Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-259
Chương 259: Người so với người, thật làm cho người ta tức chết (hạ)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vẻ mặt của Tống Chi Bá lập tức trở nên đỏ hơn cả gan heo, gã vung tay áo lên, tức giận nói với người chủ trì của Thanh Vân Tông: “Thanh Vân Tông các ngươi tiếp đãi khách quý như vậy sao?... Tống Bá Chi ta từ trước đến nay chưa từng chịu sự nhục nhã như thế này!” Nói xong gã còn ngầm liếc Vinh Tuệ Khanh một cái. Tên của gã nổi tiếng như vậy, không lẽ nữ tu có mắt cao hơn đầu này không nhận ra mình?”
Nhưng người chủ trì của Thanh Vân Tông thì hiểu rõ tính tình của Vinh Tuệ Khanh cao ngạo thế nào. Hơn nữa ở Thanh Vân Tông, Vinh Tuệ Khanh cũng là nhân vật được mọi người từ trên xuống dưới nâng trong lòng bàn tay, nên cô không có thái độ3cung kính với Tống Chi Bá. Người chủ trì của Thanh Vân Tông cũng hơi khó chịu trong lòng, bèn phối hợp với Vinh Tuệ Khanh, cười mỉm nói: “Đại Trận Pháp Sư, vị này chính là Luyện Đan Sư lục phẩm Tống Chi Bá của Thành Nguyên Đan Lâu, hôm nay đặc biệt qua đây kiểm tra chất lượng đan dược thất phẩm cho Đại Trận Pháp Sư.”
Sắc mặt Tống Chi Bá trở lại bình thường, ho khan một tiếng: “Vẫn chưa kiểm tra mà, không thể nói bừa là thất phẩm được.” Gã gián tiếp phủ nhận lời nói của người chủ trì Thanh Vân Tông, muốn mượn việc này để ra oai phủ đầu Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh khẽ cười một tiếng, âm thanh như chuông bạc leng keng nhè nhẹ lọt vào tai, mọi người nghe thấy lòng0dao động.
“Có phải đan dược ngươi luyện ra đâu mà nói cái gì nói bừa hay không? Có từng đọc sách chưa vậy? Biết dùng kính ngữ, khiêm tốn là như thế nào không?” Vinh Tuệ Khanh bị ánh mắt của Tống Bá Chi nhìn đến mức tóc gáy dựng thẳng lên bèn chế giễu gã.
Tống Chi Bá lộ ra nụ cười cưng chiều, gật đầu nói: “Vinh nữ tu không nên hờn dỗi quá đáng, ta lập tức kiểm tra cho nàng là được.” Gã làm như mình có quan hệ bất chính với Vinh Tuệ Khanh vậy, trước mặt người khác còn liếc mắt đưa tình.
Tay Vinh Tuệ Khanh chợt loé sáng, một thanh kiếm phù đâm tới trước ngực Tống Chi Bá.
Tư An vẫn đứng bên cạnh cô không nói một lời, hắn nâng tay lên, kiếm phù kia nhanh5chóng bay về phía trước rồi xoay vòng một cái giữa không trung, trở lại trong tay.
Tư An một tay cầm kiếm phù ngắm nghía, vẫn trầm mặc không nói.
Nhưng hai tu sĩ Nguyên Anh canh giữ bên cạnh Tống Chi Bá lại hoảng sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hận không thể lấy tay áo chặn miệng của Tống Chi Bá lại.
Ở địa bàn của người ta mà dám đùa giỡn Đại Trận Pháp Sư của người ta, rốt cuộc là gã có chỗ dựa hay là muốn gây phiền phức cho Thành Nguyên Đan Lâu hả?!
Tống Chi Bá cũng không biết bản thân vừa mới đi qua một vòng sinh tử, gã chỉ liếc mắt liên tục nhìn bộ ngực cao vút và vòng eo mảnh khảnh của Vinh Tuệ Khanh.
