Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1161
Trương Thanh Vân có thể biết Chiêm Giang Huy sinh bệnh, nhưng hắn không ngờ bệnh tình của chủ tịch Chiêm lại nghiêm trọng như vậy.
Khi Trương Thanh Vân gặp Chiêm Giang Huy thì thiếu chút nữa đã không nhận ra ông lão tóc trắng bệch, mặc trầm trầm và liên tục ho khan này chính là bí thư Chiêm năm xưa. Trước đó hình tượng của chủ tịch Chiếm là tây trang nhẹ nhàng, phong độ cao, là thường ủy bộ chính trị quốc gia, nào như bây giờ?
Có vài người già chỉ sau một đêm, Chiêm Giang Huy thật sự giống như rơi vào tình cảnh như vậy, biến đổi của lão là quá lớn, thậm chí là người ở gần Chiêm Giang Huy như Trương Thanh Vân cũng khó thể tiếp thu.
Đáng lý ra Trương Thanh Vân đến với vài phần hưng phấn và không yên, nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng của Chiêm Giang Huy thì tất cả tâm tình đều tan thành mây khói, cực kỳ trầm trọng.
- Chủ tịch Chiếm, chú đây là...Sức khỏe không tốt thì nghỉ ngơi cho nhiều, cần làm theo lời căn dặn của bác sĩ. Chú chẳng phải thường dạy bảo chúng tôi, nói sức khỏe là tiền vốn của cách mạng sao? Chính chú cũng cần phải làm gương.
Trương Thanh Vân nói, hắn có quan hệ rất gần với Chiêm Giang Huy, vì vậy mà giọng điệu rất nhu hòa.
Ánh mắt Chiêm Giang Huy xoay chuyển, lão nhìn lên người Trương Thanh Vân, vẻ mặt trầm tĩnh như nước giếng sâu. Một lúc lâu sau lão mới nói:
- Thanh Vân, cậu đã nhàn nhã ở thủ đô được ba ngày, thời gian qua gian nan chứ?
Trương Thanh Vân trầm mặc, Chiêm Giang Huy khẽ cười một tiếng, khi đang định nói gì đó thì lại đột nhiên ho khan, y tá ở bên cạnh lại giúp vỗ lưng, lại bị lão dùng tay đẩy ra.
- Khụ, khụ... ....
Chiêm Giang Huy liên tục ho khan, vì ho quá nhiều nên thân thể co rút, gương mặt khổ sở. Trương Thanh Vân nhìn bộ dạng của lãnh đạo mà trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Chiêm Giang Huy liên tục khoát tay, tỏ ý bảo Trương Thanh Vân không nên cử động, chính lão thì nhấp vài ngụm nước ấm, cuối cùng cũng không còn ho khan.
- Bệnh tuổi già cứ như vậy, có lẽ cũng không thể tốt hơn nhiều, ít nhất cũng phải mất vài chục năm.
Chiêm Giang Huy nói, khóe miệng lộ ra nụ cười, là nụ cười tự giễu.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn không nói gì, sau đó lại nói Chiêm Giang Huy chú ý sức khỏe. Chiêm Giang Huy liên tục lắc đầu, nụ cười trên mặt dần nhạt đi và trở nên trầm trọng, lão di chuyển chủ đề:
- Anh biết chuyện ở thủ đô chứ?
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Biết một vài tin vỉa hè, tình hình cụ thể thì khó hiểu rõ. Khoảng thời gian gần đây thủ đô có nhiều phong ba, sợ rằng khó nói đúng sai, cháu cũng không thấy rõ.
- Không có lửa thì không có khói, có tin đồn thì cũng có vài phần căn cứ.
Chiêm Giang Huy nói.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn cười cười không nói lời nào. Vẻ mặt Chiêm Giang Huy rất trầm thấp, lão đột nhiên mở miệng:
- Con sâu làm rầu nồi canh, đối với loại người này thường không nên tiếp tục nuông chiều, cần phải xử lý nghiêm túc, cũng không cho kẻ nào sinh ra tâm lý may mắn.
