Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1118
Tầng trệt khách quý khách sạn Vienna, đây là nơi mà đám xã hội thượng lưu thường hay ra vào. Đối với khách sạn Vienna thì rất có kinh nghiệm tiếp đãi khách quý, dưới tình huống bình thường thì khách hàng rất hài lòng, rất ít khi có ngoại lệ.
Nhưng hôm nay tầng trệt khách sạn Vienna có vẻ được canh gác rất nghiêm, tầng trệt bị quản chế, trên hàng lang có hai tên đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, tuy bọn họ không bước đi qua lại nhưng trước mặt lại có thêm hai gã đàn ông cao lớn thô kệch cất bước tới tui, người nào cũng biết có gì xảy ra, vì vậy cũng không dám đi vào để nhận lấy rủi ro.
Trương Thanh Vân ngồi ở ghế chủ vị, gương mặt hắn tràn đầy nụ cười, dưới tay hắn chính là Vũ Đức Chi, một gian phòng rộng chỉ có hai người.
- Chủ tịch Vũ, chú đã sắp bảy mươi, nhưng không ngờ nếu chỉ nhìn qua cũng chỉ hơn năm mươi là cùng. Khó thể có được mái tóc đen nhánh, hơn nữa còn rất có tinh thần, thật sự rất trẻ trung.
Trương Thanh Vân cười nói, thái độ rất nhiệt tình.
Vũ Đức Chi đến Thành Đô rõ ràng là không dễ, sau khi lão đến Thành Đô và gặp Trương Thanh Vân cũng không dễ gì. Trương Thanh Vân đặc biệt mời lão dùng cơm, Vũ Đức Chi đến một mình cũng không tỏ ra quá thận trọng.
Bây giờ Trương Thanh Vân không thể so sánh với năm xưa ở Ung Bình, năm đó hắn còn chưa phát triển ở Ung Bình thì Vũ Đức Chi là kẻ quyền thế ngập trời. Lúc đó không ai ngờ, sau này hai người lại gặp mặt nhau với thân phận khác biệt như bây giờ.
- Bí thư Thanh Vân cứ khách khí, tôi đây rõ ràng đã già khọm, năm trước còn cảm thấy yếu hẳn đi, thân thể còn không được tốt cho lắm. Con người mà, càng thêm một tuổi thì càng có bệnh, tôi cũng không gạt cậu, tôi cảm thấy mình có gần một nửa về với đất rồi.
Vũ Đức Chi nói, giọng điệu bình thản nhưng rõ ràng là thổn thức và cảm thán, bây giờ lão có một khí thế cường giả không sợ thế sự.
Vũ Đức Chi không uống được rượu, Trương Thanh Vân biết rõ tính cách của lão, vì vậy hôm nay hai bên cũng không uống rượu, chỉ uống trà. Hai người dùng trà thay rượu, Vũ Đức Chi nói:
- Bí thư, cậu có thể gặp tôi giữa lúc bề bộn công việc, điều này thật sự làm tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
- Đồng thời tôi cũng cảm thấy rất hỗ thẹn, vì tôi đã trì hoãn thời gian quý giá của cậu. Nếu nói theo một khía cạnh nào đó thì tôi phải chịu trách nhiệm với nhân dân toàn tỉnh, vì vậy mà cảm thấy rất xấu hổ.
Vũ Đức Chi là người cao tuổi nhưng nói vài câu rất chân thực, lão chậm rãi đứng thẳng người trên ghế, thái độ rõ ràng không còn như vừa rồi.
Trương Thanh Vân khoát khoát tay nói:
- Chủ tịch Vũ, cháu và chú không cần nói những lời khách khí này, chú có gì cứ nói thẳng đừng ngại.
Vũ Đức Chi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân nửa ngày, sau đó lão cười cười bất đắc dĩ nói:
- Dứa bé Chí Cường này cực kỳ dọa người, nó và cậu tuổi tác coi như tương đồng, những năm qua cũng không đi theo đường ngay, đáng tiếc là...Hì... ....
