Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 833: 833: Chỉ Quan Tâm Thi Thể Đã Đi Đâu
Tin tức về cái chết của Phó Vân Tiêu đã lan rộng, nhưng không biết tại sao, Bạch Tô luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, và cô thậm chí không thể thuyết phục bản thân rằng Phó Vân Tiêu không còn nữa.
Để tránh những rắc rối không đáng có, Bạch Tô đã ngồi ở nhà cả ngày không ra ngoài, để không bị phóng viên hỏi về Phó Vân Tiêu.
Cả ngày rồi cô chưa hề bước chân ra ngoài
Bạch Tô buổi tối nằm trong phòng ngủ, nhìn ngắm những ngôi sao ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy phức tạp lạ thường.
Một mặt đúng là Phó Vân Tiêu đã biến mất, và hầu như các phương tiện truyền thông đều đưa tin Phó Vân Tiêu qua đời khiến người ta phải tin.
Nhưng mặt khác, Bạch Tô thậm chí còn không cảm thấy buồn.
Mặc dù mọi người đang nói rằng Phó Vân Tiêu đã chết, cô ấy vẫn cảm thấy rằng đây là một tin đồn không thể xảy ra.
Vô thức, cô ngủ từ lúc nào không hay.
Nhưng trong lúc ngủ, cô có một giấc mơ, Phó Vân Tiêu đến gặp cô, đắp chăn cho cô và hôn nhẹ lên trán cô.
Nhưng cô đưa tay ra muốn bắt lấy Phó Vân Tiêu.
Anh thật gần mà cũng thật xa.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt Bạch Tô rồi lùi bước về phía sau.
Ba ngày liên tiếp cô đều mơ thấy những giấc mơ liên quan đến Phó Vân Tiêu.
Chỉ có điều các giấc mơ đều không giống nhau.
Đôi khi cô mơ thấy Phó Vân Tiêu hôn nhẹ lên trán cô, đôi khi mơ thấy Phó Vân Tiêu ôm cô và ngủ thiếp đi cho đến sáng hôm sau, cô dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của anh bên cạnh.
Những giấc mơ này thật sự quá chân thực.
Đôi khi cô thậm chí còn không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Cứ như vậy liên tiếp 3,4 ngày, cứ mỗi đêm Phó Vân Tiêu lại xuất hiện trong những giấc mơ của Bạch Tô, rồi đến sáng lại rời đi.
Bạch Tô cảm thấy bản thân như bị ma nhập đến nơi rồi.
Ngày cuối cùng, Bạch Tô lại mơ thấy Phó Vân Tiêu quay trở về.
Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy Phó Vân Tiêu dịu dàng nhìn khuôn mặt cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi mở cửa rời đi.
Nhưng lần này trong giấc ngủ, Bạch Tô từ từ mở mắt sau khi Phó Vân Tiêu rời đi và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, cô nhìn thấy Phó Vân Tiêu lên một chiếc xe thể thao màu đen, và sau đó đi về phía bắc, rời khỏi tầm mắt của cô.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, Bạch Tô mơ hồ cảm thấy cảnh đêm càng trở nên chân thực.
Vì không thể tin rằng Phó Vân Tiêu đã chết, Bạch Tô quyết định đi theo hướng mà Phó Vân Tiêu đã để lại trong giấc mơ của mình, và lên đường hướng về phía bắc, tìm kiếm chút manh mối về Phó Vân Tiêu.
Không biết có phải do trùng hợp hay không mà phương hướng cô đi tìm Phó Vân Tiêu về cơ bản rất giống với hướng mà cô đã trốn khỏi sơn thôn.
Ở những nơi có xác suất xuất hiện cao như khách sạn, nhà hàng, Bạch Tô phải chụp ảnh Phó Vân Tiêu để xác nhận mỗi khi anh đi ngang qua.
Sau khi tìm kiếm cả ngày, vẫn không có manh mối nào về Phó Vân Tiêu.
Buổi tối Bạch Tô về nhà ngủ bình thường, và lại mơ thấy Phó Vân Tiêu.
Nhưng lần này Phó Vân Tiêu dường như biết rằng Bạch Tô đang tìm anh, và đã đổi hướng khi anh rời đi.
Buổi sáng ngày thứ hai, Bạch Tô đã nghĩ rất lâu.
Cô nghĩ rằng khả năng Phó Vân Tiêu còn sống là rất cao.
Ở một diễn biến khác, căn nhà ở sơn thôn.
Phó Vân Tiêu thả tên côn đồ xăm trổ xong đã rời khỏi nơi đây.
Để tăng tính chân thật của sự việc, trước khi rời đi, anh cố tình ném bộ quần áo mà Phó Vân Tiêu đã mặc vào cái hố đã đào trước đó.
