Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: 228: Ba Ruột Xuất Hiện
Theo hiểu biết của cô ta về Lâm Lập thì Lâm Lập tuyệt đối không phải là người sẽ chờ đợi thời cơ.
Lâm Lậo đang cầm bút vẽ tranh, hắn không chút lo lắnh mà nói với thư ký Nhiêu: “Cô có biết không? Tôi thích cái kiểu trước kia cô giúp tôi làm tất cả mọi việc, làm gì cũng đúng mực chứ không phải như bây giờ.”
Nghe Lâm Lập nói xong, thư ký Nhiêu cúi thấp đầu.
Nhưng mà thái độ đó rõ ràng giống như không phục, cô ta còn muốn giải thích thêm.
Đầu tiên cô ta lấy hai giây để khiến mình bính tĩnh lại sau đó có chút không cam tâm nói với Lâm Lập: “Anh Lâm, lần này không giống với trước kia.
Trước kia anh sẽ không có thái độ như thế này với phụ nữ.”
Đầu bút của Lâm Lập hơi dừng lại, bức tranh long phượng còn chưa vẽ xong nhưng hắn đã ngẩng đầu lên nhìn thư ký Nhiêu: “Vì thế cô cảm thấy tôi sẽ mất kiểm soát vì phụ nữ sao?”
“Không phải.”
Thư ký Nhiêu lập tức im lặng.
“Được rồi, tôi cũng mệt rồi, chuẩn bị cho tôi đi tắm đi.”
Rõ ràng Lâm Lập không muốn nói nhiều, hắn nói với thư ký Nhiêu một câu.
Thư ký Nhiêu vẫn muốn nói thêm gì đó thế nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra được.
Sau khi chuẩn bị cho Lâm Lập tắm xong, Lâm Lập đột nhiên dặn dò thư ký Nhiêu, kêu cô ta tìm một người đàn ông giống Bạch Tô đến hai phần hoặc một phần gì đấy thôi cũng được sau đó chủ động đưa ông ta tới chỗ Mộ Vãn Vãn.
Thư ký Nhiêu không biết tại sao Lâm Lập lại làm vậy, nhưng sau khi tìm được rồi đưa đến chỗ Mộ Vãn Vãn thì Mộ Vãn Vãn lại tỏ ra vô cùng đắc ý, lại còn tỏ lòng biết ơn đối với Lâm Lập.
Trên đường trở về thư ký Nhiêu đột nhiên nhớ tới một câu nói trước đây của Lâm Lập sau đó cô ta đã hiểu ra rồi.
Không phải Lâm Lập không tấn công mà là hắn biết cách giăng lưới mà không cần tốn chút sức lực nào, sau đó chỉ việc thu lưới lại.
Ngay từ đầu hắn đã biết hôn lễ của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu không thành rồi.
…
Bởi vì hôm qua Bạch Tô về nhà muộn, cộng thêm việc Bạch Tiểu Bạch đột nhiên lấy ảnh của mẹ cô thì Bạch Tô mất ngủ cả đêm.
Nghĩ tới cái chết ngoài ý muốn của mẹ, Bạch Tô thấy đúng là trong quá trình chữa bệnh có thể có khả năng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, nhưng mà là quá trùng hợp mà thôi.
Thế là Bạch Tô lại nghĩ tới chuyện đó cả đêm, mãi đến gần sáng cô mới để đầu óc mình nghỉ ngơi một chút.
Cô vừa mới mơ màng ngủ chưa đến một tiếng đồng hồ thì trời đã sáng rồi.
Bên ngoài truyền tới tiếng động cơ xe sau đó có người đi vào nhà.
Bạch Tô chỉ có thể rời giường.
Lúc cô mặc áo khoác xong đi xuống lầu thì nhìn thấy một dì giúp việc của nhà họ Phó tới.
Lúc nhìn thấy Bạch Tô, bà ta hơi mỉm cười giải thích với cô: “Ông Phó nhớ Tiểu Bạch vì thế ông mong có thể đón Tiểu Bạch về nhà ở mấy ngày.
Mấy ngày này tôi sẽ đưa đón Tiểu Bạch đi mẫu giáo.”
Bạch Tô nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt, đúng lúc này Phó Vân Tiêu cũng đi từ trên phòng xuống.
“Sao thế dì Lưu?”
Phó Vân Tiêu nhìn về phía dì Lưu, hỏi.
Bạch Tô liền nói lại lời nói lúc nãy của cái người tên là dì Lưu đó cho Phó Vân Tiêu nghe.
Sau khi cô nói xong, Phó Vân Tiêu suy nghĩ tầm hai phút sau đó nói: “Hỏi Tiểu Bạch xem, nếu như con bé muốn thì có thể đi.
