Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 259: Đại Chiêu Bùi thị
Diệp Thiên Chí giơ bàn tay lên, cẩn thận từng li từng tí bỏ xuống những tép chanh trên đầu Cố Tây Phán.
"Cố tiểu thư là người thông minh, tôi nghĩ. . . Hiện tại cô hẳn là đã hiểu, ai là địch nhân, ai là bạn!"
Tiếng bước chân bên ngoài truyền đến càng gần, có người đang chuẩn bị bước vào phòng vệ sinh.
Diệp Thiên Chí đã tiến lên một bước, cánh tay nâng ôm cô ta trong ngực, dùng thân thể của mình che chở Cố Tây Phán.
“Tôi giúp cô!”
Người đàn ông mặc áo vest đen đi vào, nhìn thấy Diệp Thiên Chí, xoay người đi vào chỗ ngoặt phòng vệ sinh nam.
Đưa tay phải lên không chút dấu vết, đưa bức ảnh hai người ôm nhau thu vào trong điện thoại.
Xác định đã chụp xong, người kia hướng Diệp Thiên Chí gật đầu, đi vào phòng vệ sinh.
Diệp Thiên Chí buông tay ra cánh tay, một mặt thân sĩ day dứt.
"Thật có lỗi, vừa rồi có chỗ mạo phạm, còn mong Cố tiểu thư bỏ qua cho."
Cố Tây Phán làm sao biết, mình đã bị đối phương cái bẫy.
"Không có chuyện gì, tôi hẳn là nên cảm ơn anh đã giúp tôi!"
"Nơi này nói chuyện không tiện, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác trò chuyện? !"
“Được.”
Cố Tây Phán gật đầu, hắn liền thân sĩ làm dấu tay xin mời, đưa Cố Tây Phán ra ngoài.
Hai người rời đi, nam nhân áo đen lấy điện thoại di động ra, nhìn xem ảnh chụp.
Trong tấm ảnh.
Diệp Thiên Chí ôm lấy Cố Tây Phán, lộ ra rất là thân mật.
Hắn hài lòng gật đầu, đem hình ảnh gửi đến điện thoại Diệp Thu Sinh.
"Bộ trưởng, cá đã mắc câu!"
"Rất tốt." Đầu bên kia điện thoại, Diệp Thu Sinh cười nói, "Đường Mặc Trầm quá mức tự phụ, không thèm đếm xỉa đến thế lực Cố gia, vậy chúng ta liền để Cố gia trở thành đồng minh của chúng ta. Lập tức phát cho truyền thông, để bọn chúng thổi phồng quan hệ giữa Thiên Chí và Cố Tây Phán."
"Vâng!" Thủ hạ cười đáp.
. . .
. . .
Hành lang bên trong.
Bùi Vân Khinh hết sức đuổi theo Đường Mặc Trầm đi vào thang máy, lập tức liền nắm chắc cánh tay của anh.
"Chú nhỏ, em thực sự không có cùng Tư Đồ Duệ yêu đương, là hắn dây dưa với em."
Nam nhân bên cạnh mắt nhìn cô một cái.
"Hoa ngày đó là hắn tặng?"
"Cái này cũng không thể trách em, cũng không phải em để hắn tặng! Em đối với anh tuyệt đối và trung thành không hai lòng, em. . . Em có thể thề với trời!" Bùi Vân Khinh dựng thẳng lên tay phải, "Em nếu là đối chú nhỏ nói nửa câu lừa dối, liền để em trời giáng. . ."
Nhìn cô muốn thề độc, Đường Mặc Trầm nhíu mày.
"Ngậm miệng!"
Chỉ là muốn nghe xem cô nói mấy lời dỗ anh mà thôi, ai bảo cô nguyền rủa mình? !
Bùi Vân Khinh làm sao biết ý nghĩ trong bụng anh, nhìn phát thệ không có tác dụng, cô đành phải đổi chiêu.
Hai tay nắm lấy bàn tay của anh, cô nũng nịu lắc.
"Chú nhỏ, trái tim của em nhỏ như vậy, tất cả đều chứa anh, nào có chỗ cho người khác, anh nói đúng không? !"
Đường Mặc Trầm trong mắt lóe lên một vòng tiếu văn, giọng điệu vẫn như cũ.
"Thật sao?"
Anh ngược lại muốn xem xem, cô còn có thể nói ra hoa mĩ như nào.
Nhìn anh dường như vẫn chưa hề bị lay động, Bùi Vân Khinh cắn cắn răng nhỏ, thả ra đại chiêu.
"Đương nhiên rồi, không tin. . . Anh sờ sờ? !"
Cô cắn răng nhỏ, kéo bàn tay của anh qua, đặt tới trên ngực mình, người liền tiến lại gần, ghé vào lỗ tai anh mềm mềm mở miệng.
"Lòng em thế nhưng, chỉ thuộc về chú nhỏ!"
Thanh âm cô gái nhỏ, ỏn ẻn ỏn ẻn mềm mềm vang ở bên tai.
Lúc nói chuyện, người đều sắp áp vào trên người anh, bờ môi còn cố ý cọ xát vành tai của anh.
Đường Mặc Trầm trong đầu ong ong một chút, môi lưỡi khô ráo, toàn thân lông tơ đều như bị điện giật đến dựng thẳng lên tới.