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, chỉ cần nghe giọng điệu là biết Vũ Đức Chi đến tìm hắn vì chuyện của Vũ Chí Cường. Không phải Vũ Chí Cường đang làm bí thư huyện ủy rất tốt sao? Khoảng thời gian trước vừa được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố, vì sao lại không đi theo đường ngay?
Nói thật Trương Thanh Vân thật sự chưa từng nghe qua nhiều chuyện về Vũ Chí Cường, bây giờ Vũ Đức Chi nói như vậy thì hắn cảm thấy khó hiểu, vì vậy mới nói:
- Chí Cường thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Hay là có vấn đề gì khác?
Vẻ mặt Vũ Đức Chi không biến đổi nhưng trong lòng lại cảm thấy đần độn vô vị, Trương Thanh Vân gần đây rất quan tâm đến bạn cũ, đây là vấn đề nổi tiếng ở Vũ Đức và Vũ Lăng, nhưng Vũ Chí Cường lại không được hắn nắm chắc, nếu không thì sao có cục diện xấu hổ như hôm nay?
Trương Thanh Vân và Vũ Đức Chi vừa uống trà vừa trò chuyện, Vũ Đức Chi chậm rãi nói ra một lần, lúc đó Trương Thanh Vân mới hiểu, thì ra trong hành động đả kích hủ bại thì xét xử vài nghệ nhân có vấn đề. Một người dẫn chương trình trước kia là nhân viên của đài truyền hình thành phố Vũ Đức đã làm liên lụy đến Vũ Chí Cường.
Cô này tự xưng là tình nhân bí mật của Vũ Chí Cường, Vũ Chí Cường bao nuôi nàng, giúp nàng giải quyết tất cả vấn đề trong công tác ở đài truyền hình Vũ Đức. Một chiêu thức này của nàng làm cho ủy ban kỷ luật đến tìm nói chuyện với Vũ Chí Cường, việc này không biết vì nguyên nhân gì mà chẳng giữ được bí mật.
Ngay ngày hôm sau khi ủy ban kỷ luật tìm nói chuyện với Vũ Chí Cường thì sự kiện bao nuôi tình nhân đã bùng ra ở Vũ Đức, hơn nữa Vũ Đức Chi không làm tốt công tác ở nhà,vì vậy mà vợ xuất hiện náo loạn, tình cảnh lập tức khó khống chế.
Thân là quan viên mà bao nuôi tình nhân, một khi sự việc này đã bị đưa ra công khai thì rõ ràng đã lớn chuyện. Nếu xét theo tình thế hiện tại thì Vũ Chí Cường đã bại, một lần xảy ra vấn đề xem như chôn vùi cả đời làm quan, cũng khó trách Vũ Đức Chi phải trơ mặt đến cầu người.
Trương Thanh Vân nâng chung trà lên không nói lời nào, tâm tình của Vũ Đức Chi lại khống chế không tốt, có hơi thất thố, vẻ mặt có chút nôn nóng. Trước khi lão đến Thành Đô để cầu Trương Thanh Vân thì đã tìm qua các lãnh đạo thành phố Vũ Đức, nhưng không có hiệu quả tốt.
Vũ Đức vào Thành Đô, trước kia lão từng là phó chủ tịch thành phố Thanh Giang, lão vẫn còn có chút quan hệ, nhưng bây giờ vẫn khó thể lay chuyển cục diện. Dưới tình huống bất đắc dĩ lại mới dày mặt đến tìm Trương Thanh Vân.
Vũ Đức Chi là một người cực kỳ giữ thể diện, bình thường lão công tác rất năng động, không kiêu ngạo không xu nịnh trước mặt lãnh đạo, trước nay chưa từng bao giờ trở nên khốn khổ. Nhưng bây giờ Vũ Đức Chi đối mặt với Trương Thanh Vân lại có vẻ rất khó khăn.
Người đã về hưu nhưng vẫn còn phải nhận lấy phần tội nghiệt này, hơn nữa còn phải mặt dày mày dạn, nghĩ lại cũng rất đau thương. Đáng thương cho các bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ, Vũ Chí Cường cũng đã hơn bốn mươi, bây giờ xảy ra chuyện còn phải để cha già ra mặt, thật sự buồn cười.
