Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-248
Chương 248: Lễ trọng
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vinh Tuệ Khanh nghẹn lời, có chút ngượng ngùng nói: “Cháu mới luyện được Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm, đã bảo Mão Tam ca đi cho Hoàng Ly dùng rồi, chắc là trước mắt sẽ không có việc gì đâu?”
Mặt Mão Quang đầy vẻ khiếp sợ: “Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm? Ta không nghe nhầm chứ!”
“Cháu luyện hai lô, chỉ có ba viên là thất phẩm, số còn lại có lục phẩm, ngũ phẩm, còn phần lớn là tứ phẩm.” Vinh Tuệ Khanh càng thêm xấu hổ: “Cháu đã đưa hết cho Mão Tam ca rồi, nếu Mão đại thúc không ngại thì có thể mang theo mấy viên bên người, để phòng ngừa vạn nhất.”
Mão Quang kích động đến mức hơi thở rối loạn, vô thức tỏa3ra uy áp của tu sĩ Nguyên Anh, ép Vinh Tuệ Khanh đến mức gần như không thở nổi, hai chân run rẩy suýt chút nữa thì quỳ xuống đất.
“… Mão đại thúc…” Vinh Tuệ Khanh chống vào cây cột bên tường không để chính mình thất thố quỳ xuống.
Mão Quang tỉnh táo lại, vội vàng thu liễm uy áp của mình, có chút áy náy nói: “Vinh cô nương, là ta thất lễ.” Nói đoạn, bèn hướng về phía Vinh Tuệ Khanh lạy dài một cái.
Sau khi biết tình trạng của Hoàng Ly, Mão Quang quyết định trước tiên đi thăm nàng ta.
“Cháu ở đây chờ ta một lát, ta có lời muốn nói với cháu.” Mão Quang nói trước khi đi ra ngoài.
Trông thấy Mão Quang bước vào, Mão Tam0Lang vô cùng vui mừng, đứng lên hỏi: “Cha, Chung Nhân Nghĩa bị bắt rồi sao?”
Mới vừa rồi Mão Quang còn đang quyết đấu với Chung Nhân Nghĩa, bây giờ Mão Quang đã trở về, khẳng định là Chung Nhân Nghĩa đã thua.
“Người nọ là phần tử cặn bã của giới tu sĩ, nhất định phải giao cho người cấp cao hơn trong tông môn bọn họ trừng trị nghiêm khắc!” Mão Tam Lang kích động nói.
Mão Quang nhìn cậu một cái, thản nhiên bảo: “… Ta không bắt hắn.”
“Lẽ nào hắn chạy thoát rồi?!” Mão Tam Lang hơi thất vọng kêu.
“Đương nhiên là không chạy được. Nếu hắn chạy ta còn có thể đứng ở đây nói chuyện với con sao? Có mà đã sớm đuổi theo hắn. Ta giết hắn5rồi, còn tiện thể tra xét linh hồn của hắn nữa.” Mão Quang truyền âm cho Mão Tam Lang.
Hoàng Ly đang nằm trên giường hơi nhúc nhích dường như muốn ngồi dậy.
Mão Tam Lang cũng truyền âm hỏi Mão Quang: “Tại sao? Trước đây không phải cha từng nói chuyện của tu sĩ Nhân giới phải giao cho bọn họ tự xử lý hay sao?”
“Đúng vậy. Nếu hắn chưa từng làm tổn hại quyền lợi của yêu tu chúng ta thì đương nhiên ta sẽ giao hắn cho tông môn xử trí. Thế nhưng Tam Lang à, con đừng quên hắn đã sát hại biết bao nhiêu yêu tu chúng ta, còn cả vô số yêu thú và người phàm cũng đều vì hắn mà sống không bằng chết. Người như thế,4chết không hết tội! Huống hồ, ta không cho rằng chuyện này là trách nhiệm của một mình hắn. Nếu ta đưa hắn trở về tông môn, rất có thể hắn sẽ thoát khỏi trừng phạt.” Nói xong, ông lại cười nhạt mấy tiếng: “Mặc dù yêu tu chúng ta luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, nhưng còn chưa tới mức người ta chưa đánh má trái đã đưa má phải ra. Tam Lang, con phải nhớ lấy, có ân phải báo, có thù cũng phải báo!”