Tiểu yêu tinh, muốn anh trong thang máy phá công sao!
"Cố tiểu thư là người thông minh, tôi nghĩ. . . Hiện tại cô hẳn là đã hiểu, ai là địch nhân, ai là bạn!"
Tiếng bước chân bên ngoài truyền đến càng gần, có người đang chuẩn bị bước vào phòng vệ sinh.
Diệp Thiên Chí đã tiến lên một bước, cánh tay nâng ôm cô ta trong ngực, dùng thân thể của mình che chở Cố Tây Phán.
“Tôi giúp cô!”
Người đàn ông mặc áo vest đen đi vào, nhìn thấy Diệp Thiên Chí, xoay người đi vào chỗ ngoặt phòng vệ sinh nam.
Đưa tay phải lên không chút dấu vết, đưa bức ảnh hai người ôm nhau thu vào trong điện thoại.
Xác định đã chụp xong, người kia hướng Diệp Thiên Chí gật đầu, đi vào phòng vệ sinh.
Diệp Thiên Chí buông tay ra cánh tay, một mặt thân sĩ day dứt.
"Thật có lỗi, vừa rồi có chỗ mạo phạm, còn mong Cố tiểu thư bỏ qua cho."
Cố Tây Phán làm sao biết, mình đã bị đối phương cái bẫy.
"Không có chuyện gì, tôi hẳn là nên cảm ơn anh đã giúp tôi!"
"Nơi này nói chuyện không tiện, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác trò chuyện? !"
“Được.”
Cố Tây Phán gật đầu, hắn liền thân sĩ làm dấu tay xin mời, đưa Cố Tây Phán ra ngoài.
Hai người rời đi, nam nhân áo đen lấy điện thoại di động ra, nhìn xem ảnh chụp.
Trong tấm ảnh.
Diệp Thiên Chí ôm lấy Cố Tây Phán, lộ ra rất là thân mật.
Hắn hài lòng gật đầu, đem hình ảnh gửi đến điện thoại Diệp Thu Sinh.
"Bộ trưởng, cá đã mắc câu!"
"Rất tốt." Đầu bên kia điện thoại, Diệp Thu Sinh cười nói, "Đường Mặc Trầm quá mức tự phụ, không thèm đếm xỉa đến thế lực Cố gia, vậy chúng ta liền để Cố gia trở thành đồng minh của chúng ta. Lập tức phát cho truyền thông, để bọn chúng thổi phồng quan hệ giữa Thiên Chí và Cố Tây Phán."
"Vâng!" Thủ hạ cười đáp.
. . .
. . .
Hành lang bên trong.
Bùi Vân Khinh hết sức đuổi theo Đường Mặc Trầm đi vào thang máy, lập tức liền nắm chắc cánh tay của anh.
"Chú nhỏ, em thực sự không có cùng Tư Đồ Duệ yêu đương, là hắn dây dưa với em."
Nam nhân bên cạnh mắt nhìn cô một cái.
"Hoa ngày đó là hắn tặng?"
"Cái này cũng không thể trách em, cũng không phải em để hắn tặng! Em đối với anh tuyệt đối và trung thành không hai lòng, em. . . Em có thể thề với trời!" Bùi Vân Khinh dựng thẳng lên tay phải, "Em nếu là đối chú nhỏ nói nửa câu lừa dối, liền để em trời giáng. . ."
Nhìn cô muốn thề độc, Đường Mặc Trầm nhíu mày.
"Ngậm miệng!"
Chỉ là muốn nghe xem cô nói mấy lời dỗ anh mà thôi, ai bảo cô nguyền rủa mình? !
Bùi Vân Khinh làm sao biết ý nghĩ trong bụng anh, nhìn phát thệ không có tác dụng, cô đành phải đổi chiêu.
Hai tay nắm lấy bàn tay của anh, cô nũng nịu lắc.
"Chú nhỏ, trái tim của em nhỏ như vậy, tất cả đều chứa anh, nào có chỗ cho người khác, anh nói đúng không? !"
Đường Mặc Trầm trong mắt lóe lên một vòng tiếu văn, giọng điệu vẫn như cũ.
"Thật sao?"
Anh ngược lại muốn xem xem, cô còn có thể nói ra hoa mĩ như nào.
Nhìn anh dường như vẫn chưa hề bị lay động, Bùi Vân Khinh cắn cắn răng nhỏ, thả ra đại chiêu.
"Đương nhiên rồi, không tin. . . Anh sờ sờ? !"
Cô cắn răng nhỏ, kéo bàn tay của anh qua, đặt tới trên ngực mình, người liền tiến lại gần, ghé vào lỗ tai anh mềm mềm mở miệng.
"Lòng em thế nhưng, chỉ thuộc về chú nhỏ!"
Thanh âm cô gái nhỏ, ỏn ẻn ỏn ẻn mềm mềm vang ở bên tai.
Lúc nói chuyện, người đều sắp áp vào trên người anh, bờ môi còn cố ý cọ xát vành tai của anh.
Đường Mặc Trầm trong đầu ong ong một chút, môi lưỡi khô ráo, toàn thân lông tơ đều như bị điện giật đến dựng thẳng lên tới.
Tiểu yêu tinh, muốn anh trong thang máy phá công sao!
Bình luận facebook