Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 205: Một Câu Nói Làm Chấn Động Cả Hội Trường
"Vâng, thưa huấn luyện viên."
Bùi Vân Khinh không hề cảm thấy bất ngờ, lập tức trả lời rồi bước ra khỏi hàng ngũ.
Một cánh tay vươn ra kéo cô lại, Bùi Vân Khinh khẽ quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt xám tro của Tư Đồ Duệ nhìn cô một cách lo lắng.
"Em nên cẩn thận một chút."
Đối phương đã có ý tốt, Bùi Vân Khinh đương nhiên không thể không nhận, cô khẽ gật đầu.
"Nhớ cẩn thận với mấy trò tiếp theo của cô ta." Chung Linh cũng nhắc nhở: "Thắng thua không quan trọng, đừng để bản thân bị thương."
"Em biết rồi."
Bùi Vân Khinh đáp rồi bước lên bục đấu.
Bạch Anh Tư liếc nhìn cô một cái lượt trên xuống dưới, mắt cô ta lóe lên một ánh nhìn dò xét khi bắt gặp gương mặt thanh tú của cô gái này. Cô ta chuyển mắt nhìn Long Thành, trước đây cũng chưa hề nghe nói về cô gái nhà họ Bùi này, cô ta không hề biết về lai lịch của Bùi Vân Khinh.
Nhìn cô gái mảnh mai trước mắt, cô ta cũng không dám đánh giá thấp đối thủ.
Người mà Chung Linh chủ động gọi tên, nghĩ lại nhất định phải có điểm hơn người.
Bạch Anh Tư khẽ nheo mắt, giơ tay phải lên.
"Tôi vừa mới đấu xong một trận, cũng kiệt sức rồi, như thế này không công bằng."
"Đúng vậy, không công bằng, làm gì có kiểu đấu liên tiếp như vậy."
"Không thể chơi như vậy được."
Học viên của đội Hai ngay lập tứ hùa theo.
Đồng chí sĩ quan hơi nhíu mày, có chút không vui, nhưng dẫu sao lai lịch của đối phương cũng không hề đơn giản, lại đang trước mặt bao nhiêu vị lãnh đạo cao cấp, anh ta vẫn phải giữ sự nhẫn nại.
“Vậy cô cảm thấy phải như thế nào mới công bằng?"
Mắt của Bạch Anh Tư lóe lên một ánh nhìn ranh mãnh.
"Nếu đã là một trận đấu bổ sung, tôi cho rằng phải thi đấu cả bắn súng và đánh trận, như vậy mới công bằng. Tôi muốn so tài bắn súng với cô ta trước, sau đó sẽ đánh với cô ta một trận. Nếu như cô ấy thắng cả hai trận, thì Bạch Anh Tư sẽ hoàn toàn chấp nhận thua cuộc."
Cô ta đã nói như vậy, đội Một không thể không đồng ý.
Hứa Gia là người đầu tiên lên tiếng: "Phí lời, đây chẳng phải là cô cậy vào tài bắn súng của mình sao?"
"Đúng vậy đấy, còn có kiểu muốn so tài với Thái tử cơ à?"
Mọi người bắt đầu cảm thấy cô gái này quá xảo quyệt, đồng thời lo lắng rằng Bùi Vân Khinh sẽ thua cuộc.
Mấy lời nói không ra hơi này cũng có là gì, đội Một do Chung Linh dẫn dắt đã đứng nhất mấy tháng liền, nếu lần này bị học viên đội kia giành mất, thì thật mất mặt.
"Không có can đảm đấu thì nhận thua đi."
"Đúng vậy, không dám đấu thì bước xuống đi."
Học viên đội Hai cũng không chịu thua kém, cứ mỗi người một câu lời qua tiếng lại.
Tình hình bỗng có chút hỗn loạn.
Phía trên khán đài, Tổng phụ trách căn cứ Trịnh Thanh Lân đã bắt đầu có chút khó chịu rồi.
Đường Mặc Trầm không dễ gì mới đến một lần. vậy mà lại bày ra cái cảnh này. Anh giơ tay ra giữ lấy khuỷu tay của Trịnh Thanh Lân.
Trịnh Thanh Lân vừa quay qua, liền thấy Đường Mặc Trầm khẽ hất cằm về phía ông ta.
Vừa quay mặt nhìn về phía sàn đấu, ông ta đã thấy Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng giơ tay phải lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, đám học viên đang tranh cãi của hai đội cũng lần lượt trở nên im lặng, tất cả đều muốn xem cô có ý định gì.
Rốt cuộc, cô mới là người đấu với Bạch Anh Tư trong trận này
Bạch Anh Tư có quyền đưa ra yêu cầu. Bùi Vân Khinh là người trực tiếp đấu cùng.
Tất nhiên cô cũng có quyền.
Hội trường lại trở nên yên tĩnh, Bùi Vân Khinh bình tĩnh nhìn vào mắt Bạch Anh Tư.
"Tôi chấp nhận điều kiện của đối phương."
Một câu vừa nói ra làm chấn động cả hội trường.
Bạch Anh Tư vừa mới đạt thành tích bắn buốn mươi bảy điểm, tài năng bắn súng của cô ta là điều hiển nhiên đối với mọi người, vậy mà người này lại dám cùng cô ta thi đấu.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên của Bạch Anh Tư, Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng nói thêm:
"Chị Bạch vốn là tay súng xuất sắc, có lẽ bắn bia di động cũng rất giỏi, Vân Khinh muốn học hỏi thêm một chút."
