Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Chương 104: Tôi đẹp không
Mộ Vãn Vãn lấy sức đứng dậy sau đó lảo đảo đi về phía cửa sổ rồi nhìn xuống dưới.
Bên dưới cửa sổ là bể bơi của khách sạn, cô ta vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc điện thoại đang lơ lửng ở trong bể bơi. Vì khoảng cách khá xa nên nhìn chiếc điện thoại vô cùng nhỏ bé.
Thế nhưng cho dù như vậy trong lòng cô ta vẫn tràn ngập thù hận!
Không thể hả giận, cũng không cam tâm!
Mộ Vãn Vãn dựa vào cửa sổ để kiếm cho mình một điểm tựa, cô ta cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Mạc Bá.
Điện thoại vang lên. Thẩm Mạc Bá vừa mới đi vào giấc ngủ, khi thấy tên Mộ Vãn Vãn hiển thị trên màn hình điện thoại thì hắn bắt máy ngay lập tức: “Vãn Vãn.”
“Mạc Bá, anh có biết số điện thoại của Vân Tiêu không? Anh xem một chút đi sau đó đọc lại cho tôi.”
Thẩm Mạc Bá không biết Mộ Vãn Vãn có ý định gì, hắn do dự một lát.
Kết quả Mộ Vãn Vãn lại tiếp tục nói với hắn: “Nhanh lên, mau đọc số điện thoại của anh ấy đi.”
“1”
“8”
“6”
…
Thẩm Mạc Bá chậm rãi đọc từng số một, hắn càng đọc thì trái tim của Mộ Vãn Vãn càng nguội lạnh. Khóe miệng của cô ta nở một nụ cười vừa mất mác vừa không cam tâm. Đến khi Thẩm Mạc Bá đọc xong số cuối cùng thì Mộ Vãn Vãn mới thấp giọng nói với hắn một câu: “Thế số 166 Vân Tiêu không dùng nữa à?
“Đó là số điện thoại dành cho công việc của Phó Vân Tiêu.”
Thẩm Mạc Bá hoàn toàn không hiểu tại sao đột nhiên Mộ Vãn Vãn lại hỏi những chuyện này thế nhưng hắn vẫn thành thật nói cho cô ta nghe.
“Đôi khi vẫn có thể gọi được cho số này. Thế nhưng đa số là thư ký của anh ất nghe máy.”
“Trước kia Vân Tiêu vẫn dùng số điện thoại đó, thế nhưng sau này… anh ấy đã đổi số rồi.”
Thẩm Mạc Bá nói đến đây thì bỗng dưng không nói tiếp nữa. Anh ta bật dậy, nhíu mày hỏi Mộ Vãn Vãn: “Vãn Vãn, em sao thế? Sao lại có cảm giác tâm trạng của em không bình thường thế này?!”
“Không sao, tôi không sao…”
Mộ Vãn Vãn cười ha hả, cô ta trả lời Thẩm Mạc Bá sau đó đứng dậy đi về phía tủ rượu.
Số điện thoại dành cho công việc…
Hóa ra cả thế giới đều biết số điện thoại của Phó Vân Tiêu, chỉ có mình cô ta giống như con ngốc chỉ biết mỗi số điện thoại dành cho công việc của Phó Vân Tiêu.
Lúc nãy cô ta còn mắng Bạch Tô chỉ là một công cụ của Phó Vân Tiêu… còn cô ta thì sao… cô ta chỉ tương đương với quan hệ công việc thôi sao? Ngay cả số điện thoại riêng của Phó Vân Tiêu mà cô ta cũng không có!
“Em đang ở đâu?!”
Thẩm Mạc Bá sốt ruột, hắn nói trong điện thoại.
Mộ Vãn Vãn bị giọng nói của Thẩm Mạc Bá làm trong sợ hãi, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Cô ta nói với Thẩm Mạc Bá: “Tôi đang ở đâu? Tôi đang ở đâu? Tôi có thể ở đâu được chứ…”
Dường như cô ta cũng không biết mình đang ở đâu.
Một lúc lâu sau cô ta mới nói với Thẩm Mạc Bá: “Tôi đang ở căn phòng mà Phó Vân Tiêu thuê cho Bạch Tô!”
