Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-258
Chương 258: Người so với người, thật làm cho người ta tức chết (thượng)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Gương mặt đẹp trai trắng trẻo trước đây trải qua dầm mưa dãi nắng suốt nửa năm đã biến thành màu nâu đồng. Đôi lông mày rậm như thanh kiếm sắc bén càng làm cậu thêm anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, trông giống như đã thay da đổi thịt. Vẻ trẻ con thiếu niên đã hoàn toàn bị thay thế bởi dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành.
Vinh Tuệ Khanh ngồi trên lưng Xích Báo lặng lẽ nhìn Mão Tam Lang đang ngồi trên tảng đá lớn, tâm trạng rất phức tạp.
Xích Báo cúi đầu khẽ gầm lên một tiếng, giơ chân trước cào cào vào bãi cỏ xanh trước mặt làm bay lên một đám bụi.
Mão Tam Lang mở mắt ra nhìn Xích3Báo, mỉm cười: “Xích Báo, ngươi lại tới à?”
Đôi mắt màu vàng nhạt của Xích Báo nhìn Mão Tam Lang, lại gầm một tiếng như đang trả lời cậu.
Mão Tam Lang cười to, lộ ra hàm răng trắng: “Xích Báo, ngươi đã là yêu thú Trúc Cơ, có thể biến thành hình người rồi mà sao ngươi vẫn cứ giữ nguyên thân vậy?”
Xích Báo bước nhanh về phía Mão Tam Lang, khi tới bên cạnh tảng đá lớn, hắn ngồi xổm xuống đất ngay sát bên dưới tảng đá.
Vinh Tuệ Khanh đeo cỏ ẩn thân và ở rất gần Mão Tam Lang. Cô vội vàng nín thở, che giấu linh khí dao động.
Mão Tam Lang cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng sau khi dùng linh lực dò xét thì không thấy quanh0mình có gì biến đổi.
“Hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì không? Muội ấy... có khỏe không? Có phải muội ấy vẫn đang luyện đan không? Vất vả cho ngươi cố gắng khuyên muội ấy không nên quá nóng vội, đan dược thất phẩm cũng không dễ luyện, cho dù có thể luyện ra thì không chết cũng sẽ lột một lớp da. Ngươi nói xem vì sao Luyện Đan Sư thất phẩm năm đó lại qua đời sớm? Còn không phải do ông ta lao lực dẫn tới suy tim, luyện ra Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm xong cũng tặng theo cả tính mạng của mình. Muội ấy cần gì phải tự làm khổ mình như vậy? Muội ấy là tu sĩ chứ không phải là người bình5thường không có tu vi. Con người có tuổi thọ ngắn nên bọn họ mới chỉ mong làm ra chút thành tựu trước khi chết, để lại vài thứ trên đời này, nếu không thì họ đã chẳng liều mạng như thế. Nhưng muội ấy... lại khác. Muội ấy có tư chất rất tốt, lại là người thông minh, còn gặp được cơ duyên. Sao muội ấy không cố gắng tu luyện, cần gì tốn tâm tư và công sức vào những thứ linh tinh này...” Mão Tam Lang vẫn giống như trước kia, không ngừng lảm nhảm với Xích Báo. Trong ba câu đã có hai câu nhắc tới Vinh Tuệ Khanh, hình như chỉ cần nhắc tới cô là tâm trạng cũng cậu sẽ tốt hơn.
“Trở về đi.” Vinh Tuệ4Khanh không nghe nổi nữa, cô truyền âm cho Xích Báo mệnh lệnh hắn quay về động phủ.
Xích Báo đứng lên và gật đầu với Mão Tam Lang, sau khi gầm lên vài tiếng hắn lại cưỡi mây lao lên, bay vào cánh cửa nội tông môn, thoáng qua biến mất không thấy bóng dáng.
Mão Tam Lang nhìn về phía chỗ Xích Báo biến mất và khẽ thở dài, rồi nhắm mắt lại, chìm đắm trong tu luyện.
Cậu ở đây, bất kể người khác nói thế nào, nghĩ thế nào thì cậu đều không quan tâm. Chỉ cần ở đây, biết cô cách mình không xa là cậu có thể bình tĩnh trở lại.
