Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 233: Thân Phận Của Cô, Sẽ Không Bị Lộ Chứ
Những chuyện này bị lộ ra, rõ ràng là có sự chuẩn bị, tính toán trước, không thể là do Tư Đồ Duệ bày ra.
Phóng viên bình thường, cho dù có muốn, cũng không có bản lĩnh này.
Dù sao, Đới Anne là người có quan hệ tình cảm với Diệp Thiên Chí, Lại được Truyền thông Thịnh Thế nâng đỡ.
Nếu như là người bình thường muốn kéo cô ta xuống, bên kia nhất định sẽ nghie cách đem chuyện này đè xuống.
Người làm chuyện này không chỉ đã sớm chuẩn bị, mà thực lực cũng phải đủ mạnh, bằng không, không thể trong thời gian ngắn mà đạt được hiệu quả như vậy.
Dạng người này, phóng tầm mắt ở Long Thành cũng không có mấy người.
Chẳng lẽ là. . . Chú nhỏ? !
Nếu thật sự là chú nhỉ, chẳng lẽ vì nhìn thấy cái tin tức kia mà muốn trút giận cho cô?
“Cứu mạng!”
Ngoài hành lang bất ngờ truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của một người phụ nữ.
Bùi Vân Khinh nhét điện thoại vào túi, lao ra khỏi văn phòng.
Liếc mắt liền nhìn thấy ở hành lang đối diện, có một người đàn ông xăm trổ đầy mình đang cầm dao hoa quả đuổi theo y tá Lý Kiều.
Một số bệnh nhân và người nhà nghe được tiếng kêu thì chạy ra, nhìn thấy màn này đều bị dọa đến tái mặt vì sợ hãi.
“Mau gọi bảo an!”
“Mấy người chớ làm loạn.”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không dám tùy tiện tiến lên.
Lý Kiều vừa gào thét vừa cố gắng chạy, nhưng không đọ được tốc độ của đối phương, bị người đàn ông kia bắt được.
Quay mặt lại, thấy lưỡi dao lóe lên trên không trung, bị dọa đến hét lên thành tiếng.
Trong chớp mắt, một bàn tay từ phía sau cô đưa ra, bắt lấy cánh tay của tên đàn ông xăm trổ kia.
Lý Kiều vừa quay mặt sang, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Một dáng người mảnh khảnh, mặc áo khoác trắng, nét mặt lạnh băng.
Bác sĩ Đường?
Đem Lý Kiều kéo ra, Bùi Vân Khinh dùng sức đem cánh tay đối phương vặn ra sau một cái, cùng lúc nâng chân đá và phía sau đầu gối của hắn.
Tên kia kêu thảm một tiếng rồi khuỵu xuống.
Lại tiến lên một bước, Bùi Vân Khinh nhấc chân đạp lên vai hắn.
“Cầm dây thừng lại đây!”
Mấy vị bác sĩ trong khoa và người nhà bệnh nhân cũng chạy đến giúp đỡ, y tá trưởng đưa dây thừng qua trói hắn lại một chỗ.
Tên đàn ông xăm trổ một thân mùi rượu, bị trói thành như cái bánh chưng mà vẫn hùng hổ chửi bới.
Y tá trưởng đem một cái băng gạc nhét vào miệng hắn ta.
“Xem ngươi còn mắng như nào!”
Bùi Vân Khinh quay sang, nhìn về phí hai y tá đang đỡ lấy Lý Kiều còn chưa hoàn hồn.
“Không sao chứ?”
Lý Kiều thở hổn hển lắc đầu.
“Bác sĩ Đường, cảm ơn anh, anh không bị thương chứ?”
“Không có việc gì!” Bùi Vân Khinh nhìn tên đàn ông kia, “Có chuyện gì vậy?”
“Hắn ta đến thăm bệnh nhân, hút thuốc trong phòng bệnh, tôi nói cho hắn nơi này không cho phép hút thuốc, kết quá là. . .” Lý Kiều lau nước mắt,”Hắn mở miệng liền mắng, tôi kêu hắn ra ngoài, hắn liền trực tiếp cho tôi một cái bạt tai, còn cầm dao nói muốn chém chết tôi!”
Bảo an của bệnh viện càng An chủ nhiệm đều chạy tới, sau khi hỏi rõ tình huống, liền lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nhìn thấy Lý Kiều không bị thương, lại có Vương chủ nhiệm ở đây xử lý, Bùi Vân Khinh mới yên tâm rời đi, đi tới phòng chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Ha ca phẫu thuật đến tận sau bữa trưa mới xong, rửa tay đi ra khỏi phòng phẫu thuật, còn chưa kịp đem khẩu trang trên mặt tháo xuống, liền bắt gặp Vương An mang theo một người đàn ông trẻ tuổi đi tới.
“Bác sĩ Đường, vị này là phóng viên Trình Duyệt của Long Thành nhật báo.” Vương An tươi cười giới thiệu, “Buổi sáng, chuyện cậu cứu người bị người ta đăng trên mạng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, phóng viên Triệu có ý muốn đến phỏng vấn anh.”
Trên mạng?
Bùi Vân Khinh kinh hãi.
Thân phận của cô, sẽ không bị lộ chứ!