Sau đó cô ta cầm một chai rượu vang lên ngửa cổ tu một hơi, sau khi tu xong một bình rượu cô ta mới cười ha hả rồi leo lên giường, lớn tiếng nói: “Tôi đang nằm trên chiếc giường mà Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đã từng lăn lộn qua!”. Truyện Linh Dị
Trái tim của Thẩm Mạc Bá như có cây kim đâm vào, vô cùng đau đớn. Hắn lập tức xuống giường khoác áo khoác vào sau đó an ủi Mộ Vãn Vãn: “Em đợi tôi, đừng có đi linh tinh! Bây giờ tôi sẽ qua đó!”
Căn phòng mà Phó Vân Tiêu và Bạch Tô thuê hôm nay cũng đã được nhắn đến trên tin tức, là khách sạn Ellia.
Thẩm Mạc Bá nhanh chóng khởi động xe, hắn lái xe điên cuồng. Khi tới nơi thì vội vàng đỗ xe lại sau đó xông vào bên trong hỏi nhân viên tiếp tân xem phòng Bạch Tô thuê là phòng nào rồi nhanh chóng lên lầu tìm Mộ Vãn Vãn.
Lúc Bạch Tô bỏ đi không có đóng cửa, Mộ Vãn Vãn cũng quên khuấy mất điều đó.
Lúc Thẩm Mạc Bá mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Mộ Vãn Vãn đang nằm trên giường, trên mặt đất còn ngổn ngang 6 7 chai rượu. Tất cả đều là rượu có nồng độ cao thế nhưng lại còn uống lẫn với nhau.
Khi Mộ Vãn Vãn nghe có người đẩy cửa bước vào, cô ta bò từ trên giường dậy sau đó cười hề hề với Thẩm Mạc Bá: “Anh tới rồi… nào! Ngồi xuống!”
Thẩm Mạc Bá tiến lên phía trước muốn đỡ lấy Mộ Vãn Vãn, muốn kéo cô ta đi thế nhưng Mộ Vãn Vãn lại bất động, chỉ dùng đôi tay mềm oặt nắm lấy tay Thẩm Mạc Bá.
Trên mặt cô ta toàn là nước mắt, sau khi uống say gương mặt lại ửng hồng làm cho người ta thấy thương xót.
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Mạc Bá quan tâm hỏi Mộ Vãn Vãn một câu, thế nhưng Mộ Vãn Vãn không đáp lại, cô ta chỉ ngẩng đầu cười hề hề với Thẩm Mạc Bá sau đó hỏi một câu: “Tôi đẹp không?”
Thẩm Mạc Bá gật đầu. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, làn da của Mộ Vãn Vãn trắng nõn không tỳ vết.
“Đẹp.”
Mộ Vãn Vãn cười híp mắt, dường như được Thẩm Mạc Bá khen nên cô ta cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ta lại cười hề hề hai tiếng sau đó bắt đầu cởi áo khoác ngoài ra, vừa cởi vừa nói: “Không những tôi đẹp mà cơ thể còn rất nuột nữa đó, anh có biết không? Năm mà tôi bước chân vào nghiệp diễn, những cảnh quay có tôi xuất hiện trên màn ảnh đều khiến quay phim và đạo diễn chảy máu mũi đó.”
Khi nói ra những lời đó dừng như Mộ Vãn Vãn vô cùng khinh thường bản thân mình.
Cô ta vừa nói vừa khóc.
Thẩm Mạc Bá giúp Mộ Vãn Vãn lau nước mắt, thế nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn tiếp tục cởi quần áo trên người ra.
Thẩm Mạc Bá muốn ngăn cô ta lại, muốn ôm lấy cô ta.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn không hề dừng lại, cô ta cởi khoác để lộ ra cánh tay trắng nõn sau đó lại cởi áo trong ra để lộ một cảnh xuân rộng lớn.
Sau đó cô ta cởi chiếc váy ngắn phía dưới ra. Bây giờ trên người chỉ còn lại mỗi nội y… Ánh đèn chiếu lên đường cong của cô ta trông vô cùng mê người và quyến rũ.
Mà trong trái tim của Thẩm Mạc Bá, hắn cảm thấy điều đó vô cùng thiêng liêng mà thuần khiết.