- Chủ tịch Vũ, hôm nay những gì trò chuyện đã vượt qua dự đoán của cháu, đây cũng không phải là tính cách của chú.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói
Trương Thanh Vân nói một câu làm Vũ Đức Chi đỏ mặt tía tai, lão quanh co nửa ngày mà không nói nên lời. Trương Thanh Vân khẽ ép tay xuống, hắn khẽ cười nói:
- Lai nói tiếp, vấn đề của Chí Cường chính là tư tưởng nhận thức, tổ chức bồi dưỡng một cán bộ là không dễ dàng, nếu như vì một sai lầm nhỏ mà chối bỏ một người thì rõ ràng là không thỏa đáng.
- Việc này cháu xin xác nhận, sẽ xem xét tình huống cụ thể để xử lý. Nhưng Vũ Chí Cường không thể tiếp tục ở lại Vũ Đức, đến lúc đó sẽ xem xét và sắp xếp sau.
Vũ Đức Chi đứng lên khỏi ghế, bộ dạng càng xấu hổ. Trương Thanh Vân bình thản nói một câu thực tế lại coi như cứu Vũ Chí Cường một lần, Vũ Đức Chi cũng biết tư tưởng nhận thức của con mình có vấn đề, vì vậy mới chạy ra hoạt động.
Nhưng biết rõ là một chuyện, người khác tích cực hay không lại là một chuyện, tất nhiên điều này được nói ra khỏi miệng Trương Thanh Vân lại càng khác biệt.
Vũ Đức Chi là người lăn lộn cả đời trên quan trường, trên tay từng khống chế nhiều quyền lợi, vận dụng quyền lợi lại cực kỳ uyển chuyển, lão nghĩ rằng mình đã nhìn thấu quan trường, có thể nói là về hưu không tiếc nuối.
Nhưng mãi đến hôm nay Vũ Đức Chi mới cảm thấy mình căn bản không nhìn thấu, nếu lão thật sự nhìn rõ thì cũng không nên đến cầu Trương Thanh Vân, nếu thật sự nhìn rõ thì sẽ không một câu nói tùy tiện của Trương Thanh Vân mà thay đổi tâm tính.
Vũ Đức Chi làm lãnh đạo đảng cao nhất chỉ dừng lại ở cấp bí thư huyện ủy, làm bí thư huyện ủy nếu nói không dễ nghe thì chỉ là thổ hoàng đế, là lãnh đạo cầm quyền cao, được nhiều người ủng hộ, điều này thật sự khó thể dùng lời để biểu đạt.
Bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy, có thể nói là một tồn tại mà Vũ Đức Chi phải kính ngưỡng. Lần này Vũ Đức Chi gặp Trương Thanh Vân khác biệt với tất cả những lần gặp mặt khác, lần trước Trương Thanh Vân về Ung Bình thăm hỏi thì lão vẫn xem như ngang hàng, hai bên luận bàn bình thường.
Nhưng bây giờ Vũ Đức Chi lại phải nhìn kỹ về Trương Thanh Vân, lão phát hiện đối phương đã tiến đến một độ cao khó thể tưởng.
- Người làm quan phát triển nhanh mạnh nhất chắc chỉ có thể là Trương Thanh Vân.
Đây là câu nói Vũ Đức Chi thường sử dụng, lão là người thấy rõ lịch trình phát triển của Trương Thanh Vân, đầu tiên là lúc Trương Thanh Vân được Lệ Cương đưa vào huyện ủy, khi đó Trương Thanh Vân đã nắm cơ hội rất tốt.
Tương lai của Trương Thanh Vân có thể nói là giống như một quả cầu tuyết, không phải chỉ bành trướng bình thường, mà bành trướng theo cấp số nhân. Trương Thanh Vân từ Ung Bình đến thủ đô như cá chép vượt long môn về biển rộng, sau này đường làm quan luôn thông suốt.
Tính ra cũng không đến bao nhiêu năm, nhưng bây giờ tất cả đã không còn như trước kia.
