Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 208: Triệt Để Nhục Nhã
Edit: Quả Chanh Nhỏ
Bùi Vân Khinh là bác sĩ, đương nhiên biết rất rõ ràng, vừa rồi cú đá kia mà đánh trúng, hậu quả sẽ như thế nào.
Bạch Anh Tư, cô gái này, dám ra tay thủ đoạn toàn nhẫn như vậy, vậy cũng đừng trách cô làm cho mất mặt trước tất cả mọi người.
Chân phải tăng thêm chút sức lực, Bùi Vân Khinh không hề khách khí mà đem mặt của bạch Anh Tư dẫm mạnh xuống sàn đấu.
Đây không còn là đấu võ mà là triệt để nhục nhã!
“Bùi Vân Khinh, ngươi quá đáng!”
Huấn luyện viên nam đội Hai không thể ngồi yên, đứng dậy quát lớn.
Bạch Anh Tư thế nhưng là chính Bạch gia lão gia tử đích thân giao cho hắn, hiện tại vị trên đài kia, Bùi Vân Khinh dám làm nhục Bạch Anh Tư như vậy, nếu hắn còn đứng yên không làm gì thì làm sao có thể giải thích với Bạch Dữ Trach?
Huấn luyện viên nam đột nhiên đứng ra, Bùi Vân Khinh có chút phân tâm.
Nhân cơ hội này, Bạch Anh Tư giơ hai tay lên, một tay nắm lấy cổ chân của Bùi Vân Khinh, một tay khác nắm thành quyền, hung hăng đánh mạnh vào đầu gối Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh đầu gối nặng nề mà khuỵu xuống, Bạch Anh Tư lao tới, đồng thời vòng tay qua cổ Bùi Vân Khinh.
Ép chặt cổ cô!
Động tác này sẽ cùng lúc đè nén các động mạch trên cổ và khí quản.
Nếu như là cao thủ, vài giây đồng hồ liền có thể để đối thủ tiến vào trạng thái sốc, vượt quá ba mươi giây liền sẽ dẫn đến đại não vì thiếu thiếu dưỡng khí mà hoại tử, thậm chí có thể dẫn đến tử vong.
Những chiêu thức có rủi ro cao như vậy là tuyệt đối không cho phép sử dụng trên sân thi đấu.
Nhìn thấy Bạch Anh Tư xuất ra chiêu này, tất cả mọi người đều là kinh ngạc trừng to mắt.
Đường Mặc Trầm nhướn mày, chống tay lên ghế vịn, trực tiếp từ khán đài cao hơn một mét mà nhảy xuống.
Một bên khac, Chung Linh cùng Tư Đồ Duệ gần như là đồng thời vọt lên bên võ đài, muốn chạy lên giúp Bùi Vân Khinh giải vây.
Nhưng cũng chính lúc này.
Trên đài, Bạch Anh Tư đang ép chặt cổ Bùi Vân Khinh đột nhiên bay lên, bị Bùi Vân Khinh ném mạnh xuống sàn.
Bắt lấy cánh tay trái của cô, Bùi Vân Khinh bỗng nhiên hướng bên cạnh.
Sau đó, chân phải tung ra, không khách khí đá đối phương xuống từ đài cao.
“Các ngươi thua rồi!”
Huấn luyện viên nam cùng các học viên đội Hai chạy tới, muốn đem Bach Anh Tư từ dưới đất đỡ dậy, vừa đụng phải cánh tay của cô, Bạch Anh Tư liền kêu lên thảm thiết.
"Cánh tay của ta. . . Cánh tay của ta. . . Đau quá!"
Nhìn thấy cánh tay của Bạch Anh Tư yếu ớt buông thõng bên người, huấn luyện viên nam tưởng là gãy xương, lập tức chửi bới.
"Bùi Vân Khinh, ngươi xuống tay quá độc ác?"
Bùi Vân Khinh nhàn nhạt vỗ vỗ bụi trên người.
“Trên sàn đấu võ, bị thương một chút không phải là chuyện rất bình thường sao, không chịu nổi thất bại thì đừng có lên sàn đấu chứ!”
Câu này chính là lời thoại Bạch Anh Tư vừa nãy chế nhạo Hứa Gia.
Bùi Vân Khinh trả lại nguyên vẹn cho cô.
Chỉ là giọng điệu giễu cợt, kiêu ngạo, ngạo mạn hơn Bạch Anh Tư.
Bạch Anh Tư dám dùng chiêu thức sát thủ với cô, cô vừa rồi chỉ làm trật cánh tay của đối phương, đối mặt với Đường Mặc Trầm cô đã nhân từ rồi!
Nếu không phải vì đối phương là cháu gái của Bạch Dữ Trạch, cân nhắc tới ra tay quá nặng có thể đem đến phiền toái không cần thiết cho Đường Mặc Trầm, cô đã trực tiếp hủy đi khớp xương rồi, làm cho Bạch Anh Tư giải phẫu cũng không thể khôi phục, tàn tật cả đời.
Trên khán đài.
Bạch Dữ Trạch vỗ bàn đứng dậy, đôi mắt đục ngầu mang theo vẻ tức giận, nhìn chằm chằm tổng phụ trách căn cứ Chu Thanh Lân.
"Đây là nhà ai nha đầu, tàn nhẫn, phách lối như vậy ? !"
Dám làm bị thương cháu gái của hắn, hắn ngược lại muốn xem Bùi Vân Khinh này đến cùng là lai lịch gì, ai cho cô ta lá gan lớn như vậy.
Không đợi Chu Thành Lân trả lời, thanh âm Đường Mặc Trầm dưới khán đài đã vang lên.
“Nhà ta.”
