Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 319: Người Của Anh, Cũng Không Phải Là Người Khác Có Thể Khi Dễ!
Cũng may Thư Thư Hoàn đeo khẩu trang, nếu không săc mặt kia sẽ không biết khó coi đến mức nào. "Mong rằng vận khí của bác sĩ Đường sẽ luôn tốt như vậy!"
"Tôi dựa vào thực lực, không phải may mắn!"
“Thực lực?” Thư Thư Hoàn cười nhạo dưới lớp khẩu trang, “Tôi hiểu rồi, vậy mong bác sĩ Đường rèn luyện thêm thể lực. Nếu không, lần sau làm phẫu thuật lạingất xỉu, bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm!”
Trào phúng một câu, hắn ta bước tới để ra khỏi phòng.
Ánh sáng trước mặt chuyển tối, xuất hiện một người như ngọn núi đứng chắn trước mặt hắn.
Thu Thư Hoàn kinh ngạc ngẩng mặt lên, ngẩng đầu nhìn "ngọn núi" trước mặt, giọng điệu lập tức chuyển thành lấy lòng.
"Ngài Bộ trưởng, có gì dặn dò sao?"
Đường Mặc Trầm lạnh lùng nói.
"Xin lỗi cậu ấy, sau đó, cút!"
Khi dễ cô.
Người của anh cũng không phải là người khác có thể khi dễ!
Thu Thư Hoàn ngẩn người tại chỗ.
Ôn Tử Khiêm chỉ coi là Đường Mặc Trầm nhớ tới bác sĩ Đường "vị cứu tinh" trước đó, nên cũng không quá ngạc nhiên.
Ngược lại, người trong cuộc -- Bùi Vân Khinh, bị Đường Mặc Trầm làm cho hoảng sợ.
Vị này làm sao lại chủ động đứng ra nói giúp cô?!
"Đường bộ trưởng hiểu lầm, tôi. . . Tôi vừa rồi nói đùa cùng bác sĩ Đường."
Thu Thư Hoàn đương nhiên không có dũng khí cùng Đường Mặc Trầm phân cao thấp, quay sang nhìn Bùi Vân Khinh.
"Bác sĩ Đường, anh chớ để ý, tôi ... tôi còn có bệnh nhân, đi trước!"
Đi một vòng qua Đường Mặc Trầm, cụp đuôi chuồn khỏi phòng bệnh
Đường Mặc Trầm liếc mắt nhìn Bùi Vân Khinh.
"Khi nào cậu ấy có thể được chuyển đi?"
“Có cần thiết không?” Bùi Vân Khinh hỏi.
"Cần thiết!"
Khi ở tròng phòng phẫu thuật, mấy y tá cũng đã nghị luận qua, Đoạn Tư Bình là được phát hiện ở trên xe, lúc phát hiện đã bị trọng thương ngất xỉu.
Vết thương của anh ta rõ ràng là do ngoại lực, chuyện này rõ ràng là không bình thường.
Đường Mặc Trầm có lý do để yêu cầu chuyển viện, nhưng Bùi Vân Khinh phải cân nhắc đến tình trạng vết thương của Đoạn Tư Bình.
"Quan sát thêm nửa tiếng nữa, nếu không có gì bất thường thì có thể chuyển viện, nhưng. . . mới mổ xong, xương còn chưa ổn định. Một chút sơ ý có thể bị di lệch, gây chấn thương cho nên. . . "
Đường Mặc Trầm giơ tay phải lên chặn lời cô.
"Cậu đi cùng xe đi."
Giọng điệu của anh không phải hỏi ý kiến của cô mà là mệnh lệnh.
Ôn Tử Khiêm trợn to mắt.
Chuyện này trọng yếu, không rõ lai lịch của bác sĩ, bộ trưởng kêu cậu ta theo xe, không sợ cậu ta bán Đoạn Tư Bình sao?
Đương nhiên, Ôn Tử Khiêm cũng chỉ dám nghĩ, ngoài miệng cũng không dám chất vấn anh.
Đường Mặc Trầm làm việc luôn có chừng mực, Ôn Tử Khiêm cho rằng anh nhất định phải có lý do của mình.
Bùi Vân Khinh đã quen với giọng điệu của anh ta, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.
Xét tới tình huống của Đoạn Tư Bình, cô chắc chắn là lựa chọn tốt nhất để đi cùng xe, cô gật đầu ngay lập tức.
"Được!"
Sau đó, chính là chờ đợi.
Ôn Tử Khiêm chỉ lo thân thể của anh, vội chuyển cái ghế từ phòng bệnh đứa tới sau lưng Đường Mặc Trầm.
"Bộ trưởng, ngồi nghỉ ngơi một lát!"
Sự việc hôm qua ở bệnh viện, sau đó hoạt động cả ngày, đáp chuyến bay về chưa kịp nghỉ ngơi nghỉ ngơi, lại vào viện đợi cả đêm. . .
Giờ phút này, Đường Mặc Trầm đã rất mệt.
Nhưng mà, anh không ngồi,lại hất cằm về phía Bùi Vân Khinh.
"Đưa cho cậu ấy!"
Bùi Vân Khinh bận rộn xua tay.
"Không cần không cần, tôi đứng đây được rồi!"
Ôn Tử Khiêm đặt ghế bên cạnh cô, "Bác sĩ Đường, ca mổ rất vất vả, đừng từ chối!"
Đầu tiên là giúp Đường Mặc Trầm, bây giờ lại đã giúp người anh em tốt của anh chữa khỏi tổn thương nghiệm trọng như vậy. . .