Vinh Tuệ Khanh trở lại bên trong Thanh Vân Tông nhưng không trực tiếp quay lại động phủ của9mình mà đi tới chính điện tìm Tông chủ, giao cho ông hai viên đan dược thất phẩm đã luyện chế xong.
“Tông chủ, đây là đan dược mà hai vị tu sĩ tông môn đỉnh cấp của Đạo môn và Phật tông nhờ ta luyện chế. Ta tốn nửa năm cũng chỉ luyện ra hai viên đan dược thất phẩm, thật sự rất xấu hổ.” Cho dù Vinh Tuệ Khanh nói xấu hổ nhưng trên mặt không hề có vẻ như vậy.
Tông chủ Thanh Vân Tông nhìn hai viên đan dược trong bình linh ngọc, có hơi nghi ngờ hỏi: “Cô tin chắc đây là đan dược thất phẩm sao?”
Đan dược thất phẩm không phải chỉ cần mình nói là được, còn cần pháp khí đặc biệt đo phẩm chất.
Đan dược thất phẩm trước đó được Vinh Tuệ Khanh tặng cho người khác, sau khi được chứng minh đúng là thất phẩm mới chính thức làm danh tiếng của cô được vang xa.
Đương nhiên, vẫn còn có vài người tin tưởng Vinh Tuệ Khanh chỉ gặp may.
Đặc biệt lần này, cô tốn nửa năm cũng không có tin tức gì, đã có Luyện Đan Sư chuẩn bị chờ cơ hội để cười chê cô.
“Tuyệt đối là thất phẩm.” Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, không biết vì sao những người này không tin lời cô nói. Sao phẩm chất của đan dược có thể tạo giả được? Cho dù có thể lừa gạt những pháp khí kiểm tra phẩm chất, sau khi nuốt vào trong bụng thì sự thật quá rõ ràng. Lừa gạt thế nào đây?... Bảo cô cố ý lừa gạt tu sĩ cao cấp của tông môn đỉnh cấp? Phải là người muốn chết tới mức nào mới làm ta chuyện này?!
Tông chủ thấy Vinh Tuệ Khanh tự tin như vậy thì không nói thêm về chuyện này nữa, mà chuyển đề tài: “Ta sẽ mời hai vị tu sĩ của tông môn đỉnh cấp, còn có Luyện Đan Sư lục phẩm của Thanh Nguyên Đan Lâu lớn nhất Đông Đại Lục chúng ta tới đây, cũng thuận tiện bịt miệng những kẻ muốn chê cười cô.”
Cô không để ý tới việc này, chỉ cười nói: “Mọi chuyện ta đều nghe theo Tông chủ.” Cô đồng ý với cách làm của Tông chủ, quan trọng nhất vẫn là cô muốn mượn cơ hội này để mở rộng lực ảnh hưởng, có thể có cơ hội trò chuyện nhiều hơn với các tu sĩ cao cấp, hỏi thăm bọn họ một chút tin tức.
Tông chủ Thanh Vân Tông tốn công sức và thời gian, tổ chức một hội nghiệm đan vô cùng náo nhiệt ở Thanh Vân Tông. Không chỉ có đan dược do Vinh Tuệ Khanh luyện chế ra, còn có đan dược của các Luyện Đan Sư khác trong Thanh Vân Tông cũng được trưng bày cùng một chỗ, để cho Luyện Đan Sư lục phẩm Thành Nguyên Đan Lâu kiểm tra luôn.
Tuy nhiên, lần này hai vị tu sĩ cao cấp tông môn đỉnh cấp là đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiện Sư đã nhờ Vinh Tuệ Khanh luyện đan đều không tới, chỉ phái Tư An qua giúp bọn họ lấy đan dược.
Luyện Đan Sư lục phẩm Thành Nguyên Đan Lâu là Tống Chi Bá vốn đang là Luyện Đan Sư nổi danh nhất ở Đông Đại Lục. Trước khi Vinh Tuệ Khanh đột nhiên nổi danh, gã vẫn được xem là người có khả năng đoạt giải nhất trong cuộc thi đấu luyện đan lần tiếp theo.
Chính gã cũng cho là như vậy.
