Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171: 171: Cô Có Thể Tránh Xa Phó Cảnh Hoài Một Chút Được Không
Vẻ mặt của Bạch Tô rất thản nhiên, cô chỉ lẳng lặng gật đầu.
Cũng không hề xuất hiện cảnh tượng giằng co hay đe dọa lẫn nhau.
Chu Sa là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, cô ta bình thản nhìn Bạch Tô, nói hai tiếng: “Cảm ơn.”
Sau đó Chu Sa vội vàng chạy vào phòng bệnh của Phó Cảnh Hoài.
Bác sỹ thấy vậy thì cũng đã hiểu phần nào quan hệ giữa bọn họ, bây giờ không thể nào kêu Bạch Tô vào phòng bệnh được nữa nên cũng chỉ có thể để cho Bạch Tô đi.
Vốn dĩ Phó Cảnh Hoài đang nằm trên giường bệnh đợi Bạch Tô tới, khi thấy có người đi vào phòng thì ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng.
Thế nhưng sau khi nhìn rõ người bước vào là Chu Sa thì vẻ tươi cười trên gương mặt đột nhiên tắt ngúm.
Phó Cảnh Hoài chỉ hời hợt hỏi Chu Sa một câu: “Sao em lại tới đây?”
Chu Sa nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Phó Cảnh Hoài, cô ta ngồi xuống sau đó kêu bác sỹ cầm bệnh án ra phân tích đại khái tình trạng của Phó Cảnh Hoài sau đó mới hỏi hắn: “Anh đã thế này rồi chẳng lẽ em không nên tới thăm sao? Đừng nói bây giờ em đã là vợ chưa cưới của anh, cho dù với tư cách là bạn của anh thôi em cũng nên qua thăm mới phải.”
Ánh mắt của Phó Cảnh Hoài hơi trầm xuống, hắn lặng im không nói gì.
Chu Sa trả lại bệnh án cho bác sỹ sau đó mới lên tiếng: “Sao lại đột nhiên xảy ra tai nạn thế, lại còn tự mình đâm phải cột điện nữa chứ?”
Thực ra trước khi tới bệnh viện Chu Sa đã xem lại đoạn ghi hình lúc Phó Cảnh Hoài xảy ra tai nạn, rõ ràng lúc Phó Cảnh Hoài lái xe đã thất thần nếu không thì đã có thể né kịp.
Phó Cảnh Hoài nhìn Chu Sa sau đó lạnh giọng nói một câu: “Không chú ý, muốn tránh xe.”
Thấy Phó Cảnh Hoài trốn tránh vấn đề, Chu Sa cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về Phó Cảnh Hoài sau đó lại thất vọng tràn trề.
Cuối cùng cô ta chỉ thở dài ai oán: “Anh có muốn ăn gì không? Em về nhà làm rồi mang qua cho anh.”
“Lúc lên lầu em đã gặp Bạch Tô rồi, đúng lúc cô ấy đang định về nhà.”
“Đừng làm gì cho tôi, đừng vì tôi mà bỏ ra quá nhiều như vậy.”
Phó Cảnh Hoài bình tĩnh lên tiếng: “Tôi mệt rồi.”
Nói xong câu đó Phó Cảnh Hoài liền nhắm mắt lại không nhìn Chu Sa nữa, giả bộ chuẩn bị đi ngủ.
Sau khi Chu Sa nhìn thấy Phó Cảnh Hoài như vậy thì cô ta đứng dậy sau đó xoay người bỏ đi…
Bạch Tô vừa mới về đến nhà thì nhận được điện thoại của Chu Sa.
Mặc dù số điện thoại gọi đến là số lạ nên cô không biết đó là ai cả, thế nhưng sau khi bắt máy cô nghe thấy giọng nói của Chu Sa thì mới thấy hơi thắc mắc.
“Tại sao lại gọi điện cho tôi?”
Bạch Tô hỏi.
Ở đầu dây bên kia Chu Sa trầm mặc rất lâu sau đó mới do dự lên tiếng: “Cô có thể cách xa Phó Cảnh Hoài một chút được không?”