Dung mạo tuyệt thế, còn có thể luyện4ra đan dược thất phẩm, lại là nữ tu Đại Trận Pháp Sư, thực sự là có một không hai trên Ngũ Châu Đại Lục... Nếu cô gái như vậy có thể vui vẻ với mình, sinh con thì chẳng phải Luyện Đan Sư lợi hại nhất Ngũ Châu Đại Lục cũng là con của mình sao?!
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con phải đào động.
Con của hai Luyện Đan Sư cấp cao đương nhiên là Luyện Đan Sư cấp cao hơn. Nói không chừng còn có thể đột phá thất phẩm, bước vào bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm thần cấp...
Tống Chi Bá tự xưng là vô cùng thông minh, ánh mắt cũng vô cùng cao. Từ khi gã trở thành Luyện Đan Sư lục phẩm của Thành Nguyên Đan Lâu, không biết có bao nhiêu nữ tu vì9một viên đan dược mà tự dâng hiến. Gã ngủ với nhiều nữ tu nhưng chưa từng gặp nữ tu nào vừa đẹp lại vừa có bản lĩnh như Vinh Tuệ Khanh.... Nữ tu như vậy không thể chỉ ngủ một lần là bỏ qua, mà phải lấy về nhà, từ từ ngủ...
“Vinh nữ tu tuổi trẻ đã thành danh nên có chút kiêu ngạo, bản đan sư hoàn toàn có thể hiểu. Nàng đừng nóng vội, ta sẽ kiểm tra đan dược nàng luyện ra rất nhanh.” Tống Chi Bá chớp mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh, sau đó lấy một cái đỉnh nhỏ đồng đen từ trong tay áo ra, con ác thú trên nắp đỉnh trông như còn sống.
“Tính tình của ngươi quá nóng nảy rồi. Người tu hành mà sao ngay cả chút chuyện đó cũng không chịu được vậy?” Âm thanh của Tư An truyền vào đầu Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đành phải kiềm chế cơn giận dữ đang tăng lên trong lồng ngực, cô híp mắt nhìn Tống Chi Bá bên kia, rồi chuyển ánh mắt qua đỉnh nhỏ đồng đen trên tay gã.
Vừa nhìn thấy nó lại làm Vinh Tuệ Khanh hơi xúc động.
Đỉnh nhỏ đồng đen này có hình dáng gần giống với chiếc lò đan bằng đồng mà Mão Quang tặng cho cô.
Điểm khác nhau là lò đan bằng đồng của cô khắc vài nét bút phong cách cổ xưa. Còn đỉnh nhỏ đồng đen trên tay Tống Chi Bá lại khắc vài hình chim bay cá nhảy. Nắp đỉnh là một con ác thú khép miệng, ánh mắt sáng ngời trông như còn sống.
Người chủ trì của Thanh Vân Tông nâng tay lên.
Chiếc bàn dài trước mặt Tống Chi Bá bị gã lật nghiêng tự động dựng lại, cái bàn dựng ngay ngắn.
“Đưa đan dược lên để Tống đan sư kiểm tra.” Người chủ trì của Thanh Vân Tông ra lệnh một tiếng, mười nữ tu mặc hoa phục rực rỡ của Thanh Vân Tông nâng bát thủy tinh từ từ đi tới.
Bát thủy tinh óng ánh trong suốt, bên trong đặt đan dược đủ loại màu sắc.
Một mùi thơm ngát thuộc về đan dược toả ra từ trên đài cao.
Đặc sứ vốn thờ ơ lạnh nhạt ngồi bên cạnh cũng mở to hai mắt, cẩn thận đánh giá những nữ tu đang cầm bát thủy tinh kia, ngẫm nghĩ xem viên nào mới là đan dược thất phẩm mà Vinh Tuệ Khanh luyện ra.