Dì Lưu trông coi tôi lớn lên từ bé, hoàn toàn có thể tin tưởng được.”
Nói xong hai câu đó, Phó Vân Tiêu còn có việc phải tới công ty nên không nán lại nữa, hắn mặc áo khoác sau đó vội vàng rời đi.
Bạch Tô vào phòng Bạch Tiểu Bạch, sau khi con bé thức dậy Bạch Tô hỏi con bé xem có muốn tới nhà ông nội ở vài ngày không.
Kết quả Bạch Tiểu Bạch lại tỏ ra vô cùng phẩn khởi, con bé chạy thẳng về phòng lấy balo đồ ăn sau đó nhảy chân sáo ra ngoài, nói với Bạch Tô: “Tạm biệt mama, con sẽ nhớ mẹ lắm đấy.”
Thật sự không cần phải vui vẻ như thế đâu.
Bạch Tô: “…”
Còn có thể làm thế nào được nữa, cũng không thể ép con bé được, cô chỉ đành đồng ý.
Cũng tốt, cô và Phó Vân Tiêu có thể có thế giới riêng của hai người.
Sau khi dì Lưu đón Bạch Tiểu Bạch đi Bạch Tô liền theo lịch trình sắp xếp của Phó Vân Tiêu để đi thử váy cưới.
Nhưng mà lúc Bạch Tô vừa mới tới cửa hàng thiết kế váy cưới thì đột nhiên có một chiếc Mercedes dừng ngay bên cạnh cô.
Bạch Tô không chú ý nên tiếp tục đi vào bên trong.
Lúc này có một người đàn ông bước xuống xe.
Tóc ông ta bạc trắng, tuổi tác xem chừng đã ngoài 50, nhưng mà được chăm sóc tốt cộng thêm chắc cũng có chút thành tựu trong sự nghiệp nên trông trẻ hơn những người cùng độ tuổi.
Nhìn thấy Bạch Tô, tài xế cầm bức ảnh trong tay lên đối chiếu lại một chút.
Sau khi đã xác nhận xong mới quay sang nói với người đàn ông: “Tổng giám đốc Bạch, có lẽ đây đúng là cô đấy ạ.”
Lúc tài xế nói những lời này thì nhìn mặt có vẻ rất vui sướng.
Rõ ràng Bạch Tô cảm nhận được đối phương cầm ảnh chụp đối chiếu với cô.
Vì thế khi hắn ta nói những lời này Bạch Tô hơi ngây người.
Sau đo người đàn ông đó đi về phía Bạch Tô, nói với cô: “Bạch Tô?”
Đối phương run rẩy nói, có vẻ vô cùng kích động.
Bạch Tô kinh ngạc, cô nghi hoặc nhìn đối phương.
Cô không ngờ đối phương lại lấy ra một bức ảnh, đó là ảnh chụp Bạch Tô khi còn nhỏ.
Nhìn dáng vẻ run rẩy của đối phương, Bạch Tô chắc chắn người đàn ông này tới tìm mình.
“Ông có chuyện gì sao?”
“Bạch Tô, thật sự là con sao? Xem như ba đã tìm được con rồi!” Người đàn ông kích động nắm lấy tay Bạch Tô.
Bạch Tô vội vàng buông ra.
“Xin hỏi ông là…”
Bạch Tô lùi lại hai bước để giữ khoảng cách sau đó mới hỏi.
Người đàn ông đó kích động nhìn Bạch Tô: “Ba… ba là ba con đây?! Con xem, chúng ta giống nhau vậy mà con không nhận ra sao?
Nhìn kỹ một chút thì đúng là có chút giống, đặc biệt là đường nét vùng lông mày và mắt.
Hơn nữa lúc này tài xế ở bên cạnh còn đưa một bức ảnh cho Bạch Tô.
Trong bức ảnh, người đàn ông kia đang bế một đứa bé, đứa bé thì mỉm cười.
Bạch Tô có thể nhìn vào bức ảnh mà đoán ra đó là mình khi còn nhỏ.
“Mấy ngày nay tổng giám đốc Bạch nghe được chuyện hôn sự của cô ở trên mạng, khi nhìn thấy ảnh của cô Bạch thì ông ấy đã kích động cả đêm không ngủ để chạy tới đây.”
Bạch Tô không có ký ức gì về ba của mình cả.
Từ khi cô có nhận thức, cô chỉ nhớ mà mình đi theo mẹ từ nhỏ.
Hồi còn nhỏ xíu, cô đã từng hỏi về ba thế nhưng mẹ không bao giờ nói gì cả.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ba của cô không hề xuất hiện.
Bởi vì mẹ không nhắc đến ba nên dần dần Bạch Tô cũng không dám nhắc tới nữa.
Trong cuộc đời của cô chưa từng có nhân vật này.
Khi thấy một người tự xưng là ba mình thì cô cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Bạch Tô không biết nên đối mặt như thế nào cả!.
Lâm Lậo đang cầm bút vẽ tranh, hắn không chút lo lắnh mà nói với thư ký Nhiêu: “Cô có biết không? Tôi thích cái kiểu trước kia cô giúp tôi làm tất cả mọi việc, làm gì cũng đúng mực chứ không phải như bây giờ.”
Nghe Lâm Lập nói xong, thư ký Nhiêu cúi thấp đầu.
Nhưng mà thái độ đó rõ ràng giống như không phục, cô ta còn muốn giải thích thêm.
Đầu tiên cô ta lấy hai giây để khiến mình bính tĩnh lại sau đó có chút không cam tâm nói với Lâm Lập: “Anh Lâm, lần này không giống với trước kia.
Trước kia anh sẽ không có thái độ như thế này với phụ nữ.”
Đầu bút của Lâm Lập hơi dừng lại, bức tranh long phượng còn chưa vẽ xong nhưng hắn đã ngẩng đầu lên nhìn thư ký Nhiêu: “Vì thế cô cảm thấy tôi sẽ mất kiểm soát vì phụ nữ sao?”
“Không phải.”
Thư ký Nhiêu lập tức im lặng.
“Được rồi, tôi cũng mệt rồi, chuẩn bị cho tôi đi tắm đi.”
Rõ ràng Lâm Lập không muốn nói nhiều, hắn nói với thư ký Nhiêu một câu.
Thư ký Nhiêu vẫn muốn nói thêm gì đó thế nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra được.
Sau khi chuẩn bị cho Lâm Lập tắm xong, Lâm Lập đột nhiên dặn dò thư ký Nhiêu, kêu cô ta tìm một người đàn ông giống Bạch Tô đến hai phần hoặc một phần gì đấy thôi cũng được sau đó chủ động đưa ông ta tới chỗ Mộ Vãn Vãn.
Thư ký Nhiêu không biết tại sao Lâm Lập lại làm vậy, nhưng sau khi tìm được rồi đưa đến chỗ Mộ Vãn Vãn thì Mộ Vãn Vãn lại tỏ ra vô cùng đắc ý, lại còn tỏ lòng biết ơn đối với Lâm Lập.
Trên đường trở về thư ký Nhiêu đột nhiên nhớ tới một câu nói trước đây của Lâm Lập sau đó cô ta đã hiểu ra rồi.
Không phải Lâm Lập không tấn công mà là hắn biết cách giăng lưới mà không cần tốn chút sức lực nào, sau đó chỉ việc thu lưới lại.
Ngay từ đầu hắn đã biết hôn lễ của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu không thành rồi.
…
Bởi vì hôm qua Bạch Tô về nhà muộn, cộng thêm việc Bạch Tiểu Bạch đột nhiên lấy ảnh của mẹ cô thì Bạch Tô mất ngủ cả đêm.
Nghĩ tới cái chết ngoài ý muốn của mẹ, Bạch Tô thấy đúng là trong quá trình chữa bệnh có thể có khả năng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, nhưng mà là quá trùng hợp mà thôi.
Thế là Bạch Tô lại nghĩ tới chuyện đó cả đêm, mãi đến gần sáng cô mới để đầu óc mình nghỉ ngơi một chút.
Cô vừa mới mơ màng ngủ chưa đến một tiếng đồng hồ thì trời đã sáng rồi.
Bên ngoài truyền tới tiếng động cơ xe sau đó có người đi vào nhà.
Bạch Tô chỉ có thể rời giường.
Lúc cô mặc áo khoác xong đi xuống lầu thì nhìn thấy một dì giúp việc của nhà họ Phó tới.
Lúc nhìn thấy Bạch Tô, bà ta hơi mỉm cười giải thích với cô: “Ông Phó nhớ Tiểu Bạch vì thế ông mong có thể đón Tiểu Bạch về nhà ở mấy ngày.
Mấy ngày này tôi sẽ đưa đón Tiểu Bạch đi mẫu giáo.”
Bạch Tô nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt, đúng lúc này Phó Vân Tiêu cũng đi từ trên phòng xuống.
“Sao thế dì Lưu?”
Phó Vân Tiêu nhìn về phía dì Lưu, hỏi.
Bạch Tô liền nói lại lời nói lúc nãy của cái người tên là dì Lưu đó cho Phó Vân Tiêu nghe.
Sau khi cô nói xong, Phó Vân Tiêu suy nghĩ tầm hai phút sau đó nói: “Hỏi Tiểu Bạch xem, nếu như con bé muốn thì có thể đi.
Dì Lưu trông coi tôi lớn lên từ bé, hoàn toàn có thể tin tưởng được.”
Nói xong hai câu đó, Phó Vân Tiêu còn có việc phải tới công ty nên không nán lại nữa, hắn mặc áo khoác sau đó vội vàng rời đi.
Bạch Tô vào phòng Bạch Tiểu Bạch, sau khi con bé thức dậy Bạch Tô hỏi con bé xem có muốn tới nhà ông nội ở vài ngày không.
Kết quả Bạch Tiểu Bạch lại tỏ ra vô cùng phẩn khởi, con bé chạy thẳng về phòng lấy balo đồ ăn sau đó nhảy chân sáo ra ngoài, nói với Bạch Tô: “Tạm biệt mama, con sẽ nhớ mẹ lắm đấy.”
Thật sự không cần phải vui vẻ như thế đâu.
Bạch Tô: “…”
Còn có thể làm thế nào được nữa, cũng không thể ép con bé được, cô chỉ đành đồng ý.
Cũng tốt, cô và Phó Vân Tiêu có thể có thế giới riêng của hai người.
Sau khi dì Lưu đón Bạch Tiểu Bạch đi Bạch Tô liền theo lịch trình sắp xếp của Phó Vân Tiêu để đi thử váy cưới.
Nhưng mà lúc Bạch Tô vừa mới tới cửa hàng thiết kế váy cưới thì đột nhiên có một chiếc Mercedes dừng ngay bên cạnh cô.
Bạch Tô không chú ý nên tiếp tục đi vào bên trong.
Lúc này có một người đàn ông bước xuống xe.
Tóc ông ta bạc trắng, tuổi tác xem chừng đã ngoài 50, nhưng mà được chăm sóc tốt cộng thêm chắc cũng có chút thành tựu trong sự nghiệp nên trông trẻ hơn những người cùng độ tuổi.
Nhìn thấy Bạch Tô, tài xế cầm bức ảnh trong tay lên đối chiếu lại một chút.
Sau khi đã xác nhận xong mới quay sang nói với người đàn ông: “Tổng giám đốc Bạch, có lẽ đây đúng là cô đấy ạ.”
Lúc tài xế nói những lời này thì nhìn mặt có vẻ rất vui sướng.
Rõ ràng Bạch Tô cảm nhận được đối phương cầm ảnh chụp đối chiếu với cô.
Vì thế khi hắn ta nói những lời này Bạch Tô hơi ngây người.
Sau đo người đàn ông đó đi về phía Bạch Tô, nói với cô: “Bạch Tô?”
Đối phương run rẩy nói, có vẻ vô cùng kích động.
Bạch Tô kinh ngạc, cô nghi hoặc nhìn đối phương.
Cô không ngờ đối phương lại lấy ra một bức ảnh, đó là ảnh chụp Bạch Tô khi còn nhỏ.
Nhìn dáng vẻ run rẩy của đối phương, Bạch Tô chắc chắn người đàn ông này tới tìm mình.
“Ông có chuyện gì sao?”
“Bạch Tô, thật sự là con sao? Xem như ba đã tìm được con rồi!” Người đàn ông kích động nắm lấy tay Bạch Tô.
Bạch Tô vội vàng buông ra.
“Xin hỏi ông là…”
Bạch Tô lùi lại hai bước để giữ khoảng cách sau đó mới hỏi.
Người đàn ông đó kích động nhìn Bạch Tô: “Ba… ba là ba con đây?! Con xem, chúng ta giống nhau vậy mà con không nhận ra sao?
Nhìn kỹ một chút thì đúng là có chút giống, đặc biệt là đường nét vùng lông mày và mắt.
Hơn nữa lúc này tài xế ở bên cạnh còn đưa một bức ảnh cho Bạch Tô.
Trong bức ảnh, người đàn ông kia đang bế một đứa bé, đứa bé thì mỉm cười.
Bạch Tô có thể nhìn vào bức ảnh mà đoán ra đó là mình khi còn nhỏ.
“Mấy ngày nay tổng giám đốc Bạch nghe được chuyện hôn sự của cô ở trên mạng, khi nhìn thấy ảnh của cô Bạch thì ông ấy đã kích động cả đêm không ngủ để chạy tới đây.”
Bạch Tô không có ký ức gì về ba của mình cả.
Từ khi cô có nhận thức, cô chỉ nhớ mà mình đi theo mẹ từ nhỏ.
Hồi còn nhỏ xíu, cô đã từng hỏi về ba thế nhưng mẹ không bao giờ nói gì cả.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ba của cô không hề xuất hiện.
Bởi vì mẹ không nhắc đến ba nên dần dần Bạch Tô cũng không dám nhắc tới nữa.
Trong cuộc đời của cô chưa từng có nhân vật này.
Khi thấy một người tự xưng là ba mình thì cô cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Bạch Tô không biết nên đối mặt như thế nào cả!.
Bình luận facebook