cô lại rồi kéo lê cô về phía trước.
Đôi mắt của La Thần như sắp nứt ra, huyết dịch toàn thân đều xông đến đỉnh đầu, hét lên: “Buông nàng ra!” Nhưng hai gã kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, cứ kéo lên Vinh Tuệ Khanh lôi vào một căn lều...
Linh lực trên người La Thần nhất thời mất khống chế, bên trong kỳ kinh bát mạch như thể loạn kiếm đâm đến, làm cho gân mạch của y bị đâm cho thủng trăm ngàn lỗ. Cũng may có một luồng linh khí ấm áp ôn hòa trong đan điền y đang bảo vệ Kim Đan y một cách vững vàng.
Đây là linh khí mà đêm đó Vinh Tuệ Khanh phản độ trở về của Húc Nhật Quyết, công chính dương cương, cuộn trào mạnh mẽ.
Nhưng cô gái cho y cỗ linh khí hộ thân lúc này lại đang ở trong căn lều kia, bị hai gã đàn ông chẳng biết chui ra từ đâu chà đạp!
Từng tiếng thét chói tai truyền tới từ phía bên kia căn lều, xen lẫn tiếng cười hả hê dâm đãng của hai gã đàn ông, La Thần chỉ cảm thấy ong một tiếng, tất cả linh khí vọt đến thức hải ở huyệt Nê Hoan giữa lông mày, khiến y hôn mê bất tỉnh.
...
Cũng trong lúc đó, Vinh Tuệ Khanh vẫn còn đứng trên phi thoa ở giữa không trung, nhắm mắt lại cảm thụ nguyên khí đất trời đang biến động này, suy tính quy luật biến hoá của Huyễn Trận này.
Cô biết mình đang bị vây trong Huyễn Trận, trong thời gian ngắn không ra được.
Cô không biết La Thần đã đi đâu. Thế nhưng cô biết dựa vào pháp lực của Huyễn Trận này thì có thể nhốt được La Thần, nhưng chắc chắn không thể thương tổn y được, bởi vì tu vi của y đã đạt đến Kim Đan.
Vinh Tuệ Khanh lập tức ngồi khoanh chân xuống phi thoa, một bên dựa vào cơ hội ở trên không gần với ánh sáng mặt trời hơn để chớp thời cơ luyện Húc Nhật Quyết, một bên vừa cảm thụ sự biến động của nguyên khí đất trời trong Huyễn Trận, chuẩn bị để bản thân phá trận.
...
Lúc trăng treo lên đầu cành cây thì La Thần mơ màng tỉnh lại.
Mở mắt ra, sâu trong đáy mắt là một mảng máu tươi mờ mịt.
Y không nói lời nào mà đứng lên từ dưới đất, duỗi tay trái ra, một thanh đao xuất hiện.
“Tất cả ai đụng vào nàng đều phải chết!”
Bốn phía đều yên tĩnh như lúc đầu, chỉ có tiếng ve kêu mùa hạ thỉnh thoảng vang lên.
Trong căn lều phía trước hình như có tiếng khóc đứt quãng của một cô gái, cùng với tiếng gào to rên rỉ của gã đàn ông đang thoải mái đến cực độ.
Đôi mắt của La Thần lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, giữa lông mày nổi lên sát khí ác liệt.
Vù!
Trường đao kéo theo tiếng gió mãnh liệt, bay thẳng về phía căn lều kia.
Căn lều lập tức bị chẻ làm hai, bên trong lộ ra hai người đàn ông đang ngủ.
“Hả? Ai? Ngươi muốn làm gì?!” Hai người đàn ông kia giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân mặc quần áo vào.
“Cô gái các ngươi bắt về lúc chiều đâu rồi?” La Thần lạnh lùng nói. Y đứng ngay lối vào của căn lều đã đổ sụp, đưa lưng đứng ngược với ánh trăng. Dưới ánh trăng thân hình cao lớn khuất bóng chỉ còn là một cái bóng màu đen. Một trận gió đêm thổi tới làm cho tóc dài trên lưng bay lên loạn xạ, có vài sợi tóc bị thổi ngang qua mặt y, khiến gương mặt điển trai của y tăng thêm vài phần dữ tợn.
Hai người kia lùi về phía góc lều, nhìn người đàn ông cao to đứng ở lỗi vào kia, tựa như thần chết cầm trong tay trường đao, sợ đến lắp bắp.
