Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 325: Bù Đắp Những Gì Trước Đây Đã Nợ
"Đương nhiên là có. . ." Bùi Vân Khinh âm thầm điều chỉnh cảm xúc, "Trước khi em xảy ra chuyện, chúng ta đã gặp nhau. Khi đó, anh không để ý sinh mệnh của mình để bảo vệ em."
Ở kiếp trước, cô đã trải qua quá nhiều cay đắng.
Giờ phút này, Bùi Vân Khinh cũng không muốn nhắc lại.
Nếu để anh ấy biết, cô đã từng bị bom nổ mà khuôn mặt biến dạng, cô đã từng mấy tháng trời một mình trên giường bệnh, chịu đủ loại đau đớn giày vò, mấy năm trời trên mặt lúc nào cũng phải đeo khẩu trang, chỉ có lúc ăn mới có thể bỏ xuống. . .
Nếu anh biết chắc chắn sẽ tự trách mình.
Đường Mặc Trầm nắm tay lái, nhíu mày, khẽ lắc đầu.
"Thế nhưng, anh vẫn là không làm được."
Nếu lúc đó anh chăm sóc cô chu đáo thì cô đã không chết.
“Làm ơn đi!” Bùi Vân Khinh cố làm cho giọng điệu dễ nghe, “Nếu em không chết thì làm sao quay lại được. . . Vậy nên, anh hẳn nên rất vui vì em đã chết, thế này, em có thể sống lâu hơn mười năm, với lại. . . Em còn có thể thay đổi rất nhiều chuyện."
Đường Mặc Trầm cau mày không nói gì.
Trong lòng như bị có một tảng đá lớn, thật ngột ngạt.
Chỉ cần tưởng tượng cô bị anh ném đến học viện quân sự một mình, cho dù là ngày Tết, cô cũng chỉ có một mình, lẻ loi, trơ trọi, anh hận không thể đấm cho mình mấy cái.
Xe chạy vào tòa nhà Quốc phòng, Đường Mặc Trầm dừng xe lại, Bùi Vân Khinh duỗi tay nắm chặt bàn tay anh.
"Kiếp trước, em đã làm rất nhiều điều không đúng, em rất biết ơn cơ hội mà ông trời đã cho em, vì vậy. . . chúng ta hãy đừng quan tâm đến những chuyện kia, lại bắt đầu lại từ đầu có được hay không?"Đường Mặc Trầm quay đầu đối diện với tầm mắt của cô, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt má cô. "Vân Khinh, thật xin lỗi!"
Trước đó còn nghĩ lầm cô thực sự không quan tâm anh, sử dụng ma túy,. . .
Anh không muốn cô hủy hoại bản thân, vì vậy anh cân nhắc việc gửi cô đến trường quân đội, tránh xa những phồn hoa thế gian này, bắt đầu lại từ đầu.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người lại bởi vậy mà trở nên xa cách
“Xin lỗi mà được?” Cô tinh nghịch chớp chớp mắt, nhếch mép cười, “Dù sao em cũng mặc kệ, chú nhỏ phải bù đắp những gì trước đây đã nợ em!"
Chuyện qua rồi nhắc lại cũng không có ý nghĩa, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội, vậy cũng cho anh một cơ hội.
Lần này, anh phải trân trọng nó.
Vì vậy, Đường Mặc Trầm gật đầu.
"Được!"
Một lời nói đơn giản, trịnh trọng như một lời thề.
Ngó trái phải không có ai, Bùi Vân Khinh kiễng chân hôn lên má anh một cái.
"Đi thôi, anh không phải còn có cuộc họp sao?"
Hai người xuống xe, cùng nhau đi vào thang máy.
Bùi Vân Khinh vừa đi được hai bước, anh đã đuổi tới bên cạnh cô.
Anh không nói gì, chỉ là duỗi bàn tay to, bắt lấy tay cô, nắm ở trong lòng bàn tay.
Cảm nhận được hành động kia của anh, Bùi Vân Khinh hơi nghiêng mặt, khóe môi nở nụ cười mãn nguyện.
Không cần nói dối, cảm giác thành thật thật dễ dàng!
Đứng trong thang máy, Bùi Vân Khinh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
"Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ nói dối anh nữa."
Quay sang nhìn vào đôi mắt của cô, Đường Mặc Trầm nhẹ gật đầu.
"Anh cũng vậy!"
Bùi Vân Khinh nhướng mày.
"Anh đã bao giờ nói dối em chưa?"
Trong ấn tượng của cô, người đàn ông này luôn nói một là một, hai là hai.
Bùi Vân Khinh chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói dối cô.
"Có một lân."
"Khi nào?"
"Lúc anh đưa em ra khỏi Đường Cung."
Bùi Vân Khinh nhướng mày.
Thật ra cô vẫn luôn không đoán ra được nguyên nhân chuyện này, lúc đó cô không làm gì sai, Đường Mặc Trầm sẽ đột nhiên cáu giận, sau đó cố chấp đuổi cô đuổi cô khỏi Đường Cung.