Một nữ tu cuối cùng đi lên, bát thuỷ tinh cầm trong tay không hề đặt đan dược trực tiếp mà đặt hai chiếc bình linh ngọc. Thân bình còn trong suốt sáng long lanh hơn cả thuỷ tinh, viên đan dược tràn ngập khí xanh kia dường như được phản chiếu rõ ràng hơn.
Lên sân vào phút cuối, còn được bao bọc kỹ càng.
Không cần nói, đan dược thất phẩm kia chắc chắn là cái này rồi.
Tu sĩ ở đây đều biết, lúc đó hai tu sĩ cấp cao của tông môn đỉnh cấp là đạo trưởng Doanh Xung, Duyên Thiện Sư đặc biệt mời Vinh Tuệ Khanh luyện thuốc, chỉ định phải luyện chế một loại thần dược nghịch thiên. Mặc dù là tu sĩ trên Hoá Thần mới có thể dùng nhưng bởi vì loại đan dược này chưa từng xuất hiện, nên nếu có được nó thì cho dù đem đến chợ đêm bán cũng kiếm được một khoản có thể ăn xài cả đời.
Chợ đêm tập trung hàng hoá lớn nhất của giới tu hành trên Ngũ Châu Đại Lục là Vấn Tiên Lâu, nhưng ở đó chỉ nhìn hàng hoá, không hỏi lai lịch.
Chỗ dựa của Vấn Tiên Lâu rất mạnh, nghe nói ngay cả tông môn đỉnh cấp cũng không dám trêu chọc họ, còn thần điện Quang Minh thì cũng mở một mắt, nhắm một mắt.
Đương nhiên cũng có nghe đồn, nói Vấn Tiên Lâu được ưa chuộng là bởi vì tông môn đỉnh cấp và thần điện Quang Minh đều là người đứng sau nó.
Dù mọi người đoán thế nào thì việc mua bán trong Vấn Tiên Lâu chưa từng bị bên ngoài gây trở ngại là sự thật bằng thép.
Cho nên, rất nhiều tu sĩ ham mê giết người cướp báu vật đều xây dựng quan hệ tốt đẹp cung ứng hàng hóa với Vấn Tiên Lâu.
Hôm nay, Thanh Vân Tông gióng trống khua chiêng kiểm tra đan dược, ngoài việc thu hút các tu sĩ giới bạch đạo, còn thu hút các tu sĩ giới hắc đạo.
Nữ tu mặc hoa phục của Thanh Vân Tông đang cầm bát thủy tinh của mình sắp xếp thành một hàng ngang, cách Tống Chi Bá một chiếc bàn dài.
Tống Chi Bá ngồi phía sau chiếc bàn dài, thờ ơ gõ gõ vào nắp của đỉnh nhỏ đồng đen trước mặt, nói với nữ tu thứ nhất: “Bỏ vào đây đi.”
Con ác thú trên nắp đỉnh nhỏ đồng đen kia bỗng nhiên há to miệng, lộ ra một lối vào màu đen.
Nữ tu của Thanh Vân Tông do dự trong giây lát rồi cầm đan dược đưa vào miệng con ác thú.
Con ác thú xoạch một tiếng khép miệng lại, hai mắt khép.
Phía trên đỉnh nhỏ đồng đen bốc lên từng đợt từng đợt khói nhẹ.
Rất nhanh, con ác thú kia đã mở mắt, hé miệng phun đan dược ra.
Nữ tu của Thanh Vân Tông vội vàng dùng bát thủy tinh đón lấy.
Trong ánh mắt màu đồng của con ác thú chợt hiện lên tia sáng màu lục bốn lần.
“Bồi nguyên đan tứ phẩm, trung phẩm.” Giọng Tống Chi Bá lười biếng kéo dài.
Vinh Tuệ Khanh hiểu ra, đỉnh nhỏ đồng đen kiểm tra đan dược kia vốn là dựa vào con ác thú được điêu khắc trên nắp đỉnh.
Dường như con ác thú đó có pháp lực.