Sau đó đặt một vài miếng thịt ở bên cạnh hố để dụ những con chó hoang gần đó.
Buổi chiều hôm đó, lại có thêm một đám người đến sơn thôn.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy dẫn đầu đám du côn đó là tên côn đồ xăm trổ bị đánh gãy một chân đó.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông đeo mặt nạ.
“Cách chỗ đó còn bao xa nữa?”
Giọng của người đàn ông cất lên lạnh lùng.
Mặc dù hắn đã đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra phía bên trong.
“Sắp rồi sắp rồi.
Tôi đã giết hắn trước căn nhà này rồi vứt xác hắn ra phía sau núi.”
An Đạt quay đầu lại liếc nhìn tên xăm trổ, gật đầu.
Không ai đoán được biểu cảm phía sau lớp mặt nạ là gì.
“Phù.”
An Đạt quay đầu đi, tên xăm trổ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lau mồ hôi trên trán, hắn cố giấu đi sự hoảng loạn bên trong.
Mặc dù tên xăm trổ quả thực có thể nhìn thấy hướng Phó Vân Tiêu được khiêng ra, nhưng hắn ta không thể tận mắt nhìn thấy vị trí chính xác.
Vì vậy, khi An Đạt hỏi đến hắn ta thực sự rất lo lắng.
Sợ rằng không tìm thấy nơi vứt xác hoặc bị An Đạt phát hiện ra dấu vết.
Sau khi đi vài trăm mét dọc theo con đường sau nhà, cuối cùng hắn nhìn thấy một gò đất nhỏ, dường như đã được đào lên.
“Là ở đây?”
An Đạt giọng điệu bình tĩnh, pha chút hoài nghi.
“À...chắc là ở đây.”
Dẫu sao hắn cũng không được tận mắt chứng kiến Phó Vân Tiêu bị chôn ở đâu
“Chắc là ở đây nghĩa là sao?”
Nghe thấy sự do dự trong câu nói của tên côn đồ, giọng nói An Đạt lập tức trầm lại, đôi mắt của hắn loé lên những tia lạnh ngắt qua chiếc mặt nạ, nhìn vào tên côn đồ cánh tay xăm trổ.
“Cái này…là lúc tôi chôn xác hắn trời tối quá nên không nhớ rõ vị trí.
Nhưng chắc chắn là ở gần đây.”
Tên côn đồ vừa lau mồ hôi lại chảy đầm đìa, giọng điệu do dự mau chóng giải thích.
Anh ta nhìn chằm chằm tên côn đồ cánh tay xăm hình hoa hai giây, vẻ mặt đầy cảnh cáo, sau đó phất tay ra hiệu những người khác bắt đầu đào.
Vừa mới bắt đầu, còn chưa đào bới thì chợt phát hiện bên cạnh gò đất này có một mảnh quần áo rách nát, xung quanh có dấu chân sói.
Rõ ràng là mảnh quần áo này đã bị dã thú xé nát.
“Đúng đúng đúng.
Chính là bộ quần áo này.”
Tên côn đồ tìm thấy mảnh quần áo bỏ nạng xuống, trực tiếp xông tới.
“Đây chính là bộ quần áo mà Phó Vân Tiêu mặc, nếu không tin chúng ta có thể xét nghiệm DNA.”
Như tóm được một cọng rơm cứu mạng, tên côn đồ vội vàng giơ hai bộ quần áo rách nát này lên đưa cho An Đạt.
“Đây là ý gì? Tại sao chỉ có quần áo mà lại không có thi thể?”
An Đạt vẫn còn nghi ngờ về kết quả.
Anh ta liếc xuống nhìn bộ quần áo, rồi lại nhìn về phái tên xăm trổ.
“Tôi thật sự đã chôn Phó Vân Tiêu ở đây, hơn nữa còn dùng chỗ tơi xốp để chôn.
Không tin anh nhìn xem, đây đều có vết tích bị đào qua.”
Tên côn đồ lợi dụng địa thế, luôn miệng bịa đặt
“Tao chỉ quan tâm thi thể đâu rồi?”
Hắn có thể cảm nhận được áp lực đằng sau lớp mặt nạ.
Tên côn đồ lại lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu kiên nhẫn giải thích: “Anh hãy nhìn bộ quần áo này và dấu chân của những con thú gần đó.
Xác của anh ta có lẽ đã bị lũ sói hoặc bọn chó hoang gần đây lấy mất rồi.”
Sợ An Đạt không tin hắn bổ sung thêm câu: “Có thể xét nghiệm DNA trên quần áo, bây giờ trong không khí vẫn còn mùi máu tanh nữa.
