Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Trò chuyện
Trong thư phòng Tân phủ, Thái tử điện hạ đang nói chuyện vô cùng vui vẻ với Tân thái phó. Sau khi vào phòng Tân Nhất Lai tạ ơn Thái tử xong, thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng ở một bên ra vẻ khó dò, nhưng trong đầu đã sớm đã kinh ngạc không thôi.
Gần đây Từ Canh hay chạy đến Tân phủ, mỗi lần quay lại cũng có thể đường hoàng tìm ra lý do, lần này đến là mượn việc xin Tân thái phó chỉ giáo việc học tập. Thái tử điện hạ thông minh hiếu học như thế, Tân thái phó quả thực là nở gan nở ruột, mặc dù những câu hỏi của Thái tử có chút lạ lùng, nhưng mà, chỉ cần ông dạy bảo thật tốt, Thái tử điện hạ chắc chắn có thể lạc đường mà biết quay lại.
"Từ xưa sĩ nông công thương sớm đã có định luận, thương nhân vô lợi bất khởi tảo*, là loại người giảo hoạt bủn xỉn nhất, vì chút lợi nhỏ chuyện gì cũng dám làm, tất nhiên là phải kiểm soát chặt chẽ. Thái tử điện hạ tuyệt đối không thể để bọn họ mê hoặc..." Tân thái phó nghe Từ Canh nói đến chuyện buôn bán, vô cùng kinh sợ cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng ngắt lời hắn, nghĩa chính ngôn từ khuyên nhủ.
*Thương nhân vô lợi bất khởi tảo: Thương nhân thấy không có lợi thì không thể thức dậy vào buổi sáng, câu này ý chỉ những người ích kỷ, thấy lợi mới làm.
Ánh mắt Từ Canh quét qua gương mặt Tân Nhất Lai, trên mặt cố ý lộ ra vẻ nghi hoặc, "Nếu nói vô nông không yên, vô công không giàu, không buôn bán không sống, cho dù là thợ thủ công hay là thương nhân, đều là con dân của Đại Lương ta, vì sao phải phân ra nhiều loại? Các thương nhân tất nhiên là yêu tiền, nhưng ta cho rằng như vậy cũng không không ổn, trên đời có ai không yêu tiền chứ, cho dù là phụ hoàng cũng luôn quan tâm đến bạc trong quốc khố không đủ dùng, lại càng không cần phải nói đến quần thần trong triều. Bởi vì cái gọi là quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, chỉ cần những thương nhân kia nghe theo quốc pháp, không vi phạm đạo đức, cần gì phải vì vậy mà ngang ngược chỉ trích?"
*Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: Người quân tử thích tiền tài nhưng trước hết phải có đạo lý.
"Thái tử điện hạ tuyệt đối không thể - -" Tân thái phó lập tức nóng nảy, đang muốn tận tình khuyên bảo khuyên bảo thêm, từ đầu đến cuối Tân Nhất Lai vẫn đứng một bên giả bộ yên lặng đột nhiên mở miệng xen vào nói: "Vi thần cho rằng Thái tử điện hạ nói có lý."
"Ngươi - -" Tân thái phó giận dữ, ông đang tận tình khuyên bảo Thái tử, nên không chú ý nhiều đến nhi tử của mình, lão gia tử dùng thân thủ, từ trên chỗ ngồi nhảy lên, giơ nắm đấm về phía Tân Nhất Lai, "Nghịch tử này, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao, mau câm miệng cho lão tử."
Động tác của lão gia tử mặc dù nhanh, nhưng Tân Nhất Lai cũng không phải là ngồi không, lúc nói chuyện cũng đã phòng bị, mắt thấy lão gia tử muốn nhào tới đánh người, Tân Nhất Lai "Huỵch" một tiếng lập tức trốn ra sau lưng Từ Canh, trong miệng còn không chịu yếu thế, "Nói chuyện bình thường không được sao, tại sao ngài động một chút là lại đánh người? Sao còn là Thái phó đây, cũng không sợ dạy hư Thái tử điện hạ."
Từ Canh cố nín cười, can ngăn nói: "Thái phó chớ nổi giận, vốn cũng chỉ là ta thuận miệng nói bừa, không nên coi là thật."
Tân thái phó nể mặt Từ Canh, nặng nề hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Tân Nhất Lai một cái, lúc này mới ngồi trở về, lại quát lên: "Ngươi cút ra ngoài cho lão tử, đừng ở trong phòng làm chướng mắt."
Tân Nhất Lai cũng không dám đối nghịch với lão gia tử, cười làm lành hai tiếng, lại hướng về Từ Canh phía thở dài cáo lui.
