Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-245
Chương 245: Át chủ bài của yêu tu
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Có gì kỳ quái? Các ngươi có tông môn đỉnh cấp, thần điện Quang Minh, sao bọn ta không được có Yêu Hoàng?!” Một yêu tu nhìn thấy vẻ kinh ngạc khó hiểu của đám tu sĩ thì cười lạnh nói
Chuyện yêu tu có Yêu Hoàng vốn chỉ có những người ở tông môn đỉnh cấp và những tu sĩ cấp cao ở tông môn cấp hai mới biết
Những tu sĩ ở đây không đủ cấp bậc đương nhiên không hề biết về chuyện này
Vinh Tuệ Khanh cúi đầu nhìn mặt hồ lô ngọc bị yêu tu đó nhét vào tay mình, lại nghiêng đầu liếc sang Mão Tam Lang.
Ánh mắt Mão Tam Lang có hiện vẻ xúc động, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, xoay đầu nhìn về phía đám yêu thú dị dạng đồng nghìn nghịt bên dưới3tường thành
“Cất kĩ hồ lô ngọc
Nếu chúng ta đánh không lại Chung Nhân Nghĩa, ta sẽ đưa muội rời khỏi nơi này
Yên tâm, yêu tu bọn ta không dễ bị ức hiếp
Hắn định làm gì, trong lòng bọn ta đều rõ, nhưng bọn ta sẽ không để để hắn thực hiện được
Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, đúng quy vu tận!” Mão Tam Lang truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh nắm chặt hồ lô ngọc trong tay, truyền âm lại: “Đừng nhụt chí
Mão đại thúc cũng sắp đến đây rồi, kiên trì thêm một lúc nữa.”
Mão Tam Lang bỗng quay đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh, kiên định truyền âm vào trong đầu cô: “Không, ta hi vọng trước khi cha ta đến sẽ kết thúc được trận chiến0này
Thà rằng tất cả bọn ta đều hi sinh còn hơn là cha ta cũng chết cùng
Muội có biết yêu tu bọn ta phải khó khăn đến thế nào mới có một tu sĩ Nguyễn Anh: Dù cho yêu tu của cả phố Hồ Lô này có chết đi, chỉ cần cha ta vẫn còn sống, vậy thì yêu tu bọn ta sẽ có hi vọng.”
Vinh Tuệ Khanh không biết sao lại như vậy
Nhớ đến hình ảnh mà cô nhìn thấy thuở trước, trong lòng dâng lên nỗi chua xót
Lẽ nào số mệnh thật sự không thể thay đổi? Không, nếu số mệnh thật sự không thể thay đổi thì cô đã không đứng ở nơi này, kề vai chiến đấu cùng mọi người
“Mão tam ca, huynh hãy nghe ta nói
Vừa rồi ta đã nói chuyện ta biết luyện5chế đan dược thất phẩm ra rồi
Huynh yên tâm, cho dù những người đó không coi trọng yếu tu đi nữa cũng sẽ không để ta mất mạng trong tay Chung Nhân Nghĩa
Cho nên, các huynh nhất định phải kiên trì, kiên trì cho đến khi tông môn cấp hai và tông môn đỉnh cấp phái cứu viện đến đây
Chỉ cần họ phái người đến, chúng ta sẽ được cứu.” Vinh Tuệ Khanh dứt khoát dặn dò Mão Tam Lang ý định cuối cùng.
Vừa rồi, cô đã có ý lôi cả đan dược thất phẩm mình luyện chế ra, ngoài việc muốn khiến bọn họ quyết tâm ở lại nơi này chống kẻ thù, chủ yếu là thể hiện cho bọn họ biết năng lực của mình
Bị người khác lợi dụng cũng không sao, ít nhất bạn còn có4khả năng để cho người khác lợi dụng.