Triệu Duyệt liếc nhìn dò xét cô từ trên xuống dưới, “Trong video không có quay tới mặt của anh, không nghĩ tới anh lại trẻ như vậy.”
Phóng viên bình thường, cho dù có muốn, cũng không có bản lĩnh này.
Dù sao, Đới Anne là người có quan hệ tình cảm với Diệp Thiên Chí, Lại được Truyền thông Thịnh Thế nâng đỡ.
Nếu như là người bình thường muốn kéo cô ta xuống, bên kia nhất định sẽ nghie cách đem chuyện này đè xuống.
Người làm chuyện này không chỉ đã sớm chuẩn bị, mà thực lực cũng phải đủ mạnh, bằng không, không thể trong thời gian ngắn mà đạt được hiệu quả như vậy.
Dạng người này, phóng tầm mắt ở Long Thành cũng không có mấy người.
Chẳng lẽ là. . . Chú nhỏ? !
Nếu thật sự là chú nhỉ, chẳng lẽ vì nhìn thấy cái tin tức kia mà muốn trút giận cho cô?
“Cứu mạng!”
Ngoài hành lang bất ngờ truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của một người phụ nữ.
Bùi Vân Khinh nhét điện thoại vào túi, lao ra khỏi văn phòng.
Liếc mắt liền nhìn thấy ở hành lang đối diện, có một người đàn ông xăm trổ đầy mình đang cầm dao hoa quả đuổi theo y tá Lý Kiều.
Một số bệnh nhân và người nhà nghe được tiếng kêu thì chạy ra, nhìn thấy màn này đều bị dọa đến tái mặt vì sợ hãi.
“Mau gọi bảo an!”
“Mấy người chớ làm loạn.”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không dám tùy tiện tiến lên.
Lý Kiều vừa gào thét vừa cố gắng chạy, nhưng không đọ được tốc độ của đối phương, bị người đàn ông kia bắt được.
Quay mặt lại, thấy lưỡi dao lóe lên trên không trung, bị dọa đến hét lên thành tiếng.
Trong chớp mắt, một bàn tay từ phía sau cô đưa ra, bắt lấy cánh tay của tên đàn ông xăm trổ kia.
Lý Kiều vừa quay mặt sang, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Một dáng người mảnh khảnh, mặc áo khoác trắng, nét mặt lạnh băng.
Bác sĩ Đường?
Đem Lý Kiều kéo ra, Bùi Vân Khinh dùng sức đem cánh tay đối phương vặn ra sau một cái, cùng lúc nâng chân đá và phía sau đầu gối của hắn.
Tên kia kêu thảm một tiếng rồi khuỵu xuống.
Lại tiến lên một bước, Bùi Vân Khinh nhấc chân đạp lên vai hắn.
“Cầm dây thừng lại đây!”
Mấy vị bác sĩ trong khoa và người nhà bệnh nhân cũng chạy đến giúp đỡ, y tá trưởng đưa dây thừng qua trói hắn lại một chỗ.
Tên đàn ông xăm trổ một thân mùi rượu, bị trói thành như cái bánh chưng mà vẫn hùng hổ chửi bới.
Y tá trưởng đem một cái băng gạc nhét vào miệng hắn ta.
“Xem ngươi còn mắng như nào!”
Bùi Vân Khinh quay sang, nhìn về phí hai y tá đang đỡ lấy Lý Kiều còn chưa hoàn hồn.
“Không sao chứ?”
Lý Kiều thở hổn hển lắc đầu.
“Bác sĩ Đường, cảm ơn anh, anh không bị thương chứ?”
“Không có việc gì!” Bùi Vân Khinh nhìn tên đàn ông kia, “Có chuyện gì vậy?”
“Hắn ta đến thăm bệnh nhân, hút thuốc trong phòng bệnh, tôi nói cho hắn nơi này không cho phép hút thuốc, kết quá là. . .” Lý Kiều lau nước mắt,”Hắn mở miệng liền mắng, tôi kêu hắn ra ngoài, hắn liền trực tiếp cho tôi một cái bạt tai, còn cầm dao nói muốn chém chết tôi!”
Bảo an của bệnh viện càng An chủ nhiệm đều chạy tới, sau khi hỏi rõ tình huống, liền lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nhìn thấy Lý Kiều không bị thương, lại có Vương chủ nhiệm ở đây xử lý, Bùi Vân Khinh mới yên tâm rời đi, đi tới phòng chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Ha ca phẫu thuật đến tận sau bữa trưa mới xong, rửa tay đi ra khỏi phòng phẫu thuật, còn chưa kịp đem khẩu trang trên mặt tháo xuống, liền bắt gặp Vương An mang theo một người đàn ông trẻ tuổi đi tới.
“Bác sĩ Đường, vị này là phóng viên Trình Duyệt của Long Thành nhật báo.” Vương An tươi cười giới thiệu, “Buổi sáng, chuyện cậu cứu người bị người ta đăng trên mạng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, phóng viên Triệu có ý muốn đến phỏng vấn anh.”
Trên mạng?
Bùi Vân Khinh kinh hãi.
Thân phận của cô, sẽ không bị lộ chứ!
Triệu Duyệt liếc nhìn dò xét cô từ trên xuống dưới, “Trong video không có quay tới mặt của anh, không nghĩ tới anh lại trẻ như vậy.”
Bình luận facebook