Mặc dù đã đuổi nhi tử đi, nhưng trong lòng Tân thái phó vẫn tức giận như cũ, cũng may Thụy Hòa và Thụy Xương chạy tới giải vây, lại phô bày một phen khí phách của môn đệ thư hương chân chính, lúc này Tân thái phó mới dễ chịu hơn chút ít - - cũng không thể để cho Thái tử điện hạ nghĩ rằng người đứng đầu trong phủ là cái tên tiểu tử Tân Nhất Lai đó!
Hôm nay Từ Canh vốn là vì Tân Nhất Lai mà đến, thấy Tân thái phó đuổi người chạy mất cũng không vội, nhẫn nại nói chuyện trên trời dưới đất với lão gia tử một hồi, lại cùng Thụy Hòa, Thụy Xương bàn luận thi từ ca phú một lát, lúc này mới đứng dậy cáo từ. Tân thái phó còn muốn đưa ra cửa phủ, nhưng bị Từ Canh ngăn lại, "Ta vốn là cải trang xuất cung, Thái phó xem ta là đệ tử bình thường là tốt rồi, thật sự không cần đa lễ như vậy, nếu không, sau này ta cũng không dám tùy tiện tới cửa nữa."
Gần đây hắn rất hay tới, ngoại trừ lần đầu tiên Tân thái phó tự mình đưa tới cửa, hai lần còn lại đều chỉ đưa đến ngoài cửa viện, nghe thấy Từ Canh nói như thế, Tân lão gia tử tất nhiên là không kiên trì nữa. Ngược lại huynh đệ Thụy Hòa Thụy Xương cùng đi theo, đợi bọn hắn ra khỏi viện, Từ Canh lại không vội rời phủ, vẻ mặt ôn hoà nói với Thụy Hòa: "Không biết Tân tiên sinh ở chỗ nào?"
Thụy Hòa nghe huyền ca mà hiểu nhã ý*, do dự một chút, mới dẫn Từ Canh đến thư phòng của Tân Nhất Lai.
*Ý của câu này là nghe bài hát mà hiểu nhã ý.
Từ Canh và Tân Nhất Lai ở trong thư phòng nói chuyện suốt cả buổi chiều, tôi tớ đều bị đuổi đi rất xa, ngay cả trà nước điểm tâm cũng là do Thụy Hòa ở một bên hầu hạ. Đương nhiên, chuyện như vậy cực kỳ cơ mật, bên trong phủ ngoại trừ hai huynh đệ Thụy Hòa Thụy Xương, thì chỉ có mình Hoàng thị biết được - - nếu như bị Tân thái phó biết được, sẽ xảy ra chuyện lớn!
Từ Canh vội vàng hồi cung trước khi cửa cung đóng lại, sau khi vào cung lập tức đi thẳng đến điện Thái Cực.
"Hôm nay lại đến phủ của Tân thái phó?" Hoàng đế bệ hạ có chút ghen tỵ, rốt cuộc ông già Tân thái phó vừa cổ hủ lại vừa nóng nảy kia có cái gì tốt, tại sao lại khiến cho Thái tử khăng khăng một mực, học từ sáng sớm cho đến buổi trưa vẫn còn không đủ, đến khi ra khỏi cung rồi vẫn còn muốn dính chặt lấy ông ta nói chuyện. Có vấn đề gì muốn hỏi, chẳng lẽ phụ hoàng này không trả lời được hay sao? Học vấn của ông cũng không kém.
Từ Canh cũng không đoán được tâm tư của cha hắn, cười trả lời: "Vâng. Thái phó tuổi tác đã lớn, tinh thần ngày càng tệ, nếu không, lúc trước cũng sẽ không thường xuyên xin nghỉ, cũng không biết ông ấy còn có thể dạy con bao nhiêu năm nữa."
Lão nhân kia tinh thần cực kỳ tốt! Hoàng đế bệ hạ hừ nói trong lòng, hôm kia lâm triều còn dựng râu trừng mắt ầm ỹ với người ta, khí thế hung hăng giống như muốn đánh người, với cái sức khỏe kia, ít nhất cũng phải sống đến hai mươi ba mươi năm nữa.
"Trò chuyện những gì?"
Từ Canh cười khổ, cố ý thở dài nói: "Tính tình của Thái phó quả thực là quá nóng nảy. Phụ hoàng cũng biết, hài nhi thích xem chút nhàn thư (sách giải trí), trong đầu luôn có một số những ý nghĩ điên rồ, hôm nay không biết tại sao vừa mới nói ra, đã bị Thái phó khiển trách một trận, Tân gia đại gia giúp con nói vài câu, còn suýt nữa bị đánh."
