Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bo-thien-ky-3
Chương 3: QUẢN PHƯỢNG NỮ
Vinh đại nương nắm chặt tay Vinh Tuệ Khanh, bước vội lên núi Lạc Thần. Bà trầm giọng nói: “Ông nội
và cha con còn chút chuyện đợi lát nữa sẽ cùng lên núi, nên để chúng ta đi trước.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vinh Tuệ Khanh chớp mắt, trên gương mặt đầy3sự nghi ngờ. Thời điểm cô bắt đầu nhận thức được vẫn luôn quanh quẩn ở nơi đây, cho tới bây giờ chưa từng phải vội vàng gấp rút giống như đêm nay bao giờ.
Dáng vẻ của mẹ vô cùng hoảng sợ hối hả, rõ ràng là đang cố chạy trốn để1thoát thân! “Có phải có kẻ xấu đến không? Mẹ, hay chúng ta trở về giúp ông nội và cha một tay...” Vinh Tuệ Khanh đang tính thoát khỏi tay Vinh đại hương để chạy xuống núi.
Vinh đại nương quay đầu lại, nghiêm nghị nói: “Con trở về thì làm được gì?3Về chỉ thêm vướng tay vướng chân! Hơn nữa, ông nội và cha con cũng có bản lĩnh hơn người, kẻ bình thường không thể làm gì họ được. Con theo mẹ lên núi, trốn thật kỹ vào. Như vậy mới không uổng công cha con...” Lời còn chưa dứt, trong lòng3Vinh đại nương bỗng nhiên nhói đau như thể bị ai đó cầm dao chém một nhát. Cảm giác đau đớn xé ruột xé gan từ trong tâm lan ra bên ngoài khiến bà không nhịn được ọe một tiếng, phun ra ngụm máu ngay trên đường.
Vinh Tuệ Khanh mau chóng đỡ9lấy Vinh đại cương, chỉ chực muốn khóc òa: “Mẹ! Mẹ! Mẹ có sao không?”
“Mẹ... mẹ không sao...” Vinh đại nương đứng giữa dốc núi, ánh mắt đau thương nhìn về khu nhà nhỏ dưới chân núi.
Nỗi đau xé rách tim gan kia đã chứng tỏ một điều, trượng phu của bà, người đàn ông giản dị thật thà ấy đã chết rồi.
Xem ra kẻ địch lần này không phải là dạng bình thường.
Vinh đại nương không biết mình đã kéo Vinh Tuệ Khanh lên núi ra sao. Giữa lúc hoang mang bủa vây, trong lòng bà chỉ có một tâm niệm duy nhất đó là, trượng phu đã không có ở đây thì bản thân mình nhất định phải bảo vệ huyết mạch cuối cùng của người đó tồn tại trên cõi đời này!
Vinh Tuệ Khanh bị Vinh đại nương siết tay vô cùng đau nhức, nhưng cô không dám lên tiếng, chỉ biết sải bước vội vàng theo sát Vinh đại hương hướng thẳng lên đỉnh núi.
Khi tới gần đỉnh núi, Vinh đại nương đột nhiên dừng lại, hoảng hốt quay đầu về sau. Bà trông thấy rất rõ từng tia sáng xẹt trên nóc nhà, chẳng mấy chốc toàn bộ căn nhà nhỏ nơi gia đình họ đã ở suốt tám năm hừng hực bốc cháy. Trong thôn có người phát hiện ra ánh lửa, bèn khua chiêng gõ trống đánh thức bà con lối xóm xung quanh đang say giấc nồng, từng nhóm người bắt đầu chạy tới dập lửa.
Trong căn nhà nhỏ vốn giăng trận pháp, bây giờ lại bị một mồi lửa thiêu trụi, chỉ có một khả năng xảy ra chính là Vinh lão gia đã chết rồi.
Hai mắt Vinh đại nương dần nhòe đi, kéo Vinh Tuệ Khanh lại cùng quỳ xuống rồi nói: “Tuệ Khanh, mau dập đầu trước ông nội và cha con, để bọn họ trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ con một đời gặp dữ hóa lành, tại qua nạn khỏi!”
