Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 838: 838: Nghiêm Đình Anh Đừng Có Quá Đáng
Bạch Tô vẫn chưa biết phải trả lời làm sao thì rất nhanh lời của Văn lại thu hút các cổ đông gây rối, bởi hạng mục này liên quan đến rất nhiều bộ hành chính, không ít các quyền lợi cổ đông đều bị liên lụy.
"Tạm dừng dự án? Đây làm sao có thể được, vậy chúng ta chính là cùng nhau rút cổ phần, chống lại quyết định của cô Bạch." Mấy người cổ đông hô ứng lời của Văn bắt đầu làm ồn lên.
Nhìn thấy Văn dễ dàng có thể gây nhiễu loạn lòng người, Bạch Tô càng buồn bực.
Đặc biệt là cô bây giờ còn không nghĩ ra được biện pháp giải quyết tốt vì không thể đem sự việc làm hỏng cô chỉ có thể tinh thần hoàn toàn suy tư đối ứng với những người này.
"Phó giám đốc Văn, xem ra cô nhất định có biện pháp giải quyết tốt rồi, nếu không phải vậy thì không muốn mức độ nghiêm trọng của sự việc cố ý gây khủng hoảng tâm lý."
Bạch Tô khéo léo đen vấn đề ném cho Văn cũng trực tiếp vạch trần tâm tư của Văn trước mặt mọi người, cảnh báo cô ta đừng có làm nhiễu loạn lòng người như vậy.
Hiển nhiên Văn cũng không ngờ đến Bạch Tô sẽ theo suy nghĩ của mình mà nói tiếp.
Đột nhiên bị nói lại một câu, tiết tấu của Văn có chút rối loạn.
Bạch Tô lúc này mới thở phào một hơi, đang chuẩn bị trở lại khấu khí thì lúc này Văn bỗng nhiên lại mở miệng "Có vấn đề thì sẽ có khả năng phát sinh, tôi chỉ đưa ra một khả năng xấu nhất mà thôi."
Rất nhanh Văn đã ổn định lại được trận tuyến, sau đó hướng về phía Bạch Tô thị uy.
"Có điều, tôi tạm thời xác thực không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, có điều nếu cô Bạch đại diện Tổng giám đốc Phó, đã đưa ra phương án giải quyết như vậy, vậy thì chúng tôi dựa theo cô nói mà làm, vậy phiền cô toàn quyền phụ trách."
Mới vừa rồi còn cảm giác mình cuối cùng cũng có thể thở một hơi nhưng vào lúc này bị Văn nói như thế hình như lại trúng vào tròng của Văn rồi.
Tình huống bây giờ Bạch Tô mặc kệ có thể giải quyết tốt chuyện này hay không đều phải đem cái củ khoai này nướng bỏng tay này nhận lấy.
"Ừ, vậy trước tiên dựa theo lời tôi nói đi thực hiện, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc nhé." Bạch Tô chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ trấn định chuyện này, bởi vì cô phát hiện bản thân mình không phải là đối thủ với Văn, hoàn toàn đoán không ra tâm tư của người đàn bà này, nói qua nói lại mấy câu, dự đoán chắc sẽ thất bại càng thảm hại hơn.
Sau khi tan họp, nhìn thấy tất cả mọi người đều đi rồi, Bạch Tô cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác, tê liệt ngồi trên ghế nghỉ ngơi chốc lát dường như vừa đánh một trận chiến, dùng hết sức lực của bản thân.
Lại qua một lúc, Bạch Tô lúc này hơi thở mới thư thái hơn một ít nhanh chóng tỉnh táo lại đứng lên rời khỏi công ty đi khiến người ta khó chịu, cô còn phải trở về nghĩ ra cách để giải quyết chuyện công ty.
Một bên khác, màn đêm buông xuống, một người đàn ông đứng bên cửa sổ, trong tay cầm một ly rượu đỏ, nhìn ra về cảnh đêm bốn phía xung quanh.
Nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay ngay sau đó chậm rãi từ từ lấy điện thoại di động trong túi ra, ấn xuống bàn phím.