Hoàng đế bệ hạ trong lòng buồn cười, nhưng cũng không thể hiện trên mặt, "Tính tình của lão nhân kia chính là ngang ngược không nói đạo lý, bách quan trong triều có ai là không sợ ông ta? Con trai cả của Tân gia đã đến kinh thành rồi sao? Hắn tên là gì, trẫm vẫn còn nhớ tính tình của hắn có chút giống Tân thái phó, đều cổ hủ khô khan giống nhau, không ngờ vẫn còn có can đảm giúp con nói chuyện."
"Cổ hủ khô khan?" Từ Canh lắc đầu liên tục, "Hài nhi không cảm thấy như vậy." Hắn nói xong gương mặt lộ vẻ thần bí, đến gần bên cạnh Hoàng thượng thấp giọng nói: "Sau đó hài nhi lại lặng lẽ tìm Tân gia đại gia nói chuyện, lại vô cùng ăn ý với ông ta. Thật không hổ là người từng rèn luyện ở bên ngoài, kiến thức của những sư phó trong cung không thể sánh bằng ông ta, suốt một buổi chiều hài nhi nói chuyện với ông ta, rất nhiều nỗi băn khoăn đã được giải quyết dễ dàng."
Hoàng đế cảm thấy có chút bất ngờ, "A? Con nói thử một chút coi."
Từ Canh cười nói: "Hai chúng con nghị luận chuyện triều chính, nếu phụ hoàng nghe thấy không đúng cũng đừng tức giận giáng tội, nếu không, sau này nhi tử cũng không dám nói thật với ngài."
Hoàng đế rộng rãi vung tay lên, "Không sao, ta cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, cũng sẽ không coi là thật." Trong miệng tuy nói rất thoải mái, nhưng trong lòng khó tránh khỏi hiếu kỳ, Tân lão đầu cổ hủ gàn bướng kia có thể bồi dưỡng ra một nhi tử khác người sao?
Hai khắc sau (khoảng 30p), hoàng đế trầm mặc.
Bầu không khí trong điện vô cùng nghiêm trọng, cung nhân hầu hạ trong và ngoài điện ngay cả thở cũng không dám, Từ Canh vẫn còn rất tự tại, đứng dậy châm trà cho hoàng đế, bản thân cũng rót cho mình một chén, chậm rãi nhấp vài ngụm. Hắn nói với hoàng đế chuyện hôm nay trong triều ầm ĩ hỗn loạn về việc xóa bỏ lệnh cấm biển*, dĩ nhiên là Tân Nhất Lai tán thành, không chỉ tán thành, còn cẩn thận nói về các lý do và các vấn đề cần chú ý sau khi xóa bỏ lệnh cấm biển, mạch lạc rõ ràng, chặt chẽ hợp lý, vô cùng có sức thuyết phục.
*Cấm biển: Giống như bế quan tỏa cảng, xuất hiện từ thời Minh – Thanh.
"Thuế quan thực sự có thể mang lại cho Đại Lương, một trăm vạn lượng bạc lợi nhuận mỗi năm thật sao?" Tuy hoàng đế không hiện lên mặt, nhưng trong lòng đã sớm nổi cơn sóng thần.
Đại Lương Triều truyền đến thế hệ của ông đã có hơn trăm năm, cũng không biết là nguyên nhân gì, từ thời Tiên đế đã bắt đầu xuống dốc, hàng năm ngân lượng trong quốc khố không đủ dùng, mà biên cương lại không được yên bình, liên tục chiến tranh, bạc phải dùng giống như nước chảy vậy. Nếu là năm mưa thuận gió hoà vẫn còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng lão thiên gia nào có dễ nói chuyện như vậy, nếu như có địa phương nào đó gặp tai họa, thậm chí quốc khố không có cả bạc để cứu tế, hai năm qua Hộ bộ Chung Thượng Thư cũng già rồi.
Nếu như xóa bỏ lệnh cấm biển có thể giúp cho Đại Lương kiếm tới hàng trăm vạn lượng bạc mỗi năm, trong triều còn ầm ĩ cái gì chứ?
Từ Canh gật đầu cười nói: "Tân gia đại gia đã nói như vậy, nhi tử cũng cảm thấy có đạo lý."
Hoàng đế rũ mắt trầm mặc một hồi lâu, lại mở miệng nói: "Con bảo hắn viết tấu chương trình lên." Nếu Tân Nhất Lai này thật sự có bản lãnh, nên ra sức trọng dụng mới đúng.
"Ngày mai hài nhi lại đến phủ của Thái phó một chuyến." Từ Canh cao giọng đáp ứng, rồi sau đó lại cười giỡn nói: "Lúc trước hai ba ngày hài nhi mới chạy đến phủ Thái phó, bây giờ ngày nào cũng đến thỉnh giáo bài học, người khác thấy vậy, chắc chắn là sẽ tán dương hài nhi kiên định chăm chỉ, thật sự là có chút hổ thẹn."