Vinh Tuệ Khanh kinh hãi, túm lấy ống tay áo của Vinh đại nương rồi kêu lên: “Mẹ! Mẹ! Ông nội và cha sẽ không... Hai người sẽ không xảy ra chuyện gì hết! Họ là người rất có bản lĩnh, chắc chắn không có chuyện gì!”
Vinh đại nương ôm đầu Vinh Tuệ Khanh, lặng lẽ rơi nước mắt. Đứa nhỏ tội nghiệp, từ khi sinh ra đã luôn ở thôn làng hẻo lánh này nên không biết rằng, so với tu sĩ bên ngoài kia thì họ chỉ là người bình thường, mạng chẳng khác giun dế là bao. Chẳng qua, tu sĩ không dám trực tiếp ra tay làm khó bọn họ, thế nhưng tay chân của đám tu sĩ lại có thể tùy ý đàn áp ức hiếp...
“Tuệ Khanh, con nghe mẹ nói này.” Vinh đại cương đang muốn dặn dò, đột nhiên tại khẽ nhúc nhích, dường như bà đã nghe được tiếng động gì đó. “Đến đây, mau trốn đằng sau tảng đá to này đi!” Vinh đại nương gấp gáp nói, sau đó đưa tay đẩy Vinh Tuệ Khanh đang ở bên đường tới núp sau tảng đá lớn. Vinh Tuệ Khanh từ phía sau nhổ đầu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng đường mòn nhưng không thấy gì hết. Cô nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ nghe thấy gì sao?”
Vinh đại nương không có thời gian giải thích cho cô, chỉ vội nhặt nhạnh ít đá sỏi và cỏ dại bắt đầu bày xung quanh tảng đá lớn.
Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại, nhìn thấy động tác của Vinh đại nương mà trong lòng không khỏi ngạc nhiên: “Mẹ, hóa ra mẹ cũng biết trận pháp?”
Động tác của Vinh đại cương thoăn thoắt cực kỳ mau lẹ, chỉ trong nháy mắt đã bố trí xong trận pháp. Cùng lúc đó tiếng vó ngựa đạp đất truyền tới từ con đường núi phía trước đã rõ ràng vô cùng. Vinh Tuệ Khanh mau chóng cúi đầu xuống, trốn sau tảng đá lớn.
Cô biết ban nãy Vinh đại hương vội vàng làm vậy là để bày ra một trận pháp ẩn thân bằng đá. Kẻ bên ngoài nhìn qua, chỉ thấy nơi đây toàn đá sỏi chứ không phát hiện ra có người đang trốn.
Trận pháp này trông thì có vẻ đơn giản nhưng vô cùng kỳ diệu. Không phải là thứ mà Trận Pháp Sư bình thường có thể bày ra được.
Vinh Tuệ Khanh tỉ mỉ quan sát vị trí từng hòn đá, cọng cỏ trên nền đất, đáy lòng lẳng lặng tính toán. Bấy giờ cô đang mải đắm chìm trong thế giới trận pháp nên không phát hiện ra mẹ đã chạy trốn phía sau tảng đá đối diện từ bao giờ.
Vinh đại nương trốn sau tảng đá kia cũng bày bố trận pháp đơn giản.
Tiếng vó ngựa trên đường càng lúc càng gần, dần dần đi tới nơi bọn họ đang trốn. Trận pháp của Vinh đại nương thật sự có tác dụng. Những kẻ cưỡi ngựa kia cứ vậy lướt qua họ chạy thẳng về phía trước, sau đó lại chạy trở ra, liên tục chạy đi chạy lại như thế mấy lần. Vinh Tuệ Khanh đang bay bổng bên trong thế giới trận phát bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa, không khỏi giật
mình bừng tỉnh. Sau đó cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện. “Vương gia, nơi này không có ai. Nô tài đã lặn lội mấy chuyển cũng không thấy ai!” Vinh Tuệ Khanh nấp sau tảng đá âm thầm ló đầu ra, liếc mắt nhìn qua. Chỉ thấy một người đàn ông mặt mày như quan ngọc, vô cùng anh tuấn. Ông ta khoác áo choàng dài, ngồi trên lưng ngựa Ô Truy. Lúc này ông ta đang đứng cách nơi họ lẩn trốn không xa, nghe những người áo đen bên cạnh báo cáo.