Vinh Tuệ Khanh nhìn chăm chú vào đỉnh nhỏ đồng đen kia, nghe Tống Chi Bá báo lên tên và chất lượng đan dược.
Cuối cùng đến đan dược thất phẩm của Vinh Tuệ Khanh luyện chế.
Tống Chi Bá ngồi ngay ngắn, hai mắt nhìn chăm chú vào chiếc bình linh ngọc trong tay nữ tu cuối cùng kia, không hề chớp mắt nhìn nàng ta mở bình linh ngọc ra, thả đan dược bên trong vào miệng con ác thú.
Một mùi thơm ngát khác thường bốc thẳng lên trời cao, lập tức có vài đám mây màu sắc kỳ lạ nhẹ nhàng bay qua.
Trên đài cao có vài tu sĩ liếc nhau, khẽ gật đầu.
Sắc mặt của Tư An trầm xuống, khí thế áp chế của tu sĩ Hoá Thần lập tức phát ra bao phủ tất cả tu sĩ trên đài.
Tống Chi Bá chăm chú nhìn đỉnh nhỏ đồng đen trước mặt, xem ánh mắt của con ác thú kia hiện lên mấy tia sáng xanh.
Trước con mắt của mọi người, sau khoảng thời gian một nén hương mà con ác thú trên đỉnh nhỏ đồng đen vẫn nhắm mắt như cũ, khóe miệng khép kín dường như lộ ra một nụ cười mỉm thỏa mãn.
Hai mắt của Tống Chi Bá suýt rớt ra ngoài.
Gã không nhìn lầm chứ?!
Con ác thú này biết “giả chết”, từ chối không nghe mệnh lệnh của gã, không chịu kiểm tra đan dược.
Tống Chi Bá vươn hai ngón tay ra, nắm lấy một tay cầm nhỏ bên cạnh đỉnh nhỏ đồng đen.
“Két” một tiếng!
Con ác thú trên nắp đỉnh nhỏ đồng đen hình như bị nắm trúng mệnh môn, nó run run một chút, không tình nguyện há miệng rộng ra, tia sáng xanh trong hai mắt Thanh Đồng tỏa ra giống như hai chiếc đèn lồng nhỏ trong suốt, liên tục nháy bảy lần, nắp đậy phun ra đan dược với bộ dạng luyến tiếc.
Thực sự là đan dược thất phẩm!
Trên đài cao lập tức ầm ĩ.
Tống Chi Bá ngây ra như phỗng.
Gã dự tính rất nhiều tình huống nhưng chưa từng tưởng tượng nữ tu không đến hai mươi tuổi này thực sự có thể luyện ra đan dược thất phẩm.
Công lực luyện đan của cô đã cao hơn mình một bậc rồi, cô có bằng lòng làm vợ của mình không?
Ầm!
Trên đài cao phát ra một tiếng nổ lớn.
Một đám mây hình nấm màu đen bay lên trời. Cùng lúc đó hai thanh trường kiếm khúc khuỷu đâm nghiêng ra, một thanh kiếm đâm về phía nữ tu mặc hoa phục của Thanh Vân Tông đang cầm đan dược thất phẩm, một thanh kiếm đâm về phía Tống Chi Bá đang sững người.
Tư An không ngờ rằng với uy thế tu sĩ Hoá Thần của mình mà vẫn không trấn được tình hình, rõ ràng còn có người dám liều lĩnh không kiêng dè đến cướp đan dược thất phẩm của Thanh Vân Tông, hắn nổi giận.