Hoàng đế cười nói: "Con cũng đã mười sáu tuổi, nên học ban sai* rồi." Trong lòng hoàng đế đã có kế hoạch mơ hồ, nếu Tân Nhất Lai thật sự là quan giỏi, chuyện thuế quan này sẽ do hắn và Thái tử phụ trách, thứ nhất là cho Thái tử rèn luyện, thứ hai là, nếu chuyện này thật sự thành công, công lao lớn nhất cũng là của thái tử.
*Ban sai: Từ cũ (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa).
Từ Canh cười ngây ngô hai tiếng, "Nhi tử vẫn còn nhỏ mà, lúc trước thích chơi đùa, làm trễ nải không ít bài học, vẫn là việc học quan trọng hơn."
Hoàng đế nghiêm mặt, cố ý nói: "Vậy - - chuyện thuế quan này trẫm sẽ giao cho người khác."
"Đừng đừng đừng - -" Từ Canh gấp đến độ cuống quít nhảy dựng lên, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, ngượng ngùng nói: "Là hài nhi nghĩ một đằng nói một lẻo, kỳ thật trong lòng con rất cao hứng, phụ hoàng, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với con."
Hoàng đế nói chuyện với Từ Canh thêm một lát nữa, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người Kim Tử hỏi: "Tại sao lại đột nhiên đổi người hầu hạ?"
Từ Canh cười cười, "Hắn tên là Kim Tử, năm ngoái mới tiến cung, trung thành thật thà hiếm thấy, cho nên con giữ hắn ở bên cạnh" Hắn nói lời này có
chút ý tứ, trong lòng Hoàng đế khẽ nhúc nhích, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hai cha con đùa giỡn một hồi, Từ Canh mặt dày ở lại điện Thái Cực dùng cơm chiều, mới lưu luyến cáo lui, lúc gần đi còn nói: "Món ăn ở đây của phụ hoàng vẫn là ngon nhất, ngày mai hài nhi vẫn muốn tới ăn cơm chùa."
Hoàng đế cười phất tay đuổi hắn đi.
Đợi Từ Canh đi ra cửa, trên mặt hoàng đế vẫn còn treo nụ cười, nội thị Lý Như Xương thấy tâm tình của ông vui vẻ, cũng cười nói: "Gần đây Thái tử điện hạ thật sự là ngày càng hiếu thuận hiểu chuyện, ngày ngày phụng bồi bệ hạ dùng cơm, bệ hạ cũng có thể vui hơn một chút."
Hoàng đế nghe ông ta tán dương Từ Canh, trong lòng cũng rất khoan khoái, gật đầu nói: "Đứa nhỏ này dường như bỗng nhiên trở lên thông suốt, không chỉ cố gắng đọc sách, cũng càng thêm thông minh hiểu chuyện, khó trách gần đây Tân lão đầu cứ khen nó mãi. Đúng rồi - -" ánh mắt hoàng đế tối sầm lại, trên mặt dường như có chút sương lạnh, "Bên cạnh Thái tử chỉ có một nội thị hầu hạ, thực sự không quy củ cho lắm, ngươi tự mình chọn vài tiểu tử cơ trí trung thành đưa qua, nhưng ngàn vạn lần đừng để người ta lừa một lần nữa."
Trong lòng Lý Như Xương run lên, vội vàng đáp ứng.
"Thái tử, thật sự đã trưởng thành." Hoàng đế cúi đầu cảm thán một tiếng, "Trong lòng Trẫm cũng được an ủi."
Từ Canh là trưởng tử của ông, lại do hoàng hậu sinh ra, từ trước đến nay được hoàng đế cực kỳ coi trọng, thậm chí mấy năm trước còn tự mình mang theo bên người nuôi dạy. Chỉ là đứa nhỏ này bị ông sủng ái quá nhiều, mấy năm nay có chút phản nghịch, hầu như ngày nào cũng gây ra mấy chuyện ầm ĩ, hơn nữa còn có người cố ý âm thầm giở trò, trong triều lại truyền ra ít lời đồn không tốt, nói Thái tử bất hảo cay nghiệt, không thể làm quân vương, khiến hoàng đế vô cùng tức giận. Mà nay thấy Từ Canh nhu thuận thông minh, lại hiếu thuận hiểu chuyện, hoàng đế vừa hài lòng, vừa tức giận với những người khác, quyết định chủ trì công đạo cho nhi tử của mình.