Những kẻ áo đen kia đều gọi người đàn ông này là “vương gia”.
Vinh Tuệ Khanh mím chặt môi. Chẳng lẽ chính là gã vương gia này đã ra tay giết chết ông nội và cha mình?
Cô siết chặt bàn tay nhỏ, dùng hết sức bình sinh mới ngăn bản thân lao ra cùng sống mái với hung thủ đã giết người thân một trận để thỏa khao khát báo thù.
Ánh mắt của ông ta vô cùng sắc bén, như có như không quét qua nơi bọn họ ẩn náu.
Vinh Tuệ Khanh mau chóng cúi đầu xuống, lưng dựa vào tảng đá trốn đi.
“Quản Phượng Nữ, ta biết nàng đang ở đây. Ra đi! Nếu nàng không ra, ta sẽ phóng hỏa thiêu trụi cánh rừng này! Lỡ thiểu phải bảo bối tâm can của nàng, nàng đừng hối hận!” Khóe môi ông ta phảng phất nét cười, chậm rãi nhả từng chữ.
Quản Phượng Nữ chính là khuê danh của Vinh đại cương - mẹ Vinh Tuệ Khanh. Vinh Tuệ Khanh há hốc miệng. Chuyện này, chuyện này... Chẳng lẽ ông ta muốn bắt mẹ của mình đi? Không! Không được! Mình đã không còn cha và ông nội, thì nhất định không thể để mất mẹ nữa! Vinh Tuệ Khanh tức giận, muốn leo ra khỏi tảng đá đấu một trận cùng kẻ kia.
Thế nhưng cô chưa kịp đứng lên thì gã đàn ông kia lại nói tiếp: “Quản Phượng Nữ, từ ngày gặp nàng ở phiên chợ hôm đó, dù chỉ là thoáng qua nhưng ta luôn nhớ đến nàng mãi chẳng thể quên! Trời cao thương xót cho tấm lòng say mê của ta, nên cuối cùng đã để ta tìm thấy nơi ở của nàng. Nàng theo ta về, ta lập tức xin chỉ sắc phong nàng làm vương phi.”
Khi nghe được những lời này, Vinh Tuệ Khanh mới ban nãy còn bừng bừng lửa giận mà chỉ trong chớp mắt đã ngẩn người không hiểu. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẫn mang màu sắc ảm đạm nặng nề như trước nào có thay đổi gì, vẫn là tuyết rơi dày ôm trọn tầm mắt. Còn mẹ mình, Vinh Tuệ Khanh đưa mắt nhìn về phía tảng đá đối diện, cô nhớ rất rõ trên gương mặt của mẹ có rất nhiều sẹo dài thâm đen ở trên má trái. Rốt cuộc mẹ đã làm gì, sao lại có thể khiến gã vương gia mặt mày tuấn tú mà lòng dạ độc ác này nhớ mãi không quên?
Vinh Tuệ Khanh rất muốn lao ra, cố hết sức lắc vai tên vương gia kia mà gào lên: “Ông nhận nhầm người rồi! Giết người phải đền mạng! Thiếu nợ phải trả tiền! Ông chịu chết đi!”
Thế nhưng không để Vinh Tuệ Khanh tiếp tục suy nghĩ, gã vương gia lại nói: “Còn không ra? Ta không phải là người có tính nhẫn nại! Chẳng lẽ nàng cho rằng ta không phá nổi mấy trận pháp này?” Dứt lời, ông ta giơ tay phải lên chỉ thẳng vào tảng đá to nơi Vinh đại nương Quản Phượng Nữ đang trốn.
Quản Phượng Nữ trông thấy thủ thuật che mắt của mình bị tên vương gia kia nhìn thấu, để ông ta không phát hiện ra Vinh Tuệ Khanh, bà đành phải chậm rãi đi ra từ phía sau tảng đá mình đang ẩn thân.