Ở trên đan đạo, gã được xem như là người có thiên phú nhất. Mặc dù chỉ có bốn linh căn nhưng gã đã luyện khí tầng bảy, trong tất cả Luyện Đan Sư người bình thường thì như vậy đã được tính là có tư chất đặc biệt xuất chúng rồi. Năm đó tu vi cuối cùng của Luyện Đan Sư thất phẩm duy nhất trong Ngũ Châu Đại Lục cũng mới chỉ đến luyện khí tầng bốn, kém xa gã.
Ai có thể ngờ được, đến khi cuộc thi đấu luyện đan sắp bắt đầu thì một nữ tu không hề có tên tuổi đột nhiên xuất hiện. Nghe nói cô không chỉ có thể luyện chế đan dược thất phẩm hơn nữa còn là tu vi Trúc Cơ!
Trúc Cơ!
Đừng nói là Luyện Đan Sư, ngay cả tu sĩ có tư chất tốt mấy đi nữa sợ rằng cả đời cũng không với tới trình độ này được...
Sao có thể như vậy được chứ?
Mình có tài năng lớn như vậy, từ nhỏ thông minh hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần, may mắn mới có duyên gặp được danh sư, hơn nữa mình cũng chuyên tâm trên đan đạo, nghiên cứu suốt bốn mươi năm, bây giờ đã gần năm mươi tuổi thì mới đạt đến Luyện Đan Sư lục phẩm.
Nhưng nghe nói Vinh Tuệ Khanh này còn chưa đến hai mươi tuổi, cho dù cô có bắt đầu học đan đạo từ khi còn ở trong bụng mẹ cũng không có khả năng đạt đến trình độ thất phẩm, càng không thể nào có được thành tựu như những người đó khen ngợi được!
Nhất định là giả, là lừa người!
Mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa gạt kia ở trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt tu sĩ cao cấp của tông môn đỉnh cấp mới được!
Khi thiệp mời của Tông chủ Thanh Vân Tông được đưa đến Thành Nguyên Đan Lâu, Tống Chi Bá tự mình nhận thiệp mời, dẫn theo hai tu sĩ Nguyên Anh được Thành Nguyên Đan Lâu bỏ số tiền lớn đặc biệt mời tới bảo vệ gã, đi tới Thanh Vân Tông làm giám khảo.
Tông chủ Thanh Vân Tông nghe nói có Tống Chi Bá - Luyện Đan Sư lục phẩm lợi hại nhất của Thành Nguyên Đan Lâu chịu đến thì vô cùng mừng rỡ.
Lần này, ông nhất định phải làm cho Vinh Tuệ Khanh thật sự đặt chân lên địa vị Luyện Đan Sư thất phẩm!
Ngoài ra, còn có các thành viên được các đại môn phái trên Ngũ Châu Đại Lục đặc biệt phái qua tham dự buổi lễ.
Sáng sớm hôm nay, Vinh Tuệ Khanh thay trang phục Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông, dẫn theo linh sủng của mình đi đến cửa chính điện Thanh Vân Tông.
Ở đây đã lập sẵn một đài cao, phía trên có một hàng các thành viên đặc biệt của môn phái khác tới, bọn họ đi cùng Tống Chi Bá - Luyện Đan Sư lục phẩm của Thành Nguyên Đan Lâu giống như sao vây quanh mặt trăng.
Tư An không tới chỗ ngồi mà khoanh tay đứng ở dưới đài cao chờ Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đi tới cười hỏi: “Tư An đại nhân, sao ngài đứng ở chỗ này vậy? Lẽ nào người của Thanh Vân Tông chúng tôi đón tiếp Tư An đại nhân không được chu đáo sao?”
Tư An mỉm cười truyền âm với Vinh Tuệ Khanh: “Lần trước đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiện Sư cho ngươi phù thuấn di cao cấp, ngươi nhớ cố gắng tìm chỗ giấu đi... Không nên dùng, nhưng cũng đừng ném đi.”
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh trầm xuống, vội vàng truyền âm hỏi: “Thật sự có vấn đề gì sao?” Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dùng đến phù thuấn di cao cấp kia, nhưng cũng không ngờ nó thật sự có vấn đề.
“Ngay cả ta cũng không nhìn ra nó có vấn đề hay không, ngươi nói xem nó có vấn đề không?” Tư An không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại.
Vinh Tuệ Khanh thầm thở dài, trên mặt vẫn hòa nhã gật đầu ra hiệu với Tư An.
