Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Chương 154: Phó Vân Tiêu đột nhiên cử hành hôn lễ
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài lên xe sau đó hắn lái xe rời khỏi đó.
Lúc Bạch Tô quay lại bệnh viện thì lại nhận được thiệp mời của Phó Cảnh Hoài.
Nhưng mà lần này không phải do Phó Cảnh Hoài gửi lại cho cô, mà người gửi thiệp mời là Chu Sa.
Mời cô về nước tham gia bữa tiệc đính hôn của bọn họ.
Lúc Bạch Tô chưa biết phải làm gì với tấm thiệp mời này thì đột nhiên cô lại nhận được một email thiệp mời đám cưới khác.
Chủ nhân của tấm thiệp này là Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Cuối cùng Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu cũng kết hôn rồi sao?
Bạch Tô lại đọc từng câu từng chữ trên tấm thiệp mời sau đó xem cả tấm ảnh đính kèm trên đó. Thế nhưng sau khi xem đi xem lại mấy lần Bạch Tô cũng vẫn không có cảm xúc gì cả.
Giống như cô không hề biết mấy chữ đó.
Sau đó cô lại xem lại thiệp mời thêm một lần nữa.
Đúng lúc đó thì Vương Tiểu Đồng gọi điện thoại tới.
Bạch Tô thì không có cảm xúc gì thế nhưng lúc Vương Tiểu Đồng gọi điện tới cô ấy lại vô cùng sốt ruột.
“Cậu đã nghe tin Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn kết hôn chưa?”
Lúc Bạch Tô nghe thấy giọng nói của Vương Tiểu Đồng, cô cố gắng nói một cách thoải mái nhất có thể: “Nghe rồi, sao thế?”
Vương Tiểu Đồng nghe thấy giọng nói thoải mái của Bạch Tô thì cô ấy lại càng sốt ruột hơn.
“Sao nghe cậu có vẻ chẳng có chút cảm xúc nào vậy?”
“Tôi nên cảm thấy thế nào đây?”
Mặc dù bây giờ Bạch Tô đang nói chuyện với Vương Tiểu Đồng thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào email thiệp cưới của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Cô lại đọc lại từng câu từng chữ trên tấm thiệp mời một lần nữa.
“Haiz.”
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở dài thườn thượt của Vương Tiểu Đồng.
“Tôi nghe nói lần này là do Mộ Vãn Vãn đã công bố tin cô ta mang thai, mà tin đó lại còn ảnh hưởng tới một chuyện gì đó không rõ. Thế nên Phó Vân Tiêu mới kết hôn với Mộ Vãn Vãn.”
Bạch Tô nghe Vương Tiểu Đồng nói xong cô vẫn không có chút cảm xúc nào.
Cô chỉ thuận miệng đáp lại một câu: “Không phải đâu. Chắc là là Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn thực lòng yêu thương nhau đấy. Hơn nữa làm gì có ai có thể thay Phó Vân Tiêu đưa ra quyết định chứ? Còn không phải tại cậu đọc nhiều ngôn tình cẩu huyết quá nên mới tự tưởng tượng ra à?”
“Không phải đâu, là thật đó. Từ Sắt nói với tôi mà.”
Vương Tiểu Đồng nghiêm túc nói.
“Lần trước sau khi Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá đánh nhau, tôi nghe Từ Sắt nói thái độ của Phó Vân Tiêu vô cùng lạnh nhạt với Mộ Vãn Vãn… Bây giờ tôi gọi điện cho cậu là muốn hỏi xem cậu có muốn tới phá hôn lễ không đấy.”
“Ha ha.”
Nghe Vương Tiểu Đồng nói xong Bạch Tô liền bật cười.
“Vương Tiểu Đồng có quan hệ tốt với Từ Sắt từ bao giờ thế nhỉ? Hơn nữa… cậu còn đưa ra ý kiến chết dẫm gì vậy? Phá hôn lễ á? Tại sao tôi lại phải phá? Tôi không yêu Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu cũng không yêu tôi. Vậy tôi lấy tư cách gì để đến phá hôn lễ đây.”
