Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 265: "Em Chưa Từng Làm Cho Anh Thất Vọng. . . Chưa Bao Giờ!"
Nha đầu này, lại tới!
Đường Mặc Trầm giơ tay phải lên, đè lại cánh tay cô gái nhỏ đang luồn vào trong áo của anh.
"Vân Khinh!"
Biết cô phải học tập lại chuẩn bị tranh cử, mỗi ngày đều rất vất vả, anh cũng không động vào cô, vậy mà tiểu yêu tinh này còn dám chọc anh?
Tay bị anh bắt không cử động được, Bùi Vân Khinh sắc mặt nhăn nhó, ghé miệng xuống tai anh.
Cảm thấy môi cô cọ xát qua vành tai, hơi thở của anh càng nặng nề.
Giơ tay lên giữ đầu cô, Đường Mặc Trầm thấp giọng.
"Đừng náo!"
Cô không nói gì, chỉ hơi hé môi, vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn, liếm nhẹ lướt qua cổ anh.
Như thể có một tia chớp xuyên qua cơ thể, làn da của anh cũng căng lên.
Hai tay chống ở trên giường, Đường Mặc Trầm đem cô đè xuống dưới thân.
"Còn náo?"
Trong tầm mắt, khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, rõ ràng là căng thẳng muốn chết, nhưng đôi mắt vẫn dũng cảm đối diện với ánh mắt của anh.
"Em liền náo!"
Lâu như vậy không có gặp mặt, cô rất nhớ anh, chắc chắn anh cũng giống vậy.
Không có dũng khí nói thẳng, chỉ có thể dùng loại phương thức này để diễn tả.
Đọc được cảm xúc trong ánh mắt của cô, Đường Mặc Trầm giơ bàn tay lớn của mình lên, gạt đi mớ tóc rối bù trên mặt cô.
Anh từ từ cúi xuống, cố gắng bắt giữ môi cô, cô nhanh chóng đưa bàn tay nhỏ bé lên che lấy môi anh.
"Em. . . Em chưa đánh răng!"
Đem bàn tay nhỏ của cô kéo ra, đặt trên đỉnh đầu cô, Đường Mặc Trầm cầm lấy tay cô, đem bàn tay của mình đan vào bàn tay của cô.
Cúi xuống một lần nữa hôn cô.
Bùi Vân Khinh bối rối quay mặt đi, nụ hôn của anh rơi xuống má cô.
Anh cũng không miễn cưỡng cô nữa, lại tinh tế hôn lên mặt cô, lên tóc cô, đôi tai trắng nõn của cô. . .
. . .
"Chú. . . Chú nhỏ, nhẹ. . . nhẹ, em. . . buổi sáng còn phải phát biểu!"
"Ừm!"
. . .
Bởi vì thời gian trên giường bị chậm trễ mà nguyên kế hoạch cùng ăn sáng đương nhiên là không thực hiện được.
Sau khi tắm rửa, mặc quần áo xong đi tới, Đường Mặc Trầm ngồi ở bên giường, vươn lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt của cô.
"Bài phát biểu của em rất đặc sắc. Nếu bọn họ không chọn em thì đó là tổn thất của họ, tuyệt đối không phải vì em không tốt!"
Lười biếng nằm nghiêng tại trên gối, Bùi Vân Khinh nhún vai trêu chọc.
"Chú nhỏ, anh cái này gọi mèo khen mèo dài đuôi có được hay không?"
"Anh giống sao?"
Đường Mặc Trầm nghiêm túc hỏi lại.
Bùi Vân Khinh khẽ lắc đầu.
Cô hiểu rõ anh, anh trước nay chưa từng đi nịnh nọt người khác.
Càng là người anh quan tâm, anh sẽ càng yêu cầu khắt khe hơn.
Thế nhưng, cô vẫn có chút không chắc chắn.
"Chú nhỏ, em thật sự tốt như vậy sao?"
Anh trịnh trọng gật đầu.
"Đúng!"
Mím môi, Bùi Vân Khinh chóng tay ngồi dậy.
"Em sẽ không để cho chú nhỏ thất vọng!"
Mặc kệ cô có thắng được lần tranh cử này hay không, chí ít những nỗ lực của cô đã nhận được sự tán thưởng của anh.
Mà cái này, là so với thành công trúng cử càng làm cho nàng hạnh phúc hơn.
Kéo chăn giúp cô lên, Đường Mặc Trầm ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"Trước đây là anh trách oan em, em chưa từng làm cho anh thất vọng ... chưa bao giờ!"
"Đã rõ!"
Cô giơ tay phải lên và trong chăn chào anh theo kiểu nhà binh
"Cảm ơn thủ trưởng cổ vũ, Vân Khinh sẽ cố gắng hơn nữa!"
Đường Mặc Trầm hơi nhíu mày, nâng lòng bàn tay lên, giúp cô sửa lại tư thế lòng bàn tay.
"Thế này mới đúng!"
"Đã rõ!"
Cô cười cười, lè lưỡi với anh.
"Anh đi đây."
Ngồi dậy, Đường Mặc Trầm xoay người đi tới cửa, nhìn anh mở cửa đi ra ngoài, sau đó cô mới chuẩn bị đứng dậy.
Vừa mới chui ra khỏi chăn, cánh cửa kia lại mở ra, nam nhân vừa ra ngoài đã quay trở lại.