"Kế hoạch tiến hành như thế nào rồi?"
An Đạt giọng nói lạnh lẽo âm u.
"Tất cả thuận lợi như anh dự liệu, Phó Cảnh Hoài đã trở về, tiếp sau đó làm thế nào?"
Đầu bên kia giọng nói trầm thấp, nghe âm thanh còn có chút quen thuộc.
"Cậu làm rất tốt, Bạch Hà.
Nghĩ cách giữ Phó Cảnh Hoài, tôi tiếp sau còn có kế hoạch quan trọng hơn, đợi điện thoại của tôi."
An Đạt nhếch mép lên, cúp điện thoại, nâng ly rượu lên uống một hớp, một tia ác ý mỉm cười không nhìn được mà không cảm thấy từ khóe miệng lộ ra.
Trải qua cuộc họp ngày hôm qua, Bạch Tô ôm một đống tài liệu về nhà, vẫn ngâm mình ở thư phòng buồn bực, lật xem tài liệu chất thành núi.
Đối với chuyện của tổng giám đốc Tôn thì nên làm gì để giải quyết, Bạch Tô không một chút manh mối nào vừa nghĩ tới sắc mặt làm khó của Văn, Bạch Tô càng nhức đầu.
Cô không chịu được liền xoa xoa cái trán, theo thói quen bưng cố cà phê để ở trên bàn lên gần miệng thì lại phát hiện cà phê đã hết rồi.
Bạch Tô đang chuẩn bị đứng dậy đi đến phòng khách rót một cốc cà phê rồi vận động thân thể uể oải này một chút thì điện thoại vang lên.
Nhìn thấy tên người điện thoại gọi đến, Bạch Tô nhíu mày thật sâu bất đắc dĩ hít sâu, lúc này mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Tổng giám đốc Bạch, mau đến công ty một chuyến, tổng giám đốc Tôn lại dẫn người đến công ty làm loạn."
Trong điện thoại giọng điệu của Văn hình như rất gấp.
Hình như lo lắng Bạch Tô không qua đó ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu "Phải mau đến đây nhé, các cổ đông khác cũng đều ở đây."
Có thể nghe ra được, là Văn cố ý.
"Được."
Bạch Tô bất đắc dĩ trả lời một câu, nói xong câu này liền cúp luôn điện thoại, thu dọn đồ đạc chạy đến công ty.
Đến công ty, Bạch Tô vừa xuất hiện thì tổng giám đốc Tôn mang theo cả đoàn người đến xông về phía Bạch Tô, không khách khí liền quát Bạch Tô.
"Cô bây giờ chính là người phụ trách của công ty? Đến cuối cùng là khi nào mới có thể giải quyết chuyện này?"
Văn cũng vội vã chạy tới, vẻ mặt buồn thiu nhìn Bạch Tô nói "Tổng giám đốc Bạch, phía cảnh sát không hề có một tin tức gì của người liên lạc lẩn trốn, dự án của tổng giám đốc Tôn đều tạm dừng rồi..."
Vốn là tổng giám đốc Tôn đã hết sức tức giận nghe xong lời Văn nói càng thêm tức giận.
Biết Văn cố ý thêm dầu vào lửa thế nhưng Bạch Tô trước mắt cũng không có cách nào.
Chỉ có thể an ủi cảm xúc của tổng giám đốc Tôn "Ông trước tiên hãy bình tĩnh chút, sự việc đã có manh mối, tin ở chúng tôi, ba ngày nữa nhất định cho cho ông một câu trả lời."
Cô vì làm yên lòng cảm xúc của tổng giám đốc Tôn chỉ có thể đồng ý hứa cho ông một thời gian nếu không nếu cứ tiếp tục làm loạn như vậy, công ty cũng thực sự không có cách nào làm việc, chuyện sẽ càng trở lên rối hơn.
Nghe lời của Bạch Tô, tổng giám đốc Tôn bình tĩnh hơn rất nhiều cũng không tiếp tục làm loạn, lúc này mới mang theo người rời khỏi công ty.