Bạch Tô cảm thấy bản thân vô cùng bình tĩnh.
Thế nhưng đầu óc của cô giống như ngưng trệ lại. Hơn nữa lúc Bạch Tô nói cô không yêu Phó Vân Tiêu thì đột nhiên cảm thấy sỗng mũi có chút cay cay.
Sau đó lúc cô nói Phó Vân Tiêu cũng không yêu mình, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.
Từ trước tới nay Bạch Tô luôn tự nói với mình rằng cô không hề thích Phó Vân Tiêu.
Nhưng tại sao nước mắt lại chảy xuống chứ…
“Được rồi, cậu đừng có gây chuyện nữa. Tôi phải đi rửa mặt đã, hôm nay còn chưa được rửa mặt…”
Bạch Tô viện cớ đẻ cúp điệp thoại.
Thế nhưng Bạch Tô còn chưa kịp cúp điện thoại thì đột nhiên cảm thấy bụng hơi khó chịu. Cô vội vàng chay vào toilet sau đó bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Không thể nén cảm giác buồn nôn đó lại được.
Bạch Tô ở trong toilet rất lâu mới có thể kiểm soát được cơn buồn nôn đó. Cô chậm rãi quay lại phòng sau đó cầm điện thoại lên nói với Vương Tiểu Đồng: “Không nói với cậu nữa, tôi còn có việc, cúp máy trước nhé.”
Nói xong Bạch Tô liền cúp điện thoại.
Sau khi Bạch Tô cúp điện thoại cô lại nhìn thiệp mời một lần nữa. Ngày kết hôn của Phó Vân Tiêu và ngày đính hôn của Phó Cảnh Hoài là cùng một ngày…
Thật là kỳ lạ. Sao có thể lại tổ chức cùng một ngày được chứ?
Mặc dù Bạch Tô ít nhiều cũng đã nghe Phó Vân Tỷ nói qua về mối quan hệ trong gia đình nhà họ Phó. Thế nhưng Phó Lôi Minh không thích nhà họ Phó, mà nhà họ Phó tổ chức những việc đại sự như thế này thì vẫn phải nể mặt mà tham gia. Nhưng mà chuyện hỷ của Phó Vân Tiêu và Phó Cảnh Hoài lại được tổ chức cùng một ngày, vậy thì ông Phó sẽ tham gia hôn lễ của ai đây?
Bạch Tô đóng email sau đó quyết định sẽ không suy nghĩ tới những chuyện này nữa.
Có suy nghĩ cũng vô ích, dù sao Bạch Tô cũng không tham gia hôn lễ của Phó Vân Tiêu, cũng sẽ không tham gia tiệc đính hôn của Phó Cảnh Hoài.
Huống hồ Phó Vân Tiêu kết hôn nhưng hắn cũng không tự mình thông báo cho cô.
Thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất buồn bực, muốn uống rượu.
Muốn uống rượu giải sầu.
Thế nhưng không biết tại sao vừa nghĩ đến rượu bụng của Bạch Tô lại bắt đầu có dấu hiệu, cô buồn nôn.
Bạch Tô chỉ có thể chạy vào toilet một lần nữa.
Lẽ nào cô đã thứ gì bị hỏng sao?
…
Sau khi Vương Tiểu Đồng cúp điện thoại, cô ấy quanh sang nhìn Từ Sắt ở bên cnahj say đó lắc lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết cô ấy tỏ thái độ gì nữa.”
Từ Sắt cũng vô cùng sốt ruột.
Từ Sắt đi đi lại lại trong phòng bệnh sau đó nói: “Tôi cảm thấy tình hình bây giờ không bình thường chút nào. Tôi cũng không biết rốt cuộc anh Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì rồi nữa!”
“Vậy anh cứ kêu Phó Vân Tiêu hủy bỏ hôn lễ là được rồi.”
Vương Tiểu Đồng bất đắc dĩ nói một câu.
Kết quả câu nói này càng khiến Từ Sắt sốt ruột hơn: “Kêu anh Vân Tiêu hủy bỏ hôn lễ? Vậy cô nghĩ cách để tôi gặp được anh ấy đi đã rồi hãy nói tiếp!”