Chiêm Giang Huy nói ra những lời này với tâm tình cực độ ổn định, thậm chí bàn tay còn hất ngã ly trà trên bàn xuống đất. Lúc này bàn trà bề bộn, nhân viên công tác lập tức bận rộn.
Trương Thanh Vân ngồi thẳng người không nói lời nào, hắn lẳng lặng nghe những đề nghị của Chiêm Giang Huy mà trong lòng rất chấn động. Những câu nói vừa rồi của Chiêm Giang Huy đã cho thấy vấn đề của Cẩu Thành rất nghiêm trọng, có lẽ phải nghiêm trị.
Vấn đề của Cẩu Thành nghiêm trọng thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phái Kinh Tân, bây giờ Chiêm Giang Huy là quan lớn của phái Kinh Tân, gặp chuyện như vậy tất nhiên sẽ là đả kích cực kỳ lớn.
Ủy viên bộ chính trị trung ương, là bí thư thị ủy thủ đô, đây là quan lớn cấp quốc gia có danh tiếng tương ứng với thực quyền, cấp bậc như vậy sẽ có địa vị thế nào trong phái Kinh Tân? Hoàn toàn có thể hiểu ra. Nhưng một pho tượng khổng lồ như vậy lại có vấn đề, đây là sự kiện ảnh hưởng đến cả nước, ảnh hưởng với phái Kinh Tân là khó thể đo lường.
Chỉ trong khoảnh khắc Trương Thanh Vân đã hiểu được tâm cảnh của Chiêm Giang Huy, trước nay hắn luôn nghe nói quan hệ giữa Cẩu Thành và Chiêm Giang Huy là rất sâu, bây giờ xem ra đó là sự thật.
Sự việc Cẩu Thành tạo nên đả kích quá lớn cho Chiêm Giang Huy, hơn nữa nếu xét theo góc độ chính trị thì Cẩu Thành rơi đài cũng sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của Chiêm Giang Huy.
Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là bản thân Cẩu Thành là quan viên cấp chính bộ lại vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, cuối cùng đảng không thể không xử lý nghiêm khắc. Đây mới là điều làm người ta bóp tay thở dài, rõ ràng khó xem xét nhân tình.
Cảm xúc của Chiêm Giang Huy bây giờ hạ xuống rất thấp, lão nói vài câu cứng nhăc giống như mất đi tất cả tinh lực. Lão ngồi trên ghế sa lông, hai mắt mất đi thần thái, tiếng hít thở ồ ồ, bộ dạng giống như một ông già bước qua phần lớn cây cầu cuộc sống, toàn thân không thấy sức sống.
Trương Thanh Vân cũng trầm mặc, hắn muốn tìm lời an ủi nhưng cảm thấy rất khó mở miệng, giống như trầm mặc là biện pháp tốt nhất bây giờ.
Không biết qua bao lâu, Chiêm Giang Huy vì sinh bệnh mà thời gian có rất nhiều, lão và Trương Thanh Vân gặp mặt phần lớn là trầm mặc, hao phí nhiều thời gian nhưng vẫn chưa ai nhắc đến chương trình.
- Thanh Vân, trung ương cố ý điều chỉnh ban ngành thủ đô, chuẩn bị gia tăng trọng trách cho cậu, cậu cần xem xét cho kỹ, không vội trả lời tôi. Đầu tiên nếu cậu về thủ đô, cậu có lòng tin không?
Chiêm Giang Huy hỏi.
Trương Thanh Vân chợt ngây ngốc, trong ánh mắt là cái nhìn kinh ngạc, điều mình về thủ đô? Trước nay hắn chưa từng nghĩ về vấn đề này, về thủ đô đảm nhiệm chức vụ gì? Chẳng lẽ thay thế cho Cẩu Thành làm bí thư thị ủy thủ đô?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức ngồi thẳng người, đây thật sự là sự kiện khó thể tin. Chức vụ bí thư thị ủy thủ đô quá mấu chốt, quá quan trọng, bình thường đều được dành cho ủy viên bộ chính trị trung ương.