“... Cô… Cô gái nào chứ? Chúng ta là đệ tử Phật tông, không gần nữ sắc, ngươi… ngươi có nhìn nhầm không?” Hai người kia rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nên vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Ta nhìn nhầm? Xế chiều hôm nay ta tận mắt thấy các ngươi lôi nàng vào trong!” Lời còn chưa dứt thì La Thần không nhịn nổi sự phẫn nộ, đau thương cùng ân hận cuồn cuộn trong lòng. Trường đao vung lên, một luồng linh lực mang theo ánh đao chém thẳng vào hai tên đang đứng run lẩy bẩy ở đằng kia.
“Á…!”
Hai người kia vốn có tu vi Trúc Cơ, nhưng trước mặt của một tu sĩ Kim Đan đang thịnh nộ thì lấy tu vi bọn họ cũng chẳng đỡ nổi một đòn.
Đao vừa bổ xuống đã vang lên một tiếng thật lớn!
Trường đao lóe lên hai lần, hai người kia bị chẻ làm đôi chia thành bốn mảnh bay thẳng ra khỏi căn lều sụp.
Ở chỗ căn lều này trong chốc lát đã nổi lên một hồi gió tanh mưa máu. Nội tạng tay chân rơi rải rác đâu đâu cũng có.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Rất nhiều người từ trong lều chui ra ló đầu nhìn xung quanh.
“Ngộ Sa với Ngộ Trần bị giết rồi! Là kẻ nào làm?”
Những người này đều là đệ tử Phật tông đến từ tông môn cấp ba phía dưới, lần này cũng tới tham gia cuộc thi nhập môn tông môn cấp hai.
La Thần xách ngược trường đao, chậm rãi đi đến rồi nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Đưa cô gái của ta ra đây!”
“Cô gái gì của ngươi? Tên điên này! Chúng ta là đệ tử Phật tông, không gần nữ sắc! Muốn tìm nữ nhân thì đến kỹ viện mà kiếm! Đừng có ở đây nổi máu điên!” Một hòa thượng lớn giọng mắng
Trước mắt La Thần đỏ ngầu, chỉ thấy một bóng người đang huơ tay múa chân ở trước mặt y.
“Cút!” La Thần hét lên một tiếng, ánh trường đao lại lóe lên.
Hòa thượng vừa rồi đứng ở kia lải nhải phát hiện đầu của mình bỗng bay về phía chân trời. Gã đưa mắt xuống thì hình ảnh cuối cùng thấy là thân thể không đầu của mình ngã khuỵu….
Một cái đầu người trọc lóc có vài giới ba* bay lên trời, bắn lên vô số tia máu tươi, vẽ ra một đường cong giữa không trung rồi rơi xuống lăn đến bên chân La Thần.
* Giới ba: Những hình tròn thường có trên đầu của các nhà sư.
La Thần nhấc chân đạp lên đầu người kia, đôi mắt lại lần nữa quét đến đám người đang ngây như phỗng ở trước mặt: “Ta lặp lại lần nữa, nếu không giao cô gái của ta ra thì các người đều phải chết!”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tu vi của Kỷ Lương Đống chỉ là Luyện Khí, đời này của hắn ta cũng chỉ dừng lại ở tầng Luyện Khí mà thôi. Bởi vì hắn ta là tứ linh căn, tuy bảo mạnh hơn so với mấy Trận Pháp Sư hoàn toàn không có linh căn gì kia, thế nhưng nếu so với trận pháp sư tu vi Trúc Cơ thì hắn ta chẳng là gì cả.
Theo như hắn ta biết thì trong tông môn đỉnh cấp, hoặc3là trong thần điện Quang Minh cũng từng có mấy vị Đại Trận Pháp Sư tu vi Trúc Cơ. Còn những Đại Trận Pháp Sư khác đạt được Luyện Khí đã là không tệ rồi. Còn đa phần Đại Trận Pháp Sư toàn là người thường không có linh căn, chỉ hoàn toàn dựa vào đầu óc thông minh, tính toán tỉ mỉ và đạo trận pháp gia truyền của bọn họ mà thôi.
Cho nên người có thể làm được Đại Trận Pháp Sư, bất luận tu vi thế nào đều có một điểm chung đó là vô cùng thông minh. Người không thông minh sẽ khó có thể tu luyện được trận pháp.
Kỷ Lương Đống vừa nhìn chiêu thức của Vinh Tuệ Khanh thì biết ngay cô muốn làm gì.
Cô muốn khiêu chiến với Đại Trận Pháp Sư Thanh Vân Tông là0hắn ta đây, muốn đạp đổ vị trí của hắn ta!
Trước kia Kỷ Lương Đống chỉ là một đứa nhóc bình thường, bởi vì vô cùng thông minh nên được Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông trước đây vừa ý rồi thu làm đồ đệ. Cuối cùng cả một đời sở học của ông ta đều truyền hết lại cho Kỷ Lương Đống. Kỷ Lương Đống cũng không phụ lại sự kỳ vọng của mọi người, trò còn giỏi hơn thầy, hắn ta duy trì trận pháp của Thanh Vân Tông rất ổn định. Đồng thời hắn ta cũng dày công bố trí trận pháp Tù Lung trên không bao quanh kinh thành của các nước ở Đông Đại Lục.
Tuổi của hắn ta cũng không lớn, chỉ vừa mới đầy ba mươi mà thôi, chính là lúc phát triển thịnh vượng5nhất. Hơn nữa hắn ta có rất nhiều trù tính đối với tương lai, đối với gia tộc của mình nữa. Vị trí Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông này hắn ta muốn cho đời sau của mình thay nhau ngồi xuống.
Con trai trưởng của hắn ta rất thông minh, mặc dù không có linh căn nhưng trong mấy đứa con của hắn ta thì nó là đứa có thể kế thừa sở học một đời của hắn ta.
Nếu như không có bất trắc gì thì hắn ta có thể đem ngôi vị Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông truyền lại, chỉ giới hạn ở trong huyết thống trực hệ Kỷ gia bọn hắn mà thôi.
Nhưng nếu nữ tu kia khiêu chiến với hắn ta rồi giành được chiến thắng thì hắn ta không thể không nhường lại vị4trí Đại Trận Pháp Sư cho cô.
Không những nhường chỗ mà còn phải đem tất cả những thứ mà Đại Trận Pháp Sư trước đây của Thanh Vân Tông truyền xuống, tất cả đều giao lại cho nữ tu kia!
Hết thảy những chuyện này đều là thứ mà Kỷ Lương Đống khó mà chịu đựng được. Hắn ta không muốn đồ đã ở trong tay mình rồi mà lại nhảy sang tay người khác.
Nhìn hai người trên phi thoa ngày càng xa kia, khóe miệng của Kỷ Lương Đống nhếch lên một nụ cười âm hiểm: “Tù Lung thêm Huyễn Trận, có chuyện vui để xem rồi…” Sau đó lại chậm rãi đi vào làn sương mù giăng giữa núi.
Sương mù khẽ lay động một lát, nuốt trọn thân hình Kỷ Lương Đống vào trong.
Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần bay lượn trên9không trung, đang muốn bay lên cao hơn nữa để thoát khỏi sự khống chế của trận pháp thì bỗng cảm giác được nguyên khí đất trời bên cạnh biến động, cảnh vật xung quanh cô điên cuồng xoay tròn.
Nguyên khí biến thành khí lưu, khí lưu lại thành lốc xoáy, phi thoa bọn họ xóc nảy tiến lên ở trong vòng xoáy nguyên khí, tựa như một chiếc thuyền đơn độc đối diện với biển rộng đang cuộn sóng mãnh liệt, chẳng thể xác định được phương hướng.
La Thần vội vàng ôm chặt lấy eo nhỏ của Vinh Tuệ Khanh, chỉ sợ vòng xoáy nguyên khí này đánh tới sẽ cuốn cô đi mất.
Thân thể của Vinh Tuệ Khanh lập tức cứng ngắc lại, sau đó là vùng vẫy.
“Vinh nhi, đừng động đậy.” La Thần lại ôm chặt cô hơn.
Vinh Tuệ Khanh lại tiếp tục giãy giụa, hai người đứng trên phi thoa mà vật lộn.
Dựa vào tu vi của La Thần thì muốn áp chế Vinh Tuệ Khanh không phải chuyện gì khó cả. Nhưng y không đành lòng làm cô bị thương nên chỉ có thể tự kiềm chế bản thân.
Vòng xoáy nguyên khí càng lúc càng lớn, phi thoa của bạn họ từ từ bị dồn rơi xuống từ không trung.
Dưới trận pháp nguyên khí đất trời mênh mông như vậy, La Thần phát hiện tu vi Kim Đan của mình chỉ như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, chẳng dấy lên được chút bọt nước nào.
Một tiếng “rầm”!
Hai người bọn họ bị hất xuống phi thoa, từ trên cao vạn trượng mà rơi xuống.
La Thần chỉ kịp vận chuyển linh lực bảo vệ chỗ yếu của cả hai. Bên tai vút qua tiếng gió gầm rú, như thể mãnh thú gầm rống vô cùng đinh tai nhức óc.
Ầm!
Hai người rơi trúng một tảng đá nhô ra ở trên mặt đất, đau đến mắt nổ đom đóm.
La Thần đưa tay lên bảo vệ đầu của Vinh Tuệ Khanh rồi thấp giọng hỏi cô: “Nàng có đau không?”
Vinh Tuệ Khanh không nói lời nào, tránh khỏi tay y rồi bò dậy từ trong lòng y.
La Thần sốt sắng, trở mình muốn đứng lên nhưng lại nhìn thấy cô quay lưng lại nhanh chóng chạy xa khỏi y.
“Tuệ Khanh!” La Thần kêu to.
Vinh Tuệ Khanh không quay đầu lại, thân hình cứ ngả nghiêng bước tiếp về phía trước.
Ở gần đấy đột nhiên xuất hiện hai gã đàn ông, trông có vẻ cũng như đến tham gia cuộc thi nhập môn tông môn cấp hai.
Vừa thấy Vinh Tuệ Khanh thì hai gã bỗng ha ha cười vô cùng hèn mọn rồi xông lên hai bên bắt lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh kêu to hét lên, hai gã kia lại cùng nhau bịt miệng cô lại rồi kéo lê cô về phía trước.
Đôi mắt của La Thần như sắp nứt ra, huyết dịch toàn thân đều xông đến đỉnh đầu, hét lên: “Buông nàng ra!” Nhưng hai gã kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, cứ kéo lên Vinh Tuệ Khanh lôi vào một căn lều...
Linh lực trên người La Thần nhất thời mất khống chế, bên trong kỳ kinh bát mạch như thể loạn kiếm đâm đến, làm cho gân mạch của y bị đâm cho thủng trăm ngàn lỗ. Cũng may có một luồng linh khí ấm áp ôn hòa trong đan điền y đang bảo vệ Kim Đan y một cách vững vàng.
Đây là linh khí mà đêm đó Vinh Tuệ Khanh phản độ trở về của Húc Nhật Quyết, công chính dương cương, cuộn trào mạnh mẽ.
Nhưng cô gái cho y cỗ linh khí hộ thân lúc này lại đang ở trong căn lều kia, bị hai gã đàn ông chẳng biết chui ra từ đâu chà đạp!
Từng tiếng thét chói tai truyền tới từ phía bên kia căn lều, xen lẫn tiếng cười hả hê dâm đãng của hai gã đàn ông, La Thần chỉ cảm thấy ong một tiếng, tất cả linh khí vọt đến thức hải ở huyệt Nê Hoan giữa lông mày, khiến y hôn mê bất tỉnh.
...
Cũng trong lúc đó, Vinh Tuệ Khanh vẫn còn đứng trên phi thoa ở giữa không trung, nhắm mắt lại cảm thụ nguyên khí đất trời đang biến động này, suy tính quy luật biến hoá của Huyễn Trận này.
Cô biết mình đang bị vây trong Huyễn Trận, trong thời gian ngắn không ra được.
Cô không biết La Thần đã đi đâu. Thế nhưng cô biết dựa vào pháp lực của Huyễn Trận này thì có thể nhốt được La Thần, nhưng chắc chắn không thể thương tổn y được, bởi vì tu vi của y đã đạt đến Kim Đan.
Vinh Tuệ Khanh lập tức ngồi khoanh chân xuống phi thoa, một bên dựa vào cơ hội ở trên không gần với ánh sáng mặt trời hơn để chớp thời cơ luyện Húc Nhật Quyết, một bên vừa cảm thụ sự biến động của nguyên khí đất trời trong Huyễn Trận, chuẩn bị để bản thân phá trận.
...
Lúc trăng treo lên đầu cành cây thì La Thần mơ màng tỉnh lại.
Mở mắt ra, sâu trong đáy mắt là một mảng máu tươi mờ mịt.
Y không nói lời nào mà đứng lên từ dưới đất, duỗi tay trái ra, một thanh đao xuất hiện.
“Tất cả ai đụng vào nàng đều phải chết!”
Bốn phía đều yên tĩnh như lúc đầu, chỉ có tiếng ve kêu mùa hạ thỉnh thoảng vang lên.
Trong căn lều phía trước hình như có tiếng khóc đứt quãng của một cô gái, cùng với tiếng gào to rên rỉ của gã đàn ông đang thoải mái đến cực độ.
Đôi mắt của La Thần lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, giữa lông mày nổi lên sát khí ác liệt.
Vù!
Trường đao kéo theo tiếng gió mãnh liệt, bay thẳng về phía căn lều kia.
Căn lều lập tức bị chẻ làm hai, bên trong lộ ra hai người đàn ông đang ngủ.
“Hả? Ai? Ngươi muốn làm gì?!” Hai người đàn ông kia giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân mặc quần áo vào.
“Cô gái các ngươi bắt về lúc chiều đâu rồi?” La Thần lạnh lùng nói. Y đứng ngay lối vào của căn lều đã đổ sụp, đưa lưng đứng ngược với ánh trăng. Dưới ánh trăng thân hình cao lớn khuất bóng chỉ còn là một cái bóng màu đen. Một trận gió đêm thổi tới làm cho tóc dài trên lưng bay lên loạn xạ, có vài sợi tóc bị thổi ngang qua mặt y, khiến gương mặt điển trai của y tăng thêm vài phần dữ tợn.
Hai người kia lùi về phía góc lều, nhìn người đàn ông cao to đứng ở lỗi vào kia, tựa như thần chết cầm trong tay trường đao, sợ đến lắp bắp.
“... Cô… Cô gái nào chứ? Chúng ta là đệ tử Phật tông, không gần nữ sắc, ngươi… ngươi có nhìn nhầm không?” Hai người kia rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nên vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Ta nhìn nhầm? Xế chiều hôm nay ta tận mắt thấy các ngươi lôi nàng vào trong!” Lời còn chưa dứt thì La Thần không nhịn nổi sự phẫn nộ, đau thương cùng ân hận cuồn cuộn trong lòng. Trường đao vung lên, một luồng linh lực mang theo ánh đao chém thẳng vào hai tên đang đứng run lẩy bẩy ở đằng kia.
“Á…!”
Hai người kia vốn có tu vi Trúc Cơ, nhưng trước mặt của một tu sĩ Kim Đan đang thịnh nộ thì lấy tu vi bọn họ cũng chẳng đỡ nổi một đòn.
Đao vừa bổ xuống đã vang lên một tiếng thật lớn!
Trường đao lóe lên hai lần, hai người kia bị chẻ làm đôi chia thành bốn mảnh bay thẳng ra khỏi căn lều sụp.
Ở chỗ căn lều này trong chốc lát đã nổi lên một hồi gió tanh mưa máu. Nội tạng tay chân rơi rải rác đâu đâu cũng có.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Rất nhiều người từ trong lều chui ra ló đầu nhìn xung quanh.
“Ngộ Sa với Ngộ Trần bị giết rồi! Là kẻ nào làm?”
Những người này đều là đệ tử Phật tông đến từ tông môn cấp ba phía dưới, lần này cũng tới tham gia cuộc thi nhập môn tông môn cấp hai.
La Thần xách ngược trường đao, chậm rãi đi đến rồi nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Đưa cô gái của ta ra đây!”
“Cô gái gì của ngươi? Tên điên này! Chúng ta là đệ tử Phật tông, không gần nữ sắc! Muốn tìm nữ nhân thì đến kỹ viện mà kiếm! Đừng có ở đây nổi máu điên!” Một hòa thượng lớn giọng mắng
Trước mắt La Thần đỏ ngầu, chỉ thấy một bóng người đang huơ tay múa chân ở trước mặt y.
“Cút!” La Thần hét lên một tiếng, ánh trường đao lại lóe lên.
Hòa thượng vừa rồi đứng ở kia lải nhải phát hiện đầu của mình bỗng bay về phía chân trời. Gã đưa mắt xuống thì hình ảnh cuối cùng thấy là thân thể không đầu của mình ngã khuỵu….
Một cái đầu người trọc lóc có vài giới ba* bay lên trời, bắn lên vô số tia máu tươi, vẽ ra một đường cong giữa không trung rồi rơi xuống lăn đến bên chân La Thần.
* Giới ba: Những hình tròn thường có trên đầu của các nhà sư.
La Thần nhấc chân đạp lên đầu người kia, đôi mắt lại lần nữa quét đến đám người đang ngây như phỗng ở trước mặt: “Ta lặp lại lần nữa, nếu không giao cô gái của ta ra thì các người đều phải chết!”
Bình luận facebook