Hai người cùng nhảy lên đài cao.
Trang phục Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông có màu đen làm nền, màu đỏ thẫm làm viền, kết hợp với gương mặt xinh đẹp không sao tả xiết của Vinh Tuệ Khanh khiến cô càng thêm mỹ lệ.
Trên đài cao, cho dù các tu sĩ đã quen nhìn người đẹp cũng lộ vẻ si mê.
Đặc biệt là những tu sĩ trước đây chưa từng nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh, họ nhìn muốn rớt tròng mắt.
Tuy nhiên Tống Chi Bá chỉ liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, bày tỏ hơi kinh ngạc trước gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó lại tiếp tục nhìn xung quanh, chờ vị thiên tài Luyện Đan Sư kia đi qua.
“Tống đan sư, mọi người đều đã đến đông đủ, xin bắt đầu nghiệm đan.” Người chủ trì buổi lễ của Thanh Vân Tông ở bên cạnh mỉm cười và dặn dò.
Tống Chi Bá ho khan một tiếng: “Bây giờ vẫn còn sớm, ta cũng không vội... Thiên tài Luyện Đan Sư của các ngươi còn chưa đến, ta có thể chờ thêm. Ha ha, không có việc gì, không có việc gì đâu. Hẳn là nàng hơi căng thẳng. Mọi người sẽ thông cảm, hi vọng thiên tài Luyện Đan Sư của các ngươi đừng luống cuống vào phút chót.”
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy buồn cười. Hóa ra vị Luyện Đan Sư lục phẩm này vẫn không biết mình là ai?
Trên đài cao có tu sĩ nhận ra Vinh Tuệ Khanh thì không kìm được bật cười.
Người chủ trì buổi lễ của Thanh Vân Tông hơi lúng túng, ho khan một tiếng chỉ vào Vinh Tuệ Khanh đang đứng ở một góc của đài cao, nói: “Vị đó chính là Đại Trận Pháp Sư mới nhậm chức của Thanh Vân Tông chúng ta, cũng là Luyện Đan Sư có thể luyện ra đan dược thất phẩm... Về phần có phải là thiên tài hay không thì mỗi người một ý, ha ha...” Vì không để cho Tống Chi Bá khó xử, người chủ trì buổi lễ của Thanh Vân Tông cố thể hiện khiêm tốn một chút.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vinh Tuệ Khanh ngồi trên lưng Xích Báo lặng lẽ nhìn Mão Tam Lang đang ngồi trên tảng đá lớn, tâm trạng rất phức tạp.
Xích Báo cúi đầu khẽ gầm lên một tiếng, giơ chân trước cào cào vào bãi cỏ xanh trước mặt làm bay lên một đám bụi.
Mão Tam Lang mở mắt ra nhìn Xích3Báo, mỉm cười: “Xích Báo, ngươi lại tới à?”
Đôi mắt màu vàng nhạt của Xích Báo nhìn Mão Tam Lang, lại gầm một tiếng như đang trả lời cậu.
Mão Tam Lang cười to, lộ ra hàm răng trắng: “Xích Báo, ngươi đã là yêu thú Trúc Cơ, có thể biến thành hình người rồi mà sao ngươi vẫn cứ giữ nguyên thân vậy?”
Xích Báo bước nhanh về phía Mão Tam Lang, khi tới bên cạnh tảng đá lớn, hắn ngồi xổm xuống đất ngay sát bên dưới tảng đá.
Vinh Tuệ Khanh đeo cỏ ẩn thân và ở rất gần Mão Tam Lang. Cô vội vàng nín thở, che giấu linh khí dao động.
Mão Tam Lang cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng sau khi dùng linh lực dò xét thì không thấy quanh0mình có gì biến đổi.
“Hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì không? Muội ấy... có khỏe không? Có phải muội ấy vẫn đang luyện đan không? Vất vả cho ngươi cố gắng khuyên muội ấy không nên quá nóng vội, đan dược thất phẩm cũng không dễ luyện, cho dù có thể luyện ra thì không chết cũng sẽ lột một lớp da. Ngươi nói xem vì sao Luyện Đan Sư thất phẩm năm đó lại qua đời sớm? Còn không phải do ông ta lao lực dẫn tới suy tim, luyện ra Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm xong cũng tặng theo cả tính mạng của mình. Muội ấy cần gì phải tự làm khổ mình như vậy? Muội ấy là tu sĩ chứ không phải là người bình5thường không có tu vi. Con người có tuổi thọ ngắn nên bọn họ mới chỉ mong làm ra chút thành tựu trước khi chết, để lại vài thứ trên đời này, nếu không thì họ đã chẳng liều mạng như thế. Nhưng muội ấy... lại khác. Muội ấy có tư chất rất tốt, lại là người thông minh, còn gặp được cơ duyên. Sao muội ấy không cố gắng tu luyện, cần gì tốn tâm tư và công sức vào những thứ linh tinh này...” Mão Tam Lang vẫn giống như trước kia, không ngừng lảm nhảm với Xích Báo. Trong ba câu đã có hai câu nhắc tới Vinh Tuệ Khanh, hình như chỉ cần nhắc tới cô là tâm trạng cũng cậu sẽ tốt hơn.
“Trở về đi.” Vinh Tuệ4Khanh không nghe nổi nữa, cô truyền âm cho Xích Báo mệnh lệnh hắn quay về động phủ.
Xích Báo đứng lên và gật đầu với Mão Tam Lang, sau khi gầm lên vài tiếng hắn lại cưỡi mây lao lên, bay vào cánh cửa nội tông môn, thoáng qua biến mất không thấy bóng dáng.
Mão Tam Lang nhìn về phía chỗ Xích Báo biến mất và khẽ thở dài, rồi nhắm mắt lại, chìm đắm trong tu luyện.
Cậu ở đây, bất kể người khác nói thế nào, nghĩ thế nào thì cậu đều không quan tâm. Chỉ cần ở đây, biết cô cách mình không xa là cậu có thể bình tĩnh trở lại.
Vinh Tuệ Khanh trở lại bên trong Thanh Vân Tông nhưng không trực tiếp quay lại động phủ của9mình mà đi tới chính điện tìm Tông chủ, giao cho ông hai viên đan dược thất phẩm đã luyện chế xong.
“Tông chủ, đây là đan dược mà hai vị tu sĩ tông môn đỉnh cấp của Đạo môn và Phật tông nhờ ta luyện chế. Ta tốn nửa năm cũng chỉ luyện ra hai viên đan dược thất phẩm, thật sự rất xấu hổ.” Cho dù Vinh Tuệ Khanh nói xấu hổ nhưng trên mặt không hề có vẻ như vậy.
Tông chủ Thanh Vân Tông nhìn hai viên đan dược trong bình linh ngọc, có hơi nghi ngờ hỏi: “Cô tin chắc đây là đan dược thất phẩm sao?”
Đan dược thất phẩm không phải chỉ cần mình nói là được, còn cần pháp khí đặc biệt đo phẩm chất.
Đan dược thất phẩm trước đó được Vinh Tuệ Khanh tặng cho người khác, sau khi được chứng minh đúng là thất phẩm mới chính thức làm danh tiếng của cô được vang xa.
Đương nhiên, vẫn còn có vài người tin tưởng Vinh Tuệ Khanh chỉ gặp may.
Đặc biệt lần này, cô tốn nửa năm cũng không có tin tức gì, đã có Luyện Đan Sư chuẩn bị chờ cơ hội để cười chê cô.
“Tuyệt đối là thất phẩm.” Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, không biết vì sao những người này không tin lời cô nói. Sao phẩm chất của đan dược có thể tạo giả được? Cho dù có thể lừa gạt những pháp khí kiểm tra phẩm chất, sau khi nuốt vào trong bụng thì sự thật quá rõ ràng. Lừa gạt thế nào đây?... Bảo cô cố ý lừa gạt tu sĩ cao cấp của tông môn đỉnh cấp? Phải là người muốn chết tới mức nào mới làm ta chuyện này?!
Tông chủ thấy Vinh Tuệ Khanh tự tin như vậy thì không nói thêm về chuyện này nữa, mà chuyển đề tài: “Ta sẽ mời hai vị tu sĩ của tông môn đỉnh cấp, còn có Luyện Đan Sư lục phẩm của Thanh Nguyên Đan Lâu lớn nhất Đông Đại Lục chúng ta tới đây, cũng thuận tiện bịt miệng những kẻ muốn chê cười cô.”
