Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 222: Không Nên Chỉ Một Mình Anh Chủ Động
Những chuyện như vậy, không nên chỉ một mình anh chủ động.Cường thế như Đường Mặc Trầm, không chỉ muốn cô, còn phải khiến cô cũng muốn anh.
Bùi Vân Khinh đã bị hôn đến toàn thân nhũng ra, mất rất nhiều sức lực mới có thể đứng vững, miễn cưỡng mới chỉ kịp cởi được một cúc áo của anh, còn đang sờ soạng tìm đến cái cúc thứ hai, lại anh anh hôn đến cả người run lên. . .
Giữa các ngón tay, cúc áo tuột ra một cách yếu ớt.
"Chú nhỏ. . ."
Biết cô đã cố gắng hết sức, Đường Mặc Trầm không nhẫn nại đợi cô nữa, giơ tay đem quần áo trên người giật ra, người đàn ông lần nữa trở lại.
. . .
. . .
Long Thành.
Khách sạn Ngọa Long.
Các chuyên gia y tế tham gia diễn đàn tổng kết bệnh viện cũng từ yến hội trở về.
Mọi người chào tạm biệt ở trước thang máy, đi bộ về phòng riêng của từng người.
Một học giả xinh đẹp đến từ nước F, tươi cười đuổi theo đến bên cạnh Phương Mê.
"Phương giáo sư, không bằng, cùng đi quán bar làm một ly?"
Phương Mê cười xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi còn có một bản báo cáo cần phải đọc."
"Vậy thì. . ." Vị học giả xinh đẹp kia cười ra một tiếng, "Không phiền nếu tôi qua phòng anh tham quan một chút chứ?"
Bất kì người đàn ông nào cũng có thể nghe ra ý đồ của cái "Tham quan" này.
Người phụ nữ cười đến phong tình mà tự tin, cô tin rằng đối phương chắc chắn sẽ không từ chối.
Đáng tiếc, cô đã nhầm.
Phương Mê vẫn như cũ cười như gió xuân, "Phòng của tôi cũng giống như phòng của mọi người, đều là một tiêu chuẩn."
Đối phương rõ ràng là đang cự tuyệt.
Nữ học giả cười gượng gạo.
"Vậy tôi không quấy rầy ngài nữa."
"Ngủ ngon."
Gật đầu đáp lại, Phương Mê sải bước về phía trước đi vào trong phòng của mình.
Thuận tay bật đèn "Không làm phiền" rồi bước vào phòng tắm, anh đưa tay tháo mắt kính xuống, nghiêm túc rửa sạch hai tay, nhẹ nhàng lau mắt, trên ngón tay xuất hiện một lớp áp tròng mỏng.
Đôi con ngươi nguyên bản đen như diệu thạch lập tức biến thành màu xám bạc nhàn nhạt.
Đem kính áp tròng màu đen ném bỏ vào toilet, xả nước cuốn đi, hắn lần nữa trở lại trong phòng.
Trên bàn , điện thoại rung lên.
"Tư liệu mà anh cần, đã gửi đến hộp thư của anh."
"Nhận được."
Đáp lại hai chữ, hắn ngồi xuống bàn làm việc, lật mở Laptop, nhạp mật khẩu vào hộp thư.
Quả nhiên, xuất hiện một email mới trong hộp thư.
Trên đầu email là một tấm hình.
Trong hình, Bùi Vân Khinh mặc lễ phục, sánh vai cùng Đường Mặc Trầm đứng trên bậc thềm.
Tấm ảnh này chính là ngày đó cô cùng Đường Mặc Trầm cùng tham gia yến hội của Phủ tổng thống chụp lại.
Phía dưới tấm hình là tư liệu cá nhân của Bùi Vân Khinh.
Ngày sinh, thân cao thể trọng, trình độ học vấn, quan hệ họ hàng. . .
Thậm chí, ngay cả thông tin về bố mẹ đã qua đời của cô cũng đều mười phần tường tận.
Đem tư liệu nhìn qua từ đầu đến cuối, lại quay lại bức ảnh trên cùng, Phương Mê nheo đôi mắt bạc nhìn khuôn mặt cô gái một lúc, cầm lấy điện thoại bấm một dãy số.
"Tại sao chỉ có một phần tư liệu?"
"Bác sĩ Đường Thất anh nhờ tôi điều tram tôi không có tra được."
"Tại sao?"
"Tôi đến bệnh viện tìm hiểu, vị bác sĩ Đường này mới đến bệnh viện, vẫn đang còn trong thời gian thử việc. Tôi nghĩ thông tin chưa được nhập vào cơ sở dữ liệu của bệnh viện."
"Sau đó liền kiểm tra trên trang web y tế, nếu anh ta là bác sĩ đã đăng kí, khẳng định có thông tin liên quan!"
"Tôi kiểm tra nhưng tìm không thấy."
Đôi mắt bạc của Phương Mê lần nữa nhíu lại, "Điều này sao có thể/"
"Có hai cách giải thích. Hoặc là dữ liệu được cố tình mã hóa nên không tra được, hoặc thân phận của anh ta là giả."
Phương Mê giật mình, sau đó khẽ nhếch khóe môi.
Xem ra, vị Đường bác sĩ này dường như cũng không đơn giản.
Bất quá, hắn cũng không ngạc nhiên —— nếu như có thể dễ dàng như vậy liền biết người kia là ai, hắn ngược có chút thất vọng.