“Vấn đề nằm ở đó. Anh Vân Tiêu đang ở đâu?”
Lúc này Vương Tiểu Đồng cũng không biết nói gì nữa.
Cô ấy chỉ có thể đứng yên ở đó nhìn Từ Sắt sốt ruột đi qua đi lại trước mặt.
Vốn dĩ Vương Tiểu Đồng cũng không hiểu những chuyện kinh doanh làm ăn của bọn họ. Thế nhưng nửa tháng nay xem ra mọi việc đều rất bình thường mà. Sau khi Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá đánh nhau đến nhập viện thì cô ấy còn nhìn thấy Phó Vân Tiêu nói chia tay với Mộ Vãn Vãn ở bệnh viện nữa.
Sau đó Mộ Vãn Vãn đau lòng chạy khỏi bệnh viện. Một tuần sau đó cũng không nhìn thấy Mộ Vãn Vãn đâu, trong một đêm nào đó Thẩm Mạc Bá cũng biến mất khỏi bệnh viện mà không ai biết.
Sau đó… sao đột nhiên lại lan truyền tin tức Phó Vân Tiêu mà Mộ Vãn Vãn kết hôn chứ?
Vương Tiểu Đồng hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Từ Sắt hít thở một hơi thật sâu, anh ta nhìn Vương Tiểu Đồng ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra sau đó thở dài thườn thượt. Cuối cùng anh ta quyết định đi tìm Lương Vân Trạm.
Mặc dù Từ Sắt mù tịt về những chuyện làm ăn kinh doanh.
Thế nhưng Từ Sắt có một loại linh cảm Lương Vân Trạm sẽ có thể giúp Phó Vân Tiêu quyết định một việc gì đó, chắc chắn sẽ đưa ra lời khuyên trên trên lập trường lợi ích kinh doanh lâu dài.
Lương Vân Trạm là người chỉ vì lợi ích mới nhượng bộ.
Vì thế phải đi tìm Lương Vân Trạm để hỏi về tình hình tài vụ mới được!
Lúc Bạch Tô quay lại bệnh viện thì lại nhận được thiệp mời của Phó Cảnh Hoài.
Nhưng mà lần này không phải do Phó Cảnh Hoài gửi lại cho cô, mà người gửi thiệp mời là Chu Sa.
Mời cô về nước tham gia bữa tiệc đính hôn của bọn họ.
Lúc Bạch Tô chưa biết phải làm gì với tấm thiệp mời này thì đột nhiên cô lại nhận được một email thiệp mời đám cưới khác.
Chủ nhân của tấm thiệp này là Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Cuối cùng Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu cũng kết hôn rồi sao?
Bạch Tô lại đọc từng câu từng chữ trên tấm thiệp mời sau đó xem cả tấm ảnh đính kèm trên đó. Thế nhưng sau khi xem đi xem lại mấy lần Bạch Tô cũng vẫn không có cảm xúc gì cả.
Giống như cô không hề biết mấy chữ đó.
Sau đó cô lại xem lại thiệp mời thêm một lần nữa.
Đúng lúc đó thì Vương Tiểu Đồng gọi điện thoại tới.
Bạch Tô thì không có cảm xúc gì thế nhưng lúc Vương Tiểu Đồng gọi điện tới cô ấy lại vô cùng sốt ruột.
“Cậu đã nghe tin Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn kết hôn chưa?”
Lúc Bạch Tô nghe thấy giọng nói của Vương Tiểu Đồng, cô cố gắng nói một cách thoải mái nhất có thể: “Nghe rồi, sao thế?”
Vương Tiểu Đồng nghe thấy giọng nói thoải mái của Bạch Tô thì cô ấy lại càng sốt ruột hơn.
“Sao nghe cậu có vẻ chẳng có chút cảm xúc nào vậy?”
“Tôi nên cảm thấy thế nào đây?”
Mặc dù bây giờ Bạch Tô đang nói chuyện với Vương Tiểu Đồng thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào email thiệp cưới của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Cô lại đọc lại từng câu từng chữ trên tấm thiệp mời một lần nữa.