Cô không để ý tới việc này, chỉ cười nói: “Mọi chuyện ta đều nghe theo Tông chủ.” Cô đồng ý với cách làm của Tông chủ, quan trọng nhất vẫn là cô muốn mượn cơ hội này để mở rộng lực ảnh hưởng, có thể có cơ hội trò chuyện nhiều hơn với các tu sĩ cao cấp, hỏi thăm bọn họ một chút tin tức.
Tông chủ Thanh Vân Tông tốn công sức và thời gian, tổ chức một hội nghiệm đan vô cùng náo nhiệt ở Thanh Vân Tông. Không chỉ có đan dược do Vinh Tuệ Khanh luyện chế ra, còn có đan dược của các Luyện Đan Sư khác trong Thanh Vân Tông cũng được trưng bày cùng một chỗ, để cho Luyện Đan Sư lục phẩm Thành Nguyên Đan Lâu kiểm tra luôn.
Tuy nhiên, lần này hai vị tu sĩ cao cấp tông môn đỉnh cấp là đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiện Sư đã nhờ Vinh Tuệ Khanh luyện đan đều không tới, chỉ phái Tư An qua giúp bọn họ lấy đan dược.
Luyện Đan Sư lục phẩm Thành Nguyên Đan Lâu là Tống Chi Bá vốn đang là Luyện Đan Sư nổi danh nhất ở Đông Đại Lục. Trước khi Vinh Tuệ Khanh đột nhiên nổi danh, gã vẫn được xem là người có khả năng đoạt giải nhất trong cuộc thi đấu luyện đan lần tiếp theo.
Chính gã cũng cho là như vậy.
Ở trên đan đạo, gã được xem như là người có thiên phú nhất. Mặc dù chỉ có bốn linh căn nhưng gã đã luyện khí tầng bảy, trong tất cả Luyện Đan Sư người bình thường thì như vậy đã được tính là có tư chất đặc biệt xuất chúng rồi. Năm đó tu vi cuối cùng của Luyện Đan Sư thất phẩm duy nhất trong Ngũ Châu Đại Lục cũng mới chỉ đến luyện khí tầng bốn, kém xa gã.
Ai có thể ngờ được, đến khi cuộc thi đấu luyện đan sắp bắt đầu thì một nữ tu không hề có tên tuổi đột nhiên xuất hiện. Nghe nói cô không chỉ có thể luyện chế đan dược thất phẩm hơn nữa còn là tu vi Trúc Cơ!
Trúc Cơ!
Đừng nói là Luyện Đan Sư, ngay cả tu sĩ có tư chất tốt mấy đi nữa sợ rằng cả đời cũng không với tới trình độ này được...
Sao có thể như vậy được chứ?
Mình có tài năng lớn như vậy, từ nhỏ thông minh hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần, may mắn mới có duyên gặp được danh sư, hơn nữa mình cũng chuyên tâm trên đan đạo, nghiên cứu suốt bốn mươi năm, bây giờ đã gần năm mươi tuổi thì mới đạt đến Luyện Đan Sư lục phẩm.
Nhưng nghe nói Vinh Tuệ Khanh này còn chưa đến hai mươi tuổi, cho dù cô có bắt đầu học đan đạo từ khi còn ở trong bụng mẹ cũng không có khả năng đạt đến trình độ thất phẩm, càng không thể nào có được thành tựu như những người đó khen ngợi được!
Nhất định là giả, là lừa người!
Mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa gạt kia ở trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt tu sĩ cao cấp của tông môn đỉnh cấp mới được!
Khi thiệp mời của Tông chủ Thanh Vân Tông được đưa đến Thành Nguyên Đan Lâu, Tống Chi Bá tự mình nhận thiệp mời, dẫn theo hai tu sĩ Nguyên Anh được Thành Nguyên Đan Lâu bỏ số tiền lớn đặc biệt mời tới bảo vệ gã, đi tới Thanh Vân Tông làm giám khảo.
Tông chủ Thanh Vân Tông nghe nói có Tống Chi Bá - Luyện Đan Sư lục phẩm lợi hại nhất của Thành Nguyên Đan Lâu chịu đến thì vô cùng mừng rỡ.