Chính mắt thấy Quản Phượng Nữ cuối cùng cũng chịu xuất hiện, trong lòng vương gia rối như tơ vò, vừa mừng vừa tủi nhìn bà, khẽ mở lời như nói mê: “... Phượng Nữ, rốt cuộc ta lại được nhìn thấy nàng rồi!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Vinh đại nương nắm chặt tay Vinh Tuệ Khanh, bước vội lên núi Lạc Thần. Bà trầm giọng nói: “Ông nội
và cha con còn chút chuyện đợi lát nữa sẽ cùng lên núi, nên để chúng ta đi trước.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vinh Tuệ Khanh chớp mắt, trên gương mặt đầy3sự nghi ngờ. Thời điểm cô bắt đầu nhận thức được vẫn luôn quanh quẩn ở nơi đây, cho tới bây giờ chưa từng phải vội vàng gấp rút giống như đêm nay bao giờ.
Dáng vẻ của mẹ vô cùng hoảng sợ hối hả, rõ ràng là đang cố chạy trốn để1thoát thân! “Có phải có kẻ xấu đến không? Mẹ, hay chúng ta trở về giúp ông nội và cha một tay...” Vinh Tuệ Khanh đang tính thoát khỏi tay Vinh đại hương để chạy xuống núi.
Vinh đại nương quay đầu lại, nghiêm nghị nói: “Con trở về thì làm được gì?3Về chỉ thêm vướng tay vướng chân! Hơn nữa, ông nội và cha con cũng có bản lĩnh hơn người, kẻ bình thường không thể làm gì họ được. Con theo mẹ lên núi, trốn thật kỹ vào. Như vậy mới không uổng công cha con...” Lời còn chưa dứt, trong lòng3Vinh đại nương bỗng nhiên nhói đau như thể bị ai đó cầm dao chém một nhát. Cảm giác đau đớn xé ruột xé gan từ trong tâm lan ra bên ngoài khiến bà không nhịn được ọe một tiếng, phun ra ngụm máu ngay trên đường.
Vinh Tuệ Khanh mau chóng đỡ9lấy Vinh đại cương, chỉ chực muốn khóc òa: “Mẹ! Mẹ! Mẹ có sao không?”
“Mẹ... mẹ không sao...” Vinh đại nương đứng giữa dốc núi, ánh mắt đau thương nhìn về khu nhà nhỏ dưới chân núi.
Nỗi đau xé rách tim gan kia đã chứng tỏ một điều, trượng phu của bà, người đàn ông giản dị thật thà ấy đã chết rồi.
Xem ra kẻ địch lần này không phải là dạng bình thường.
Vinh đại nương không biết mình đã kéo Vinh Tuệ Khanh lên núi ra sao. Giữa lúc hoang mang bủa vây, trong lòng bà chỉ có một tâm niệm duy nhất đó là, trượng phu đã không có ở đây thì bản thân mình nhất định phải bảo vệ huyết mạch cuối cùng của người đó tồn tại trên cõi đời này!
Vinh Tuệ Khanh bị Vinh đại nương siết tay vô cùng đau nhức, nhưng cô không dám lên tiếng, chỉ biết sải bước vội vàng theo sát Vinh đại hương hướng thẳng lên đỉnh núi.
Khi tới gần đỉnh núi, Vinh đại nương đột nhiên dừng lại, hoảng hốt quay đầu về sau. Bà trông thấy rất rõ từng tia sáng xẹt trên nóc nhà, chẳng mấy chốc toàn bộ căn nhà nhỏ nơi gia đình họ đã ở suốt tám năm hừng hực bốc cháy. Trong thôn có người phát hiện ra ánh lửa, bèn khua chiêng gõ trống đánh thức bà con lối xóm xung quanh đang say giấc nồng, từng nhóm người bắt đầu chạy tới dập lửa.
Trong căn nhà nhỏ vốn giăng trận pháp, bây giờ lại bị một mồi lửa thiêu trụi, chỉ có một khả năng xảy ra chính là Vinh lão gia đã chết rồi.
Hai mắt Vinh đại nương dần nhòe đi, kéo Vinh Tuệ Khanh lại cùng quỳ xuống rồi nói: “Tuệ Khanh, mau dập đầu trước ông nội và cha con, để bọn họ trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ con một đời gặp dữ hóa lành, tại qua nạn khỏi!”