Lông mày của Bạch Anh Tư không ngừng co giật...
Bùi Vân Khinh không hề cảm thấy bất ngờ, lập tức trả lời rồi bước ra khỏi hàng ngũ.
Một cánh tay vươn ra kéo cô lại, Bùi Vân Khinh khẽ quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt xám tro của Tư Đồ Duệ nhìn cô một cách lo lắng.
"Em nên cẩn thận một chút."
Đối phương đã có ý tốt, Bùi Vân Khinh đương nhiên không thể không nhận, cô khẽ gật đầu.
"Nhớ cẩn thận với mấy trò tiếp theo của cô ta." Chung Linh cũng nhắc nhở: "Thắng thua không quan trọng, đừng để bản thân bị thương."
"Em biết rồi."
Bùi Vân Khinh đáp rồi bước lên bục đấu.
Bạch Anh Tư liếc nhìn cô một cái lượt trên xuống dưới, mắt cô ta lóe lên một ánh nhìn dò xét khi bắt gặp gương mặt thanh tú của cô gái này. Cô ta chuyển mắt nhìn Long Thành, trước đây cũng chưa hề nghe nói về cô gái nhà họ Bùi này, cô ta không hề biết về lai lịch của Bùi Vân Khinh.
Nhìn cô gái mảnh mai trước mắt, cô ta cũng không dám đánh giá thấp đối thủ.
Người mà Chung Linh chủ động gọi tên, nghĩ lại nhất định phải có điểm hơn người.
Bạch Anh Tư khẽ nheo mắt, giơ tay phải lên.
"Tôi vừa mới đấu xong một trận, cũng kiệt sức rồi, như thế này không công bằng."
"Đúng vậy, không công bằng, làm gì có kiểu đấu liên tiếp như vậy."
"Không thể chơi như vậy được."
Học viên của đội Hai ngay lập tứ hùa theo.
Đồng chí sĩ quan hơi nhíu mày, có chút không vui, nhưng dẫu sao lai lịch của đối phương cũng không hề đơn giản, lại đang trước mặt bao nhiêu vị lãnh đạo cao cấp, anh ta vẫn phải giữ sự nhẫn nại.
“Vậy cô cảm thấy phải như thế nào mới công bằng?"
Mắt của Bạch Anh Tư lóe lên một ánh nhìn ranh mãnh.
"Nếu đã là một trận đấu bổ sung, tôi cho rằng phải thi đấu cả bắn súng và đánh trận, như vậy mới công bằng. Tôi muốn so tài bắn súng với cô ta trước, sau đó sẽ đánh với cô ta một trận. Nếu như cô ấy thắng cả hai trận, thì Bạch Anh Tư sẽ hoàn toàn chấp nhận thua cuộc."
Cô ta đã nói như vậy, đội Một không thể không đồng ý.
Hứa Gia là người đầu tiên lên tiếng: "Phí lời, đây chẳng phải là cô cậy vào tài bắn súng của mình sao?"
"Đúng vậy đấy, còn có kiểu muốn so tài với Thái tử cơ à?"
Mọi người bắt đầu cảm thấy cô gái này quá xảo quyệt, đồng thời lo lắng rằng Bùi Vân Khinh sẽ thua cuộc.
Mấy lời nói không ra hơi này cũng có là gì, đội Một do Chung Linh dẫn dắt đã đứng nhất mấy tháng liền, nếu lần này bị học viên đội kia giành mất, thì thật mất mặt.
"Không có can đảm đấu thì nhận thua đi."
"Đúng vậy, không dám đấu thì bước xuống đi."
Học viên đội Hai cũng không chịu thua kém, cứ mỗi người một câu lời qua tiếng lại.
Tình hình bỗng có chút hỗn loạn.
Phía trên khán đài, Tổng phụ trách căn cứ Trịnh Thanh Lân đã bắt đầu có chút khó chịu rồi.
Đường Mặc Trầm không dễ gì mới đến một lần. vậy mà lại bày ra cái cảnh này. Anh giơ tay ra giữ lấy khuỷu tay của Trịnh Thanh Lân.
Trịnh Thanh Lân vừa quay qua, liền thấy Đường Mặc Trầm khẽ hất cằm về phía ông ta.
Vừa quay mặt nhìn về phía sàn đấu, ông ta đã thấy Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng giơ tay phải lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, đám học viên đang tranh cãi của hai đội cũng lần lượt trở nên im lặng, tất cả đều muốn xem cô có ý định gì.
Rốt cuộc, cô mới là người đấu với Bạch Anh Tư trong trận này
Bạch Anh Tư có quyền đưa ra yêu cầu. Bùi Vân Khinh là người trực tiếp đấu cùng.
Tất nhiên cô cũng có quyền.
Hội trường lại trở nên yên tĩnh, Bùi Vân Khinh bình tĩnh nhìn vào mắt Bạch Anh Tư.
"Tôi chấp nhận điều kiện của đối phương."
Một câu vừa nói ra làm chấn động cả hội trường.
Bạch Anh Tư vừa mới đạt thành tích bắn buốn mươi bảy điểm, tài năng bắn súng của cô ta là điều hiển nhiên đối với mọi người, vậy mà người này lại dám cùng cô ta thi đấu.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên của Bạch Anh Tư, Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng nói thêm:
"Chị Bạch vốn là tay súng xuất sắc, có lẽ bắn bia di động cũng rất giỏi, Vân Khinh muốn học hỏi thêm một chút."
Lông mày của Bạch Anh Tư không ngừng co giật...
Bình luận facebook