Lúc này Mộ Vãn Vãn đột nhiên bật dậy, cô ta chậm rãi tựa vào người Thẩm Mạc Bá, giương đôi mắt mơ màng lên nhìn hắn sau đó lên tiếng ra lệnh: “Những thứ còn lại anh cởi cho tôi!”
Thẩm Mạc Bá do dự, hắn nhìn Mộ Vãn Vãn sau đó ngập ngừng không dám động đậy.
Mộ Vãn Vãn có chút bất mãn, cô ta cầm tay của Thẩm Mạc Bá lên đặt ở trước ngực mình, nói: “Không phải anh nói tôi đẹp sao? Anh không muốn tôi sao? Lẽ nào… anh cũng ghét bỏ tôi sao?”
Mộ Vãn Vãn chủ động vuốt ve cần cổ của Thẩm Mạc Bá sau đó chủ động hôn hắn, đôi tay dần dần cởi quần áo của hắn ra.
…
Buổi tối, vất vả lắm Bạch Tô mới gọi được xe taxi sau đó đi tìm một khách sạn gần đó. Thế nhưng tiếc là những khách sạn ở gần đây đều rất đắt.
Chẳng còn cách nào khác, Bạch Tô chỉ có thể thử vận may mà quyết định trở về nhà. Ngộ nhỡ đám phóng viên đều đã đi hết rồi thì sao.
Cũng may… lúc cô về tới cửa thì thấy bọn họ đã đi hết rồi.
Cô vội vàng chạy vào khu chung cư.
Cảm giác về tới cửa mà không bị phóng viên bám theo thật là sung sướng. Cô mở cửa sau đó đi vào nhà, ngôi xuống sô pha rồi kể lại cho Vương Tiểu Đồng nghe những thứ mà cô vừa mới trải qua.
Kết quả, khi cô vừa nhắc tới chuyện đang gọi điện thoại thì Mộ Vãn Vãn tìm tới cửa thì cô mới đột nhiên ý thức được hình như cô đã làm rơi điện thoại rồi!
Chắc chắn là rơi ở khách sạn.
Sau đó Bạch Tô lập tức đứng dậy, cô phải nhanh chóng quay lại khách sạn để lấy điện thoại mới được!
Bên dưới cửa sổ là bể bơi của khách sạn, cô ta vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc điện thoại đang lơ lửng ở trong bể bơi. Vì khoảng cách khá xa nên nhìn chiếc điện thoại vô cùng nhỏ bé.
Thế nhưng cho dù như vậy trong lòng cô ta vẫn tràn ngập thù hận!
Không thể hả giận, cũng không cam tâm!
Mộ Vãn Vãn dựa vào cửa sổ để kiếm cho mình một điểm tựa, cô ta cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Mạc Bá.
Điện thoại vang lên. Thẩm Mạc Bá vừa mới đi vào giấc ngủ, khi thấy tên Mộ Vãn Vãn hiển thị trên màn hình điện thoại thì hắn bắt máy ngay lập tức: “Vãn Vãn.”
“Mạc Bá, anh có biết số điện thoại của Vân Tiêu không? Anh xem một chút đi sau đó đọc lại cho tôi.”
Thẩm Mạc Bá không biết Mộ Vãn Vãn có ý định gì, hắn do dự một lát.
Kết quả Mộ Vãn Vãn lại tiếp tục nói với hắn: “Nhanh lên, mau đọc số điện thoại của anh ấy đi.”
“1”
“8”
“6”
…
Thẩm Mạc Bá chậm rãi đọc từng số một, hắn càng đọc thì trái tim của Mộ Vãn Vãn càng nguội lạnh. Khóe miệng của cô ta nở một nụ cười vừa mất mác vừa không cam tâm. Đến khi Thẩm Mạc Bá đọc xong số cuối cùng thì Mộ Vãn Vãn mới thấp giọng nói với hắn một câu: “Thế số 166 Vân Tiêu không dùng nữa à?
“Đó là số điện thoại dành cho công việc của Phó Vân Tiêu.”
Thẩm Mạc Bá hoàn toàn không hiểu tại sao đột nhiên Mộ Vãn Vãn lại hỏi những chuyện này thế nhưng hắn vẫn thành thật nói cho cô ta nghe.