Nếu như những lời này là do Mộ Vãn Vãn nói thì chắc chắn Bạch Tô sẽ vặn lại.
Thế nhưng Chu Sa thì khác, trong giọng nói của cô ta còn mang chút thỉnh cầu, không hề hung hãn khiến Bạch Tô không thể từ chối được.
Cô chỉ nói với Chu Sa một câu: “Tôi không cố ý muốn phá hoại tình cảm của hai người.”
“Tôi biết, nhưng mà… tôi vẫn xin cô hãy cách xa Phó Cảnh Hoài một chút.”
Bạch Tô trầm mặc.
Rất lâu sau đó Bạch Tô mới đáp lại: “Được, tôi biết rồi.”
“Cảm ơn cô.”
Đột nhiên Chu Sa lại nói cảm ơn với Bạch Tô, nói xong câu đó cô ta mới cúp điện thoại.
Sau khi Bạch Tô nghe điện thoại xong cô cảm thấy có chút mông lung.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện khiến cả tinh thần lẫn thể xác của cô bị kiệt quệ, các mối quan hệ dường như vào rơi vào bế tắc khiến cô không biết mình nên tháo gỡ những nút thắt đó thế nào.
Cô quay lưng nhìn lại phía sau, vốn dĩ sau khi trở về Bạch Tô sẽ thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà của Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng cô phát hiện thực ra lần này cô không còn gì với Phó Vân Tiêu cả, cũng không có đồ đạc gì để mà dọn đi.
Thực ra Phó Vân Tiêu đã có Mộ Vãn Vãn.
Mà Phó Cảnh Hoài lại có Chu Sa…
Đột nhiên Bạch Tô cảm thấy bản thân mình vô cùng thừa thãi.
Vốn dĩ cô không nên xuất hiện trong vòng luẩn quẩn này, chỉ là cô bất cẩn để lộ thân phận của Bạch Tiểu Bạch… vì thế cô mới lại bị cuốn vào vòng luẩn quẩn này thêm một lần nữa.
Bây giờ đã đến lúc cô phải thoát ra rồi, tại sao lại phải tiếp tục chứ?
Khi Bạch Tô đã sắp xếp xong hết đồ đạc chuẩn bị rời đi thì điện thoại bàn nhà Phó Vân Tiêu đột ngột đổ chuông.
Bạch Tô do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định nhẫ máy.
Bạch Tô vừa mới nhấc máy thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói của Phó Vân Tiêu: “Có thể nghe điện thoại thì chắc giờ này em vẫn đang ở nhà.
Em đợi một lát, tôi về nhà sẽ nói chuyện rõ ràng với em.”
Ngữ khí của Bạch Tô có chút không tốt: “Anh về để nói cái gì nữa? Em nghĩ những chuyện cần giải thích em đã giải thích rất rõ lúc còn ở bệnh viện rồi, em không còn gì để nói nữa.”
“Vậy đợi tôi về tôi sẽ nói với em!”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu rất cố chấp.
Bạch Tô do dự một lát, cô không biết nên trả lời lại thế nào.
Mà Phó Vân Tiêu chỉ nói mỗi hai chữ “Đợi tôi” sau đó cúp máy.
Lúc này Bạch Tô mới phát hiện, cho dù cô có đồng ý hay không thì cũng vẫn phải đợi Phó Vân Tiêu trở về.
Thế nhưng Bạch Tô còn chưa kịp đợi Phó Vân Tiêu trở về thì điện thoại của cô đã đổ chuông, là điện thoại từ bệnh viện bên Mỹ gọi tới thông báo với Bạch Tô: “Cô Bạch, cô mau tới bệnh viện xem tình hình của mẹ cô đi.
Đã xảy ra tình huống sốc thuốc, chúng tôi rất xin lỗi.”
Bạch Tô nghe xong liền cứng đờ người, cô nắm chặt điện thoại trong tay, khó tin hỏi lại: “Anh nói cái gì? Những lời này là có ý gì vậy?”
“Chúng tôi thật sự rất xin lỗi!”
“Tôi sẽ qua đó ngay lập tức! Tôi sẽ đặt vé máy bay ngay!”