"Tổng giám đốc Tôn nhanh như vậy liền biết hành động dừng dự án của chúng ta?"
Xác định tổng giám đốc Tôn rời khỏi công ty, sắc mặt Bạch Tô lúc này mới trở nên âm trầm tức giận quay đầu lại chất vấn Văn.
Cô có thể hiểu được sự gây khó dễ của Văn, thế nhưng Văn mang theo người ngoài đến công ty gây sự vẫn là khiến cho Bạch Tô có chút tức giận.
"Tôi nói cho ông ấy biết, là một đối tác dự án, dự án tạm dừng, chúng tôi làm sao không có thể giấu ông ta chuyện quan trọng như vậy chứ?" Văn giả bộ là vì suy nghĩ cho công ty, trách tội Bạch Tô.
"Tôi không phải ý che giấu mà là đổi một phương thức thích hợp giải thích với ông ta."
Bạch Tô bị Văn làm cho tức giận mặt đỏ bừng lên bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, Văn đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Chuyện gì?" Giọng nói lạnh dùng của Văn khi nói chuyện điện thoại với đầu bên kia.
"Tổng giám đốc Văn, rất nhiều tài sản công ty dưới đều đồng thời đột nhiên xuất hiện vấn đề, phần lớn vấn đề đều xuất hiện ở...!khối đầu tư khách sạn này."
Đầu điện thoại bên kia giọng nói vô cùng nhát gan, chỉ lo Văn sau khi nghe xong sẽ nổi nóng.
Nghe được đầu tư khách sạn ở đây xảy ra vấn đề lớn, Văn siết chặt điện thoại, đè hết sức giọng nói của mình nói.
"Cái gì? Không bảo bảo ngươi phái người đi trông chừng khách sạn này sao, hơn nữa còn liên tục canh động thái của Nghiêm Đình sao?"
Tuy rằng cách điện thoại nhưng không chỉ nghe thấy tiếng Văn chất vấn cũng đã khiến cho thư ký đầu bên kia cảm thấy sống lưng lạnh toát, lo sợ bất an.
"Tôi...!tôi...!có trông chừng nhưng không phát hiện ra Nghiêm Đình có bất kỳ bất thường gì."
Trong điện thoại giọng nói của thư ký có chút run rẩy..
"Tạm dừng dự án? Đây làm sao có thể được, vậy chúng ta chính là cùng nhau rút cổ phần, chống lại quyết định của cô Bạch." Mấy người cổ đông hô ứng lời của Văn bắt đầu làm ồn lên.
Nhìn thấy Văn dễ dàng có thể gây nhiễu loạn lòng người, Bạch Tô càng buồn bực.
Đặc biệt là cô bây giờ còn không nghĩ ra được biện pháp giải quyết tốt vì không thể đem sự việc làm hỏng cô chỉ có thể tinh thần hoàn toàn suy tư đối ứng với những người này.
"Phó giám đốc Văn, xem ra cô nhất định có biện pháp giải quyết tốt rồi, nếu không phải vậy thì không muốn mức độ nghiêm trọng của sự việc cố ý gây khủng hoảng tâm lý."
Bạch Tô khéo léo đen vấn đề ném cho Văn cũng trực tiếp vạch trần tâm tư của Văn trước mặt mọi người, cảnh báo cô ta đừng có làm nhiễu loạn lòng người như vậy.
Hiển nhiên Văn cũng không ngờ đến Bạch Tô sẽ theo suy nghĩ của mình mà nói tiếp.
Đột nhiên bị nói lại một câu, tiết tấu của Văn có chút rối loạn.
Bạch Tô lúc này mới thở phào một hơi, đang chuẩn bị trở lại khấu khí thì lúc này Văn bỗng nhiên lại mở miệng "Có vấn đề thì sẽ có khả năng phát sinh, tôi chỉ đưa ra một khả năng xấu nhất mà thôi."
Rất nhanh Văn đã ổn định lại được trận tuyến, sau đó hướng về phía Bạch Tô thị uy.