Một tay bảo vệ Vinh Tuệ Khanh ở phía sau, một tay đưa về phía trước, Tư An nhanh tay nhanh mắt thu bình linh ngọc đựng đan dược thất phẩm vào lòng bàn tay mình. Ngón tay phải búng một cái, hai chiếc bình nhỏ cũng có hai viên đan dược giống hệt chiếc bình linh ngọc lúc trước, xuất hiện trong bát thủy tinh mà nữ tu của Thanh Vân Tông đang cầm. Nhìn qua chúng giống hai viên đan dược thất phẩm ban nãy như đúc. Động tác của hắn quá nhanh, không ai nhìn thấy hai bình đan dược thất phẩm đã bị đánh tráo rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nhưng người chủ trì của Thanh Vân Tông thì hiểu rõ tính tình của Vinh Tuệ Khanh cao ngạo thế nào. Hơn nữa ở Thanh Vân Tông, Vinh Tuệ Khanh cũng là nhân vật được mọi người từ trên xuống dưới nâng trong lòng bàn tay, nên cô không có thái độ3cung kính với Tống Chi Bá. Người chủ trì của Thanh Vân Tông cũng hơi khó chịu trong lòng, bèn phối hợp với Vinh Tuệ Khanh, cười mỉm nói: “Đại Trận Pháp Sư, vị này chính là Luyện Đan Sư lục phẩm Tống Chi Bá của Thành Nguyên Đan Lâu, hôm nay đặc biệt qua đây kiểm tra chất lượng đan dược thất phẩm cho Đại Trận Pháp Sư.”
Sắc mặt Tống Chi Bá trở lại bình thường, ho khan một tiếng: “Vẫn chưa kiểm tra mà, không thể nói bừa là thất phẩm được.” Gã gián tiếp phủ nhận lời nói của người chủ trì Thanh Vân Tông, muốn mượn việc này để ra oai phủ đầu Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh khẽ cười một tiếng, âm thanh như chuông bạc leng keng nhè nhẹ lọt vào tai, mọi người nghe thấy lòng0dao động.
“Có phải đan dược ngươi luyện ra đâu mà nói cái gì nói bừa hay không? Có từng đọc sách chưa vậy? Biết dùng kính ngữ, khiêm tốn là như thế nào không?” Vinh Tuệ Khanh bị ánh mắt của Tống Bá Chi nhìn đến mức tóc gáy dựng thẳng lên bèn chế giễu gã.
Tống Chi Bá lộ ra nụ cười cưng chiều, gật đầu nói: “Vinh nữ tu không nên hờn dỗi quá đáng, ta lập tức kiểm tra cho nàng là được.” Gã làm như mình có quan hệ bất chính với Vinh Tuệ Khanh vậy, trước mặt người khác còn liếc mắt đưa tình.
Tay Vinh Tuệ Khanh chợt loé sáng, một thanh kiếm phù đâm tới trước ngực Tống Chi Bá.
Tư An vẫn đứng bên cạnh cô không nói một lời, hắn nâng tay lên, kiếm phù kia nhanh5chóng bay về phía trước rồi xoay vòng một cái giữa không trung, trở lại trong tay.
Tư An một tay cầm kiếm phù ngắm nghía, vẫn trầm mặc không nói.
Nhưng hai tu sĩ Nguyên Anh canh giữ bên cạnh Tống Chi Bá lại hoảng sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hận không thể lấy tay áo chặn miệng của Tống Chi Bá lại.
Ở địa bàn của người ta mà dám đùa giỡn Đại Trận Pháp Sư của người ta, rốt cuộc là gã có chỗ dựa hay là muốn gây phiền phức cho Thành Nguyên Đan Lâu hả?!
Tống Chi Bá cũng không biết bản thân vừa mới đi qua một vòng sinh tử, gã chỉ liếc mắt liên tục nhìn bộ ngực cao vút và vòng eo mảnh khảnh của Vinh Tuệ Khanh.
Dung mạo tuyệt thế, còn có thể luyện4ra đan dược thất phẩm, lại là nữ tu Đại Trận Pháp Sư, thực sự là có một không hai trên Ngũ Châu Đại Lục... Nếu cô gái như vậy có thể vui vẻ với mình, sinh con thì chẳng phải Luyện Đan Sư lợi hại nhất Ngũ Châu Đại Lục cũng là con của mình sao?!
