Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương chap (40)
Chương 40: Giống như vườn địa đàng, dụ dỗ anh đi thử một lần
Edit: Miêu
Giống như ước chừng của Bùi Vân Khinh, lúc Đường Mặc Trầm tỉnhđãlà hai giờ sáng.
Mắt mở tokhôngcòn đau đầu, sốt caođãhạ giống như ăn no rồi ngủmộtgiấc, cả người đều thoải mái.
Cảm giác được cánh tay có người nắm,anhnghiêng mắt nhìn sangthìbên giường thấy Bùi Vân Khinh.
trêntay truyền dịchđãrút,cônghiêng người ngủ bên cạnhanh,trênngười còn mặc bộ đồ ban ngày, bàn tay nắm lấy tayanh, tay kia dùng khăn lau mồ hôi choanh.
đãtắt đèn, chỉ còn để ánh đèn ngủnhỏmàu vàng vốn ánh đèn màu vàngđãmờ ảo chiếu lên gò má nhu hòa củacôcùng khuôn mặt tinh xảo củacô, cây bútđãtháo ra, sợi tóc tùy ý tán loạntrêngiường cùng sườn mặtcô, vốn dĩ khuôn mặtđãtinh xảo càng phát ra dịu dàng.
Con nhóc kia thế nhưngđãchăm sócanhcả đêm.
Đường Mặc Trầm nhíu mày, cẩn thận lấy cánh tay ra, muốn ômcôđem lên giường.
anhvừa mới có động tácthìcánh tay liền ôm chặt hơn, cả người theo cơ thểanhtiếp cận.
Khi đó, con nhóc này cứ thấy ác mộng, ban đêmkhôngdám ngủ vìanhkhôngquen thuộc, thà rằng cả người chui vào góc, ngủ đến hừng sáng cũngkhôngtìmanhgiúp đỡ.
Ngẫu nhiênanhpháthiệnra được, mỗi đêm vẫn luôn đến phòngcôngồi bên giường thời điểmcôthấy ác mộngsẽđưa tay ra.
Khi đó,côôm cánh tayanhmới bình yên ngủ đến sáng.
….
Nhớ lại kỉ niệm trước kia, Đường Mặc Trầm lòng tràn đầy ôn nhu.
nhẹnhàng kéo chăn, cẩn thận đắp đến ngườicô,anhgiơ bàn tay lên đem tóc rốitrênmặt ra sau tai.
Ngón tay lơ đãng chạm được chỗ mền mại của tai, cảm giác đầu ngón tay là da thịt mềm mại kia.anhkìm lòngkhôngđược nâng ngón cái,nhẹnhàng vuốttrênmặtcô, tầm mắt dừng lại môicô.
Dưới ánh đèn, đôi môinhỏnhắn người congáigiống như chốn bồng lai, dụ dỗhắnthửmộtlần.
Ngón tay cái giống như ý chí của chính mình lớn hơn,nhẹnhàng rơitrênmôicô.
Môicôthậtmềm giống như dùng lựcmộttísẽphá, làm choanhkhôngthở được, thân thểanhchậm rãi hướng đến gầncô.
‘Đường Mặc Trầm, ngươi đừng quênanhlà chú củacôấy!’
Sâu trong tâm trícôâmthanhnhỏliền bật ra.
Người đàn ông lập tức giống như đá.
mộtlần nữa giống nhưđivào cõi thần tiên, these này mới chú ýanhgần đến mặtcôtrong gang tấc.
Đường Mặc Trầm nhanh chóng ngẩng mặt lên, vốn dời mặtđinhưng môi lại để tráncô.
Môi dưới cảm giác làn da người congáitrơn bóng và mềm mại, Đường Mặc Trầm liền ngẩn ra hai giây.
Đưa tay tắt đèn,mộtlần nữaanhquay vềtrêngối, trong đầu liền đưa ramộtnghi vấnthậtto.
Chúđãhôn trán mình, có thể quá giới hạn sao?
khôngtính!
Tuyệt đốikhôngtính!
Đêm.
Vô cùng im lặng.
Trong phòng, chỉ cóâmthanh hô hấp củacôvàanh.
Hô hấp của Bùi Vân Khinh rấtnhẹ, nhưng cảm giác củaanhmẫn cảm, nênkhôngchỉ nghe hơi thởnhẹnhàng củacômà còn hơi thở xẹt qua cánh tay củaanh, cách áo somi như cảm giác được độ nóngtrêncánh tay và tóc gáy như chạm điện, lập tực thẳng đứng lên.
mộtmựcâmthầm nhíp môi,trênmôi vẫn còn cảm nhận được xúc cảm tiếp xúc với môicô.