Vì vậy, qua mấy ngày nữa, trong triều sẽ có sự thay đổi nhân sự, sóng ngầm mãnh liệt trong triều đình sẽ cùng ngừng lại, sẽ không ai dám tùy tiện đi trêu chọc thái tử.
Gần đây Từ Canh hay chạy đến Tân phủ, mỗi lần quay lại cũng có thể đường hoàng tìm ra lý do, lần này đến là mượn việc xin Tân thái phó chỉ giáo việc học tập. Thái tử điện hạ thông minh hiếu học như thế, Tân thái phó quả thực là nở gan nở ruột, mặc dù những câu hỏi của Thái tử có chút lạ lùng, nhưng mà, chỉ cần ông dạy bảo thật tốt, Thái tử điện hạ chắc chắn có thể lạc đường mà biết quay lại.
"Từ xưa sĩ nông công thương sớm đã có định luận, thương nhân vô lợi bất khởi tảo*, là loại người giảo hoạt bủn xỉn nhất, vì chút lợi nhỏ chuyện gì cũng dám làm, tất nhiên là phải kiểm soát chặt chẽ. Thái tử điện hạ tuyệt đối không thể để bọn họ mê hoặc..." Tân thái phó nghe Từ Canh nói đến chuyện buôn bán, vô cùng kinh sợ cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng ngắt lời hắn, nghĩa chính ngôn từ khuyên nhủ.
*Thương nhân vô lợi bất khởi tảo: Thương nhân thấy không có lợi thì không thể thức dậy vào buổi sáng, câu này ý chỉ những người ích kỷ, thấy lợi mới làm.
Ánh mắt Từ Canh quét qua gương mặt Tân Nhất Lai, trên mặt cố ý lộ ra vẻ nghi hoặc, "Nếu nói vô nông không yên, vô công không giàu, không buôn bán không sống, cho dù là thợ thủ công hay là thương nhân, đều là con dân của Đại Lương ta, vì sao phải phân ra nhiều loại? Các thương nhân tất nhiên là yêu tiền, nhưng ta cho rằng như vậy cũng không không ổn, trên đời có ai không yêu tiền chứ, cho dù là phụ hoàng cũng luôn quan tâm đến bạc trong quốc khố không đủ dùng, lại càng không cần phải nói đến quần thần trong triều. Bởi vì cái gọi là quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, chỉ cần những thương nhân kia nghe theo quốc pháp, không vi phạm đạo đức, cần gì phải vì vậy mà ngang ngược chỉ trích?"
*Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: Người quân tử thích tiền tài nhưng trước hết phải có đạo lý.
"Thái tử điện hạ tuyệt đối không thể - -" Tân thái phó lập tức nóng nảy, đang muốn tận tình khuyên bảo khuyên bảo thêm, từ đầu đến cuối Tân Nhất Lai vẫn đứng một bên giả bộ yên lặng đột nhiên mở miệng xen vào nói: "Vi thần cho rằng Thái tử điện hạ nói có lý."
"Ngươi - -" Tân thái phó giận dữ, ông đang tận tình khuyên bảo Thái tử, nên không chú ý nhiều đến nhi tử của mình, lão gia tử dùng thân thủ, từ trên chỗ ngồi nhảy lên, giơ nắm đấm về phía Tân Nhất Lai, "Nghịch tử này, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao, mau câm miệng cho lão tử."
Động tác của lão gia tử mặc dù nhanh, nhưng Tân Nhất Lai cũng không phải là ngồi không, lúc nói chuyện cũng đã phòng bị, mắt thấy lão gia tử muốn nhào tới đánh người, Tân Nhất Lai "Huỵch" một tiếng lập tức trốn ra sau lưng Từ Canh, trong miệng còn không chịu yếu thế, "Nói chuyện bình thường không được sao, tại sao ngài động một chút là lại đánh người? Sao còn là Thái phó đây, cũng không sợ dạy hư Thái tử điện hạ."
Từ Canh cố nín cười, can ngăn nói: "Thái phó chớ nổi giận, vốn cũng chỉ là ta thuận miệng nói bừa, không nên coi là thật."
Tân thái phó nể mặt Từ Canh, nặng nề hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Tân Nhất Lai một cái, lúc này mới ngồi trở về, lại quát lên: "Ngươi cút ra ngoài cho lão tử, đừng ở trong phòng làm chướng mắt."
Tân Nhất Lai cũng không dám đối nghịch với lão gia tử, cười làm lành hai tiếng, lại hướng về Từ Canh phía thở dài cáo lui.