Trước mắt Trương Thanh Vân vẫn chưa có điều kiện làm ủy viên bộ chính trị, ít nhất thì trước khi đại hội hai mươi mở ra, hắn sẽ không có cơ hội tiến vào làm ủy viên bộ chính trị. Nếu chưa đến bộ chính trị thì uy vọng không đủ, Trương Thanh Vân có thể đảm nhiệm được chức vụ này hay không? Có thể trấn áp được cục diện sao?
Thủ đô không thể so sánh với bất kỳ địa phương nào trong nước, có câu nói "Không đến thủ đô thì chưa biết mình là quan nhỏ!". Thủ đô là trung tâm của cả nước, là nơi quan lớn tụ tập, một địa phương như vậy làm bí thư thị ủy cũng rất khó khăn.
Trương Thanh Vân có thể xử lý tốt tất cả các mặt quan hệ, có thể đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo con thuyền kinh tế văn hóa như thế sao?
Trương Thanh Vân khẽ hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn chậm rãi thở ra, áp lực trong lòng rất lớn. Hắn chậm rãi làm mình bình tĩnh, trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, ánh mắt Chiêm Giang Huy cũng nhìn chằm chằm vào hắn, lão nói:
- Cảm thấy bất ngờ phải không?
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Thật sự bất ngờ, gần đây cháu còn có tâm tư xem xét vấn đề ở Giang Nam, cũng không để ý đến thủ đô, cũng không có kinh nghiệm quản lý một thành phố lớn như vậy, trung ương... ....
Chiêm Giang Huy liên tục khoát tay nói:
- Không được nói đến những vấn đề đó, có hai điểm cậu cần hiểu rõ, trung ương nếu muốn điều cậu về thủ đô, như vậy nói rõ tổ chức tín nhiệm cậu. Một điểm khác, nếu việc này một khi đã đưa ra kết cục, tôi mặc kệ cậu có quen thuộc thủ đô hay không, tôi không cần cậu có điều kiện khách quan gì, cậu phải vứt bỏ tất cả gánh nặng, phải mang giáp nhẹ ra trận, nhất định phải làm tốt công tác bằng bất kỳ cái giá nào.
Trương Thanh Vân đột nhiên đứng lên từ ghế, hắn nói:
- Nhưng, phó chủ tịch Chiêm... ....
- Không nhưng nhị gì cả, thời kỳ đặc biệt, tất cả đều không thể làm theo quy tắc thông thường. Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, lần này trung ương có quyết tâm rất lớn, nếu nói không khoa trương thì lần này tất cả quan viên ở thủ đô có liên quan đều phải được điều tra rõ ràng, hơn nữa phải là minh bạch và xử lý nghiêm túc.
- Đây là thái độ của tổng bí thư Lương, cũng chính là quyết nghị do hội nghị thường ủy bộ chính trị trung ương đưa ra.
Chiêm Giang Huy nói.
Chiêm Giang Huy nói ra những câu như vậy giống như biến thành một người khác, tinh thần sa sút trước đó tan thành mây khói, thân thể như bừng sáng, bộ dạng nghiêm túc làm người ta cảm thấy căng thẳng.
- Phó chủ tịch Chiêm, nếu là như thế, cháu kiên quyết phục tùng sắp xếp của trung ương.
Trương Thanh Vân tỏ thái độ, tâm thân hắn vẫn không bình tĩnh như trước. Hắn khưng lại một lúc lâu rồi nói:
- Chủ tịch Chiếm, vấn đề ở thủ đô thật sự nghiêm trọng như những lời đồn bên ngoài sao? Bí thư Cẩu Thành có phải thật sự vi phạm kỷ luật nghiêm trọng?
Chiêm Giang Huy có chút sững sốt, lão giống như không ngờ Trương Thanh Vân lại hỏi thẳng như vậy, vì thế mà vẻ mặt lão biến đổi vài lượt, lão liên tục lắc đầu nói:
- Chuyện của đồng chí Cẩu Thành phải làm người ta lắc đầu thở dài, trước nay anh ấy luôn vĩ đại, làm gì cũng tốt, cuối cùng liên tục phạm sai lầm, đi trên con đường không có lối về.