Vừa ý thức được mìnhđangcó ý nghĩakhôngđúng hướng, Đường Mặc Trầm thở dài chậm rãi rút ngón taycô, mở chănđangđắptrênngười, lập tức bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Edit: Miêu
Giống như ước chừng của Bùi Vân Khinh, lúc Đường Mặc Trầm tỉnhđãlà hai giờ sáng.
Mắt mở tokhôngcòn đau đầu, sốt caođãhạ giống như ăn no rồi ngủmộtgiấc, cả người đều thoải mái.
Cảm giác được cánh tay có người nắm,anhnghiêng mắt nhìn sangthìbên giường thấy Bùi Vân Khinh.
trêntay truyền dịchđãrút,cônghiêng người ngủ bên cạnhanh,trênngười còn mặc bộ đồ ban ngày, bàn tay nắm lấy tayanh, tay kia dùng khăn lau mồ hôi choanh.
đãtắt đèn, chỉ còn để ánh đèn ngủnhỏmàu vàng vốn ánh đèn màu vàngđãmờ ảo chiếu lên gò má nhu hòa củacôcùng khuôn mặt tinh xảo củacô, cây bútđãtháo ra, sợi tóc tùy ý tán loạntrêngiường cùng sườn mặtcô, vốn dĩ khuôn mặtđãtinh xảo càng phát ra dịu dàng.
Con nhóc kia thế nhưngđãchăm sócanhcả đêm.
Đường Mặc Trầm nhíu mày, cẩn thận lấy cánh tay ra, muốn ômcôđem lên giường.
anhvừa mới có động tácthìcánh tay liền ôm chặt hơn, cả người theo cơ thểanhtiếp cận.
Khi đó, con nhóc này cứ thấy ác mộng, ban đêmkhôngdám ngủ vìanhkhôngquen thuộc, thà rằng cả người chui vào góc, ngủ đến hừng sáng cũngkhôngtìmanhgiúp đỡ.
Ngẫu nhiênanhpháthiệnra được, mỗi đêm vẫn luôn đến phòngcôngồi bên giường thời điểmcôthấy ác mộngsẽđưa tay ra.
Khi đó,côôm cánh tayanhmới bình yên ngủ đến sáng.
….
Nhớ lại kỉ niệm trước kia, Đường Mặc Trầm lòng tràn đầy ôn nhu.
nhẹnhàng kéo chăn, cẩn thận đắp đến ngườicô,anhgiơ bàn tay lên đem tóc rốitrênmặt ra sau tai.
Ngón tay lơ đãng chạm được chỗ mền mại của tai, cảm giác đầu ngón tay là da thịt mềm mại kia.anhkìm lòngkhôngđược nâng ngón cái,nhẹnhàng vuốttrênmặtcô, tầm mắt dừng lại môicô.
Dưới ánh đèn, đôi môinhỏnhắn người congáigiống như chốn bồng lai, dụ dỗhắnthửmộtlần.
Ngón tay cái giống như ý chí của chính mình lớn hơn,nhẹnhàng rơitrênmôicô.
Môicôthậtmềm giống như dùng lựcmộttísẽphá, làm choanhkhôngthở được, thân thểanhchậm rãi hướng đến gầncô.
‘Đường Mặc Trầm, ngươi đừng quênanhlà chú củacôấy!’
Sâu trong tâm trícôâmthanhnhỏliền bật ra.
Người đàn ông lập tức giống như đá.
mộtlần nữa giống nhưđivào cõi thần tiên, these này mới chú ýanhgần đến mặtcôtrong gang tấc.
Đường Mặc Trầm nhanh chóng ngẩng mặt lên, vốn dời mặtđinhưng môi lại để tráncô.
Môi dưới cảm giác làn da người congáitrơn bóng và mềm mại, Đường Mặc Trầm liền ngẩn ra hai giây.
Đưa tay tắt đèn,mộtlần nữaanhquay vềtrêngối, trong đầu liền đưa ramộtnghi vấnthậtto.
Chúđãhôn trán mình, có thể quá giới hạn sao?
khôngtính!
Tuyệt đốikhôngtính!
Đêm.
Vô cùng im lặng.
Trong phòng, chỉ cóâmthanh hô hấp củacôvàanh.
Hô hấp của Bùi Vân Khinh rấtnhẹ, nhưng cảm giác củaanhmẫn cảm, nênkhôngchỉ nghe hơi thởnhẹnhàng củacômà còn hơi thở xẹt qua cánh tay củaanh, cách áo somi như cảm giác được độ nóngtrêncánh tay và tóc gáy như chạm điện, lập tực thẳng đứng lên.
mộtmựcâmthầm nhíp môi,trênmôi vẫn còn cảm nhận được xúc cảm tiếp xúc với môicô.
Vừa ý thức được mìnhđangcó ý nghĩakhôngđúng hướng, Đường Mặc Trầm thở dài chậm rãi rút ngón taycô, mở chănđangđắptrênngười, lập tức bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Bình luận facebook