Trương Thanh Vân hàn huyên với Vũ Đức Chi hơn một giờ, hắn liên tục trấn an lão, nói lão chú ý phải bảo trọng sức khỏe. Vũ Đức Chi liên tục gật đầu, cuối cùng lão nói cũng vì chuyện của Vũ Chí Cường mà bạn già đang đau ốm ở nhà, không ăn không uống, rõ ràng đã không xong, vì vậy lão mới phải nghĩ biện pháp.
Vũ Đức Chi lần này tiến về Thành Đô đã vỗ ngực với bạn già, nếu lão khong thể xoay chuyền tình thế thì sợ rằng bạn già sẽ rời bỏ nhân gian. Vũ Đức Chi nói đến đây thì liên tục lải nhải, chốc chốc lại cảm thán, chốc chốc lại lắc đầu.
Đến lúc này Trương Thanh Vân mới thật sự cảm nhận được một điều, Vũ Đức Chi thật sự đã già rồi.
Hai chữ "già rồi" này có hàm nghĩa rất rộng, anh hùng về già mất đi khí độ, kiêu hùng về già mất đi hùng tâm, dù là nhân vật gì, chỉ cần về già cũng nhanh chóng trở lại như thường. Bây giờ Vũ Đức Chi không còn là Vũ Đức Chi chục năm trước, nếu dùng lời của lão, thì bây giờ lão đã là một ông già chỉ còn một nửa người trên dương thế.
Thế giới này còn lại bao nhiêu thứ để Vũ Đức Chi phải lo lắng? Cùng lắm chỉ còn bạn già và con trai mà thôi.
- Một thế hệ mới thay thế cho thế hệ cũ, thời gian như bánh xe vô tình, tất cả quá khứ chỉ còn là lịch sử, tương lai không thể nắm bắt, chỉ có bây giờ mới là hiện thực... ....
Trương Thanh Vân đột nhiên phát hiện mình cũng đang tiến vào độ tuổi hoàng kim của một người đàn ông, bây giờ phát triển mạnh, hai mươi năm nữa thì khoảng thời gian đẹp nhất cũng qua, biết đâu một ngày nào đó hắn sẽ giống như Vũ Đức Chi, sẽ là một người có mười phần là ông lão
Nhưng hôm nay tầng trệt khách sạn Vienna có vẻ được canh gác rất nghiêm, tầng trệt bị quản chế, trên hàng lang có hai tên đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, tuy bọn họ không bước đi qua lại nhưng trước mặt lại có thêm hai gã đàn ông cao lớn thô kệch cất bước tới tui, người nào cũng biết có gì xảy ra, vì vậy cũng không dám đi vào để nhận lấy rủi ro.
Trương Thanh Vân ngồi ở ghế chủ vị, gương mặt hắn tràn đầy nụ cười, dưới tay hắn chính là Vũ Đức Chi, một gian phòng rộng chỉ có hai người.
- Chủ tịch Vũ, chú đã sắp bảy mươi, nhưng không ngờ nếu chỉ nhìn qua cũng chỉ hơn năm mươi là cùng. Khó thể có được mái tóc đen nhánh, hơn nữa còn rất có tinh thần, thật sự rất trẻ trung.
Trương Thanh Vân cười nói, thái độ rất nhiệt tình.
Vũ Đức Chi đến Thành Đô rõ ràng là không dễ, sau khi lão đến Thành Đô và gặp Trương Thanh Vân cũng không dễ gì. Trương Thanh Vân đặc biệt mời lão dùng cơm, Vũ Đức Chi đến một mình cũng không tỏ ra quá thận trọng.
Bây giờ Trương Thanh Vân không thể so sánh với năm xưa ở Ung Bình, năm đó hắn còn chưa phát triển ở Ung Bình thì Vũ Đức Chi là kẻ quyền thế ngập trời. Lúc đó không ai ngờ, sau này hai người lại gặp mặt nhau với thân phận khác biệt như bây giờ.