Chiêm Giang Huy đứng lên, trước đó nhân viên công tác đã sắp xếp sẵn. Trương Thanh Vân tiến lên đỡ, Chiêm Giang Huy quay đầu nìhn Trương Thanh Vân nói:
- Cậu nghĩ rằng tôi thật sự không còn dùng được nữa sao?
Trương Thanh Vân buông tay để cho Chiêm Giang Huy tự đứng lên, vì ngồi lâu nên bước tiến của lão có chút khập khiễng, nhưng lão vẫn có thể tựa tay lên ghế đứng thẳng người, chậm rãi hoạt động bước chân.
Chiêm Giang Huy dạo bước trong phòng, có thể nghe thấy tiếng bước chân.
- Trung ương đã sơ bộ đưa ra quyết định với Cẩu Thành, quyết định miễn chức bí thư thị ủy thủ đô, tước đoạt thân phận ủy viên bộ chính trị trung ương, tạm thời giữ lại đảng. Còn những xử lý tiếp theo, có lẽ còn phải trưng cầu ý kiến các đồng chí lão thành. Lần này đại hội trung ương mở ra, sẽ là hội nghị toàn thể, tất cả đều phải có định luận. Khi đó sẽ đến thời điểm mở nắp quan tài.
Chiêm Giang Huy thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, hắn khẽ xoa tay, miễn chức mà giữ lại đảng, xử phạt như vậy cũng coi như nghiêm trọng, gần bằng khai trừ khỏi đảng.
Là một người thân là ủy viên bộ chính trị trung ương, Cẩu Thành bị xử lý nghiêm khắc như vậy có thể thấy quyết tâm của trung ương, còn nói rõ bản thân Cẩu Thành có vấn đề hay không.
Cẩu Thành có vấn đề, cũng không biết có bao nhiêu quan viên bị liên lụy, cũng sinh ra bao nhiêu phong ba? Khó đoán!
Khi Trương Thanh Vân gặp Chiêm Giang Huy thì thiếu chút nữa đã không nhận ra ông lão tóc trắng bệch, mặc trầm trầm và liên tục ho khan này chính là bí thư Chiêm năm xưa. Trước đó hình tượng của chủ tịch Chiếm là tây trang nhẹ nhàng, phong độ cao, là thường ủy bộ chính trị quốc gia, nào như bây giờ?
Có vài người già chỉ sau một đêm, Chiêm Giang Huy thật sự giống như rơi vào tình cảnh như vậy, biến đổi của lão là quá lớn, thậm chí là người ở gần Chiêm Giang Huy như Trương Thanh Vân cũng khó thể tiếp thu.
Đáng lý ra Trương Thanh Vân đến với vài phần hưng phấn và không yên, nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng của Chiêm Giang Huy thì tất cả tâm tình đều tan thành mây khói, cực kỳ trầm trọng.
- Chủ tịch Chiếm, chú đây là...Sức khỏe không tốt thì nghỉ ngơi cho nhiều, cần làm theo lời căn dặn của bác sĩ. Chú chẳng phải thường dạy bảo chúng tôi, nói sức khỏe là tiền vốn của cách mạng sao? Chính chú cũng cần phải làm gương.
Trương Thanh Vân nói, hắn có quan hệ rất gần với Chiêm Giang Huy, vì vậy mà giọng điệu rất nhu hòa.
Ánh mắt Chiêm Giang Huy xoay chuyển, lão nhìn lên người Trương Thanh Vân, vẻ mặt trầm tĩnh như nước giếng sâu. Một lúc lâu sau lão mới nói:
- Thanh Vân, cậu đã nhàn nhã ở thủ đô được ba ngày, thời gian qua gian nan chứ?