"Có điều, tôi tạm thời xác thực không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, có điều nếu cô Bạch đại diện Tổng giám đốc Phó, đã đưa ra phương án giải quyết như vậy, vậy thì chúng tôi dựa theo cô nói mà làm, vậy phiền cô toàn quyền phụ trách."
Mới vừa rồi còn cảm giác mình cuối cùng cũng có thể thở một hơi nhưng vào lúc này bị Văn nói như thế hình như lại trúng vào tròng của Văn rồi.
Tình huống bây giờ Bạch Tô mặc kệ có thể giải quyết tốt chuyện này hay không đều phải đem cái củ khoai này nướng bỏng tay này nhận lấy.
"Ừ, vậy trước tiên dựa theo lời tôi nói đi thực hiện, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc nhé." Bạch Tô chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ trấn định chuyện này, bởi vì cô phát hiện bản thân mình không phải là đối thủ với Văn, hoàn toàn đoán không ra tâm tư của người đàn bà này, nói qua nói lại mấy câu, dự đoán chắc sẽ thất bại càng thảm hại hơn.
Sau khi tan họp, nhìn thấy tất cả mọi người đều đi rồi, Bạch Tô cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác, tê liệt ngồi trên ghế nghỉ ngơi chốc lát dường như vừa đánh một trận chiến, dùng hết sức lực của bản thân.
Lại qua một lúc, Bạch Tô lúc này hơi thở mới thư thái hơn một ít nhanh chóng tỉnh táo lại đứng lên rời khỏi công ty đi khiến người ta khó chịu, cô còn phải trở về nghĩ ra cách để giải quyết chuyện công ty.
Một bên khác, màn đêm buông xuống, một người đàn ông đứng bên cửa sổ, trong tay cầm một ly rượu đỏ, nhìn ra về cảnh đêm bốn phía xung quanh.
Nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay ngay sau đó chậm rãi từ từ lấy điện thoại di động trong túi ra, ấn xuống bàn phím.
"Kế hoạch tiến hành như thế nào rồi?"
An Đạt giọng nói lạnh lẽo âm u.
"Tất cả thuận lợi như anh dự liệu, Phó Cảnh Hoài đã trở về, tiếp sau đó làm thế nào?"
Đầu bên kia giọng nói trầm thấp, nghe âm thanh còn có chút quen thuộc.
"Cậu làm rất tốt, Bạch Hà.
Nghĩ cách giữ Phó Cảnh Hoài, tôi tiếp sau còn có kế hoạch quan trọng hơn, đợi điện thoại của tôi."
An Đạt nhếch mép lên, cúp điện thoại, nâng ly rượu lên uống một hớp, một tia ác ý mỉm cười không nhìn được mà không cảm thấy từ khóe miệng lộ ra.
Trải qua cuộc họp ngày hôm qua, Bạch Tô ôm một đống tài liệu về nhà, vẫn ngâm mình ở thư phòng buồn bực, lật xem tài liệu chất thành núi.
Đối với chuyện của tổng giám đốc Tôn thì nên làm gì để giải quyết, Bạch Tô không một chút manh mối nào vừa nghĩ tới sắc mặt làm khó của Văn, Bạch Tô càng nhức đầu.
Cô không chịu được liền xoa xoa cái trán, theo thói quen bưng cố cà phê để ở trên bàn lên gần miệng thì lại phát hiện cà phê đã hết rồi.
Bạch Tô đang chuẩn bị đứng dậy đi đến phòng khách rót một cốc cà phê rồi vận động thân thể uể oải này một chút thì điện thoại vang lên.
Nhìn thấy tên người điện thoại gọi đến, Bạch Tô nhíu mày thật sâu bất đắc dĩ hít sâu, lúc này mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Tổng giám đốc Bạch, mau đến công ty một chuyến, tổng giám đốc Tôn lại dẫn người đến công ty làm loạn."
Trong điện thoại giọng điệu của Văn hình như rất gấp.
Hình như lo lắng Bạch Tô không qua đó ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu "Phải mau đến đây nhé, các cổ đông khác cũng đều ở đây."
Có thể nghe ra được, là Văn cố ý.
"Được."