Chỉ lo bạn không có tí ti tác dụng nào, bị người ta vứt bỏ như đứa trẻ bị ruồng rẫy, ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có
Vinh Tuệ Khanh biết rõ sở trường của mình ngoài trận pháp ra thì là luyện đan
Hai lĩnh vực này cô hoàn toàn không tốn bao nhiêu sức lực để học được, tựa như bản thân mình có thiên phú
Hơn nữa, từ nhỏ cô đã được ông nội dạy cho những thủ thuật đỉnh cấp từ lý thuyết cho đến thực hành, vì vậy mà nền tảng của cô rất vững chắc.
Lúc nhỏ, cô không biết những thứ này có tác dụng gì, cô cứ xem nó như việc đến trường học mỗi ngày ở kiếp trước, xem mỗi thứ là một môn9để học.
Đối với cô thì học tập giỏi cũng tự nhiên giống như ăn cơm đi ngủ, vốn không cần phải tốn sức.
Rất nhiều năm qua đi, cô mới biết bao nhiêu thứ ông nội dạy cho mình ngay ở tông môn cấp hai cũng là những thứ không mấy ai biết
Ông nội của cô đã học được những thứ này từ đâu?
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh có một vài thứ lướt qua.
Bỏ đi, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu, tạm thời quăng chuyện này sang một bên
“Đến lúc rồi
Các ngươi đã quyết định thì ta cũng không nói nhiều nữa
Các ngươi muốn chết cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!” Chung Nhân Nghĩa ra lệnh, những yêu thú dị dạng nâng cao những tảng đá lớn bắt đầu tấn công thành một lần nữa.
Số lượng tu sĩ đã ít đi nhiều, bốn cổng thành cũng chẳng giữ được bao lâu, liên tục bị các yêu thú dị dạng tông phá
Vô số yêu thú dị dạng xông vào kinh thành, thấy người là giết, sau đó lại đánh chén thịt người như mở tiệc ngay trên phố.
Vinh Tuệ Khanh bị Mão Tam Lang kéo đi mà lảo đảo, theo yêu tu lùi đến cửa vào phố Hồ Lô.
Phố Hồ Lô trước kia bị che giấu cẩn mật lại hiện ra lờ mờ trước mắt mọi người, thoắt ẩn thoắt hiện
Vinh Tuệ Khanh cả kinh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao kết giới của phố Hồ Lô lại không còn tác dụng nữa?” Trận pháp ở đây là do cô tu sửa giúp họ, Đại Đỗ Môn Trận, vô cùng tinh vi ảo diệu, với tác động của rễ Hồ Lô tiên thiển linh căn chôn sâu dưới lòng đất, có thể tương thông với nguyên khí đất trời ở bên ngoài, sinh sối không ngừng
Mão Tam Lang kéo tay cô, không trả lời câu hỏi, mắt cậu cảnh giác nhìn xung quanh
Thỉnh thoảng lại có vài yêu thú dị dạng xông qua đây đều bị yêu tu phối hợp giết chết
“Đó là gì vậy?!” Một yêu tu kinh hãi thốt lên
Chỉ thấy ở hướng Nam của kinh thành có một cột lửa vĩ đại phóng thẳng lên trời
Trong ánh lửa còn mang theo khói đen dày đặc, tản ra tứ phía
Nhà cửa trong thành đều xây từ gỗ, lại san sát nhau
Lửa lớn vừa nổi lên tức khắc thiêu rụi từng căn từng căn, phía Nam kinh thành nhanh chóng hóa thành biển lửa
Tiếng tháo chạy, tiếng khóc gào, xen lẫn tiếng cười khùng khục tàn sát bừa bãi của yêu thú vang lên khắp thành
Từng âm thanh càng lúc càng lớn, tựa như đang ập về phía bọn họ
Vinh Tuệ Khanh không nghe thêm được nữa, lập tức gọi Nhật Nguyệt Song Câu của mình ra, nói với Mão Tam Lang: “Ta phải đi giết đám yêu thú dị dạng kia, huynh có đi không?”