Trương Thanh Vân trầm mặc, Chiêm Giang Huy khẽ cười một tiếng, khi đang định nói gì đó thì lại đột nhiên ho khan, y tá ở bên cạnh lại giúp vỗ lưng, lại bị lão dùng tay đẩy ra.
- Khụ, khụ... ....
Chiêm Giang Huy liên tục ho khan, vì ho quá nhiều nên thân thể co rút, gương mặt khổ sở. Trương Thanh Vân nhìn bộ dạng của lãnh đạo mà trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Chiêm Giang Huy liên tục khoát tay, tỏ ý bảo Trương Thanh Vân không nên cử động, chính lão thì nhấp vài ngụm nước ấm, cuối cùng cũng không còn ho khan.
- Bệnh tuổi già cứ như vậy, có lẽ cũng không thể tốt hơn nhiều, ít nhất cũng phải mất vài chục năm.
Chiêm Giang Huy nói, khóe miệng lộ ra nụ cười, là nụ cười tự giễu.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn không nói gì, sau đó lại nói Chiêm Giang Huy chú ý sức khỏe. Chiêm Giang Huy liên tục lắc đầu, nụ cười trên mặt dần nhạt đi và trở nên trầm trọng, lão di chuyển chủ đề:
- Anh biết chuyện ở thủ đô chứ?
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Biết một vài tin vỉa hè, tình hình cụ thể thì khó hiểu rõ. Khoảng thời gian gần đây thủ đô có nhiều phong ba, sợ rằng khó nói đúng sai, cháu cũng không thấy rõ.
- Không có lửa thì không có khói, có tin đồn thì cũng có vài phần căn cứ.
Chiêm Giang Huy nói.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn cười cười không nói lời nào. Vẻ mặt Chiêm Giang Huy rất trầm thấp, lão đột nhiên mở miệng:
- Con sâu làm rầu nồi canh, đối với loại người này thường không nên tiếp tục nuông chiều, cần phải xử lý nghiêm túc, cũng không cho kẻ nào sinh ra tâm lý may mắn.
Chiêm Giang Huy nói ra những lời này với tâm tình cực độ ổn định, thậm chí bàn tay còn hất ngã ly trà trên bàn xuống đất. Lúc này bàn trà bề bộn, nhân viên công tác lập tức bận rộn.
Trương Thanh Vân ngồi thẳng người không nói lời nào, hắn lẳng lặng nghe những đề nghị của Chiêm Giang Huy mà trong lòng rất chấn động. Những câu nói vừa rồi của Chiêm Giang Huy đã cho thấy vấn đề của Cẩu Thành rất nghiêm trọng, có lẽ phải nghiêm trị.
Vấn đề của Cẩu Thành nghiêm trọng thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phái Kinh Tân, bây giờ Chiêm Giang Huy là quan lớn của phái Kinh Tân, gặp chuyện như vậy tất nhiên sẽ là đả kích cực kỳ lớn.
Ủy viên bộ chính trị trung ương, là bí thư thị ủy thủ đô, đây là quan lớn cấp quốc gia có danh tiếng tương ứng với thực quyền, cấp bậc như vậy sẽ có địa vị thế nào trong phái Kinh Tân? Hoàn toàn có thể hiểu ra. Nhưng một pho tượng khổng lồ như vậy lại có vấn đề, đây là sự kiện ảnh hưởng đến cả nước, ảnh hưởng với phái Kinh Tân là khó thể đo lường.
Chỉ trong khoảnh khắc Trương Thanh Vân đã hiểu được tâm cảnh của Chiêm Giang Huy, trước nay hắn luôn nghe nói quan hệ giữa Cẩu Thành và Chiêm Giang Huy là rất sâu, bây giờ xem ra đó là sự thật.
Sự việc Cẩu Thành tạo nên đả kích quá lớn cho Chiêm Giang Huy, hơn nữa nếu xét theo góc độ chính trị thì Cẩu Thành rơi đài cũng sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của Chiêm Giang Huy.
Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là bản thân Cẩu Thành là quan viên cấp chính bộ lại vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, cuối cùng đảng không thể không xử lý nghiêm khắc. Đây mới là điều làm người ta bóp tay thở dài, rõ ràng khó xem xét nhân tình.