Bạch Tô nhận ra bây giờ cô đứng ở đây nói một hai câu thì không giải quyết được gì cả.
Cô chỉ có thể mau chóng qua đó một chuyến sau đó tự mình hỏi cho rõ ràng.
Phẫu thuật của mẹ cô rất thành công, gần đây còn phục hồi lại rất tốt, tại sao lại đột nhiên bị sốc thuốc chứ?
Lúc này Bạch Tô không còn tâm trí nào mà quan tâm nhiều như vậy nữa, cô vôi vàng dắt Bạch Tiểu Bạch đi thẳng ra sân bay.
Cũng may… tất cả quá trình đều khá thuận lợi.
Lúc đến sân bay, Bạch Tô vội vàng đặt vé chuyến sớm nhất đi tới Mỹ sau đó vội vã rời đi.
Tận đến lúc máy bay hạ cánh, vẻ mặt của Bạch Tô vẫn còn rất lo lắng.
Trước kia khi mẹ cô còn hôn mê cô cũng chưa từng thấy lo lắng như lúc này.
Thế nhưng bây giờ… cô hy vọng thật nhiều rồi nhận lại chỉ toàn là thất vọng, mà cú giáng này đã không đơn giản chỉ là thất vọng nữa rồi mà là tai ương ngập đầu!
Bạch Tô vội vàng chạy tới bệnh viện.
Khi tới bệnh viện Bạch Tô mới hiểu rõ mọi chuyện, mấy ngày trước trong bệnh viện có một bác sỹ đưa cho người nhà bệnh nhân một loại thuốc thông thường, trước kia khi dùng thuốc này thì không hề có bất kỳ phản ứng nào cả thế nhưng không biết tại sao lần này lại xảy ra hiện tượng sốc thuôc.
Mà trong bệnh viện này tất cả vẫn giống như bình thường, sẽ không có chuyện có người nhúng tay nhúng chân vào.
Tất cả giống như thật sự đã gặp sự cố trong quá trình chữa trị vậy.
Điều duy nhất có khả năng có vấn đề đó chính là mấy ngày trước Chu Sa đã từng tiêm chất dinh dưỡng cho bệnh nhân để duy trì sự sống!.
Cũng không hề xuất hiện cảnh tượng giằng co hay đe dọa lẫn nhau.
Chu Sa là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, cô ta bình thản nhìn Bạch Tô, nói hai tiếng: “Cảm ơn.”
Sau đó Chu Sa vội vàng chạy vào phòng bệnh của Phó Cảnh Hoài.
Bác sỹ thấy vậy thì cũng đã hiểu phần nào quan hệ giữa bọn họ, bây giờ không thể nào kêu Bạch Tô vào phòng bệnh được nữa nên cũng chỉ có thể để cho Bạch Tô đi.
Vốn dĩ Phó Cảnh Hoài đang nằm trên giường bệnh đợi Bạch Tô tới, khi thấy có người đi vào phòng thì ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng.
Thế nhưng sau khi nhìn rõ người bước vào là Chu Sa thì vẻ tươi cười trên gương mặt đột nhiên tắt ngúm.
Phó Cảnh Hoài chỉ hời hợt hỏi Chu Sa một câu: “Sao em lại tới đây?”
Chu Sa nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Phó Cảnh Hoài, cô ta ngồi xuống sau đó kêu bác sỹ cầm bệnh án ra phân tích đại khái tình trạng của Phó Cảnh Hoài sau đó mới hỏi hắn: “Anh đã thế này rồi chẳng lẽ em không nên tới thăm sao? Đừng nói bây giờ em đã là vợ chưa cưới của anh, cho dù với tư cách là bạn của anh thôi em cũng nên qua thăm mới phải.”
Ánh mắt của Phó Cảnh Hoài hơi trầm xuống, hắn lặng im không nói gì.
Chu Sa trả lại bệnh án cho bác sỹ sau đó mới lên tiếng: “Sao lại đột nhiên xảy ra tai nạn thế, lại còn tự mình đâm phải cột điện nữa chứ?”