Đám yêu thú dị dạng nói đúng ra là một giống loài mới do Chung Nhân Nghĩa đặc biệt tạo ra
Không phải yêu thú, cũng không phải yêu tu, càng không phải con người, dĩ nhiên cũng không phải ma quân.
Đương nhiên Mão Tam Lang không cùng giống nòi gì với đám yêu thú dị dạng này.
“Muội đi thì ta cũng đi.” Mão Tam Lang đứng thẳng người, trong tay đã nắm một thứ tựa roi mà không phải roi, tựa chày mà không phải chày từ lúc nào không hay.
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Đi thôi.” Nói rồi, cô ném phi thoa của mình ra nhảy lên, lao đến nơi phát ra tiếng khóc thảm khốc nhất.
Mão Tam Lang trao đổi ánh mắt với một yêu tu khác: “Các ngươi ở lại đây trông chừng cửa vào phố Hồ Lô
Lúc Chung Nhân Nghĩa tấn công đến đây..
ta sẽ gấp rút trở về”
Những yêu tu kia đều không nói gì, bình tĩnh gật đầu, nhìn theo bóng lưng cậu rời đi theo Vinh Tuệ Khanh
Vinh Tuệ Khanh cưỡi phi thoa đã đến được nơi có ánh lửa mạnh nhất, tiếng khóc gào mãnh liệt nhất ở phía Nam kinh thành
Đứng giữa không trung, Vinh Tuệ Khanh nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy thật chẳng khác nào địa ngục nhân gian.
Một đám yêu thú dị dạng mặt mày hung tợn vác theo binh khí to dài đủ loại chém vào đám người đang bỏ chạy tử tán
Chém đầu người ta không đủ còn chặt cả tứ chi, treo lủng lẳng trên lưng quần
Lúc nó đói sẽ lấy một cái tay người mà ăn, để mặc cho máu tươi chảy ròng bên khóe miệng.
Còn một vài yêu thú dị dạng đang bắt một nhóm những cô gái, lột sạch hết quần áo, bạo hành ngay giữa phố.
Những cô gái kia đau đớn không thể tả nhưng lại không cách nào thoát khỏi sự tấn công của quái vật
Không ít người đã chọn cách cắn lưỡi tự tử, vậy mà những yêu thú dị dạng kia vẫn không buông tha cho thi thể của họ..
Vinh Tuệ Khanh tức đến độ cả người run lên: “Chung
Nhân
Nghĩa! Ta phải giết ngươi!” Hai tay cô vung lên, Nhật Nguyệt Song Câu trong tay xoáy tròn như bánh xe, chém thẳng tới sau lưng đám yêu thú dị dạng đang vây lấy một cô gái đáng thương mà xâm hại.
Nhật Nguyệt Song Câu vòng quanh những yêu thú dị dạng một vòng, lưỡi câu mang theo linh lực lia qua cần cổ bọn chúng
Mão Tam Lang từng nói đó là nơi yếu nhất của đám yêu thú dị dạng
Từng cái đầu yêu thú dị dạng bị chém xuống dễ dàng, lăn lông lốc dưới đất, như những tảng đá trong nhà xí rải rác khắp nơi
Cô gái kia thoát chết thét lên một tiếng, bò dậy chạy ào tới đập đầu vào khung cửa của nhà đối diện tự vẫn
Vinh Tuệ Khanh đỏ au hai mắt, hai tay không ngừng chuyển động, chỉ huy Nhật Nguyệt Song Câu bay lơ lửng xuyên qua con phố, giống như tử thần đi thu thập mạng của những con yêu thú dị dạng
Mão Tam Lang không nói nửa lời, tay cầm roi chày đối đầu với thủ lĩnh yêu tu đang chỉ huy đám yêu thú dị dạng này
“Chu Yếm, ngươi gieo tội nghiệt như vậy có xứng với đạo tâm của mình không?!” Đôi mắt Mão Tam Lang cũng đỏ lên, giọng nói trầm thấp, cơn thịnh nộ dâng tràn.