Bạch Tô bất đắc dĩ trả lời một câu, nói xong câu này liền cúp luôn điện thoại, thu dọn đồ đạc chạy đến công ty.
Đến công ty, Bạch Tô vừa xuất hiện thì tổng giám đốc Tôn mang theo cả đoàn người đến xông về phía Bạch Tô, không khách khí liền quát Bạch Tô.
"Cô bây giờ chính là người phụ trách của công ty? Đến cuối cùng là khi nào mới có thể giải quyết chuyện này?"
Văn cũng vội vã chạy tới, vẻ mặt buồn thiu nhìn Bạch Tô nói "Tổng giám đốc Bạch, phía cảnh sát không hề có một tin tức gì của người liên lạc lẩn trốn, dự án của tổng giám đốc Tôn đều tạm dừng rồi..."
Vốn là tổng giám đốc Tôn đã hết sức tức giận nghe xong lời Văn nói càng thêm tức giận.
Biết Văn cố ý thêm dầu vào lửa thế nhưng Bạch Tô trước mắt cũng không có cách nào.
Chỉ có thể an ủi cảm xúc của tổng giám đốc Tôn "Ông trước tiên hãy bình tĩnh chút, sự việc đã có manh mối, tin ở chúng tôi, ba ngày nữa nhất định cho cho ông một câu trả lời."
Cô vì làm yên lòng cảm xúc của tổng giám đốc Tôn chỉ có thể đồng ý hứa cho ông một thời gian nếu không nếu cứ tiếp tục làm loạn như vậy, công ty cũng thực sự không có cách nào làm việc, chuyện sẽ càng trở lên rối hơn.
Nghe lời của Bạch Tô, tổng giám đốc Tôn bình tĩnh hơn rất nhiều cũng không tiếp tục làm loạn, lúc này mới mang theo người rời khỏi công ty.
"Tổng giám đốc Tôn nhanh như vậy liền biết hành động dừng dự án của chúng ta?"
Xác định tổng giám đốc Tôn rời khỏi công ty, sắc mặt Bạch Tô lúc này mới trở nên âm trầm tức giận quay đầu lại chất vấn Văn.
Cô có thể hiểu được sự gây khó dễ của Văn, thế nhưng Văn mang theo người ngoài đến công ty gây sự vẫn là khiến cho Bạch Tô có chút tức giận.
"Tôi nói cho ông ấy biết, là một đối tác dự án, dự án tạm dừng, chúng tôi làm sao không có thể giấu ông ta chuyện quan trọng như vậy chứ?" Văn giả bộ là vì suy nghĩ cho công ty, trách tội Bạch Tô.
"Tôi không phải ý che giấu mà là đổi một phương thức thích hợp giải thích với ông ta."
Bạch Tô bị Văn làm cho tức giận mặt đỏ bừng lên bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, Văn đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Chuyện gì?" Giọng nói lạnh dùng của Văn khi nói chuyện điện thoại với đầu bên kia.
"Tổng giám đốc Văn, rất nhiều tài sản công ty dưới đều đồng thời đột nhiên xuất hiện vấn đề, phần lớn vấn đề đều xuất hiện ở...!khối đầu tư khách sạn này."
Đầu điện thoại bên kia giọng nói vô cùng nhát gan, chỉ lo Văn sau khi nghe xong sẽ nổi nóng.
Nghe được đầu tư khách sạn ở đây xảy ra vấn đề lớn, Văn siết chặt điện thoại, đè hết sức giọng nói của mình nói.
"Cái gì? Không bảo bảo ngươi phái người đi trông chừng khách sạn này sao, hơn nữa còn liên tục canh động thái của Nghiêm Đình sao?"
Tuy rằng cách điện thoại nhưng không chỉ nghe thấy tiếng Văn chất vấn cũng đã khiến cho thư ký đầu bên kia cảm thấy sống lưng lạnh toát, lo sợ bất an.
"Tôi...!tôi...!có trông chừng nhưng không phát hiện ra Nghiêm Đình có bất kỳ bất thường gì."
Trong điện thoại giọng nói của thư ký có chút run rẩy..
Bình luận facebook