Tôi xin thề, chính tay tôi đã chôn Phó Vân Tiêu ở đây mà.”
Thấy An Đạt chần chừ, gã côn đồ vội giơ ngón tay lên thề thốt..
Để tránh những rắc rối không đáng có, Bạch Tô đã ngồi ở nhà cả ngày không ra ngoài, để không bị phóng viên hỏi về Phó Vân Tiêu.
Cả ngày rồi cô chưa hề bước chân ra ngoài
Bạch Tô buổi tối nằm trong phòng ngủ, nhìn ngắm những ngôi sao ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy phức tạp lạ thường.
Một mặt đúng là Phó Vân Tiêu đã biến mất, và hầu như các phương tiện truyền thông đều đưa tin Phó Vân Tiêu qua đời khiến người ta phải tin.
Nhưng mặt khác, Bạch Tô thậm chí còn không cảm thấy buồn.
Mặc dù mọi người đang nói rằng Phó Vân Tiêu đã chết, cô ấy vẫn cảm thấy rằng đây là một tin đồn không thể xảy ra.
Vô thức, cô ngủ từ lúc nào không hay.
Nhưng trong lúc ngủ, cô có một giấc mơ, Phó Vân Tiêu đến gặp cô, đắp chăn cho cô và hôn nhẹ lên trán cô.
Nhưng cô đưa tay ra muốn bắt lấy Phó Vân Tiêu.
Anh thật gần mà cũng thật xa.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt Bạch Tô rồi lùi bước về phía sau.
Ba ngày liên tiếp cô đều mơ thấy những giấc mơ liên quan đến Phó Vân Tiêu.
Chỉ có điều các giấc mơ đều không giống nhau.
Đôi khi cô mơ thấy Phó Vân Tiêu hôn nhẹ lên trán cô, đôi khi mơ thấy Phó Vân Tiêu ôm cô và ngủ thiếp đi cho đến sáng hôm sau, cô dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của anh bên cạnh.
Những giấc mơ này thật sự quá chân thực.
Đôi khi cô thậm chí còn không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Cứ như vậy liên tiếp 3,4 ngày, cứ mỗi đêm Phó Vân Tiêu lại xuất hiện trong những giấc mơ của Bạch Tô, rồi đến sáng lại rời đi.
Bạch Tô cảm thấy bản thân như bị ma nhập đến nơi rồi.
Ngày cuối cùng, Bạch Tô lại mơ thấy Phó Vân Tiêu quay trở về.
Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy Phó Vân Tiêu dịu dàng nhìn khuôn mặt cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi mở cửa rời đi.
Nhưng lần này trong giấc ngủ, Bạch Tô từ từ mở mắt sau khi Phó Vân Tiêu rời đi và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, cô nhìn thấy Phó Vân Tiêu lên một chiếc xe thể thao màu đen, và sau đó đi về phía bắc, rời khỏi tầm mắt của cô.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, Bạch Tô mơ hồ cảm thấy cảnh đêm càng trở nên chân thực.
Vì không thể tin rằng Phó Vân Tiêu đã chết, Bạch Tô quyết định đi theo hướng mà Phó Vân Tiêu đã để lại trong giấc mơ của mình, và lên đường hướng về phía bắc, tìm kiếm chút manh mối về Phó Vân Tiêu.
Không biết có phải do trùng hợp hay không mà phương hướng cô đi tìm Phó Vân Tiêu về cơ bản rất giống với hướng mà cô đã trốn khỏi sơn thôn.
Ở những nơi có xác suất xuất hiện cao như khách sạn, nhà hàng, Bạch Tô phải chụp ảnh Phó Vân Tiêu để xác nhận mỗi khi anh đi ngang qua.
Sau khi tìm kiếm cả ngày, vẫn không có manh mối nào về Phó Vân Tiêu.
Buổi tối Bạch Tô về nhà ngủ bình thường, và lại mơ thấy Phó Vân Tiêu.
Nhưng lần này Phó Vân Tiêu dường như biết rằng Bạch Tô đang tìm anh, và đã đổi hướng khi anh rời đi.
Buổi sáng ngày thứ hai, Bạch Tô đã nghĩ rất lâu.
Cô nghĩ rằng khả năng Phó Vân Tiêu còn sống là rất cao.
Ở một diễn biến khác, căn nhà ở sơn thôn.
Phó Vân Tiêu thả tên côn đồ xăm trổ xong đã rời khỏi nơi đây.
Để tăng tính chân thật của sự việc, trước khi rời đi, anh cố tình ném bộ quần áo mà Phó Vân Tiêu đã mặc vào cái hố đã đào trước đó.
Sau đó đặt một vài miếng thịt ở bên cạnh hố để dụ những con chó hoang gần đó.