“Đôi khi vẫn có thể gọi được cho số này. Thế nhưng đa số là thư ký của anh ất nghe máy.”
“Trước kia Vân Tiêu vẫn dùng số điện thoại đó, thế nhưng sau này… anh ấy đã đổi số rồi.”
Thẩm Mạc Bá nói đến đây thì bỗng dưng không nói tiếp nữa. Anh ta bật dậy, nhíu mày hỏi Mộ Vãn Vãn: “Vãn Vãn, em sao thế? Sao lại có cảm giác tâm trạng của em không bình thường thế này?!”
“Không sao, tôi không sao…”
Mộ Vãn Vãn cười ha hả, cô ta trả lời Thẩm Mạc Bá sau đó đứng dậy đi về phía tủ rượu.
Số điện thoại dành cho công việc…
Hóa ra cả thế giới đều biết số điện thoại của Phó Vân Tiêu, chỉ có mình cô ta giống như con ngốc chỉ biết mỗi số điện thoại dành cho công việc của Phó Vân Tiêu.
Lúc nãy cô ta còn mắng Bạch Tô chỉ là một công cụ của Phó Vân Tiêu… còn cô ta thì sao… cô ta chỉ tương đương với quan hệ công việc thôi sao? Ngay cả số điện thoại riêng của Phó Vân Tiêu mà cô ta cũng không có!
“Em đang ở đâu?!”
Thẩm Mạc Bá sốt ruột, hắn nói trong điện thoại.
Mộ Vãn Vãn bị giọng nói của Thẩm Mạc Bá làm trong sợ hãi, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Cô ta nói với Thẩm Mạc Bá: “Tôi đang ở đâu? Tôi đang ở đâu? Tôi có thể ở đâu được chứ…”
Dường như cô ta cũng không biết mình đang ở đâu.
Một lúc lâu sau cô ta mới nói với Thẩm Mạc Bá: “Tôi đang ở căn phòng mà Phó Vân Tiêu thuê cho Bạch Tô!”
Sau đó cô ta cầm một chai rượu vang lên ngửa cổ tu một hơi, sau khi tu xong một bình rượu cô ta mới cười ha hả rồi leo lên giường, lớn tiếng nói: “Tôi đang nằm trên chiếc giường mà Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đã từng lăn lộn qua!”. Truyện Linh Dị
Trái tim của Thẩm Mạc Bá như có cây kim đâm vào, vô cùng đau đớn. Hắn lập tức xuống giường khoác áo khoác vào sau đó an ủi Mộ Vãn Vãn: “Em đợi tôi, đừng có đi linh tinh! Bây giờ tôi sẽ qua đó!”
Căn phòng mà Phó Vân Tiêu và Bạch Tô thuê hôm nay cũng đã được nhắn đến trên tin tức, là khách sạn Ellia.
Thẩm Mạc Bá nhanh chóng khởi động xe, hắn lái xe điên cuồng. Khi tới nơi thì vội vàng đỗ xe lại sau đó xông vào bên trong hỏi nhân viên tiếp tân xem phòng Bạch Tô thuê là phòng nào rồi nhanh chóng lên lầu tìm Mộ Vãn Vãn.
Lúc Bạch Tô bỏ đi không có đóng cửa, Mộ Vãn Vãn cũng quên khuấy mất điều đó.
Lúc Thẩm Mạc Bá mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Mộ Vãn Vãn đang nằm trên giường, trên mặt đất còn ngổn ngang 6 7 chai rượu. Tất cả đều là rượu có nồng độ cao thế nhưng lại còn uống lẫn với nhau.
Khi Mộ Vãn Vãn nghe có người đẩy cửa bước vào, cô ta bò từ trên giường dậy sau đó cười hề hề với Thẩm Mạc Bá: “Anh tới rồi… nào! Ngồi xuống!”
Thẩm Mạc Bá tiến lên phía trước muốn đỡ lấy Mộ Vãn Vãn, muốn kéo cô ta đi thế nhưng Mộ Vãn Vãn lại bất động, chỉ dùng đôi tay mềm oặt nắm lấy tay Thẩm Mạc Bá.
Trên mặt cô ta toàn là nước mắt, sau khi uống say gương mặt lại ửng hồng làm cho người ta thấy thương xót.