Yêu tu dẫn đầu kia là một trong ba đại yêu tu bị Chung Nhân Nghĩa chiêu gọi và khống chế lần này, cũng là yếu tu duy nhất còn sót lại
Năm đó, lão ta bị đuổi khỏi phố Hồ Lô thì chạy trốn khắp nơi mãi, tránh né truy sát của Vương nữ Đồ Sơn
Lão ta có một đạo thuật biến có thành ngựa, rải đậu thành binh, bình thường có thể lấy một địch trăm.
Nhưng trước mắt Mão Tam Lang, lão ta như gặp phải khắc tinh, hoàn toàn không thể thi triển thần thông của mình
“Húc Nhật Quyết! Ngươi luyện Húc Nhật Quyết đến tầng thứ ba rồi?!” Chu Yểm kinh hãi kêu lên.
Đạo thuật của lão thuộc về tà thuật, Húc Nhật Quyết chính là khắc tinh của lão
Bao nhiêu năm nay, lão trốn chui trốn lủi không dám gặp ai chính là vì e sợ Mão Quang sẽ tìm thấy lão, vốn lão chẳng hề để tâm đến vị Vương nữ Đồ Son kia.
Lần này lão đến đây là vì Chung Nhân Nghĩa đã nhốt Mão Quang lại, lão mới dám xuất hiện mà làm mưa làm gió.
Nào ngờ lão lại gặp phải con trai của Mão Quang, cũng chính là Mão Tam Lang có chút thành tựu với Húc Nhật Quyết.
Mão Tam Lang không thừa lời với lão ta thêm nữa, nâng nghiêng roi chày, vận chuyển linh lực, phần đầu roi chày bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt chiếu thẳng hướng mặt trời.
Ánh nắng như được dẫn dắt, phát ra ánh sáng trắng nóng rực, như đường chỉ trắng chiếu thẳng sang phía lão
Chu Yếm lập tức cảm thấy toàn thân như bị đông cứng, không thể động đậy chỉ đứng nguyên tại chỗ, mở to mắt nhìn ánh sáng trắng cực lớn giáng từ trên trời xuống, bao phủ lão vào bên trong
“A!” Tiếng hét thảm của Chu Yểm không ngừng truyền ra từ cột sáng trắng kia
Ánh sáng trắng nhanh chóng tan đi, Chu Yểm đã ngã nhào ra đất, toàn thân bị thiêu cháy thành tro, chỉ còn lại thân người cháy đen nằm ngay đó.
Một trận gió thổi qua, đống tro tàn lập tức bị thổi bay tan thành mây khói.
Yêu tu dẫn đầu vừa chết, những yêu thú dị dạng kia trở nên rối loạn
Vinh Tuệ Khanh đã truyền tin cho đồng môn Thanh Vân Tông, bảo bọn họ nhanh chóng chạy đến phía bên này
Những tu sĩ Thanh Vân Tông đuổi đến lập tức kết hợp với Vinh Tuệ Khanh và Mão Tam Lang bắt đầu phản công đám yêu thú dị dạng
Vô số người phàm được họ cứu khỏi sự giày vò của yêu thú lập tức tham gia cùng bọn họ chống trả
Mão Tam Lang dâng tràn lòng căm phẫn, xông lên trước mà chém giết
Vinh Tuệ Khanh vung cao Nhật Nguyệt Song Cẩu bảo vệ phía sau cậu
Một đoàn người vừa chiến đấu vừa truy đuổi, tiến đến trước một ngõ hẻm
Mọi người còn chưa đứng vững, đã thấy vài con yêu thú dị dạng cao cấp từ trên mái nhà nhắm đỉnh đầu bọn họ mà nhào qua
Mão Tam Lang thấy vậy lập tức đẩy Vinh Tuệ Khanh ra, để lộ lưng mình trước mặt đám yêu thú.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Chuyện yêu tu có Yêu Hoàng vốn chỉ có những người ở tông môn đỉnh cấp và những tu sĩ cấp cao ở tông môn cấp hai mới biết
Những tu sĩ ở đây không đủ cấp bậc đương nhiên không hề biết về chuyện này
Vinh Tuệ Khanh cúi đầu nhìn mặt hồ lô ngọc bị yêu tu đó nhét vào tay mình, lại nghiêng đầu liếc sang Mão Tam Lang.