Cảm xúc của Chiêm Giang Huy bây giờ hạ xuống rất thấp, lão nói vài câu cứng nhăc giống như mất đi tất cả tinh lực. Lão ngồi trên ghế sa lông, hai mắt mất đi thần thái, tiếng hít thở ồ ồ, bộ dạng giống như một ông già bước qua phần lớn cây cầu cuộc sống, toàn thân không thấy sức sống.
Trương Thanh Vân cũng trầm mặc, hắn muốn tìm lời an ủi nhưng cảm thấy rất khó mở miệng, giống như trầm mặc là biện pháp tốt nhất bây giờ.
Không biết qua bao lâu, Chiêm Giang Huy vì sinh bệnh mà thời gian có rất nhiều, lão và Trương Thanh Vân gặp mặt phần lớn là trầm mặc, hao phí nhiều thời gian nhưng vẫn chưa ai nhắc đến chương trình.
- Thanh Vân, trung ương cố ý điều chỉnh ban ngành thủ đô, chuẩn bị gia tăng trọng trách cho cậu, cậu cần xem xét cho kỹ, không vội trả lời tôi. Đầu tiên nếu cậu về thủ đô, cậu có lòng tin không?
Chiêm Giang Huy hỏi.
Trương Thanh Vân chợt ngây ngốc, trong ánh mắt là cái nhìn kinh ngạc, điều mình về thủ đô? Trước nay hắn chưa từng nghĩ về vấn đề này, về thủ đô đảm nhiệm chức vụ gì? Chẳng lẽ thay thế cho Cẩu Thành làm bí thư thị ủy thủ đô?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức ngồi thẳng người, đây thật sự là sự kiện khó thể tin. Chức vụ bí thư thị ủy thủ đô quá mấu chốt, quá quan trọng, bình thường đều được dành cho ủy viên bộ chính trị trung ương.
Trước mắt Trương Thanh Vân vẫn chưa có điều kiện làm ủy viên bộ chính trị, ít nhất thì trước khi đại hội hai mươi mở ra, hắn sẽ không có cơ hội tiến vào làm ủy viên bộ chính trị. Nếu chưa đến bộ chính trị thì uy vọng không đủ, Trương Thanh Vân có thể đảm nhiệm được chức vụ này hay không? Có thể trấn áp được cục diện sao?
Thủ đô không thể so sánh với bất kỳ địa phương nào trong nước, có câu nói "Không đến thủ đô thì chưa biết mình là quan nhỏ!". Thủ đô là trung tâm của cả nước, là nơi quan lớn tụ tập, một địa phương như vậy làm bí thư thị ủy cũng rất khó khăn.
Trương Thanh Vân có thể xử lý tốt tất cả các mặt quan hệ, có thể đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo con thuyền kinh tế văn hóa như thế sao?
Trương Thanh Vân khẽ hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn chậm rãi thở ra, áp lực trong lòng rất lớn. Hắn chậm rãi làm mình bình tĩnh, trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, ánh mắt Chiêm Giang Huy cũng nhìn chằm chằm vào hắn, lão nói:
- Cảm thấy bất ngờ phải không?
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Thật sự bất ngờ, gần đây cháu còn có tâm tư xem xét vấn đề ở Giang Nam, cũng không để ý đến thủ đô, cũng không có kinh nghiệm quản lý một thành phố lớn như vậy, trung ương... ....
Chiêm Giang Huy liên tục khoát tay nói:
- Không được nói đến những vấn đề đó, có hai điểm cậu cần hiểu rõ, trung ương nếu muốn điều cậu về thủ đô, như vậy nói rõ tổ chức tín nhiệm cậu. Một điểm khác, nếu việc này một khi đã đưa ra kết cục, tôi mặc kệ cậu có quen thuộc thủ đô hay không, tôi không cần cậu có điều kiện khách quan gì, cậu phải vứt bỏ tất cả gánh nặng, phải mang giáp nhẹ ra trận, nhất định phải làm tốt công tác bằng bất kỳ cái giá nào.