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con phải đào động.
Con của hai Luyện Đan Sư cấp cao đương nhiên là Luyện Đan Sư cấp cao hơn. Nói không chừng còn có thể đột phá thất phẩm, bước vào bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm thần cấp...
Tống Chi Bá tự xưng là vô cùng thông minh, ánh mắt cũng vô cùng cao. Từ khi gã trở thành Luyện Đan Sư lục phẩm của Thành Nguyên Đan Lâu, không biết có bao nhiêu nữ tu vì9một viên đan dược mà tự dâng hiến. Gã ngủ với nhiều nữ tu nhưng chưa từng gặp nữ tu nào vừa đẹp lại vừa có bản lĩnh như Vinh Tuệ Khanh.... Nữ tu như vậy không thể chỉ ngủ một lần là bỏ qua, mà phải lấy về nhà, từ từ ngủ...
“Vinh nữ tu tuổi trẻ đã thành danh nên có chút kiêu ngạo, bản đan sư hoàn toàn có thể hiểu. Nàng đừng nóng vội, ta sẽ kiểm tra đan dược nàng luyện ra rất nhanh.” Tống Chi Bá chớp mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh, sau đó lấy một cái đỉnh nhỏ đồng đen từ trong tay áo ra, con ác thú trên nắp đỉnh trông như còn sống.
“Tính tình của ngươi quá nóng nảy rồi. Người tu hành mà sao ngay cả chút chuyện đó cũng không chịu được vậy?” Âm thanh của Tư An truyền vào đầu Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đành phải kiềm chế cơn giận dữ đang tăng lên trong lồng ngực, cô híp mắt nhìn Tống Chi Bá bên kia, rồi chuyển ánh mắt qua đỉnh nhỏ đồng đen trên tay gã.
Vừa nhìn thấy nó lại làm Vinh Tuệ Khanh hơi xúc động.
Đỉnh nhỏ đồng đen này có hình dáng gần giống với chiếc lò đan bằng đồng mà Mão Quang tặng cho cô.
Điểm khác nhau là lò đan bằng đồng của cô khắc vài nét bút phong cách cổ xưa. Còn đỉnh nhỏ đồng đen trên tay Tống Chi Bá lại khắc vài hình chim bay cá nhảy. Nắp đỉnh là một con ác thú khép miệng, ánh mắt sáng ngời trông như còn sống.
Người chủ trì của Thanh Vân Tông nâng tay lên.
Chiếc bàn dài trước mặt Tống Chi Bá bị gã lật nghiêng tự động dựng lại, cái bàn dựng ngay ngắn.
“Đưa đan dược lên để Tống đan sư kiểm tra.” Người chủ trì của Thanh Vân Tông ra lệnh một tiếng, mười nữ tu mặc hoa phục rực rỡ của Thanh Vân Tông nâng bát thủy tinh từ từ đi tới.
Bát thủy tinh óng ánh trong suốt, bên trong đặt đan dược đủ loại màu sắc.
Một mùi thơm ngát thuộc về đan dược toả ra từ trên đài cao.
Đặc sứ vốn thờ ơ lạnh nhạt ngồi bên cạnh cũng mở to hai mắt, cẩn thận đánh giá những nữ tu đang cầm bát thủy tinh kia, ngẫm nghĩ xem viên nào mới là đan dược thất phẩm mà Vinh Tuệ Khanh luyện ra.
Một nữ tu cuối cùng đi lên, bát thuỷ tinh cầm trong tay không hề đặt đan dược trực tiếp mà đặt hai chiếc bình linh ngọc. Thân bình còn trong suốt sáng long lanh hơn cả thuỷ tinh, viên đan dược tràn ngập khí xanh kia dường như được phản chiếu rõ ràng hơn.
Lên sân vào phút cuối, còn được bao bọc kỹ càng.