Vinh Tuệ Khanh kinh hãi, túm lấy ống tay áo của Vinh đại nương rồi kêu lên: “Mẹ! Mẹ! Ông nội và cha sẽ không... Hai người sẽ không xảy ra chuyện gì hết! Họ là người rất có bản lĩnh, chắc chắn không có chuyện gì!”
Vinh đại nương ôm đầu Vinh Tuệ Khanh, lặng lẽ rơi nước mắt. Đứa nhỏ tội nghiệp, từ khi sinh ra đã luôn ở thôn làng hẻo lánh này nên không biết rằng, so với tu sĩ bên ngoài kia thì họ chỉ là người bình thường, mạng chẳng khác giun dế là bao. Chẳng qua, tu sĩ không dám trực tiếp ra tay làm khó bọn họ, thế nhưng tay chân của đám tu sĩ lại có thể tùy ý đàn áp ức hiếp...
“Tuệ Khanh, con nghe mẹ nói này.” Vinh đại cương đang muốn dặn dò, đột nhiên tại khẽ nhúc nhích, dường như bà đã nghe được tiếng động gì đó. “Đến đây, mau trốn đằng sau tảng đá to này đi!” Vinh đại nương gấp gáp nói, sau đó đưa tay đẩy Vinh Tuệ Khanh đang ở bên đường tới núp sau tảng đá lớn. Vinh Tuệ Khanh từ phía sau nhổ đầu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng đường mòn nhưng không thấy gì hết. Cô nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ nghe thấy gì sao?”
Vinh đại nương không có thời gian giải thích cho cô, chỉ vội nhặt nhạnh ít đá sỏi và cỏ dại bắt đầu bày xung quanh tảng đá lớn.
Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại, nhìn thấy động tác của Vinh đại nương mà trong lòng không khỏi ngạc nhiên: “Mẹ, hóa ra mẹ cũng biết trận pháp?”
Động tác của Vinh đại cương thoăn thoắt cực kỳ mau lẹ, chỉ trong nháy mắt đã bố trí xong trận pháp. Cùng lúc đó tiếng vó ngựa đạp đất truyền tới từ con đường núi phía trước đã rõ ràng vô cùng. Vinh Tuệ Khanh mau chóng cúi đầu xuống, trốn sau tảng đá lớn.
Cô biết ban nãy Vinh đại hương vội vàng làm vậy là để bày ra một trận pháp ẩn thân bằng đá. Kẻ bên ngoài nhìn qua, chỉ thấy nơi đây toàn đá sỏi chứ không phát hiện ra có người đang trốn.
Trận pháp này trông thì có vẻ đơn giản nhưng vô cùng kỳ diệu. Không phải là thứ mà Trận Pháp Sư bình thường có thể bày ra được.
Vinh Tuệ Khanh tỉ mỉ quan sát vị trí từng hòn đá, cọng cỏ trên nền đất, đáy lòng lẳng lặng tính toán. Bấy giờ cô đang mải đắm chìm trong thế giới trận pháp nên không phát hiện ra mẹ đã chạy trốn phía sau tảng đá đối diện từ bao giờ.
Vinh đại nương trốn sau tảng đá kia cũng bày bố trận pháp đơn giản.
Tiếng vó ngựa trên đường càng lúc càng gần, dần dần đi tới nơi bọn họ đang trốn. Trận pháp của Vinh đại nương thật sự có tác dụng. Những kẻ cưỡi ngựa kia cứ vậy lướt qua họ chạy thẳng về phía trước, sau đó lại chạy trở ra, liên tục chạy đi chạy lại như thế mấy lần. Vinh Tuệ Khanh đang bay bổng bên trong thế giới trận phát bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa, không khỏi giật
mình bừng tỉnh. Sau đó cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện. “Vương gia, nơi này không có ai. Nô tài đã lặn lội mấy chuyển cũng không thấy ai!” Vinh Tuệ Khanh nấp sau tảng đá âm thầm ló đầu ra, liếc mắt nhìn qua. Chỉ thấy một người đàn ông mặt mày như quan ngọc, vô cùng anh tuấn. Ông ta khoác áo choàng dài, ngồi trên lưng ngựa Ô Truy. Lúc này ông ta đang đứng cách nơi họ lẩn trốn không xa, nghe những người áo đen bên cạnh báo cáo.