Mão Tam Lang trịnh trọng gật đầu.
Vẻ mặt Mão Quang dịu lại, nhìn về phía Hoàng Ly đang nằm trên giường, đi qua dùng linh lực dò xét tình trạng của nàng ta một phen.
Quả nhiên sức sống trong cơ thể nàng ta đã phục9hồi, đan điền cũng đang được chữa trị, căn cứ vào tình hình linh lực trong người nàng ta thì hẳn là đã sớm tỉnh lại.
Mão Quang hừ một tiếng: “Hoàng cô nương, nếu tỉnh rồi thì ngồi dậy đi, ông ngoại cô còn đang chờ cô ở bên ngoài.”
Hoàng Ly không giả bộ nổi nữa, đành phải mở mắt ra vẻ mình vừa mới tỉnh lại, mờ mịt hỏi: “Đây là đâu?”
Mão Tam Lang chậm rãi đi tới đỡ Hoàng Ly dậy, thấp giọng bảo: “Ta đưa muội ra ngoài.”
Hoàng Ly lập tức sụp đổ, gắt gao níu lấy tay Mão Tam Lang, khóc lớn nói: “Tại sao? Tại sao huynh vẫn không thể đón nhận ta? Ta vì huynh mà ngay cả mạng sống cũng không tiếc, sao huynh vẫn kiên quyết từ chối ta? Vinh Tuệ Khanh có điểm nào tốt mà khiến huynh thương nhớ nàng ta như vậy? Nàng ta chỉ được cái xinh đẹp hơn ta mà thôi, nhưng nàng ta có thể thật lòng thật dạ với huynh như ta không?”
Mão Tam Lang không lên tiếng, để mặc cho Hoàng Ly ghé vào vai mình khóc.
Đại nương mập đi tới, thở dài đón lấy Hoàng Ly từ trên vai Mão Tam Lang: “Hoàng cô nương, cô đã cứu Tam Lang nhà chúng ta, chúng ta thật lòng cảm kích cô. Ở đây có chút dược thảo, cô cầm lấy đi, trở về nhờ Luyện Đan Sư luyện thành đan dược để bồi bổ linh lực.” Vừa nói bà vừa đem một cái túi nhỏ nhét vào trong tay Hoàng Ly.
Hoàng Ly vẫn còn hơi suy yếu, nàng ta tựa vào người đại nương mập, quay đầu nhìn Mão Tam Lang, khóc đến nỗi sưng đỏ cả hai mắt: “Mão Tam ca, Mão Tam ca, ta là thật lòng, vì sao huynh không thể chấp nhận ta chứ?”
Mão Tam Lang cười khổ. Những lời này cậu cũng rất muốn hỏi Vinh Tuệ Khanh.
Đại nương mập và Mão Quang liếc nhau, khẽ lắc đầu.
“Để mẹ con tiễn Hoàng cô nương ra ngoài đi. Tam Lang, con theo ta qua đây.” Mão Quang nói, trở lại gian phòng Vinh Tuệ Khanh đang đợi.
Thấy Mão Tam Lang cũng cùng đi vào, Vinh Tuệ Khanh vội hỏi: “Hoàng Ly sao rồi?”
“Cảm ơn muội đã cứu giúp. Hoàng Ly không sao rồi, nhưng còn hơi suy yếu, mẹ ta đã đưa nàng ấy ra ngoài rồi.” Mão Tam Lang chắp tay về phía Vinh Tuệ Khanh.