Mặc dù đã đuổi nhi tử đi, nhưng trong lòng Tân thái phó vẫn tức giận như cũ, cũng may Thụy Hòa và Thụy Xương chạy tới giải vây, lại phô bày một phen khí phách của môn đệ thư hương chân chính, lúc này Tân thái phó mới dễ chịu hơn chút ít - - cũng không thể để cho Thái tử điện hạ nghĩ rằng người đứng đầu trong phủ là cái tên tiểu tử Tân Nhất Lai đó!
Hôm nay Từ Canh vốn là vì Tân Nhất Lai mà đến, thấy Tân thái phó đuổi người chạy mất cũng không vội, nhẫn nại nói chuyện trên trời dưới đất với lão gia tử một hồi, lại cùng Thụy Hòa, Thụy Xương bàn luận thi từ ca phú một lát, lúc này mới đứng dậy cáo từ. Tân thái phó còn muốn đưa ra cửa phủ, nhưng bị Từ Canh ngăn lại, "Ta vốn là cải trang xuất cung, Thái phó xem ta là đệ tử bình thường là tốt rồi, thật sự không cần đa lễ như vậy, nếu không, sau này ta cũng không dám tùy tiện tới cửa nữa."
Gần đây hắn rất hay tới, ngoại trừ lần đầu tiên Tân thái phó tự mình đưa tới cửa, hai lần còn lại đều chỉ đưa đến ngoài cửa viện, nghe thấy Từ Canh nói như thế, Tân lão gia tử tất nhiên là không kiên trì nữa. Ngược lại huynh đệ Thụy Hòa Thụy Xương cùng đi theo, đợi bọn hắn ra khỏi viện, Từ Canh lại không vội rời phủ, vẻ mặt ôn hoà nói với Thụy Hòa: "Không biết Tân tiên sinh ở chỗ nào?"
Thụy Hòa nghe huyền ca mà hiểu nhã ý*, do dự một chút, mới dẫn Từ Canh đến thư phòng của Tân Nhất Lai.
*Ý của câu này là nghe bài hát mà hiểu nhã ý.
Từ Canh và Tân Nhất Lai ở trong thư phòng nói chuyện suốt cả buổi chiều, tôi tớ đều bị đuổi đi rất xa, ngay cả trà nước điểm tâm cũng là do Thụy Hòa ở một bên hầu hạ. Đương nhiên, chuyện như vậy cực kỳ cơ mật, bên trong phủ ngoại trừ hai huynh đệ Thụy Hòa Thụy Xương, thì chỉ có mình Hoàng thị biết được - - nếu như bị Tân thái phó biết được, sẽ xảy ra chuyện lớn!
Từ Canh vội vàng hồi cung trước khi cửa cung đóng lại, sau khi vào cung lập tức đi thẳng đến điện Thái Cực.
"Hôm nay lại đến phủ của Tân thái phó?" Hoàng đế bệ hạ có chút ghen tỵ, rốt cuộc ông già Tân thái phó vừa cổ hủ lại vừa nóng nảy kia có cái gì tốt, tại sao lại khiến cho Thái tử khăng khăng một mực, học từ sáng sớm cho đến buổi trưa vẫn còn không đủ, đến khi ra khỏi cung rồi vẫn còn muốn dính chặt lấy ông ta nói chuyện. Có vấn đề gì muốn hỏi, chẳng lẽ phụ hoàng này không trả lời được hay sao? Học vấn của ông cũng không kém.
Từ Canh cũng không đoán được tâm tư của cha hắn, cười trả lời: "Vâng. Thái phó tuổi tác đã lớn, tinh thần ngày càng tệ, nếu không, lúc trước cũng sẽ không thường xuyên xin nghỉ, cũng không biết ông ấy còn có thể dạy con bao nhiêu năm nữa."
Lão nhân kia tinh thần cực kỳ tốt! Hoàng đế bệ hạ hừ nói trong lòng, hôm kia lâm triều còn dựng râu trừng mắt ầm ỹ với người ta, khí thế hung hăng giống như muốn đánh người, với cái sức khỏe kia, ít nhất cũng phải sống đến hai mươi ba mươi năm nữa.
"Trò chuyện những gì?"
Từ Canh cười khổ, cố ý thở dài nói: "Tính tình của Thái phó quả thực là quá nóng nảy. Phụ hoàng cũng biết, hài nhi thích xem chút nhàn thư (sách giải trí), trong đầu luôn có một số những ý nghĩ điên rồ, hôm nay không biết tại sao vừa mới nói ra, đã bị Thái phó khiển trách một trận, Tân gia đại gia giúp con nói vài câu, còn suýt nữa bị đánh."