Những kẻ áo đen kia đều gọi người đàn ông này là “vương gia”.
Vinh Tuệ Khanh mím chặt môi. Chẳng lẽ chính là gã vương gia này đã ra tay giết chết ông nội và cha mình?
Cô siết chặt bàn tay nhỏ, dùng hết sức bình sinh mới ngăn bản thân lao ra cùng sống mái với hung thủ đã giết người thân một trận để thỏa khao khát báo thù.
Ánh mắt của ông ta vô cùng sắc bén, như có như không quét qua nơi bọn họ ẩn náu.
Vinh Tuệ Khanh mau chóng cúi đầu xuống, lưng dựa vào tảng đá trốn đi.
“Quản Phượng Nữ, ta biết nàng đang ở đây. Ra đi! Nếu nàng không ra, ta sẽ phóng hỏa thiêu trụi cánh rừng này! Lỡ thiểu phải bảo bối tâm can của nàng, nàng đừng hối hận!” Khóe môi ông ta phảng phất nét cười, chậm rãi nhả từng chữ.
Quản Phượng Nữ chính là khuê danh của Vinh đại cương - mẹ Vinh Tuệ Khanh. Vinh Tuệ Khanh há hốc miệng. Chuyện này, chuyện này... Chẳng lẽ ông ta muốn bắt mẹ của mình đi? Không! Không được! Mình đã không còn cha và ông nội, thì nhất định không thể để mất mẹ nữa! Vinh Tuệ Khanh tức giận, muốn leo ra khỏi tảng đá đấu một trận cùng kẻ kia.
Thế nhưng cô chưa kịp đứng lên thì gã đàn ông kia lại nói tiếp: “Quản Phượng Nữ, từ ngày gặp nàng ở phiên chợ hôm đó, dù chỉ là thoáng qua nhưng ta luôn nhớ đến nàng mãi chẳng thể quên! Trời cao thương xót cho tấm lòng say mê của ta, nên cuối cùng đã để ta tìm thấy nơi ở của nàng. Nàng theo ta về, ta lập tức xin chỉ sắc phong nàng làm vương phi.”
Khi nghe được những lời này, Vinh Tuệ Khanh mới ban nãy còn bừng bừng lửa giận mà chỉ trong chớp mắt đã ngẩn người không hiểu. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẫn mang màu sắc ảm đạm nặng nề như trước nào có thay đổi gì, vẫn là tuyết rơi dày ôm trọn tầm mắt. Còn mẹ mình, Vinh Tuệ Khanh đưa mắt nhìn về phía tảng đá đối diện, cô nhớ rất rõ trên gương mặt của mẹ có rất nhiều sẹo dài thâm đen ở trên má trái. Rốt cuộc mẹ đã làm gì, sao lại có thể khiến gã vương gia mặt mày tuấn tú mà lòng dạ độc ác này nhớ mãi không quên?
Vinh Tuệ Khanh rất muốn lao ra, cố hết sức lắc vai tên vương gia kia mà gào lên: “Ông nhận nhầm người rồi! Giết người phải đền mạng! Thiếu nợ phải trả tiền! Ông chịu chết đi!”
Thế nhưng không để Vinh Tuệ Khanh tiếp tục suy nghĩ, gã vương gia lại nói: “Còn không ra? Ta không phải là người có tính nhẫn nại! Chẳng lẽ nàng cho rằng ta không phá nổi mấy trận pháp này?” Dứt lời, ông ta giơ tay phải lên chỉ thẳng vào tảng đá to nơi Vinh đại nương Quản Phượng Nữ đang trốn.
Quản Phượng Nữ trông thấy thủ thuật che mắt của mình bị tên vương gia kia nhìn thấu, để ông ta không phát hiện ra Vinh Tuệ Khanh, bà đành phải chậm rãi đi ra từ phía sau tảng đá mình đang ẩn thân.
Chính mắt thấy Quản Phượng Nữ cuối cùng cũng chịu xuất hiện, trong lòng vương gia rối như tơ vò, vừa mừng vừa tủi nhìn bà, khẽ mở lời như nói mê: “... Phượng Nữ, rốt cuộc ta lại được nhìn thấy nàng rồi!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook