Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 Chúng ta không cần phải dấu dấu diểm điểm nữa
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mộ Văn Văn núp ở sau lưng Phó Vân Tiêu, một mực nhìn nhà sản xuất phim, cô nhìn dáng vẻ hắn quỷ dưới đất, không khỏi cười một chút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phó Vân Tiêu không thèm nhìn nhà sản xuất phim đó, hắn cởi áo khoác của mình xuống trực tiếp khoác lên người Mộ Văn Văn, sau đó cầm lấy tay Mộ Văn Văn kéo ra ngoài.
Mộ Văn Văn cảm nhận hơi ấm trên tay Phó Vân Tiêu, nhếch miệng lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng vô cùng hài lòng.
Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác thoải mái này!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi xuất hiện ở khách sạn, Phó Vân Tiêu liền lái xe đưa Mộ Vãn Văn trở về nhà, hơn nữa còn ở thời điểm Mô Văn Văn xuống xe, nhẹ nhàng cùng Mộ Văn Văn nói một câu, "Sau này, đừng một mình đi đến nơi nguy hiểm như vậy nữa."
Máy câu nói này, làm lòng Mộ Văn Văn cảm thấy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cảm áp.
Cô không tự chủ tiến lên ôm cổ Phó Vẫn Tiêu sau đó thơm một nụ hôn lên gò má của hắn. "Được rồi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phó Vận Tiêu lần này không trực tiếp đẩy Mộ Văn Văn ra, đến khi Mộ Văn Vẫn rời khỏi người mình, hắn mới dặn dò.
Mặt Mộ Văn Văn đỏ ửng, khỏe môi treo lên một nụ cười, gật đầu một cái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Muốn xuống xe, đúng lúc đó, điện thoại của Phó Vân Tiêu reo lên.
Phó Vân Tiêu nhìn cái tên phía trên, cau mày nghe điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cú điện thoại này là từ bộ phận quan hệ quần chúng gọi tới, hắn có chút do dự mở miệng hỏi Phó Vân Tiêu, "Tổng giám đốc Phó, anh một mực bảo tôi xem xem có tin tức gì liên quan đến anh hay không, vậy cho hỏi cái tin đã được biên tập, đọc lên có vẻ rất giả có tính hay không?"
Hỏi đến vấn đề này, người phụ trách của bộ phận quan hệ quần chúng cũng rất khó khăn. Dù sao cũng là lần đầu tiên, một tin đồn nhìn rất bia đặt lại có thể đưa tới làn sóng lớn như vậy thật làm cho người ta khó hiểu. "Tin đã được biên tập?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phó Vân Tiêu cau mày. "Chính là..." Người phụ trách bộ phận quan hệ quần chúng do dự một chút, nhưng vẫn đem câu chuyện tình yêu trên mạng của Bạch Tô nói ra.
Dù sao nhân vật chính của câu chuyện này là Bạch Tô và Phó Cành Hoài, còn Phó Vân Tiêu chỉ là nhân tiện nói một chút thôi, đóng vai trò là một nhân vật tiếp nối câu chuyện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng, thời điểm người của bộ phận quan hệ quần chúng nói điều này với Phó Vân Tiêu, vô cùng run ray!
Quả nhiên, sau khi nghe xong những thứ này, sắc mặt Phó Vân Tiêu liền khó coi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn qua hồi lâu, mới lên tiếng, "Còn cùng tôi ở đây nói nhảm làm gì? Còn không mau đi xử lý đi? ! Chờ blog này lại tung ra tin mới sao?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Những câu nói này, làm người của bộ phận quan hệ quần chúng vô cùng run rẩy,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn vội vàng đáp một tiếng nói lập tức để xử lý ngay, liền cúp điện thoại
Mặc dù, chỗ của Mộ Văn Văn không nghe rõ phó. Vân Tiêu cụ thể đang nói gì với dầu điện thoại bên kia, nhưng từ trạng thái của hắn hoàn toàn có thể đoán được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có lẽ là câu chuyện tình yêu của Bạch Tô lên men roi.
Ngày hôm nay Bạch Tô ở trong bệnh viện có rất ít bệnh nhân, cô vẫn đang bí mật chú ý động tĩnh trên trang blog bịa đặt câu chuyện tình yêu kia của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng không biết tại sao, trước kia xuất hiện scandal của cô và Phó Cảnh Hoài, cô vội vàng gửi liên kết cho Phó Vân Tiêu, hy vọng hẳn nhanh chóng xóa di.
Nhưng lần này, cô không vội.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chẳng lẽ đây là do tâm lý đã bị phá vỡ sao?
Bạch Tô ở trong lòng hỏi ngược lại một chút, tiếp tục theo dõi động thái mới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô hoàn toàn không biết đối phương là ai, tại sao phải dùng thủ đoạn quá đáng như vậy để bồi xấu cô chứ, nhưng có đột nhiên cảm thấy không sao cả.
Bạch Tiểu Bạch cũng không bị tung lên mạng, chắc sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Tiểu Đồng cái gì cũng biết chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Khi Bạch Tô chuẩn bị yên tâm thu xếp thời gian để tan làm, cô lại liếc nhìn động tĩnh trên mạng, phát hiện, cũng không biết từ lúc nào tin tức kia đã bị gỡ xuống rói!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tô đang muốn tìm hiểu người giúp cô là ai, cô bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Do dự, nên bắt máy hay là không bắt?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Theo bản năng mở ra, bắt máy.
Kết quả, đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói, có chút già nua nhưng vô cùng cao quý, "Xin chào, tôi là quản gia nhà họ Phó, ông Phó mời cô tới nhà một chút." "Nhà? !"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim Bạch Tô trong nháy mắt run lên, một linh cảm vô cùng xấu cứ như vậy cuốn tới.
Nghĩ cũng không nghĩ ra được là vì chuyện gì!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng có không có cách nào cự tuyệt, cô chỉ có thể nhắm mắt đồng ý. Chút nữa cúp điện thoại phải nhanh chóng thông bảo cho Phó Vân Tiêu mới được.
Trong lòng Bạch Tổ suy nghĩ một chút nên giải quyết chuyện này như thế nào cho tốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả, cô vừa nghĩ xong những thứ này, quản gia ở đầu điện thoại bên lại nói một cầu, "Cô không được nói cho cậu Hai biết." "... Được
Bạch Tô vô cùng do dự, nhưng còn có thể làm như thế nào đây! Chỉ có thể đồng ý thôi. VietWriter.vn website cập nhật truyện nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi cô đồng ý, quản gia mới cúp điện thoại. Trong lòng Bạch Tô vô cùng hỗn loạn, chiếc Polo nhỏ của cô vẫn còn trong tiệm sửa xe, cô căn bản cũng không có cách nào lái xe mình đi.
Chỉ có thể bắt xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bắt xe đến nhà họ Phó thật sự là quá xa, thật là làm cho người khác đau khổ.
Bạch Tô một bên đang nghiên cứu làm sao để tiết kiệm tiền, đi tới ven đường, quyết định ngồi xe buýt trước một đoạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng vừa đi tới trạm xe buýt, liền có một chiếc xe một mực ẩn còi về phía cô.
Bạch Tổ ngắng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng còi, phát hiện không là ai khác, mà là Phó Cảnh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoài.
Phó Cảnh Hoài kéo cửa kính xe xuống, mìm cười với Bạch Tô, hắn sáng lên, "Lên xe, cùng đi đi, "Không được, không thuận đường"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tô theo bản năng cự tuyệt.
Kết quả, Phó Cảnh Hoài vẫn kiên trì, hơn nữa còn nhìn Bạch Tô nói thẳng một câu, "Rất thuận đường" "Anh biết tôi đi đâu à, mà nói rất thuận đường?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tô nói không suy nghĩ. "Chắc em cũng phải đi tới chỗ ông nội đúng không. Tôi cũng phải đi, cùng đi đi." "Thôi."
Bạch Tô do dự một chút, trực tiếp cự tuyệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu như Phó Cảnh Hoài cũng đi đến nhà họ Phỏ, mà cô lại còn cùng hắn xuất hiện, đó không phải là muốn chết sao
Vốn dĩ chuyện này ở trên mạng đã rất nổi rồi, cử như vậy, không phải sẽ rắc rối hơn sao
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phó Cảnh Hoài vẫn kiên trì. "Em lên xe đi, bây giờ chuyện trên mạng đã ảnh hưởng lớn như vậy rồi, chúng ta không cần phải dấu dầu diểm điểm nữa."
Nơi giống như là bọn họ có bí mật gì đó không thể cho người khác biết vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tô nhếch mép một cái. "Chúng ta có quan hệ gì cần phải che giấu sao?"
Cô trực tiếp cho Phó Cảnh Hoài một câu trả lời thẳng thắn, may mà, xe buýt tới rồi, Bạch Tô ngay cả lời chào tạm biệt cũng không nói liền lập tức nhảy lên xe buýt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô đi xe buýt đến đó, rồi đến gần đó sẽ gọi taxi, tiết kiệm được không ít tiền.
Vốn dĩ, Bạch Tô nghi ngờ có phải là mình đang tự làm khổ mình không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng nghĩ đến, mình lãng phí thời gian như vậy sẽ không đến cùng lúc với Phó Cành Hoài, có lẽ cô đến thì Phó Cảnh Hoài đã đi rồi, liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Kết quả, thời điểm xe taxi của cô dừng ở trước cổng nhà họ Phó, lại phát hiện, Phó Cảnh Hoài như đã tình trước thời gian, cô trả tiền, hắn dừng xe,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô vào cửa, hắn đi theo vào cửa
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mộ Văn Văn núp ở sau lưng Phó Vân Tiêu, một mực nhìn nhà sản xuất phim, cô nhìn dáng vẻ hắn quỷ dưới đất, không khỏi cười một chút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phó Vân Tiêu không thèm nhìn nhà sản xuất phim đó, hắn cởi áo khoác của mình xuống trực tiếp khoác lên người Mộ Văn Văn, sau đó cầm lấy tay Mộ Văn Văn kéo ra ngoài.
Mộ Văn Văn cảm nhận hơi ấm trên tay Phó Vân Tiêu, nhếch miệng lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng vô cùng hài lòng.
Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác thoải mái này!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi xuất hiện ở khách sạn, Phó Vân Tiêu liền lái xe đưa Mộ Vãn Văn trở về nhà, hơn nữa còn ở thời điểm Mô Văn Văn xuống xe, nhẹ nhàng cùng Mộ Văn Văn nói một câu, "Sau này, đừng một mình đi đến nơi nguy hiểm như vậy nữa."
Máy câu nói này, làm lòng Mộ Văn Văn cảm thấy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cảm áp.
Cô không tự chủ tiến lên ôm cổ Phó Vẫn Tiêu sau đó thơm một nụ hôn lên gò má của hắn. "Được rồi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phó Vận Tiêu lần này không trực tiếp đẩy Mộ Văn Văn ra, đến khi Mộ Văn Vẫn rời khỏi người mình, hắn mới dặn dò.
Mặt Mộ Văn Văn đỏ ửng, khỏe môi treo lên một nụ cười, gật đầu một cái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Muốn xuống xe, đúng lúc đó, điện thoại của Phó Vân Tiêu reo lên.
Phó Vân Tiêu nhìn cái tên phía trên, cau mày nghe điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cú điện thoại này là từ bộ phận quan hệ quần chúng gọi tới, hắn có chút do dự mở miệng hỏi Phó Vân Tiêu, "Tổng giám đốc Phó, anh một mực bảo tôi xem xem có tin tức gì liên quan đến anh hay không, vậy cho hỏi cái tin đã được biên tập, đọc lên có vẻ rất giả có tính hay không?"
Hỏi đến vấn đề này, người phụ trách của bộ phận quan hệ quần chúng cũng rất khó khăn. Dù sao cũng là lần đầu tiên, một tin đồn nhìn rất bia đặt lại có thể đưa tới làn sóng lớn như vậy thật làm cho người ta khó hiểu. "Tin đã được biên tập?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phó Vân Tiêu cau mày. "Chính là..." Người phụ trách bộ phận quan hệ quần chúng do dự một chút, nhưng vẫn đem câu chuyện tình yêu trên mạng của Bạch Tô nói ra.
Dù sao nhân vật chính của câu chuyện này là Bạch Tô và Phó Cành Hoài, còn Phó Vân Tiêu chỉ là nhân tiện nói một chút thôi, đóng vai trò là một nhân vật tiếp nối câu chuyện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng, thời điểm người của bộ phận quan hệ quần chúng nói điều này với Phó Vân Tiêu, vô cùng run ray!
Quả nhiên, sau khi nghe xong những thứ này, sắc mặt Phó Vân Tiêu liền khó coi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn qua hồi lâu, mới lên tiếng, "Còn cùng tôi ở đây nói nhảm làm gì? Còn không mau đi xử lý đi? ! Chờ blog này lại tung ra tin mới sao?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Những câu nói này, làm người của bộ phận quan hệ quần chúng vô cùng run rẩy,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn vội vàng đáp một tiếng nói lập tức để xử lý ngay, liền cúp điện thoại
Mặc dù, chỗ của Mộ Văn Văn không nghe rõ phó. Vân Tiêu cụ thể đang nói gì với dầu điện thoại bên kia, nhưng từ trạng thái của hắn hoàn toàn có thể đoán được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có lẽ là câu chuyện tình yêu của Bạch Tô lên men roi.
Ngày hôm nay Bạch Tô ở trong bệnh viện có rất ít bệnh nhân, cô vẫn đang bí mật chú ý động tĩnh trên trang blog bịa đặt câu chuyện tình yêu kia của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng không biết tại sao, trước kia xuất hiện scandal của cô và Phó Cảnh Hoài, cô vội vàng gửi liên kết cho Phó Vân Tiêu, hy vọng hẳn nhanh chóng xóa di.
Nhưng lần này, cô không vội.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chẳng lẽ đây là do tâm lý đã bị phá vỡ sao?
Bạch Tô ở trong lòng hỏi ngược lại một chút, tiếp tục theo dõi động thái mới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô hoàn toàn không biết đối phương là ai, tại sao phải dùng thủ đoạn quá đáng như vậy để bồi xấu cô chứ, nhưng có đột nhiên cảm thấy không sao cả.
Bạch Tiểu Bạch cũng không bị tung lên mạng, chắc sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Tiểu Đồng cái gì cũng biết chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Khi Bạch Tô chuẩn bị yên tâm thu xếp thời gian để tan làm, cô lại liếc nhìn động tĩnh trên mạng, phát hiện, cũng không biết từ lúc nào tin tức kia đã bị gỡ xuống rói!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tô đang muốn tìm hiểu người giúp cô là ai, cô bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Do dự, nên bắt máy hay là không bắt?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Theo bản năng mở ra, bắt máy.
Kết quả, đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói, có chút già nua nhưng vô cùng cao quý, "Xin chào, tôi là quản gia nhà họ Phó, ông Phó mời cô tới nhà một chút." "Nhà? !"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim Bạch Tô trong nháy mắt run lên, một linh cảm vô cùng xấu cứ như vậy cuốn tới.
Nghĩ cũng không nghĩ ra được là vì chuyện gì!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng có không có cách nào cự tuyệt, cô chỉ có thể nhắm mắt đồng ý. Chút nữa cúp điện thoại phải nhanh chóng thông bảo cho Phó Vân Tiêu mới được.
Trong lòng Bạch Tổ suy nghĩ một chút nên giải quyết chuyện này như thế nào cho tốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả, cô vừa nghĩ xong những thứ này, quản gia ở đầu điện thoại bên lại nói một cầu, "Cô không được nói cho cậu Hai biết." "... Được
Bạch Tô vô cùng do dự, nhưng còn có thể làm như thế nào đây! Chỉ có thể đồng ý thôi. VietWriter.vn website cập nhật truyện nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi cô đồng ý, quản gia mới cúp điện thoại. Trong lòng Bạch Tô vô cùng hỗn loạn, chiếc Polo nhỏ của cô vẫn còn trong tiệm sửa xe, cô căn bản cũng không có cách nào lái xe mình đi.
Chỉ có thể bắt xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bắt xe đến nhà họ Phó thật sự là quá xa, thật là làm cho người khác đau khổ.
Bạch Tô một bên đang nghiên cứu làm sao để tiết kiệm tiền, đi tới ven đường, quyết định ngồi xe buýt trước một đoạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng vừa đi tới trạm xe buýt, liền có một chiếc xe một mực ẩn còi về phía cô.
Bạch Tổ ngắng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng còi, phát hiện không là ai khác, mà là Phó Cảnh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoài.
Phó Cảnh Hoài kéo cửa kính xe xuống, mìm cười với Bạch Tô, hắn sáng lên, "Lên xe, cùng đi đi, "Không được, không thuận đường"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tô theo bản năng cự tuyệt.
Kết quả, Phó Cảnh Hoài vẫn kiên trì, hơn nữa còn nhìn Bạch Tô nói thẳng một câu, "Rất thuận đường" "Anh biết tôi đi đâu à, mà nói rất thuận đường?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tô nói không suy nghĩ. "Chắc em cũng phải đi tới chỗ ông nội đúng không. Tôi cũng phải đi, cùng đi đi." "Thôi."
Bạch Tô do dự một chút, trực tiếp cự tuyệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu như Phó Cảnh Hoài cũng đi đến nhà họ Phỏ, mà cô lại còn cùng hắn xuất hiện, đó không phải là muốn chết sao
Vốn dĩ chuyện này ở trên mạng đã rất nổi rồi, cử như vậy, không phải sẽ rắc rối hơn sao
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phó Cảnh Hoài vẫn kiên trì. "Em lên xe đi, bây giờ chuyện trên mạng đã ảnh hưởng lớn như vậy rồi, chúng ta không cần phải dấu dầu diểm điểm nữa."
Nơi giống như là bọn họ có bí mật gì đó không thể cho người khác biết vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tô nhếch mép một cái. "Chúng ta có quan hệ gì cần phải che giấu sao?"
Cô trực tiếp cho Phó Cảnh Hoài một câu trả lời thẳng thắn, may mà, xe buýt tới rồi, Bạch Tô ngay cả lời chào tạm biệt cũng không nói liền lập tức nhảy lên xe buýt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô đi xe buýt đến đó, rồi đến gần đó sẽ gọi taxi, tiết kiệm được không ít tiền.
Vốn dĩ, Bạch Tô nghi ngờ có phải là mình đang tự làm khổ mình không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng nghĩ đến, mình lãng phí thời gian như vậy sẽ không đến cùng lúc với Phó Cành Hoài, có lẽ cô đến thì Phó Cảnh Hoài đã đi rồi, liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Kết quả, thời điểm xe taxi của cô dừng ở trước cổng nhà họ Phó, lại phát hiện, Phó Cảnh Hoài như đã tình trước thời gian, cô trả tiền, hắn dừng xe,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô vào cửa, hắn đi theo vào cửa
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Bình luận facebook