Buổi chiều hôm đó, lại có thêm một đám người đến sơn thôn.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy dẫn đầu đám du côn đó là tên côn đồ xăm trổ bị đánh gãy một chân đó.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông đeo mặt nạ.
“Cách chỗ đó còn bao xa nữa?”
Giọng của người đàn ông cất lên lạnh lùng.
Mặc dù hắn đã đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra phía bên trong.
“Sắp rồi sắp rồi.
Tôi đã giết hắn trước căn nhà này rồi vứt xác hắn ra phía sau núi.”
An Đạt quay đầu lại liếc nhìn tên xăm trổ, gật đầu.
Không ai đoán được biểu cảm phía sau lớp mặt nạ là gì.
“Phù.”
An Đạt quay đầu đi, tên xăm trổ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lau mồ hôi trên trán, hắn cố giấu đi sự hoảng loạn bên trong.
Mặc dù tên xăm trổ quả thực có thể nhìn thấy hướng Phó Vân Tiêu được khiêng ra, nhưng hắn ta không thể tận mắt nhìn thấy vị trí chính xác.
Vì vậy, khi An Đạt hỏi đến hắn ta thực sự rất lo lắng.
Sợ rằng không tìm thấy nơi vứt xác hoặc bị An Đạt phát hiện ra dấu vết.
Sau khi đi vài trăm mét dọc theo con đường sau nhà, cuối cùng hắn nhìn thấy một gò đất nhỏ, dường như đã được đào lên.
“Là ở đây?”
An Đạt giọng điệu bình tĩnh, pha chút hoài nghi.
“À...chắc là ở đây.”
Dẫu sao hắn cũng không được tận mắt chứng kiến Phó Vân Tiêu bị chôn ở đâu
“Chắc là ở đây nghĩa là sao?”
Nghe thấy sự do dự trong câu nói của tên côn đồ, giọng nói An Đạt lập tức trầm lại, đôi mắt của hắn loé lên những tia lạnh ngắt qua chiếc mặt nạ, nhìn vào tên côn đồ cánh tay xăm trổ.
“Cái này…là lúc tôi chôn xác hắn trời tối quá nên không nhớ rõ vị trí.
Nhưng chắc chắn là ở gần đây.”
Tên côn đồ vừa lau mồ hôi lại chảy đầm đìa, giọng điệu do dự mau chóng giải thích.
Anh ta nhìn chằm chằm tên côn đồ cánh tay xăm hình hoa hai giây, vẻ mặt đầy cảnh cáo, sau đó phất tay ra hiệu những người khác bắt đầu đào.
Vừa mới bắt đầu, còn chưa đào bới thì chợt phát hiện bên cạnh gò đất này có một mảnh quần áo rách nát, xung quanh có dấu chân sói.
Rõ ràng là mảnh quần áo này đã bị dã thú xé nát.
“Đúng đúng đúng.
Chính là bộ quần áo này.”
Tên côn đồ tìm thấy mảnh quần áo bỏ nạng xuống, trực tiếp xông tới.
“Đây chính là bộ quần áo mà Phó Vân Tiêu mặc, nếu không tin chúng ta có thể xét nghiệm DNA.”
Như tóm được một cọng rơm cứu mạng, tên côn đồ vội vàng giơ hai bộ quần áo rách nát này lên đưa cho An Đạt.
“Đây là ý gì? Tại sao chỉ có quần áo mà lại không có thi thể?”
An Đạt vẫn còn nghi ngờ về kết quả.
Anh ta liếc xuống nhìn bộ quần áo, rồi lại nhìn về phái tên xăm trổ.
“Tôi thật sự đã chôn Phó Vân Tiêu ở đây, hơn nữa còn dùng chỗ tơi xốp để chôn.
Không tin anh nhìn xem, đây đều có vết tích bị đào qua.”
Tên côn đồ lợi dụng địa thế, luôn miệng bịa đặt
“Tao chỉ quan tâm thi thể đâu rồi?”
Hắn có thể cảm nhận được áp lực đằng sau lớp mặt nạ.
Tên côn đồ lại lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu kiên nhẫn giải thích: “Anh hãy nhìn bộ quần áo này và dấu chân của những con thú gần đó.
Xác của anh ta có lẽ đã bị lũ sói hoặc bọn chó hoang gần đây lấy mất rồi.”
Sợ An Đạt không tin hắn bổ sung thêm câu: “Có thể xét nghiệm DNA trên quần áo, bây giờ trong không khí vẫn còn mùi máu tanh nữa.
Tôi xin thề, chính tay tôi đã chôn Phó Vân Tiêu ở đây mà.”
Thấy An Đạt chần chừ, gã côn đồ vội giơ ngón tay lên thề thốt..
Bình luận facebook