- Bí thư Thanh Vân cứ khách khí, tôi đây rõ ràng đã già khọm, năm trước còn cảm thấy yếu hẳn đi, thân thể còn không được tốt cho lắm. Con người mà, càng thêm một tuổi thì càng có bệnh, tôi cũng không gạt cậu, tôi cảm thấy mình có gần một nửa về với đất rồi.
Vũ Đức Chi nói, giọng điệu bình thản nhưng rõ ràng là thổn thức và cảm thán, bây giờ lão có một khí thế cường giả không sợ thế sự.
Vũ Đức Chi không uống được rượu, Trương Thanh Vân biết rõ tính cách của lão, vì vậy hôm nay hai bên cũng không uống rượu, chỉ uống trà. Hai người dùng trà thay rượu, Vũ Đức Chi nói:
- Bí thư, cậu có thể gặp tôi giữa lúc bề bộn công việc, điều này thật sự làm tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
- Đồng thời tôi cũng cảm thấy rất hỗ thẹn, vì tôi đã trì hoãn thời gian quý giá của cậu. Nếu nói theo một khía cạnh nào đó thì tôi phải chịu trách nhiệm với nhân dân toàn tỉnh, vì vậy mà cảm thấy rất xấu hổ.
Vũ Đức Chi là người cao tuổi nhưng nói vài câu rất chân thực, lão chậm rãi đứng thẳng người trên ghế, thái độ rõ ràng không còn như vừa rồi.
Trương Thanh Vân khoát khoát tay nói:
- Chủ tịch Vũ, cháu và chú không cần nói những lời khách khí này, chú có gì cứ nói thẳng đừng ngại.
Vũ Đức Chi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân nửa ngày, sau đó lão cười cười bất đắc dĩ nói:
- Dứa bé Chí Cường này cực kỳ dọa người, nó và cậu tuổi tác coi như tương đồng, những năm qua cũng không đi theo đường ngay, đáng tiếc là...Hì... ....
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, chỉ cần nghe giọng điệu là biết Vũ Đức Chi đến tìm hắn vì chuyện của Vũ Chí Cường. Không phải Vũ Chí Cường đang làm bí thư huyện ủy rất tốt sao? Khoảng thời gian trước vừa được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố, vì sao lại không đi theo đường ngay?
Nói thật Trương Thanh Vân thật sự chưa từng nghe qua nhiều chuyện về Vũ Chí Cường, bây giờ Vũ Đức Chi nói như vậy thì hắn cảm thấy khó hiểu, vì vậy mới nói:
- Chí Cường thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Hay là có vấn đề gì khác?
Vẻ mặt Vũ Đức Chi không biến đổi nhưng trong lòng lại cảm thấy đần độn vô vị, Trương Thanh Vân gần đây rất quan tâm đến bạn cũ, đây là vấn đề nổi tiếng ở Vũ Đức và Vũ Lăng, nhưng Vũ Chí Cường lại không được hắn nắm chắc, nếu không thì sao có cục diện xấu hổ như hôm nay?
Trương Thanh Vân và Vũ Đức Chi vừa uống trà vừa trò chuyện, Vũ Đức Chi chậm rãi nói ra một lần, lúc đó Trương Thanh Vân mới hiểu, thì ra trong hành động đả kích hủ bại thì xét xử vài nghệ nhân có vấn đề. Một người dẫn chương trình trước kia là nhân viên của đài truyền hình thành phố Vũ Đức đã làm liên lụy đến Vũ Chí Cường.
Cô này tự xưng là tình nhân bí mật của Vũ Chí Cường, Vũ Chí Cường bao nuôi nàng, giúp nàng giải quyết tất cả vấn đề trong công tác ở đài truyền hình Vũ Đức. Một chiêu thức này của nàng làm cho ủy ban kỷ luật đến tìm nói chuyện với Vũ Chí Cường, việc này không biết vì nguyên nhân gì mà chẳng giữ được bí mật.
Ngay ngày hôm sau khi ủy ban kỷ luật tìm nói chuyện với Vũ Chí Cường thì sự kiện bao nuôi tình nhân đã bùng ra ở Vũ Đức, hơn nữa Vũ Đức Chi không làm tốt công tác ở nhà,vì vậy mà vợ xuất hiện náo loạn, tình cảnh lập tức khó khống chế.