Không cần nói, đan dược thất phẩm kia chắc chắn là cái này rồi.
Tu sĩ ở đây đều biết, lúc đó hai tu sĩ cấp cao của tông môn đỉnh cấp là đạo trưởng Doanh Xung, Duyên Thiện Sư đặc biệt mời Vinh Tuệ Khanh luyện thuốc, chỉ định phải luyện chế một loại thần dược nghịch thiên. Mặc dù là tu sĩ trên Hoá Thần mới có thể dùng nhưng bởi vì loại đan dược này chưa từng xuất hiện, nên nếu có được nó thì cho dù đem đến chợ đêm bán cũng kiếm được một khoản có thể ăn xài cả đời.
Chợ đêm tập trung hàng hoá lớn nhất của giới tu hành trên Ngũ Châu Đại Lục là Vấn Tiên Lâu, nhưng ở đó chỉ nhìn hàng hoá, không hỏi lai lịch.
Chỗ dựa của Vấn Tiên Lâu rất mạnh, nghe nói ngay cả tông môn đỉnh cấp cũng không dám trêu chọc họ, còn thần điện Quang Minh thì cũng mở một mắt, nhắm một mắt.
Đương nhiên cũng có nghe đồn, nói Vấn Tiên Lâu được ưa chuộng là bởi vì tông môn đỉnh cấp và thần điện Quang Minh đều là người đứng sau nó.
Dù mọi người đoán thế nào thì việc mua bán trong Vấn Tiên Lâu chưa từng bị bên ngoài gây trở ngại là sự thật bằng thép.
Cho nên, rất nhiều tu sĩ ham mê giết người cướp báu vật đều xây dựng quan hệ tốt đẹp cung ứng hàng hóa với Vấn Tiên Lâu.
Hôm nay, Thanh Vân Tông gióng trống khua chiêng kiểm tra đan dược, ngoài việc thu hút các tu sĩ giới bạch đạo, còn thu hút các tu sĩ giới hắc đạo.
Nữ tu mặc hoa phục của Thanh Vân Tông đang cầm bát thủy tinh của mình sắp xếp thành một hàng ngang, cách Tống Chi Bá một chiếc bàn dài.
Tống Chi Bá ngồi phía sau chiếc bàn dài, thờ ơ gõ gõ vào nắp của đỉnh nhỏ đồng đen trước mặt, nói với nữ tu thứ nhất: “Bỏ vào đây đi.”
Con ác thú trên nắp đỉnh nhỏ đồng đen kia bỗng nhiên há to miệng, lộ ra một lối vào màu đen.
Nữ tu của Thanh Vân Tông do dự trong giây lát rồi cầm đan dược đưa vào miệng con ác thú.
Con ác thú xoạch một tiếng khép miệng lại, hai mắt khép.
Phía trên đỉnh nhỏ đồng đen bốc lên từng đợt từng đợt khói nhẹ.
Rất nhanh, con ác thú kia đã mở mắt, hé miệng phun đan dược ra.
Nữ tu của Thanh Vân Tông vội vàng dùng bát thủy tinh đón lấy.
Trong ánh mắt màu đồng của con ác thú chợt hiện lên tia sáng màu lục bốn lần.
“Bồi nguyên đan tứ phẩm, trung phẩm.” Giọng Tống Chi Bá lười biếng kéo dài.
Vinh Tuệ Khanh hiểu ra, đỉnh nhỏ đồng đen kiểm tra đan dược kia vốn là dựa vào con ác thú được điêu khắc trên nắp đỉnh.
Dường như con ác thú đó có pháp lực.
Vinh Tuệ Khanh nhìn chăm chú vào đỉnh nhỏ đồng đen kia, nghe Tống Chi Bá báo lên tên và chất lượng đan dược.
Cuối cùng đến đan dược thất phẩm của Vinh Tuệ Khanh luyện chế.