"Cho nên. . . Anh lúc đó là có nỗi khổ tâm trong lòng, phải không?"
Ở kiếp trước, cô đã trải qua quá nhiều cay đắng.
Giờ phút này, Bùi Vân Khinh cũng không muốn nhắc lại.
Nếu để anh ấy biết, cô đã từng bị bom nổ mà khuôn mặt biến dạng, cô đã từng mấy tháng trời một mình trên giường bệnh, chịu đủ loại đau đớn giày vò, mấy năm trời trên mặt lúc nào cũng phải đeo khẩu trang, chỉ có lúc ăn mới có thể bỏ xuống. . .
Nếu anh biết chắc chắn sẽ tự trách mình.
Đường Mặc Trầm nắm tay lái, nhíu mày, khẽ lắc đầu.
"Thế nhưng, anh vẫn là không làm được."
Nếu lúc đó anh chăm sóc cô chu đáo thì cô đã không chết.
“Làm ơn đi!” Bùi Vân Khinh cố làm cho giọng điệu dễ nghe, “Nếu em không chết thì làm sao quay lại được. . . Vậy nên, anh hẳn nên rất vui vì em đã chết, thế này, em có thể sống lâu hơn mười năm, với lại. . . Em còn có thể thay đổi rất nhiều chuyện."
Đường Mặc Trầm cau mày không nói gì.
Trong lòng như bị có một tảng đá lớn, thật ngột ngạt.
Chỉ cần tưởng tượng cô bị anh ném đến học viện quân sự một mình, cho dù là ngày Tết, cô cũng chỉ có một mình, lẻ loi, trơ trọi, anh hận không thể đấm cho mình mấy cái.
Xe chạy vào tòa nhà Quốc phòng, Đường Mặc Trầm dừng xe lại, Bùi Vân Khinh duỗi tay nắm chặt bàn tay anh.
"Kiếp trước, em đã làm rất nhiều điều không đúng, em rất biết ơn cơ hội mà ông trời đã cho em, vì vậy. . . chúng ta hãy đừng quan tâm đến những chuyện kia, lại bắt đầu lại từ đầu có được hay không?"Đường Mặc Trầm quay đầu đối diện với tầm mắt của cô, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt má cô. "Vân Khinh, thật xin lỗi!"
Trước đó còn nghĩ lầm cô thực sự không quan tâm anh, sử dụng ma túy,. . .
Anh không muốn cô hủy hoại bản thân, vì vậy anh cân nhắc việc gửi cô đến trường quân đội, tránh xa những phồn hoa thế gian này, bắt đầu lại từ đầu.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người lại bởi vậy mà trở nên xa cách
“Xin lỗi mà được?” Cô tinh nghịch chớp chớp mắt, nhếch mép cười, “Dù sao em cũng mặc kệ, chú nhỏ phải bù đắp những gì trước đây đã nợ em!"
Chuyện qua rồi nhắc lại cũng không có ý nghĩa, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội, vậy cũng cho anh một cơ hội.
Lần này, anh phải trân trọng nó.
Vì vậy, Đường Mặc Trầm gật đầu.
"Được!"
Một lời nói đơn giản, trịnh trọng như một lời thề.
Ngó trái phải không có ai, Bùi Vân Khinh kiễng chân hôn lên má anh một cái.
"Đi thôi, anh không phải còn có cuộc họp sao?"
Hai người xuống xe, cùng nhau đi vào thang máy.
Bùi Vân Khinh vừa đi được hai bước, anh đã đuổi tới bên cạnh cô.
Anh không nói gì, chỉ là duỗi bàn tay to, bắt lấy tay cô, nắm ở trong lòng bàn tay.
Cảm nhận được hành động kia của anh, Bùi Vân Khinh hơi nghiêng mặt, khóe môi nở nụ cười mãn nguyện.
Không cần nói dối, cảm giác thành thật thật dễ dàng!
Đứng trong thang máy, Bùi Vân Khinh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
"Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ nói dối anh nữa."
Quay sang nhìn vào đôi mắt của cô, Đường Mặc Trầm nhẹ gật đầu.
"Anh cũng vậy!"
Bùi Vân Khinh nhướng mày.
"Anh đã bao giờ nói dối em chưa?"
Trong ấn tượng của cô, người đàn ông này luôn nói một là một, hai là hai.
Bùi Vân Khinh chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói dối cô.
"Có một lân."
"Khi nào?"
"Lúc anh đưa em ra khỏi Đường Cung."
Bùi Vân Khinh nhướng mày.
Thật ra cô vẫn luôn không đoán ra được nguyên nhân chuyện này, lúc đó cô không làm gì sai, Đường Mặc Trầm sẽ đột nhiên cáu giận, sau đó cố chấp đuổi cô đuổi cô khỏi Đường Cung.
"Cho nên. . . Anh lúc đó là có nỗi khổ tâm trong lòng, phải không?"
Bình luận facebook