Khuôn mặt vốn ngập tràn vẻ lo lắng bất an của Vinh Tuệ Khanh thoáng cái đã giãn ra, cô cười nói: “Thật tốt quá, nàng ta không sao là được rồi. Mão Tam ca không cần khách sáo.”
Mão Quang gật đầu, ra hiệu cho Vinh Tuệ Khanh và Mão Tam Lang ngồi xuống, sau đó nói: “Nếu Vinh cô nương đã tinh thông luyện đan như vậy thì ta muốn tặng cái này cho cháu.” Mão Quang vừa dứt lời, bàn tay khẽ lật một cái, đã thấy một lò luyện đan bằng đồng đen tinh xảo đáng yêu xuất hiện trên lòng bàn tay ông, chính là lò luyện đan mà vừa rồi Mão Tam Lang đã đưa cho cô sử dụng.
Mão Tam Lang vô cùng vui mừng, nói theo: “Cha ta cũng đã đồng ý rồi, muội mau nhận lấy đi!”
Vinh Tuệ Khanh biết lò luyện đan này có vài điểm khác thường, lo lắng Mão Quang bọn họ không biết nên mới tuỳ tiện đem tặng cho người khác, vội nói: “Vật này quá quý giá, cháu không thể nhận được. Lò luyện đan này cũng không phải là lò luyện đan bình thường đâu…”
Mão Quang cười khẽ, ném lò luyện đan bằng đồng đen xinh xắn lên xuống lòng bàn tay mình: “Ta biết, mặt trên của lò luyện đan này có khắc một loại chữ viết cổ xưa, nghe nói là chữ viết từ thời Thái Cổ, nó là do tổ tiên Mão gia nhà chúng ta truyền xuống muốn giao cho người có duyên. Nhiều năm nay ta đã sử dụng nó để luyện đan, chế thuốc, thế nhưng giữa ta và nó vẫn thiếu một chút duyên phận.”
Vinh Tuệ Khanh muốn cười. Một cái lò luyện đan mà thôi, cần duyên phận gì cơ chứ?
“Vinh cô nương đừng không tin.” Mão Quang nói, ném lò luyện đan lên không trung: “Ba người chúng ta đồng thời thi triển linh lực với nó, xem nó chạy về bên nào.”
Vinh Tuệ Khanh ở trong lòng bĩu môi. Mão Quang là yêu tu cấp Nguyên Anh đó, có cần phải cùng đám tiểu tu sĩ như bọn họ chơi loại trò chơi nhàm chán này không.
Thế nhưng Mão Quang đã lên tiếng Vinh Tuệ Khanh không làm cũng không được, bèn học theo bộ dạng của Mão Quang và Mão Tam Lang, giơ tay phải lên, phóng ra một chút linh lực nhắm thẳng vào lò luyện đan bằng đồng đen đang lơ lửng giữa không trung.
Mà Mão Quang và Mão Tam Lang thì dùng toàn bộ sức lực của mình.
Lò luyện đan bằng đồng đen vẫn sừng sững bất động giữa không trung.
Một lát sau, nó mới từ từ di chuyển về phía Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh trừng lớn hai mắt nhìn lò luyện đan bằng đồng đen đang tới trước mặt mình, dường như nó còn nghiêng người quan sát cô.
Vinh Tuệ Khanh dụi dụi con mắt, không phải là do mình hoa mắt nên nhìn nhầm rồi chứ!?
Lò luyện đan bằng đồng đen này sao có thể khiến cô có loại ảo giác như thế được nhỉ?
Thấy bộ dạng này của Vinh Tuệ Khanh, dường như lò luyện đan bằng đồng cảm thấy rất thú vị, nó giật nhẹ trong không trung giống như đang chống nạnh cười to, sau đó lao nhanh về phía cô.
Vinh Tuệ Khanh theo bản năng nhắm mắt lại, đưa tay lên che ở trước mặt.
Lò luyện đan bằng đồng đen kia đổi hướng cố gắng chui vào trong lòng cô.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng tóm lấy hai bên tay vịn lỗ tai của nó, xách nó lên.
Thân thể tròn vo của lò luyện đan bằng đồng đen uốn éo tới lui trên tay cô, chẳng có tí ti tự giác mình là một lò luyện đan cực kỳ cứng rắn giản dị.
“Trong lò luyện đan này có khí linh sao?” Vinh Tuệ Khanh tò mò hỏi.
“Có lẽ là có. Thế nhưng ta chưa từng triệu hoán nó ra lần nào. Vinh cô nương, cháu hãy nhận lấy lò luyện đan bằng đồng đen này đi! Cháu cho chúng ta Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan là đã đủ để mua mười mấy cái lò luyện đan như vậy rồi.” Mão Quang khuyên nhủ.
Vinh Tuệ Khanh cũng thực sự thích lò luyện đan này, bèn lớn mật thu nó vào túi càn khôn.
Mão Quang vui mừng gật đầu, tiếp tục nói: “Vinh cô nương, ta biết trước đó cháu đang tìm yêu tu đã đưa hồ lô ngọc cho cháu, đáng tiếc hắn vừa mới bỏ mình ở bên ngoài rồi.”
Vinh Tuệ Khanh lấy làm kinh hãi nhưng cũng không nhiều lời, cô lấy hồ lô ngọc ra đưa vào tay Mão Quang: “Ngọc này là hắn đưa cho cháu, cháu nghĩ nó là vật của mọi người, bây giờ cháu muốn trả nó về cho chủ cũ.”
Mão Quang đưa tay vuốt ve miếng hồ lô ngọc, có chút lưu luyến.
“Trước khi ngã xuống hắn đã nói với ta, mọi người đều nhất trí quyết định giao miếng hồ lô ngọc này cho cháu, sau này cháu có thể đeo miếng hồ lô ngọc này tu luyện, nhất định có thể tiến bộ thần tốc.” Mão Quang thả lại hồ lô ngọc vào tay Vinh Tuệ Khanh: “Cất cho kĩ, tốt nhất là thu vào trong đan điền.”
Vinh Tuệ Khanh tâm niệm vừa động, hồ lô ngọc đã biến mất từ trên tay cô, đi vào đan điền.
Tiểu Ô còn đang ngủ say như chết trong đan điền, không hề phát hiện ở bên trong có nhiều thêm một vật nữa.
Mão Quang nhìn Vinh Tuệ Khanh nhận lấy hồ lô ngọc mới cảm thấy mình không còn nợ ân tình của cô.
“Vinh cô nương, cháu nhất định phải cất giấu thật kĩ hồ lô ngọc này, đừng để người khác biết nó đang ở trong tay cháu.” Mão Quang truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh.
Dường như ngay cả Mão Tam Lang cũng không nghe được.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất khó hiểu, truyền âm lại hỏi: “Tại sao ạ?”
“Bởi vì trong hồ lô ngọc này có rễ hồ lô linh căn tiên thiên mà phố Hồ Lô chúng ta sinh tồn.” Mão Quang tiếp tục truyền âm nói.
Vinh Tuệ Khanh bị doạ sợ: “Hả? Đây chính là rễ hồ lô linh căn tiên thiên?! Nhưng mà, nhưng mà, mọi người đưa cho cháu rồi thì phố Hồ Lô này phải làm sao bây giờ? Không được, không được, tuyệt đối không thể được.” Vinh Tuệ Khanh vội vàng lấy hồ lô ngọc từ trong đan điền ra muốn trả lại cho Mão Quang.
Mão Quang lại đẩy hồ lô ngọc ngược trở về: “Chúng ta có thể tặng hồ lô ngọc này cho cháu đương nhiên là có nguyên nhân.” Mão Quang nói xong bèn đi tới trước cửa sổ, quyến luyến ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài: “Bởi vì yêu tu chúng ta phải rời bỏ điểm định cư này rồi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Mặt Mão Quang đầy vẻ khiếp sợ: “Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm? Ta không nghe nhầm chứ!”
“Cháu luyện hai lô, chỉ có ba viên là thất phẩm, số còn lại có lục phẩm, ngũ phẩm, còn phần lớn là tứ phẩm.” Vinh Tuệ Khanh càng thêm xấu hổ: “Cháu đã đưa hết cho Mão Tam ca rồi, nếu Mão đại thúc không ngại thì có thể mang theo mấy viên bên người, để phòng ngừa vạn nhất.”
Mão Quang kích động đến mức hơi thở rối loạn, vô thức tỏa3ra uy áp của tu sĩ Nguyên Anh, ép Vinh Tuệ Khanh đến mức gần như không thở nổi, hai chân run rẩy suýt chút nữa thì quỳ xuống đất.
“… Mão đại thúc…” Vinh Tuệ Khanh chống vào cây cột bên tường không để chính mình thất thố quỳ xuống.
Mão Quang tỉnh táo lại, vội vàng thu liễm uy áp của mình, có chút áy náy nói: “Vinh cô nương, là ta thất lễ.” Nói đoạn, bèn hướng về phía Vinh Tuệ Khanh lạy dài một cái.
Sau khi biết tình trạng của Hoàng Ly, Mão Quang quyết định trước tiên đi thăm nàng ta.
“Cháu ở đây chờ ta một lát, ta có lời muốn nói với cháu.” Mão Quang nói trước khi đi ra ngoài.
Trông thấy Mão Quang bước vào, Mão Tam0Lang vô cùng vui mừng, đứng lên hỏi: “Cha, Chung Nhân Nghĩa bị bắt rồi sao?”
Mới vừa rồi Mão Quang còn đang quyết đấu với Chung Nhân Nghĩa, bây giờ Mão Quang đã trở về, khẳng định là Chung Nhân Nghĩa đã thua.
“Người nọ là phần tử cặn bã của giới tu sĩ, nhất định phải giao cho người cấp cao hơn trong tông môn bọn họ trừng trị nghiêm khắc!” Mão Tam Lang kích động nói.
Mão Quang nhìn cậu một cái, thản nhiên bảo: “… Ta không bắt hắn.”
“Lẽ nào hắn chạy thoát rồi?!” Mão Tam Lang hơi thất vọng kêu.
“Đương nhiên là không chạy được. Nếu hắn chạy ta còn có thể đứng ở đây nói chuyện với con sao? Có mà đã sớm đuổi theo hắn. Ta giết hắn5rồi, còn tiện thể tra xét linh hồn của hắn nữa.” Mão Quang truyền âm cho Mão Tam Lang.
Hoàng Ly đang nằm trên giường hơi nhúc nhích dường như muốn ngồi dậy.
Mão Tam Lang cũng truyền âm hỏi Mão Quang: “Tại sao? Trước đây không phải cha từng nói chuyện của tu sĩ Nhân giới phải giao cho bọn họ tự xử lý hay sao?”
“Đúng vậy. Nếu hắn chưa từng làm tổn hại quyền lợi của yêu tu chúng ta thì đương nhiên ta sẽ giao hắn cho tông môn xử trí. Thế nhưng Tam Lang à, con đừng quên hắn đã sát hại biết bao nhiêu yêu tu chúng ta, còn cả vô số yêu thú và người phàm cũng đều vì hắn mà sống không bằng chết. Người như thế,4chết không hết tội! Huống hồ, ta không cho rằng chuyện này là trách nhiệm của một mình hắn. Nếu ta đưa hắn trở về tông môn, rất có thể hắn sẽ thoát khỏi trừng phạt.” Nói xong, ông lại cười nhạt mấy tiếng: “Mặc dù yêu tu chúng ta luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, nhưng còn chưa tới mức người ta chưa đánh má trái đã đưa má phải ra. Tam Lang, con phải nhớ lấy, có ân phải báo, có thù cũng phải báo!”
Mão Tam Lang trịnh trọng gật đầu.
Vẻ mặt Mão Quang dịu lại, nhìn về phía Hoàng Ly đang nằm trên giường, đi qua dùng linh lực dò xét tình trạng của nàng ta một phen.
Quả nhiên sức sống trong cơ thể nàng ta đã phục9hồi, đan điền cũng đang được chữa trị, căn cứ vào tình hình linh lực trong người nàng ta thì hẳn là đã sớm tỉnh lại.
Mão Quang hừ một tiếng: “Hoàng cô nương, nếu tỉnh rồi thì ngồi dậy đi, ông ngoại cô còn đang chờ cô ở bên ngoài.”
Hoàng Ly không giả bộ nổi nữa, đành phải mở mắt ra vẻ mình vừa mới tỉnh lại, mờ mịt hỏi: “Đây là đâu?”
Mão Tam Lang chậm rãi đi tới đỡ Hoàng Ly dậy, thấp giọng bảo: “Ta đưa muội ra ngoài.”
Hoàng Ly lập tức sụp đổ, gắt gao níu lấy tay Mão Tam Lang, khóc lớn nói: “Tại sao? Tại sao huynh vẫn không thể đón nhận ta? Ta vì huynh mà ngay cả mạng sống cũng không tiếc, sao huynh vẫn kiên quyết từ chối ta? Vinh Tuệ Khanh có điểm nào tốt mà khiến huynh thương nhớ nàng ta như vậy? Nàng ta chỉ được cái xinh đẹp hơn ta mà thôi, nhưng nàng ta có thể thật lòng thật dạ với huynh như ta không?”
Mão Tam Lang không lên tiếng, để mặc cho Hoàng Ly ghé vào vai mình khóc.
Đại nương mập đi tới, thở dài đón lấy Hoàng Ly từ trên vai Mão Tam Lang: “Hoàng cô nương, cô đã cứu Tam Lang nhà chúng ta, chúng ta thật lòng cảm kích cô. Ở đây có chút dược thảo, cô cầm lấy đi, trở về nhờ Luyện Đan Sư luyện thành đan dược để bồi bổ linh lực.” Vừa nói bà vừa đem một cái túi nhỏ nhét vào trong tay Hoàng Ly.
Hoàng Ly vẫn còn hơi suy yếu, nàng ta tựa vào người đại nương mập, quay đầu nhìn Mão Tam Lang, khóc đến nỗi sưng đỏ cả hai mắt: “Mão Tam ca, Mão Tam ca, ta là thật lòng, vì sao huynh không thể chấp nhận ta chứ?”
Mão Tam Lang cười khổ. Những lời này cậu cũng rất muốn hỏi Vinh Tuệ Khanh.
Đại nương mập và Mão Quang liếc nhau, khẽ lắc đầu.
“Để mẹ con tiễn Hoàng cô nương ra ngoài đi. Tam Lang, con theo ta qua đây.” Mão Quang nói, trở lại gian phòng Vinh Tuệ Khanh đang đợi.
Thấy Mão Tam Lang cũng cùng đi vào, Vinh Tuệ Khanh vội hỏi: “Hoàng Ly sao rồi?”
“Cảm ơn muội đã cứu giúp. Hoàng Ly không sao rồi, nhưng còn hơi suy yếu, mẹ ta đã đưa nàng ấy ra ngoài rồi.” Mão Tam Lang chắp tay về phía Vinh Tuệ Khanh.
Khuôn mặt vốn ngập tràn vẻ lo lắng bất an của Vinh Tuệ Khanh thoáng cái đã giãn ra, cô cười nói: “Thật tốt quá, nàng ta không sao là được rồi. Mão Tam ca không cần khách sáo.”
Mão Quang gật đầu, ra hiệu cho Vinh Tuệ Khanh và Mão Tam Lang ngồi xuống, sau đó nói: “Nếu Vinh cô nương đã tinh thông luyện đan như vậy thì ta muốn tặng cái này cho cháu.” Mão Quang vừa dứt lời, bàn tay khẽ lật một cái, đã thấy một lò luyện đan bằng đồng đen tinh xảo đáng yêu xuất hiện trên lòng bàn tay ông, chính là lò luyện đan mà vừa rồi Mão Tam Lang đã đưa cho cô sử dụng.
Mão Tam Lang vô cùng vui mừng, nói theo: “Cha ta cũng đã đồng ý rồi, muội mau nhận lấy đi!”
Vinh Tuệ Khanh biết lò luyện đan này có vài điểm khác thường, lo lắng Mão Quang bọn họ không biết nên mới tuỳ tiện đem tặng cho người khác, vội nói: “Vật này quá quý giá, cháu không thể nhận được. Lò luyện đan này cũng không phải là lò luyện đan bình thường đâu…”
Mão Quang cười khẽ, ném lò luyện đan bằng đồng đen xinh xắn lên xuống lòng bàn tay mình: “Ta biết, mặt trên của lò luyện đan này có khắc một loại chữ viết cổ xưa, nghe nói là chữ viết từ thời Thái Cổ, nó là do tổ tiên Mão gia nhà chúng ta truyền xuống muốn giao cho người có duyên. Nhiều năm nay ta đã sử dụng nó để luyện đan, chế thuốc, thế nhưng giữa ta và nó vẫn thiếu một chút duyên phận.”
Vinh Tuệ Khanh muốn cười. Một cái lò luyện đan mà thôi, cần duyên phận gì cơ chứ?
“Vinh cô nương đừng không tin.” Mão Quang nói, ném lò luyện đan lên không trung: “Ba người chúng ta đồng thời thi triển linh lực với nó, xem nó chạy về bên nào.”
Vinh Tuệ Khanh ở trong lòng bĩu môi. Mão Quang là yêu tu cấp Nguyên Anh đó, có cần phải cùng đám tiểu tu sĩ như bọn họ chơi loại trò chơi nhàm chán này không.
Thế nhưng Mão Quang đã lên tiếng Vinh Tuệ Khanh không làm cũng không được, bèn học theo bộ dạng của Mão Quang và Mão Tam Lang, giơ tay phải lên, phóng ra một chút linh lực nhắm thẳng vào lò luyện đan bằng đồng đen đang lơ lửng giữa không trung.
Mà Mão Quang và Mão Tam Lang thì dùng toàn bộ sức lực của mình.
Lò luyện đan bằng đồng đen vẫn sừng sững bất động giữa không trung.
Một lát sau, nó mới từ từ di chuyển về phía Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh trừng lớn hai mắt nhìn lò luyện đan bằng đồng đen đang tới trước mặt mình, dường như nó còn nghiêng người quan sát cô.
Vinh Tuệ Khanh dụi dụi con mắt, không phải là do mình hoa mắt nên nhìn nhầm rồi chứ!?
Lò luyện đan bằng đồng đen này sao có thể khiến cô có loại ảo giác như thế được nhỉ?
Thấy bộ dạng này của Vinh Tuệ Khanh, dường như lò luyện đan bằng đồng cảm thấy rất thú vị, nó giật nhẹ trong không trung giống như đang chống nạnh cười to, sau đó lao nhanh về phía cô.
Vinh Tuệ Khanh theo bản năng nhắm mắt lại, đưa tay lên che ở trước mặt.
Lò luyện đan bằng đồng đen kia đổi hướng cố gắng chui vào trong lòng cô.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng tóm lấy hai bên tay vịn lỗ tai của nó, xách nó lên.
Thân thể tròn vo của lò luyện đan bằng đồng đen uốn éo tới lui trên tay cô, chẳng có tí ti tự giác mình là một lò luyện đan cực kỳ cứng rắn giản dị.
“Trong lò luyện đan này có khí linh sao?” Vinh Tuệ Khanh tò mò hỏi.
“Có lẽ là có. Thế nhưng ta chưa từng triệu hoán nó ra lần nào. Vinh cô nương, cháu hãy nhận lấy lò luyện đan bằng đồng đen này đi! Cháu cho chúng ta Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan là đã đủ để mua mười mấy cái lò luyện đan như vậy rồi.” Mão Quang khuyên nhủ.
Vinh Tuệ Khanh cũng thực sự thích lò luyện đan này, bèn lớn mật thu nó vào túi càn khôn.
Mão Quang vui mừng gật đầu, tiếp tục nói: “Vinh cô nương, ta biết trước đó cháu đang tìm yêu tu đã đưa hồ lô ngọc cho cháu, đáng tiếc hắn vừa mới bỏ mình ở bên ngoài rồi.”
Vinh Tuệ Khanh lấy làm kinh hãi nhưng cũng không nhiều lời, cô lấy hồ lô ngọc ra đưa vào tay Mão Quang: “Ngọc này là hắn đưa cho cháu, cháu nghĩ nó là vật của mọi người, bây giờ cháu muốn trả nó về cho chủ cũ.”
Mão Quang đưa tay vuốt ve miếng hồ lô ngọc, có chút lưu luyến.
“Trước khi ngã xuống hắn đã nói với ta, mọi người đều nhất trí quyết định giao miếng hồ lô ngọc này cho cháu, sau này cháu có thể đeo miếng hồ lô ngọc này tu luyện, nhất định có thể tiến bộ thần tốc.” Mão Quang thả lại hồ lô ngọc vào tay Vinh Tuệ Khanh: “Cất cho kĩ, tốt nhất là thu vào trong đan điền.”
Vinh Tuệ Khanh tâm niệm vừa động, hồ lô ngọc đã biến mất từ trên tay cô, đi vào đan điền.
Tiểu Ô còn đang ngủ say như chết trong đan điền, không hề phát hiện ở bên trong có nhiều thêm một vật nữa.
Mão Quang nhìn Vinh Tuệ Khanh nhận lấy hồ lô ngọc mới cảm thấy mình không còn nợ ân tình của cô.
“Vinh cô nương, cháu nhất định phải cất giấu thật kĩ hồ lô ngọc này, đừng để người khác biết nó đang ở trong tay cháu.” Mão Quang truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh.
Dường như ngay cả Mão Tam Lang cũng không nghe được.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất khó hiểu, truyền âm lại hỏi: “Tại sao ạ?”
“Bởi vì trong hồ lô ngọc này có rễ hồ lô linh căn tiên thiên mà phố Hồ Lô chúng ta sinh tồn.” Mão Quang tiếp tục truyền âm nói.
Vinh Tuệ Khanh bị doạ sợ: “Hả? Đây chính là rễ hồ lô linh căn tiên thiên?! Nhưng mà, nhưng mà, mọi người đưa cho cháu rồi thì phố Hồ Lô này phải làm sao bây giờ? Không được, không được, tuyệt đối không thể được.” Vinh Tuệ Khanh vội vàng lấy hồ lô ngọc từ trong đan điền ra muốn trả lại cho Mão Quang.
Mão Quang lại đẩy hồ lô ngọc ngược trở về: “Chúng ta có thể tặng hồ lô ngọc này cho cháu đương nhiên là có nguyên nhân.” Mão Quang nói xong bèn đi tới trước cửa sổ, quyến luyến ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài: “Bởi vì yêu tu chúng ta phải rời bỏ điểm định cư này rồi.”
Bình luận facebook