Thực ra trước khi tới bệnh viện Chu Sa đã xem lại đoạn ghi hình lúc Phó Cảnh Hoài xảy ra tai nạn, rõ ràng lúc Phó Cảnh Hoài lái xe đã thất thần nếu không thì đã có thể né kịp.
Phó Cảnh Hoài nhìn Chu Sa sau đó lạnh giọng nói một câu: “Không chú ý, muốn tránh xe.”
Thấy Phó Cảnh Hoài trốn tránh vấn đề, Chu Sa cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về Phó Cảnh Hoài sau đó lại thất vọng tràn trề.
Cuối cùng cô ta chỉ thở dài ai oán: “Anh có muốn ăn gì không? Em về nhà làm rồi mang qua cho anh.”
“Lúc lên lầu em đã gặp Bạch Tô rồi, đúng lúc cô ấy đang định về nhà.”
“Đừng làm gì cho tôi, đừng vì tôi mà bỏ ra quá nhiều như vậy.”
Phó Cảnh Hoài bình tĩnh lên tiếng: “Tôi mệt rồi.”
Nói xong câu đó Phó Cảnh Hoài liền nhắm mắt lại không nhìn Chu Sa nữa, giả bộ chuẩn bị đi ngủ.
Sau khi Chu Sa nhìn thấy Phó Cảnh Hoài như vậy thì cô ta đứng dậy sau đó xoay người bỏ đi…
Bạch Tô vừa mới về đến nhà thì nhận được điện thoại của Chu Sa.
Mặc dù số điện thoại gọi đến là số lạ nên cô không biết đó là ai cả, thế nhưng sau khi bắt máy cô nghe thấy giọng nói của Chu Sa thì mới thấy hơi thắc mắc.
“Tại sao lại gọi điện cho tôi?”
Bạch Tô hỏi.
Ở đầu dây bên kia Chu Sa trầm mặc rất lâu sau đó mới do dự lên tiếng: “Cô có thể cách xa Phó Cảnh Hoài một chút được không?”
Nếu như những lời này là do Mộ Vãn Vãn nói thì chắc chắn Bạch Tô sẽ vặn lại.
Thế nhưng Chu Sa thì khác, trong giọng nói của cô ta còn mang chút thỉnh cầu, không hề hung hãn khiến Bạch Tô không thể từ chối được.
Cô chỉ nói với Chu Sa một câu: “Tôi không cố ý muốn phá hoại tình cảm của hai người.”
“Tôi biết, nhưng mà… tôi vẫn xin cô hãy cách xa Phó Cảnh Hoài một chút.”
Bạch Tô trầm mặc.
Rất lâu sau đó Bạch Tô mới đáp lại: “Được, tôi biết rồi.”
“Cảm ơn cô.”
Đột nhiên Chu Sa lại nói cảm ơn với Bạch Tô, nói xong câu đó cô ta mới cúp điện thoại.
Sau khi Bạch Tô nghe điện thoại xong cô cảm thấy có chút mông lung.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện khiến cả tinh thần lẫn thể xác của cô bị kiệt quệ, các mối quan hệ dường như vào rơi vào bế tắc khiến cô không biết mình nên tháo gỡ những nút thắt đó thế nào.
Cô quay lưng nhìn lại phía sau, vốn dĩ sau khi trở về Bạch Tô sẽ thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà của Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng cô phát hiện thực ra lần này cô không còn gì với Phó Vân Tiêu cả, cũng không có đồ đạc gì để mà dọn đi.
Thực ra Phó Vân Tiêu đã có Mộ Vãn Vãn.
Mà Phó Cảnh Hoài lại có Chu Sa…
Đột nhiên Bạch Tô cảm thấy bản thân mình vô cùng thừa thãi.
Vốn dĩ cô không nên xuất hiện trong vòng luẩn quẩn này, chỉ là cô bất cẩn để lộ thân phận của Bạch Tiểu Bạch… vì thế cô mới lại bị cuốn vào vòng luẩn quẩn này thêm một lần nữa.
Bây giờ đã đến lúc cô phải thoát ra rồi, tại sao lại phải tiếp tục chứ?
Khi Bạch Tô đã sắp xếp xong hết đồ đạc chuẩn bị rời đi thì điện thoại bàn nhà Phó Vân Tiêu đột ngột đổ chuông.