Thân là quan viên mà bao nuôi tình nhân, một khi sự việc này đã bị đưa ra công khai thì rõ ràng đã lớn chuyện. Nếu xét theo tình thế hiện tại thì Vũ Chí Cường đã bại, một lần xảy ra vấn đề xem như chôn vùi cả đời làm quan, cũng khó trách Vũ Đức Chi phải trơ mặt đến cầu người.
Trương Thanh Vân nâng chung trà lên không nói lời nào, tâm tình của Vũ Đức Chi lại khống chế không tốt, có hơi thất thố, vẻ mặt có chút nôn nóng. Trước khi lão đến Thành Đô để cầu Trương Thanh Vân thì đã tìm qua các lãnh đạo thành phố Vũ Đức, nhưng không có hiệu quả tốt.
Vũ Đức vào Thành Đô, trước kia lão từng là phó chủ tịch thành phố Thanh Giang, lão vẫn còn có chút quan hệ, nhưng bây giờ vẫn khó thể lay chuyển cục diện. Dưới tình huống bất đắc dĩ lại mới dày mặt đến tìm Trương Thanh Vân.
Vũ Đức Chi là một người cực kỳ giữ thể diện, bình thường lão công tác rất năng động, không kiêu ngạo không xu nịnh trước mặt lãnh đạo, trước nay chưa từng bao giờ trở nên khốn khổ. Nhưng bây giờ Vũ Đức Chi đối mặt với Trương Thanh Vân lại có vẻ rất khó khăn.
Người đã về hưu nhưng vẫn còn phải nhận lấy phần tội nghiệt này, hơn nữa còn phải mặt dày mày dạn, nghĩ lại cũng rất đau thương. Đáng thương cho các bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ, Vũ Chí Cường cũng đã hơn bốn mươi, bây giờ xảy ra chuyện còn phải để cha già ra mặt, thật sự buồn cười.
- Chủ tịch Vũ, hôm nay những gì trò chuyện đã vượt qua dự đoán của cháu, đây cũng không phải là tính cách của chú.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói
Trương Thanh Vân nói một câu làm Vũ Đức Chi đỏ mặt tía tai, lão quanh co nửa ngày mà không nói nên lời. Trương Thanh Vân khẽ ép tay xuống, hắn khẽ cười nói:
- Lai nói tiếp, vấn đề của Chí Cường chính là tư tưởng nhận thức, tổ chức bồi dưỡng một cán bộ là không dễ dàng, nếu như vì một sai lầm nhỏ mà chối bỏ một người thì rõ ràng là không thỏa đáng.
- Việc này cháu xin xác nhận, sẽ xem xét tình huống cụ thể để xử lý. Nhưng Vũ Chí Cường không thể tiếp tục ở lại Vũ Đức, đến lúc đó sẽ xem xét và sắp xếp sau.
Vũ Đức Chi đứng lên khỏi ghế, bộ dạng càng xấu hổ. Trương Thanh Vân bình thản nói một câu thực tế lại coi như cứu Vũ Chí Cường một lần, Vũ Đức Chi cũng biết tư tưởng nhận thức của con mình có vấn đề, vì vậy mới chạy ra hoạt động.
Nhưng biết rõ là một chuyện, người khác tích cực hay không lại là một chuyện, tất nhiên điều này được nói ra khỏi miệng Trương Thanh Vân lại càng khác biệt.
Vũ Đức Chi là người lăn lộn cả đời trên quan trường, trên tay từng khống chế nhiều quyền lợi, vận dụng quyền lợi lại cực kỳ uyển chuyển, lão nghĩ rằng mình đã nhìn thấu quan trường, có thể nói là về hưu không tiếc nuối.
Nhưng mãi đến hôm nay Vũ Đức Chi mới cảm thấy mình căn bản không nhìn thấu, nếu lão thật sự nhìn rõ thì cũng không nên đến cầu Trương Thanh Vân, nếu thật sự nhìn rõ thì sẽ không một câu nói tùy tiện của Trương Thanh Vân mà thay đổi tâm tính.