Ở trong lòng, Ôn Tử Khiêm đối Bùi Vân Khinh cũng là vô cùng cảm kích.
"Tôi dựa vào thực lực, không phải may mắn!"
“Thực lực?” Thư Thư Hoàn cười nhạo dưới lớp khẩu trang, “Tôi hiểu rồi, vậy mong bác sĩ Đường rèn luyện thêm thể lực. Nếu không, lần sau làm phẫu thuật lạingất xỉu, bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm!”
Trào phúng một câu, hắn ta bước tới để ra khỏi phòng.
Ánh sáng trước mặt chuyển tối, xuất hiện một người như ngọn núi đứng chắn trước mặt hắn.
Thu Thư Hoàn kinh ngạc ngẩng mặt lên, ngẩng đầu nhìn "ngọn núi" trước mặt, giọng điệu lập tức chuyển thành lấy lòng.
"Ngài Bộ trưởng, có gì dặn dò sao?"
Đường Mặc Trầm lạnh lùng nói.
"Xin lỗi cậu ấy, sau đó, cút!"
Khi dễ cô.
Người của anh cũng không phải là người khác có thể khi dễ!
Thu Thư Hoàn ngẩn người tại chỗ.
Ôn Tử Khiêm chỉ coi là Đường Mặc Trầm nhớ tới bác sĩ Đường "vị cứu tinh" trước đó, nên cũng không quá ngạc nhiên.
Ngược lại, người trong cuộc -- Bùi Vân Khinh, bị Đường Mặc Trầm làm cho hoảng sợ.
Vị này làm sao lại chủ động đứng ra nói giúp cô?!
"Đường bộ trưởng hiểu lầm, tôi. . . Tôi vừa rồi nói đùa cùng bác sĩ Đường."
Thu Thư Hoàn đương nhiên không có dũng khí cùng Đường Mặc Trầm phân cao thấp, quay sang nhìn Bùi Vân Khinh.
"Bác sĩ Đường, anh chớ để ý, tôi ... tôi còn có bệnh nhân, đi trước!"
Đi một vòng qua Đường Mặc Trầm, cụp đuôi chuồn khỏi phòng bệnh
Đường Mặc Trầm liếc mắt nhìn Bùi Vân Khinh.
"Khi nào cậu ấy có thể được chuyển đi?"
“Có cần thiết không?” Bùi Vân Khinh hỏi.
"Cần thiết!"
Khi ở tròng phòng phẫu thuật, mấy y tá cũng đã nghị luận qua, Đoạn Tư Bình là được phát hiện ở trên xe, lúc phát hiện đã bị trọng thương ngất xỉu.
Vết thương của anh ta rõ ràng là do ngoại lực, chuyện này rõ ràng là không bình thường.
Đường Mặc Trầm có lý do để yêu cầu chuyển viện, nhưng Bùi Vân Khinh phải cân nhắc đến tình trạng vết thương của Đoạn Tư Bình.
"Quan sát thêm nửa tiếng nữa, nếu không có gì bất thường thì có thể chuyển viện, nhưng. . . mới mổ xong, xương còn chưa ổn định. Một chút sơ ý có thể bị di lệch, gây chấn thương cho nên. . . "
Đường Mặc Trầm giơ tay phải lên chặn lời cô.
"Cậu đi cùng xe đi."
Giọng điệu của anh không phải hỏi ý kiến của cô mà là mệnh lệnh.
Ôn Tử Khiêm trợn to mắt.
Chuyện này trọng yếu, không rõ lai lịch của bác sĩ, bộ trưởng kêu cậu ta theo xe, không sợ cậu ta bán Đoạn Tư Bình sao?
Đương nhiên, Ôn Tử Khiêm cũng chỉ dám nghĩ, ngoài miệng cũng không dám chất vấn anh.
Đường Mặc Trầm làm việc luôn có chừng mực, Ôn Tử Khiêm cho rằng anh nhất định phải có lý do của mình.
Bùi Vân Khinh đã quen với giọng điệu của anh ta, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.
Xét tới tình huống của Đoạn Tư Bình, cô chắc chắn là lựa chọn tốt nhất để đi cùng xe, cô gật đầu ngay lập tức.
"Được!"
Sau đó, chính là chờ đợi.
Ôn Tử Khiêm chỉ lo thân thể của anh, vội chuyển cái ghế từ phòng bệnh đứa tới sau lưng Đường Mặc Trầm.
"Bộ trưởng, ngồi nghỉ ngơi một lát!"
Sự việc hôm qua ở bệnh viện, sau đó hoạt động cả ngày, đáp chuyến bay về chưa kịp nghỉ ngơi nghỉ ngơi, lại vào viện đợi cả đêm. . .
Giờ phút này, Đường Mặc Trầm đã rất mệt.
Nhưng mà, anh không ngồi,lại hất cằm về phía Bùi Vân Khinh.
"Đưa cho cậu ấy!"
Bùi Vân Khinh bận rộn xua tay.
"Không cần không cần, tôi đứng đây được rồi!"
Ôn Tử Khiêm đặt ghế bên cạnh cô, "Bác sĩ Đường, ca mổ rất vất vả, đừng từ chối!"
Đầu tiên là giúp Đường Mặc Trầm, bây giờ lại đã giúp người anh em tốt của anh chữa khỏi tổn thương nghiệm trọng như vậy. . .
Ở trong lòng, Ôn Tử Khiêm đối Bùi Vân Khinh cũng là vô cùng cảm kích.
Bình luận facebook