Đường Mặc Trầm giơ tay phải lên, đè lại cánh tay cô gái nhỏ đang luồn vào trong áo của anh.
"Vân Khinh!"
Biết cô phải học tập lại chuẩn bị tranh cử, mỗi ngày đều rất vất vả, anh cũng không động vào cô, vậy mà tiểu yêu tinh này còn dám chọc anh?
Tay bị anh bắt không cử động được, Bùi Vân Khinh sắc mặt nhăn nhó, ghé miệng xuống tai anh.
Cảm thấy môi cô cọ xát qua vành tai, hơi thở của anh càng nặng nề.
Giơ tay lên giữ đầu cô, Đường Mặc Trầm thấp giọng.
"Đừng náo!"
Cô không nói gì, chỉ hơi hé môi, vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn, liếm nhẹ lướt qua cổ anh.
Như thể có một tia chớp xuyên qua cơ thể, làn da của anh cũng căng lên.
Hai tay chống ở trên giường, Đường Mặc Trầm đem cô đè xuống dưới thân.
"Còn náo?"
Trong tầm mắt, khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, rõ ràng là căng thẳng muốn chết, nhưng đôi mắt vẫn dũng cảm đối diện với ánh mắt của anh.
"Em liền náo!"
Lâu như vậy không có gặp mặt, cô rất nhớ anh, chắc chắn anh cũng giống vậy.
Không có dũng khí nói thẳng, chỉ có thể dùng loại phương thức này để diễn tả.
Đọc được cảm xúc trong ánh mắt của cô, Đường Mặc Trầm giơ bàn tay lớn của mình lên, gạt đi mớ tóc rối bù trên mặt cô.
Anh từ từ cúi xuống, cố gắng bắt giữ môi cô, cô nhanh chóng đưa bàn tay nhỏ bé lên che lấy môi anh.
"Em. . . Em chưa đánh răng!"
Đem bàn tay nhỏ của cô kéo ra, đặt trên đỉnh đầu cô, Đường Mặc Trầm cầm lấy tay cô, đem bàn tay của mình đan vào bàn tay của cô.
Cúi xuống một lần nữa hôn cô.
Bùi Vân Khinh bối rối quay mặt đi, nụ hôn của anh rơi xuống má cô.
Anh cũng không miễn cưỡng cô nữa, lại tinh tế hôn lên mặt cô, lên tóc cô, đôi tai trắng nõn của cô. . .
. . .
"Chú. . . Chú nhỏ, nhẹ. . . nhẹ, em. . . buổi sáng còn phải phát biểu!"
"Ừm!"
. . .
Bởi vì thời gian trên giường bị chậm trễ mà nguyên kế hoạch cùng ăn sáng đương nhiên là không thực hiện được.
Sau khi tắm rửa, mặc quần áo xong đi tới, Đường Mặc Trầm ngồi ở bên giường, vươn lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt của cô.
"Bài phát biểu của em rất đặc sắc. Nếu bọn họ không chọn em thì đó là tổn thất của họ, tuyệt đối không phải vì em không tốt!"
Lười biếng nằm nghiêng tại trên gối, Bùi Vân Khinh nhún vai trêu chọc.
"Chú nhỏ, anh cái này gọi mèo khen mèo dài đuôi có được hay không?"
"Anh giống sao?"
Đường Mặc Trầm nghiêm túc hỏi lại.
Bùi Vân Khinh khẽ lắc đầu.
Cô hiểu rõ anh, anh trước nay chưa từng đi nịnh nọt người khác.
Càng là người anh quan tâm, anh sẽ càng yêu cầu khắt khe hơn.
Thế nhưng, cô vẫn có chút không chắc chắn.
"Chú nhỏ, em thật sự tốt như vậy sao?"
Anh trịnh trọng gật đầu.
"Đúng!"
Mím môi, Bùi Vân Khinh chóng tay ngồi dậy.
"Em sẽ không để cho chú nhỏ thất vọng!"
Mặc kệ cô có thắng được lần tranh cử này hay không, chí ít những nỗ lực của cô đã nhận được sự tán thưởng của anh.
Mà cái này, là so với thành công trúng cử càng làm cho nàng hạnh phúc hơn.
Kéo chăn giúp cô lên, Đường Mặc Trầm ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"Trước đây là anh trách oan em, em chưa từng làm cho anh thất vọng ... chưa bao giờ!"
"Đã rõ!"
Cô giơ tay phải lên và trong chăn chào anh theo kiểu nhà binh
"Cảm ơn thủ trưởng cổ vũ, Vân Khinh sẽ cố gắng hơn nữa!"
Đường Mặc Trầm hơi nhíu mày, nâng lòng bàn tay lên, giúp cô sửa lại tư thế lòng bàn tay.
"Thế này mới đúng!"
"Đã rõ!"
Cô cười cười, lè lưỡi với anh.
"Anh đi đây."
Ngồi dậy, Đường Mặc Trầm xoay người đi tới cửa, nhìn anh mở cửa đi ra ngoài, sau đó cô mới chuẩn bị đứng dậy.
Vừa mới chui ra khỏi chăn, cánh cửa kia lại mở ra, nam nhân vừa ra ngoài đã quay trở lại.
Bình luận facebook