Từng chữ nói ra, tràn ngập tức giận.
Bùi Vân Khinh là bác sĩ, đương nhiên biết rất rõ ràng, vừa rồi cú đá kia mà đánh trúng, hậu quả sẽ như thế nào.
Bạch Anh Tư, cô gái này, dám ra tay thủ đoạn toàn nhẫn như vậy, vậy cũng đừng trách cô làm cho mất mặt trước tất cả mọi người.
Chân phải tăng thêm chút sức lực, Bùi Vân Khinh không hề khách khí mà đem mặt của bạch Anh Tư dẫm mạnh xuống sàn đấu.
Đây không còn là đấu võ mà là triệt để nhục nhã!
“Bùi Vân Khinh, ngươi quá đáng!”
Huấn luyện viên nam đội Hai không thể ngồi yên, đứng dậy quát lớn.
Bạch Anh Tư thế nhưng là chính Bạch gia lão gia tử đích thân giao cho hắn, hiện tại vị trên đài kia, Bùi Vân Khinh dám làm nhục Bạch Anh Tư như vậy, nếu hắn còn đứng yên không làm gì thì làm sao có thể giải thích với Bạch Dữ Trach?
Huấn luyện viên nam đột nhiên đứng ra, Bùi Vân Khinh có chút phân tâm.
Nhân cơ hội này, Bạch Anh Tư giơ hai tay lên, một tay nắm lấy cổ chân của Bùi Vân Khinh, một tay khác nắm thành quyền, hung hăng đánh mạnh vào đầu gối Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh đầu gối nặng nề mà khuỵu xuống, Bạch Anh Tư lao tới, đồng thời vòng tay qua cổ Bùi Vân Khinh.
Ép chặt cổ cô!
Động tác này sẽ cùng lúc đè nén các động mạch trên cổ và khí quản.
Nếu như là cao thủ, vài giây đồng hồ liền có thể để đối thủ tiến vào trạng thái sốc, vượt quá ba mươi giây liền sẽ dẫn đến đại não vì thiếu thiếu dưỡng khí mà hoại tử, thậm chí có thể dẫn đến tử vong.
Những chiêu thức có rủi ro cao như vậy là tuyệt đối không cho phép sử dụng trên sân thi đấu.
Nhìn thấy Bạch Anh Tư xuất ra chiêu này, tất cả mọi người đều là kinh ngạc trừng to mắt.
Đường Mặc Trầm nhướn mày, chống tay lên ghế vịn, trực tiếp từ khán đài cao hơn một mét mà nhảy xuống.
Một bên khac, Chung Linh cùng Tư Đồ Duệ gần như là đồng thời vọt lên bên võ đài, muốn chạy lên giúp Bùi Vân Khinh giải vây.
Nhưng cũng chính lúc này.
Trên đài, Bạch Anh Tư đang ép chặt cổ Bùi Vân Khinh đột nhiên bay lên, bị Bùi Vân Khinh ném mạnh xuống sàn.
Bắt lấy cánh tay trái của cô, Bùi Vân Khinh bỗng nhiên hướng bên cạnh.
Sau đó, chân phải tung ra, không khách khí đá đối phương xuống từ đài cao.
“Các ngươi thua rồi!”
Huấn luyện viên nam cùng các học viên đội Hai chạy tới, muốn đem Bach Anh Tư từ dưới đất đỡ dậy, vừa đụng phải cánh tay của cô, Bạch Anh Tư liền kêu lên thảm thiết.
"Cánh tay của ta. . . Cánh tay của ta. . . Đau quá!"
Nhìn thấy cánh tay của Bạch Anh Tư yếu ớt buông thõng bên người, huấn luyện viên nam tưởng là gãy xương, lập tức chửi bới.
"Bùi Vân Khinh, ngươi xuống tay quá độc ác?"
Bùi Vân Khinh nhàn nhạt vỗ vỗ bụi trên người.
“Trên sàn đấu võ, bị thương một chút không phải là chuyện rất bình thường sao, không chịu nổi thất bại thì đừng có lên sàn đấu chứ!”
Câu này chính là lời thoại Bạch Anh Tư vừa nãy chế nhạo Hứa Gia.
Bùi Vân Khinh trả lại nguyên vẹn cho cô.
Chỉ là giọng điệu giễu cợt, kiêu ngạo, ngạo mạn hơn Bạch Anh Tư.
Bạch Anh Tư dám dùng chiêu thức sát thủ với cô, cô vừa rồi chỉ làm trật cánh tay của đối phương, đối mặt với Đường Mặc Trầm cô đã nhân từ rồi!
Nếu không phải vì đối phương là cháu gái của Bạch Dữ Trạch, cân nhắc tới ra tay quá nặng có thể đem đến phiền toái không cần thiết cho Đường Mặc Trầm, cô đã trực tiếp hủy đi khớp xương rồi, làm cho Bạch Anh Tư giải phẫu cũng không thể khôi phục, tàn tật cả đời.
Trên khán đài.
Bạch Dữ Trạch vỗ bàn đứng dậy, đôi mắt đục ngầu mang theo vẻ tức giận, nhìn chằm chằm tổng phụ trách căn cứ Chu Thanh Lân.
"Đây là nhà ai nha đầu, tàn nhẫn, phách lối như vậy ? !"
Dám làm bị thương cháu gái của hắn, hắn ngược lại muốn xem Bùi Vân Khinh này đến cùng là lai lịch gì, ai cho cô ta lá gan lớn như vậy.
Không đợi Chu Thành Lân trả lời, thanh âm Đường Mặc Trầm dưới khán đài đã vang lên.
“Nhà ta.”
Từng chữ nói ra, tràn ngập tức giận.
Bình luận facebook