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Mạc Bá quan tâm hỏi Mộ Vãn Vãn một câu, thế nhưng Mộ Vãn Vãn không đáp lại, cô ta chỉ ngẩng đầu cười hề hề với Thẩm Mạc Bá sau đó hỏi một câu: “Tôi đẹp không?”
Thẩm Mạc Bá gật đầu. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, làn da của Mộ Vãn Vãn trắng nõn không tỳ vết.
“Đẹp.”
Mộ Vãn Vãn cười híp mắt, dường như được Thẩm Mạc Bá khen nên cô ta cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ta lại cười hề hề hai tiếng sau đó bắt đầu cởi áo khoác ngoài ra, vừa cởi vừa nói: “Không những tôi đẹp mà cơ thể còn rất nuột nữa đó, anh có biết không? Năm mà tôi bước chân vào nghiệp diễn, những cảnh quay có tôi xuất hiện trên màn ảnh đều khiến quay phim và đạo diễn chảy máu mũi đó.”
Khi nói ra những lời đó dừng như Mộ Vãn Vãn vô cùng khinh thường bản thân mình.
Cô ta vừa nói vừa khóc.
Thẩm Mạc Bá giúp Mộ Vãn Vãn lau nước mắt, thế nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn tiếp tục cởi quần áo trên người ra.
Thẩm Mạc Bá muốn ngăn cô ta lại, muốn ôm lấy cô ta.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn không hề dừng lại, cô ta cởi khoác để lộ ra cánh tay trắng nõn sau đó lại cởi áo trong ra để lộ một cảnh xuân rộng lớn.
Sau đó cô ta cởi chiếc váy ngắn phía dưới ra. Bây giờ trên người chỉ còn lại mỗi nội y… Ánh đèn chiếu lên đường cong của cô ta trông vô cùng mê người và quyến rũ.
Mà trong trái tim của Thẩm Mạc Bá, hắn cảm thấy điều đó vô cùng thiêng liêng mà thuần khiết.
Lúc này Mộ Vãn Vãn đột nhiên bật dậy, cô ta chậm rãi tựa vào người Thẩm Mạc Bá, giương đôi mắt mơ màng lên nhìn hắn sau đó lên tiếng ra lệnh: “Những thứ còn lại anh cởi cho tôi!”
Thẩm Mạc Bá do dự, hắn nhìn Mộ Vãn Vãn sau đó ngập ngừng không dám động đậy.
Mộ Vãn Vãn có chút bất mãn, cô ta cầm tay của Thẩm Mạc Bá lên đặt ở trước ngực mình, nói: “Không phải anh nói tôi đẹp sao? Anh không muốn tôi sao? Lẽ nào… anh cũng ghét bỏ tôi sao?”
Mộ Vãn Vãn chủ động vuốt ve cần cổ của Thẩm Mạc Bá sau đó chủ động hôn hắn, đôi tay dần dần cởi quần áo của hắn ra.
…
Buổi tối, vất vả lắm Bạch Tô mới gọi được xe taxi sau đó đi tìm một khách sạn gần đó. Thế nhưng tiếc là những khách sạn ở gần đây đều rất đắt.
Chẳng còn cách nào khác, Bạch Tô chỉ có thể thử vận may mà quyết định trở về nhà. Ngộ nhỡ đám phóng viên đều đã đi hết rồi thì sao.
Cũng may… lúc cô về tới cửa thì thấy bọn họ đã đi hết rồi.
Cô vội vàng chạy vào khu chung cư.
Cảm giác về tới cửa mà không bị phóng viên bám theo thật là sung sướng. Cô mở cửa sau đó đi vào nhà, ngôi xuống sô pha rồi kể lại cho Vương Tiểu Đồng nghe những thứ mà cô vừa mới trải qua.
Kết quả, khi cô vừa nhắc tới chuyện đang gọi điện thoại thì Mộ Vãn Vãn tìm tới cửa thì cô mới đột nhiên ý thức được hình như cô đã làm rơi điện thoại rồi!
Chắc chắn là rơi ở khách sạn.
Sau đó Bạch Tô lập tức đứng dậy, cô phải nhanh chóng quay lại khách sạn để lấy điện thoại mới được!
Bình luận facebook