Lần này, ông nhất định phải làm cho Vinh Tuệ Khanh thật sự đặt chân lên địa vị Luyện Đan Sư thất phẩm!
Ngoài ra, còn có các thành viên được các đại môn phái trên Ngũ Châu Đại Lục đặc biệt phái qua tham dự buổi lễ.
Sáng sớm hôm nay, Vinh Tuệ Khanh thay trang phục Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông, dẫn theo linh sủng của mình đi đến cửa chính điện Thanh Vân Tông.
Ở đây đã lập sẵn một đài cao, phía trên có một hàng các thành viên đặc biệt của môn phái khác tới, bọn họ đi cùng Tống Chi Bá - Luyện Đan Sư lục phẩm của Thành Nguyên Đan Lâu giống như sao vây quanh mặt trăng.
Tư An không tới chỗ ngồi mà khoanh tay đứng ở dưới đài cao chờ Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đi tới cười hỏi: “Tư An đại nhân, sao ngài đứng ở chỗ này vậy? Lẽ nào người của Thanh Vân Tông chúng tôi đón tiếp Tư An đại nhân không được chu đáo sao?”
Tư An mỉm cười truyền âm với Vinh Tuệ Khanh: “Lần trước đạo trưởng Doanh Xung và Duyên Thiện Sư cho ngươi phù thuấn di cao cấp, ngươi nhớ cố gắng tìm chỗ giấu đi... Không nên dùng, nhưng cũng đừng ném đi.”
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh trầm xuống, vội vàng truyền âm hỏi: “Thật sự có vấn đề gì sao?” Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dùng đến phù thuấn di cao cấp kia, nhưng cũng không ngờ nó thật sự có vấn đề.
“Ngay cả ta cũng không nhìn ra nó có vấn đề hay không, ngươi nói xem nó có vấn đề không?” Tư An không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại.
Vinh Tuệ Khanh thầm thở dài, trên mặt vẫn hòa nhã gật đầu ra hiệu với Tư An.
Hai người cùng nhảy lên đài cao.
Trang phục Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông có màu đen làm nền, màu đỏ thẫm làm viền, kết hợp với gương mặt xinh đẹp không sao tả xiết của Vinh Tuệ Khanh khiến cô càng thêm mỹ lệ.
Trên đài cao, cho dù các tu sĩ đã quen nhìn người đẹp cũng lộ vẻ si mê.
Đặc biệt là những tu sĩ trước đây chưa từng nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh, họ nhìn muốn rớt tròng mắt.
Tuy nhiên Tống Chi Bá chỉ liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, bày tỏ hơi kinh ngạc trước gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó lại tiếp tục nhìn xung quanh, chờ vị thiên tài Luyện Đan Sư kia đi qua.
“Tống đan sư, mọi người đều đã đến đông đủ, xin bắt đầu nghiệm đan.” Người chủ trì buổi lễ của Thanh Vân Tông ở bên cạnh mỉm cười và dặn dò.
Tống Chi Bá ho khan một tiếng: “Bây giờ vẫn còn sớm, ta cũng không vội... Thiên tài Luyện Đan Sư của các ngươi còn chưa đến, ta có thể chờ thêm. Ha ha, không có việc gì, không có việc gì đâu. Hẳn là nàng hơi căng thẳng. Mọi người sẽ thông cảm, hi vọng thiên tài Luyện Đan Sư của các ngươi đừng luống cuống vào phút chót.”
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy buồn cười. Hóa ra vị Luyện Đan Sư lục phẩm này vẫn không biết mình là ai?
Trên đài cao có tu sĩ nhận ra Vinh Tuệ Khanh thì không kìm được bật cười.
Người chủ trì buổi lễ của Thanh Vân Tông hơi lúng túng, ho khan một tiếng chỉ vào Vinh Tuệ Khanh đang đứng ở một góc của đài cao, nói: “Vị đó chính là Đại Trận Pháp Sư mới nhậm chức của Thanh Vân Tông chúng ta, cũng là Luyện Đan Sư có thể luyện ra đan dược thất phẩm... Về phần có phải là thiên tài hay không thì mỗi người một ý, ha ha...” Vì không để cho Tống Chi Bá khó xử, người chủ trì buổi lễ của Thanh Vân Tông cố thể hiện khiêm tốn một chút.
Bình luận facebook