Trương Thanh Vân đột nhiên đứng lên từ ghế, hắn nói:
- Nhưng, phó chủ tịch Chiêm... ....
- Không nhưng nhị gì cả, thời kỳ đặc biệt, tất cả đều không thể làm theo quy tắc thông thường. Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, lần này trung ương có quyết tâm rất lớn, nếu nói không khoa trương thì lần này tất cả quan viên ở thủ đô có liên quan đều phải được điều tra rõ ràng, hơn nữa phải là minh bạch và xử lý nghiêm túc.
- Đây là thái độ của tổng bí thư Lương, cũng chính là quyết nghị do hội nghị thường ủy bộ chính trị trung ương đưa ra.
Chiêm Giang Huy nói.
Chiêm Giang Huy nói ra những câu như vậy giống như biến thành một người khác, tinh thần sa sút trước đó tan thành mây khói, thân thể như bừng sáng, bộ dạng nghiêm túc làm người ta cảm thấy căng thẳng.
- Phó chủ tịch Chiêm, nếu là như thế, cháu kiên quyết phục tùng sắp xếp của trung ương.
Trương Thanh Vân tỏ thái độ, tâm thân hắn vẫn không bình tĩnh như trước. Hắn khưng lại một lúc lâu rồi nói:
- Chủ tịch Chiếm, vấn đề ở thủ đô thật sự nghiêm trọng như những lời đồn bên ngoài sao? Bí thư Cẩu Thành có phải thật sự vi phạm kỷ luật nghiêm trọng?
Chiêm Giang Huy có chút sững sốt, lão giống như không ngờ Trương Thanh Vân lại hỏi thẳng như vậy, vì thế mà vẻ mặt lão biến đổi vài lượt, lão liên tục lắc đầu nói:
- Chuyện của đồng chí Cẩu Thành phải làm người ta lắc đầu thở dài, trước nay anh ấy luôn vĩ đại, làm gì cũng tốt, cuối cùng liên tục phạm sai lầm, đi trên con đường không có lối về.
Chiêm Giang Huy đứng lên, trước đó nhân viên công tác đã sắp xếp sẵn. Trương Thanh Vân tiến lên đỡ, Chiêm Giang Huy quay đầu nìhn Trương Thanh Vân nói:
- Cậu nghĩ rằng tôi thật sự không còn dùng được nữa sao?
Trương Thanh Vân buông tay để cho Chiêm Giang Huy tự đứng lên, vì ngồi lâu nên bước tiến của lão có chút khập khiễng, nhưng lão vẫn có thể tựa tay lên ghế đứng thẳng người, chậm rãi hoạt động bước chân.
Chiêm Giang Huy dạo bước trong phòng, có thể nghe thấy tiếng bước chân.
- Trung ương đã sơ bộ đưa ra quyết định với Cẩu Thành, quyết định miễn chức bí thư thị ủy thủ đô, tước đoạt thân phận ủy viên bộ chính trị trung ương, tạm thời giữ lại đảng. Còn những xử lý tiếp theo, có lẽ còn phải trưng cầu ý kiến các đồng chí lão thành. Lần này đại hội trung ương mở ra, sẽ là hội nghị toàn thể, tất cả đều phải có định luận. Khi đó sẽ đến thời điểm mở nắp quan tài.
Chiêm Giang Huy thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, hắn khẽ xoa tay, miễn chức mà giữ lại đảng, xử phạt như vậy cũng coi như nghiêm trọng, gần bằng khai trừ khỏi đảng.
Là một người thân là ủy viên bộ chính trị trung ương, Cẩu Thành bị xử lý nghiêm khắc như vậy có thể thấy quyết tâm của trung ương, còn nói rõ bản thân Cẩu Thành có vấn đề hay không.
Cẩu Thành có vấn đề, cũng không biết có bao nhiêu quan viên bị liên lụy, cũng sinh ra bao nhiêu phong ba? Khó đoán!
Bình luận facebook