Vũ Đức Chi làm lãnh đạo đảng cao nhất chỉ dừng lại ở cấp bí thư huyện ủy, làm bí thư huyện ủy nếu nói không dễ nghe thì chỉ là thổ hoàng đế, là lãnh đạo cầm quyền cao, được nhiều người ủng hộ, điều này thật sự khó thể dùng lời để biểu đạt.
Bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy, có thể nói là một tồn tại mà Vũ Đức Chi phải kính ngưỡng. Lần này Vũ Đức Chi gặp Trương Thanh Vân khác biệt với tất cả những lần gặp mặt khác, lần trước Trương Thanh Vân về Ung Bình thăm hỏi thì lão vẫn xem như ngang hàng, hai bên luận bàn bình thường.
Nhưng bây giờ Vũ Đức Chi lại phải nhìn kỹ về Trương Thanh Vân, lão phát hiện đối phương đã tiến đến một độ cao khó thể tưởng.
- Người làm quan phát triển nhanh mạnh nhất chắc chỉ có thể là Trương Thanh Vân.
Đây là câu nói Vũ Đức Chi thường sử dụng, lão là người thấy rõ lịch trình phát triển của Trương Thanh Vân, đầu tiên là lúc Trương Thanh Vân được Lệ Cương đưa vào huyện ủy, khi đó Trương Thanh Vân đã nắm cơ hội rất tốt.
Tương lai của Trương Thanh Vân có thể nói là giống như một quả cầu tuyết, không phải chỉ bành trướng bình thường, mà bành trướng theo cấp số nhân. Trương Thanh Vân từ Ung Bình đến thủ đô như cá chép vượt long môn về biển rộng, sau này đường làm quan luôn thông suốt.
Tính ra cũng không đến bao nhiêu năm, nhưng bây giờ tất cả đã không còn như trước kia.
Trương Thanh Vân hàn huyên với Vũ Đức Chi hơn một giờ, hắn liên tục trấn an lão, nói lão chú ý phải bảo trọng sức khỏe. Vũ Đức Chi liên tục gật đầu, cuối cùng lão nói cũng vì chuyện của Vũ Chí Cường mà bạn già đang đau ốm ở nhà, không ăn không uống, rõ ràng đã không xong, vì vậy lão mới phải nghĩ biện pháp.
Vũ Đức Chi lần này tiến về Thành Đô đã vỗ ngực với bạn già, nếu lão khong thể xoay chuyền tình thế thì sợ rằng bạn già sẽ rời bỏ nhân gian. Vũ Đức Chi nói đến đây thì liên tục lải nhải, chốc chốc lại cảm thán, chốc chốc lại lắc đầu.
Đến lúc này Trương Thanh Vân mới thật sự cảm nhận được một điều, Vũ Đức Chi thật sự đã già rồi.
Hai chữ "già rồi" này có hàm nghĩa rất rộng, anh hùng về già mất đi khí độ, kiêu hùng về già mất đi hùng tâm, dù là nhân vật gì, chỉ cần về già cũng nhanh chóng trở lại như thường. Bây giờ Vũ Đức Chi không còn là Vũ Đức Chi chục năm trước, nếu dùng lời của lão, thì bây giờ lão đã là một ông già chỉ còn một nửa người trên dương thế.
Thế giới này còn lại bao nhiêu thứ để Vũ Đức Chi phải lo lắng? Cùng lắm chỉ còn bạn già và con trai mà thôi.
- Một thế hệ mới thay thế cho thế hệ cũ, thời gian như bánh xe vô tình, tất cả quá khứ chỉ còn là lịch sử, tương lai không thể nắm bắt, chỉ có bây giờ mới là hiện thực... ....
Trương Thanh Vân đột nhiên phát hiện mình cũng đang tiến vào độ tuổi hoàng kim của một người đàn ông, bây giờ phát triển mạnh, hai mươi năm nữa thì khoảng thời gian đẹp nhất cũng qua, biết đâu một ngày nào đó hắn sẽ giống như Vũ Đức Chi, sẽ là một người có mười phần là ông lão
Bình luận facebook