Bạch Tô do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định nhẫ máy.
Bạch Tô vừa mới nhấc máy thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói của Phó Vân Tiêu: “Có thể nghe điện thoại thì chắc giờ này em vẫn đang ở nhà.
Em đợi một lát, tôi về nhà sẽ nói chuyện rõ ràng với em.”
Ngữ khí của Bạch Tô có chút không tốt: “Anh về để nói cái gì nữa? Em nghĩ những chuyện cần giải thích em đã giải thích rất rõ lúc còn ở bệnh viện rồi, em không còn gì để nói nữa.”
“Vậy đợi tôi về tôi sẽ nói với em!”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu rất cố chấp.
Bạch Tô do dự một lát, cô không biết nên trả lời lại thế nào.
Mà Phó Vân Tiêu chỉ nói mỗi hai chữ “Đợi tôi” sau đó cúp máy.
Lúc này Bạch Tô mới phát hiện, cho dù cô có đồng ý hay không thì cũng vẫn phải đợi Phó Vân Tiêu trở về.
Thế nhưng Bạch Tô còn chưa kịp đợi Phó Vân Tiêu trở về thì điện thoại của cô đã đổ chuông, là điện thoại từ bệnh viện bên Mỹ gọi tới thông báo với Bạch Tô: “Cô Bạch, cô mau tới bệnh viện xem tình hình của mẹ cô đi.
Đã xảy ra tình huống sốc thuốc, chúng tôi rất xin lỗi.”
Bạch Tô nghe xong liền cứng đờ người, cô nắm chặt điện thoại trong tay, khó tin hỏi lại: “Anh nói cái gì? Những lời này là có ý gì vậy?”
“Chúng tôi thật sự rất xin lỗi!”
“Tôi sẽ qua đó ngay lập tức! Tôi sẽ đặt vé máy bay ngay!”
Bạch Tô nhận ra bây giờ cô đứng ở đây nói một hai câu thì không giải quyết được gì cả.
Cô chỉ có thể mau chóng qua đó một chuyến sau đó tự mình hỏi cho rõ ràng.
Phẫu thuật của mẹ cô rất thành công, gần đây còn phục hồi lại rất tốt, tại sao lại đột nhiên bị sốc thuốc chứ?
Lúc này Bạch Tô không còn tâm trí nào mà quan tâm nhiều như vậy nữa, cô vôi vàng dắt Bạch Tiểu Bạch đi thẳng ra sân bay.
Cũng may… tất cả quá trình đều khá thuận lợi.
Lúc đến sân bay, Bạch Tô vội vàng đặt vé chuyến sớm nhất đi tới Mỹ sau đó vội vã rời đi.
Tận đến lúc máy bay hạ cánh, vẻ mặt của Bạch Tô vẫn còn rất lo lắng.
Trước kia khi mẹ cô còn hôn mê cô cũng chưa từng thấy lo lắng như lúc này.
Thế nhưng bây giờ… cô hy vọng thật nhiều rồi nhận lại chỉ toàn là thất vọng, mà cú giáng này đã không đơn giản chỉ là thất vọng nữa rồi mà là tai ương ngập đầu!
Bạch Tô vội vàng chạy tới bệnh viện.
Khi tới bệnh viện Bạch Tô mới hiểu rõ mọi chuyện, mấy ngày trước trong bệnh viện có một bác sỹ đưa cho người nhà bệnh nhân một loại thuốc thông thường, trước kia khi dùng thuốc này thì không hề có bất kỳ phản ứng nào cả thế nhưng không biết tại sao lần này lại xảy ra hiện tượng sốc thuôc.
Mà trong bệnh viện này tất cả vẫn giống như bình thường, sẽ không có chuyện có người nhúng tay nhúng chân vào.
Tất cả giống như thật sự đã gặp sự cố trong quá trình chữa trị vậy.
Điều duy nhất có khả năng có vấn đề đó chính là mấy ngày trước Chu Sa đã từng tiêm chất dinh dưỡng cho bệnh nhân để duy trì sự sống!.
Bình luận facebook