Ánh mắt Mão Tam Lang có hiện vẻ xúc động, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, xoay đầu nhìn về phía đám yêu thú dị dạng đồng nghìn nghịt bên dưới3tường thành
“Cất kĩ hồ lô ngọc
Nếu chúng ta đánh không lại Chung Nhân Nghĩa, ta sẽ đưa muội rời khỏi nơi này
Yên tâm, yêu tu bọn ta không dễ bị ức hiếp
Hắn định làm gì, trong lòng bọn ta đều rõ, nhưng bọn ta sẽ không để để hắn thực hiện được
Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, đúng quy vu tận!” Mão Tam Lang truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh nắm chặt hồ lô ngọc trong tay, truyền âm lại: “Đừng nhụt chí
Mão đại thúc cũng sắp đến đây rồi, kiên trì thêm một lúc nữa.”
Mão Tam Lang bỗng quay đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh, kiên định truyền âm vào trong đầu cô: “Không, ta hi vọng trước khi cha ta đến sẽ kết thúc được trận chiến0này
Thà rằng tất cả bọn ta đều hi sinh còn hơn là cha ta cũng chết cùng
Muội có biết yêu tu bọn ta phải khó khăn đến thế nào mới có một tu sĩ Nguyễn Anh: Dù cho yêu tu của cả phố Hồ Lô này có chết đi, chỉ cần cha ta vẫn còn sống, vậy thì yêu tu bọn ta sẽ có hi vọng.”
Vinh Tuệ Khanh không biết sao lại như vậy
Nhớ đến hình ảnh mà cô nhìn thấy thuở trước, trong lòng dâng lên nỗi chua xót
Lẽ nào số mệnh thật sự không thể thay đổi? Không, nếu số mệnh thật sự không thể thay đổi thì cô đã không đứng ở nơi này, kề vai chiến đấu cùng mọi người
“Mão tam ca, huynh hãy nghe ta nói
Vừa rồi ta đã nói chuyện ta biết luyện5chế đan dược thất phẩm ra rồi
Huynh yên tâm, cho dù những người đó không coi trọng yếu tu đi nữa cũng sẽ không để ta mất mạng trong tay Chung Nhân Nghĩa
Cho nên, các huynh nhất định phải kiên trì, kiên trì cho đến khi tông môn cấp hai và tông môn đỉnh cấp phái cứu viện đến đây
Chỉ cần họ phái người đến, chúng ta sẽ được cứu.” Vinh Tuệ Khanh dứt khoát dặn dò Mão Tam Lang ý định cuối cùng.
Vừa rồi, cô đã có ý lôi cả đan dược thất phẩm mình luyện chế ra, ngoài việc muốn khiến bọn họ quyết tâm ở lại nơi này chống kẻ thù, chủ yếu là thể hiện cho bọn họ biết năng lực của mình
Bị người khác lợi dụng cũng không sao, ít nhất bạn còn có4khả năng để cho người khác lợi dụng.