“Haiz.”
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở dài thườn thượt của Vương Tiểu Đồng.
“Tôi nghe nói lần này là do Mộ Vãn Vãn đã công bố tin cô ta mang thai, mà tin đó lại còn ảnh hưởng tới một chuyện gì đó không rõ. Thế nên Phó Vân Tiêu mới kết hôn với Mộ Vãn Vãn.”
Bạch Tô nghe Vương Tiểu Đồng nói xong cô vẫn không có chút cảm xúc nào.
Cô chỉ thuận miệng đáp lại một câu: “Không phải đâu. Chắc là là Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn thực lòng yêu thương nhau đấy. Hơn nữa làm gì có ai có thể thay Phó Vân Tiêu đưa ra quyết định chứ? Còn không phải tại cậu đọc nhiều ngôn tình cẩu huyết quá nên mới tự tưởng tượng ra à?”
“Không phải đâu, là thật đó. Từ Sắt nói với tôi mà.”
Vương Tiểu Đồng nghiêm túc nói.
“Lần trước sau khi Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá đánh nhau, tôi nghe Từ Sắt nói thái độ của Phó Vân Tiêu vô cùng lạnh nhạt với Mộ Vãn Vãn… Bây giờ tôi gọi điện cho cậu là muốn hỏi xem cậu có muốn tới phá hôn lễ không đấy.”
“Ha ha.”
Nghe Vương Tiểu Đồng nói xong Bạch Tô liền bật cười.
“Vương Tiểu Đồng có quan hệ tốt với Từ Sắt từ bao giờ thế nhỉ? Hơn nữa… cậu còn đưa ra ý kiến chết dẫm gì vậy? Phá hôn lễ á? Tại sao tôi lại phải phá? Tôi không yêu Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu cũng không yêu tôi. Vậy tôi lấy tư cách gì để đến phá hôn lễ đây.”
Bạch Tô cảm thấy bản thân vô cùng bình tĩnh.
Thế nhưng đầu óc của cô giống như ngưng trệ lại. Hơn nữa lúc Bạch Tô nói cô không yêu Phó Vân Tiêu thì đột nhiên cảm thấy sỗng mũi có chút cay cay.
Sau đó lúc cô nói Phó Vân Tiêu cũng không yêu mình, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.
Từ trước tới nay Bạch Tô luôn tự nói với mình rằng cô không hề thích Phó Vân Tiêu.
Nhưng tại sao nước mắt lại chảy xuống chứ…
“Được rồi, cậu đừng có gây chuyện nữa. Tôi phải đi rửa mặt đã, hôm nay còn chưa được rửa mặt…”
Bạch Tô viện cớ đẻ cúp điệp thoại.
Thế nhưng Bạch Tô còn chưa kịp cúp điện thoại thì đột nhiên cảm thấy bụng hơi khó chịu. Cô vội vàng chay vào toilet sau đó bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Không thể nén cảm giác buồn nôn đó lại được.
Bạch Tô ở trong toilet rất lâu mới có thể kiểm soát được cơn buồn nôn đó. Cô chậm rãi quay lại phòng sau đó cầm điện thoại lên nói với Vương Tiểu Đồng: “Không nói với cậu nữa, tôi còn có việc, cúp máy trước nhé.”
Nói xong Bạch Tô liền cúp điện thoại.
Sau khi Bạch Tô cúp điện thoại cô lại nhìn thiệp mời một lần nữa. Ngày kết hôn của Phó Vân Tiêu và ngày đính hôn của Phó Cảnh Hoài là cùng một ngày…
Thật là kỳ lạ. Sao có thể lại tổ chức cùng một ngày được chứ?
Mặc dù Bạch Tô ít nhiều cũng đã nghe Phó Vân Tỷ nói qua về mối quan hệ trong gia đình nhà họ Phó. Thế nhưng Phó Lôi Minh không thích nhà họ Phó, mà nhà họ Phó tổ chức những việc đại sự như thế này thì vẫn phải nể mặt mà tham gia. Nhưng mà chuyện hỷ của Phó Vân Tiêu và Phó Cảnh Hoài lại được tổ chức cùng một ngày, vậy thì ông Phó sẽ tham gia hôn lễ của ai đây?