Hoàng đế bệ hạ trong lòng buồn cười, nhưng cũng không thể hiện trên mặt, "Tính tình của lão nhân kia chính là ngang ngược không nói đạo lý, bách quan trong triều có ai là không sợ ông ta? Con trai cả của Tân gia đã đến kinh thành rồi sao? Hắn tên là gì, trẫm vẫn còn nhớ tính tình của hắn có chút giống Tân thái phó, đều cổ hủ khô khan giống nhau, không ngờ vẫn còn có can đảm giúp con nói chuyện."
"Cổ hủ khô khan?" Từ Canh lắc đầu liên tục, "Hài nhi không cảm thấy như vậy." Hắn nói xong gương mặt lộ vẻ thần bí, đến gần bên cạnh Hoàng thượng thấp giọng nói: "Sau đó hài nhi lại lặng lẽ tìm Tân gia đại gia nói chuyện, lại vô cùng ăn ý với ông ta. Thật không hổ là người từng rèn luyện ở bên ngoài, kiến thức của những sư phó trong cung không thể sánh bằng ông ta, suốt một buổi chiều hài nhi nói chuyện với ông ta, rất nhiều nỗi băn khoăn đã được giải quyết dễ dàng."
Hoàng đế cảm thấy có chút bất ngờ, "A? Con nói thử một chút coi."
Từ Canh cười nói: "Hai chúng con nghị luận chuyện triều chính, nếu phụ hoàng nghe thấy không đúng cũng đừng tức giận giáng tội, nếu không, sau này nhi tử cũng không dám nói thật với ngài."
Hoàng đế rộng rãi vung tay lên, "Không sao, ta cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, cũng sẽ không coi là thật." Trong miệng tuy nói rất thoải mái, nhưng trong lòng khó tránh khỏi hiếu kỳ, Tân lão đầu cổ hủ gàn bướng kia có thể bồi dưỡng ra một nhi tử khác người sao?
Hai khắc sau (khoảng 30p), hoàng đế trầm mặc.
Bầu không khí trong điện vô cùng nghiêm trọng, cung nhân hầu hạ trong và ngoài điện ngay cả thở cũng không dám, Từ Canh vẫn còn rất tự tại, đứng dậy châm trà cho hoàng đế, bản thân cũng rót cho mình một chén, chậm rãi nhấp vài ngụm. Hắn nói với hoàng đế chuyện hôm nay trong triều ầm ĩ hỗn loạn về việc xóa bỏ lệnh cấm biển*, dĩ nhiên là Tân Nhất Lai tán thành, không chỉ tán thành, còn cẩn thận nói về các lý do và các vấn đề cần chú ý sau khi xóa bỏ lệnh cấm biển, mạch lạc rõ ràng, chặt chẽ hợp lý, vô cùng có sức thuyết phục.
*Cấm biển: Giống như bế quan tỏa cảng, xuất hiện từ thời Minh – Thanh.
"Thuế quan thực sự có thể mang lại cho Đại Lương, một trăm vạn lượng bạc lợi nhuận mỗi năm thật sao?" Tuy hoàng đế không hiện lên mặt, nhưng trong lòng đã sớm nổi cơn sóng thần.
Đại Lương Triều truyền đến thế hệ của ông đã có hơn trăm năm, cũng không biết là nguyên nhân gì, từ thời Tiên đế đã bắt đầu xuống dốc, hàng năm ngân lượng trong quốc khố không đủ dùng, mà biên cương lại không được yên bình, liên tục chiến tranh, bạc phải dùng giống như nước chảy vậy. Nếu là năm mưa thuận gió hoà vẫn còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng lão thiên gia nào có dễ nói chuyện như vậy, nếu như có địa phương nào đó gặp tai họa, thậm chí quốc khố không có cả bạc để cứu tế, hai năm qua Hộ bộ Chung Thượng Thư cũng già rồi.
Nếu như xóa bỏ lệnh cấm biển có thể giúp cho Đại Lương kiếm tới hàng trăm vạn lượng bạc mỗi năm, trong triều còn ầm ĩ cái gì chứ?
Từ Canh gật đầu cười nói: "Tân gia đại gia đã nói như vậy, nhi tử cũng cảm thấy có đạo lý."
Hoàng đế rũ mắt trầm mặc một hồi lâu, lại mở miệng nói: "Con bảo hắn viết tấu chương trình lên." Nếu Tân Nhất Lai này thật sự có bản lãnh, nên ra sức trọng dụng mới đúng.
"Ngày mai hài nhi lại đến phủ của Thái phó một chuyến." Từ Canh cao giọng đáp ứng, rồi sau đó lại cười giỡn nói: "Lúc trước hai ba ngày hài nhi mới chạy đến phủ Thái phó, bây giờ ngày nào cũng đến thỉnh giáo bài học, người khác thấy vậy, chắc chắn là sẽ tán dương hài nhi kiên định chăm chỉ, thật sự là có chút hổ thẹn."