Chỉ lo bạn không có tí ti tác dụng nào, bị người ta vứt bỏ như đứa trẻ bị ruồng rẫy, ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có
Vinh Tuệ Khanh biết rõ sở trường của mình ngoài trận pháp ra thì là luyện đan
Hai lĩnh vực này cô hoàn toàn không tốn bao nhiêu sức lực để học được, tựa như bản thân mình có thiên phú
Hơn nữa, từ nhỏ cô đã được ông nội dạy cho những thủ thuật đỉnh cấp từ lý thuyết cho đến thực hành, vì vậy mà nền tảng của cô rất vững chắc.
Lúc nhỏ, cô không biết những thứ này có tác dụng gì, cô cứ xem nó như việc đến trường học mỗi ngày ở kiếp trước, xem mỗi thứ là một môn9để học.
Đối với cô thì học tập giỏi cũng tự nhiên giống như ăn cơm đi ngủ, vốn không cần phải tốn sức.
Rất nhiều năm qua đi, cô mới biết bao nhiêu thứ ông nội dạy cho mình ngay ở tông môn cấp hai cũng là những thứ không mấy ai biết
Ông nội của cô đã học được những thứ này từ đâu?
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh có một vài thứ lướt qua.
Bỏ đi, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu, tạm thời quăng chuyện này sang một bên
“Đến lúc rồi
Các ngươi đã quyết định thì ta cũng không nói nhiều nữa
Các ngươi muốn chết cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!” Chung Nhân Nghĩa ra lệnh, những yêu thú dị dạng nâng cao những tảng đá lớn bắt đầu tấn công thành một lần nữa.
Số lượng tu sĩ đã ít đi nhiều, bốn cổng thành cũng chẳng giữ được bao lâu, liên tục bị các yêu thú dị dạng tông phá
Vô số yêu thú dị dạng xông vào kinh thành, thấy người là giết, sau đó lại đánh chén thịt người như mở tiệc ngay trên phố.
Vinh Tuệ Khanh bị Mão Tam Lang kéo đi mà lảo đảo, theo yêu tu lùi đến cửa vào phố Hồ Lô.
Phố Hồ Lô trước kia bị che giấu cẩn mật lại hiện ra lờ mờ trước mắt mọi người, thoắt ẩn thoắt hiện
Vinh Tuệ Khanh cả kinh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao kết giới của phố Hồ Lô lại không còn tác dụng nữa?” Trận pháp ở đây là do cô tu sửa giúp họ, Đại Đỗ Môn Trận, vô cùng tinh vi ảo diệu, với tác động của rễ Hồ Lô tiên thiển linh căn chôn sâu dưới lòng đất, có thể tương thông với nguyên khí đất trời ở bên ngoài, sinh sối không ngừng
Mão Tam Lang kéo tay cô, không trả lời câu hỏi, mắt cậu cảnh giác nhìn xung quanh
Thỉnh thoảng lại có vài yêu thú dị dạng xông qua đây đều bị yêu tu phối hợp giết chết
“Đó là gì vậy?!” Một yêu tu kinh hãi thốt lên
Chỉ thấy ở hướng Nam của kinh thành có một cột lửa vĩ đại phóng thẳng lên trời
Trong ánh lửa còn mang theo khói đen dày đặc, tản ra tứ phía
Nhà cửa trong thành đều xây từ gỗ, lại san sát nhau
Lửa lớn vừa nổi lên tức khắc thiêu rụi từng căn từng căn, phía Nam kinh thành nhanh chóng hóa thành biển lửa
Tiếng tháo chạy, tiếng khóc gào, xen lẫn tiếng cười khùng khục tàn sát bừa bãi của yêu thú vang lên khắp thành
Từng âm thanh càng lúc càng lớn, tựa như đang ập về phía bọn họ
Vinh Tuệ Khanh không nghe thêm được nữa, lập tức gọi Nhật Nguyệt Song Câu của mình ra, nói với Mão Tam Lang: “Ta phải đi giết đám yêu thú dị dạng kia, huynh có đi không?”