Tống Chi Bá ngồi ngay ngắn, hai mắt nhìn chăm chú vào chiếc bình linh ngọc trong tay nữ tu cuối cùng kia, không hề chớp mắt nhìn nàng ta mở bình linh ngọc ra, thả đan dược bên trong vào miệng con ác thú.
Một mùi thơm ngát khác thường bốc thẳng lên trời cao, lập tức có vài đám mây màu sắc kỳ lạ nhẹ nhàng bay qua.
Trên đài cao có vài tu sĩ liếc nhau, khẽ gật đầu.
Sắc mặt của Tư An trầm xuống, khí thế áp chế của tu sĩ Hoá Thần lập tức phát ra bao phủ tất cả tu sĩ trên đài.
Tống Chi Bá chăm chú nhìn đỉnh nhỏ đồng đen trước mặt, xem ánh mắt của con ác thú kia hiện lên mấy tia sáng xanh.
Trước con mắt của mọi người, sau khoảng thời gian một nén hương mà con ác thú trên đỉnh nhỏ đồng đen vẫn nhắm mắt như cũ, khóe miệng khép kín dường như lộ ra một nụ cười mỉm thỏa mãn.
Hai mắt của Tống Chi Bá suýt rớt ra ngoài.
Gã không nhìn lầm chứ?!
Con ác thú này biết “giả chết”, từ chối không nghe mệnh lệnh của gã, không chịu kiểm tra đan dược.
Tống Chi Bá vươn hai ngón tay ra, nắm lấy một tay cầm nhỏ bên cạnh đỉnh nhỏ đồng đen.
“Két” một tiếng!
Con ác thú trên nắp đỉnh nhỏ đồng đen hình như bị nắm trúng mệnh môn, nó run run một chút, không tình nguyện há miệng rộng ra, tia sáng xanh trong hai mắt Thanh Đồng tỏa ra giống như hai chiếc đèn lồng nhỏ trong suốt, liên tục nháy bảy lần, nắp đậy phun ra đan dược với bộ dạng luyến tiếc.
Thực sự là đan dược thất phẩm!
Trên đài cao lập tức ầm ĩ.
Tống Chi Bá ngây ra như phỗng.
Gã dự tính rất nhiều tình huống nhưng chưa từng tưởng tượng nữ tu không đến hai mươi tuổi này thực sự có thể luyện ra đan dược thất phẩm.
Công lực luyện đan của cô đã cao hơn mình một bậc rồi, cô có bằng lòng làm vợ của mình không?
Ầm!
Trên đài cao phát ra một tiếng nổ lớn.
Một đám mây hình nấm màu đen bay lên trời. Cùng lúc đó hai thanh trường kiếm khúc khuỷu đâm nghiêng ra, một thanh kiếm đâm về phía nữ tu mặc hoa phục của Thanh Vân Tông đang cầm đan dược thất phẩm, một thanh kiếm đâm về phía Tống Chi Bá đang sững người.
Tư An không ngờ rằng với uy thế tu sĩ Hoá Thần của mình mà vẫn không trấn được tình hình, rõ ràng còn có người dám liều lĩnh không kiêng dè đến cướp đan dược thất phẩm của Thanh Vân Tông, hắn nổi giận.
Một tay bảo vệ Vinh Tuệ Khanh ở phía sau, một tay đưa về phía trước, Tư An nhanh tay nhanh mắt thu bình linh ngọc đựng đan dược thất phẩm vào lòng bàn tay mình. Ngón tay phải búng một cái, hai chiếc bình nhỏ cũng có hai viên đan dược giống hệt chiếc bình linh ngọc lúc trước, xuất hiện trong bát thủy tinh mà nữ tu của Thanh Vân Tông đang cầm. Nhìn qua chúng giống hai viên đan dược thất phẩm ban nãy như đúc. Động tác của hắn quá nhanh, không ai nhìn thấy hai bình đan dược thất phẩm đã bị đánh tráo rồi.