Bạch Tô đóng email sau đó quyết định sẽ không suy nghĩ tới những chuyện này nữa.
Có suy nghĩ cũng vô ích, dù sao Bạch Tô cũng không tham gia hôn lễ của Phó Vân Tiêu, cũng sẽ không tham gia tiệc đính hôn của Phó Cảnh Hoài.
Huống hồ Phó Vân Tiêu kết hôn nhưng hắn cũng không tự mình thông báo cho cô.
Thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất buồn bực, muốn uống rượu.
Muốn uống rượu giải sầu.
Thế nhưng không biết tại sao vừa nghĩ đến rượu bụng của Bạch Tô lại bắt đầu có dấu hiệu, cô buồn nôn.
Bạch Tô chỉ có thể chạy vào toilet một lần nữa.
Lẽ nào cô đã thứ gì bị hỏng sao?
…
Sau khi Vương Tiểu Đồng cúp điện thoại, cô ấy quanh sang nhìn Từ Sắt ở bên cnahj say đó lắc lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết cô ấy tỏ thái độ gì nữa.”
Từ Sắt cũng vô cùng sốt ruột.
Từ Sắt đi đi lại lại trong phòng bệnh sau đó nói: “Tôi cảm thấy tình hình bây giờ không bình thường chút nào. Tôi cũng không biết rốt cuộc anh Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì rồi nữa!”
“Vậy anh cứ kêu Phó Vân Tiêu hủy bỏ hôn lễ là được rồi.”
Vương Tiểu Đồng bất đắc dĩ nói một câu.
Kết quả câu nói này càng khiến Từ Sắt sốt ruột hơn: “Kêu anh Vân Tiêu hủy bỏ hôn lễ? Vậy cô nghĩ cách để tôi gặp được anh ấy đi đã rồi hãy nói tiếp!”
“Vấn đề nằm ở đó. Anh Vân Tiêu đang ở đâu?”
Lúc này Vương Tiểu Đồng cũng không biết nói gì nữa.
Cô ấy chỉ có thể đứng yên ở đó nhìn Từ Sắt sốt ruột đi qua đi lại trước mặt.
Vốn dĩ Vương Tiểu Đồng cũng không hiểu những chuyện kinh doanh làm ăn của bọn họ. Thế nhưng nửa tháng nay xem ra mọi việc đều rất bình thường mà. Sau khi Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá đánh nhau đến nhập viện thì cô ấy còn nhìn thấy Phó Vân Tiêu nói chia tay với Mộ Vãn Vãn ở bệnh viện nữa.
Sau đó Mộ Vãn Vãn đau lòng chạy khỏi bệnh viện. Một tuần sau đó cũng không nhìn thấy Mộ Vãn Vãn đâu, trong một đêm nào đó Thẩm Mạc Bá cũng biến mất khỏi bệnh viện mà không ai biết.
Sau đó… sao đột nhiên lại lan truyền tin tức Phó Vân Tiêu mà Mộ Vãn Vãn kết hôn chứ?
Vương Tiểu Đồng hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Từ Sắt hít thở một hơi thật sâu, anh ta nhìn Vương Tiểu Đồng ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra sau đó thở dài thườn thượt. Cuối cùng anh ta quyết định đi tìm Lương Vân Trạm.
Mặc dù Từ Sắt mù tịt về những chuyện làm ăn kinh doanh.
Thế nhưng Từ Sắt có một loại linh cảm Lương Vân Trạm sẽ có thể giúp Phó Vân Tiêu quyết định một việc gì đó, chắc chắn sẽ đưa ra lời khuyên trên trên lập trường lợi ích kinh doanh lâu dài.
Lương Vân Trạm là người chỉ vì lợi ích mới nhượng bộ.
Vì thế phải đi tìm Lương Vân Trạm để hỏi về tình hình tài vụ mới được!
Bình luận facebook