Đám yêu thú dị dạng nói đúng ra là một giống loài mới do Chung Nhân Nghĩa đặc biệt tạo ra
Không phải yêu thú, cũng không phải yêu tu, càng không phải con người, dĩ nhiên cũng không phải ma quân.
Đương nhiên Mão Tam Lang không cùng giống nòi gì với đám yêu thú dị dạng này.
“Muội đi thì ta cũng đi.” Mão Tam Lang đứng thẳng người, trong tay đã nắm một thứ tựa roi mà không phải roi, tựa chày mà không phải chày từ lúc nào không hay.
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Đi thôi.” Nói rồi, cô ném phi thoa của mình ra nhảy lên, lao đến nơi phát ra tiếng khóc thảm khốc nhất.
Mão Tam Lang trao đổi ánh mắt với một yêu tu khác: “Các ngươi ở lại đây trông chừng cửa vào phố Hồ Lô
Lúc Chung Nhân Nghĩa tấn công đến đây..
ta sẽ gấp rút trở về”
Những yêu tu kia đều không nói gì, bình tĩnh gật đầu, nhìn theo bóng lưng cậu rời đi theo Vinh Tuệ Khanh
Vinh Tuệ Khanh cưỡi phi thoa đã đến được nơi có ánh lửa mạnh nhất, tiếng khóc gào mãnh liệt nhất ở phía Nam kinh thành
Đứng giữa không trung, Vinh Tuệ Khanh nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy thật chẳng khác nào địa ngục nhân gian.
Một đám yêu thú dị dạng mặt mày hung tợn vác theo binh khí to dài đủ loại chém vào đám người đang bỏ chạy tử tán
Chém đầu người ta không đủ còn chặt cả tứ chi, treo lủng lẳng trên lưng quần
Lúc nó đói sẽ lấy một cái tay người mà ăn, để mặc cho máu tươi chảy ròng bên khóe miệng.
Còn một vài yêu thú dị dạng đang bắt một nhóm những cô gái, lột sạch hết quần áo, bạo hành ngay giữa phố.
Những cô gái kia đau đớn không thể tả nhưng lại không cách nào thoát khỏi sự tấn công của quái vật
Không ít người đã chọn cách cắn lưỡi tự tử, vậy mà những yêu thú dị dạng kia vẫn không buông tha cho thi thể của họ..
Vinh Tuệ Khanh tức đến độ cả người run lên: “Chung
Nhân
Nghĩa! Ta phải giết ngươi!” Hai tay cô vung lên, Nhật Nguyệt Song Câu trong tay xoáy tròn như bánh xe, chém thẳng tới sau lưng đám yêu thú dị dạng đang vây lấy một cô gái đáng thương mà xâm hại.
Nhật Nguyệt Song Câu vòng quanh những yêu thú dị dạng một vòng, lưỡi câu mang theo linh lực lia qua cần cổ bọn chúng
Mão Tam Lang từng nói đó là nơi yếu nhất của đám yêu thú dị dạng
Từng cái đầu yêu thú dị dạng bị chém xuống dễ dàng, lăn lông lốc dưới đất, như những tảng đá trong nhà xí rải rác khắp nơi
Cô gái kia thoát chết thét lên một tiếng, bò dậy chạy ào tới đập đầu vào khung cửa của nhà đối diện tự vẫn
Vinh Tuệ Khanh đỏ au hai mắt, hai tay không ngừng chuyển động, chỉ huy Nhật Nguyệt Song Câu bay lơ lửng xuyên qua con phố, giống như tử thần đi thu thập mạng của những con yêu thú dị dạng
Mão Tam Lang không nói nửa lời, tay cầm roi chày đối đầu với thủ lĩnh yêu tu đang chỉ huy đám yêu thú dị dạng này
“Chu Yếm, ngươi gieo tội nghiệt như vậy có xứng với đạo tâm của mình không?!” Đôi mắt Mão Tam Lang cũng đỏ lên, giọng nói trầm thấp, cơn thịnh nộ dâng tràn.
Yêu tu dẫn đầu kia là một trong ba đại yêu tu bị Chung Nhân Nghĩa chiêu gọi và khống chế lần này, cũng là yếu tu duy nhất còn sót lại
Năm đó, lão ta bị đuổi khỏi phố Hồ Lô thì chạy trốn khắp nơi mãi, tránh né truy sát của Vương nữ Đồ Sơn
Lão ta có một đạo thuật biến có thành ngựa, rải đậu thành binh, bình thường có thể lấy một địch trăm.
Nhưng trước mắt Mão Tam Lang, lão ta như gặp phải khắc tinh, hoàn toàn không thể thi triển thần thông của mình
“Húc Nhật Quyết! Ngươi luyện Húc Nhật Quyết đến tầng thứ ba rồi?!” Chu Yểm kinh hãi kêu lên.
Đạo thuật của lão thuộc về tà thuật, Húc Nhật Quyết chính là khắc tinh của lão
Bao nhiêu năm nay, lão trốn chui trốn lủi không dám gặp ai chính là vì e sợ Mão Quang sẽ tìm thấy lão, vốn lão chẳng hề để tâm đến vị Vương nữ Đồ Son kia.
Lần này lão đến đây là vì Chung Nhân Nghĩa đã nhốt Mão Quang lại, lão mới dám xuất hiện mà làm mưa làm gió.
Nào ngờ lão lại gặp phải con trai của Mão Quang, cũng chính là Mão Tam Lang có chút thành tựu với Húc Nhật Quyết.
Mão Tam Lang không thừa lời với lão ta thêm nữa, nâng nghiêng roi chày, vận chuyển linh lực, phần đầu roi chày bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt chiếu thẳng hướng mặt trời.
Ánh nắng như được dẫn dắt, phát ra ánh sáng trắng nóng rực, như đường chỉ trắng chiếu thẳng sang phía lão
Chu Yếm lập tức cảm thấy toàn thân như bị đông cứng, không thể động đậy chỉ đứng nguyên tại chỗ, mở to mắt nhìn ánh sáng trắng cực lớn giáng từ trên trời xuống, bao phủ lão vào bên trong
“A!” Tiếng hét thảm của Chu Yểm không ngừng truyền ra từ cột sáng trắng kia
Ánh sáng trắng nhanh chóng tan đi, Chu Yểm đã ngã nhào ra đất, toàn thân bị thiêu cháy thành tro, chỉ còn lại thân người cháy đen nằm ngay đó.
Một trận gió thổi qua, đống tro tàn lập tức bị thổi bay tan thành mây khói.
Yêu tu dẫn đầu vừa chết, những yêu thú dị dạng kia trở nên rối loạn
Vinh Tuệ Khanh đã truyền tin cho đồng môn Thanh Vân Tông, bảo bọn họ nhanh chóng chạy đến phía bên này
Những tu sĩ Thanh Vân Tông đuổi đến lập tức kết hợp với Vinh Tuệ Khanh và Mão Tam Lang bắt đầu phản công đám yêu thú dị dạng
Vô số người phàm được họ cứu khỏi sự giày vò của yêu thú lập tức tham gia cùng bọn họ chống trả
Mão Tam Lang dâng tràn lòng căm phẫn, xông lên trước mà chém giết
Vinh Tuệ Khanh vung cao Nhật Nguyệt Song Cẩu bảo vệ phía sau cậu
Một đoàn người vừa chiến đấu vừa truy đuổi, tiến đến trước một ngõ hẻm
Mọi người còn chưa đứng vững, đã thấy vài con yêu thú dị dạng cao cấp từ trên mái nhà nhắm đỉnh đầu bọn họ mà nhào qua
Mão Tam Lang thấy vậy lập tức đẩy Vinh Tuệ Khanh ra, để lộ lưng mình trước mặt đám yêu thú.
Bình luận facebook