Dù sao, kia cũng là người phụ nữ đầu tiên dám ở dưới lưới dao của hắn dám cùng hắn nói điều kiện.
Bùi Vân Khinh đã bị hôn đến toàn thân nhũng ra, mất rất nhiều sức lực mới có thể đứng vững, miễn cưỡng mới chỉ kịp cởi được một cúc áo của anh, còn đang sờ soạng tìm đến cái cúc thứ hai, lại anh anh hôn đến cả người run lên. . .
Giữa các ngón tay, cúc áo tuột ra một cách yếu ớt.
"Chú nhỏ. . ."
Biết cô đã cố gắng hết sức, Đường Mặc Trầm không nhẫn nại đợi cô nữa, giơ tay đem quần áo trên người giật ra, người đàn ông lần nữa trở lại.
. . .
. . .
Long Thành.
Khách sạn Ngọa Long.
Các chuyên gia y tế tham gia diễn đàn tổng kết bệnh viện cũng từ yến hội trở về.
Mọi người chào tạm biệt ở trước thang máy, đi bộ về phòng riêng của từng người.
Một học giả xinh đẹp đến từ nước F, tươi cười đuổi theo đến bên cạnh Phương Mê.
"Phương giáo sư, không bằng, cùng đi quán bar làm một ly?"
Phương Mê cười xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi còn có một bản báo cáo cần phải đọc."
"Vậy thì. . ." Vị học giả xinh đẹp kia cười ra một tiếng, "Không phiền nếu tôi qua phòng anh tham quan một chút chứ?"
Bất kì người đàn ông nào cũng có thể nghe ra ý đồ của cái "Tham quan" này.
Người phụ nữ cười đến phong tình mà tự tin, cô tin rằng đối phương chắc chắn sẽ không từ chối.
Đáng tiếc, cô đã nhầm.
Phương Mê vẫn như cũ cười như gió xuân, "Phòng của tôi cũng giống như phòng của mọi người, đều là một tiêu chuẩn."
Đối phương rõ ràng là đang cự tuyệt.
Nữ học giả cười gượng gạo.
"Vậy tôi không quấy rầy ngài nữa."
"Ngủ ngon."
Gật đầu đáp lại, Phương Mê sải bước về phía trước đi vào trong phòng của mình.
Thuận tay bật đèn "Không làm phiền" rồi bước vào phòng tắm, anh đưa tay tháo mắt kính xuống, nghiêm túc rửa sạch hai tay, nhẹ nhàng lau mắt, trên ngón tay xuất hiện một lớp áp tròng mỏng.
Đôi con ngươi nguyên bản đen như diệu thạch lập tức biến thành màu xám bạc nhàn nhạt.
Đem kính áp tròng màu đen ném bỏ vào toilet, xả nước cuốn đi, hắn lần nữa trở lại trong phòng.
Trên bàn , điện thoại rung lên.
"Tư liệu mà anh cần, đã gửi đến hộp thư của anh."
"Nhận được."
Đáp lại hai chữ, hắn ngồi xuống bàn làm việc, lật mở Laptop, nhạp mật khẩu vào hộp thư.
Quả nhiên, xuất hiện một email mới trong hộp thư.
Trên đầu email là một tấm hình.
Trong hình, Bùi Vân Khinh mặc lễ phục, sánh vai cùng Đường Mặc Trầm đứng trên bậc thềm.
Tấm ảnh này chính là ngày đó cô cùng Đường Mặc Trầm cùng tham gia yến hội của Phủ tổng thống chụp lại.
Phía dưới tấm hình là tư liệu cá nhân của Bùi Vân Khinh.
Ngày sinh, thân cao thể trọng, trình độ học vấn, quan hệ họ hàng. . .
Thậm chí, ngay cả thông tin về bố mẹ đã qua đời của cô cũng đều mười phần tường tận.
Đem tư liệu nhìn qua từ đầu đến cuối, lại quay lại bức ảnh trên cùng, Phương Mê nheo đôi mắt bạc nhìn khuôn mặt cô gái một lúc, cầm lấy điện thoại bấm một dãy số.
"Tại sao chỉ có một phần tư liệu?"
"Bác sĩ Đường Thất anh nhờ tôi điều tram tôi không có tra được."
"Tại sao?"
"Tôi đến bệnh viện tìm hiểu, vị bác sĩ Đường này mới đến bệnh viện, vẫn đang còn trong thời gian thử việc. Tôi nghĩ thông tin chưa được nhập vào cơ sở dữ liệu của bệnh viện."
"Sau đó liền kiểm tra trên trang web y tế, nếu anh ta là bác sĩ đã đăng kí, khẳng định có thông tin liên quan!"
"Tôi kiểm tra nhưng tìm không thấy."
Đôi mắt bạc của Phương Mê lần nữa nhíu lại, "Điều này sao có thể/"
"Có hai cách giải thích. Hoặc là dữ liệu được cố tình mã hóa nên không tra được, hoặc thân phận của anh ta là giả."
Phương Mê giật mình, sau đó khẽ nhếch khóe môi.
Xem ra, vị Đường bác sĩ này dường như cũng không đơn giản.
Bất quá, hắn cũng không ngạc nhiên —— nếu như có thể dễ dàng như vậy liền biết người kia là ai, hắn ngược có chút thất vọng.
Dù sao, kia cũng là người phụ nữ đầu tiên dám ở dưới lưới dao của hắn dám cùng hắn nói điều kiện.
Bình luận facebook