Hoàng đế cười nói: "Con cũng đã mười sáu tuổi, nên học ban sai* rồi." Trong lòng hoàng đế đã có kế hoạch mơ hồ, nếu Tân Nhất Lai thật sự là quan giỏi, chuyện thuế quan này sẽ do hắn và Thái tử phụ trách, thứ nhất là cho Thái tử rèn luyện, thứ hai là, nếu chuyện này thật sự thành công, công lao lớn nhất cũng là của thái tử.
*Ban sai: Từ cũ (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa).
Từ Canh cười ngây ngô hai tiếng, "Nhi tử vẫn còn nhỏ mà, lúc trước thích chơi đùa, làm trễ nải không ít bài học, vẫn là việc học quan trọng hơn."
Hoàng đế nghiêm mặt, cố ý nói: "Vậy - - chuyện thuế quan này trẫm sẽ giao cho người khác."
"Đừng đừng đừng - -" Từ Canh gấp đến độ cuống quít nhảy dựng lên, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, ngượng ngùng nói: "Là hài nhi nghĩ một đằng nói một lẻo, kỳ thật trong lòng con rất cao hứng, phụ hoàng, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với con."
Hoàng đế nói chuyện với Từ Canh thêm một lát nữa, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người Kim Tử hỏi: "Tại sao lại đột nhiên đổi người hầu hạ?"
Từ Canh cười cười, "Hắn tên là Kim Tử, năm ngoái mới tiến cung, trung thành thật thà hiếm thấy, cho nên con giữ hắn ở bên cạnh" Hắn nói lời này có
chút ý tứ, trong lòng Hoàng đế khẽ nhúc nhích, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hai cha con đùa giỡn một hồi, Từ Canh mặt dày ở lại điện Thái Cực dùng cơm chiều, mới lưu luyến cáo lui, lúc gần đi còn nói: "Món ăn ở đây của phụ hoàng vẫn là ngon nhất, ngày mai hài nhi vẫn muốn tới ăn cơm chùa."
Hoàng đế cười phất tay đuổi hắn đi.
Đợi Từ Canh đi ra cửa, trên mặt hoàng đế vẫn còn treo nụ cười, nội thị Lý Như Xương thấy tâm tình của ông vui vẻ, cũng cười nói: "Gần đây Thái tử điện hạ thật sự là ngày càng hiếu thuận hiểu chuyện, ngày ngày phụng bồi bệ hạ dùng cơm, bệ hạ cũng có thể vui hơn một chút."
Hoàng đế nghe ông ta tán dương Từ Canh, trong lòng cũng rất khoan khoái, gật đầu nói: "Đứa nhỏ này dường như bỗng nhiên trở lên thông suốt, không chỉ cố gắng đọc sách, cũng càng thêm thông minh hiểu chuyện, khó trách gần đây Tân lão đầu cứ khen nó mãi. Đúng rồi - -" ánh mắt hoàng đế tối sầm lại, trên mặt dường như có chút sương lạnh, "Bên cạnh Thái tử chỉ có một nội thị hầu hạ, thực sự không quy củ cho lắm, ngươi tự mình chọn vài tiểu tử cơ trí trung thành đưa qua, nhưng ngàn vạn lần đừng để người ta lừa một lần nữa."
Trong lòng Lý Như Xương run lên, vội vàng đáp ứng.
"Thái tử, thật sự đã trưởng thành." Hoàng đế cúi đầu cảm thán một tiếng, "Trong lòng Trẫm cũng được an ủi."
Từ Canh là trưởng tử của ông, lại do hoàng hậu sinh ra, từ trước đến nay được hoàng đế cực kỳ coi trọng, thậm chí mấy năm trước còn tự mình mang theo bên người nuôi dạy. Chỉ là đứa nhỏ này bị ông sủng ái quá nhiều, mấy năm nay có chút phản nghịch, hầu như ngày nào cũng gây ra mấy chuyện ầm ĩ, hơn nữa còn có người cố ý âm thầm giở trò, trong triều lại truyền ra ít lời đồn không tốt, nói Thái tử bất hảo cay nghiệt, không thể làm quân vương, khiến hoàng đế vô cùng tức giận. Mà nay thấy Từ Canh nhu thuận thông minh, lại hiếu thuận hiểu chuyện, hoàng đế vừa hài lòng, vừa tức giận với những người khác, quyết định chủ trì công đạo cho nhi tử của mình.
Vì vậy, qua mấy ngày nữa, trong triều sẽ có sự thay đổi nhân sự, sóng ngầm mãnh liệt trong triều đình sẽ cùng ngừng lại, sẽ không ai dám tùy tiện đi trêu chọc thái tử.
Bình luận facebook